Thái y vốn chẳng quan tâm ý đồ của tướng quân ra sao, chỉ nói với Thu Nhi tất cả cứ tùy ý hắn, cho dù không nhìn vào sinh ý tướng quân phủ, chỉ bằng uy tín dược cục của Thái y nhà ta cũng không được làm ăn thất tín. Thái y nói như vậy không khỏi làm cho Thu Nhi có chút thất vọng. Ý định ban đầu của hắn là muốn để Thái y trực tiếp ra mặt kí giấy tờ mua bán, dù sao mọi người trong nhà cũng cần nhờ hiệu thuốc mà trang trải cuộc sống.
Không thể nghi ngờ, nhờ có công việc làm ăn với tướng quân phủ, những ngày này trong nhà đã dư dật hơn trước kia. Qua mấy tháng nữa Tiểu Xa sinh em bé, trong nhà lại thêm một nhân khẩu, Thu Nhi không thể lấy lí do cá nhân mà làm liên lụy mọi người. Huống chi thân thể vứt đi này chính là một gánh nặng cho cả gia đình. Người khác chưa cho Thu Nhi lí do, Thu Nhi đã tự cho mình một lí do chính đáng.
Nhận lấy giấy tờ giao kèo từ tướng quân phủ, đời này Thu Nhi chưa từng nhìn thấy những thỏi bạc lớn như vậy, đều là năm mươi hai tới một trăm lượng. Thu nhập của cửa tiệm càng ngày càng tăng. Thời điểm cuối tháng kiểm kê ngân sách, Thu Nhi nhìn số bạc trắng bóng trước mắt mà trong đầu tưởng như đang say, hình tượng của tướng quân cũng chợt trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Thu nhập trong tiệm ổn định, Thái y liền bắt Thu Nhi chú ý nghỉ ngơi, tận lực điều trị thân thể. Thu Nhi còn trẻ, chỉ cần kiên nhẫn điều dưỡng, thân thể không nhiều thì ít cũng sẽ có cơ hội khôi phục.
Thái y kéo dài thời gian đóng cửa tiệm buổi trưa, bắt Thu Nhi phải nghỉ ngơi đủ giờ. Tướng quân bình thường đều là quá trưa mới đến, có khi Thu Nhi và bọn nhỏ vẫn còn đang ngủ, hắn liền an vị ở trong phòng uống trà. Nhưng cũng có khi hắn bắt gặp Thu Nhi đang lim dim ngái ngủ, mông mông lung lung tỉnh lại, bộ dáng không phòng bị này của Thu Nhi khiến hạ thân hắn ngay lập tức phản ứng. Tướng quân bây giờ tựa như một con sói đói, chỉ chực chờ đợi cơ hội bổ nhào vào Thu Nhi. (Dù sao thì cháu nó vẫn chỉ có thể nhìn, và thèm J)))))))))))
Thu Nhi nhìn bạc tiền, lại thấy tướng quân gần đây thực yên ổn không gây chuyện, liền đơn giản coi hắn thành không khí, lúc cần thì lịch sự đáp lời, lúc không cần thì làm như nhìn mà không thấy. Bất quá bọn nhỏ đều rất thích tướng quân. Trong mắt bọn nó, tướng quân là một tồn tại rất thần kỳ, từ trong tay áo có thể biến ra nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp.
Trong nhà gần đây khá bận rộn. Tiểu Du Nhi và Tiểu Nhạc Nhi bắt đầu tập tễnh học bước. Người lớn chỉ cần ngơi mắt ra một chút là chẳng biết lúc nào bọn nhóc sẽ làm ra mấy việc nguy hiểm. Thêm vào đó, Tiểu Xa cũng sắp sinh sản. Thái y nói tình huống của nàng không quá lạc quan. Thời gian Tiểu Xa mang thai dùng quá nhiều thuốc bổ, hiện tại thai nhi quá lớn, có thể sẽ gây trở ngại khi sinh. Vì để đề phòng tình huống xấu có thể xảy ta, Thái y buộc Tiểu Xa mỗi ngày cần đi lại xung quanh sân. Phó Lâm phải lo chuyện trong ***, chỉ còn lại Yến phu nhân có thể ở lại trông nom Tiểu Xa.
