Tướng quân lõa thể ngồi một mình trên giường, nhìn căn phòng trống rỗng tối như mực, nhìn sang Thu Nhi đang ngủ trên giường, lại cúi đầu nhìn phân thân của mình vẫn như cũ đứng thẳng, một cảm giác thẹn lòng trào dâng đầy trong hắn. Tướng quân cảm thấy chính mình thực buồn cười, chợt nghĩ tới chuyện người ta có thể rời mình mà đi, kì thật chẳng qua chỉ là việc có muốn hay không mà thôi. Tướng quân tay run run mặc lại quần, vội vàng ly khai nơi xấu hổ này.
Thu Nhi nghe tiếng bước chân của tướng quân dần xa mới chậm rãi ló đầu ra hít lấy ít không khí, đúng như hắn nghĩ, quả nhiên tướng quân cái gì cũng chưa làm. Trong lòng Thu Nhi rất rõ ràng, tướng quân mặc dù có khi hung hãn có khi đáng ghét, nhưng chưa bao giờ động thủ khiến mình bị thương. Hắn chính vì biết điểm này nên mới to gan nói những lời kia! Nếu đối phương là Hoàng Thượng, hắn dù có chết cũng không dám hé một lời!.
Sau khi tướng quân đi Thu Nhi liền mất ngủ, những lời này lúc mới nói ra mồm thì thoải mái, nhưng khi cẩn thận cân nhắc lại thực sự quá mức kích động. Nếu tướng quân muốn trả thù, chỉ cần hủy bỏ mối buôn bán với dược cục, kia hắn chẳng phải sẽ tổn thất cực kì nghiêm trọng hay sao! Nghĩ vậy Thu Nhi trong lòng bứt rứt không yên, trong lòng cầu nguyện tướng quân nếu muốn trả thù liền tìm chính mình mà trả thù, ép buộc bản thân như thế nào cũng không sao cả, trăm ngàn không cần hủy bỏ mối buôn bán kia.
Thu Nhi càng nghĩ càng nằm không được, vừa mới đó còn hùng hồn đầy lý lẽ nói mình không cam lòng làm kẻ hạ lưu, hiện tại liền vì bạc tiền không tiếc tất thảy. Thu Nhi cũng có chỗ khó xử của hắn. Từ khi sinh ra song bào thai, thân mình hắn hoàn toàn suy sụp, tất cả công năng bài tiết của hậu huyệt đã không còn, Thái y vì giảm bớt cho hắn khỏi súc ruột thống khổ, đành phải nghĩ biện pháp tác động tới nguồn thức ăn. Mỗi ngày Thu Nhi chủ yếu là ăn thức ăn dạng lỏng, chút ít món chính cũng đều làm từ loại lương thực tốt nhất. Vì để đảm bảo dinh dưỡng, các loại thuốc bổ là không thể thiếu. Mặc dù Thái y không nói, Thu Nhi cũng hiểu được những thứ hắn ăn hết thảy đều được trả bằng những cái giá xa xỉ.
Thu Nhi ảo não vò đầu, trách cứ chính mình không nên nhất thời hấp tấp kích động khiến dược cục lâm vào khốn cảnh, mà chính mình lại là kẻ tiêu tốn nhiều tiền nhất. Hiện tại điều duy nhất hắn hy vọng chính là tướng quân đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho hắn lần này miệng ác tâm không ác.
Một nơi khác, tướng quân vừa thất hồn lạc phách trở lại trong phủ liền ngã ngồi trên giường, hắn sống nhiều năm nhưng chưa bao giờ từng mất mặt như thế. Ánh trăng dịu dàng như nước khẽ chiếu lên khuôn mặt tướng quân, bầu không khí yên tĩnh làm cho tâm trạng hắn dần trở nên trầm tĩnh, chậm rãi hiểu ra chuyện vừa rồi.
