Luôn có loại oan hồn như Tần Túc thích thọc gậy bánh xe hắn!
Nhưng sao hắn để cho tên này thực hiện ý đồ được!
Tiêu Hòa nhướng mày: “Anh biết rõ tôi là gay còn bảo tôi đi tìm phụ nữ xây dựng gia đình? Này không phải làm khó người sao?”
Hai ngày trước còn khẳng định mình trai thẳng chính chuẩn, hai ngày sau liền khẳng khái hùng hồn thành gay, Tần Túc… bị đốn đến không nói nổi lun.
Tiêu Hòa hắng giọng một cái, nói tiếp: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho y, chắc chắn không vì gia đình không hoàn chỉnh mà lưu lại bóng ma tâm lý cho y đâu. Mà lập luận của anh cũng không đúng, trên đời này trẻ em mồ côi nhiều vô kể có gì không ổn đâu? Ngược lại nhiều người lớn lên còn vô cùng ưu tú, so với trẻ em có cha mẹ kiên cường độc lập đảm đương hơn nhiều!”
Tần Túc trầm mặc một lát, theo thói quen đẩy mắt kính một cái mới khẽ thở dài: “Ngài nói không sai.”
Quả thật Tiêu Hòa nói không sai, nhưng Tần Túc càng hiểu Phàn Thâm hơn, y chưa bao giờ thiếu mấy đặc điểm kiên cường độc lập này nọ, y thiếu là… những đặc điểm thông thường.
Chẳng hạn như tin tưởng, chẳng hạn như ỷ lại, chẳng hạn như… yêu.
Bất quá có nhiều chuyện nói sớm sẽ phản hiệu quả.
Nếu Tiêu Hoà muốn chăm chút nuôi dưỡng vậy thì cứ làm, dù sao đời này cũng không có người nào thích hợp với Phàn Thâm hơn y cả.
Nếu ngay cả hắn cũng không làm được thì tìm người khác cũng vô ích
Tiêu Hòa, Tần Túc đạt thành ý kiến chung, lập tức bắt tay làm vài việc chuẩn bị.
Nếu đã thề son sắt nuôi tốt đứa trẻ thì nhất định phải nghiêm túc học hỏi chăm chỉ thực hành.
Nhưng hắn chưa có kinh nghiệm về mặt này nên phải lấy kinh nghiệm cái đã.
Tần Túc: “Việc này tôi không giúp ngài được, cả đứa nhỏ tôi cũng chưa từng chạm vào.”
Tiêu Hòa: “…”
“Lạy anh luôn, ai mong anh truyền thụ kinh nghiệm cho?” Tiêu Hòa thở dài, “Phiền anh tìm vài cuốn sách giúp tôi.”
Tần Túc im lặng rồi lặng im, sau đó xoay người đi khỏi.
Chưa tới mười phút sau Tần Túc đã về, tay ôm một cái thùng to đùng đặt xuống trước mặt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa mở ra xem, không khỏi líu lưỡi: “Hiệu suất của anh không tệ nha.”
“Cảm ơn vì đã khen ngợi.”
Tiêu Hòa: “…” Tôi chỉ thuận miệng thui, thật không có ý khen anh á!
Mà thôi quên đi, không rảnh cùng anh ta truy cứu, nhanh tra sách rùi trở về chăm con thôi.
Chỉ là hắn vừa mở thùng ra đã cứng lưỡi nghẹn họng mắt trợn trừng!
mỏng hơn từ điển Tân Hoa một chút, <Kinh nghiệm giáo dục trẻ của xxx> mỏng hơn từ điển Anh – Trung một ít, còn có <Kinh nghiệm giáo dục trẻ của Dr. Spock> <Thánh kinh nuôi trẻ> <Mẹ tốt hơn giáo sư giỏi> <Làm sao để trẻ hạnh phúc> <Nghệ thuật trẻ nhỏ> <Những điều cha mẹ trẻ tuổi nên làm> <Chăm sóc con mình>…
Tiêu Hòa há hốc mồm: “Tôi dùng cả đời để xem hết đống này đó à!”
