Ngày hôm sau, sau khi Tống Lâm theo tướng quân thượng triều trở về liền sắp xếp hành lý chào từ biệt. Tướng quân thấy hắn đi một mình liền bảo hắn mang theo Tiểu Xa, hai vợ chồng tân hôn ở một chỗ vẫn tốt hơn, tiền chuộc thân cho Tiểu Xa cũng không lấy một đồng.
Trong lòng Tống Lâm thực phức tạp, từ hôm qua khi tướng quân biết chuyện Thu Nhi, trừ bỏ cho phép hắn rời đi, một chút phản ứng khác đều không có, đừng nói tới việc phải chịu trách nhiệm với ai kia, ngay cả tối thiểu nhất là trả thù lao cho người đó cũng chưa từng đề cập tới, thế nhưng đối với Tống Lâm tướng quân vẫn là cực kì có tình có nghĩa. Tống Lâm thầm nhủ, tới nơi đó chăm sóc Thu Nhi là chuộc lỗi cho chính mình, cũng là chuộc tội thay tướng quân.
Tống Lâm đem theo bọc hành lý đi vào Thái y gia, nói rõ ý định của mình với Thái y, chuyện bắt đầu từ hắn, bởi vậy hắn muốn chăm sóc Thu Nhi, thay chính mình cũng là thay tướng quân tạ tội, hy vọng trước hết Thái y cho hắn một nơi tạm trú, sau đó hắn sẽ ra ngoài tìm việc làm.
Thái y nói hắn không cần tự trách, nên tạ tội là tướng quân chứ không phải là hắn, Thu Nhi thực ra cũng chưa từng trách tướng quân. Tống Lâm thành tâm thành ý ở lại chăm sóc Thu Nhi, Thái y cảm động, lão hỏi hắn có đồng ý hay không làm việc ngay tại nhà.
Yến thái y nói cho Tống Lâm, vợ chồng bọn họ từng có một đứa con trai, vài năm trước, trong một lần lên núi hái thuốc đã bất hạnh ngã xuống vách núi rồi qua đời. Thương tâm tới cực điểm, Yến phu nhân liền đâm đầu vào công việc, bà cùng một người Yến thái y quen biết quán chế dược. Sau khi Thu Nhi tới, vì không muốn ở Thái y gia làm sâu mọt, hắn liền theo Yến phu nhân học về dược y.
Yến phu nhân chế dược là vì giải buồn, mà Thu Nhi chế dược là vì kiếm tiền, chỉ cần thân thể cho phép sẽ làm không ngừng nghỉ, Yến phu nhân thấy vậy cũng không có biện pháp.
Hiện tại, bà đang muốn tìm một người có khả năng làm mấy việc tốn sức. Tống Lâm đương nhiên đồng ý an bài như vậy, có thể ở trong phủ làm việc cũng thuận tiện chăm sóc Thu Nhi hơn.
Yến thái y nhìn thời gian đã đến lúc Thu Nhi ngủ trưa nên tỉnh, liền dẫn Tống Lâm cùng đi vào phòng ngủ Thu Nhi.
Đẩy cửa phòng Thu Nhi, Yến thái y không khỏi nổi giận lôi đình. Thu Nhi ghé vào trên bản đang ngủ, trước mặt còn bày một nửa dược liệu chưa xử lý. Yến thái y đi tới gọi tỉnh Thu Nhi, chỉ thân thể hắn mà trách cứ: “Lúc ăn cơm ngươi đã cam đoan cái gì với ta! Không phải sau khi dỗ Hoan Nhi ngủ cũng sẽ ngủ một giấc sao? Ngươi ăn không vô cái gì còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt! Ngươi còn không muốn sống? Còn không muốn làm cho trong bụng này sống?”.
Thu Nhi day day hai mắt sương mù, giải thích: “Ta cũng tính ngủ trưa, nghĩ sau khi xử lý xong chỗ dược này sẽ ngủ, kết quả chưa làm xong đã ngủ gục mất!” Thu Nhi vừa tỉnh lại thân mình dị thường khó chịu. Xương sống chỗ thắt lưng vừa động nhẹ liền tê giật, bắp chân cũng bắt đầu rút gân.
