Bởi vì trong mắt đối phương một nỗi sầu bi vô tận, hai người cũng không dám nhìn! Hai người rất sợ nếu một lần nữa liếc mắt nhìn nhau sẽ lưu luyến không thể phân khai.
Quân Vô Ý chậm rãi tiến lên ánh mắt ánh mắt cực lực không nhìn tới Hàn yên Dao, Nhưng Hàn Yên Dao ánh mắt lại gắt gao dán ở trên khuôn mặt Tam thúc cả nháy mắt cũng làm, Những giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy ra.
Hai tay Quân Vô Ý run rẩy vươn ra, đem linh vị bốn người kia nhận lấy từ trong ngực Hàn Yên Dao cả người run rẩy kịch liệt hai tay ôm chặt lấy linh vị rồi đột nhiên áp chặt lên khuôn mặt mình.
"Đại ca, nhị ca, hai vị chất nhi, huyết hải thâm cừu Quân Gia ta... Hôm nay... Rốt cục cũng được báo rồi..." Quân Vô Ý nghẹn ngào, dùng mặt mình nhẹ nhàng vuốt ve trên linh vị, Tam thúc nhớ tới cảm giác ấm áp lúc nhỏ được đại ca, nhị ca ôm vào trong lòng... Bỗng nhiên, trên mặt tuyết vô thanh vô tức xuất hiện một dàn tế!
Đúng là Quân Mạc Tà âm thầm vận khởi huyền cônglấy Thổ lực làm trung tâm tạo ra một ngọn dàn tế. Đem linh vị bốn người đặt ngay ngắn trên tế dàn. Quân Mạc Tà hung hăng hạ lệnh!
"Đem toàn bộ người của Tiêu gia tới đây quỳ xuống! Tế bái anh linh, mỗi người ba quỳ chín lạy!"
Nhất thời, người Đông Phương Thế Gia nhanh chóng ra tay mỗi người xách một tên đem toàn bộ người Tiêu gia ép đến trước dàn tế, lấy tay đặt ngay đỉnh đầu hung hăng dùng sức nhấn xuống, để cho bọn họ dập đầu phía dưới!
Có mấy người vẫn phẫn nộ vùng vẫy, nhưng sau khi được ăn vài cái bạt tai vừa nặng vừa chìm, máu tươi cùng răng cửa đồng thời bay ra, lại bị đè xuống, mỗi người cũng hoàn thành dập đầu xuống ít nhất chín cái.
"Tiêu Hành Vân, ngươi chính là Tiêu gia Đại trưởng lão, người đứng đầu Tiêu gia đương thời. Ngươi làm nhiều việc tàn ác giết hại anh hùng, tội ác ngập trời! Ngươi cần biết, cả Tiêu gia bị diệt vong chính là bởi vì ngươi, bởi vì ngươi mà đoạn tử tuyệt tôn, nằm xuống và bị mất mạng! Hôm nay, ta liền để ngươi trơ mắt nhìn, tử tôn Tiêu gia ngươi biến mất, loài cỏ rác không hơn, vạn kiếp bất phục!"
Quân Mạc Tà hung hăng nhìn hắn, giơ tay hạ lệnh: "Tất cả người Tiêu gia, một người tiếp một người chém đầu thị chúng tại tế đàn, đem lão tặc Tiêu Hành Vân giữ đến cuối cùng! Ta muốn dùng máu tươi người nhà hắn dìm chết cái lão khốn kiếp này!"
"Chậm!" Trung niên văn sĩ Vân Biệt Trần cao quát lên, chuyển hướng Quân Mạc Tà: "Quân Tam Thiểu, vì giết người bất quá đầu rơi xuống đất, đúng là Tiêu gia cùng Quân Gia có cừu oán, nhưng Tiêu gia vừa thất bại thảm hại, không tiếp tục vùng vẫy được nữa, hãy thu đao nhanh một chút đâu cần dùng thủ đoạn tàn khốc bực này?"
"Vân Biệt Trần, ha hả a... Ta cũng tìm ngươi thật lâu a!" Quân Mạc Tà ha hả nở nụ cười: "Thần bí đệ nhất nhân trong bát đại chí tôn, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi Vân đại nhân, ha ha, năm đó ngươi vì Tiêu gia mà xuất sơn chứng kiến lời thề của Đông Phương Thế Gia, hôm nay trời cao công bằng lời thề được phá bỏ ngươi cũng muốn chứng kiến a?"
Vân Biệt Trần thở dài thật sâu, trầm trọng nói: " Kiếm Phong sụp đổ tuyết sơn, huyền thú ra hết Thiên Phạt! Lão phu đã thấy được! Đông Phương Thế Gia tự nhiên có thể xuất thế, nhưng nếu vẫn vướng vào sát lục thì... "
"Nếu lời thề đã phá, ngươi còn dị nghị làm chi? Nơi này có thể đến phiên ngươi nói chuyện sao?" Quân Mạc Tà âm trầm nói, hắn quyết dịnh nói chặn đầu Vân Biệt Trần.
"Tới đây cũng không phải muốn dị nghị, chẳng qua là hy vọng Quân Gia có thể mở lòng từ bi, hơn nữa cũng không phải muốn ngăn cản Quân Gia báo thù nhưng lão phu chẳng qua là hy vọng, có thể giúp cho bọn họ thống khoái lên đường!" Vân Biệt Trần hít một hơi: "Tất cả mọi người đều do cha mẹ sinh dưỡng, cần gì phải..."
"Nếu không có ý ngăn cản Quân Gia báo thù là tốt rồi! Vân Biệt Trần, năm đó ngươi đã chứng kiến Quân Gia báo thù thất bại, hơn bức bách Đông Phương Thế Gia lập lời thề khó giải, chuyện này, ngươi cũng đừng cho là mình có thể không đếm xỉa tới! Ngươi cũng phải cấp cho ta một cái công đạo, cho chúng ta một lời giải thích! Ngươi bây giờ, lấy tư cách gì ở trước mặt ta nói ẩu nói tả, nói cái gì là hòa giải!"
