Một đoàn lửa giận từ đan điền xông lên, tướng quân túm trụ Thu Nhi, thô lỗ kéo hắn đến trước người mình, nói:“Ngươi đừng tưởng ta cho ngươi một tấc ngươi lại muốn tiến một thước, ta sợ ngươi nhiễm bệnh mới quan tâm như thế, vì cái kẻ bệnh tật chẳng chút quan hệ kia, ngươi nói đáng giá sao?”.
Mỗi lần tướng quân tức giận toàn thân lại phát ra một cảm giác uy nghiêm đầy áp bách, Thu Nhi bất giác liền dịu lại, nói:“Cha nuôi nói chỉ cần cẩn thận sẽ không nhiễm bệnh, ta không thể nhìn hắn cứ như vậy bệnh đến chết!”.
“Tiện nhân kia chỉ là sinh mệnh thối nát, nếu đã mắc bệnh này mà còn sống sót liệu có ý nghĩa gì”.
Tướng quân nhỏ giọng nói, Thu Nhi vừa mới nhìn bằng ánh mắt ôn nhu đã trở thành sắc bén, nói “Tướng quân, ta kỳ thật cũng là sinh mệnh thối nát, cũng thỉnh ngài sau này không cần để ý tiện nhân là ta.” Thu Nhi thanh âm không lớn, ngữ khí lại vạn phần kiên định.
Tướng quân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói:“Ta đã thấy kẻ hạ tiện, nhưng chưa từng gặp qua người nào giống như ngươi tự nhận mình hạ lưu!”.
Thu Nhi tức giận phản bác nói:“Chẳng lẽ không đúng sao? Hắn là tiểu quan của kĩ quán, ta là nam sủng của Hoàng Thượng, cũng đều đi lấy lòng quan to quý nhân các người mà tồn tại như món đồ chơi. Các ngươi một bên mắng chúng ta hạ lưu một bên còn không ngừng cưỡng bức trên thân thể chúng ta. Các ngươi sau khi xong việc mặc xong quần áo là có thể tiêu sái rời đi, để mặc chúng ta ở lại gánh vác toàn bộ hậu quả.”.
“Ngươi…… Ngươi……” Tướng quân muốn cãi lại lại không lời nào để nói, những căn vặn của Thu Nhi không phải là không đúng! Tướng quân tức đến mức vẻ mặt đỏ bừng, cuối cùng nghĩ tới một cái cớ có chút hoang đường, thế là hướng Thu Nhi hô:“Chẳng lẽ các ngươi không phải cũng từ trong tình huống ấy mà tìm được khoái hoạt hay sao? Hiện tại lại có thể dõng dạc nói những lời này!”.
Tướng quân nói xong liền thở phì phì tiêu sái, hắn không thể ở lại chỗ này cũng không thể cùng Thu Nhi tiếp tục cãi nhau, nếu tiếp tục tranh cãi chẳng những chính mình ngày càng đuối lý, mà còn có thể khiến Thu Nhi đời này không tha thứ cho hắn nữa. Thu Nhi nhìn theo bóng dáng tướng quân, cũng tức giận đến run run, tướng quân luôn có thể dùng từ ngữ thản nhiên, mỗi lần đều không lệch tâm nhắm thẳng chỗ đau của hắn. Hắn là hạ lưu, rõ ràng biết mình bị làm như món đồ chơi vẫn còn có thể hưởng thụ.
Sau đó một thời gian dài tướng quân không đến, bệnh tình của người nọ khỏe dần lên. Trên mặt những vết thương đã sắp lành, hé ra một khuôn mặt thanh tú. Người nọ nói mình nguyên họ Vương tên Nguyên, vốn là nam kĩ, bởi vì bị bệnh nên bị tú bà ném đi. Hắn không phải người kinh thành, bởi vì không cam lòng đi gặp diêm vương như thế, một đường cầu y, đi tới vài cái thành, nhưng cuối cùng lại mơ mơ màng màng lạc đến kinh thành.
Vương Nguyên quỳ trên mặt đất hướng Thu Nhi cùng Thái y dập đầu ba cái, nghẹn ngào nói:“Dọc theo đường đi, ta vào vô số y quán tất cả đều bị đuổi ra, ta không cam lòng, chỉ cần còn có khí lực ta liền đi tiếp. Đến lúc khí lực càng đi càng tận, bệnh càng lúc càng nặng, nghĩ diêm vương muốn tới mang ta đi thì lại gặp được cứu tinh! Nhị vị chính là phụ mẫu tái sinh của Vương Nguyên ta, đời này Vương Nguyên dù có làm trâu làm ngựa cho ngài cũng cam tâm tình nguyện!”.
