Đúng, quả nhiên là ta chưa từng yêu nên chưa biết mùi vị bên trong. Cho nên cửa ải thất tình này thủy chung gây trở ngại cho ta!
Mai Tuyết Yên đỏ mặt thản nhiên nói ra. Lúc ấy ta bất đắc dĩ phá quan xông ra trực tiếp giết JL ( k hiểu) Độn Thế Tiên Cung, nói cách khác, ngay tại Độn Thế Tiên Cung nội đại chiến, Cùng cung chủ Mặc Vô Đạo đại chiến một ngày một đêm, hai người tuy rằng thế lực ngang nhau, nhưng đối phương nhiều người quan sát, lại là sân nhà, ta rốt cuộc bất đắc dĩ buộc phải rút lui, trên đường lại gặp Thập Đại Chí Tôn liều mạng vây đánh! Mà trước đó trải qua cuộc đại chiến ta đã hư hao hết tám phần huyền công, hơn nữa đánh lâu thân thể mệt mỏi, lại không chụi xuống tay một cách tàn nhẫn, rốt cuộc ta bị bọn hắn gây làm cho bị thương nặng từ đó đến nay!
Một lần bị trọng thương, cơ hồ làm cho ta vạn kiếp bất phục! Mặc dù nhiều năm điều dưỡng mà thương thế thủy chung cũng không có nhiều biến chuyển tốt đẹp, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế! Thẳng cho đến lúc ngươi trị thương cho ta, nhưng bản thân thực lực cũng chỉ đạt đến đỉnh của tầng thứ hai, vẫn rất khó khăn để có thể đột phá! Sau đó trở lại Thiên Phạt, ta…mỗi ngày mỗi đêm đều tưởng nhớ. Mặt Mai Tuyết Yên bỗng nhiên đỏ ửng như một đóa hoa, nhưng vẫn dũng cảm nói tiếp. Bởi vì nàng biết, Tất cả đều là kinh nghiệm trùng quan, nếu là không nói rõ ra, đến lúc mọi người ở đây nếu là trùng quan khó tránh sẽ lạc lối.
Ta…Một ngày một đêm không ngủ, rốt cuộc cũng hiểu rõ mùi vị của tình yêu đến tột cùng là cái gì. Đúng thời điểm đó, trong nháy mắt ta đột nhiên có đột phá, bước vào cảnh giới Tôn Giả tầng thứ ba! Mai Tuyết Yên hăng hái nói ra.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được việc này cực kỳ khác lạ, cảnh giới cao thâm chỉ như thế mà đột phá, thế sự li kỳ cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi." Như vậy, hiện tại ngươi hiểu được yêu đến tột cùng là cái gì? Quân Mạc Tà đưa mắt vừa nhìn vừa cười hỏi.
Mai Tuyết Yên mỉm cười mà không đáp, vấn đề như vậy, nàng tất nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người mà nói ra, nhưng trên mặt cũng hiện ra vài phần dụi dàng. Nhìn thấy ánh mắt Quân Mạc Tà vài phần quyết luyến cùng lưu luyến, từng tia ôn nhu như từng đợt song như muốn cả quấn chặt cả trái tim Quân Mạc Tà.
Tuy Mai Tuyết Yên không nói rõ, nhưng Quân Mạc Tà chỉ trông nháy mắt đã hiểu. Khi Mai Tuyết Yên yêu, chính là liều lĩnh để yêu! Ta có thể vì người mà thay đổi, có thể vì ngươi, tất cả cái gì cũng không để ý, Ta chỉ muốn ngươi. Yêu duy nhất ngươi!
Kỳ thật không cần phải nói mọi người cũng có biết, nàng có thể trực tiếp phá tan cửa ải thất tình để bước vào Tôn Giả cấp ba, hẳn là bao nhiêu mãnh liệt, long đam mê và chân thành tha thiết!
Quân Mạc Tà không hiểu sao trong lòng nóng lên, tựa hồ có một núi băng đột nhiên hòa ta, lén lút chìa bàn tay to cầm lấy bàn tay nho nhỏ mềm mại như cây cỏ của Mai Tuyết Yên gắt gao nắm lấy.
Mai Tuyết Yên trên mặt bỗng hiện ra một tia ôn nhu hiếm thấy, tùy ý để tay mình cho Quân Mạc Tà nắm lấy, cảm thụ được sự ấm áp của tay hắn. Nhẹ nhàng cười cười nói. "Tiếp tục tiến một bước, cửa thứ ba thăng lên cửa thứ tu Tôn Giả là kiếp số, đó là cùng thiên địa chi uy có liên quan.
Quân Mạc Tà thân hình chấn động đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên hỏi: Cùng thiên địa chi uy có quan hệ? Là Lôi Điện lực?
Đúng vậy! Mai Tuyết Yên nghiêm mặt nói: "Khi bắt đầu cảnh giới ở tầng này, mới xem như chân chính bước vào con đường đỉnh cường giả! Nhưng, nếu một khi không chụi nổi, thì chính là tự hóa thân mình thành tro bụi. hồn phách tiêu tan! Hơn nữa mỗi một lần thăng cấp, đều là lôi điện chi kiếp song hành. Thành tựu càng cao, thực lực càng mạnh, thì lôi điện kiếp số cũng ngày càng mãnh liệt, năm đó nhớ rõ Thánh Vương khi đột phá, ta thấy Lôi Điện chi ước liên tục duy trì trông vòng một ngày liên, làm Thánh Vương cùng Tôn Giả cấp thú vương, Thánh Giả cấp thú vương chết cơ hồ hơn nửa mới miễn cưỡng chống đỡ được. Mà bản thân Thánh Vương, cơ hồ cũng chỉ còn sót lại một vài hơi thở! Thánh Giả cấp? Quân Mạc Tà mẫn tuệ lấy ra chữ (không biết chữ gì).
