Sự thực chứng minh Tiêu Hòa đã lo lắng quá độ.
Lúc hắn đang xoắn xuýt nên nuôi dạy con trong thời kỳ trưởng thành của thiếu niên thế nào thì con trai cưng của hắn đã khôi phục như lúc đầu, vững vàng vượt qua cái giai đoạn nghe nói là giày vò người nhất.
Tiêu Hòa lo Phàn Thâm yêu sớm.
Nhưng kỳ thật y chưa từng yêu lấy một lần.
Tiêu Hòa lo Phàn Thâm tâm sự nặng nề làm lỡ việc học tập.
Nhưng sự thực thì từ sơ trung đến cao trung, bất luận thi lớn thi nhỏ thi chuyên môn gì, Phàn Thâm chưa bao giờ cầm thành tích nào ngoài danh hiệu đầu bảng.
Tiêu Hòa lại sợ Phàn Thâm học riết thành con mọt sách.
Nhưng hắn lập tức bị đại hội thể dục thể thao trường tổ chức đùng đùng đùng làm mất mặt.
Tiêu Hòa còn lo Phàn Thâm không giỏi kết giao với bạn bè.
Nhưng ở buổi lễ tốt nghiệp, Tiêu Hòa suýt chút nữa bị đám nam thanh nữ tú chen chúc đẩy ra khỏi cửa.
Nhân duyên không tốt? Ha ha, có lẽ hắn nên lo lắng nhân duyên con trai tốt quá thì có!
Nuôi con không dễ dàng, nhưng Tiêu Hòa cứ cảm thấy với hắn thì dễ dàng quá mức rồi.
Phàn Thâm khi còn bé ngoan ngoãn nghe lời, không khóc lóc không quậy phá, chỉ cần hắn ở bên cạnh, y chính là đứa bé hiểu chuyện nhất trên đời.
Phàn Thâm khi lớn lên thông minh tài giỏi, năng lực học tập không khiến người ta lo lắng, giao tiếp xã hội không khiến người ta lo lắng, ngay cả mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt cũng không tìm ra bất cứ lỗi sai nào.
Càng khiến Tiêu Hòa thấy thất bại là, khi còn bé tốt xấu gì vẫn là người làm ba như hắn chăm sóc con trai.
Nhưng theo thời gian dần trôi, con trai từ từ lớn lên, vai trò lại đảo ngược.
Thói quen công tác của Tiêu Hoà không tốt lắm, thích thức đêm, Phàn Thâm sẽ giục hắn ngủ sớm một chút.
Thói quen ăn uống của Tiêu Hòa cũng không tốt lắm, hơi kén ăn còn không thích ăn sáng, Phàn Thâm sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn, hơn nữa luôn có thể chế biến những thứ hắn không thích ăn nhưng bổ dưỡng thành món ăn hắn thích.
Người quen thói là không tốt.
Trước kia Tiêu Hòa vừa phải kiếm tiền vừa dẫn theo con trai, làm việc nhà nên còn tích cực hướng lên cao.
Nhưng sau khi Phàn Thâm lên cao trung, hắn liền bắt đầu sa đọa.
Tiền… vẫn phải kiếm, nhưng không cần liều mạng như vậy, khụ khụ…
Con trai… Ừm, không cần dẫn theo, con trai lớn rồi, hu hu…
Về phần làm việc nhà… trước đây Tiêu Hòa còn tự mình giặt quần áo, vệ sinh nhà cửa, nhưng không biết từ lúc nào, đồ của hắn luôn được gấp chỉnh chu phân loại chỉnh tề xếp trong tủ quần áo, phòng của hắn xưa nay luôn không nhiễm tro bụi, bàn vẽ của hắn, bút dầu, sách vở linh tinh cũng luôn được thu dọn chỉnh tề, càng chết người là còn án theo thói quen sử dụng của hắn phân loại.
Tóm lại, trong nhà này ngoại trừ cái két sắt bị Tiêu Hòa khóa lại kia, không có thứ gì cần hắn ra tay dọn dẹp.
Nuôi được con trai tốt như thế, Tiêu Hòa cũng có chút mờ mịt.
Rốt cuộc là hắn trời sinh giỏi nuôi con, hay là con trai hắn tư chất ưu việt tự mình lớn tốt!