Tần Túc ho nhẹ nói: “Nhiệm vụ lần này rất gian khổ, nếu ngài có thể hoàn thành chúng ta sẽ cân nhắc tăng thêm mười triệu tệ phí phụ cấp…”
Tiêu Hòa xua tay, rất khí khái nói: “Được rồi được rồi, ngót nghét mười triệu tôi còn đặt vào mắt sao!”
Tần Túc: “…”
Không để ý anh ta nữa, Tiêu Hòa bắt đầu lật sách. Hiện tiểu Phàn Thâm mới sáu bảy tháng tuổi là thời điểm cần được che chở chú ý nhất, hắn tìm hiểu cặn kẽ kinh nghiệm chăm trẻ giai đoạn này, miễn cưỡng có tính toán.
Vì vậy hắn quay lại thế giới tinh thần.
Kỳ thực nuôi dạy một đứa bé không phải chuyện dễ dàng, đối với người mới làm mẹ nào cũng đều là vấn đề nan giải hóc búa nói chi là người đàn ông họ Tiêu tên Hoà này.
Nhưng Tiêu Hòa rất may mắn, tiểu Phàn Thâm ngoan ngoãn vô cùng, sinh ra trắng nõn đáng yêu, tính cách an tĩnh, nếu không có nhu cầu thì gần như không hề khóc.
Mà khiến Tiêu Hòa có cảm giác thành tựu là tiểu Phàn Thâm rất yêu mến hắn.
Người khác đừng hòng chạm được nhóc, nhưng chỉ cần thấy Tiêu Hòa thì nhóc lập tức ngoan ngoãn trở lại, một đôi mắt to nhìn hắn chăm chăm tràn đầy hồn nhiên vui sướng.
Lòng Tiêu Hoàn tan chảy thành nước rồi, hận không thể ôm nhóc, hôn lên cái mặt nhỏ nhắn trắng mịn non mềm kia thêm mấy lần.
Mà tiểu Phàn Thâm cũng rất phối hợp, mỗi lần hắn hôn nhóc nhóc đều cười khanh khách, tiếng cười trẻ con tuyệt đối là những nốt nhạc êm tai thuần tuý nhất trên đời, điều này Tiêu Hoà đã lĩnh hội hoàn toàn.
Ở thế giới tinh thần bốn tháng, trong hiện thực là bốn ngày, Tiêu Hòa trải qua không quá thoải mái nhưng lại hết sức phong phú và thỏa mãn.
Thời điểm tiểu Phàn Thâm tròn một tuổi lần đầu tiên thốt ra tiếng ‘Ba’, Tiêu Hòa hưng phấn đến hận không thể nhảy bật ba mét.
Dù thấy hơi hổ thẹn nhưng Tiêu Hòa thiệt tình cảm thấy mình xứng đáng được nhận danh xưng này.
Ôm đứa bé chơi ném cao cao, Tiêu Hòa cười cong mắt gọi: “Con trai!”
Bé cưng cười ha ha: “Ba.”
“Con trai!”
“Ba.”
“Con trai! Con trai!”
“Ba, ba.”
Thông minh wớ! Tiêu Hòa vừa ngạc nhiên vừa mừng húm, hưng phấn hôn cái trán non mịn của nhóc.
Tiểu Phàn Thâm chớp chớp cặp mắt to, cúi xuống ‘bẹp’ một cái hôn ngay miệng Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa giật mình, tức thì mừng rỡ sắp không biết trời trăng rùi.
Nếu hắn thật sự có một đứa con, vậy nhất định sẽ đáng yêu như tiểu Phàn Thâm khỏi cần bàn cãi!
Thời gian phong phú bận rộn trôi qua rất nhanh, cuộc sống sinh hoạt của Tiêu Hòa ổn định hẳn.
Hai năm sau, hắn đăng ký hộ khẩu cắm rễ luôn trong thế giới tinh thần này.