Số người trong nhà không tính là nhiều, nhưng lại có khá nhiều người cần chăm sóc. Đang lúc mấy người bọn họ phân vân không biết có nên thuê thêm người làm cho tiệm thuốc hay không, tướng quân lại đều đặn mỗi ngày tới Thái y gia, chờ đến tận buổi tối khi tiệm thuốc đóng cửa mới trở về, thi thoảng hắn cũng giúp Phó Lâm sửa sang lại kho hàng, nhưng phần lớn thời gian đều dành để chơi cùng mấy đứa nhỏ.
Sự có mặt của hắn thực ra cũng có cái lợi. Cho tới nay, Thái y dù có phải hi sinh giảm thu nhập của hiệu thuốc cũng không dám tùy tiện thuê người làm. Toàn gia nhà bọn họ, ngoại trừ Phó Lâm là thanh niên trai tráng, còn lại đều là mấy người tay trói gà không chặt. Bọn họ lo lắng mướn người ngoài sẽ dẫn sói vào nhà.
Sự có mặt thường xuyên và đúng lúc ấy của tướng quân khiến cho Thu Nhi chẳng biết từ lúc nào đã bất giác ỷ lại vào hắn. Đối thoại mỗi ngày cũng không tính là nhiều, có chăng cũng chỉ là vài câu hàn huyên, thời điểm rảnh rỗi còn có thể cùng tướng quân dạy bọn nhỏ tập đi. Chờ song bào thai có thể tự mình bước đi, tướng quân đã bắt đầu dạy bọn nó chơi trò kị mã đánh giặc. Có lẽ là do thiên tính của các bé nam, ba tiểu bảo bối đều chơi đùa thực vui vẻ, nhất là hai đứa song sinh mới chập chững biết đi cũng chơi vô cùng hăng hái. Cả ngày chơi đùa, tuy rằng ngã nhiều nhưng học được cũng mau, không tới vài ngày, hai nhóc con không chỉ biết đi mà còn biết chạy.
Thực ra Thu Nhi cũng hi vọng tướng quân có thể dạy bọn nhỏ chơi những trò chơi thế này. Cho tới bây giờ, Thu Nhi vẫn cho rằng có thể vì nước vì nhà mà đầu rơi máu chảy mới thực sự là một nam nhân, giống như tướng quân, trên chiến trường tỏa sáng như vầng hào quang rực rỡ. Cuộc đời hắn đã định trước không được như ý nguyện, bởi vậy hắn hy vọng những hài tử của mình có thể trở thành những nam nhân chân chính.
.
.
CHƯƠNG
.
.
Thái y vốn chẳng quan tâm ý đồ của tướng quân ra sao, chỉ nói với Thu Nhi tất cả cứ tùy ý hắn, cho dù không nhìn vào sinh ý tướng quân phủ, chỉ bằng uy tín dược cục của Thái y nhà ta cũng không được làm ăn thất tín. Thái y nói như vậy không khỏi làm cho Thu Nhi có chút thất vọng. Ý định ban đầu của hắn là muốn để Thái y trực tiếp ra mặt kí giấy tờ mua bán, dù sao mọi người trong nhà cũng cần nhờ hiệu thuốc mà trang trải cuộc sống.
Không thể nghi ngờ, nhờ có công việc làm ăn với tướng quân phủ, những ngày này trong nhà đã dư dật hơn trước kia. Qua mấy tháng nữa Tiểu Xa sinh em bé, trong nhà lại thêm một nhân khẩu, Thu Nhi không thể lấy lí do cá nhân mà làm liên lụy mọi người. Huống chi thân thể vứt đi này chính là một gánh nặng cho cả gia đình. Người khác chưa cho Thu Nhi lí do, Thu Nhi đã tự cho mình một lí do chính đáng.