Nói chung… người làm cha là hắn đây sắp bị con trai chiều hư rùi!
Được rồi, nói ra lời này phỏng chừng sẽ bị người ta cười thúi đầu.
Tiêu Hòa cũng muốn tích cực hướng lên ‘trọng chấn phụ phong(1)’, chỉ là hắn dậy thật sớm làm cơm nhưng ăn không ngon, Phàn Thâm phải đi làm lại.
Buổi sáng xắn tay muốn giặt quần áo, kết quả phát hiện một cái quần áo dơ cũng không có!
Chiều tối tới đón con trai tan học, kết quả đường về vẫn là Phàn Thâm lái xe…
Tổng kết một hồi, Tiêu Hòa cảm thấy hắn giúp mà chỉ tổ gây phiền thêm!
Tiêu Hòa có chút sầu muộn, lúc ngồi cùng Phàn Thâm xem ti vi trước khi ngủ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Phàn, con có thấy chán ghét ba ba không?” Nói thật Tiêu Hòa còn phải tự chán ghét bản thân, một ba ba lười biếng như vầy vô dụng như vầy có để làm gì!
Cơ thể Phàn Thâm cứng lại, quay đầu nhìn hắn: “Sao lại như thế?”
Tiêu Hòa nhìn y không chớp mắt.
Phàn Thâm rũ mắt, đối diện với hắn, nói khẽ đến mức gần như không thể nghe: “Con yêu cha.”
Lòng Tiêu Hòa chợt nhảy dựng, khoảnh khắc đó hắn cho là mình đã gặp Al.
Kể ra… Phàn Thâm đã lớn như vậy, ngũ quan nẩy nở hoàn toàn, tuy không giống Tinh linh tóc bạc toả ra hào quang, nhưng phải nói là dung mạo tinh xảo hiếm thấy trên đời.
Đã qua lâu như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới Al, trái tim Tiêu Hoà vẫn sẽ đau liên hồi.
Vì không để mình thất thố, Tiêu Hòa thở dài một hơi, thả lỏng một chút.
“Ừ, ba ba cũng thương con.”
Đôi mắt rũ xuống của Phàn Thâm lóe lên, bởi vì hai chữ ‘ba ba’ mà bàn tay không tự chủ siết chặt, y cố nén nỗi đau tự đáy lòng, nhỏ giọng hỏi ngược: “Nếu con không phải con trai cha, cha còn thương con không?”
Tiêu Hòa hơi run, trong lòng chợt hoảng hốt, hắn cho rằng Phàn Thâm nghe được lời đồn đãi nhảm nhí, sợ y có vướng mắc, trả lời ngay tắp lự: “Sao có thể? Con là con trai ba, là do một tay ba ba nuôi nấng, mẹ con đi sớm, nhưng ba…”
“Con biết.” Phàn Thâm thầm cười khổ, nhưng không muốn nghe tiếp, dứt khoát ngắt lời hắn, “Chúng ta là cha con, con biết rõ hơn bất cứ ai.”
Tiêu Hòa ngẩn người.
Phàn Thâm giương mắt nhìn hắn, thấy bộ dáng cha như vậy lại không đành lòng, tiếng nói không khỏi mềm lại: “Giờ không còn sớm, chúng ta ngủ sớm một chút.”
Vừa muốn đứng dậy về phòng, Phàn Thâm lại quay đầu lại bổ sung “Cha.”
Tiêu Hòa hoàn hồn: “Được, con cũng ngủ ngon nhé.”
Phàn Thâm trở về phòng, Tiêu Hòa ngồi một mình trên sô pha một lát mới về phòng ngủ.
Cứ cảm thấy… Phàn Thâm có tâm sự.
Gặp phải chuyện gì sao?
Tiêu Hòa hơi hoảng sợ, mười tám năm đã trôi qua nhưng chưa bao giờ quên chuyện đêm kia.
Cô gái bị người ta bắn chết, tiểu Phàn Thâm bị bỏ lại.
Những việc này không phải ngẫu nhiên, sớm muộn cũng sẽ có chuyện lần nữa.
Mắt thấy Phàn Thâm càng lớn càng giống mẹ, Tiêu Hòa không muốn lo cũng khó.
