Tướng quân tức nghiến răng nghiến lợi. Từ đương triều hoàng đế cho tới binh lính bình thường, chưa từng có kẻ nào dám xem nhẹ hắn như thế. Tướng quân đề cao âm lượng, hô: “Yến thái y, nếu hôm nay ngươi không thể cho ta một lí do chính đáng, cũng đừng trách ta dụng pháp không tha tình!”.
“Tốt lắm tướng quân, ngài đừng nói nữa, để cho Thu Nhi an tâm sinh đứa nhỏ đi! Chờ hắn sinh hạ đứa nhỏ, dù ngài bắt lão phu vào trong đó cũng được! Ngài là tướng quân, chúng ta nào dám nói chuyện tình cảm gì đó với ngài”.
Yến thái y nhìn như yếu đuối nhưng lại nhắm trúng yếu điểm của tướng quân. Tướng quân nhất thời không (dám) nói gì, chỉ có thể trừng trừng nhìn Thái y. Tiếng Thu Nhi rên rỉ trận sau cao hơn trận trước, thân mình cũng bắt đầu phát run. Tướng quân đem lực chú ý nhanh chóng chuyển lên người Thu Nhi, thiếu chút nữa hắn quên mất mục đích chân chính của mình khi đến nơi này là tới xem Thu Nhi.
Yến Thái y đi ra ngoài lấy dược. Tướng quân nhân cơ hội chạy đến hỏi Yến phu nhân: “Phu nhân, Di Thu vì sao vẫn chưa sinh? Theo ta được biết đã hơn một ngày!”.
Yến phu nhân sụt sịt, nức nở nói: “Đã gần hai ngày, cũng như thế ép buộc suốt hai ngày, rốt cuộc tới thời điểm nào mới là bắt đầu! Thu Nhi chịu tội lớn, lão nhân nhà ta cũng hạ ngoan thủ, sau này thì biết phải làm sao?”.
Yến phu nhân đáp, được câu trước chẳng có câu sau, hắn nghe rất cố sức vẫn không nghe ra điều mình muốn biết. Tướng quân định hỏi tiếp, nhưng nhìn Yến phu nhân, miệng niệm niệm kinh Phật, tay lại mát xa thân thể Thu Nhi, hắn cũng không tiện mở miệng. Thái y đun nóng dược liền mang về phòng Thu Nhi, không bao lâu sau Thu Nhi dễ chịu hơn, lại tiếp tục chìm vào im lặng.
“Thái y, ngươi không nên đưa Thu Nhi dùng loại dược này. Hắn sẽ nghiện. Như vậy rất thống khổ!”.
Tựa như trái tim chính mình bị người ta giẫm đạp, ngực Thái y bỏng rát đau đớn, nhịn không được mắng tướng quân: “Nếu ta không cho hắn dùng thuốc này ngươi có biết hắn sẽ như thế nào không? Ngươi có biết hắn sinh đứa nhỏ cho ngươi phải chịu bao nhiêu thống khổ không? Nếu ngươi cái gì cũng không biết liền câm miệng cho ta! Ta khẳng định so với ngươi ta càng hiểu phải đối xử tử tế với hắn, ít nhất sẽ không lừa hắn lên giường còn vô tình vứt hắn qua một bên!”.
Tướng quân lại một lần nữa câm miệng không nói tiếng nào, im lặng tìm cái ghế ngồi xuống, bởi ai kia đã khiến cho hắn đuối lý. Tướng quân tính chờ Thu Nhi sinh xong, xác định hắn không có việc gì sẽ đi, thế nhưng chờ từ chạng vạng cho đến tận tối, Thu Nhi vẫn không ngừng chảy máu, tướng quân cũng đứng ngồi không yên, không ngừng hỏi: “Phải làm gì đó chứ, cứ để yên như vậy cũng không phải biện pháp!”.
Buổi tối Vũ Thư giao ban với Thái y, tướng quân suy sụp ngồi ở trên ghế, lầu bầu: “Các ngươi còn có thể thay ca, thế nhưng Thu Nhi thì sao!”. Tướng quân nhắm mắt lại, từng lời Thu Nhi nói ngày xưa chợt ùa về trong tâm trí hắn, vừa nhớ tới khoảnh khắc Thu Nhi nhờ cậy hắn chăm sóc đứa nhỏ, tâm tướng quân liền bứt rứt không thôi. Hắn đến bây giờ mới hiểu được, không phải Thu Nhi muốn dây dưa với tướng quân hắn mà là thật sự ủy thác.