Thái y nghe xong gật đầu cười ha ha nói:“Chúng ta nơi này đang cần người, ngươi nếu không ngại có thể ở lại! Thân thể Thu Nhi không tốt, ta lại cao tuổi, ngươi có thể giúp chúng ta làm chút việc tốn sức hay không?”.
Yêu cầu của Thái y làm cho Vương Nguyên có chút khó xử, hắn làm nam kĩ nhiều năm, vai không thể khiên tay không thể vác, bắt hắn làm việc tốn nhiều sức lực, chuyện này…… Thái y nhìn ra Vương Nguyên khó xử, vội giải thích:“Cũng không phải cái gì quá nặng, chỉ là chẻ củi nấu nước thôi!” Vương Nguyên rốt cuộc vẫn là một nam nhân, những chuyện này đều là chuyện nhỏ.
Thái y vẫn luôn muốn mướn người, chính là tìm kiếm rất khó khăn. Vương Nguyên này hẳn là nam kĩ, xem quần áo giầy dép rách nát cũng có thể xác định từ nơi xa đến, một mình cô độc, hẳn là không có vấn đề gì. Vương Nguyên cũng là người có tâm, lo lắng bệnh mình lây cho người khác, bất luận là uống nước hay cùng ăn cơm đều dùng một bát cố định, ăn cơm cũng không cùng bọn Thu Nhi ngồi chung.
Thái y cùng Vương Nguyên nói vài lần, sau phải mạnh bạo lấy một miếng thịt từ trong bát Vương Nguyên lên ăn, cam đoan nói bệnh hắn đã hoàn toàn chữa khỏi , hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề lây bệnh, như vậy Vương Nguyên sau này phải ngồi cùng bàn ăn cơm với cả nhà.
Vương Nguyên ở nơi này lưu lại không lâu liền phát hiện rất nhiều việc kì lạ. Ban đầu hắn nghĩ Tiểu Xa và Thu Nhi là một đôi, đến lúc Phó Lâm đã trở lại mới phát hiện mình đã lầm, Phó Lâm cùng Tiểu Xa là vợ chồng, còn lại Thu Nhi một người nuôi ba đứa nhỏ. Hơn nữa một nhà không khí hòa thuận nhưng lại có hai họ, Thu Nhi còn không phải là con thân sinh của vợ chồng Yến Thị. Làm cho Vương Nguyên cảm thấy không thể tưởng tượng là chủ của dược cục, Yến đại phu, thế nhưng từng là Thái y, mà đương triều đại tướng quân như thế nào lại đến dược cục nhỏ bé này.
.
.
CHƯƠNG
.
.
Một đoàn lửa giận từ đan điền xông lên, tướng quân túm trụ Thu Nhi, thô lỗ kéo hắn đến trước người mình, nói:“Ngươi đừng tưởng ta cho ngươi một tấc ngươi lại muốn tiến một thước, ta sợ ngươi nhiễm bệnh mới quan tâm như thế, vì cái kẻ bệnh tật chẳng chút quan hệ kia, ngươi nói đáng giá sao?”.
Mỗi lần tướng quân tức giận toàn thân lại phát ra một cảm giác uy nghiêm đầy áp bách, Thu Nhi bất giác liền dịu lại, nói:“Cha nuôi nói chỉ cần cẩn thận sẽ không nhiễm bệnh, ta không thể nhìn hắn cứ như vậy bệnh đến chết!”.
“Tiện nhân kia chỉ là sinh mệnh thối nát, nếu đã mắc bệnh này mà còn sống sót liệu có ý nghĩa gì”.
Tướng quân nhỏ giọng nói, Thu Nhi vừa mới nhìn bằng ánh mắt ôn nhu đã trở thành sắc bén, nói “Tướng quân, ta kỳ thật cũng là sinh mệnh thối nát, cũng thỉnh ngài sau này không cần để ý tiện nhân là ta.” Thu Nhi thanh âm không lớn, ngữ khí lại vạn phần kiên định.