Hắn sợ cuộc sống yên ổn xảy ra biến cố, cũng sợ đứa con hắn vất vả nuôi lớn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Thế nhưng, những ngày sau đó trôi qua như thường lệ.
Phàn Thâm thi đại học xong, dĩ nhiên thành tích vẫn nổi trội nhất khiến Tiêu Hòa mở cờ trong bụng.
Kỳ nghỉ hè lớp Mười Hai dài dằng dặc mà hạnh phúc, Tiêu Hòa muốn dẫn Phàn Thâm ra ngoài chơi một vòng.
Chính vào lúc này, Tiêu Hòa nhận được một tin.
Trang mạng tiểu thuyết hắn trú đóng tổ chức họp thường niên, mời hắn tham gia.
Dạo trước vì nguyên nhân Phàn Thâm nên Tiêu Hoà gần như chưa từng rời khỏi Kinh đô, cũng không thể tham gia buổi hội họp thường niên ở thành phố bên kia bờ biển.
Nhưng năm nay khác, Phàn Thâm nghỉ hè có thể đi cùng hắn.
Tham gia hội họp xong còn có thể dạo chơi một vòng, rất tốt.
Hơn nữa Tiêu Hòa cũng muốn đi gặp bạn già.
Tuy họ chỉ thường xuyên giao lưu qua mạng, nhưng nhiều năm như vậy, cảm tình là chân thật, có thể gặp mặt chè chén quẫy một phen cũng vui lắm.
Tiêu Hòa đề nghị chuyện này với Phàn Thâm, Phàn Thâm không thắc mắc gì, gật đầu đồng ý ngay.
Hai người thu xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi, ngày hôm sau liền xuất phát
Trong thế giới này đây là lần đầu tiên Tiêu Hòa tới Hải Thành(2), nhưng ở hiện thực lại rất quen thuộc nên không đến mức cảm thấy xa lạ.
Mới vừa ổn định xong, mấy tên bạn tốt kia liền liên hệ với hắn.
Người lớn tụ họp mang dẫn con trai theo có vẻ không tốt lắm, Tiêu Hòa hỏi Phàn Thâm: “Tối nay ba ba ra ngoài ăn, có việc gì thì con gọi điện cho ba ba, được không?”
Phiền Thâm biết là hắn đi tụ hội nên hiểu được: “Đi đi, không cần lo cho con.”
Tiêu Hòa vốn không lo lắng gì, con trai so với mình còn đáng tin cậy hơn!
Suy nghĩ đó của Tiêu Hoà không sai một tí nào, Phàn Thâm không có việc gì, nhưng hắn thì bị mấy tên bạn xấu xa chuốc cho hôn mê.
Tuy cả bọn mỗi ngày đều lên mạng tán gẫu nói dóc chơi game, nhưng thực tế tụ hội không nhiều, nhất là Tiêu Hòa còn nhiều lần vắng họp, lần này khó lắm mới túm được hắn nên cả đám liên hợp liều mạng rót rượu.
Tiêu Hòa cũng có chút đuối lý, khước từ không nổi đành uống thả ga.
Vì thrề… liền say tới mất tri giác.
Trở lại khách sạn, gõ cửa phòng, khi nhìn thấy Phàn Thâm, Tiêu Hòa nghiêng nghiêng ngả ngả bổ nhào vào lồng ngực y.
Phàn Thâm khẽ cau mày, nhưng cũng vươn tay tiếp được hắn.
Say đến như vậy…
Tiêu Hòa mơ mơ màng màng nhìn thấy Phàn Thâm, tức thì cười cong đôi mắt: “Tiểu Phàn!”
Phàn Thâm đáp lời, đỡ hắn vào phòng.
Tiêu Hòa lại bắt đầu cởi quần áo: “Cả người toàn mùi rượu, coi chừng hắt lên con, để ba ba đi tắm rửa cái đã.”
Cánh tay Phàn Thâm ôm lấy hắn cứng ngắc, trầm giọng hỏi: “Tự cha tắm có được không?”
Tiêu Hòa vung vẫy tay nói: “Không… thành vấn đề! Tắm rửa thôi, chuyện nhỏ…” Vừa nói vừa ngã đông ngã tây mò tìm hướng của nhà tắm.