Thu Nhi nói, chuyện giường chiếu đích thực khiến người kia cảm thấy sảng khoái, nhưng chẳng phải chính hắn là kẻ khiến cho người kia có những cảm giác ấy hay sao. Tướng quân cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi mới bất giác nở nụ cười. Chính mình làm nhiều chuyện đối với Thu Nhi như vậy, ban đầu là dụ dỗ, sau đó là vứt bỏ, rồi hiện tại là giữ chặt, mỗi lần biến chuyển của bọn họ đều bắt nguồn từ hắn, Thu Nhi chính là vì hắn mà đổi tới đổi lui, hắn lại chưa bao giờ từng hỏi qua cảm thụ của Thu Nhi.
Tướng quân biết trong quan trường việc a dua nịnh hót chỉ là những món trò che mắt, trong lòng mỗi người đều có những tính toán nhỏ nhặt, chỉ riêng quy luật của cái vòng luẩn quẩn những lợi ích toan tính là không bao giờ thay đổi. Tướng quân vĩnh viễn sẽ không biết được những suy nghĩ chân thật của các quan to quan bé này là thế nào, lời nói hôm nay của Thu Nhi đem cho hắn một gợi ý quan trọng. Có lẽ trong lòng những quan viên vẫn thường nịnh nọt chính mình kia, hắn cũng không phải một kẻ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, chẳng qua chỉ có thể làm chút trò hề cho bọn quan viên kia thôi.
Tướng quân đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn cuộn mình trong chăn, Thu Nhi không để lại cho hắn chút mặt mũi mà nói ra những lời này, mà sau lưng hắn lại có bao nhiêu điều như thế nữa từ những kẻ khác? Tướng quân chưa bao giờ thích chốn quan trường, hiện tại bắt đầu có ý nghĩ thối lui, có lẽ mang Thu Nhi và bọn nhỏ ẩn cư sơn dã cũng không đến nỗi nào.
Tướng quân hung hăng vỗ vỗ lên cái đầu không minh mẫn của mình, cười nhạo bản thân vì cái gì lại có ý nghĩ hoang đường như thế. Vì cái gì hắn lại muốn buông tha cho vinh hoa phú quý trước mắt mà đem theo một kẻ chẳng những không chút tiền đồ hơn nữa còn vừa nhục nhã chính mình rời đi, đơn giản chỉ vì hắn là kẻ duy nhất ở trước mặt mình nói lời thật lòng? Thu Nhi thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là nam sủng mà thôi, hắn không thể vì một người như vậy mà vứt đi danh phận, vứt đi tiền đồ.
Ý thức được suy nghĩ của chính mình, tướng quân trợn to mắt, đột nhiên ngồi dậy, hóa ra Thu Nhi nói không sai, chính mình thật sự cho rằng người kia rất thấp hèn, cũng có lẽ ở trong mắt hắn, còn không được rẻ mạt như thế mà phải là cực kì bé nhỏ.
.
.
CHƯƠNG
.
.
Tướng quân lõa thể ngồi một mình trên giường, nhìn căn phòng trống rỗng tối như mực, nhìn sang Thu Nhi đang ngủ trên giường, lại cúi đầu nhìn phân thân của mình vẫn như cũ đứng thẳng, một cảm giác thẹn lòng trào dâng đầy trong hắn. Tướng quân cảm thấy chính mình thực buồn cười, chợt nghĩ tới chuyện người ta có thể rời mình mà đi, kì thật chẳng qua chỉ là việc có muốn hay không mà thôi. Tướng quân tay run run mặc lại quần, vội vàng ly khai nơi xấu hổ này.
Thu Nhi nghe tiếng bước chân của tướng quân dần xa mới chậm rãi ló đầu ra hít lấy ít không khí, đúng như hắn nghĩ, quả nhiên tướng quân cái gì cũng chưa làm. Trong lòng Thu Nhi rất rõ ràng, tướng quân mặc dù có khi hung hãn có khi đáng ghét, nhưng chưa bao giờ động thủ khiến mình bị thương. Hắn chính vì biết điểm này nên mới to gan nói những lời kia! Nếu đối phương là Hoàng Thượng, hắn dù có chết cũng không dám hé một lời!.