Quân Mạc Tà u ám cười nói: "Việc hiện tại duy nhất ngươi phải làm, cũng là việc duy nhất ngươi có thể làm chính là lại một lần nữa làm một nhân chứng! Chứng kiến Quân Gia báo thù thành công! Chứng kiến quá trình báo thù từ đầu đến cuối!"
Dừng một chút, hắn cúi đầu nói: "Cả đời làm người tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị người khi dễ, người khác chèn ép ta lăng nhục ta, nếu không thể ăn miếng trả miếng, như vậy ai cũng có thể nhảy lên đầu của ngươi! Chỉ có sử dụng thủ đoạn tàn khốc nhất để người kinh sợ, mới có thể làm cho người khác vĩnh viễn nhớ kỹ, ta chính là muốn nói cho thế nhân biết ta, người này, là chọc không nổi! Một khi chọc hắn, cho dù chết, cũng phải giao ra thật nhiều vốn liếng!"
Quân Mạc Tà ha ha cười một tiếng: " Chả trách được trên đời này lại có nhiều người nguyện ý làm lưu manh, nguyện ý làm bại hoại như vậy! Đúng là bởi vì có chỗ tốt thật lớn: ngươi phá hư, chiếm được nhà, ngược lại không ai dám trêu chọc tới ngươi! Vân Biệt Trần, ngươi cảm thấy đạo lý này có phải hay không?" Vân Biệt Trần trường mi run lên, ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
"Ở trên đời này, nếu như một người tốt một khi làm một chuyện sai, như vậy, tất cả mọi người sẽ đến chỉ trích hắn thậm chí không thể làm người, nhiều khi còn tặng cho ngươi một cước. Tại sao vậy chứ? Bởi vì tất cả mọi người có một loại nhận tri: người này là người tốt, cho dù ngươi mắng hắn, ngươi đánh hắn, hắn cũng không sẽ không đánh trả, một khi đánh trả, vậy hắn không còn là người tốt, chịu sự khiển trách, thóa mạ của mọi người"
" Ngược lại, một tên bại hoại cho dù làm ra chuyện tình xấu nhất, tuyệt đại đa số mọi người chỉ biết ngắm nhìn, cũng không tự mình ra mặt, bởi vì bọn họ cũng đang chờ đợi luật pháp tới chế tài tên bại hoại này! Nếu là có người muốn động thân ra mặt, lập tức sẽ có người hảo tâm, nhắc nhở: người này là kẻ bại hoại, hắn giết người phóng hỏa cái gì cũng dám làm, ngươi chọc không nổi hắn, một khi chọc giận hắn, sợ rằng gia đình của ngươi cũng sẽ gặp tai ương, hắn thật sự làm được!"
" Cho dù có quan phủ... Ngươi cũng đừng trông mong làm chi? Cho nên chuyện này người muốn xen vào bởi vì người hảo tâm khuyến cáo cũng chùn bước. Lâu ngày, chỉ cần quan phủ không tới một ngày, hay là cái tên xấu xa này có thể tránh khỏi tầm mắt quan phủ, vậy hắn sẽ tiêu dao hơn so với rất nhiều người!"
Quân Mạc Tà dùng một loại khẩu khí trào phúng nói xong này đoạn, đột nhiên ha ha cười một tiếng, nói: "Cho nên ta mới không muốn làm người tốt! Lại càng không có xa xỉ lấy ơn báo oán! Ta chỉ có nợ máu phải trả bằng máu! Ta tình nguyện để người trong thiên hạ đều sợ ta, cũng không muốn để người trong thiên hạ kính ta! Đây chính là Quân Mạc Tà ta"
Nói xong, hắn hét lớn một tiếng: "Lập tức động thủ hành hình! Tế điện anh linh! Ai dám lắm mồm một câu lập tức giết cho ta! Vô luận người nọ là ai, tất cả đều giết không tha!" Một tiếng tử lệnh ban ra, huyết vũ bay đầy trời! Một đầu người được mang lên liễu tế đàn...
Đây không thể nghi ngờ chính là một màn cực kỳ bi thảm, nhưng đối với Quân Gia cùng Đông Phương Thế Gia mà nói thật là hả lòng hả dạ! Huyết hải thâm thù, rốt cục được báo!
Sau khi Tiêu Hành Vân bị chết chìm trong máu đổ, tất cả người Quân Gia cũng quỳ rạp xuống đất, hướng về linh vị nhóm người Quân Vô Hối ba quỳ chín lạy! Trên không trung tuyết rơi thật nhiều bay tán loạn, cuồng phong gầm thét!
Đông Phương Vấn Tâm cùng Quân Vô Ý, Hàn Yên Dao quỳ gối trước dàn tế, ánh mắt thâm tình nhìn linh vị bốn người trên dàn tế, bất động thật lâu.
"Vô Hối... Trượng phu của ta, gả cho chàng, ta kiếp nầy không hối hận, cả đời không hối hận, chàng có biết không? Mặc dù chúng ta duyên mỏng, tổng cộng chỉ làm vợ chồng mười mấy năm, nhưng đối với ta mà nói, kia mười mấy năm, đã là vĩnh hằng!"
" Ta cả trân quý nhất, cũng là hạnh phúc nhất chính là mười mấy năm! Mười sáu năm lẻ tám tháng... Vô Hối... Chàng hãy chờ ta, chờ ta vì Mạc Tà sắp xếp xong xuôi... Nhìn hắn thành gia lập nghiệp... Ta liền sẽ đi tìm chàng, kiếp sau... lại làm vợ chồng! Chỉ mong đời đời kiếp kiếp, đầu bạc răng long!" ( câu này ta sửa - DG)
Đông Phương Vấn Tâm si ngốc nhìn linh vị Quân Vô Hối, nội tâm trong yên lặng nói: "Ngày ấy, Mạc Tà vì cầu xin làm cho ta tĩnh tâm, hắn nói là có thể giúp các ngươi sống lại, ta lúc ấy không tin, chàng cũng biết, đó là không có khả năng... "
"Người chết như đèn đã tắt, làm sao có thể sống lại? Cho dù Mạc Tà thật thật sự thần thông tạo hóa, có thể làm cho ngươi sống lại nhân thế, nhưng các huynh đệ cùng đi với chàng nhiều như vậy, chàng há có thể vứt được hạ bọn họ? Chỉ sợ là cho dù ngươi chính xác sống lại, cũng sẽ không chấp nhận...
