Tướng quân không dám miễn cưỡng Thu Nhi, cho dù dục vọng bản thân chưa tan hết nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Ta từ bỏ, ngủ ngủ!”.
“Ngươi gạt người!” ThuNhi nhìn chăm chú vào nam căn của tướng quân, mờ ám nói.
Tướng quân xấu hổ nghiêng người rồi thả mình xuống giường không (thèm) quan tâm tới Thu Nhi, thế nhưng Thu Nhi vẫn không từ bỏ, bàn tay cố ý khiêu khích thân thể tướng quân, vỗ về phân thân vẫn còn đang ngẩng đầu của hắn. Chợt có một chuỗi kích thích dậy lên lan ra toàn thân tướng quân, tướng quân mắng một tiếng, hốt hoảng trở mình, nói với Thu Nhi: “Ngươi hôm nay ăn nhầm thuốc rồi?”.
“Ta cao hứng, đêm nay cái gì cũng không muốn quản, chỉ muốn tận tình tận hứng! Chỉ đêm nay thôi! Có được không?”. (Raph: Đừng xa em đêm nay khi bóng trăng đang ở đây ~ Đừng xa em đêm nay ~ Đêm rất dài ~ La la la DD)
Tướng quân chịu không nổi ánh mắt cầu xin của Thu Nhi, mạnh mẽ ôm lấy hắn, dùng sức hôn. Dục vọng thức tỉnh thân thể, thẳng thắn như thế, chân thành như thế, tiếng thở hổn hển cùng tiếng rên rỉ đan vào nhau, *** mỹ nhưng cũng ngọt ngào. Đã bao nhiêu năm bận tâm thân thể Thu Nhi, tướng quân chưa từng thử hưởng thụ lại tình sự tràn đầy phấn khích thế này, từng một lần nếm trải đương nhiên muốn ngừng cũng không được, thân thể lại hưng phấn tiếp tục xỏ xuyên qua Thu Nhi.
Thu Nhi dần dần chịu không nổi, hôm nay là hắn điên cuồng muốn báo đáp tướng quân những năm này đã hết mực yêu thương, mặc dù thắt lưng khó chịu, dạ dày muốn nôn, ThuNhi vẫn thỏa mãn cười, ôm chặt cơ thể tướng quân, kêu lên đầy mị tình. Ngay cả lúc tướng quân tạm nghỉ, Thu Nhi cũng không ngừng dùng đầu lưỡi và răng trêu chọc hắn.
Lý trí của tướng quân vỡ tan trong khoái cảm, toàn bộ hành động lúc này chỉ còn lại bản năng, tình sự vui sướng làm cho hắn ngây ngất, mê say. Khoái cảm va chạm khiến cả người hắn run rẩy, Thu Nhi thành bộ dạng gì hắn đã không thể biết, sau đó thậm chí không thể biết đến cả bộ dạng chính mình.
Hừng đông ngày hôm sau, tướng quân giật mình tỉnh giấc, hương vị *** mỹ sộc lên mũi khiến hắn lập tức thanh tỉnh. Tướng quân ghé đầu nhìn về phía Thu Nhi, quả nhiên, Thu Nhi mặt tái nhợt đang nghiêng đầu nằm úp sấp trên giường. Tướng quân lập tức mặc quần áo xuống giường, đun nước ấm giúp Thu Nhi rửa sạch thân thể.
Xốc chăn lên, dịch thể bán khô cạn từ hậu huyệt Thu Nhi men theo đùi trong rỉ xuống, tướng quân trong lòng nhói lên đau đớn, đây là cái giá phải trả cho sự thỏa mãn của bản thân hắn. Tướng quân thật cẩn thận lau người cho Thu Nhi, Thu Nhi bị bừng tỉnh, lúc đầu còn định di chuyển, sau đó phát hiện cơ thể đau nhừ liền mặc kệ, nhắm mắt lại yên lặng nằm.
“Đây là ngươi muốn cho ta sung sướng sao?”. Tướng quân hỏi ThuNhi.
Thu Nhi lặng im, hắn không biết nên trả lời tướng quân như thế nào, giọng nói trầm trầm đau xót của tướng quân nói cho hắn biết, tối hôm qua là hắn sai lầm.
Tướng quân giúp Thu Nhi rửa sạch thân thể, lại thay đệm chăn sạch sẽ cho hắn nằm, sau đó mới ngồi bên giường, hai tay nhè nhẹ xoa bóp thắt lưng Thu Nhi, nói: “Đã qua nhiều năm, sao ngươi còn khiến ta thương tâm như thế! Ngươi đã sớm không phải nam sủng, ngươi không cần lấy thân thể mình làm cho ta vui!”.