Sau khi tướng quân đi Thu Nhi liền mất ngủ, những lời này lúc mới nói ra mồm thì thoải mái, nhưng khi cẩn thận cân nhắc lại thực sự quá mức kích động. Nếu tướng quân muốn trả thù, chỉ cần hủy bỏ mối buôn bán với dược cục, kia hắn chẳng phải sẽ tổn thất cực kì nghiêm trọng hay sao! Nghĩ vậy Thu Nhi trong lòng bứt rứt không yên, trong lòng cầu nguyện tướng quân nếu muốn trả thù liền tìm chính mình mà trả thù, ép buộc bản thân như thế nào cũng không sao cả, trăm ngàn không cần hủy bỏ mối buôn bán kia.
Thu Nhi càng nghĩ càng nằm không được, vừa mới đó còn hùng hồn đầy lý lẽ nói mình không cam lòng làm kẻ hạ lưu, hiện tại liền vì bạc tiền không tiếc tất thảy. Thu Nhi cũng có chỗ khó xử của hắn. Từ khi sinh ra song bào thai, thân mình hắn hoàn toàn suy sụp, tất cả công năng bài tiết của hậu huyệt đã không còn, Thái y vì giảm bớt cho hắn khỏi súc ruột thống khổ, đành phải nghĩ biện pháp tác động tới nguồn thức ăn. Mỗi ngày Thu Nhi chủ yếu là ăn thức ăn dạng lỏng, chút ít món chính cũng đều làm từ loại lương thực tốt nhất. Vì để đảm bảo dinh dưỡng, các loại thuốc bổ là không thể thiếu. Mặc dù Thái y không nói, Thu Nhi cũng hiểu được những thứ hắn ăn hết thảy đều được trả bằng những cái giá xa xỉ.
Thu Nhi ảo não vò đầu, trách cứ chính mình không nên nhất thời hấp tấp kích động khiến dược cục lâm vào khốn cảnh, mà chính mình lại là kẻ tiêu tốn nhiều tiền nhất. Hiện tại điều duy nhất hắn hy vọng chính là tướng quân đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho hắn lần này miệng ác tâm không ác.
Một nơi khác, tướng quân vừa thất hồn lạc phách trở lại trong phủ liền ngã ngồi trên giường, hắn sống nhiều năm nhưng chưa bao giờ từng mất mặt như thế. Ánh trăng dịu dàng như nước khẽ chiếu lên khuôn mặt tướng quân, bầu không khí yên tĩnh làm cho tâm trạng hắn dần trở nên trầm tĩnh, chậm rãi hiểu ra chuyện vừa rồi.
Thu Nhi nói, chuyện giường chiếu đích thực khiến người kia cảm thấy sảng khoái, nhưng chẳng phải chính hắn là kẻ khiến cho người kia có những cảm giác ấy hay sao. Tướng quân cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi mới bất giác nở nụ cười. Chính mình làm nhiều chuyện đối với Thu Nhi như vậy, ban đầu là dụ dỗ, sau đó là vứt bỏ, rồi hiện tại là giữ chặt, mỗi lần biến chuyển của bọn họ đều bắt nguồn từ hắn, Thu Nhi chính là vì hắn mà đổi tới đổi lui, hắn lại chưa bao giờ từng hỏi qua cảm thụ của Thu Nhi.
Tướng quân biết trong quan trường việc a dua nịnh hót chỉ là những món trò che mắt, trong lòng mỗi người đều có những tính toán nhỏ nhặt, chỉ riêng quy luật của cái vòng luẩn quẩn những lợi ích toan tính là không bao giờ thay đổi. Tướng quân vĩnh viễn sẽ không biết được những suy nghĩ chân thật của các quan to quan bé này là thế nào, lời nói hôm nay của Thu Nhi đem cho hắn một gợi ý quan trọng. Có lẽ trong lòng những quan viên vẫn thường nịnh nọt chính mình kia, hắn cũng không phải một kẻ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, chẳng qua chỉ có thể làm chút trò hề cho bọn quan viên kia thôi.