Đúng vậy, ở phía trên Tôn Giả chính là Thánh Giả! Đồng dạng cũng chia thành bốn cấp, chính là cái trình tự kia, ta bây giờ còn khó có thể chạm đến, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ! Bất quá Cố lão tương truyền, Thánh giả cấp bậc mỗi một cấp thăng chức, đều khó khăn hơn Tôn giả thăng cấp gấp trăm lần!
Mai Tuyết Yên than thở một tiếng, có chút cảm khái nói: Tam đại Thánh Địa, tất nhiên có cao thủ cấp Thánh Giả tọa trấn! Những người đó, đều tham gia lần Đoạt Thiên chi chiến truyền kỳ nhân vật, thậm chí có chút người đã chứng kiến tận hai lần! Mà chúng ta Thiên Phạt sâm lâm Tôn Giả cùng Thánh Giả tiền bối, lại bị Phiêu Miễu Huyễn Phủ vây ở bên trong, canh chừng Cửu U bí cảnh! Nếu không, tam đại Thánh Địa coi như có mười vạn lá gan, lại như thế nào dám tùy tiện xuống tay với ta! Nói như thế, Thánh Giả cấp kỳ thật cũng không phải là tồn tại cao nhất! Quân Mạc Tà trầm tư, chậm rì rì nói.
Đúng vậy! Thánh vương của chúng ta trước đây thành công phá tan Thánh Giả tứ cấp, lại đạt được một tầm cao mới, trước đây chưa tùng có! Mai Tuyết Yên biểu hiện thần sắc sùng kính nói: Hơn nữa theo ta được biết, lúc đó không có người nào có cùng tu vi so với hắn, hoặc là Phiêu Miểu Huyễn Phủ cùng Cửu U bí cảnh sẽ có, nhưng bọn họ…Cuối cùng sẽ không xuất hiện ở trên này.
Nói cách khác, Thánh Vương, cũng không phải là cao nhất! Quân Mạc Tà nói một cách chắc chắn! Hắn nói 1 cách bình tĩnh: Ở Thánh Vương phía trên, ở trình độ cao hơn còn có rất nhiều! Điểm này ta xác định! Bất quá…Khi đó thực cách xa chúng ta chuyện tình! Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên chỉ có Mai Tuyết Yên gật gật đầu, tràn đầy đồng cảm nói: Không thể tưởng được ngươi lại nói câu này, tương truyền Thánh Vương sau khi đột phá, để lại một câu, cũng khá giống so với ngươi vừa nói. Nói cái gì? Mọi người vội vàng hỏi.
Không thể tưởng tượng được, một thiên tài cuối cùng cũng cất bước! Năm đó Thánh Vương chính là nói như vậy. Mai Tuyết Yên chậm rãi đem những lời này nói ra. Nhưng khi mọi người nghe xong lại lâm vào trạng thái im lặng. Trình độ Thánh Vương vừa mới là bắt đầu! Đây là cái gì đầm rồng hang hổ, vậy trình độ hiện tại của mọi người bây giờ tính là cái gì?
Ha ha…Ý của thiên địa, vô cùng vô tận, cần gì phải để trong lòng, mấy người các ngươi cũng biết cái đó cách chúng ta có xa lắm không? Quân Mạc Tà đột nhiên nở nụ cười, hắn vươn tay, chỉ thẳng lên bầu trời đêm sang ngời những vì sao hỏi. Rất xa! Nhất định là rất xa. Trên bầu trời ai có thể nói đúng. Mọi người sôi nổi lườm hắn một cái, thầm nghĩ Quân đại thiếu đã làm dụi đi bầu không khí xung quanh.
Đúng thế, quả thật rất xa. Nhưng ta cam đoan rằng, cho dù là huyền thú bay nhanh nhất, sinh ra đã bảo trì tốc độ nhanh nhất một khắc cũng không ngừng, mười vạn năm cũng chưa chắc có thể bay đến được! Quân Mạc Tà mỉm cười làm kinh động lòng người rồi nói: Nhưng ta cũng có thể cam đoan, địa phương kia, từng có người đi qua, tuyệt đối đã có người đi qua, tuy rằng thời gian khó có thể xác định! Mọi người rốt cuộc khiếp sợ! Lúc này đây, tựa hồ Mai Tuyết Yên cũng lộ ra ánh mắt không tin.
Không cần kinh ngạc như thế, người kia, không nhất định là người của Huyền Huyền đại lục. Hoặc là một ít người các ngươi không biết, cho tới tận bây giời cũng không có người đi qua địa phương ấy! Quân Mạc Tà thở dài nói. Hoặc là ta nói các ngươi không tin, nhưng quả thật đã có một người như vậy, một mình hắn chỉ cần một tay giơ lên là có thể đập tan Huyền Huyền đại lục. Những lời ta nói cũng không phải là khoác lác…
Đối với lời nói của Quân Mạc Tà, mọi người chỉ coi như tên tiểu tử này đang phát sốt nên ăn nói mê sảng. Quân Mạc Tà thản nhiên cười cũng không tranh cãi, sau đó một lúc, mới lại hỏi: Trên đời này, cường giả nhiều như mây. Vậy, vì sao Chí Tôn lại thành đỉnh cao trên thế gian này? Đây mới là vấn đề ta muốn biết nhất.
Thứ nhất, bởi vì Đoạt Thiên chi chiến hạn chế tam đại Thánh địa không ngừng lựa chọn cao thủ đi vào, thứ hai, Chí Tôn cơ bản tại thế tục trần gian cũng không cảm thấy hứng thu cho nên mọi người cùng nhau ở ẩn. Thứ ba, phàm đã là người tiến nhập tam đại Thánh địa lúc đó liền như các ngươi!