“Ta thật sự muốn ngươi vui vẻ, nhưng lại không thể nghĩ ra cách nào khác. Những năm gần đây ta thực sự rất hạnh phúc, chỉ là ta muốn báo đáp ngươi một chút, nhưng …” Tướng quân ấn đến chỗ đau của Thu Nhi khiến hắn tạm thời không thể nào mở miệng nói tiếp.
“Được rồi, niệm tình thái độ nhận sai này, lần này ta không làm khó ngươi! Ngươi phải nhớ kĩ, hạnh phúc của ngươi chính là hạnh phúc của ta, hiểu chưa?”. (Raph: Anh chả sướng bỏ xừ ra còn vẽ chuyện! =))))
Thu Nhi vô cùng cảm động gật gật đầu, nói: “Hiểu rồi, lão…Đại Đầu!”. (Raph: Em ý muốn nói “Lão gia”. Cơ mà nói hớ. Vấn đề là sau khi ghép từ “Lão” với từ “Đại đầu” thì nó lại thành…Lão già đầu to =))))
Bầu không khí ấm áp mà cảm động vừa rồi lập tức bay biến, tướng quân cười trộm nói: “Ha ha, lại sai rồi, biếu ta một lượng nào!”.
Thu Nhi không cam lòng mà xuống giường, chấn động khiến cả người hắn đau nhức, bèn hét lên: “Ngươi thích thì đi mà lấy, cả một bọc tiền lớn lúc trước bây giờ chỉ còn có vài thỏi nhỏ!”.
“Lấy hết cũng được thôi, nhưng mà gọi sai một lần phạt một lượng, lấy hết rồi lúc đó ngươi còn tiền cho ta sao? Ghi nợ là phải có lãi.~~~” Tướng quân vừa nói vừa cười to, vẻ mặt kia, tư thế vô cùng sinh động kia chình ình hai chữ Thiếu-nợ (Raph: Ta nghĩ phải là 2 chữ Đòi-nợ mới đúng chứ! O_o).Thế nhưng trong người Thu Nhi hiện tại đang bị thương, cũng chỉ có thể cắn răng thở dài.
Tướng quân trước khi đi còn dặn dò Thu Nhi, bảo hắn phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi cho khỏe, bản thân đến dược cục một lát sẽ trở về ngay. Tướng quân rời đi không bao lâu thì Thu Nhi ngủ, tỉnh lại hắn đã phát hiện bản thân đang nằm tựa trong ***g ngực tướng quân. Thu Nhi ngẩng đầu lên nhìn tướng quân hỏi: “Sao ngươi mau trở về vậy?”.
“Ngươi không thoải mái ta đương nhiên lo lắng, ngươi phát sốt rồi có biết không?” Thu Nhi tự sờ sờ đầu mình, nói: “Không biết!”.
Tướng quân nhẹ nhàng nói: “Cũng may chỉ sốt nhẹ, không vấn đề gì. Ta nghĩ ngươi nằm úp sấp cả đêm như thế chắc chắn sẽ mệt, cho dù thế nào ta cũng phải ôm ngươi nằm một lát mới được!”.
Thu Nhi hé miệng, hạnh phúc nói: “Thật là thoải mái! Tối hôm qua cũng thật là thoải mái! Chúng ta khi nào lại tiếp tục?”. (Raph: Em ý sắp thăng cấp thành dụ thụ! Dụ thụ trăm phần trăm a ~~~)
Tướng quân liên tục lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi quả nhiên là yêu tinh! Ta không được, khi nào đến lúc đó ngươi nhớ phải nói ta biết trước, để ta tìm Yến lão cha xin ít xuân dược! Hơn nữa còn phải nói rõ, hiện tại Di Thu như lão hổ đang độ xuân! Sinh mãnh! Hữu lực!”.
Thu Nhi sao có thể mặt dày để cho Thái y biết chuyện hắn quyến rũ tướng quân, hắn nắm lấy tay tướng quân, làm bộ an ủi: “Ngươi đang tuổi tráng niên sao có thể nói ra miệng chuyện này!”.
Ngay lúc hai người đang khua môi múa mép, ngươi một lời ta một lời đáp qua đá lại, Yến Thái y liền tự xuất hiện mang thuốc tới. Thu Nhi ăn xong thì phát hiện thuốc này không như như bình thường, mới hỏi Thái y: “Cha nuôi, đây là thuốc gì, sao khó uống vậy?”.