Nhận lấy giấy tờ giao kèo từ tướng quân phủ, đời này Thu Nhi chưa từng nhìn thấy những thỏi bạc lớn như vậy, đều là năm mươi hai tới một trăm lượng. Thu nhập của cửa tiệm càng ngày càng tăng. Thời điểm cuối tháng kiểm kê ngân sách, Thu Nhi nhìn số bạc trắng bóng trước mắt mà trong đầu tưởng như đang say, hình tượng của tướng quân cũng chợt trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Thu nhập trong tiệm ổn định, Thái y liền bắt Thu Nhi chú ý nghỉ ngơi, tận lực điều trị thân thể. Thu Nhi còn trẻ, chỉ cần kiên nhẫn điều dưỡng, thân thể không nhiều thì ít cũng sẽ có cơ hội khôi phục.
Thái y kéo dài thời gian đóng cửa tiệm buổi trưa, bắt Thu Nhi phải nghỉ ngơi đủ giờ. Tướng quân bình thường đều là quá trưa mới đến, có khi Thu Nhi và bọn nhỏ vẫn còn đang ngủ, hắn liền an vị ở trong phòng uống trà. Nhưng cũng có khi hắn bắt gặp Thu Nhi đang lim dim ngái ngủ, mông mông lung lung tỉnh lại, bộ dáng không phòng bị này của Thu Nhi khiến hạ thân hắn ngay lập tức phản ứng. Tướng quân bây giờ tựa như một con sói đói, chỉ chực chờ đợi cơ hội bổ nhào vào Thu Nhi. (Dù sao thì cháu nó vẫn chỉ có thể nhìn, và thèm J)))))))))))
Thu Nhi nhìn bạc tiền, lại thấy tướng quân gần đây thực yên ổn không gây chuyện, liền đơn giản coi hắn thành không khí, lúc cần thì lịch sự đáp lời, lúc không cần thì làm như nhìn mà không thấy. Bất quá bọn nhỏ đều rất thích tướng quân. Trong mắt bọn nó, tướng quân là một tồn tại rất thần kỳ, từ trong tay áo có thể biến ra nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp.
Trong nhà gần đây khá bận rộn. Tiểu Du Nhi và Tiểu Nhạc Nhi bắt đầu tập tễnh học bước. Người lớn chỉ cần ngơi mắt ra một chút là chẳng biết lúc nào bọn nhóc sẽ làm ra mấy việc nguy hiểm. Thêm vào đó, Tiểu Xa cũng sắp sinh sản. Thái y nói tình huống của nàng không quá lạc quan. Thời gian Tiểu Xa mang thai dùng quá nhiều thuốc bổ, hiện tại thai nhi quá lớn, có thể sẽ gây trở ngại khi sinh. Vì để đề phòng tình huống xấu có thể xảy ta, Thái y buộc Tiểu Xa mỗi ngày cần đi lại xung quanh sân. Phó Lâm phải lo chuyện trong , chỉ còn lại Yến phu nhân có thể ở lại trông nom Tiểu Xa.
Số người trong nhà không tính là nhiều, nhưng lại có khá nhiều người cần chăm sóc. Đang lúc mấy người bọn họ phân vân không biết có nên thuê thêm người làm cho tiệm thuốc hay không, tướng quân lại đều đặn mỗi ngày tới Thái y gia, chờ đến tận buổi tối khi tiệm thuốc đóng cửa mới trở về, thi thoảng hắn cũng giúp Phó Lâm sửa sang lại kho hàng, nhưng phần lớn thời gian đều dành để chơi cùng mấy đứa nhỏ.
Sự có mặt của hắn thực ra cũng có cái lợi. Cho tới nay, Thái y dù có phải hi sinh giảm thu nhập của hiệu thuốc cũng không dám tùy tiện thuê người làm. Toàn gia nhà bọn họ, ngoại trừ Phó Lâm là thanh niên trai tráng, còn lại đều là mấy người tay trói gà không chặt. Bọn họ lo lắng mướn người ngoài sẽ dẫn sói vào nhà.