Bởi nơi này chưa từng có vết chân hắn đi qua nên những tiểu thuyết hắn viết trong hiện thực kia cũng có thể tái xuất thêm lần nữa, mà lần này hắn đã có kinh nghiệm, sửa chữa rất nhiều lỗi sai và thiếu sót trước đây nên thành tích tốt hơn nhiều.
Hắn và ‘Ông chú Ba đức hạnh’ qua lại ngày càng thường xuyên, thỉnh thoảng sẽ đem tới vài vé cứu cánh, nhờ thế mà những ngày sau này sinh hoạt của hắn coi như thoải mái.
Hôm nay hắn và tiểu Phàn Thâm cùng tắm với nhau, mới vừa dỗ nhóc con ngủ xong thì điện thoại di động reo một tiếng.
Tiêu Hoà vừa nhận điện thoại, giọng nói lớn tiếng của ông chú Ba liền truyền đến: “Tiểu Hòa, có mối lớn, tiếp không? Thù lao hổng ít đâu nghen!”
Tiêu Hòa sợ đánh thức đứa con, vội vàng chỉnh âm lượng thấp xuống rồi đánh chữ trả lời: “Yêu cầu gì?”
Hắn đang tích cóp tiền, có con trai không thể sống như kiểu độc thân được, tuy nói hiện tại thu nhập ổn định, trên tay không ít tiền dư, nhưng Phàn Thâm ngày càng lớn, nhu cầu dùng tiền chỉ nhiều không ít, có thể tích cóp được chút nào hay chút đó.
Giọng điệu của ông chú Ba khá là thần bí: “Hòa, lần này hơi mất phẩm tiết chút, nhưng chú chớ suy nghĩ quá nhiều, tuổi trẻ bây giờ đều yêu thích cái này, chúng ta chỉ là nghênh hợp nhu cầu thị trường thui mà!”
Tiêu Hòa đúng là không có nghĩ nhiều, chỉ là sau khi nghe xong yêu cầu thì thoáng giật mình.
Chú Ba vẫn tiếp tục khuyên bảo: “Cũng không có gì, chú xem bức hoạ thiếu niên kia thành em gái ngực phẳng là được, chỉ khác người có trên người có dưới thôi, xê xích không lớn, cứ mập mờ chút để mọi người tự do phát huy (tưởng tượng).”
Tiêu Hòa đầu bên này dở khóc dở cười, hắn không nghĩ trong thế giới tinh thần còn có thể nhận đơn hàng như vầy.
Thực ra cũng chả có gì, với việc vẽ vời này thái độ của Tiêu Hoà rất nghiêm túc.
Mặc quần áo là vẽ, cởi quần áo cũng là vẽ.
Bản chất không có gì khác nhau, đối với hắn cũng là một loại lạc thú.
Có thể phác hoạ phục sức tinh mỹ là một sự hưởng thụ, có thể miêu tả đường nét cơ thể người cũng là một sự hưởng thụ.
Chỉ là… vẽ một đôi nam nam làm tình thật có chút xấu hổ làm sao bây giờ!
Tiếng nói của ông chú Ba vẫn còn đang vất vưởng: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là bức vẽ thui mà, cậu có con trai rồi còn sợ chuyện này? Thù lao không thấp đâu nghen, tôi nói chú nè…”
“Được!” Tiêu Hòa cười nói “Tôi nhận, năm ngày sau cho chú xem bản vẽ phác thảo.”
Đầu bên kia điện thoại đầy kinh hỉ: “Tốt quá! Tiểu Hòa chú đáng tin cậy quá!”
Tiêu Hòa: Đáng tin thì mất đi phẩm tiết? Chú ba chú làm thế mà bảo là có ‘đức hạnh’ à, rõ ràng là thất đức biết không hả.
Đã hẹn xong thời hạn thì Tiêu Hòa không thích lề mề, dọn dẹp một chút liền bắt đầu suy nghĩ cấu tứ.
Nếu là ngày trước hắn sẽ thành thành thật thật vẽ một tên đàn ông cùng em gái ngực phẳng, nhưng hiện tại… không đến nỗi ngu đần như vậy.