“Bổ thận! Tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi!”.
Thu Nhi đỏ rần mặt, chắc chắn Thái y đã bắt mạch cho hắn, đương nhiên cái gì cũng đã biết. Thẳng đến khi Thái y rời đi, Thu Nhi vẫn đỏ mặt cúi đầu không nói, chờ đến lúc Thái y vừa bước chân khỏi cửa, tướng quân mới phá lên cười, Thu Nhi rúc mặt vào trong lòng tướng quân chỉ còn cách tự an ủi mình, chỉ cần tướng quân vui vẻ là tốt rồi!
.
.
CHƯƠNG
.
.
Thu Nhi nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, biết thân thể hắn không tốt, Vương Nguyên và Phó Lâm đều tới thăm, mỗi khi bọn hắn hỏi tới nguyên nhân bệnh đều khiến Thu Nhi xấu hổ không thôi, chỉ có thể nói rằng hôm sinh nhật ăn hơi quá. Thu Nhi nằm hai ngày mới có thể xuống giường, như bình thường tiếp tục tới chăm sóc thảo dược của hắn.
Sau lần đó, Thu Nhi đợi bảy ngày vẫn chưa thấy mặt tướng quân, Thu Nhi vẫn nóng lòng chờ đợi. Bình thường tướng quân cứ cách ba năm sẽ cùng hắn hoan ái một lần (Raph: What? Really???),chẳng lẽ vì duyên cớ kia mà tướng quân không muốn tiếp xúc với hắn nữa? Một khi đã như vậy Thu Nhi liền chủ động đi tìm tướng quân, quấn lấy hắn, nói: “Này này, đã vài ngày rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”.
Tướng quân xoay người không nhìn Thu Nhi, nói: “Không muốn!”.
Thu Nhi giữ lấy tướng quân không tha, nói tiếp: “Ngươi hiện tại đang tuổi tráng niên, không lẽ thực sự có vấn đề!”.
Điều này đã chạm đến đến tôn nghiêm nam nhân, tướng quân đột nhiên xoay người, căm tức nhìn Thu Nhi: “Còn không phải gia hỏa ngươi hơi một tí liền hôn mê rồi sinh bệnh, bằng không…” Tướng quân không nói gì thêm nữa, mấy năm nay hắn bận tâm thân thể Thu Nhi, cho tới bây giờ vẫn chưa dám làm quá, lần trước bởi vì Thu Nhi khiêu khích nên mới mất đi lý trí, kết quả liền khiến hắn bị bệnh .
Khác với tướng quân, sau khi thân thể trở nên tốt hơn, dục vọng Thu Nhi cũng là nước lên thì thuyền lên (Raph: ý muốn nói, sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo), hắn hiện tại thực sự rất muốn được tướng quân âu yếm. “Đại Đầu, ta cam đoan với ngươi lần này ta rất khỏe, thân thể rất tốt, cảm xúc rất tốt, tất cả đều rất tốt! Bẳng không, bao bạc kia tùy ngươi lấy!”.
Thu Nhi dùng thân thể cam đoan tướng quân không tin, dùng thiên địa thần linh minh chứng tướng quân vẫn không tin, chỉ có dùng bạc là tướng quân tin. Thu Nhi vốn của nặng hơn người, từ trước đã vậy, hiện tại cũng thế, tương lai cũng sẽ không thay đổi! Tướng quân trên dưới quan sát Thu Nhi, ôm hắn vào trong lòng, quyết định thử một chút.
Bắt đầu rất mỹ diệu, lưỡi Thu Nhi linh hoạt đưa đẩy liếm nhũ đầu (đầu nhũ) của hắn. Quá trình cũng rất mỹ diệu, tiểu huyệt lửa nóng của Thu Nhi làm cho người ta phóng đãng rên rỉ. Tướng quân đầy hưởng thụ mà ra sức trừu sáp, xúc cảm tuyệt diệu làm cho hắn bay bổng đến quên sự đời. Khi khoái cảm đạt tới đỉnh điểm, tướng quân đem côn tht lui ra, nhưng Thu Nhi cũng không mất đi sự quan tâm tới phân thân hắn, bàn tay ấm áp không ngừng qua lại ma sát, cho đến tận khi chất lỏng bạch trọc tiết ra.
