- có động tĩnh gì không?
Trung suy ngẩm trả lời:
- Bên đó cho người của họ sang các tập đoàn thuyết phục điều gì đó không điều tra ra được, nhưng theo tôi nghĩ họ đang muốn kéo các tập đoàn kia về phí họ để cùng nhau chống lại ta!
Quyên - Tôi cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng nếu vậy, không lẻ chúng ta đối chọi hết với tập đoàn đó sao, sức lực có đủ không?
Nó nhìn ra cửa sổ:
- Trận chiến này xảy ra để làm gì đây? Ông ta đang suy tính chuyện gì! – nó nhếch mép cười, nụ cười tà ác.
Quyên thắc mắt:
- Không lẻ cô biết lí do?
Nó căn dặn:
- Không tôi không biết, nhưng bây giờ 2 người cứ ở đây tiếp tục xem xét, tôi sẽ đi nơi khác một thời gian, có gì cứ điện thoại báo cáo, dù có một hành động nhỏ nào cũng phải quan sát thật kỹ lưỡng!
Trung hỏi:
- Vâng, nhưng cô chừng nào đi, và đi đâu?
Nó trả lời
- Sáng mai tôi đi học sẽ đi luôn! Đi đâu không quan trọng! nhưng hãy nghe tôi dặn, ngoài việc quan sát ban ngày thì ban đêm phải thay nhau xem xét, trực giác cho tôi biết rằng họ hoạt động vào ban đêm nhiều hơn, không để có sơ suất gì!
Quyên và Trung đồng thanh
- Vâng được rồi! chúng tôi sẽ làm theo!
Nó thoải mái:
- Nều không còn gì thì 2 người có thể rời khỏi!
Quyên bước ra mở cửa thì thấy Trung vẫn còn ngồi đó, trong lòng tự hiểu rằng Trung chắc có chuyện riêng nói với chị ấy đây mà, mình đi ra vậy. Cửa mới vừa đóng lại thì nó lên tiếng hỏi:
- cậu có chuyện gì muốn nói với tôi!
- Em sẽ chiến với họ à! Nhở họ rất mạnh so với những gì mình suy ngĩ thì sao?
- Tôi không quan tâm họ mạnh tới cở nào, tôi chỉ quan tâm đến cái chết của cha tôi kìa, cậu còn không rõ sao?
- Anh… anh chỉ là quan tâm…không muốn em phải chịu thêm nhiều khó khăn nữa thôi… anh biết trong lòng em đang rất hận nhưng hận thù ai đó không tốt đâu em à!
- Cậu lại nữa rồi… cậu sai rồi… nếu đã không hận thì tôi, gia đình tôi và cả các nười nữa… có được như ngày hôm nay không… cũng có lúc tôi tín buông xuôi tất cả mặt kệ số phận nhưng trong đầu tôi lại hiện lên cái chết ghê gớm kia.
- Một người đàn ông đã vì cứu đứa con gái không ruột thịt kia, vì sự đau đớn của vợ khi mất đứa con mới vừa nhận lại đó mà đánh đổi mạng sống của mình. Người đàn ông đó đã bị bắt thay cho con nhỏ đó mà bị phanh thây tưng mảnh bỏ vào một cái thùng bưu phẩm gửi đến tận tay mẹ tôi, mẹ tôi vì nó mà bị điên, người đàn ông đó chính là cha của tôi, là cha ruột của tôi chứ không phải ai khác.
- Tập đoàn nhà tôi gần như phá sản, trong khi đó con nhỏ kia thì biệt tích, tôi cùng bà phải chăm sóc mẹ tôi, đối mặt hàng nghàn công nhân viên trong tập đoàn. Nếu tôi không vì chữ hận sao có thể vượt qua nổi cú sóc kinh khủng đó! Tôi lại càng không thể tha thứ cho cô ta khi đến lúc tập đoàn khôi phục trở lại mới ló mặt ra nhận họ hàng! Thật nhục nhã… - nó trả lời không một giọt nước mắt nào trào ra, khuôn mặt lạnh băng hơn bao giờ hết, có lẽ nước mắt của nó đã cạn kiệt từ 10 năm trước rồi.
- Sao em lại biết rõ cái chết của cha em như vậy? và tại sao đã biết cô ta như vậy mà còn chấp nhận cô ta vào nhà? Anh thật không hiểu? – trung bất ngờ, ngạc nhiên khi nó biết nhiều như thế.
- Tại sao à, khi bưu phẩm được đưa tới nhà, khi mẹ tôi mở nó tôi từ ở trong bước ra đã thấy hết mọi chuyện, vì không thể để cho mọi người lo lắng khi tôi nhìn thấy tôi đã lách vào một góc nhỏ lén nhìn 2 người sinh ra mình khổ sở như vậy và tôi đã giữ bí mật đó đến tận bây giờ! Còn cô ta! Tôi chưa bao giờ chấp nhận cả, chỉ vì mẹ tôi nhớ đến cô ta, để cô ta ở lại cũng vì một phần trong suy nghĩ của tôi cô ta có dính liếu đến cái chết đó.
- Bây giờ cậu đã rõ rồi chứ! – nó trả lời, trong giọng nói đầu sự thù hận.
- Vậy tại sao không cho anh nhập cuộc chiến mà cứ để anh ở đây quan sát thế này?