Từ lời nói của Thái y, tướng quân đại khái có thể đoán được, lần trước Thu Nhi sinh sản khó khăn, lần này thời gian mang thai cũng không mấy thuận lợi, cho nên hắn mới có ý niệm ủy thác trong đầu. Tướng quân nghĩ đến đây liền không dám tiếp tục suy nghĩ, lúc ấy hắn để lại mấy lời nói hỗn trướng rồi sau đó nghênh ngang mà đi, mảnh tâm tình kia chẳng biết đã như thế nào!.
Buổi tối tướng quân lại cùng Phó Lâm hàn huyên tán gẫu. Theo như Phó Lâm nói, Thu Nhi đã đau bụng hơn mười ngày. Lần trước sinh sản mất 3 ngày. Lần này Thái y sợ hắn chịu không được, mới bất đắc dĩ dùng loại dược ấy. Vừa nghe nói đau bụng hơn mười ngày, tướng quân liền tự trách mình, muốn tìm một cái lỗ chui xuống cũng không được.
Suốt một buổi tối, Vũ Thư và Phó Lâm vẫn chưa rảnh tay, hết bón nước lại bón dược. Thu Nhi huyết càng lưu càng nhiều, có đôi khi cơn đau ập tới ngay cả cấm dược cũng không dùng được. Sáng sớm hôm sau, Thái y tới giao ban, hỏi han tình hình, lại sờ sờ bụng Thu Nhi, sau đó lại thúc giục Vũ Thư và Phó Lâm hãy nhanh ngủ, Thu Nhi khả năng cũng sắp sinh. Tướng quân vừa nghe thời khắc đã tới liền lên tinh thần, cao hứng hô to thật tốt quá. Thái y nhìn tướng quân liếc mắt một cái, cũng không đuổi hắn đi, lát nữa có khả năng còn cần nhân thủ.
Tướng quân hưng phấn chưa đầy một khắc liền tan thành mây khói. Bởi vì không biết đứa nhỏ thời điểm nào sẽ đi xuống, Thái y bèn giảm lượng dược giảm đau. Tiếng rên rỉ của Thu Nhi từng trận từng trận càng ngày càng tăng, cuối cùng biến thành khàn khàn khóc thét. Thần chí Thu Nhi cũng dần dần khôi phục rõ ràng. Thái y nói hắn nên chậm rãi thích ứng cơn đau, còn muốn hắn phải thả lỏng thân mình.
.
CHƯƠNG
.
.
Tướng quân tức nghiến răng nghiến lợi. Từ đương triều hoàng đế cho tới binh lính bình thường, chưa từng có kẻ nào dám xem nhẹ hắn như thế. Tướng quân đề cao âm lượng, hô: “Yến thái y, nếu hôm nay ngươi không thể cho ta một lí do chính đáng, cũng đừng trách ta dụng pháp không tha tình!”.
“Tốt lắm tướng quân, ngài đừng nói nữa, để cho Thu Nhi an tâm sinh đứa nhỏ đi! Chờ hắn sinh hạ đứa nhỏ, dù ngài bắt lão phu vào trong đó cũng được! Ngài là tướng quân, chúng ta nào dám nói chuyện tình cảm gì đó với ngài”.
Yến thái y nhìn như yếu đuối nhưng lại nhắm trúng yếu điểm của tướng quân. Tướng quân nhất thời không (dám) nói gì, chỉ có thể trừng trừng nhìn Thái y. Tiếng Thu Nhi rên rỉ trận sau cao hơn trận trước, thân mình cũng bắt đầu phát run. Tướng quân đem lực chú ý nhanh chóng chuyển lên người Thu Nhi, thiếu chút nữa hắn quên mất mục đích chân chính của mình khi đến nơi này là tới xem Thu Nhi.