Thu Nhi thở hổn hển, trên mặt trưng lên một nụ cười mê đắm, miệng thì thào cứ tiếp tục. Tướng quân thấy hắn tinh lực dồi dào liền tới một lần nữa. Thân thể cả hai hòa làm một, âu yếm, liếm láp, âm thanh thở dốc trở nên dồn dập, dục vọng cũng leo lên đến đỉnh.
Tướng quân lại tiến vào thân thể Thu Nhi, Thu Nhi tức thì giống như đói khát mà nhận lấy. Bọn họ một lần nữa thay đổi tư thế, tiếp tục khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của cuộc sống. Một lần nữa bắn ra dịch thể của mình, tướng quân liền thả lỏng cơ thể, nói không nên lời vô hạn thoải mái. Tướng quân đỡ lưng Thu Nhi, lại giúp hắn vỗ về phân thân, cho đến tận khi Thu Nhi cũng bắn ra, lần này mới coi như tuyên bố chấm dứt.
Thu Nhi xoay người, ôm thắt lưng tướng quân, lấy chân gác lên đùi hắn, thoải mái ngủ. Bị Thu Nhi siết chặt khiến tướng quân có chút không thoải mái, nhưng nhìn Thu Nhi trong lòng mình say ngủ mang theo hương vị ngọt ngào như thế, làm sao hắn có thể nhẫn tâm đẩy ra, cứ mặc Thu Nhi ôm như vậy, chẳng mấy chốc hắn cũng thiếp đi.
Thu Nhi ngủ thẳng đến lúc mặt trời ngày hôm sau lên cao, khi thức dậy khuôn mặt hắn hồng hào, khí huyết lưu thông, sinh lực dồi dào. Tướng quân thấy tinh thần Thu Nhi như vậy thật sự rất vui vẻ, đáp ứng Thu Nhi sau này chuyển từ năm ngày hoan ái một lần sang ba ngày một lần. Thu Nhi hạnh phúc gật đầu, không chút dấu diếm nói cho tướng quân, hắn thích điều ấy.
Thu Nhi không nói cho tướng quân nguyên nhân sâu xa trong đó, bởi vì thật sự rất khó mở miệng. Thời điểm hắn còn ở trong cung, những lần vui sướng ít ỏi của hắn đều ở thời điểm hoan ái cùng Đổng Quang đế mà đạt được. Mặc dù Đổng Quang đế mang đến cho hắn phần nhiều vẫn là khó chịu, nhưng cứ coi như vì phần vui sướng ít ỏi kia, Thu Nhi nguyện ý để cho Đổng Quang đế chạm vào mình, bởi vì đó là vui sướng duy nhất mà hắn có.
Việc giường chiếu thỏa mãn làm cho cuộc sống của Thu Nhi và tướng quân càng thêm gắn bó. Ngọt ngào như vậy trôi qua một tháng, lại một ngày mà Thu Nhi hy vọng đã đến, tướng quân vẫn tận tình hưởng thụ, thế nhưng cơ thể Thu Nhi mệt mỏi, tướng quân vừa mới bắn một lần hắn đã mỏi mệt không chịu nổi.
Thu Nhi kêu tướng quân ngừng, nằm sấp trên giường người đổ đầy mồ hôi. Tướng quân lấy khăn lau người cho Thu Nhi, Thu Nhi vẫn không khá khẩm hơn là mấy, mệt tới không muốn động thân. Tướng quân lật người Thu Nhi lại, đắp lại chăn ngay ngắn cho hắn, nhìn hắn đi vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, sau khi Thu Nhi tỉnh lại vẫn cảm thấy thân thể uể oải vô cùng, tướng quân mặc kệ phản đối của Thu Nhi, gọi Thái y tới.
Kết quả rất nhanh đã chẩn ra, ngoài ý muốn, Thu Nhi lại có. (Raph: Ai cũng biết có là có cái gì rồi hén ~
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
CHƯƠNG 95
.
.
Tướng quân không dám miễn cưỡng Thu Nhi, cho dù dục vọng bản thân chưa tan hết nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Ta từ bỏ, ngủ ngủ!”.
“Ngươi gạt người!” ThuNhi nhìn chăm chú vào nam căn của tướng quân, mờ ám nói.
Tướng quân xấu hổ nghiêng người rồi thả mình xuống giường không (thèm) quan tâm tới Thu Nhi, thế nhưng Thu Nhi vẫn không từ bỏ, bàn tay cố ý khiêu khích thân thể tướng quân, vỗ về phân thân vẫn còn đang ngẩng đầu của hắn. Chợt có một chuỗi kích thích dậy lên lan ra toàn thân tướng quân, tướng quân mắng một tiếng, hốt hoảng trở mình, nói với Thu Nhi: “Ngươi hôm nay ăn nhầm thuốc rồi?”.
