Tiêu Hòa sợ hãi vô cùng, nhìn chàng trai trước mặt, không cách nào liên hệ y cùng đứa con hắn nuôi lớn là một.
Tiểu Phàn của hắn rất biết điều, Tiểu Phàn của hắn rất hiểu chuyện, Tiểu Phàn của hắn tuyệt đối không phải thế này.
Đầu óc thật hỗn loạn, hắn không biết do hắn mất ngủ quá độ sản sinh ảo giác hay tất cả những việc này đang thật sự phát sinh.
Phàn Thâm nắm cằm của hắn, thô bạo hôn hắn.
Nụ hôn không chút dịu dàng, nó mang theo cướp đoạt trắng trợn cùng dục vọng chiếm hữu, hận không thể nhai đến tận xương, hận không thể nuốt sâu xuống bụng.
Tiêu Hòa nếm được mùi máu tanh, không rõ là của hắn hay Phàn Thâm, nhưng vị này cay đắng tuyệt vọng nồng đậm lan tràn, tan không hết, xua không tiêu, tựa như màn đêm âm trầm vào Đông không thể nhìn thấy chút tia sáng, chỉ có nỗi giá rét thấu xương.
Tiêu Hòa há miệng muốn nói, nhưng vô dụng, hắn không phát ra được tiếng nào, còn tạo cơ hội để y xâm lấn.
——
Y hôn hắn, càn quét hắn, quấn đau hắn, nắn khổ hắn, nhưng chút ấy nào thấm vào đâu, căn bản không bằng một phần vạn thống khổ trong tâm y.
Y không nỡ tổn thương hắn, không nỡ làm đau hắn, càng không nỡ để hắn thương tâm.
Nhưng y bằng lòng chờ đợi, dùng cả trái tim yêu hắn, đổi lại hắn cho y cái gì?
Phiền Thâm hôn say mê, nhấm nháp hương vị mình luôn ao ước, nhưng trong ngực trong mắt đóng tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc.
Không nhìn thấy con đường phía trước, không tìm được bờ bến cuối cùng, vậy nên không đáng để nhẫn nại nữa.
Bất luận y làm gì, Tiêu Hòa đều sẽ không biết.
Bất luận y chịu đựng thứ gì, Tiêu Hòa đều không để ý.
Bởi trong tim hắn không có y, trong tim người y yêu nhất là một bóng dáng khác.
Sự vô vọng chiếm trọn tâm y, do đó Phàn Thâm lựa chọn buông xuống tất cả.
Nếu ẩn nhẫn cùng nhượng bộ cũng không đổi về chút xíu tâm ý, vậy cần gì phải tự giày vò bản thân?
Dù sao anh cũng không thích tôi, dù gì tôi cũng không chiếm được tâm anh, nhưng chiếm giữ người anh có thể chứ.
Không cách nào khiến anh mỉm cười vì tôi, khiến anh vui vẻ vì tôi, vậy làm anh gào khóc, có thể chứ.
Ở trong lòng tôi gào khóc, ở dưới thân tôi gào khóc, vì tôi mà gào khóc.
Như vậy… trong tâm trí anh chỉ toàn là tôi.
Con ngươi Phàn Thâm dần đen, ánh mắt vốn xanh thẳm trời quang lại thâm đen như biển cả ban đêm, nhưng làn môi mỏng chậm rãi câu lên một nét cười.
Tính trẻ con, thỏa mãn, như chiếm được tất cả.
Bỗng nhiên Phàn Thâm trở nên thật dịu dàng, y tách môi Tiêu Hòa, liếm hàm trên của hắn, y biết hắn không chịu nổi sự tiếp xúc này nhất, chỉ cần không ngừng chạm tới Tiêu Hòa sẽ động tình, sẽ run rẩy, sẽ khó kiềm chế mà phát ra tiếng rên rỉ.
Thân thể không lừa gạt được người, Phàn Thâm dẫn dắt hắn, thì thầm ái muội: “Anh xem, anh vẫn muốn tôi đấy thôi.”
“Đừng nóng vội.” Phàn Thâm kích thích hắn, cho hắn khoái cảm “Anh muốn, tôi cho anh, tôi có thể thỏa mãn anh, chỉ có tôi có thể thỏa mãn anh.”