Mai Tuyết Yên nhìn Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân: Các người mỗi người trong cuộc sống đều là không ai bì nổi, hoành hành thiên hạ một cách ngang ngược, hung hăng càn quấy mà không có người áp chế! Nhưng nếu là các ngươi đột nhiên tới một chỗ, phát hiện nơi đó thân tu vi mỗi người đều rất cao, thậm chí có cao thủ mà một người có thể đánh các ngươi trăm ngàn cai…Các ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ làm như thế nào?
Ưng Bác Không và Phong Quyển vân cùng nhìn nhau, không phải suy nghĩ nói: Tất nhiên là sẽ dốc lòng tu luyện, sao có thể can tâm để người khác dẫm đạp. Lời vừa nói ra, hai người cùng đồng thời tỉnh ngộ. Thì ra là thế!
Chỉ cần là người từng có thành tựu, liền tuyệt đối không muốn có bất cứ người nào dẫm đạp dưới chân, hơn nữa bọn hắn từng tung hoành thiên hạ lại càng phải như vậy, tự nhiên biết rõ dù trên mình có tồn tại cao thủ truyền thuyết, truyền kỳ cũng sẽ không bao giờ chân chính cam chụi!
Cho nên thấy được loại tình huống này, một khi cảm thấy bản thân nhỏ bé, thực lực đơn giản, cái loại này sẽ gấp đôi khổ luyện, để vươn tới đỉnh cao vốn đã tồn tại trông tâm tính. Một khi đã lâm vào tình trành này lại có thể nào còn rỗi rãi đi ra ngoài lãng du thiên hạ.
Luyện công ngay tại chỗ liền có thể tìm được vô số đối thủ, căn bản không lo thiếu người, thậm chí ngươi không muốn tìm người ta, thì người ta sẽ tìm ngươi…Cho nên trên đại lục cao thủ cũng vì vậy mà cơ bản đã tuyệt tích.
Thế tục trên đại lục, chỉ cần là Chí Tôn chi cảnh, ngươi liền có thể xưng hùng, thiên hạ đạo lý có câu này, nói dễ nghe 1 chút chính là: Trong núi vô lão hổ, hầu tử xưng đại vương! (Trong núi không có hổ, khỉ liền xưng vương.)
Đương nhiên, trong chuyện này còn có nguyên nhân đến từ tam đại Thánh Địa cấm chế ước định! Năm đó mới thành lập tam đại Thánh Địa, tam đại Thánh Giả, hết thảy ba vị đều là người quanh minh lỗi lạc, ý chí trùm thiên hạ, chí sỹ đầy lòng nhân ái. Bọn họ từng nói qua. Tri Tôn chi thượng, đã là vượt qua giới hạn của người thường, tư nhiên sẽ cấm tham dự vào phân tranh ở thế tục.
Bởi vì, một khi Tri Tôn trình tự, nếu là đối phó với binh lính bình thường, một người có thể đối phó mấy ngàn, cho dù là trong trăm vạn quân lấy đầu thượng tướng cũng là dễ như trở bàn tay, bản thân vốn có lực sát thương tương đối có chút khủng bố, một khi tùy ý làm việc sẽ tạo ra một tràng hạo kiếp trên thế gian.
Trên thực tế, Trí Tông tuy là cường giả nhưng cũng là người, nếu một khi đã bị cái gì kích thích, làm ra trận thảm sát thiên hạ như vậy cũng không phải là không thể được, Các triều đại tới nay, có tiền lệ. Cho nên tam đại Thánh Địa đều có quy tắc nhân gian. Gần vài năm nay tuy rằng tam đại Thánh Địa rất muốn tranh giành quyền lợi, nhưng may sao nguyên tắc vẫn là luôn được bảo trì không thay đổi.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
: Hanhgano1
Biên Tập: Maison
Đúng, quả nhiên là ta chưa từng yêu nên chưa biết mùi vị bên trong. Cho nên cửa ải thất tình này thủy chung gây trở ngại cho ta!
Mai Tuyết Yên đỏ mặt thản nhiên nói ra. Lúc ấy ta bất đắc dĩ phá quan xông ra trực tiếp giết JL ( k hiểu) Độn Thế Tiên Cung, nói cách khác, ngay tại Độn Thế Tiên Cung nội đại chiến, Cùng cung chủ Mặc Vô Đạo đại chiến một ngày một đêm, hai người tuy rằng thế lực ngang nhau, nhưng đối phương nhiều người quan sát, lại là sân nhà, ta rốt cuộc bất đắc dĩ buộc phải rút lui, trên đường lại gặp Thập Đại Chí Tôn liều mạng vây đánh! Mà trước đó trải qua cuộc đại chiến ta đã hư hao hết tám phần huyền công, hơn nữa đánh lâu thân thể mệt mỏi, lại không chụi xuống tay một cách tàn nhẫn, rốt cuộc ta bị bọn hắn gây làm cho bị thương nặng từ đó đến nay!
Một lần bị trọng thương, cơ hồ làm cho ta vạn kiếp bất phục! Mặc dù nhiều năm điều dưỡng mà thương thế thủy chung cũng không có nhiều biến chuyển tốt đẹp, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế! Thẳng cho đến lúc ngươi trị thương cho ta, nhưng bản thân thực lực cũng chỉ đạt đến đỉnh của tầng thứ hai, vẫn rất khó khăn để có thể đột phá! Sau đó trở lại Thiên Phạt, ta…mỗi ngày mỗi đêm đều tưởng nhớ. Mặt Mai Tuyết Yên bỗng nhiên đỏ ửng như một đóa hoa, nhưng vẫn dũng cảm nói tiếp. Bởi vì nàng biết, Tất cả đều là kinh nghiệm trùng quan, nếu là không nói rõ ra, đến lúc mọi người ở đây nếu là trùng quan khó tránh sẽ lạc lối.