Tống Lâm cùng Thái y hợp lực đỡ Thu Nhi vô lực trở về giường. Thu Nhi nhìn thấy Tống Lâm liền xấu hổ đỏ mặt, gắng sức dùng quần áo che đi chiếc bụng gồ lên. Đến trên giường, Thu Nhi liền mở chăn đắp lên thân thể, cúi thấp đầu không nói lời nào. Tống Lâm đang định nói chuyện với Thu Nhi, vừa đúng lúc Hoan Nhi ngủ mơ liền giật mình khóc thét.
Thu Nhi đánh thức Hoan Nhi, ủng hắn vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi, nói mọi thứ đều là giả, Hoan Nhi đang nằm mơ, có phụ thân ở đây Hoan Nhi không có gì phải sợ. Hoan Nhi dựa vào đầu vai Thu Nhi khóc nháo một trận, cảnh đáng sợ trong mơ dần dần phai nhạt đi, cũng chậm chậm ngừng nức nở.
Thu Nhi thay cho Hoan Nhi bộ áo, Yến thái y đưa tới đôi hài nhỏ, Thu Nhi lại thay hài cho Hoan Nhi, để nó đi ra ngoài chơi. Hoan Nhi ở trong nhà im ắng thực buồn chán, Yến phu nhân liền dẫn hắn tới mấy vùng xung quanh tìm bạn chơi đùa.
Hoan Nhi ra ngoài chơi, Tống Lâm mới bắt đầu nói chuyện, Tống Lâm giải thích xong lại làm cho Thu Nhi hổ thẹn một phen. Thu Nhi nghĩ nên thẳng thắn với Tống Lâm, chính bản thân hắn cũng chủ động dây dưa cùng tướng quân, trừ bỏ lúc ban đầu bị lừa gạt, sau này hết thảy đều là hắn tự nguyện, mà đứa nhỏ trong bụng cũng không phải đứa đầu tiên. Bất quá Thu Nhi vẫn chưa kịp nói ra miệng, bởi vì hắn nghe Tống Lâm nói, tướng quân đối với chuyện này là thờ ơ không động tĩnh, người kia đã bất nhân, vậy hãy để hắn bất nghĩa một lần đi, coi như hai bên huề.
Tống Lâm còn nói muốn lưu lại chăm sóc cho hắn, xem như tạ lỗi. Thu Nhi rất muốn để Tống Lâm trở về tướng quân phủ, bởi vì kì thực Tống Lâm cũng không quan hệ gì tới việc này, trở thành nguyên nhân khiến cho hắn tuyệt tình với tướng quân, Thu Nhi càng thêm áy náy trong lòng. Sau đó Thái y đành tới giải vây, nói trong nhà đang muốn thuê một người có thể làm công việc nặng, Tống Lâm làm việc ở Tướng quân phủ hay làm việc ở đây cũng không có gì khác biệt. Thu Nhi không muốn có thêm người nào biết được thân thể quái dị của hắn, cũng chỉ có thể chấp nhận thỉnh cầu muốn lưu lại của Tống Lâm.
.
CHƯƠNG
Ngày hôm sau, sau khi Tống Lâm theo tướng quân thượng triều trở về liền sắp xếp hành lý chào từ biệt. Tướng quân thấy hắn đi một mình liền bảo hắn mang theo Tiểu Xa, hai vợ chồng tân hôn ở một chỗ vẫn tốt hơn, tiền chuộc thân cho Tiểu Xa cũng không lấy một đồng.
Trong lòng Tống Lâm thực phức tạp, từ hôm qua khi tướng quân biết chuyện Thu Nhi, trừ bỏ cho phép hắn rời đi, một chút phản ứng khác đều không có, đừng nói tới việc phải chịu trách nhiệm với ai kia, ngay cả tối thiểu nhất là trả thù lao cho người đó cũng chưa từng đề cập tới, thế nhưng đối với Tống Lâm tướng quân vẫn là cực kì có tình có nghĩa. Tống Lâm thầm nhủ, tới nơi đó chăm sóc Thu Nhi là chuộc lỗi cho chính mình, cũng là chuộc tội thay tướng quân.
Tống Lâm đem theo bọc hành lý đi vào Thái y gia, nói rõ ý định của mình với Thái y, chuyện bắt đầu từ hắn, bởi vậy hắn muốn chăm sóc Thu Nhi, thay chính mình cũng là thay tướng quân tạ tội, hy vọng trước hết Thái y cho hắn một nơi tạm trú, sau đó hắn sẽ ra ngoài tìm việc làm.