Nhưng dù sao cũng không phải ở nhà. Khách sạn xa lạ, phòng tắm xa lạ, đầu óc Tiêu Hòa lại choáng váng, lòng bàn chân vừa trợt sắp sửa ngã chổng vó, cũng may Phàn Thâm nhanh tay nhanh mắt đỡ được hắn tập hai.
Tiêu Hòa vẫn còn chút lý trí, biết mình say rồi, không muốn quá mất mặt trước con trai nên muốn nói thêm gì đó.
Nhưng không chờ hắn mở miệng, Phàn Thâm liền hỏi: “Con giúp cha, được không?”
Tiêu Hòa ngâm cứu từng chữ từng chữ trong đầu, nửa ngày sau tỉnh táo lại: “Đúng đúng đúng! Con giúp ba ba, con có thể giúp ba ba.” Hắn cũng có con trai, có thể nhờ con trai hỗ trợ…
Vừa nghĩ, Tiêu Hòa vừa cởi sạch quần áo, thuận tiện cởi luôn quần áo của Phàn Thâm: “Trước đây cha con ta đều tắm chung, con thích nhất là tắm với ba ba …”
Phàn Thâm ôm lấy eo hắn, nhìn cổ áo mở rộng của hắn, nhìn thân hình trần trụi của hắn, sắc màu trong mắt càng lúc càng tối đen, nâng tay chạm vào, xúc cảm ấm áp mang theo sức hấp dẫn trí mạng khiến bụng dưới y cuồn cuộn từng dòng nhiệt, khiến lồng ngực y đau nhói vì dục vọng, khiến y… không cách nào mảy may bỏ đi.
“Con thích…” Phàn Thâm cúi đầu, run rẩy hôn môi lên cần cổ trắng nõn kia, đã không phân rõ mình đang nói gì “Con thích ở bên cha.”
-Hết chapter 28-
Chú giải:
(1)Trọng chấn phụ phong: củng cố địa vị làm cha
(2)Hải Thành: Là một của , , . Thị xã Hải Thành có diện tích 2734 km², dân số 1.085.000 người. Hải Thành nằm ở phía nam của Liêu Ninh, nằm ở bờ đông hạ lưu , phía bắc của , có chiều dài đông-tây 80 km, bắc-nam 44 km.
Lúc hắn đang xoắn xuýt nên nuôi dạy con trong thời kỳ trưởng thành của thiếu niên thế nào thì con trai cưng của hắn đã khôi phục như lúc đầu, vững vàng vượt qua cái giai đoạn nghe nói là giày vò người nhất.
Tiêu Hòa lo Phàn Thâm yêu sớm.
Nhưng kỳ thật y chưa từng yêu lấy một lần.
Tiêu Hòa lo Phàn Thâm tâm sự nặng nề làm lỡ việc học tập.
Nhưng sự thực thì từ sơ trung đến cao trung, bất luận thi lớn thi nhỏ thi chuyên môn gì, Phàn Thâm chưa bao giờ cầm thành tích nào ngoài danh hiệu đầu bảng.
Tiêu Hòa lại sợ Phàn Thâm học riết thành con mọt sách.
Nhưng hắn lập tức bị đại hội thể dục thể thao trường tổ chức đùng đùng đùng làm mất mặt.
Tiêu Hòa còn lo Phàn Thâm không giỏi kết giao với bạn bè.
Nhưng ở buổi lễ tốt nghiệp, Tiêu Hòa suýt chút nữa bị đám nam thanh nữ tú chen chúc đẩy ra khỏi cửa.
Nhân duyên không tốt? Ha ha, có lẽ hắn nên lo lắng nhân duyên con trai tốt quá thì có!
Nuôi con không dễ dàng, nhưng Tiêu Hòa cứ cảm thấy với hắn thì dễ dàng quá mức rồi.
Phàn Thâm khi còn bé ngoan ngoãn nghe lời, không khóc lóc không quậy phá, chỉ cần hắn ở bên cạnh, y chính là đứa bé hiểu chuyện nhất trên đời.
Phàn Thâm khi lớn lên thông minh tài giỏi, năng lực học tập không khiến người ta lo lắng, giao tiếp xã hội không khiến người ta lo lắng, ngay cả mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt cũng không tìm ra bất cứ lỗi sai nào.
Càng khiến Tiêu Hòa thấy thất bại là, khi còn bé tốt xấu gì vẫn là người làm ba như hắn chăm sóc con trai.