Ta…Một ngày một đêm không ngủ, rốt cuộc cũng hiểu rõ mùi vị của tình yêu đến tột cùng là cái gì. Đúng thời điểm đó, trong nháy mắt ta đột nhiên có đột phá, bước vào cảnh giới Tôn Giả tầng thứ ba! Mai Tuyết Yên hăng hái nói ra.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được việc này cực kỳ khác lạ, cảnh giới cao thâm chỉ như thế mà đột phá, thế sự li kỳ cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi." Như vậy, hiện tại ngươi hiểu được yêu đến tột cùng là cái gì? Quân Mạc Tà đưa mắt vừa nhìn vừa cười hỏi.
Mai Tuyết Yên mỉm cười mà không đáp, vấn đề như vậy, nàng tất nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người mà nói ra, nhưng trên mặt cũng hiện ra vài phần dụi dàng. Nhìn thấy ánh mắt Quân Mạc Tà vài phần quyết luyến cùng lưu luyến, từng tia ôn nhu như từng đợt song như muốn cả quấn chặt cả trái tim Quân Mạc Tà.
Tuy Mai Tuyết Yên không nói rõ, nhưng Quân Mạc Tà chỉ trông nháy mắt đã hiểu. Khi Mai Tuyết Yên yêu, chính là liều lĩnh để yêu! Ta có thể vì người mà thay đổi, có thể vì ngươi, tất cả cái gì cũng không để ý, Ta chỉ muốn ngươi. Yêu duy nhất ngươi!
Kỳ thật không cần phải nói mọi người cũng có biết, nàng có thể trực tiếp phá tan cửa ải thất tình để bước vào Tôn Giả cấp ba, hẳn là bao nhiêu mãnh liệt, long đam mê và chân thành tha thiết!
Quân Mạc Tà không hiểu sao trong lòng nóng lên, tựa hồ có một núi băng đột nhiên hòa ta, lén lút chìa bàn tay to cầm lấy bàn tay nho nhỏ mềm mại như cây cỏ của Mai Tuyết Yên gắt gao nắm lấy.
Mai Tuyết Yên trên mặt bỗng hiện ra một tia ôn nhu hiếm thấy, tùy ý để tay mình cho Quân Mạc Tà nắm lấy, cảm thụ được sự ấm áp của tay hắn. Nhẹ nhàng cười cười nói. "Tiếp tục tiến một bước, cửa thứ ba thăng lên cửa thứ tu Tôn Giả là kiếp số, đó là cùng thiên địa chi uy có liên quan.
Quân Mạc Tà thân hình chấn động đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên hỏi: Cùng thiên địa chi uy có quan hệ? Là Lôi Điện lực?
Đúng vậy! Mai Tuyết Yên nghiêm mặt nói: "Khi bắt đầu cảnh giới ở tầng này, mới xem như chân chính bước vào con đường đỉnh cường giả! Nhưng, nếu một khi không chụi nổi, thì chính là tự hóa thân mình thành tro bụi. hồn phách tiêu tan! Hơn nữa mỗi một lần thăng cấp, đều là lôi điện chi kiếp song hành. Thành tựu càng cao, thực lực càng mạnh, thì lôi điện kiếp số cũng ngày càng mãnh liệt, năm đó nhớ rõ Thánh Vương khi đột phá, ta thấy Lôi Điện chi ước liên tục duy trì trông vòng một ngày liên, làm Thánh Vương cùng Tôn Giả cấp thú vương, Thánh Giả cấp thú vương chết cơ hồ hơn nửa mới miễn cưỡng chống đỡ được. Mà bản thân Thánh Vương, cơ hồ cũng chỉ còn sót lại một vài hơi thở! Thánh Giả cấp? Quân Mạc Tà mẫn tuệ lấy ra chữ (không biết chữ gì).
Đúng vậy, ở phía trên Tôn Giả chính là Thánh Giả! Đồng dạng cũng chia thành bốn cấp, chính là cái trình tự kia, ta bây giờ còn khó có thể chạm đến, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ! Bất quá Cố lão tương truyền, Thánh giả cấp bậc mỗi một cấp thăng chức, đều khó khăn hơn Tôn giả thăng cấp gấp trăm lần!
Mai Tuyết Yên than thở một tiếng, có chút cảm khái nói: Tam đại Thánh Địa, tất nhiên có cao thủ cấp Thánh Giả tọa trấn! Những người đó, đều tham gia lần Đoạt Thiên chi chiến truyền kỳ nhân vật, thậm chí có chút người đã chứng kiến tận hai lần! Mà chúng ta Thiên Phạt sâm lâm Tôn Giả cùng Thánh Giả tiền bối, lại bị Phiêu Miễu Huyễn Phủ vây ở bên trong, canh chừng Cửu U bí cảnh! Nếu không, tam đại Thánh Địa coi như có mười vạn lá gan, lại như thế nào dám tùy tiện xuống tay với ta! Nói như thế, Thánh Giả cấp kỳ thật cũng không phải là tồn tại cao nhất! Quân Mạc Tà trầm tư, chậm rì rì nói.
Đúng vậy! Thánh vương của chúng ta trước đây thành công phá tan Thánh Giả tứ cấp, lại đạt được một tầm cao mới, trước đây chưa tùng có! Mai Tuyết Yên biểu hiện thần sắc sùng kính nói: Hơn nữa theo ta được biết, lúc đó không có người nào có cùng tu vi so với hắn, hoặc là Phiêu Miểu Huyễn Phủ cùng Cửu U bí cảnh sẽ có, nhưng bọn họ…Cuối cùng sẽ không xuất hiện ở trên này.
