Thu Nhi lại bị tướng quân kéo trở về ngực, hắn thoải mái gối lên vòm ngực rắn chắc mà ấm áp của tướng quân, không kịp tự hỏi cái gì liền mau chóng chìm vào giấc ngủ . Tướng quân sợ Thu Nhi bị lạnh lại kéo chăn đắp cho hắn, sau đó chính mình cũng ngủ. Sáng sớm hôm sau, lúc Thu Nhi còn nằm mê man, tướng quân thật cẩn thận rời giường chuẩn bị đi vào triều . Tướng quân vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Thái y ở trong viện..
Thái y đang tập luyện buổi sáng thì thấy tướng quân từ trong phòng Thu Nhi đi ra, lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ phía tướng quân mắng. Tướng quân rảo bước thật nhanh bắt lấy tay Thái y, nhỏ giọng nói:“Tối hôm qua hắn rất khoái nhạc, sáng nay để cho hắn ngủ lười đi! Còn có ta không bắn ở bên trong, hắn không có việc gì.”.
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi……” Thái y tức đến run người..
“Yến Thái y ngươi trước đừng tức giận, ngươi cũng không mong Di Thu làm hòa thượng có phải không! Nếu như có thể hài lòng chuyện phòng the, kia cũng là việc người ta cảm thấy vui nhất. Ngươi đừng vội mắng ta, cứ nhìn phản ứng của Di Thu đã, nếu hôm nay hắn mất hứng không thích, sau này ta sẽ không miễn cưỡng. Như vậy thế nào?”.
Thái y nghe tướng quân nói một hồi, suy nghĩ cũng trở nên lộn xộn, nghẹn nửa ngày mới ném ra một câu:“Ngài nói lời phải giữ lời!” Rồi mới hung tợn nhìn theo tướng quân rời đi, sau lại như người mất hồn ở trước của phòng Thu Nhi đi tới đi lui. Yến phu nhân làm điểm tâm từ trong phòng bếp đi ra, thấy sắc mặt không tốt của Thái y, liền hỏi:“Xảy ra chuyện gì, ông sao lại hoảng hốt như vậy!”.
Thái y nghĩ muốn thay Thu Nhi giữ bí mật, điềm nhiên như không nói:“Không có việc gì, không có việc gì, mỗi ngày không phải ta đều đi bộ buổi sáng sao!” Phu nhân cùng Thái y đi ăn cơm, miệng lầm bầm:“Tiểu Xa bị đứa nhỏ quậy mệt thì không nói, sao Thu Nhi hôm nay cũng không rời giường?”.
Thái y cố ý giúp Thu Nhi biện giải nói:“Ai cũng đều có lúc ngủ quên thôi mà!”.
Phu nhân quay người lại, kỳ quái nhìn Thái y hỏi:“Ông và Thu Nhi không phải có chuyện gì dối tôi chứ? Mỗi lần ông gạt tôi đều không ngừng giải thích lý do!” Thái y ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mất tự nhiên ngây ngô cười ha ha, nói phu nhân quá mức mẫn cảm..
Ngay tại thời điểm vợ chồng Thái y hai người vừa ăn cơm vừa cãi nhau, Thu Nhi chớp mắt liền tỉnh. Chăn mềm lại ấm áp thực thoải mái, cơ thể bồng bềnh cũng thực thoải mái, Thu Nhi thích ý giật giật thân thể, liền cảm thấy trên lưng giống như có chút mỏi. Chỉ một chút mỏi mệt kia, nháy mắt liền khiến Thu Nhi nhớ lại chuyện tối hôm qua. Thu Nhi kinh sợ mở chăn lên xem, nhìn thấy trên sàng đan chất dịch khô còn dính lại, không khỏi toàn thân nóng tới ngẩn người, tối hôm qua quả nhiên không phải hắn mơ mộng xuân!.