Đoạn thời gian trải qua với Al kia, Tiêu Hòa suốt đời khó quên.
Mỗi khi rãnh rồi hắn đều nhịn không được phác hoạ vài nét bút, cứ thế thời gian dài hắn vẽ được rất nhiều Al.
Gặp gỡ rung động thoáng qua, ngồi đối diện trò chuyện trên xe ngựa, cùng bên trong cung điện hoa mỹ hai người tương thủ(1) từng giây từng phút.
Hồi ức, với người bình thường chỉ có thể lưu giữ trong đầu không ngừng hồi tưởng lại.
Nhưng Tiêu Hòa thật may mắn vì hắn có thể phác hoạ chúng ra.
Chỉ là tái tạo lại chúng không nhất định là việc tốt.
Giữ ở trong đầu, sẽ theo thời gian dần trôi mà không ngừng phai nhạt, nhưng biến thành tác phẩm cụ thể là trở thành vĩnh hằng.
Không cách nào quên, không cách nào chuyển dời, chỉ có thể nhìn và không ngừng hoài niệm.
Tiêu Hòa một đêm không ngủ, sáng sớm nhìn hai người trên bức vẽ không khỏi thở dài.
Nếu đem tấm này cho chú Ba phỏng chừng chú ta sẽ cho rằng hắn điên rồi.
Đương nhiên hắn không thể đưa nó cho bất kỳ ai.
Đây là bí mật của riêng hắn, tuyệt đối không chia sẻ cùng bất luận người nào.
Đang chuẩn bị cất đi, một đứa nhóc lắc lư lắc lư đi tới.
Chất giọng nhóc non nớt mềm ngọt như kẹo đường: “Ba ba.”
Tiêu Hòa nhìn thấy nhóc, đôi mắt tức thì cong lên: “Thức dậy rồi? Lại đây ba ba ôm.”
Tiểu Phàn Thâm gần ba tuổi tuy vẫn là bộ dáng bi bô nhỏ tí nhưng khuôn mặt đã nẩy nở một chút, ngũ quan càng thêm tinh xảo, da dẻ càng thêm non mịn, mang theo sự hồn nhiên ngây thơ của một bé con thật sự khiến hết thảy người nhìn không khỏi rung động.
Đó là một loại rung động bản năng của con người đối với những thứ mỹ lệ trời sinh.
Tiêu Hòa ôm lấy nhóc, tiểu Phàn Thâm nghiêng đầu nhìn thấy bức vẽ khoe mình dưới nắng ban mai.
Độ cảnh báo nội dùng tranh này không thấp, bị người khác nhìn thấy làm mặt Tiêu Hòa không khỏi đỏ lên, vội lấy tay che lại.
Nhưng ai ngờ tiểu Phàn Thâm nhất quyết muốn xem.
Thân là ông ba ngốc điển hình, Tiêu Hòa đối với đứa con thiệt không có sức chống cự nào.
Hiếm khi thấy đứa con muốn làm gì, hắn thiệt không từ chối được.
Tiểu Phàn Thâm thành công nhấc tay Tiêu Hòa ra, lần thứ hai nhìn thấy bức họa kia.
Nhóc cong cong đôi mắt, chỉ vào thiếu niên nằm dưới nhẹ giọng hô: “Ba ba.”
Tiêu Hòa ngẩn ra, tâm tình tức thì thả lỏng, té ra là hắn suy nghĩ nhiều, tiểu Phàn Thâm còn chưa tới ba tuổi làm sao biết những thứ này!
Khẳng định là nhìn thấy ba ba nhóc nên mới hiếu kỳ.
Ngón tay đáng yêu trắng nõn của tiểu Phàn Thâm di qua di lại trên bức vẽ, hồi lâu sau thì nhìn thấy Tinh linh tóc bạc nằm trên hôn ba ba nhóc.
“Đây là?”
Nhóc con rất nghi hoặc hỏi ngược lại, lòng Tiêu Hòa khẽ động, ma xui quỷ khiến thốt ra “Đó là mẹ.”