Nói cách khác, Thánh Vương, cũng không phải là cao nhất! Quân Mạc Tà nói một cách chắc chắn! Hắn nói 1 cách bình tĩnh: Ở Thánh Vương phía trên, ở trình độ cao hơn còn có rất nhiều! Điểm này ta xác định! Bất quá…Khi đó thực cách xa chúng ta chuyện tình! Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên chỉ có Mai Tuyết Yên gật gật đầu, tràn đầy đồng cảm nói: Không thể tưởng được ngươi lại nói câu này, tương truyền Thánh Vương sau khi đột phá, để lại một câu, cũng khá giống so với ngươi vừa nói. Nói cái gì? Mọi người vội vàng hỏi.
Không thể tưởng tượng được, một thiên tài cuối cùng cũng cất bước! Năm đó Thánh Vương chính là nói như vậy. Mai Tuyết Yên chậm rãi đem những lời này nói ra. Nhưng khi mọi người nghe xong lại lâm vào trạng thái im lặng. Trình độ Thánh Vương vừa mới là bắt đầu! Đây là cái gì đầm rồng hang hổ, vậy trình độ hiện tại của mọi người bây giờ tính là cái gì?
Ha ha…Ý của thiên địa, vô cùng vô tận, cần gì phải để trong lòng, mấy người các ngươi cũng biết cái đó cách chúng ta có xa lắm không? Quân Mạc Tà đột nhiên nở nụ cười, hắn vươn tay, chỉ thẳng lên bầu trời đêm sang ngời những vì sao hỏi. Rất xa! Nhất định là rất xa. Trên bầu trời ai có thể nói đúng. Mọi người sôi nổi lườm hắn một cái, thầm nghĩ Quân đại thiếu đã làm dụi đi bầu không khí xung quanh.
Đúng thế, quả thật rất xa. Nhưng ta cam đoan rằng, cho dù là huyền thú bay nhanh nhất, sinh ra đã bảo trì tốc độ nhanh nhất một khắc cũng không ngừng, mười vạn năm cũng chưa chắc có thể bay đến được! Quân Mạc Tà mỉm cười làm kinh động lòng người rồi nói: Nhưng ta cũng có thể cam đoan, địa phương kia, từng có người đi qua, tuyệt đối đã có người đi qua, tuy rằng thời gian khó có thể xác định! Mọi người rốt cuộc khiếp sợ! Lúc này đây, tựa hồ Mai Tuyết Yên cũng lộ ra ánh mắt không tin.
Không cần kinh ngạc như thế, người kia, không nhất định là người của Huyền Huyền đại lục. Hoặc là một ít người các ngươi không biết, cho tới tận bây giời cũng không có người đi qua địa phương ấy! Quân Mạc Tà thở dài nói. Hoặc là ta nói các ngươi không tin, nhưng quả thật đã có một người như vậy, một mình hắn chỉ cần một tay giơ lên là có thể đập tan Huyền Huyền đại lục. Những lời ta nói cũng không phải là khoác lác…
Đối với lời nói của Quân Mạc Tà, mọi người chỉ coi như tên tiểu tử này đang phát sốt nên ăn nói mê sảng. Quân Mạc Tà thản nhiên cười cũng không tranh cãi, sau đó một lúc, mới lại hỏi: Trên đời này, cường giả nhiều như mây. Vậy, vì sao Chí Tôn lại thành đỉnh cao trên thế gian này? Đây mới là vấn đề ta muốn biết nhất.
Thứ nhất, bởi vì Đoạt Thiên chi chiến hạn chế tam đại Thánh địa không ngừng lựa chọn cao thủ đi vào, thứ hai, Chí Tôn cơ bản tại thế tục trần gian cũng không cảm thấy hứng thu cho nên mọi người cùng nhau ở ẩn. Thứ ba, phàm đã là người tiến nhập tam đại Thánh địa lúc đó liền như các ngươi!
Mai Tuyết Yên nhìn Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân: Các người mỗi người trong cuộc sống đều là không ai bì nổi, hoành hành thiên hạ một cách ngang ngược, hung hăng càn quấy mà không có người áp chế! Nhưng nếu là các ngươi đột nhiên tới một chỗ, phát hiện nơi đó thân tu vi mỗi người đều rất cao, thậm chí có cao thủ mà một người có thể đánh các ngươi trăm ngàn cai…Các ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ làm như thế nào?
Ưng Bác Không và Phong Quyển vân cùng nhìn nhau, không phải suy nghĩ nói: Tất nhiên là sẽ dốc lòng tu luyện, sao có thể can tâm để người khác dẫm đạp. Lời vừa nói ra, hai người cùng đồng thời tỉnh ngộ. Thì ra là thế!
Chỉ cần là người từng có thành tựu, liền tuyệt đối không muốn có bất cứ người nào dẫm đạp dưới chân, hơn nữa bọn hắn từng tung hoành thiên hạ lại càng phải như vậy, tự nhiên biết rõ dù trên mình có tồn tại cao thủ truyền thuyết, truyền kỳ cũng sẽ không bao giờ chân chính cam chụi!
Cho nên thấy được loại tình huống này, một khi cảm thấy bản thân nhỏ bé, thực lực đơn giản, cái loại này sẽ gấp đôi khổ luyện, để vươn tới đỉnh cao vốn đã tồn tại trông tâm tính. Một khi đã lâm vào tình trành này lại có thể nào còn rỗi rãi đi ra ngoài lãng du thiên hạ.
Luyện công ngay tại chỗ liền có thể tìm được vô số đối thủ, căn bản không lo thiếu người, thậm chí ngươi không muốn tìm người ta, thì người ta sẽ tìm ngươi…Cho nên trên đại lục cao thủ cũng vì vậy mà cơ bản đã tuyệt tích.