Nhưng theo thời gian dần trôi, con trai từ từ lớn lên, vai trò lại đảo ngược.
Thói quen công tác của Tiêu Hoà không tốt lắm, thích thức đêm, Phàn Thâm sẽ giục hắn ngủ sớm một chút.
Thói quen ăn uống của Tiêu Hòa cũng không tốt lắm, hơi kén ăn còn không thích ăn sáng, Phàn Thâm sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn, hơn nữa luôn có thể chế biến những thứ hắn không thích ăn nhưng bổ dưỡng thành món ăn hắn thích.
Người quen thói là không tốt.
Trước kia Tiêu Hòa vừa phải kiếm tiền vừa dẫn theo con trai, làm việc nhà nên còn tích cực hướng lên cao.
Nhưng sau khi Phàn Thâm lên cao trung, hắn liền bắt đầu sa đọa.
Tiền… vẫn phải kiếm, nhưng không cần liều mạng như vậy, khụ khụ…
Con trai… Ừm, không cần dẫn theo, con trai lớn rồi, hu hu…
Về phần làm việc nhà… trước đây Tiêu Hòa còn tự mình giặt quần áo, vệ sinh nhà cửa, nhưng không biết từ lúc nào, đồ của hắn luôn được gấp chỉnh chu phân loại chỉnh tề xếp trong tủ quần áo, phòng của hắn xưa nay luôn không nhiễm tro bụi, bàn vẽ của hắn, bút dầu, sách vở linh tinh cũng luôn được thu dọn chỉnh tề, càng chết người là còn án theo thói quen sử dụng của hắn phân loại.
Tóm lại, trong nhà này ngoại trừ cái két sắt bị Tiêu Hòa khóa lại kia, không có thứ gì cần hắn ra tay dọn dẹp.
Nuôi được con trai tốt như thế, Tiêu Hòa cũng có chút mờ mịt.
Rốt cuộc là hắn trời sinh giỏi nuôi con, hay là con trai hắn tư chất ưu việt tự mình lớn tốt!
Nói chung… người làm cha là hắn đây sắp bị con trai chiều hư rùi!
Được rồi, nói ra lời này phỏng chừng sẽ bị người ta cười thúi đầu.
Tiêu Hòa cũng muốn tích cực hướng lên ‘trọng chấn phụ phong(1)’, chỉ là hắn dậy thật sớm làm cơm nhưng ăn không ngon, Phàn Thâm phải đi làm lại.
Buổi sáng xắn tay muốn giặt quần áo, kết quả phát hiện một cái quần áo dơ cũng không có!
Chiều tối tới đón con trai tan học, kết quả đường về vẫn là Phàn Thâm lái xe…
Tổng kết một hồi, Tiêu Hòa cảm thấy hắn giúp mà chỉ tổ gây phiền thêm!
Tiêu Hòa có chút sầu muộn, lúc ngồi cùng Phàn Thâm xem ti vi trước khi ngủ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Phàn, con có thấy chán ghét ba ba không?” Nói thật Tiêu Hòa còn phải tự chán ghét bản thân, một ba ba lười biếng như vầy vô dụng như vầy có để làm gì!
Cơ thể Phàn Thâm cứng lại, quay đầu nhìn hắn: “Sao lại như thế?”
Tiêu Hòa nhìn y không chớp mắt.
Phàn Thâm rũ mắt, đối diện với hắn, nói khẽ đến mức gần như không thể nghe: “Con yêu cha.”
Lòng Tiêu Hòa chợt nhảy dựng, khoảnh khắc đó hắn cho là mình đã gặp Al.
Kể ra… Phàn Thâm đã lớn như vậy, ngũ quan nẩy nở hoàn toàn, tuy không giống Tinh linh tóc bạc toả ra hào quang, nhưng phải nói là dung mạo tinh xảo hiếm thấy trên đời.
Đã qua lâu như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới Al, trái tim Tiêu Hoà vẫn sẽ đau liên hồi.
Vì không để mình thất thố, Tiêu Hòa thở dài một hơi, thả lỏng một chút.
“Ừ, ba ba cũng thương con.”