Tướng quân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói:“Ta đã thấy kẻ hạ tiện, nhưng chưa từng gặp qua người nào giống như ngươi tự nhận mình hạ lưu!”.
Thu Nhi tức giận phản bác nói:“Chẳng lẽ không đúng sao? Hắn là tiểu quan của kĩ quán, ta là nam sủng của Hoàng Thượng, cũng đều đi lấy lòng quan to quý nhân các người mà tồn tại như món đồ chơi. Các ngươi một bên mắng chúng ta hạ lưu một bên còn không ngừng cưỡng bức trên thân thể chúng ta. Các ngươi sau khi xong việc mặc xong quần áo là có thể tiêu sái rời đi, để mặc chúng ta ở lại gánh vác toàn bộ hậu quả.”.
“Ngươi…… Ngươi……” Tướng quân muốn cãi lại lại không lời nào để nói, những căn vặn của Thu Nhi không phải là không đúng! Tướng quân tức đến mức vẻ mặt đỏ bừng, cuối cùng nghĩ tới một cái cớ có chút hoang đường, thế là hướng Thu Nhi hô:“Chẳng lẽ các ngươi không phải cũng từ trong tình huống ấy mà tìm được khoái hoạt hay sao? Hiện tại lại có thể dõng dạc nói những lời này!”.
Tướng quân nói xong liền thở phì phì tiêu sái, hắn không thể ở lại chỗ này cũng không thể cùng Thu Nhi tiếp tục cãi nhau, nếu tiếp tục tranh cãi chẳng những chính mình ngày càng đuối lý, mà còn có thể khiến Thu Nhi đời này không tha thứ cho hắn nữa. Thu Nhi nhìn theo bóng dáng tướng quân, cũng tức giận đến run run, tướng quân luôn có thể dùng từ ngữ thản nhiên, mỗi lần đều không lệch tâm nhắm thẳng chỗ đau của hắn. Hắn là hạ lưu, rõ ràng biết mình bị làm như món đồ chơi vẫn còn có thể hưởng thụ.
Sau đó một thời gian dài tướng quân không đến, bệnh tình của người nọ khỏe dần lên. Trên mặt những vết thương đã sắp lành, hé ra một khuôn mặt thanh tú. Người nọ nói mình nguyên họ Vương tên Nguyên, vốn là nam kĩ, bởi vì bị bệnh nên bị tú bà ném đi. Hắn không phải người kinh thành, bởi vì không cam lòng đi gặp diêm vương như thế, một đường cầu y, đi tới vài cái thành, nhưng cuối cùng lại mơ mơ màng màng lạc đến kinh thành.
Vương Nguyên quỳ trên mặt đất hướng Thu Nhi cùng Thái y dập đầu ba cái, nghẹn ngào nói:“Dọc theo đường đi, ta vào vô số y quán tất cả đều bị đuổi ra, ta không cam lòng, chỉ cần còn có khí lực ta liền đi tiếp. Đến lúc khí lực càng đi càng tận, bệnh càng lúc càng nặng, nghĩ diêm vương muốn tới mang ta đi thì lại gặp được cứu tinh! Nhị vị chính là phụ mẫu tái sinh của Vương Nguyên ta, đời này Vương Nguyên dù có làm trâu làm ngựa cho ngài cũng cam tâm tình nguyện!”.
Thái y nghe xong gật đầu cười ha ha nói:“Chúng ta nơi này đang cần người, ngươi nếu không ngại có thể ở lại! Thân thể Thu Nhi không tốt, ta lại cao tuổi, ngươi có thể giúp chúng ta làm chút việc tốn sức hay không?”.
Yêu cầu của Thái y làm cho Vương Nguyên có chút khó xử, hắn làm nam kĩ nhiều năm, vai không thể khiên tay không thể vác, bắt hắn làm việc tốn nhiều sức lực, chuyện này…… Thái y nhìn ra Vương Nguyên khó xử, vội giải thích:“Cũng không phải cái gì quá nặng, chỉ là chẻ củi nấu nước thôi!” Vương Nguyên rốt cuộc vẫn là một nam nhân, những chuyện này đều là chuyện nhỏ.
Thái y vẫn luôn muốn mướn người, chính là tìm kiếm rất khó khăn. Vương Nguyên này hẳn là nam kĩ, xem quần áo giầy dép rách nát cũng có thể xác định từ nơi xa đến, một mình cô độc, hẳn là không có vấn đề gì. Vương Nguyên cũng là người có tâm, lo lắng bệnh mình lây cho người khác, bất luận là uống nước hay cùng ăn cơm đều dùng một bát cố định, ăn cơm cũng không cùng bọn Thu Nhi ngồi chung.