Thế tục trên đại lục, chỉ cần là Chí Tôn chi cảnh, ngươi liền có thể xưng hùng, thiên hạ đạo lý có câu này, nói dễ nghe 1 chút chính là: Trong núi vô lão hổ, hầu tử xưng đại vương! (Trong núi không có hổ, khỉ liền xưng vương.)
Đương nhiên, trong chuyện này còn có nguyên nhân đến từ tam đại Thánh Địa cấm chế ước định! Năm đó mới thành lập tam đại Thánh Địa, tam đại Thánh Giả, hết thảy ba vị đều là người quanh minh lỗi lạc, ý chí trùm thiên hạ, chí sỹ đầy lòng nhân ái. Bọn họ từng nói qua. Tri Tôn chi thượng, đã là vượt qua giới hạn của người thường, tư nhiên sẽ cấm tham dự vào phân tranh ở thế tục.
Bởi vì, một khi Tri Tôn trình tự, nếu là đối phó với binh lính bình thường, một người có thể đối phó mấy ngàn, cho dù là trong trăm vạn quân lấy đầu thượng tướng cũng là dễ như trở bàn tay, bản thân vốn có lực sát thương tương đối có chút khủng bố, một khi tùy ý làm việc sẽ tạo ra một tràng hạo kiếp trên thế gian.
Trên thực tế, Trí Tông tuy là cường giả nhưng cũng là người, nếu một khi đã bị cái gì kích thích, làm ra trận thảm sát thiên hạ như vậy cũng không phải là không thể được, Các triều đại tới nay, có tiền lệ. Cho nên tam đại Thánh Địa đều có quy tắc nhân gian. Gần vài năm nay tuy rằng tam đại Thánh Địa rất muốn tranh giành quyền lợi, nhưng may sao nguyên tắc vẫn là luôn được bảo trì không thay đổi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
: Hanhgano1
Biên Tập: Maison
Đúng, quả nhiên là ta chưa từng yêu nên chưa biết mùi vị bên trong. Cho nên cửa ải thất tình này thủy chung gây trở ngại cho ta!
Mai Tuyết Yên đỏ mặt thản nhiên nói ra. Lúc ấy ta bất đắc dĩ phá quan xông ra trực tiếp giết JL ( k hiểu) Độn Thế Tiên Cung, nói cách khác, ngay tại Độn Thế Tiên Cung nội đại chiến, Cùng cung chủ Mặc Vô Đạo đại chiến một ngày một đêm, hai người tuy rằng thế lực ngang nhau, nhưng đối phương nhiều người quan sát, lại là sân nhà, ta rốt cuộc bất đắc dĩ buộc phải rút lui, trên đường lại gặp Thập Đại Chí Tôn liều mạng vây đánh! Mà trước đó trải qua cuộc đại chiến ta đã hư hao hết tám phần huyền công, hơn nữa đánh lâu thân thể mệt mỏi, lại không chụi xuống tay một cách tàn nhẫn, rốt cuộc ta bị bọn hắn gây làm cho bị thương nặng từ đó đến nay!
Một lần bị trọng thương, cơ hồ làm cho ta vạn kiếp bất phục! Mặc dù nhiều năm điều dưỡng mà thương thế thủy chung cũng không có nhiều biến chuyển tốt đẹp, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế! Thẳng cho đến lúc ngươi trị thương cho ta, nhưng bản thân thực lực cũng chỉ đạt đến đỉnh của tầng thứ hai, vẫn rất khó khăn để có thể đột phá! Sau đó trở lại Thiên Phạt, ta…mỗi ngày mỗi đêm đều tưởng nhớ. Mặt Mai Tuyết Yên bỗng nhiên đỏ ửng như một đóa hoa, nhưng vẫn dũng cảm nói tiếp. Bởi vì nàng biết, Tất cả đều là kinh nghiệm trùng quan, nếu là không nói rõ ra, đến lúc mọi người ở đây nếu là trùng quan khó tránh sẽ lạc lối.
Ta…Một ngày một đêm không ngủ, rốt cuộc cũng hiểu rõ mùi vị của tình yêu đến tột cùng là cái gì. Đúng thời điểm đó, trong nháy mắt ta đột nhiên có đột phá, bước vào cảnh giới Tôn Giả tầng thứ ba! Mai Tuyết Yên hăng hái nói ra.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được việc này cực kỳ khác lạ, cảnh giới cao thâm chỉ như thế mà đột phá, thế sự li kỳ cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi." Như vậy, hiện tại ngươi hiểu được yêu đến tột cùng là cái gì? Quân Mạc Tà đưa mắt vừa nhìn vừa cười hỏi.
Mai Tuyết Yên mỉm cười mà không đáp, vấn đề như vậy, nàng tất nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người mà nói ra, nhưng trên mặt cũng hiện ra vài phần dụi dàng. Nhìn thấy ánh mắt Quân Mạc Tà vài phần quyết luyến cùng lưu luyến, từng tia ôn nhu như từng đợt song như muốn cả quấn chặt cả trái tim Quân Mạc Tà.
Tuy Mai Tuyết Yên không nói rõ, nhưng Quân Mạc Tà chỉ trông nháy mắt đã hiểu. Khi Mai Tuyết Yên yêu, chính là liều lĩnh để yêu! Ta có thể vì người mà thay đổi, có thể vì ngươi, tất cả cái gì cũng không để ý, Ta chỉ muốn ngươi. Yêu duy nhất ngươi!
Kỳ thật không cần phải nói mọi người cũng có biết, nàng có thể trực tiếp phá tan cửa ải thất tình để bước vào Tôn Giả cấp ba, hẳn là bao nhiêu mãnh liệt, long đam mê và chân thành tha thiết!