“Ta cao hứng, đêm nay cái gì cũng không muốn quản, chỉ muốn tận tình tận hứng! Chỉ đêm nay thôi! Có được không?”. (Raph: Đừng xa em đêm nay khi bóng trăng đang ở đây ~ Đừng xa em đêm nay ~ Đêm rất dài ~ La la la DD)
Tướng quân chịu không nổi ánh mắt cầu xin của Thu Nhi, mạnh mẽ ôm lấy hắn, dùng sức hôn. Dục vọng thức tỉnh thân thể, thẳng thắn như thế, chân thành như thế, tiếng thở hổn hển cùng tiếng rên rỉ đan vào nhau, *** mỹ nhưng cũng ngọt ngào. Đã bao nhiêu năm bận tâm thân thể Thu Nhi, tướng quân chưa từng thử hưởng thụ lại tình sự tràn đầy phấn khích thế này, từng một lần nếm trải đương nhiên muốn ngừng cũng không được, thân thể lại hưng phấn tiếp tục xỏ xuyên qua Thu Nhi.
Thu Nhi dần dần chịu không nổi, hôm nay là hắn điên cuồng muốn báo đáp tướng quân những năm này đã hết mực yêu thương, mặc dù thắt lưng khó chịu, dạ dày muốn nôn, ThuNhi vẫn thỏa mãn cười, ôm chặt cơ thể tướng quân, kêu lên đầy mị tình. Ngay cả lúc tướng quân tạm nghỉ, Thu Nhi cũng không ngừng dùng đầu lưỡi và răng trêu chọc hắn.
Lý trí của tướng quân vỡ tan trong khoái cảm, toàn bộ hành động lúc này chỉ còn lại bản năng, tình sự vui sướng làm cho hắn ngây ngất, mê say. Khoái cảm va chạm khiến cả người hắn run rẩy, Thu Nhi thành bộ dạng gì hắn đã không thể biết, sau đó thậm chí không thể biết đến cả bộ dạng chính mình.
Hừng đông ngày hôm sau, tướng quân giật mình tỉnh giấc, hương vị *** mỹ sộc lên mũi khiến hắn lập tức thanh tỉnh. Tướng quân ghé đầu nhìn về phía Thu Nhi, quả nhiên, Thu Nhi mặt tái nhợt đang nghiêng đầu nằm úp sấp trên giường. Tướng quân lập tức mặc quần áo xuống giường, đun nước ấm giúp Thu Nhi rửa sạch thân thể.
Xốc chăn lên, dịch thể bán khô cạn từ hậu huyệt Thu Nhi men theo đùi trong rỉ xuống, tướng quân trong lòng nhói lên đau đớn, đây là cái giá phải trả cho sự thỏa mãn của bản thân hắn. Tướng quân thật cẩn thận lau người cho Thu Nhi, Thu Nhi bị bừng tỉnh, lúc đầu còn định di chuyển, sau đó phát hiện cơ thể đau nhừ liền mặc kệ, nhắm mắt lại yên lặng nằm.
“Đây là ngươi muốn cho ta sung sướng sao?”. Tướng quân hỏi ThuNhi.
Thu Nhi lặng im, hắn không biết nên trả lời tướng quân như thế nào, giọng nói trầm trầm đau xót của tướng quân nói cho hắn biết, tối hôm qua là hắn sai lầm.
Tướng quân giúp Thu Nhi rửa sạch thân thể, lại thay đệm chăn sạch sẽ cho hắn nằm, sau đó mới ngồi bên giường, hai tay nhè nhẹ xoa bóp thắt lưng Thu Nhi, nói: “Đã qua nhiều năm, sao ngươi còn khiến ta thương tâm như thế! Ngươi đã sớm không phải nam sủng, ngươi không cần lấy thân thể mình làm cho ta vui!”.
“Ta thật sự muốn ngươi vui vẻ, nhưng lại không thể nghĩ ra cách nào khác. Những năm gần đây ta thực sự rất hạnh phúc, chỉ là ta muốn báo đáp ngươi một chút, nhưng …” Tướng quân ấn đến chỗ đau của Thu Nhi khiến hắn tạm thời không thể nào mở miệng nói tiếp.