Thái y nói hắn không cần tự trách, nên tạ tội là tướng quân chứ không phải là hắn, Thu Nhi thực ra cũng chưa từng trách tướng quân. Tống Lâm thành tâm thành ý ở lại chăm sóc Thu Nhi, Thái y cảm động, lão hỏi hắn có đồng ý hay không làm việc ngay tại nhà.
Yến thái y nói cho Tống Lâm, vợ chồng bọn họ từng có một đứa con trai, vài năm trước, trong một lần lên núi hái thuốc đã bất hạnh ngã xuống vách núi rồi qua đời. Thương tâm tới cực điểm, Yến phu nhân liền đâm đầu vào công việc, bà cùng một người Yến thái y quen biết quán chế dược. Sau khi Thu Nhi tới, vì không muốn ở Thái y gia làm sâu mọt, hắn liền theo Yến phu nhân học về dược y.
Yến phu nhân chế dược là vì giải buồn, mà Thu Nhi chế dược là vì kiếm tiền, chỉ cần thân thể cho phép sẽ làm không ngừng nghỉ, Yến phu nhân thấy vậy cũng không có biện pháp.
Hiện tại, bà đang muốn tìm một người có khả năng làm mấy việc tốn sức. Tống Lâm đương nhiên đồng ý an bài như vậy, có thể ở trong phủ làm việc cũng thuận tiện chăm sóc Thu Nhi hơn.
Yến thái y nhìn thời gian đã đến lúc Thu Nhi ngủ trưa nên tỉnh, liền dẫn Tống Lâm cùng đi vào phòng ngủ Thu Nhi.
Đẩy cửa phòng Thu Nhi, Yến thái y không khỏi nổi giận lôi đình. Thu Nhi ghé vào trên bản đang ngủ, trước mặt còn bày một nửa dược liệu chưa xử lý. Yến thái y đi tới gọi tỉnh Thu Nhi, chỉ thân thể hắn mà trách cứ: “Lúc ăn cơm ngươi đã cam đoan cái gì với ta! Không phải sau khi dỗ Hoan Nhi ngủ cũng sẽ ngủ một giấc sao? Ngươi ăn không vô cái gì còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt! Ngươi còn không muốn sống? Còn không muốn làm cho trong bụng này sống?”.
Thu Nhi day day hai mắt sương mù, giải thích: “Ta cũng tính ngủ trưa, nghĩ sau khi xử lý xong chỗ dược này sẽ ngủ, kết quả chưa làm xong đã ngủ gục mất!” Thu Nhi vừa tỉnh lại thân mình dị thường khó chịu. Xương sống chỗ thắt lưng vừa động nhẹ liền tê giật, bắp chân cũng bắt đầu rút gân.
Tống Lâm cùng Thái y hợp lực đỡ Thu Nhi vô lực trở về giường. Thu Nhi nhìn thấy Tống Lâm liền xấu hổ đỏ mặt, gắng sức dùng quần áo che đi chiếc bụng gồ lên. Đến trên giường, Thu Nhi liền mở chăn đắp lên thân thể, cúi thấp đầu không nói lời nào. Tống Lâm đang định nói chuyện với Thu Nhi, vừa đúng lúc Hoan Nhi ngủ mơ liền giật mình khóc thét.
Thu Nhi đánh thức Hoan Nhi, ủng hắn vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi, nói mọi thứ đều là giả, Hoan Nhi đang nằm mơ, có phụ thân ở đây Hoan Nhi không có gì phải sợ. Hoan Nhi dựa vào đầu vai Thu Nhi khóc nháo một trận, cảnh đáng sợ trong mơ dần dần phai nhạt đi, cũng chậm chậm ngừng nức nở.
Thu Nhi thay cho Hoan Nhi bộ áo, Yến thái y đưa tới đôi hài nhỏ, Thu Nhi lại thay hài cho Hoan Nhi, để nó đi ra ngoài chơi. Hoan Nhi ở trong nhà im ắng thực buồn chán, Yến phu nhân liền dẫn hắn tới mấy vùng xung quanh tìm bạn chơi đùa.