Thái y cùng Vương Nguyên nói vài lần, sau phải mạnh bạo lấy một miếng thịt từ trong bát Vương Nguyên lên ăn, cam đoan nói bệnh hắn đã hoàn toàn chữa khỏi , hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề lây bệnh, như vậy Vương Nguyên sau này phải ngồi cùng bàn ăn cơm với cả nhà.
Vương Nguyên ở nơi này lưu lại không lâu liền phát hiện rất nhiều việc kì lạ. Ban đầu hắn nghĩ Tiểu Xa và Thu Nhi là một đôi, đến lúc Phó Lâm đã trở lại mới phát hiện mình đã lầm, Phó Lâm cùng Tiểu Xa là vợ chồng, còn lại Thu Nhi một người nuôi ba đứa nhỏ. Hơn nữa một nhà không khí hòa thuận nhưng lại có hai họ, Thu Nhi còn không phải là con thân sinh của vợ chồng Yến Thị. Làm cho Vương Nguyên cảm thấy không thể tưởng tượng là chủ của dược cục, Yến đại phu, thế nhưng từng là Thái y, mà đương triều đại tướng quân như thế nào lại đến dược cục nhỏ bé này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
CHƯƠNG 77
.
.
Một đoàn lửa giận từ đan điền xông lên, tướng quân túm trụ Thu Nhi, thô lỗ kéo hắn đến trước người mình, nói:“Ngươi đừng tưởng ta cho ngươi một tấc ngươi lại muốn tiến một thước, ta sợ ngươi nhiễm bệnh mới quan tâm như thế, vì cái kẻ bệnh tật chẳng chút quan hệ kia, ngươi nói đáng giá sao?”.
Mỗi lần tướng quân tức giận toàn thân lại phát ra một cảm giác uy nghiêm đầy áp bách, Thu Nhi bất giác liền dịu lại, nói:“Cha nuôi nói chỉ cần cẩn thận sẽ không nhiễm bệnh, ta không thể nhìn hắn cứ như vậy bệnh đến chết!”.
“Tiện nhân kia chỉ là sinh mệnh thối nát, nếu đã mắc bệnh này mà còn sống sót liệu có ý nghĩa gì”.
Tướng quân nhỏ giọng nói, Thu Nhi vừa mới nhìn bằng ánh mắt ôn nhu đã trở thành sắc bén, nói “Tướng quân, ta kỳ thật cũng là sinh mệnh thối nát, cũng thỉnh ngài sau này không cần để ý tiện nhân là ta.” Thu Nhi thanh âm không lớn, ngữ khí lại vạn phần kiên định.
Tướng quân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói:“Ta đã thấy kẻ hạ tiện, nhưng chưa từng gặp qua người nào giống như ngươi tự nhận mình hạ lưu!”.
Thu Nhi tức giận phản bác nói:“Chẳng lẽ không đúng sao? Hắn là tiểu quan của kĩ quán, ta là nam sủng của Hoàng Thượng, cũng đều đi lấy lòng quan to quý nhân các người mà tồn tại như món đồ chơi. Các ngươi một bên mắng chúng ta hạ lưu một bên còn không ngừng cưỡng bức trên thân thể chúng ta. Các ngươi sau khi xong việc mặc xong quần áo là có thể tiêu sái rời đi, để mặc chúng ta ở lại gánh vác toàn bộ hậu quả.”.
“Ngươi…… Ngươi……” Tướng quân muốn cãi lại lại không lời nào để nói, những căn vặn của Thu Nhi không phải là không đúng! Tướng quân tức đến mức vẻ mặt đỏ bừng, cuối cùng nghĩ tới một cái cớ có chút hoang đường, thế là hướng Thu Nhi hô:“Chẳng lẽ các ngươi không phải cũng từ trong tình huống ấy mà tìm được khoái hoạt hay sao? Hiện tại lại có thể dõng dạc nói những lời này!”.