Quân Mạc Tà không hiểu sao trong lòng nóng lên, tựa hồ có một núi băng đột nhiên hòa ta, lén lút chìa bàn tay to cầm lấy bàn tay nho nhỏ mềm mại như cây cỏ của Mai Tuyết Yên gắt gao nắm lấy.
Mai Tuyết Yên trên mặt bỗng hiện ra một tia ôn nhu hiếm thấy, tùy ý để tay mình cho Quân Mạc Tà nắm lấy, cảm thụ được sự ấm áp của tay hắn. Nhẹ nhàng cười cười nói. "Tiếp tục tiến một bước, cửa thứ ba thăng lên cửa thứ tu Tôn Giả là kiếp số, đó là cùng thiên địa chi uy có liên quan.
Quân Mạc Tà thân hình chấn động đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên hỏi: Cùng thiên địa chi uy có quan hệ? Là Lôi Điện lực?
Đúng vậy! Mai Tuyết Yên nghiêm mặt nói: "Khi bắt đầu cảnh giới ở tầng này, mới xem như chân chính bước vào con đường đỉnh cường giả! Nhưng, nếu một khi không chụi nổi, thì chính là tự hóa thân mình thành tro bụi. hồn phách tiêu tan! Hơn nữa mỗi một lần thăng cấp, đều là lôi điện chi kiếp song hành. Thành tựu càng cao, thực lực càng mạnh, thì lôi điện kiếp số cũng ngày càng mãnh liệt, năm đó nhớ rõ Thánh Vương khi đột phá, ta thấy Lôi Điện chi ước liên tục duy trì trông vòng một ngày liên, làm Thánh Vương cùng Tôn Giả cấp thú vương, Thánh Giả cấp thú vương chết cơ hồ hơn nửa mới miễn cưỡng chống đỡ được. Mà bản thân Thánh Vương, cơ hồ cũng chỉ còn sót lại một vài hơi thở! Thánh Giả cấp? Quân Mạc Tà mẫn tuệ lấy ra chữ (không biết chữ gì).
Đúng vậy, ở phía trên Tôn Giả chính là Thánh Giả! Đồng dạng cũng chia thành bốn cấp, chính là cái trình tự kia, ta bây giờ còn khó có thể chạm đến, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ! Bất quá Cố lão tương truyền, Thánh giả cấp bậc mỗi một cấp thăng chức, đều khó khăn hơn Tôn giả thăng cấp gấp trăm lần!
Mai Tuyết Yên than thở một tiếng, có chút cảm khái nói: Tam đại Thánh Địa, tất nhiên có cao thủ cấp Thánh Giả tọa trấn! Những người đó, đều tham gia lần Đoạt Thiên chi chiến truyền kỳ nhân vật, thậm chí có chút người đã chứng kiến tận hai lần! Mà chúng ta Thiên Phạt sâm lâm Tôn Giả cùng Thánh Giả tiền bối, lại bị Phiêu Miễu Huyễn Phủ vây ở bên trong, canh chừng Cửu U bí cảnh! Nếu không, tam đại Thánh Địa coi như có mười vạn lá gan, lại như thế nào dám tùy tiện xuống tay với ta! Nói như thế, Thánh Giả cấp kỳ thật cũng không phải là tồn tại cao nhất! Quân Mạc Tà trầm tư, chậm rì rì nói.
Đúng vậy! Thánh vương của chúng ta trước đây thành công phá tan Thánh Giả tứ cấp, lại đạt được một tầm cao mới, trước đây chưa tùng có! Mai Tuyết Yên biểu hiện thần sắc sùng kính nói: Hơn nữa theo ta được biết, lúc đó không có người nào có cùng tu vi so với hắn, hoặc là Phiêu Miểu Huyễn Phủ cùng Cửu U bí cảnh sẽ có, nhưng bọn họ…Cuối cùng sẽ không xuất hiện ở trên này.
Nói cách khác, Thánh Vương, cũng không phải là cao nhất! Quân Mạc Tà nói một cách chắc chắn! Hắn nói 1 cách bình tĩnh: Ở Thánh Vương phía trên, ở trình độ cao hơn còn có rất nhiều! Điểm này ta xác định! Bất quá…Khi đó thực cách xa chúng ta chuyện tình! Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên chỉ có Mai Tuyết Yên gật gật đầu, tràn đầy đồng cảm nói: Không thể tưởng được ngươi lại nói câu này, tương truyền Thánh Vương sau khi đột phá, để lại một câu, cũng khá giống so với ngươi vừa nói. Nói cái gì? Mọi người vội vàng hỏi.
Không thể tưởng tượng được, một thiên tài cuối cùng cũng cất bước! Năm đó Thánh Vương chính là nói như vậy. Mai Tuyết Yên chậm rãi đem những lời này nói ra. Nhưng khi mọi người nghe xong lại lâm vào trạng thái im lặng. Trình độ Thánh Vương vừa mới là bắt đầu! Đây là cái gì đầm rồng hang hổ, vậy trình độ hiện tại của mọi người bây giờ tính là cái gì?
Ha ha…Ý của thiên địa, vô cùng vô tận, cần gì phải để trong lòng, mấy người các ngươi cũng biết cái đó cách chúng ta có xa lắm không? Quân Mạc Tà đột nhiên nở nụ cười, hắn vươn tay, chỉ thẳng lên bầu trời đêm sang ngời những vì sao hỏi. Rất xa! Nhất định là rất xa. Trên bầu trời ai có thể nói đúng. Mọi người sôi nổi lườm hắn một cái, thầm nghĩ Quân đại thiếu đã làm dụi đi bầu không khí xung quanh.