"Dù ta đây không xứng chức mẫu thân nhưng phải để Mạc Tà tin tưởng, ta thật sự tin... Ngày đó khi tỉnh lại ta cũng biết, nếu là ta thật sự ra đi, hài nhi của chúng ta, hắn... hỏng mất... Mạc Tà, chúng ta hài nhi... Hắn thật sự quá khổ rồi, bề ngoài mạnh mẻ bá đạo, nhưng bên trong ẩn núp một tâm linh không kiên cường..."
" Mà ngay cả Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, đã từng được chúng ta che chở chiếu cố đến lúc mười sáu tuổi, duy chỉ có Mạc Tà, hắn năm đó cũng chỉ được sáu tuổi, không có phụ thân, mẫu thân bên cạnh... Phụ thân thân mất, mẫu thân ngủ say... Chúng ta thiếu con thật sự quá nhiều... Ta phải thấy Mạc Tà thành gia lập nghiệp, con cháu đầy nhà, mới có thể an tâm xuống dưới cùng chàng... Bởi vì ta phải chiếu cố thật tốt cho con chúng ta..."
"Mạc Ưu, Mạc Sầu, mẫu thân cũng nhớ các con... Thật sự rất nhớ, rất nhớ! Mạc Sầu từ đứa nhỏ tinh nghịch, Mạc Ưu con ngàn vạn muốn lo cho đệ đệ, không để cho hắn gây chuyện; dưới mặt đất, hảo hảo hiếu thuận phụ thân của các ngươi, Nhị thúc..."
" Mỗi một năm xuân hạ thu đông, mẫu thân cũng sẽ đích thân làm quần áo mới cho các con, làm những món ăn mà các con thích nhất cho các con ăn... Nếu nhớ mẫu thân, nhãy vào trong giấc mộng của mẫu thân, mẹ con gặp nhau, đê mẫu thân hảo hảo nhìn các con.. Mẫu thân muốn nhìn lần nữa các con vui đùa a..."
" Ở trong lòng mẫu thân, các con vĩnh viễn là con ta, là hai tiểu tử mập mạp... Nếu là có kiếp sau, ta vẫn muốn làm mẹ của các con, hảo hảo mà bồi thường các con kiếp nầy những thứ mất đi, mười một một Đông Phương vấn tâm yên lặng quỳ, trong lòng yên lặng nói, hướng về phía trượng phu cùng con dưới U Minh xa xôi, nàng phảng phất có muôn vạn lời muốn nói, cùng với hoài niệm vô tận, tâm sự bất tận..."
Tuyết lén lút rơi thật nhiều trên người của nàng, gom lại thành một màu trắng xóa... Nàng cũng thủy chung không di động một chút nào, tùy ý chìm vào niềm thương nhớ triền miên xuyên phá Cửu U minh phủ, đem tư niệm thắm thiết cùng tình cảm nồng đậm của mình đưa đến bên cạnh nơi an nghỉ của trượng phu cùng con...
Quân Vô Ý cũng quỳ thẳng tắp giống như pho tượng, mà ở bên cạnh ông chính là Hàn Yên Dao, mặc dù lúc đến đã giải khai khúc mắc nhưng lúc này hắn vẫn không biết nên đối mặt như thế nào.
Nhìn đại tẩu, nhìn linh vị đại ca, nhị ca cùng hai người chất nhi tổng cộng Quân Gia hai đời tim của Tam thúc tựa hồ vô tình bị xé nát... Ta nên làm như thế nào? Ta rốt cuộc nên làm như thế nào? Ông trời! Xin nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào? Hàn Yên Dao quỳ ở bên cạnh Quân Vô Ý cũng đồng dạng có tâm tình như thế!
Trong lòng hai người, đều là một mảnh mờ mịt, tất cả đều không biết làm sao.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Bởi vì trong mắt đối phương một nỗi sầu bi vô tận, hai người cũng không dám nhìn! Hai người rất sợ nếu một lần nữa liếc mắt nhìn nhau sẽ lưu luyến không thể phân khai.
Quân Vô Ý chậm rãi tiến lên ánh mắt ánh mắt cực lực không nhìn tới Hàn yên Dao, Nhưng Hàn Yên Dao ánh mắt lại gắt gao dán ở trên khuôn mặt Tam thúc cả nháy mắt cũng làm, Những giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy ra.
Hai tay Quân Vô Ý run rẩy vươn ra, đem linh vị bốn người kia nhận lấy từ trong ngực Hàn Yên Dao cả người run rẩy kịch liệt hai tay ôm chặt lấy linh vị rồi đột nhiên áp chặt lên khuôn mặt mình.
"Đại ca, nhị ca, hai vị chất nhi, huyết hải thâm cừu Quân Gia ta... Hôm nay... Rốt cục cũng được báo rồi..." Quân Vô Ý nghẹn ngào, dùng mặt mình nhẹ nhàng vuốt ve trên linh vị, Tam thúc nhớ tới cảm giác ấm áp lúc nhỏ được đại ca, nhị ca ôm vào trong lòng... Bỗng nhiên, trên mặt tuyết vô thanh vô tức xuất hiện một dàn tế!
Đúng là Quân Mạc Tà âm thầm vận khởi huyền cônglấy Thổ lực làm trung tâm tạo ra một ngọn dàn tế. Đem linh vị bốn người đặt ngay ngắn trên tế dàn. Quân Mạc Tà hung hăng hạ lệnh!
"Đem toàn bộ người của Tiêu gia tới đây quỳ xuống! Tế bái anh linh, mỗi người ba quỳ chín lạy!"
Nhất thời, người Đông Phương Thế Gia nhanh chóng ra tay mỗi người xách một tên đem toàn bộ người Tiêu gia ép đến trước dàn tế, lấy tay đặt ngay đỉnh đầu hung hăng dùng sức nhấn xuống, để cho bọn họ dập đầu phía dưới!