Yến Thái y đi ra ngoài lấy dược. Tướng quân nhân cơ hội chạy đến hỏi Yến phu nhân: “Phu nhân, Di Thu vì sao vẫn chưa sinh? Theo ta được biết đã hơn một ngày!”.
Yến phu nhân sụt sịt, nức nở nói: “Đã gần hai ngày, cũng như thế ép buộc suốt hai ngày, rốt cuộc tới thời điểm nào mới là bắt đầu! Thu Nhi chịu tội lớn, lão nhân nhà ta cũng hạ ngoan thủ, sau này thì biết phải làm sao?”.
Yến phu nhân đáp, được câu trước chẳng có câu sau, hắn nghe rất cố sức vẫn không nghe ra điều mình muốn biết. Tướng quân định hỏi tiếp, nhưng nhìn Yến phu nhân, miệng niệm niệm kinh Phật, tay lại mát xa thân thể Thu Nhi, hắn cũng không tiện mở miệng. Thái y đun nóng dược liền mang về phòng Thu Nhi, không bao lâu sau Thu Nhi dễ chịu hơn, lại tiếp tục chìm vào im lặng.
“Thái y, ngươi không nên đưa Thu Nhi dùng loại dược này. Hắn sẽ nghiện. Như vậy rất thống khổ!”.
Tựa như trái tim chính mình bị người ta giẫm đạp, ngực Thái y bỏng rát đau đớn, nhịn không được mắng tướng quân: “Nếu ta không cho hắn dùng thuốc này ngươi có biết hắn sẽ như thế nào không? Ngươi có biết hắn sinh đứa nhỏ cho ngươi phải chịu bao nhiêu thống khổ không? Nếu ngươi cái gì cũng không biết liền câm miệng cho ta! Ta khẳng định so với ngươi ta càng hiểu phải đối xử tử tế với hắn, ít nhất sẽ không lừa hắn lên giường còn vô tình vứt hắn qua một bên!”.
Tướng quân lại một lần nữa câm miệng không nói tiếng nào, im lặng tìm cái ghế ngồi xuống, bởi ai kia đã khiến cho hắn đuối lý. Tướng quân tính chờ Thu Nhi sinh xong, xác định hắn không có việc gì sẽ đi, thế nhưng chờ từ chạng vạng cho đến tận tối, Thu Nhi vẫn không ngừng chảy máu, tướng quân cũng đứng ngồi không yên, không ngừng hỏi: “Phải làm gì đó chứ, cứ để yên như vậy cũng không phải biện pháp!”.
Buổi tối Vũ Thư giao ban với Thái y, tướng quân suy sụp ngồi ở trên ghế, lầu bầu: “Các ngươi còn có thể thay ca, thế nhưng Thu Nhi thì sao!”. Tướng quân nhắm mắt lại, từng lời Thu Nhi nói ngày xưa chợt ùa về trong tâm trí hắn, vừa nhớ tới khoảnh khắc Thu Nhi nhờ cậy hắn chăm sóc đứa nhỏ, tâm tướng quân liền bứt rứt không thôi. Hắn đến bây giờ mới hiểu được, không phải Thu Nhi muốn dây dưa với tướng quân hắn mà là thật sự ủy thác.
Từ lời nói của Thái y, tướng quân đại khái có thể đoán được, lần trước Thu Nhi sinh sản khó khăn, lần này thời gian mang thai cũng không mấy thuận lợi, cho nên hắn mới có ý niệm ủy thác trong đầu. Tướng quân nghĩ đến đây liền không dám tiếp tục suy nghĩ, lúc ấy hắn để lại mấy lời nói hỗn trướng rồi sau đó nghênh ngang mà đi, mảnh tâm tình kia chẳng biết đã như thế nào!.
Buổi tối tướng quân lại cùng Phó Lâm hàn huyên tán gẫu. Theo như Phó Lâm nói, Thu Nhi đã đau bụng hơn mười ngày. Lần trước sinh sản mất ngày. Lần này Thái y sợ hắn chịu không được, mới bất đắc dĩ dùng loại dược ấy. Vừa nghe nói đau bụng hơn mười ngày, tướng quân liền tự trách mình, muốn tìm một cái lỗ chui xuống cũng không được.