Sự có mặt thường xuyên và đúng lúc ấy của tướng quân khiến cho Thu Nhi chẳng biết từ lúc nào đã bất giác ỷ lại vào hắn. Đối thoại mỗi ngày cũng không tính là nhiều, có chăng cũng chỉ là vài câu hàn huyên, thời điểm rảnh rỗi còn có thể cùng tướng quân dạy bọn nhỏ tập đi. Chờ song bào thai có thể tự mình bước đi, tướng quân đã bắt đầu dạy bọn nó chơi trò kị mã đánh giặc. Có lẽ là do thiên tính của các bé nam, ba tiểu bảo bối đều chơi đùa thực vui vẻ, nhất là hai đứa song sinh mới chập chững biết đi cũng chơi vô cùng hăng hái. Cả ngày chơi đùa, tuy rằng ngã nhiều nhưng học được cũng mau, không tới vài ngày, hai nhóc con không chỉ biết đi mà còn biết chạy.
Thực ra Thu Nhi cũng hi vọng tướng quân có thể dạy bọn nhỏ chơi những trò chơi thế này. Cho tới bây giờ, Thu Nhi vẫn cho rằng có thể vì nước vì nhà mà đầu rơi máu chảy mới thực sự là một nam nhân, giống như tướng quân, trên chiến trường tỏa sáng như vầng hào quang rực rỡ. Cuộc đời hắn đã định trước không được như ý nguyện, bởi vậy hắn hy vọng những hài tử của mình có thể trở thành những nam nhân chân chính.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
CHƯƠNG 71
.
.
Thái y vốn chẳng quan tâm ý đồ của tướng quân ra sao, chỉ nói với Thu Nhi tất cả cứ tùy ý hắn, cho dù không nhìn vào sinh ý tướng quân phủ, chỉ bằng uy tín dược cục của Thái y nhà ta cũng không được làm ăn thất tín. Thái y nói như vậy không khỏi làm cho Thu Nhi có chút thất vọng. Ý định ban đầu của hắn là muốn để Thái y trực tiếp ra mặt kí giấy tờ mua bán, dù sao mọi người trong nhà cũng cần nhờ hiệu thuốc mà trang trải cuộc sống.
Không thể nghi ngờ, nhờ có công việc làm ăn với tướng quân phủ, những ngày này trong nhà đã dư dật hơn trước kia. Qua mấy tháng nữa Tiểu Xa sinh em bé, trong nhà lại thêm một nhân khẩu, Thu Nhi không thể lấy lí do cá nhân mà làm liên lụy mọi người. Huống chi thân thể vứt đi này chính là một gánh nặng cho cả gia đình. Người khác chưa cho Thu Nhi lí do, Thu Nhi đã tự cho mình một lí do chính đáng.
Nhận lấy giấy tờ giao kèo từ tướng quân phủ, đời này Thu Nhi chưa từng nhìn thấy những thỏi bạc lớn như vậy, đều là năm mươi hai tới một trăm lượng. Thu nhập của cửa tiệm càng ngày càng tăng. Thời điểm cuối tháng kiểm kê ngân sách, Thu Nhi nhìn số bạc trắng bóng trước mắt mà trong đầu tưởng như đang say, hình tượng của tướng quân cũng chợt trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Thu nhập trong tiệm ổn định, Thái y liền bắt Thu Nhi chú ý nghỉ ngơi, tận lực điều trị thân thể. Thu Nhi còn trẻ, chỉ cần kiên nhẫn điều dưỡng, thân thể không nhiều thì ít cũng sẽ có cơ hội khôi phục.
Thái y kéo dài thời gian đóng cửa tiệm buổi trưa, bắt Thu Nhi phải nghỉ ngơi đủ giờ. Tướng quân bình thường đều là quá trưa mới đến, có khi Thu Nhi và bọn nhỏ vẫn còn đang ngủ, hắn liền an vị ở trong phòng uống trà. Nhưng cũng có khi hắn bắt gặp Thu Nhi đang lim dim ngái ngủ, mông mông lung lung tỉnh lại, bộ dáng không phòng bị này của Thu Nhi khiến hạ thân hắn ngay lập tức phản ứng. Tướng quân bây giờ tựa như một con sói đói, chỉ chực chờ đợi cơ hội bổ nhào vào Thu Nhi. (Dù sao thì cháu nó vẫn chỉ có thể nhìn, và thèm J)))))))))))
Thu Nhi nhìn bạc tiền, lại thấy tướng quân gần đây thực yên ổn không gây chuyện, liền đơn giản coi hắn thành không khí, lúc cần thì lịch sự đáp lời, lúc không cần thì làm như nhìn mà không thấy. Bất quá bọn nhỏ đều rất thích tướng quân. Trong mắt bọn nó, tướng quân là một tồn tại rất thần kỳ, từ trong tay áo có thể biến ra nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp.