Có mấy người vẫn phẫn nộ vùng vẫy, nhưng sau khi được ăn vài cái bạt tai vừa nặng vừa chìm, máu tươi cùng răng cửa đồng thời bay ra, lại bị đè xuống, mỗi người cũng hoàn thành dập đầu xuống ít nhất chín cái.
"Tiêu Hành Vân, ngươi chính là Tiêu gia Đại trưởng lão, người đứng đầu Tiêu gia đương thời. Ngươi làm nhiều việc tàn ác giết hại anh hùng, tội ác ngập trời! Ngươi cần biết, cả Tiêu gia bị diệt vong chính là bởi vì ngươi, bởi vì ngươi mà đoạn tử tuyệt tôn, nằm xuống và bị mất mạng! Hôm nay, ta liền để ngươi trơ mắt nhìn, tử tôn Tiêu gia ngươi biến mất, loài cỏ rác không hơn, vạn kiếp bất phục!"
Quân Mạc Tà hung hăng nhìn hắn, giơ tay hạ lệnh: "Tất cả người Tiêu gia, một người tiếp một người chém đầu thị chúng tại tế đàn, đem lão tặc Tiêu Hành Vân giữ đến cuối cùng! Ta muốn dùng máu tươi người nhà hắn dìm chết cái lão khốn kiếp này!"
"Chậm!" Trung niên văn sĩ Vân Biệt Trần cao quát lên, chuyển hướng Quân Mạc Tà: "Quân Tam Thiểu, vì giết người bất quá đầu rơi xuống đất, đúng là Tiêu gia cùng Quân Gia có cừu oán, nhưng Tiêu gia vừa thất bại thảm hại, không tiếp tục vùng vẫy được nữa, hãy thu đao nhanh một chút đâu cần dùng thủ đoạn tàn khốc bực này?""Vân Biệt Trần, ha hả a... Ta cũng tìm ngươi thật lâu a!" Quân Mạc Tà ha hả nở nụ cười: "Thần bí đệ nhất nhân trong bát đại chí tôn, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi Vân đại nhân, ha ha, năm đó ngươi vì Tiêu gia mà xuất sơn chứng kiến lời thề của Đông Phương Thế Gia, hôm nay trời cao công bằng lời thề được phá bỏ ngươi cũng muốn chứng kiến a?"
Vân Biệt Trần thở dài thật sâu, trầm trọng nói: " Kiếm Phong sụp đổ tuyết sơn, huyền thú ra hết Thiên Phạt! Lão phu đã thấy được! Đông Phương Thế Gia tự nhiên có thể xuất thế, nhưng nếu vẫn vướng vào sát lục thì... "
"Nếu lời thề đã phá, ngươi còn dị nghị làm chi? Nơi này có thể đến phiên ngươi nói chuyện sao?" Quân Mạc Tà âm trầm nói, hắn quyết dịnh nói chặn đầu Vân Biệt Trần.
"Tới đây cũng không phải muốn dị nghị, chẳng qua là hy vọng Quân Gia có thể mở lòng từ bi, hơn nữa cũng không phải muốn ngăn cản Quân Gia báo thù nhưng lão phu chẳng qua là hy vọng, có thể giúp cho bọn họ thống khoái lên đường!" Vân Biệt Trần hít một hơi: "Tất cả mọi người đều do cha mẹ sinh dưỡng, cần gì phải..."
"Nếu không có ý ngăn cản Quân Gia báo thù là tốt rồi! Vân Biệt Trần, năm đó ngươi đã chứng kiến Quân Gia báo thù thất bại, hơn bức bách Đông Phương Thế Gia lập lời thề khó giải, chuyện này, ngươi cũng đừng cho là mình có thể không đếm xỉa tới! Ngươi cũng phải cấp cho ta một cái công đạo, cho chúng ta một lời giải thích! Ngươi bây giờ, lấy tư cách gì ở trước mặt ta nói ẩu nói tả, nói cái gì là hòa giải!"
Quân Mạc Tà u ám cười nói: "Việc hiện tại duy nhất ngươi phải làm, cũng là việc duy nhất ngươi có thể làm chính là lại một lần nữa làm một nhân chứng! Chứng kiến Quân Gia báo thù thành công! Chứng kiến quá trình báo thù từ đầu đến cuối!"
Dừng một chút, hắn cúi đầu nói: "Cả đời làm người tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị người khi dễ, người khác chèn ép ta lăng nhục ta, nếu không thể ăn miếng trả miếng, như vậy ai cũng có thể nhảy lên đầu của ngươi! Chỉ có sử dụng thủ đoạn tàn khốc nhất để người kinh sợ, mới có thể làm cho người khác vĩnh viễn nhớ kỹ, ta chính là muốn nói cho thế nhân biết ta, người này, là chọc không nổi! Một khi chọc hắn, cho dù chết, cũng phải giao ra thật nhiều vốn liếng!"
Quân Mạc Tà ha ha cười một tiếng: " Chả trách được trên đời này lại có nhiều người nguyện ý làm lưu manh, nguyện ý làm bại hoại như vậy! Đúng là bởi vì có chỗ tốt thật lớn: ngươi phá hư, chiếm được nhà, ngược lại không ai dám trêu chọc tới ngươi! Vân Biệt Trần, ngươi cảm thấy đạo lý này có phải hay không?" Vân Biệt Trần trường mi run lên, ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
"Ở trên đời này, nếu như một người tốt một khi làm một chuyện sai, như vậy, tất cả mọi người sẽ đến chỉ trích hắn thậm chí không thể làm người, nhiều khi còn tặng cho ngươi một cước. Tại sao vậy chứ? Bởi vì tất cả mọi người có một loại nhận tri: người này là người tốt, cho dù ngươi mắng hắn, ngươi đánh hắn, hắn cũng không sẽ không đánh trả, một khi đánh trả, vậy hắn không còn là người tốt, chịu sự khiển trách, thóa mạ của mọi người"
" Ngược lại, một tên bại hoại cho dù làm ra chuyện tình xấu nhất, tuyệt đại đa số mọi người chỉ biết ngắm nhìn, cũng không tự mình ra mặt, bởi vì bọn họ cũng đang chờ đợi luật pháp tới chế tài tên bại hoại này! Nếu là có người muốn động thân ra mặt, lập tức sẽ có người hảo tâm, nhắc nhở: người này là kẻ bại hoại, hắn giết người phóng hỏa cái gì cũng dám làm, ngươi chọc không nổi hắn, một khi chọc giận hắn, sợ rằng gia đình của ngươi cũng sẽ gặp tai ương, hắn thật sự làm được!"