-Hết chapter 25-
Chú giải:
Nhưng sao hắn để cho tên này thực hiện ý đồ được!
Tiêu Hòa nhướng mày: “Anh biết rõ tôi là gay còn bảo tôi đi tìm phụ nữ xây dựng gia đình? Này không phải làm khó người sao?”
Hai ngày trước còn khẳng định mình trai thẳng chính chuẩn, hai ngày sau liền khẳng khái hùng hồn thành gay, Tần Túc… bị đốn đến không nói nổi lun.
Tiêu Hòa hắng giọng một cái, nói tiếp: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho y, chắc chắn không vì gia đình không hoàn chỉnh mà lưu lại bóng ma tâm lý cho y đâu. Mà lập luận của anh cũng không đúng, trên đời này trẻ em mồ côi nhiều vô kể có gì không ổn đâu? Ngược lại nhiều người lớn lên còn vô cùng ưu tú, so với trẻ em có cha mẹ kiên cường độc lập đảm đương hơn nhiều!”
Tần Túc trầm mặc một lát, theo thói quen đẩy mắt kính một cái mới khẽ thở dài: “Ngài nói không sai.”
Quả thật Tiêu Hòa nói không sai, nhưng Tần Túc càng hiểu Phàn Thâm hơn, y chưa bao giờ thiếu mấy đặc điểm kiên cường độc lập này nọ, y thiếu là… những đặc điểm thông thường.
Chẳng hạn như tin tưởng, chẳng hạn như ỷ lại, chẳng hạn như… yêu.
Bất quá có nhiều chuyện nói sớm sẽ phản hiệu quả.
Nếu Tiêu Hoà muốn chăm chút nuôi dưỡng vậy thì cứ làm, dù sao đời này cũng không có người nào thích hợp với Phàn Thâm hơn y cả.
Nếu ngay cả hắn cũng không làm được thì tìm người khác cũng vô ích
Tiêu Hòa, Tần Túc đạt thành ý kiến chung, lập tức bắt tay làm vài việc chuẩn bị.
Nếu đã thề son sắt nuôi tốt đứa trẻ thì nhất định phải nghiêm túc học hỏi chăm chỉ thực hành.
Nhưng hắn chưa có kinh nghiệm về mặt này nên phải lấy kinh nghiệm cái đã.
Tần Túc: “Việc này tôi không giúp ngài được, cả đứa nhỏ tôi cũng chưa từng chạm vào.”
Tiêu Hòa: “…”
“Lạy anh luôn, ai mong anh truyền thụ kinh nghiệm cho?” Tiêu Hòa thở dài, “Phiền anh tìm vài cuốn sách giúp tôi.”
Tần Túc im lặng rồi lặng im, sau đó xoay người đi khỏi.
Chưa tới mười phút sau Tần Túc đã về, tay ôm một cái thùng to đùng đặt xuống trước mặt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa mở ra xem, không khỏi líu lưỡi: “Hiệu suất của anh không tệ nha.”
“Cảm ơn vì đã khen ngợi.”
Tiêu Hòa: “…” Tôi chỉ thuận miệng thui, thật không có ý khen anh á!
Mà thôi quên đi, không rảnh cùng anh ta truy cứu, nhanh tra sách rùi trở về chăm con thôi.
Chỉ là hắn vừa mở thùng ra đã cứng lưỡi nghẹn họng mắt trợn trừng!
mỏng hơn từ điển Tân Hoa một chút, <Kinh nghiệm giáo dục trẻ của xxx> mỏng hơn từ điển Anh – Trung một ít, còn có <Kinh nghiệm giáo dục trẻ của Dr. Spock> <Thánh kinh nuôi trẻ> <Mẹ tốt hơn giáo sư giỏi> <Làm sao để trẻ hạnh phúc> <Nghệ thuật trẻ nhỏ> <Những điều cha mẹ trẻ tuổi nên làm> <Chăm sóc con mình>…
Tiêu Hòa há hốc mồm: “Tôi dùng cả đời để xem hết đống này đó à!”