Suốt một buổi tối, Vũ Thư và Phó Lâm vẫn chưa rảnh tay, hết bón nước lại bón dược. Thu Nhi huyết càng lưu càng nhiều, có đôi khi cơn đau ập tới ngay cả cấm dược cũng không dùng được. Sáng sớm hôm sau, Thái y tới giao ban, hỏi han tình hình, lại sờ sờ bụng Thu Nhi, sau đó lại thúc giục Vũ Thư và Phó Lâm hãy nhanh ngủ, Thu Nhi khả năng cũng sắp sinh. Tướng quân vừa nghe thời khắc đã tới liền lên tinh thần, cao hứng hô to thật tốt quá. Thái y nhìn tướng quân liếc mắt một cái, cũng không đuổi hắn đi, lát nữa có khả năng còn cần nhân thủ.
Tướng quân hưng phấn chưa đầy một khắc liền tan thành mây khói. Bởi vì không biết đứa nhỏ thời điểm nào sẽ đi xuống, Thái y bèn giảm lượng dược giảm đau. Tiếng rên rỉ của Thu Nhi từng trận từng trận càng ngày càng tăng, cuối cùng biến thành khàn khàn khóc thét. Thần chí Thu Nhi cũng dần dần khôi phục rõ ràng. Thái y nói hắn nên chậm rãi thích ứng cơn đau, còn muốn hắn phải thả lỏng thân mình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
CHƯƠNG 56
.
.
Tướng quân tức nghiến răng nghiến lợi. Từ đương triều hoàng đế cho tới binh lính bình thường, chưa từng có kẻ nào dám xem nhẹ hắn như thế. Tướng quân đề cao âm lượng, hô: “Yến thái y, nếu hôm nay ngươi không thể cho ta một lí do chính đáng, cũng đừng trách ta dụng pháp không tha tình!”.
“Tốt lắm tướng quân, ngài đừng nói nữa, để cho Thu Nhi an tâm sinh đứa nhỏ đi! Chờ hắn sinh hạ đứa nhỏ, dù ngài bắt lão phu vào trong đó cũng được! Ngài là tướng quân, chúng ta nào dám nói chuyện tình cảm gì đó với ngài”.
Yến thái y nhìn như yếu đuối nhưng lại nhắm trúng yếu điểm của tướng quân. Tướng quân nhất thời không (dám) nói gì, chỉ có thể trừng trừng nhìn Thái y. Tiếng Thu Nhi rên rỉ trận sau cao hơn trận trước, thân mình cũng bắt đầu phát run. Tướng quân đem lực chú ý nhanh chóng chuyển lên người Thu Nhi, thiếu chút nữa hắn quên mất mục đích chân chính của mình khi đến nơi này là tới xem Thu Nhi.
Yến Thái y đi ra ngoài lấy dược. Tướng quân nhân cơ hội chạy đến hỏi Yến phu nhân: “Phu nhân, Di Thu vì sao vẫn chưa sinh? Theo ta được biết đã hơn một ngày!”.
Yến phu nhân sụt sịt, nức nở nói: “Đã gần hai ngày, cũng như thế ép buộc suốt hai ngày, rốt cuộc tới thời điểm nào mới là bắt đầu! Thu Nhi chịu tội lớn, lão nhân nhà ta cũng hạ ngoan thủ, sau này thì biết phải làm sao?”.
Yến phu nhân đáp, được câu trước chẳng có câu sau, hắn nghe rất cố sức vẫn không nghe ra điều mình muốn biết. Tướng quân định hỏi tiếp, nhưng nhìn Yến phu nhân, miệng niệm niệm kinh Phật, tay lại mát xa thân thể Thu Nhi, hắn cũng không tiện mở miệng. Thái y đun nóng dược liền mang về phòng Thu Nhi, không bao lâu sau Thu Nhi dễ chịu hơn, lại tiếp tục chìm vào im lặng.
“Thái y, ngươi không nên đưa Thu Nhi dùng loại dược này. Hắn sẽ nghiện. Như vậy rất thống khổ!”.