" Cho dù có quan phủ... Ngươi cũng đừng trông mong làm chi? Cho nên chuyện này người muốn xen vào bởi vì người hảo tâm khuyến cáo cũng chùn bước. Lâu ngày, chỉ cần quan phủ không tới một ngày, hay là cái tên xấu xa này có thể tránh khỏi tầm mắt quan phủ, vậy hắn sẽ tiêu dao hơn so với rất nhiều người!"
Quân Mạc Tà dùng một loại khẩu khí trào phúng nói xong này đoạn, đột nhiên ha ha cười một tiếng, nói: "Cho nên ta mới không muốn làm người tốt! Lại càng không có xa xỉ lấy ơn báo oán! Ta chỉ có nợ máu phải trả bằng máu! Ta tình nguyện để người trong thiên hạ đều sợ ta, cũng không muốn để người trong thiên hạ kính ta! Đây chính là Quân Mạc Tà ta"
Nói xong, hắn hét lớn một tiếng: "Lập tức động thủ hành hình! Tế điện anh linh! Ai dám lắm mồm một câu lập tức giết cho ta! Vô luận người nọ là ai, tất cả đều giết không tha!" Một tiếng tử lệnh ban ra, huyết vũ bay đầy trời! Một đầu người được mang lên liễu tế đàn...
Đây không thể nghi ngờ chính là một màn cực kỳ bi thảm, nhưng đối với Quân Gia cùng Đông Phương Thế Gia mà nói thật là hả lòng hả dạ! Huyết hải thâm thù, rốt cục được báo!
Sau khi Tiêu Hành Vân bị chết chìm trong máu đổ, tất cả người Quân Gia cũng quỳ rạp xuống đất, hướng về linh vị nhóm người Quân Vô Hối ba quỳ chín lạy! Trên không trung tuyết rơi thật nhiều bay tán loạn, cuồng phong gầm thét!
Đông Phương Vấn Tâm cùng Quân Vô Ý, Hàn Yên Dao quỳ gối trước dàn tế, ánh mắt thâm tình nhìn linh vị bốn người trên dàn tế, bất động thật lâu.
"Vô Hối... Trượng phu của ta, gả cho chàng, ta kiếp nầy không hối hận, cả đời không hối hận, chàng có biết không? Mặc dù chúng ta duyên mỏng, tổng cộng chỉ làm vợ chồng mười mấy năm, nhưng đối với ta mà nói, kia mười mấy năm, đã là vĩnh hằng!"
" Ta cả trân quý nhất, cũng là hạnh phúc nhất chính là mười mấy năm! Mười sáu năm lẻ tám tháng... Vô Hối... Chàng hãy chờ ta, chờ ta vì Mạc Tà sắp xếp xong xuôi... Nhìn hắn thành gia lập nghiệp... Ta liền sẽ đi tìm chàng, kiếp sau... lại làm vợ chồng! Chỉ mong đời đời kiếp kiếp, đầu bạc răng long!" ( câu này ta sửa - DG)
Đông Phương Vấn Tâm si ngốc nhìn linh vị Quân Vô Hối, nội tâm trong yên lặng nói: "Ngày ấy, Mạc Tà vì cầu xin làm cho ta tĩnh tâm, hắn nói là có thể giúp các ngươi sống lại, ta lúc ấy không tin, chàng cũng biết, đó là không có khả năng... "
"Người chết như đèn đã tắt, làm sao có thể sống lại? Cho dù Mạc Tà thật thật sự thần thông tạo hóa, có thể làm cho ngươi sống lại nhân thế, nhưng các huynh đệ cùng đi với chàng nhiều như vậy, chàng há có thể vứt được hạ bọn họ? Chỉ sợ là cho dù ngươi chính xác sống lại, cũng sẽ không chấp nhận...
"Dù ta đây không xứng chức mẫu thân nhưng phải để Mạc Tà tin tưởng, ta thật sự tin... Ngày đó khi tỉnh lại ta cũng biết, nếu là ta thật sự ra đi, hài nhi của chúng ta, hắn... hỏng mất... Mạc Tà, chúng ta hài nhi... Hắn thật sự quá khổ rồi, bề ngoài mạnh mẻ bá đạo, nhưng bên trong ẩn núp một tâm linh không kiên cường..."
" Mà ngay cả Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, đã từng được chúng ta che chở chiếu cố đến lúc mười sáu tuổi, duy chỉ có Mạc Tà, hắn năm đó cũng chỉ được sáu tuổi, không có phụ thân, mẫu thân bên cạnh... Phụ thân thân mất, mẫu thân ngủ say... Chúng ta thiếu con thật sự quá nhiều... Ta phải thấy Mạc Tà thành gia lập nghiệp, con cháu đầy nhà, mới có thể an tâm xuống dưới cùng chàng... Bởi vì ta phải chiếu cố thật tốt cho con chúng ta..."
"Mạc Ưu, Mạc Sầu, mẫu thân cũng nhớ các con... Thật sự rất nhớ, rất nhớ! Mạc Sầu từ đứa nhỏ tinh nghịch, Mạc Ưu con ngàn vạn muốn lo cho đệ đệ, không để cho hắn gây chuyện; dưới mặt đất, hảo hảo hiếu thuận phụ thân của các ngươi, Nhị thúc..."