Tần Túc ho nhẹ nói: “Nhiệm vụ lần này rất gian khổ, nếu ngài có thể hoàn thành chúng ta sẽ cân nhắc tăng thêm mười triệu tệ phí phụ cấp…”
Tiêu Hòa xua tay, rất khí khái nói: “Được rồi được rồi, ngót nghét mười triệu tôi còn đặt vào mắt sao!”
Tần Túc: “…”
Không để ý anh ta nữa, Tiêu Hòa bắt đầu lật sách. Hiện tiểu Phàn Thâm mới sáu bảy tháng tuổi là thời điểm cần được che chở chú ý nhất, hắn tìm hiểu cặn kẽ kinh nghiệm chăm trẻ giai đoạn này, miễn cưỡng có tính toán.
Vì vậy hắn quay lại thế giới tinh thần.
Kỳ thực nuôi dạy một đứa bé không phải chuyện dễ dàng, đối với người mới làm mẹ nào cũng đều là vấn đề nan giải hóc búa nói chi là người đàn ông họ Tiêu tên Hoà này.
Nhưng Tiêu Hòa rất may mắn, tiểu Phàn Thâm ngoan ngoãn vô cùng, sinh ra trắng nõn đáng yêu, tính cách an tĩnh, nếu không có nhu cầu thì gần như không hề khóc.
Mà khiến Tiêu Hòa có cảm giác thành tựu là tiểu Phàn Thâm rất yêu mến hắn.
Người khác đừng hòng chạm được nhóc, nhưng chỉ cần thấy Tiêu Hòa thì nhóc lập tức ngoan ngoãn trở lại, một đôi mắt to nhìn hắn chăm chăm tràn đầy hồn nhiên vui sướng.
Lòng Tiêu Hoàn tan chảy thành nước rồi, hận không thể ôm nhóc, hôn lên cái mặt nhỏ nhắn trắng mịn non mềm kia thêm mấy lần.
Mà tiểu Phàn Thâm cũng rất phối hợp, mỗi lần hắn hôn nhóc nhóc đều cười khanh khách, tiếng cười trẻ con tuyệt đối là những nốt nhạc êm tai thuần tuý nhất trên đời, điều này Tiêu Hoà đã lĩnh hội hoàn toàn.
Ở thế giới tinh thần bốn tháng, trong hiện thực là bốn ngày, Tiêu Hòa trải qua không quá thoải mái nhưng lại hết sức phong phú và thỏa mãn.
Thời điểm tiểu Phàn Thâm tròn một tuổi lần đầu tiên thốt ra tiếng ‘Ba’, Tiêu Hòa hưng phấn đến hận không thể nhảy bật ba mét.
Dù thấy hơi hổ thẹn nhưng Tiêu Hòa thiệt tình cảm thấy mình xứng đáng được nhận danh xưng này.
Ôm đứa bé chơi ném cao cao, Tiêu Hòa cười cong mắt gọi: “Con trai!”
Bé cưng cười ha ha: “Ba.”
“Con trai!”
“Ba.”
“Con trai! Con trai!”
“Ba, ba.”
Thông minh wớ! Tiêu Hòa vừa ngạc nhiên vừa mừng húm, hưng phấn hôn cái trán non mịn của nhóc.
Tiểu Phàn Thâm chớp chớp cặp mắt to, cúi xuống ‘bẹp’ một cái hôn ngay miệng Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa giật mình, tức thì mừng rỡ sắp không biết trời trăng rùi.
Nếu hắn thật sự có một đứa con, vậy nhất định sẽ đáng yêu như tiểu Phàn Thâm khỏi cần bàn cãi!
Thời gian phong phú bận rộn trôi qua rất nhanh, cuộc sống sinh hoạt của Tiêu Hòa ổn định hẳn.
Hai năm sau, hắn đăng ký hộ khẩu cắm rễ luôn trong thế giới tinh thần này.