Hoan Nhi ra ngoài chơi, Tống Lâm mới bắt đầu nói chuyện, Tống Lâm giải thích xong lại làm cho Thu Nhi hổ thẹn một phen. Thu Nhi nghĩ nên thẳng thắn với Tống Lâm, chính bản thân hắn cũng chủ động dây dưa cùng tướng quân, trừ bỏ lúc ban đầu bị lừa gạt, sau này hết thảy đều là hắn tự nguyện, mà đứa nhỏ trong bụng cũng không phải đứa đầu tiên. Bất quá Thu Nhi vẫn chưa kịp nói ra miệng, bởi vì hắn nghe Tống Lâm nói, tướng quân đối với chuyện này là thờ ơ không động tĩnh, người kia đã bất nhân, vậy hãy để hắn bất nghĩa một lần đi, coi như hai bên huề.
Tống Lâm còn nói muốn lưu lại chăm sóc cho hắn, xem như tạ lỗi. Thu Nhi rất muốn để Tống Lâm trở về tướng quân phủ, bởi vì kì thực Tống Lâm cũng không quan hệ gì tới việc này, trở thành nguyên nhân khiến cho hắn tuyệt tình với tướng quân, Thu Nhi càng thêm áy náy trong lòng. Sau đó Thái y đành tới giải vây, nói trong nhà đang muốn thuê một người có thể làm công việc nặng, Tống Lâm làm việc ở Tướng quân phủ hay làm việc ở đây cũng không có gì khác biệt. Thu Nhi không muốn có thêm người nào biết được thân thể quái dị của hắn, cũng chỉ có thể chấp nhận thỉnh cầu muốn lưu lại của Tống Lâm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
CHƯƠNG 40
Ngày hôm sau, sau khi Tống Lâm theo tướng quân thượng triều trở về liền sắp xếp hành lý chào từ biệt. Tướng quân thấy hắn đi một mình liền bảo hắn mang theo Tiểu Xa, hai vợ chồng tân hôn ở một chỗ vẫn tốt hơn, tiền chuộc thân cho Tiểu Xa cũng không lấy một đồng.
Trong lòng Tống Lâm thực phức tạp, từ hôm qua khi tướng quân biết chuyện Thu Nhi, trừ bỏ cho phép hắn rời đi, một chút phản ứng khác đều không có, đừng nói tới việc phải chịu trách nhiệm với ai kia, ngay cả tối thiểu nhất là trả thù lao cho người đó cũng chưa từng đề cập tới, thế nhưng đối với Tống Lâm tướng quân vẫn là cực kì có tình có nghĩa. Tống Lâm thầm nhủ, tới nơi đó chăm sóc Thu Nhi là chuộc lỗi cho chính mình, cũng là chuộc tội thay tướng quân.
Tống Lâm đem theo bọc hành lý đi vào Thái y gia, nói rõ ý định của mình với Thái y, chuyện bắt đầu từ hắn, bởi vậy hắn muốn chăm sóc Thu Nhi, thay chính mình cũng là thay tướng quân tạ tội, hy vọng trước hết Thái y cho hắn một nơi tạm trú, sau đó hắn sẽ ra ngoài tìm việc làm.
Thái y nói hắn không cần tự trách, nên tạ tội là tướng quân chứ không phải là hắn, Thu Nhi thực ra cũng chưa từng trách tướng quân. Tống Lâm thành tâm thành ý ở lại chăm sóc Thu Nhi, Thái y cảm động, lão hỏi hắn có đồng ý hay không làm việc ngay tại nhà.
Yến thái y nói cho Tống Lâm, vợ chồng bọn họ từng có một đứa con trai, vài năm trước, trong một lần lên núi hái thuốc đã bất hạnh ngã xuống vách núi rồi qua đời. Thương tâm tới cực điểm, Yến phu nhân liền đâm đầu vào công việc, bà cùng một người Yến thái y quen biết quán chế dược. Sau khi Thu Nhi tới, vì không muốn ở Thái y gia làm sâu mọt, hắn liền theo Yến phu nhân học về dược y.
Yến phu nhân chế dược là vì giải buồn, mà Thu Nhi chế dược là vì kiếm tiền, chỉ cần thân thể cho phép sẽ làm không ngừng nghỉ, Yến phu nhân thấy vậy cũng không có biện pháp.
Hiện tại, bà đang muốn tìm một người có khả năng làm mấy việc tốn sức. Tống Lâm đương nhiên đồng ý an bài như vậy, có thể ở trong phủ làm việc cũng thuận tiện chăm sóc Thu Nhi hơn.