" Mỗi một năm xuân hạ thu đông, mẫu thân cũng sẽ đích thân làm quần áo mới cho các con, làm những món ăn mà các con thích nhất cho các con ăn... Nếu nhớ mẫu thân, nhãy vào trong giấc mộng của mẫu thân, mẹ con gặp nhau, đê mẫu thân hảo hảo nhìn các con.. Mẫu thân muốn nhìn lần nữa các con vui đùa a..."
" Ở trong lòng mẫu thân, các con vĩnh viễn là con ta, là hai tiểu tử mập mạp... Nếu là có kiếp sau, ta vẫn muốn làm mẹ của các con, hảo hảo mà bồi thường các con kiếp nầy những thứ mất đi, mười một một Đông Phương vấn tâm yên lặng quỳ, trong lòng yên lặng nói, hướng về phía trượng phu cùng con dưới U Minh xa xôi, nàng phảng phất có muôn vạn lời muốn nói, cùng với hoài niệm vô tận, tâm sự bất tận..."
Tuyết lén lút rơi thật nhiều trên người của nàng, gom lại thành một màu trắng xóa... Nàng cũng thủy chung không di động một chút nào, tùy ý chìm vào niềm thương nhớ triền miên xuyên phá Cửu U minh phủ, đem tư niệm thắm thiết cùng tình cảm nồng đậm của mình đưa đến bên cạnh nơi an nghỉ của trượng phu cùng con...
Quân Vô Ý cũng quỳ thẳng tắp giống như pho tượng, mà ở bên cạnh ông chính là Hàn Yên Dao, mặc dù lúc đến đã giải khai khúc mắc nhưng lúc này hắn vẫn không biết nên đối mặt như thế nào.
Nhìn đại tẩu, nhìn linh vị đại ca, nhị ca cùng hai người chất nhi tổng cộng Quân Gia hai đời tim của Tam thúc tựa hồ vô tình bị xé nát... Ta nên làm như thế nào? Ta rốt cuộc nên làm như thế nào? Ông trời! Xin nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào? Hàn Yên Dao quỳ ở bên cạnh Quân Vô Ý cũng đồng dạng có tâm tình như thế!
Trong lòng hai người, đều là một mảnh mờ mịt, tất cả đều không biết làm sao.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bởi vì trong mắt đối phương một nỗi sầu bi vô tận, hai người cũng không dám nhìn! Hai người rất sợ nếu một lần nữa liếc mắt nhìn nhau sẽ lưu luyến không thể phân khai.
Quân Vô Ý chậm rãi tiến lên ánh mắt ánh mắt cực lực không nhìn tới Hàn yên Dao, Nhưng Hàn Yên Dao ánh mắt lại gắt gao dán ở trên khuôn mặt Tam thúc cả nháy mắt cũng làm, Những giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy ra.
Hai tay Quân Vô Ý run rẩy vươn ra, đem linh vị bốn người kia nhận lấy từ trong ngực Hàn Yên Dao cả người run rẩy kịch liệt hai tay ôm chặt lấy linh vị rồi đột nhiên áp chặt lên khuôn mặt mình.
"Đại ca, nhị ca, hai vị chất nhi, huyết hải thâm cừu Quân Gia ta... Hôm nay... Rốt cục cũng được báo rồi..." Quân Vô Ý nghẹn ngào, dùng mặt mình nhẹ nhàng vuốt ve trên linh vị, Tam thúc nhớ tới cảm giác ấm áp lúc nhỏ được đại ca, nhị ca ôm vào trong lòng... Bỗng nhiên, trên mặt tuyết vô thanh vô tức xuất hiện một dàn tế!
Đúng là Quân Mạc Tà âm thầm vận khởi huyền cônglấy Thổ lực làm trung tâm tạo ra một ngọn dàn tế. Đem linh vị bốn người đặt ngay ngắn trên tế dàn. Quân Mạc Tà hung hăng hạ lệnh!
"Đem toàn bộ người của Tiêu gia tới đây quỳ xuống! Tế bái anh linh, mỗi người ba quỳ chín lạy!"
Nhất thời, người Đông Phương Thế Gia nhanh chóng ra tay mỗi người xách một tên đem toàn bộ người Tiêu gia ép đến trước dàn tế, lấy tay đặt ngay đỉnh đầu hung hăng dùng sức nhấn xuống, để cho bọn họ dập đầu phía dưới!
Có mấy người vẫn phẫn nộ vùng vẫy, nhưng sau khi được ăn vài cái bạt tai vừa nặng vừa chìm, máu tươi cùng răng cửa đồng thời bay ra, lại bị đè xuống, mỗi người cũng hoàn thành dập đầu xuống ít nhất chín cái.
"Tiêu Hành Vân, ngươi chính là Tiêu gia Đại trưởng lão, người đứng đầu Tiêu gia đương thời. Ngươi làm nhiều việc tàn ác giết hại anh hùng, tội ác ngập trời! Ngươi cần biết, cả Tiêu gia bị diệt vong chính là bởi vì ngươi, bởi vì ngươi mà đoạn tử tuyệt tôn, nằm xuống và bị mất mạng! Hôm nay, ta liền để ngươi trơ mắt nhìn, tử tôn Tiêu gia ngươi biến mất, loài cỏ rác không hơn, vạn kiếp bất phục!"
Quân Mạc Tà hung hăng nhìn hắn, giơ tay hạ lệnh: "Tất cả người Tiêu gia, một người tiếp một người chém đầu thị chúng tại tế đàn, đem lão tặc Tiêu Hành Vân giữ đến cuối cùng! Ta muốn dùng máu tươi người nhà hắn dìm chết cái lão khốn kiếp này!"
"Chậm!" Trung niên văn sĩ Vân Biệt Trần cao quát lên, chuyển hướng Quân Mạc Tà: "Quân Tam Thiểu, vì giết người bất quá đầu rơi xuống đất, đúng là Tiêu gia cùng Quân Gia có cừu oán, nhưng Tiêu gia vừa thất bại thảm hại, không tiếp tục vùng vẫy được nữa, hãy thu đao nhanh một chút đâu cần dùng thủ đoạn tàn khốc bực này?"