Bởi nơi này chưa từng có vết chân hắn đi qua nên những tiểu thuyết hắn viết trong hiện thực kia cũng có thể tái xuất thêm lần nữa, mà lần này hắn đã có kinh nghiệm, sửa chữa rất nhiều lỗi sai và thiếu sót trước đây nên thành tích tốt hơn nhiều.
Hắn và ‘Ông chú Ba đức hạnh’ qua lại ngày càng thường xuyên, thỉnh thoảng sẽ đem tới vài vé cứu cánh, nhờ thế mà những ngày sau này sinh hoạt của hắn coi như thoải mái.
Hôm nay hắn và tiểu Phàn Thâm cùng tắm với nhau, mới vừa dỗ nhóc con ngủ xong thì điện thoại di động reo một tiếng.
Tiêu Hoà vừa nhận điện thoại, giọng nói lớn tiếng của ông chú Ba liền truyền đến: “Tiểu Hòa, có mối lớn, tiếp không? Thù lao hổng ít đâu nghen!”
Tiêu Hòa sợ đánh thức đứa con, vội vàng chỉnh âm lượng thấp xuống rồi đánh chữ trả lời: “Yêu cầu gì?”
Hắn đang tích cóp tiền, có con trai không thể sống như kiểu độc thân được, tuy nói hiện tại thu nhập ổn định, trên tay không ít tiền dư, nhưng Phàn Thâm ngày càng lớn, nhu cầu dùng tiền chỉ nhiều không ít, có thể tích cóp được chút nào hay chút đó.
Giọng điệu của ông chú Ba khá là thần bí: “Hòa, lần này hơi mất phẩm tiết chút, nhưng chú chớ suy nghĩ quá nhiều, tuổi trẻ bây giờ đều yêu thích cái này, chúng ta chỉ là nghênh hợp nhu cầu thị trường thui mà!”
Tiêu Hòa đúng là không có nghĩ nhiều, chỉ là sau khi nghe xong yêu cầu thì thoáng giật mình.
Chú Ba vẫn tiếp tục khuyên bảo: “Cũng không có gì, chú xem bức hoạ thiếu niên kia thành em gái ngực phẳng là được, chỉ khác người có trên người có dưới thôi, xê xích không lớn, cứ mập mờ chút để mọi người tự do phát huy (tưởng tượng).”
Tiêu Hòa đầu bên này dở khóc dở cười, hắn không nghĩ trong thế giới tinh thần còn có thể nhận đơn hàng như vầy.
Thực ra cũng chả có gì, với việc vẽ vời này thái độ của Tiêu Hoà rất nghiêm túc.
Mặc quần áo là vẽ, cởi quần áo cũng là vẽ.
Bản chất không có gì khác nhau, đối với hắn cũng là một loại lạc thú.
Có thể phác hoạ phục sức tinh mỹ là một sự hưởng thụ, có thể miêu tả đường nét cơ thể người cũng là một sự hưởng thụ.
Chỉ là… vẽ một đôi nam nam làm tình thật có chút xấu hổ làm sao bây giờ!
Tiếng nói của ông chú Ba vẫn còn đang vất vưởng: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là bức vẽ thui mà, cậu có con trai rồi còn sợ chuyện này? Thù lao không thấp đâu nghen, tôi nói chú nè…”
“Được!” Tiêu Hòa cười nói “Tôi nhận, năm ngày sau cho chú xem bản vẽ phác thảo.”
Đầu bên kia điện thoại đầy kinh hỉ: “Tốt quá! Tiểu Hòa chú đáng tin cậy quá!”
Tiêu Hòa: Đáng tin thì mất đi phẩm tiết? Chú ba chú làm thế mà bảo là có ‘đức hạnh’ à, rõ ràng là thất đức biết không hả.
Đã hẹn xong thời hạn thì Tiêu Hòa không thích lề mề, dọn dẹp một chút liền bắt đầu suy nghĩ cấu tứ.
Nếu là ngày trước hắn sẽ thành thành thật thật vẽ một tên đàn ông cùng em gái ngực phẳng, nhưng hiện tại… không đến nỗi ngu đần như vậy.
Đoạn thời gian trải qua với Al kia, Tiêu Hòa suốt đời khó quên.