Trong nhà gần đây khá bận rộn. Tiểu Du Nhi và Tiểu Nhạc Nhi bắt đầu tập tễnh học bước. Người lớn chỉ cần ngơi mắt ra một chút là chẳng biết lúc nào bọn nhóc sẽ làm ra mấy việc nguy hiểm. Thêm vào đó, Tiểu Xa cũng sắp sinh sản. Thái y nói tình huống của nàng không quá lạc quan. Thời gian Tiểu Xa mang thai dùng quá nhiều thuốc bổ, hiện tại thai nhi quá lớn, có thể sẽ gây trở ngại khi sinh. Vì để đề phòng tình huống xấu có thể xảy ta, Thái y buộc Tiểu Xa mỗi ngày cần đi lại xung quanh sân. Phó Lâm phải lo chuyện trong ***, chỉ còn lại Yến phu nhân có thể ở lại trông nom Tiểu Xa.
Số người trong nhà không tính là nhiều, nhưng lại có khá nhiều người cần chăm sóc. Đang lúc mấy người bọn họ phân vân không biết có nên thuê thêm người làm cho tiệm thuốc hay không, tướng quân lại đều đặn mỗi ngày tới Thái y gia, chờ đến tận buổi tối khi tiệm thuốc đóng cửa mới trở về, thi thoảng hắn cũng giúp Phó Lâm sửa sang lại kho hàng, nhưng phần lớn thời gian đều dành để chơi cùng mấy đứa nhỏ.
Sự có mặt của hắn thực ra cũng có cái lợi. Cho tới nay, Thái y dù có phải hi sinh giảm thu nhập của hiệu thuốc cũng không dám tùy tiện thuê người làm. Toàn gia nhà bọn họ, ngoại trừ Phó Lâm là thanh niên trai tráng, còn lại đều là mấy người tay trói gà không chặt. Bọn họ lo lắng mướn người ngoài sẽ dẫn sói vào nhà.
Sự có mặt thường xuyên và đúng lúc ấy của tướng quân khiến cho Thu Nhi chẳng biết từ lúc nào đã bất giác ỷ lại vào hắn. Đối thoại mỗi ngày cũng không tính là nhiều, có chăng cũng chỉ là vài câu hàn huyên, thời điểm rảnh rỗi còn có thể cùng tướng quân dạy bọn nhỏ tập đi. Chờ song bào thai có thể tự mình bước đi, tướng quân đã bắt đầu dạy bọn nó chơi trò kị mã đánh giặc. Có lẽ là do thiên tính của các bé nam, ba tiểu bảo bối đều chơi đùa thực vui vẻ, nhất là hai đứa song sinh mới chập chững biết đi cũng chơi vô cùng hăng hái. Cả ngày chơi đùa, tuy rằng ngã nhiều nhưng học được cũng mau, không tới vài ngày, hai nhóc con không chỉ biết đi mà còn biết chạy.
Thực ra Thu Nhi cũng hi vọng tướng quân có thể dạy bọn nhỏ chơi những trò chơi thế này. Cho tới bây giờ, Thu Nhi vẫn cho rằng có thể vì nước vì nhà mà đầu rơi máu chảy mới thực sự là một nam nhân, giống như tướng quân, trên chiến trường tỏa sáng như vầng hào quang rực rỡ. Cuộc đời hắn đã định trước không được như ý nguyện, bởi vậy hắn hy vọng những hài tử của mình có thể trở thành những nam nhân chân chính.