Thu Nhi ảo não mông đặt trong chăn ngã người trên giường khiển trách mình hôm qua *** đãng, là hắn lập lời thề son sắt phải vĩnh biệt với chức phận nam sủng, thế mà tối hôm qua tướng quân mới đối hắn tốt một chút, hắn liền hoàn toàn ngoan ngoãn hưởng thụ. Thu Nhi hận chính mình có một cơ thể *** đãng, thầm cảm thấy bản thân không xứng đáng với cuộc sống hiện tại..
Khi Thái y gõ cửa là lúc Thu Nhi còn đang tự trách mình, nghe thấy Thái y đến, Thu Ninh liền lấy chăn dấu đi những vết tích còn sót lại từ tối qua, nắm lấy quần áo qua quýt mặc lên người, nói:“Cha nuôi, hôm nay ta ngủ quên, vừa mới thức dậy!”.
“Không có việc gì, ngươi đừng vội, ngủ thêm chút nữa cũng không vấn đề gì! Ta chỉ vào xem ngươi có chỗ nào không thoải mái, đưa tay cho ta bắt mạch.”.
Thu Nhi do dự lúc sau vẫn đưa tay qua, Thái y đặt tay lên cổ tay hắn, phát hiện Thu Nhi mạch tượng ổn định, cơ thể quả thật không việc gì, xem ra tướng quân thật sự cẩn thận. Thái y lại xem xét sắc mặt Thu Nhi, thấy thậm chí sắc mặt hắn hôm nay có thể so được với nét mặt trước kia.
Thái y đại khái nhìn ra được Thu Nhi quẫn bách, nhưng rõ ràng không phải là thống khổ, vậy sáng hôm nay tướng quân hẳn là không lừa lão, ân ái tối qua giữa hai người là ngươi mời ta nguyện . Thái y vốn nghĩ nói với Thu Nhi chỉ cần chăm sóc bản thân mình cho tốt, đây vốn là một chuyện bình thường của con người, thế nhưng lão lại chợt nghĩ chuyện phòng the này há lại để cho một người ngoài như lão nói ra!.
Thái y cứ đấu tranh mãi giữa nói hay không nói, Thu Nhi cho rằng Thái y đã thấy rõ chân tướng, mất mát vạn phần nói:“Cha nuôi, vẫn là không thể gạt được ngài. Chuyện tối hôm qua chắc ngài đã biết!”.
“Cái kia…… Buổi sáng hôm nay, chúng ta đụng phải nhau lúc tướng quân xuất môn, Thu Nhi…… Ân……” Cái mà Thái y tinh thông chính là xem bệnh, loại chuyện này bảo lão làm sao nói. ,,,>_<,,, . .
CHƯƠNG
.
Thu Nhi lại bị tướng quân kéo trở về ngực, hắn thoải mái gối lên vòm ngực rắn chắc mà ấm áp của tướng quân, không kịp tự hỏi cái gì liền mau chóng chìm vào giấc ngủ . Tướng quân sợ Thu Nhi bị lạnh lại kéo chăn đắp cho hắn, sau đó chính mình cũng ngủ. Sáng sớm hôm sau, lúc Thu Nhi còn nằm mê man, tướng quân thật cẩn thận rời giường chuẩn bị đi vào triều . Tướng quân vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Thái y ở trong viện..
Thái y đang tập luyện buổi sáng thì thấy tướng quân từ trong phòng Thu Nhi đi ra, lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ phía tướng quân mắng. Tướng quân rảo bước thật nhanh bắt lấy tay Thái y, nhỏ giọng nói:“Tối hôm qua hắn rất khoái nhạc, sáng nay để cho hắn ngủ lười đi! Còn có ta không bắn ở bên trong, hắn không có việc gì.”.
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi……” Thái y tức đến run người..