Tướng quân nói xong liền thở phì phì tiêu sái, hắn không thể ở lại chỗ này cũng không thể cùng Thu Nhi tiếp tục cãi nhau, nếu tiếp tục tranh cãi chẳng những chính mình ngày càng đuối lý, mà còn có thể khiến Thu Nhi đời này không tha thứ cho hắn nữa. Thu Nhi nhìn theo bóng dáng tướng quân, cũng tức giận đến run run, tướng quân luôn có thể dùng từ ngữ thản nhiên, mỗi lần đều không lệch tâm nhắm thẳng chỗ đau của hắn. Hắn là hạ lưu, rõ ràng biết mình bị làm như món đồ chơi vẫn còn có thể hưởng thụ.
Sau đó một thời gian dài tướng quân không đến, bệnh tình của người nọ khỏe dần lên. Trên mặt những vết thương đã sắp lành, hé ra một khuôn mặt thanh tú. Người nọ nói mình nguyên họ Vương tên Nguyên, vốn là nam kĩ, bởi vì bị bệnh nên bị tú bà ném đi. Hắn không phải người kinh thành, bởi vì không cam lòng đi gặp diêm vương như thế, một đường cầu y, đi tới vài cái thành, nhưng cuối cùng lại mơ mơ màng màng lạc đến kinh thành.
Vương Nguyên quỳ trên mặt đất hướng Thu Nhi cùng Thái y dập đầu ba cái, nghẹn ngào nói:“Dọc theo đường đi, ta vào vô số y quán tất cả đều bị đuổi ra, ta không cam lòng, chỉ cần còn có khí lực ta liền đi tiếp. Đến lúc khí lực càng đi càng tận, bệnh càng lúc càng nặng, nghĩ diêm vương muốn tới mang ta đi thì lại gặp được cứu tinh! Nhị vị chính là phụ mẫu tái sinh của Vương Nguyên ta, đời này Vương Nguyên dù có làm trâu làm ngựa cho ngài cũng cam tâm tình nguyện!”.
Thái y nghe xong gật đầu cười ha ha nói:“Chúng ta nơi này đang cần người, ngươi nếu không ngại có thể ở lại! Thân thể Thu Nhi không tốt, ta lại cao tuổi, ngươi có thể giúp chúng ta làm chút việc tốn sức hay không?”.
Yêu cầu của Thái y làm cho Vương Nguyên có chút khó xử, hắn làm nam kĩ nhiều năm, vai không thể khiên tay không thể vác, bắt hắn làm việc tốn nhiều sức lực, chuyện này…… Thái y nhìn ra Vương Nguyên khó xử, vội giải thích:“Cũng không phải cái gì quá nặng, chỉ là chẻ củi nấu nước thôi!” Vương Nguyên rốt cuộc vẫn là một nam nhân, những chuyện này đều là chuyện nhỏ.
Thái y vẫn luôn muốn mướn người, chính là tìm kiếm rất khó khăn. Vương Nguyên này hẳn là nam kĩ, xem quần áo giầy dép rách nát cũng có thể xác định từ nơi xa đến, một mình cô độc, hẳn là không có vấn đề gì. Vương Nguyên cũng là người có tâm, lo lắng bệnh mình lây cho người khác, bất luận là uống nước hay cùng ăn cơm đều dùng một bát cố định, ăn cơm cũng không cùng bọn Thu Nhi ngồi chung.
Thái y cùng Vương Nguyên nói vài lần, sau phải mạnh bạo lấy một miếng thịt từ trong bát Vương Nguyên lên ăn, cam đoan nói bệnh hắn đã hoàn toàn chữa khỏi , hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề lây bệnh, như vậy Vương Nguyên sau này phải ngồi cùng bàn ăn cơm với cả nhà.
Vương Nguyên ở nơi này lưu lại không lâu liền phát hiện rất nhiều việc kì lạ. Ban đầu hắn nghĩ Tiểu Xa và Thu Nhi là một đôi, đến lúc Phó Lâm đã trở lại mới phát hiện mình đã lầm, Phó Lâm cùng Tiểu Xa là vợ chồng, còn lại Thu Nhi một người nuôi ba đứa nhỏ. Hơn nữa một nhà không khí hòa thuận nhưng lại có hai họ, Thu Nhi còn không phải là con thân sinh của vợ chồng Yến Thị. Làm cho Vương Nguyên cảm thấy không thể tưởng tượng là chủ của dược cục, Yến đại phu, thế nhưng từng là Thái y, mà đương triều đại tướng quân như thế nào lại đến dược cục nhỏ bé này.