Mỗi khi rãnh rồi hắn đều nhịn không được phác hoạ vài nét bút, cứ thế thời gian dài hắn vẽ được rất nhiều Al.
Gặp gỡ rung động thoáng qua, ngồi đối diện trò chuyện trên xe ngựa, cùng bên trong cung điện hoa mỹ hai người tương thủ(1) từng giây từng phút.
Hồi ức, với người bình thường chỉ có thể lưu giữ trong đầu không ngừng hồi tưởng lại.
Nhưng Tiêu Hòa thật may mắn vì hắn có thể phác hoạ chúng ra.
Chỉ là tái tạo lại chúng không nhất định là việc tốt.
Giữ ở trong đầu, sẽ theo thời gian dần trôi mà không ngừng phai nhạt, nhưng biến thành tác phẩm cụ thể là trở thành vĩnh hằng.
Không cách nào quên, không cách nào chuyển dời, chỉ có thể nhìn và không ngừng hoài niệm.
Tiêu Hòa một đêm không ngủ, sáng sớm nhìn hai người trên bức vẽ không khỏi thở dài.
Nếu đem tấm này cho chú Ba phỏng chừng chú ta sẽ cho rằng hắn điên rồi.
Đương nhiên hắn không thể đưa nó cho bất kỳ ai.
Đây là bí mật của riêng hắn, tuyệt đối không chia sẻ cùng bất luận người nào.
Đang chuẩn bị cất đi, một đứa nhóc lắc lư lắc lư đi tới.
Chất giọng nhóc non nớt mềm ngọt như kẹo đường: “Ba ba.”
Tiêu Hòa nhìn thấy nhóc, đôi mắt tức thì cong lên: “Thức dậy rồi? Lại đây ba ba ôm.”
Tiểu Phàn Thâm gần ba tuổi tuy vẫn là bộ dáng bi bô nhỏ tí nhưng khuôn mặt đã nẩy nở một chút, ngũ quan càng thêm tinh xảo, da dẻ càng thêm non mịn, mang theo sự hồn nhiên ngây thơ của một bé con thật sự khiến hết thảy người nhìn không khỏi rung động.
Đó là một loại rung động bản năng của con người đối với những thứ mỹ lệ trời sinh.
Tiêu Hòa ôm lấy nhóc, tiểu Phàn Thâm nghiêng đầu nhìn thấy bức vẽ khoe mình dưới nắng ban mai.
Độ cảnh báo nội dùng tranh này không thấp, bị người khác nhìn thấy làm mặt Tiêu Hòa không khỏi đỏ lên, vội lấy tay che lại.
Nhưng ai ngờ tiểu Phàn Thâm nhất quyết muốn xem.
Thân là ông ba ngốc điển hình, Tiêu Hòa đối với đứa con thiệt không có sức chống cự nào.
Hiếm khi thấy đứa con muốn làm gì, hắn thiệt không từ chối được.
Tiểu Phàn Thâm thành công nhấc tay Tiêu Hòa ra, lần thứ hai nhìn thấy bức họa kia.
Nhóc cong cong đôi mắt, chỉ vào thiếu niên nằm dưới nhẹ giọng hô: “Ba ba.”
Tiêu Hòa ngẩn ra, tâm tình tức thì thả lỏng, té ra là hắn suy nghĩ nhiều, tiểu Phàn Thâm còn chưa tới ba tuổi làm sao biết những thứ này!
Khẳng định là nhìn thấy ba ba nhóc nên mới hiếu kỳ.
Ngón tay đáng yêu trắng nõn của tiểu Phàn Thâm di qua di lại trên bức vẽ, hồi lâu sau thì nhìn thấy Tinh linh tóc bạc nằm trên hôn ba ba nhóc.
“Đây là?”
Nhóc con rất nghi hoặc hỏi ngược lại, lòng Tiêu Hòa khẽ động, ma xui quỷ khiến thốt ra “Đó là mẹ.”
-Hết chapter 25-
Chú giải:
- Tương thủ: ở bên nhau