Yến thái y nhìn thời gian đã đến lúc Thu Nhi ngủ trưa nên tỉnh, liền dẫn Tống Lâm cùng đi vào phòng ngủ Thu Nhi.
Đẩy cửa phòng Thu Nhi, Yến thái y không khỏi nổi giận lôi đình. Thu Nhi ghé vào trên bản đang ngủ, trước mặt còn bày một nửa dược liệu chưa xử lý. Yến thái y đi tới gọi tỉnh Thu Nhi, chỉ thân thể hắn mà trách cứ: “Lúc ăn cơm ngươi đã cam đoan cái gì với ta! Không phải sau khi dỗ Hoan Nhi ngủ cũng sẽ ngủ một giấc sao? Ngươi ăn không vô cái gì còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt! Ngươi còn không muốn sống? Còn không muốn làm cho trong bụng này sống?”.
Thu Nhi day day hai mắt sương mù, giải thích: “Ta cũng tính ngủ trưa, nghĩ sau khi xử lý xong chỗ dược này sẽ ngủ, kết quả chưa làm xong đã ngủ gục mất!” Thu Nhi vừa tỉnh lại thân mình dị thường khó chịu. Xương sống chỗ thắt lưng vừa động nhẹ liền tê giật, bắp chân cũng bắt đầu rút gân.
Tống Lâm cùng Thái y hợp lực đỡ Thu Nhi vô lực trở về giường. Thu Nhi nhìn thấy Tống Lâm liền xấu hổ đỏ mặt, gắng sức dùng quần áo che đi chiếc bụng gồ lên. Đến trên giường, Thu Nhi liền mở chăn đắp lên thân thể, cúi thấp đầu không nói lời nào. Tống Lâm đang định nói chuyện với Thu Nhi, vừa đúng lúc Hoan Nhi ngủ mơ liền giật mình khóc thét.
Thu Nhi đánh thức Hoan Nhi, ủng hắn vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi, nói mọi thứ đều là giả, Hoan Nhi đang nằm mơ, có phụ thân ở đây Hoan Nhi không có gì phải sợ. Hoan Nhi dựa vào đầu vai Thu Nhi khóc nháo một trận, cảnh đáng sợ trong mơ dần dần phai nhạt đi, cũng chậm chậm ngừng nức nở.
Thu Nhi thay cho Hoan Nhi bộ áo, Yến thái y đưa tới đôi hài nhỏ, Thu Nhi lại thay hài cho Hoan Nhi, để nó đi ra ngoài chơi. Hoan Nhi ở trong nhà im ắng thực buồn chán, Yến phu nhân liền dẫn hắn tới mấy vùng xung quanh tìm bạn chơi đùa.
Hoan Nhi ra ngoài chơi, Tống Lâm mới bắt đầu nói chuyện, Tống Lâm giải thích xong lại làm cho Thu Nhi hổ thẹn một phen. Thu Nhi nghĩ nên thẳng thắn với Tống Lâm, chính bản thân hắn cũng chủ động dây dưa cùng tướng quân, trừ bỏ lúc ban đầu bị lừa gạt, sau này hết thảy đều là hắn tự nguyện, mà đứa nhỏ trong bụng cũng không phải đứa đầu tiên. Bất quá Thu Nhi vẫn chưa kịp nói ra miệng, bởi vì hắn nghe Tống Lâm nói, tướng quân đối với chuyện này là thờ ơ không động tĩnh, người kia đã bất nhân, vậy hãy để hắn bất nghĩa một lần đi, coi như hai bên huề.
Tống Lâm còn nói muốn lưu lại chăm sóc cho hắn, xem như tạ lỗi. Thu Nhi rất muốn để Tống Lâm trở về tướng quân phủ, bởi vì kì thực Tống Lâm cũng không quan hệ gì tới việc này, trở thành nguyên nhân khiến cho hắn tuyệt tình với tướng quân, Thu Nhi càng thêm áy náy trong lòng. Sau đó Thái y đành tới giải vây, nói trong nhà đang muốn thuê một người có thể làm công việc nặng, Tống Lâm làm việc ở Tướng quân phủ hay làm việc ở đây cũng không có gì khác biệt. Thu Nhi không muốn có thêm người nào biết được thân thể quái dị của hắn, cũng chỉ có thể chấp nhận thỉnh cầu muốn lưu lại của Tống Lâm.