“Yến Thái y ngươi trước đừng tức giận, ngươi cũng không mong Di Thu làm hòa thượng có phải không! Nếu như có thể hài lòng chuyện phòng the, kia cũng là việc người ta cảm thấy vui nhất. Ngươi đừng vội mắng ta, cứ nhìn phản ứng của Di Thu đã, nếu hôm nay hắn mất hứng không thích, sau này ta sẽ không miễn cưỡng. Như vậy thế nào?”.
Thái y nghe tướng quân nói một hồi, suy nghĩ cũng trở nên lộn xộn, nghẹn nửa ngày mới ném ra một câu:“Ngài nói lời phải giữ lời!” Rồi mới hung tợn nhìn theo tướng quân rời đi, sau lại như người mất hồn ở trước của phòng Thu Nhi đi tới đi lui. Yến phu nhân làm điểm tâm từ trong phòng bếp đi ra, thấy sắc mặt không tốt của Thái y, liền hỏi:“Xảy ra chuyện gì, ông sao lại hoảng hốt như vậy!”.
Thái y nghĩ muốn thay Thu Nhi giữ bí mật, điềm nhiên như không nói:“Không có việc gì, không có việc gì, mỗi ngày không phải ta đều đi bộ buổi sáng sao!” Phu nhân cùng Thái y đi ăn cơm, miệng lầm bầm:“Tiểu Xa bị đứa nhỏ quậy mệt thì không nói, sao Thu Nhi hôm nay cũng không rời giường?”.
Thái y cố ý giúp Thu Nhi biện giải nói:“Ai cũng đều có lúc ngủ quên thôi mà!”.
Phu nhân quay người lại, kỳ quái nhìn Thái y hỏi:“Ông và Thu Nhi không phải có chuyện gì dối tôi chứ? Mỗi lần ông gạt tôi đều không ngừng giải thích lý do!” Thái y ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mất tự nhiên ngây ngô cười ha ha, nói phu nhân quá mức mẫn cảm..
Ngay tại thời điểm vợ chồng Thái y hai người vừa ăn cơm vừa cãi nhau, Thu Nhi chớp mắt liền tỉnh. Chăn mềm lại ấm áp thực thoải mái, cơ thể bồng bềnh cũng thực thoải mái, Thu Nhi thích ý giật giật thân thể, liền cảm thấy trên lưng giống như có chút mỏi. Chỉ một chút mỏi mệt kia, nháy mắt liền khiến Thu Nhi nhớ lại chuyện tối hôm qua. Thu Nhi kinh sợ mở chăn lên xem, nhìn thấy trên sàng đan chất dịch khô còn dính lại, không khỏi toàn thân nóng tới ngẩn người, tối hôm qua quả nhiên không phải hắn mơ mộng xuân!.
Thu Nhi ảo não mông đặt trong chăn ngã người trên giường khiển trách mình hôm qua đãng, là hắn lập lời thề son sắt phải vĩnh biệt với chức phận nam sủng, thế mà tối hôm qua tướng quân mới đối hắn tốt một chút, hắn liền hoàn toàn ngoan ngoãn hưởng thụ. Thu Nhi hận chính mình có một cơ thể đãng, thầm cảm thấy bản thân không xứng đáng với cuộc sống hiện tại..
Khi Thái y gõ cửa là lúc Thu Nhi còn đang tự trách mình, nghe thấy Thái y đến, Thu Ninh liền lấy chăn dấu đi những vết tích còn sót lại từ tối qua, nắm lấy quần áo qua quýt mặc lên người, nói:“Cha nuôi, hôm nay ta ngủ quên, vừa mới thức dậy!”.
“Không có việc gì, ngươi đừng vội, ngủ thêm chút nữa cũng không vấn đề gì! Ta chỉ vào xem ngươi có chỗ nào không thoải mái, đưa tay cho ta bắt mạch.”.
Thu Nhi do dự lúc sau vẫn đưa tay qua, Thái y đặt tay lên cổ tay hắn, phát hiện Thu Nhi mạch tượng ổn định, cơ thể quả thật không việc gì, xem ra tướng quân thật sự cẩn thận. Thái y lại xem xét sắc mặt Thu Nhi, thấy thậm chí sắc mặt hắn hôm nay có thể so được với nét mặt trước kia.