"Vân Biệt Trần, ha hả a... Ta cũng tìm ngươi thật lâu a!" Quân Mạc Tà ha hả nở nụ cười: "Thần bí đệ nhất nhân trong bát đại chí tôn, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi Vân đại nhân, ha ha, năm đó ngươi vì Tiêu gia mà xuất sơn chứng kiến lời thề của Đông Phương Thế Gia, hôm nay trời cao công bằng lời thề được phá bỏ ngươi cũng muốn chứng kiến a?"
Vân Biệt Trần thở dài thật sâu, trầm trọng nói: " Kiếm Phong sụp đổ tuyết sơn, huyền thú ra hết Thiên Phạt! Lão phu đã thấy được! Đông Phương Thế Gia tự nhiên có thể xuất thế, nhưng nếu vẫn vướng vào sát lục thì... "
"Nếu lời thề đã phá, ngươi còn dị nghị làm chi? Nơi này có thể đến phiên ngươi nói chuyện sao?" Quân Mạc Tà âm trầm nói, hắn quyết dịnh nói chặn đầu Vân Biệt Trần.
"Tới đây cũng không phải muốn dị nghị, chẳng qua là hy vọng Quân Gia có thể mở lòng từ bi, hơn nữa cũng không phải muốn ngăn cản Quân Gia báo thù nhưng lão phu chẳng qua là hy vọng, có thể giúp cho bọn họ thống khoái lên đường!" Vân Biệt Trần hít một hơi: "Tất cả mọi người đều do cha mẹ sinh dưỡng, cần gì phải..."
"Nếu không có ý ngăn cản Quân Gia báo thù là tốt rồi! Vân Biệt Trần, năm đó ngươi đã chứng kiến Quân Gia báo thù thất bại, hơn bức bách Đông Phương Thế Gia lập lời thề khó giải, chuyện này, ngươi cũng đừng cho là mình có thể không đếm xỉa tới! Ngươi cũng phải cấp cho ta một cái công đạo, cho chúng ta một lời giải thích! Ngươi bây giờ, lấy tư cách gì ở trước mặt ta nói ẩu nói tả, nói cái gì là hòa giải!"
Quân Mạc Tà u ám cười nói: "Việc hiện tại duy nhất ngươi phải làm, cũng là việc duy nhất ngươi có thể làm chính là lại một lần nữa làm một nhân chứng! Chứng kiến Quân Gia báo thù thành công! Chứng kiến quá trình báo thù từ đầu đến cuối!"
Dừng một chút, hắn cúi đầu nói: "Cả đời làm người tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị người khi dễ, người khác chèn ép ta lăng nhục ta, nếu không thể ăn miếng trả miếng, như vậy ai cũng có thể nhảy lên đầu của ngươi! Chỉ có sử dụng thủ đoạn tàn khốc nhất để người kinh sợ, mới có thể làm cho người khác vĩnh viễn nhớ kỹ, ta chính là muốn nói cho thế nhân biết ta, người này, là chọc không nổi! Một khi chọc hắn, cho dù chết, cũng phải giao ra thật nhiều vốn liếng!"
Quân Mạc Tà ha ha cười một tiếng: " Chả trách được trên đời này lại có nhiều người nguyện ý làm lưu manh, nguyện ý làm bại hoại như vậy! Đúng là bởi vì có chỗ tốt thật lớn: ngươi phá hư, chiếm được nhà, ngược lại không ai dám trêu chọc tới ngươi! Vân Biệt Trần, ngươi cảm thấy đạo lý này có phải hay không?" Vân Biệt Trần trường mi run lên, ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
"Ở trên đời này, nếu như một người tốt một khi làm một chuyện sai, như vậy, tất cả mọi người sẽ đến chỉ trích hắn thậm chí không thể làm người, nhiều khi còn tặng cho ngươi một cước. Tại sao vậy chứ? Bởi vì tất cả mọi người có một loại nhận tri: người này là người tốt, cho dù ngươi mắng hắn, ngươi đánh hắn, hắn cũng không sẽ không đánh trả, một khi đánh trả, vậy hắn không còn là người tốt, chịu sự khiển trách, thóa mạ của mọi người"
" Ngược lại, một tên bại hoại cho dù làm ra chuyện tình xấu nhất, tuyệt đại đa số mọi người chỉ biết ngắm nhìn, cũng không tự mình ra mặt, bởi vì bọn họ cũng đang chờ đợi luật pháp tới chế tài tên bại hoại này! Nếu là có người muốn động thân ra mặt, lập tức sẽ có người hảo tâm, nhắc nhở: người này là kẻ bại hoại, hắn giết người phóng hỏa cái gì cũng dám làm, ngươi chọc không nổi hắn, một khi chọc giận hắn, sợ rằng gia đình của ngươi cũng sẽ gặp tai ương, hắn thật sự làm được!"
" Cho dù có quan phủ... Ngươi cũng đừng trông mong làm chi? Cho nên chuyện này người muốn xen vào bởi vì người hảo tâm khuyến cáo cũng chùn bước. Lâu ngày, chỉ cần quan phủ không tới một ngày, hay là cái tên xấu xa này có thể tránh khỏi tầm mắt quan phủ, vậy hắn sẽ tiêu dao hơn so với rất nhiều người!"
Quân Mạc Tà dùng một loại khẩu khí trào phúng nói xong này đoạn, đột nhiên ha ha cười một tiếng, nói: "Cho nên ta mới không muốn làm người tốt! Lại càng không có xa xỉ lấy ơn báo oán! Ta chỉ có nợ máu phải trả bằng máu! Ta tình nguyện để người trong thiên hạ đều sợ ta, cũng không muốn để người trong thiên hạ kính ta! Đây chính là Quân Mạc Tà ta"
Nói xong, hắn hét lớn một tiếng: "Lập tức động thủ hành hình! Tế điện anh linh! Ai dám lắm mồm một câu lập tức giết cho ta! Vô luận người nọ là ai, tất cả đều giết không tha!" Một tiếng tử lệnh ban ra, huyết vũ bay đầy trời! Một đầu người được mang lên liễu tế đàn...
Đây không thể nghi ngờ chính là một màn cực kỳ bi thảm, nhưng đối với Quân Gia cùng Đông Phương Thế Gia mà nói thật là hả lòng hả dạ! Huyết hải thâm thù, rốt cục được báo!