Tựa như trái tim chính mình bị người ta giẫm đạp, ngực Thái y bỏng rát đau đớn, nhịn không được mắng tướng quân: “Nếu ta không cho hắn dùng thuốc này ngươi có biết hắn sẽ như thế nào không? Ngươi có biết hắn sinh đứa nhỏ cho ngươi phải chịu bao nhiêu thống khổ không? Nếu ngươi cái gì cũng không biết liền câm miệng cho ta! Ta khẳng định so với ngươi ta càng hiểu phải đối xử tử tế với hắn, ít nhất sẽ không lừa hắn lên giường còn vô tình vứt hắn qua một bên!”.
Tướng quân lại một lần nữa câm miệng không nói tiếng nào, im lặng tìm cái ghế ngồi xuống, bởi ai kia đã khiến cho hắn đuối lý. Tướng quân tính chờ Thu Nhi sinh xong, xác định hắn không có việc gì sẽ đi, thế nhưng chờ từ chạng vạng cho đến tận tối, Thu Nhi vẫn không ngừng chảy máu, tướng quân cũng đứng ngồi không yên, không ngừng hỏi: “Phải làm gì đó chứ, cứ để yên như vậy cũng không phải biện pháp!”.
Buổi tối Vũ Thư giao ban với Thái y, tướng quân suy sụp ngồi ở trên ghế, lầu bầu: “Các ngươi còn có thể thay ca, thế nhưng Thu Nhi thì sao!”. Tướng quân nhắm mắt lại, từng lời Thu Nhi nói ngày xưa chợt ùa về trong tâm trí hắn, vừa nhớ tới khoảnh khắc Thu Nhi nhờ cậy hắn chăm sóc đứa nhỏ, tâm tướng quân liền bứt rứt không thôi. Hắn đến bây giờ mới hiểu được, không phải Thu Nhi muốn dây dưa với tướng quân hắn mà là thật sự ủy thác.
Từ lời nói của Thái y, tướng quân đại khái có thể đoán được, lần trước Thu Nhi sinh sản khó khăn, lần này thời gian mang thai cũng không mấy thuận lợi, cho nên hắn mới có ý niệm ủy thác trong đầu. Tướng quân nghĩ đến đây liền không dám tiếp tục suy nghĩ, lúc ấy hắn để lại mấy lời nói hỗn trướng rồi sau đó nghênh ngang mà đi, mảnh tâm tình kia chẳng biết đã như thế nào!.
Buổi tối tướng quân lại cùng Phó Lâm hàn huyên tán gẫu. Theo như Phó Lâm nói, Thu Nhi đã đau bụng hơn mười ngày. Lần trước sinh sản mất 3 ngày. Lần này Thái y sợ hắn chịu không được, mới bất đắc dĩ dùng loại dược ấy. Vừa nghe nói đau bụng hơn mười ngày, tướng quân liền tự trách mình, muốn tìm một cái lỗ chui xuống cũng không được.
Suốt một buổi tối, Vũ Thư và Phó Lâm vẫn chưa rảnh tay, hết bón nước lại bón dược. Thu Nhi huyết càng lưu càng nhiều, có đôi khi cơn đau ập tới ngay cả cấm dược cũng không dùng được. Sáng sớm hôm sau, Thái y tới giao ban, hỏi han tình hình, lại sờ sờ bụng Thu Nhi, sau đó lại thúc giục Vũ Thư và Phó Lâm hãy nhanh ngủ, Thu Nhi khả năng cũng sắp sinh. Tướng quân vừa nghe thời khắc đã tới liền lên tinh thần, cao hứng hô to thật tốt quá. Thái y nhìn tướng quân liếc mắt một cái, cũng không đuổi hắn đi, lát nữa có khả năng còn cần nhân thủ.
Tướng quân hưng phấn chưa đầy một khắc liền tan thành mây khói. Bởi vì không biết đứa nhỏ thời điểm nào sẽ đi xuống, Thái y bèn giảm lượng dược giảm đau. Tiếng rên rỉ của Thu Nhi từng trận từng trận càng ngày càng tăng, cuối cùng biến thành khàn khàn khóc thét. Thần chí Thu Nhi cũng dần dần khôi phục rõ ràng. Thái y nói hắn nên chậm rãi thích ứng cơn đau, còn muốn hắn phải thả lỏng thân mình.