Thái y đại khái nhìn ra được Thu Nhi quẫn bách, nhưng rõ ràng không phải là thống khổ, vậy sáng hôm nay tướng quân hẳn là không lừa lão, ân ái tối qua giữa hai người là ngươi mời ta nguyện . Thái y vốn nghĩ nói với Thu Nhi chỉ cần chăm sóc bản thân mình cho tốt, đây vốn là một chuyện bình thường của con người, thế nhưng lão lại chợt nghĩ chuyện phòng the này há lại để cho một người ngoài như lão nói ra!.
Thái y cứ đấu tranh mãi giữa nói hay không nói, Thu Nhi cho rằng Thái y đã thấy rõ chân tướng, mất mát vạn phần nói:“Cha nuôi, vẫn là không thể gạt được ngài. Chuyện tối hôm qua chắc ngài đã biết!”.
“Cái kia…… Buổi sáng hôm nay, chúng ta đụng phải nhau lúc tướng quân xuất môn, Thu Nhi…… Ân……” Cái mà Thái y tinh thông chính là xem bệnh, loại chuyện này bảo lão làm sao nói. ,,,>_
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
CHƯƠNG 74
.
Thu Nhi lại bị tướng quân kéo trở về ngực, hắn thoải mái gối lên vòm ngực rắn chắc mà ấm áp của tướng quân, không kịp tự hỏi cái gì liền mau chóng chìm vào giấc ngủ . Tướng quân sợ Thu Nhi bị lạnh lại kéo chăn đắp cho hắn, sau đó chính mình cũng ngủ. Sáng sớm hôm sau, lúc Thu Nhi còn nằm mê man, tướng quân thật cẩn thận rời giường chuẩn bị đi vào triều . Tướng quân vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Thái y ở trong viện..
Thái y đang tập luyện buổi sáng thì thấy tướng quân từ trong phòng Thu Nhi đi ra, lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ phía tướng quân mắng. Tướng quân rảo bước thật nhanh bắt lấy tay Thái y, nhỏ giọng nói:“Tối hôm qua hắn rất khoái nhạc, sáng nay để cho hắn ngủ lười đi! Còn có ta không bắn ở bên trong, hắn không có việc gì.”.
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi……” Thái y tức đến run người..
“Yến Thái y ngươi trước đừng tức giận, ngươi cũng không mong Di Thu làm hòa thượng có phải không! Nếu như có thể hài lòng chuyện phòng the, kia cũng là việc người ta cảm thấy vui nhất. Ngươi đừng vội mắng ta, cứ nhìn phản ứng của Di Thu đã, nếu hôm nay hắn mất hứng không thích, sau này ta sẽ không miễn cưỡng. Như vậy thế nào?”.
Thái y nghe tướng quân nói một hồi, suy nghĩ cũng trở nên lộn xộn, nghẹn nửa ngày mới ném ra một câu:“Ngài nói lời phải giữ lời!” Rồi mới hung tợn nhìn theo tướng quân rời đi, sau lại như người mất hồn ở trước của phòng Thu Nhi đi tới đi lui. Yến phu nhân làm điểm tâm từ trong phòng bếp đi ra, thấy sắc mặt không tốt của Thái y, liền hỏi:“Xảy ra chuyện gì, ông sao lại hoảng hốt như vậy!”.
Thái y nghĩ muốn thay Thu Nhi giữ bí mật, điềm nhiên như không nói:“Không có việc gì, không có việc gì, mỗi ngày không phải ta đều đi bộ buổi sáng sao!” Phu nhân cùng Thái y đi ăn cơm, miệng lầm bầm:“Tiểu Xa bị đứa nhỏ quậy mệt thì không nói, sao Thu Nhi hôm nay cũng không rời giường?”.