Sau khi Tiêu Hành Vân bị chết chìm trong máu đổ, tất cả người Quân Gia cũng quỳ rạp xuống đất, hướng về linh vị nhóm người Quân Vô Hối ba quỳ chín lạy! Trên không trung tuyết rơi thật nhiều bay tán loạn, cuồng phong gầm thét!
Đông Phương Vấn Tâm cùng Quân Vô Ý, Hàn Yên Dao quỳ gối trước dàn tế, ánh mắt thâm tình nhìn linh vị bốn người trên dàn tế, bất động thật lâu.
"Vô Hối... Trượng phu của ta, gả cho chàng, ta kiếp nầy không hối hận, cả đời không hối hận, chàng có biết không? Mặc dù chúng ta duyên mỏng, tổng cộng chỉ làm vợ chồng mười mấy năm, nhưng đối với ta mà nói, kia mười mấy năm, đã là vĩnh hằng!"
" Ta cả trân quý nhất, cũng là hạnh phúc nhất chính là mười mấy năm! Mười sáu năm lẻ tám tháng... Vô Hối... Chàng hãy chờ ta, chờ ta vì Mạc Tà sắp xếp xong xuôi... Nhìn hắn thành gia lập nghiệp... Ta liền sẽ đi tìm chàng, kiếp sau... lại làm vợ chồng! Chỉ mong đời đời kiếp kiếp, đầu bạc răng long!" ( câu này ta sửa - DG)
Đông Phương Vấn Tâm si ngốc nhìn linh vị Quân Vô Hối, nội tâm trong yên lặng nói: "Ngày ấy, Mạc Tà vì cầu xin làm cho ta tĩnh tâm, hắn nói là có thể giúp các ngươi sống lại, ta lúc ấy không tin, chàng cũng biết, đó là không có khả năng... "
"Người chết như đèn đã tắt, làm sao có thể sống lại? Cho dù Mạc Tà thật thật sự thần thông tạo hóa, có thể làm cho ngươi sống lại nhân thế, nhưng các huynh đệ cùng đi với chàng nhiều như vậy, chàng há có thể vứt được hạ bọn họ? Chỉ sợ là cho dù ngươi chính xác sống lại, cũng sẽ không chấp nhận...
"Dù ta đây không xứng chức mẫu thân nhưng phải để Mạc Tà tin tưởng, ta thật sự tin... Ngày đó khi tỉnh lại ta cũng biết, nếu là ta thật sự ra đi, hài nhi của chúng ta, hắn... hỏng mất... Mạc Tà, chúng ta hài nhi... Hắn thật sự quá khổ rồi, bề ngoài mạnh mẻ bá đạo, nhưng bên trong ẩn núp một tâm linh không kiên cường..."
" Mà ngay cả Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, đã từng được chúng ta che chở chiếu cố đến lúc mười sáu tuổi, duy chỉ có Mạc Tà, hắn năm đó cũng chỉ được sáu tuổi, không có phụ thân, mẫu thân bên cạnh... Phụ thân thân mất, mẫu thân ngủ say... Chúng ta thiếu con thật sự quá nhiều... Ta phải thấy Mạc Tà thành gia lập nghiệp, con cháu đầy nhà, mới có thể an tâm xuống dưới cùng chàng... Bởi vì ta phải chiếu cố thật tốt cho con chúng ta..."
"Mạc Ưu, Mạc Sầu, mẫu thân cũng nhớ các con... Thật sự rất nhớ, rất nhớ! Mạc Sầu từ đứa nhỏ tinh nghịch, Mạc Ưu con ngàn vạn muốn lo cho đệ đệ, không để cho hắn gây chuyện; dưới mặt đất, hảo hảo hiếu thuận phụ thân của các ngươi, Nhị thúc..."
" Mỗi một năm xuân hạ thu đông, mẫu thân cũng sẽ đích thân làm quần áo mới cho các con, làm những món ăn mà các con thích nhất cho các con ăn... Nếu nhớ mẫu thân, nhãy vào trong giấc mộng của mẫu thân, mẹ con gặp nhau, đê mẫu thân hảo hảo nhìn các con.. Mẫu thân muốn nhìn lần nữa các con vui đùa a..."
" Ở trong lòng mẫu thân, các con vĩnh viễn là con ta, là hai tiểu tử mập mạp... Nếu là có kiếp sau, ta vẫn muốn làm mẹ của các con, hảo hảo mà bồi thường các con kiếp nầy những thứ mất đi, mười một một Đông Phương vấn tâm yên lặng quỳ, trong lòng yên lặng nói, hướng về phía trượng phu cùng con dưới U Minh xa xôi, nàng phảng phất có muôn vạn lời muốn nói, cùng với hoài niệm vô tận, tâm sự bất tận..."
Tuyết lén lút rơi thật nhiều trên người của nàng, gom lại thành một màu trắng xóa... Nàng cũng thủy chung không di động một chút nào, tùy ý chìm vào niềm thương nhớ triền miên xuyên phá Cửu U minh phủ, đem tư niệm thắm thiết cùng tình cảm nồng đậm của mình đưa đến bên cạnh nơi an nghỉ của trượng phu cùng con...
Quân Vô Ý cũng quỳ thẳng tắp giống như pho tượng, mà ở bên cạnh ông chính là Hàn Yên Dao, mặc dù lúc đến đã giải khai khúc mắc nhưng lúc này hắn vẫn không biết nên đối mặt như thế nào.
Nhìn đại tẩu, nhìn linh vị đại ca, nhị ca cùng hai người chất nhi tổng cộng Quân Gia hai đời tim của Tam thúc tựa hồ vô tình bị xé nát... Ta nên làm như thế nào? Ta rốt cuộc nên làm như thế nào? Ông trời! Xin nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào? Hàn Yên Dao quỳ ở bên cạnh Quân Vô Ý cũng đồng dạng có tâm tình như thế!
Trong lòng hai người, đều là một mảnh mờ mịt, tất cả đều không biết làm sao.