Đúng thế, quả thật rất xa. Nhưng ta cam đoan rằng, cho dù là huyền thú bay nhanh nhất, sinh ra đã bảo trì tốc độ nhanh nhất một khắc cũng không ngừng, mười vạn năm cũng chưa chắc có thể bay đến được! Quân Mạc Tà mỉm cười làm kinh động lòng người rồi nói: Nhưng ta cũng có thể cam đoan, địa phương kia, từng có người đi qua, tuyệt đối đã có người đi qua, tuy rằng thời gian khó có thể xác định! Mọi người rốt cuộc khiếp sợ! Lúc này đây, tựa hồ Mai Tuyết Yên cũng lộ ra ánh mắt không tin.
Không cần kinh ngạc như thế, người kia, không nhất định là người của Huyền Huyền đại lục. Hoặc là một ít người các ngươi không biết, cho tới tận bây giời cũng không có người đi qua địa phương ấy! Quân Mạc Tà thở dài nói. Hoặc là ta nói các ngươi không tin, nhưng quả thật đã có một người như vậy, một mình hắn chỉ cần một tay giơ lên là có thể đập tan Huyền Huyền đại lục. Những lời ta nói cũng không phải là khoác lác…
Đối với lời nói của Quân Mạc Tà, mọi người chỉ coi như tên tiểu tử này đang phát sốt nên ăn nói mê sảng. Quân Mạc Tà thản nhiên cười cũng không tranh cãi, sau đó một lúc, mới lại hỏi: Trên đời này, cường giả nhiều như mây. Vậy, vì sao Chí Tôn lại thành đỉnh cao trên thế gian này? Đây mới là vấn đề ta muốn biết nhất.
Thứ nhất, bởi vì Đoạt Thiên chi chiến hạn chế tam đại Thánh địa không ngừng lựa chọn cao thủ đi vào, thứ hai, Chí Tôn cơ bản tại thế tục trần gian cũng không cảm thấy hứng thu cho nên mọi người cùng nhau ở ẩn. Thứ ba, phàm đã là người tiến nhập tam đại Thánh địa lúc đó liền như các ngươi!
Mai Tuyết Yên nhìn Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân: Các người mỗi người trong cuộc sống đều là không ai bì nổi, hoành hành thiên hạ một cách ngang ngược, hung hăng càn quấy mà không có người áp chế! Nhưng nếu là các ngươi đột nhiên tới một chỗ, phát hiện nơi đó thân tu vi mỗi người đều rất cao, thậm chí có cao thủ mà một người có thể đánh các ngươi trăm ngàn cai…Các ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ làm như thế nào?
Ưng Bác Không và Phong Quyển vân cùng nhìn nhau, không phải suy nghĩ nói: Tất nhiên là sẽ dốc lòng tu luyện, sao có thể can tâm để người khác dẫm đạp. Lời vừa nói ra, hai người cùng đồng thời tỉnh ngộ. Thì ra là thế!
Chỉ cần là người từng có thành tựu, liền tuyệt đối không muốn có bất cứ người nào dẫm đạp dưới chân, hơn nữa bọn hắn từng tung hoành thiên hạ lại càng phải như vậy, tự nhiên biết rõ dù trên mình có tồn tại cao thủ truyền thuyết, truyền kỳ cũng sẽ không bao giờ chân chính cam chụi!
Cho nên thấy được loại tình huống này, một khi cảm thấy bản thân nhỏ bé, thực lực đơn giản, cái loại này sẽ gấp đôi khổ luyện, để vươn tới đỉnh cao vốn đã tồn tại trông tâm tính. Một khi đã lâm vào tình trành này lại có thể nào còn rỗi rãi đi ra ngoài lãng du thiên hạ.
Luyện công ngay tại chỗ liền có thể tìm được vô số đối thủ, căn bản không lo thiếu người, thậm chí ngươi không muốn tìm người ta, thì người ta sẽ tìm ngươi…Cho nên trên đại lục cao thủ cũng vì vậy mà cơ bản đã tuyệt tích.
Thế tục trên đại lục, chỉ cần là Chí Tôn chi cảnh, ngươi liền có thể xưng hùng, thiên hạ đạo lý có câu này, nói dễ nghe 1 chút chính là: Trong núi vô lão hổ, hầu tử xưng đại vương! (Trong núi không có hổ, khỉ liền xưng vương.)
Đương nhiên, trong chuyện này còn có nguyên nhân đến từ tam đại Thánh Địa cấm chế ước định! Năm đó mới thành lập tam đại Thánh Địa, tam đại Thánh Giả, hết thảy ba vị đều là người quanh minh lỗi lạc, ý chí trùm thiên hạ, chí sỹ đầy lòng nhân ái. Bọn họ từng nói qua. Tri Tôn chi thượng, đã là vượt qua giới hạn của người thường, tư nhiên sẽ cấm tham dự vào phân tranh ở thế tục.
Bởi vì, một khi Tri Tôn trình tự, nếu là đối phó với binh lính bình thường, một người có thể đối phó mấy ngàn, cho dù là trong trăm vạn quân lấy đầu thượng tướng cũng là dễ như trở bàn tay, bản thân vốn có lực sát thương tương đối có chút khủng bố, một khi tùy ý làm việc sẽ tạo ra một tràng hạo kiếp trên thế gian.
Trên thực tế, Trí Tông tuy là cường giả nhưng cũng là người, nếu một khi đã bị cái gì kích thích, làm ra trận thảm sát thiên hạ như vậy cũng không phải là không thể được, Các triều đại tới nay, có tiền lệ. Cho nên tam đại Thánh Địa đều có quy tắc nhân gian. Gần vài năm nay tuy rằng tam đại Thánh Địa rất muốn tranh giành quyền lợi, nhưng may sao nguyên tắc vẫn là luôn được bảo trì không thay đổi.