Tướng quân đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn cuộn mình trong chăn, Thu Nhi không để lại cho hắn chút mặt mũi mà nói ra những lời này, mà sau lưng hắn lại có bao nhiêu điều như thế nữa từ những kẻ khác? Tướng quân chưa bao giờ thích chốn quan trường, hiện tại bắt đầu có ý nghĩ thối lui, có lẽ mang Thu Nhi và bọn nhỏ ẩn cư sơn dã cũng không đến nỗi nào.
Tướng quân hung hăng vỗ vỗ lên cái đầu không minh mẫn của mình, cười nhạo bản thân vì cái gì lại có ý nghĩ hoang đường như thế. Vì cái gì hắn lại muốn buông tha cho vinh hoa phú quý trước mắt mà đem theo một kẻ chẳng những không chút tiền đồ hơn nữa còn vừa nhục nhã chính mình rời đi, đơn giản chỉ vì hắn là kẻ duy nhất ở trước mặt mình nói lời thật lòng? Thu Nhi thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là nam sủng mà thôi, hắn không thể vì một người như vậy mà vứt đi danh phận, vứt đi tiền đồ.
Ý thức được suy nghĩ của chính mình, tướng quân trợn to mắt, đột nhiên ngồi dậy, hóa ra Thu Nhi nói không sai, chính mình thật sự cho rằng người kia rất thấp hèn, cũng có lẽ ở trong mắt hắn, còn không được rẻ mạt như thế mà phải là cực kì bé nhỏ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
CHƯƠNG 80
.
.
Tướng quân lõa thể ngồi một mình trên giường, nhìn căn phòng trống rỗng tối như mực, nhìn sang Thu Nhi đang ngủ trên giường, lại cúi đầu nhìn phân thân của mình vẫn như cũ đứng thẳng, một cảm giác thẹn lòng trào dâng đầy trong hắn. Tướng quân cảm thấy chính mình thực buồn cười, chợt nghĩ tới chuyện người ta có thể rời mình mà đi, kì thật chẳng qua chỉ là việc có muốn hay không mà thôi. Tướng quân tay run run mặc lại quần, vội vàng ly khai nơi xấu hổ này.
Thu Nhi nghe tiếng bước chân của tướng quân dần xa mới chậm rãi ló đầu ra hít lấy ít không khí, đúng như hắn nghĩ, quả nhiên tướng quân cái gì cũng chưa làm. Trong lòng Thu Nhi rất rõ ràng, tướng quân mặc dù có khi hung hãn có khi đáng ghét, nhưng chưa bao giờ động thủ khiến mình bị thương. Hắn chính vì biết điểm này nên mới to gan nói những lời kia! Nếu đối phương là Hoàng Thượng, hắn dù có chết cũng không dám hé một lời!.
Sau khi tướng quân đi Thu Nhi liền mất ngủ, những lời này lúc mới nói ra mồm thì thoải mái, nhưng khi cẩn thận cân nhắc lại thực sự quá mức kích động. Nếu tướng quân muốn trả thù, chỉ cần hủy bỏ mối buôn bán với dược cục, kia hắn chẳng phải sẽ tổn thất cực kì nghiêm trọng hay sao! Nghĩ vậy Thu Nhi trong lòng bứt rứt không yên, trong lòng cầu nguyện tướng quân nếu muốn trả thù liền tìm chính mình mà trả thù, ép buộc bản thân như thế nào cũng không sao cả, trăm ngàn không cần hủy bỏ mối buôn bán kia.
Thu Nhi càng nghĩ càng nằm không được, vừa mới đó còn hùng hồn đầy lý lẽ nói mình không cam lòng làm kẻ hạ lưu, hiện tại liền vì bạc tiền không tiếc tất thảy. Thu Nhi cũng có chỗ khó xử của hắn. Từ khi sinh ra song bào thai, thân mình hắn hoàn toàn suy sụp, tất cả công năng bài tiết của hậu huyệt đã không còn, Thái y vì giảm bớt cho hắn khỏi súc ruột thống khổ, đành phải nghĩ biện pháp tác động tới nguồn thức ăn. Mỗi ngày Thu Nhi chủ yếu là ăn thức ăn dạng lỏng, chút ít món chính cũng đều làm từ loại lương thực tốt nhất. Vì để đảm bảo dinh dưỡng, các loại thuốc bổ là không thể thiếu. Mặc dù Thái y không nói, Thu Nhi cũng hiểu được những thứ hắn ăn hết thảy đều được trả bằng những cái giá xa xỉ.