Đôi mắt rũ xuống của Phàn Thâm lóe lên, bởi vì hai chữ ‘ba ba’ mà bàn tay không tự chủ siết chặt, y cố nén nỗi đau tự đáy lòng, nhỏ giọng hỏi ngược: “Nếu con không phải con trai cha, cha còn thương con không?”
Tiêu Hòa hơi run, trong lòng chợt hoảng hốt, hắn cho rằng Phàn Thâm nghe được lời đồn đãi nhảm nhí, sợ y có vướng mắc, trả lời ngay tắp lự: “Sao có thể? Con là con trai ba, là do một tay ba ba nuôi nấng, mẹ con đi sớm, nhưng ba…”
“Con biết.” Phàn Thâm thầm cười khổ, nhưng không muốn nghe tiếp, dứt khoát ngắt lời hắn, “Chúng ta là cha con, con biết rõ hơn bất cứ ai.”
Tiêu Hòa ngẩn người.
Phàn Thâm giương mắt nhìn hắn, thấy bộ dáng cha như vậy lại không đành lòng, tiếng nói không khỏi mềm lại: “Giờ không còn sớm, chúng ta ngủ sớm một chút.”
Vừa muốn đứng dậy về phòng, Phàn Thâm lại quay đầu lại bổ sung “Cha.”
Tiêu Hòa hoàn hồn: “Được, con cũng ngủ ngon nhé.”
Phàn Thâm trở về phòng, Tiêu Hòa ngồi một mình trên sô pha một lát mới về phòng ngủ.
Cứ cảm thấy… Phàn Thâm có tâm sự.
Gặp phải chuyện gì sao?
Tiêu Hòa hơi hoảng sợ, mười tám năm đã trôi qua nhưng chưa bao giờ quên chuyện đêm kia.
Cô gái bị người ta bắn chết, tiểu Phàn Thâm bị bỏ lại.
Những việc này không phải ngẫu nhiên, sớm muộn cũng sẽ có chuyện lần nữa.
Mắt thấy Phàn Thâm càng lớn càng giống mẹ, Tiêu Hòa không muốn lo cũng khó.
Hắn sợ cuộc sống yên ổn xảy ra biến cố, cũng sợ đứa con hắn vất vả nuôi lớn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Thế nhưng, những ngày sau đó trôi qua như thường lệ.
Phàn Thâm thi đại học xong, dĩ nhiên thành tích vẫn nổi trội nhất khiến Tiêu Hòa mở cờ trong bụng.
Kỳ nghỉ hè lớp Mười Hai dài dằng dặc mà hạnh phúc, Tiêu Hòa muốn dẫn Phàn Thâm ra ngoài chơi một vòng.
Chính vào lúc này, Tiêu Hòa nhận được một tin.
Trang mạng tiểu thuyết hắn trú đóng tổ chức họp thường niên, mời hắn tham gia.
Dạo trước vì nguyên nhân Phàn Thâm nên Tiêu Hoà gần như chưa từng rời khỏi Kinh đô, cũng không thể tham gia buổi hội họp thường niên ở thành phố bên kia bờ biển.
Nhưng năm nay khác, Phàn Thâm nghỉ hè có thể đi cùng hắn.
Tham gia hội họp xong còn có thể dạo chơi một vòng, rất tốt.
Hơn nữa Tiêu Hòa cũng muốn đi gặp bạn già.
Tuy họ chỉ thường xuyên giao lưu qua mạng, nhưng nhiều năm như vậy, cảm tình là chân thật, có thể gặp mặt chè chén quẫy một phen cũng vui lắm.
Tiêu Hòa đề nghị chuyện này với Phàn Thâm, Phàn Thâm không thắc mắc gì, gật đầu đồng ý ngay.
Hai người thu xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi, ngày hôm sau liền xuất phát
Trong thế giới này đây là lần đầu tiên Tiêu Hòa tới Hải Thành(2), nhưng ở hiện thực lại rất quen thuộc nên không đến mức cảm thấy xa lạ.
Mới vừa ổn định xong, mấy tên bạn tốt kia liền liên hệ với hắn.
Người lớn tụ họp mang dẫn con trai theo có vẻ không tốt lắm, Tiêu Hòa hỏi Phàn Thâm: “Tối nay ba ba ra ngoài ăn, có việc gì thì con gọi điện cho ba ba, được không?”