“Được rồi, niệm tình thái độ nhận sai này, lần này ta không làm khó ngươi! Ngươi phải nhớ kĩ, hạnh phúc của ngươi chính là hạnh phúc của ta, hiểu chưa?”. (Raph: Anh chả sướng bỏ xừ ra còn vẽ chuyện! =))))
Thu Nhi vô cùng cảm động gật gật đầu, nói: “Hiểu rồi, lão…Đại Đầu!”. (Raph: Em ý muốn nói “Lão gia”. Cơ mà nói hớ. Vấn đề là sau khi ghép từ “Lão” với từ “Đại đầu” thì nó lại thành…Lão già đầu to =))))
Bầu không khí ấm áp mà cảm động vừa rồi lập tức bay biến, tướng quân cười trộm nói: “Ha ha, lại sai rồi, biếu ta một lượng nào!”.
Thu Nhi không cam lòng mà xuống giường, chấn động khiến cả người hắn đau nhức, bèn hét lên: “Ngươi thích thì đi mà lấy, cả một bọc tiền lớn lúc trước bây giờ chỉ còn có vài thỏi nhỏ!”.
“Lấy hết cũng được thôi, nhưng mà gọi sai một lần phạt một lượng, lấy hết rồi lúc đó ngươi còn tiền cho ta sao? Ghi nợ là phải có lãi.~~~” Tướng quân vừa nói vừa cười to, vẻ mặt kia, tư thế vô cùng sinh động kia chình ình hai chữ Thiếu-nợ (Raph: Ta nghĩ phải là 2 chữ Đòi-nợ mới đúng chứ! O_o).Thế nhưng trong người Thu Nhi hiện tại đang bị thương, cũng chỉ có thể cắn răng thở dài.
Tướng quân trước khi đi còn dặn dò Thu Nhi, bảo hắn phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi cho khỏe, bản thân đến dược cục một lát sẽ trở về ngay. Tướng quân rời đi không bao lâu thì Thu Nhi ngủ, tỉnh lại hắn đã phát hiện bản thân đang nằm tựa trong ***g ngực tướng quân. Thu Nhi ngẩng đầu lên nhìn tướng quân hỏi: “Sao ngươi mau trở về vậy?”.
“Ngươi không thoải mái ta đương nhiên lo lắng, ngươi phát sốt rồi có biết không?” Thu Nhi tự sờ sờ đầu mình, nói: “Không biết!”.
Tướng quân nhẹ nhàng nói: “Cũng may chỉ sốt nhẹ, không vấn đề gì. Ta nghĩ ngươi nằm úp sấp cả đêm như thế chắc chắn sẽ mệt, cho dù thế nào ta cũng phải ôm ngươi nằm một lát mới được!”.
Thu Nhi hé miệng, hạnh phúc nói: “Thật là thoải mái! Tối hôm qua cũng thật là thoải mái! Chúng ta khi nào lại tiếp tục?”. (Raph: Em ý sắp thăng cấp thành dụ thụ! Dụ thụ trăm phần trăm a ~~~)
Tướng quân liên tục lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi quả nhiên là yêu tinh! Ta không được, khi nào đến lúc đó ngươi nhớ phải nói ta biết trước, để ta tìm Yến lão cha xin ít xuân dược! Hơn nữa còn phải nói rõ, hiện tại Di Thu như lão hổ đang độ xuân! Sinh mãnh! Hữu lực!”.
Thu Nhi sao có thể mặt dày để cho Thái y biết chuyện hắn quyến rũ tướng quân, hắn nắm lấy tay tướng quân, làm bộ an ủi: “Ngươi đang tuổi tráng niên sao có thể nói ra miệng chuyện này!”.
Ngay lúc hai người đang khua môi múa mép, ngươi một lời ta một lời đáp qua đá lại, Yến Thái y liền tự xuất hiện mang thuốc tới. Thu Nhi ăn xong thì phát hiện thuốc này không như như bình thường, mới hỏi Thái y: “Cha nuôi, đây là thuốc gì, sao khó uống vậy?”.
“Bổ thận! Tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi!”.
Thu Nhi đỏ rần mặt, chắc chắn Thái y đã bắt mạch cho hắn, đương nhiên cái gì cũng đã biết. Thẳng đến khi Thái y rời đi, Thu Nhi vẫn đỏ mặt cúi đầu không nói, chờ đến lúc Thái y vừa bước chân khỏi cửa, tướng quân mới phá lên cười, Thu Nhi rúc mặt vào trong lòng tướng quân chỉ còn cách tự an ủi mình, chỉ cần tướng quân vui vẻ là tốt rồi!