Thu Nhi ảo não vò đầu, trách cứ chính mình không nên nhất thời hấp tấp kích động khiến dược cục lâm vào khốn cảnh, mà chính mình lại là kẻ tiêu tốn nhiều tiền nhất. Hiện tại điều duy nhất hắn hy vọng chính là tướng quân đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho hắn lần này miệng ác tâm không ác.
Một nơi khác, tướng quân vừa thất hồn lạc phách trở lại trong phủ liền ngã ngồi trên giường, hắn sống nhiều năm nhưng chưa bao giờ từng mất mặt như thế. Ánh trăng dịu dàng như nước khẽ chiếu lên khuôn mặt tướng quân, bầu không khí yên tĩnh làm cho tâm trạng hắn dần trở nên trầm tĩnh, chậm rãi hiểu ra chuyện vừa rồi.
Thu Nhi nói, chuyện giường chiếu đích thực khiến người kia cảm thấy sảng khoái, nhưng chẳng phải chính hắn là kẻ khiến cho người kia có những cảm giác ấy hay sao. Tướng quân cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi mới bất giác nở nụ cười. Chính mình làm nhiều chuyện đối với Thu Nhi như vậy, ban đầu là dụ dỗ, sau đó là vứt bỏ, rồi hiện tại là giữ chặt, mỗi lần biến chuyển của bọn họ đều bắt nguồn từ hắn, Thu Nhi chính là vì hắn mà đổi tới đổi lui, hắn lại chưa bao giờ từng hỏi qua cảm thụ của Thu Nhi.
Tướng quân biết trong quan trường việc a dua nịnh hót chỉ là những món trò che mắt, trong lòng mỗi người đều có những tính toán nhỏ nhặt, chỉ riêng quy luật của cái vòng luẩn quẩn những lợi ích toan tính là không bao giờ thay đổi. Tướng quân vĩnh viễn sẽ không biết được những suy nghĩ chân thật của các quan to quan bé này là thế nào, lời nói hôm nay của Thu Nhi đem cho hắn một gợi ý quan trọng. Có lẽ trong lòng những quan viên vẫn thường nịnh nọt chính mình kia, hắn cũng không phải một kẻ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, chẳng qua chỉ có thể làm chút trò hề cho bọn quan viên kia thôi.
Tướng quân đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn cuộn mình trong chăn, Thu Nhi không để lại cho hắn chút mặt mũi mà nói ra những lời này, mà sau lưng hắn lại có bao nhiêu điều như thế nữa từ những kẻ khác? Tướng quân chưa bao giờ thích chốn quan trường, hiện tại bắt đầu có ý nghĩ thối lui, có lẽ mang Thu Nhi và bọn nhỏ ẩn cư sơn dã cũng không đến nỗi nào.
Tướng quân hung hăng vỗ vỗ lên cái đầu không minh mẫn của mình, cười nhạo bản thân vì cái gì lại có ý nghĩ hoang đường như thế. Vì cái gì hắn lại muốn buông tha cho vinh hoa phú quý trước mắt mà đem theo một kẻ chẳng những không chút tiền đồ hơn nữa còn vừa nhục nhã chính mình rời đi, đơn giản chỉ vì hắn là kẻ duy nhất ở trước mặt mình nói lời thật lòng? Thu Nhi thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là nam sủng mà thôi, hắn không thể vì một người như vậy mà vứt đi danh phận, vứt đi tiền đồ.
Ý thức được suy nghĩ của chính mình, tướng quân trợn to mắt, đột nhiên ngồi dậy, hóa ra Thu Nhi nói không sai, chính mình thật sự cho rằng người kia rất thấp hèn, cũng có lẽ ở trong mắt hắn, còn không được rẻ mạt như thế mà phải là cực kì bé nhỏ.