Phiền Thâm biết là hắn đi tụ hội nên hiểu được: “Đi đi, không cần lo cho con.”
Tiêu Hòa vốn không lo lắng gì, con trai so với mình còn đáng tin cậy hơn!
Suy nghĩ đó của Tiêu Hoà không sai một tí nào, Phàn Thâm không có việc gì, nhưng hắn thì bị mấy tên bạn xấu xa chuốc cho hôn mê.
Tuy cả bọn mỗi ngày đều lên mạng tán gẫu nói dóc chơi game, nhưng thực tế tụ hội không nhiều, nhất là Tiêu Hòa còn nhiều lần vắng họp, lần này khó lắm mới túm được hắn nên cả đám liên hợp liều mạng rót rượu.
Tiêu Hòa cũng có chút đuối lý, khước từ không nổi đành uống thả ga.
Vì thrề… liền say tới mất tri giác.
Trở lại khách sạn, gõ cửa phòng, khi nhìn thấy Phàn Thâm, Tiêu Hòa nghiêng nghiêng ngả ngả bổ nhào vào lồng ngực y.
Phàn Thâm khẽ cau mày, nhưng cũng vươn tay tiếp được hắn.
Say đến như vậy…
Tiêu Hòa mơ mơ màng màng nhìn thấy Phàn Thâm, tức thì cười cong đôi mắt: “Tiểu Phàn!”
Phàn Thâm đáp lời, đỡ hắn vào phòng.
Tiêu Hòa lại bắt đầu cởi quần áo: “Cả người toàn mùi rượu, coi chừng hắt lên con, để ba ba đi tắm rửa cái đã.”
Cánh tay Phàn Thâm ôm lấy hắn cứng ngắc, trầm giọng hỏi: “Tự cha tắm có được không?”
Tiêu Hòa vung vẫy tay nói: “Không… thành vấn đề! Tắm rửa thôi, chuyện nhỏ…” Vừa nói vừa ngã đông ngã tây mò tìm hướng của nhà tắm.
Nhưng dù sao cũng không phải ở nhà. Khách sạn xa lạ, phòng tắm xa lạ, đầu óc Tiêu Hòa lại choáng váng, lòng bàn chân vừa trợt sắp sửa ngã chổng vó, cũng may Phàn Thâm nhanh tay nhanh mắt đỡ được hắn tập hai.
Tiêu Hòa vẫn còn chút lý trí, biết mình say rồi, không muốn quá mất mặt trước con trai nên muốn nói thêm gì đó.
Nhưng không chờ hắn mở miệng, Phàn Thâm liền hỏi: “Con giúp cha, được không?”
Tiêu Hòa ngâm cứu từng chữ từng chữ trong đầu, nửa ngày sau tỉnh táo lại: “Đúng đúng đúng! Con giúp ba ba, con có thể giúp ba ba.” Hắn cũng có con trai, có thể nhờ con trai hỗ trợ…
Vừa nghĩ, Tiêu Hòa vừa cởi sạch quần áo, thuận tiện cởi luôn quần áo của Phàn Thâm: “Trước đây cha con ta đều tắm chung, con thích nhất là tắm với ba ba …”
Phàn Thâm ôm lấy eo hắn, nhìn cổ áo mở rộng của hắn, nhìn thân hình trần trụi của hắn, sắc màu trong mắt càng lúc càng tối đen, nâng tay chạm vào, xúc cảm ấm áp mang theo sức hấp dẫn trí mạng khiến bụng dưới y cuồn cuộn từng dòng nhiệt, khiến lồng ngực y đau nhói vì dục vọng, khiến y… không cách nào mảy may bỏ đi.
“Con thích…” Phàn Thâm cúi đầu, run rẩy hôn môi lên cần cổ trắng nõn kia, đã không phân rõ mình đang nói gì “Con thích ở bên cha.”
-Hết chapter 28-
Chú giải:
(1)Trọng chấn phụ phong: củng cố địa vị làm cha
(2)Hải Thành: Là một của , , . Thị xã Hải Thành có diện tích 2734 km², dân số 1.085.000 người. Hải Thành nằm ở phía nam của Liêu Ninh, nằm ở bờ đông hạ lưu , phía bắc của , có chiều dài đông-tây 80 km, bắc-nam 44 km.