Thái y cố ý giúp Thu Nhi biện giải nói:“Ai cũng đều có lúc ngủ quên thôi mà!”.
Phu nhân quay người lại, kỳ quái nhìn Thái y hỏi:“Ông và Thu Nhi không phải có chuyện gì dối tôi chứ? Mỗi lần ông gạt tôi đều không ngừng giải thích lý do!” Thái y ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mất tự nhiên ngây ngô cười ha ha, nói phu nhân quá mức mẫn cảm..
Ngay tại thời điểm vợ chồng Thái y hai người vừa ăn cơm vừa cãi nhau, Thu Nhi chớp mắt liền tỉnh. Chăn mềm lại ấm áp thực thoải mái, cơ thể bồng bềnh cũng thực thoải mái, Thu Nhi thích ý giật giật thân thể, liền cảm thấy trên lưng giống như có chút mỏi. Chỉ một chút mỏi mệt kia, nháy mắt liền khiến Thu Nhi nhớ lại chuyện tối hôm qua. Thu Nhi kinh sợ mở chăn lên xem, nhìn thấy trên sàng đan chất dịch khô còn dính lại, không khỏi toàn thân nóng tới ngẩn người, tối hôm qua quả nhiên không phải hắn mơ mộng xuân!.
Thu Nhi ảo não mông đặt trong chăn ngã người trên giường khiển trách mình hôm qua *** đãng, là hắn lập lời thề son sắt phải vĩnh biệt với chức phận nam sủng, thế mà tối hôm qua tướng quân mới đối hắn tốt một chút, hắn liền hoàn toàn ngoan ngoãn hưởng thụ. Thu Nhi hận chính mình có một cơ thể *** đãng, thầm cảm thấy bản thân không xứng đáng với cuộc sống hiện tại..
Khi Thái y gõ cửa là lúc Thu Nhi còn đang tự trách mình, nghe thấy Thái y đến, Thu Ninh liền lấy chăn dấu đi những vết tích còn sót lại từ tối qua, nắm lấy quần áo qua quýt mặc lên người, nói:“Cha nuôi, hôm nay ta ngủ quên, vừa mới thức dậy!”.
“Không có việc gì, ngươi đừng vội, ngủ thêm chút nữa cũng không vấn đề gì! Ta chỉ vào xem ngươi có chỗ nào không thoải mái, đưa tay cho ta bắt mạch.”.
Thu Nhi do dự lúc sau vẫn đưa tay qua, Thái y đặt tay lên cổ tay hắn, phát hiện Thu Nhi mạch tượng ổn định, cơ thể quả thật không việc gì, xem ra tướng quân thật sự cẩn thận. Thái y lại xem xét sắc mặt Thu Nhi, thấy thậm chí sắc mặt hắn hôm nay có thể so được với nét mặt trước kia.
Thái y đại khái nhìn ra được Thu Nhi quẫn bách, nhưng rõ ràng không phải là thống khổ, vậy sáng hôm nay tướng quân hẳn là không lừa lão, ân ái tối qua giữa hai người là ngươi mời ta nguyện . Thái y vốn nghĩ nói với Thu Nhi chỉ cần chăm sóc bản thân mình cho tốt, đây vốn là một chuyện bình thường của con người, thế nhưng lão lại chợt nghĩ chuyện phòng the này há lại để cho một người ngoài như lão nói ra!.
Thái y cứ đấu tranh mãi giữa nói hay không nói, Thu Nhi cho rằng Thái y đã thấy rõ chân tướng, mất mát vạn phần nói:“Cha nuôi, vẫn là không thể gạt được ngài. Chuyện tối hôm qua chắc ngài đã biết!”.
“Cái kia…… Buổi sáng hôm nay, chúng ta đụng phải nhau lúc tướng quân xuất môn, Thu Nhi…… Ân……” Cái mà Thái y tinh thông chính là xem bệnh, loại chuyện này bảo lão làm sao nói. ,,,>_<,,, . .