Toàn thân Tiêu Hòa run rẩy, hai mắt nhắm chặt, nhưng vẫn cố gắng duy trì tiếng nói trấn định: “Dừng lại đi, Tiểu Phàn, dừng lại có được không, cha xin con cầu con… Đừng…”
Vì đau đớn mà hai mắt chợt trợn to, tràn đầy khó tin cùng khiếp sợ.
Phàn Thâm mỉm cười, ngậm môi hắn: “Dừng? Làm sao dừng? Thực là tàn nhẫn, vào lúc này còn nói lời như vậy. Cha? Ai là cha tôi? Anh sao? Anh không phải!” Lời thốt ra, y càng thêm dùng sức.
——
Nhức nhối không thể tưởng tượng nổ tung trong đầu, Tiêu Hòa như mộng mị, trái tim nơi lồng ngực vào nháy mắt đó như cũng ngừng đập.
Điều hắn sợ nhất vẫn phát sinh, mọi việc không thể cứu vãn được nữa.
Lần đầu tiên Tiêu Hòa nhận ra mình bất lực đến thế, vô dụng đến thế.
——
Phàn Thâm đạt được ước muốn, mặc dù là bằng phương thức này, nhưng y vẫn thoả mãn.
Không thể có được hoàn mỹ nhất, nhưng cũng may y có được.
Làm sao cũng không chiếm được trái tim đó, nhưng cũng may hắn, thân thể của hắn đều thuộc về y.
Từ nay về sau, Tiêu Hòa là của y.
Y có thể ngày ngày thấy hắn, có thể hàng đêm ôm hắn, có thể không cần nhẫn nại, có thể không cần chờ đợi, có thể không thấp thỏm, càng không cần sốt sắng.
Có thể đạt được hắn, Phàn Thâm không hối hận.
——
Tiêu Hòa trải qua quãng thời gian không thể tưởng tượng nổi nhất.
Hắn không thích ra khỏi nhà, mà lần này cũng hoàn toàn không ra được nhà.
Phàn Thâm ban ngày ra ngoài, sau khi trở về lập tức đòi hỏi hắn không ngừng.
Tinh lực người trẻ tuổi như vô cùng vô tận, có thể cả đêm ôm hắn, có thể cả đêm ấp ủ hắn, có thể không ngủ không nghỉ chiếm cứ hắn.
Tiêu Hòa từ khiếp sợ luống cuống mới đầu đến liều mạng chống cự, rồi cuối cùng triệt để chết lặng.
Vô lực hành động, vô pháp phản kháng, mà Tiêu Hòa lại không thể rời đi.
Hắn không muốn trở lại hiện thực, không muốn kể tình hình hiện trạng cho Tần Túc, bởi hắn không muốn bị người chế nhạo.
Tạo thành cục diện thế này, hắn muốn phụ trách.
Dù sao đứa nhỏ này do hắn một tay nuôi lớn, Tiểu Phàn khởi đầu là một tờ giấy trắng, biến thành thế nào đều do người dưỡng dục sau đó.
Tiêu Hòa không biết sai ở đâu sai từ lúc nào, nhưng hắn biết, hắn có lỗi.
Sâu sắc hổ thẹn, bàng hoàng do dự còn có chút mong mỏi không thể phai mờ.
Tiêu Hòa vẫn hi vọng cuộc sống lúc trước quay lại.
Hắn vẫn hi vọng Phàn Thâm sẽ biến lại thành Tiểu Phàn hắn nhận thức.
Mười tám năm trời, mười tám năm ròng rã, hắn trút vào nhiều như vậy, cũng triệt để vây hắn ở nơi này, hắn có thể đi đến, nhưng không cách nào từ trong thoát ra.
Những ngày tháng vô tri vô giác, an ủi duy nhất là Tiêu Hòa không còn mất ngủ.
Tuy rằng bài xích những chuyện phát sinh, nhưng buồn cười là có Phàn Thâm bên cạnh, hắn có thể ngủ say sưa không mộng.
Chẳng qua là sớm chiều điên đảo mà thôi.
Vì quá lâu không ra khỏi nhà, Tiêu Hòa hơi không phân rõ được thời gian, có lẽ đã qua một tuần, cũng có lẽ là một tháng chăng.
Mà Phàn Thâm đang làm gì, hắn không rõ.
Phàn Thâm không nói cho hắn, hắn cũng không bao giờ hỏi, hoặc nên nói hiện trao bọn họ trao đổi ít đến đáng thương.
Nhưng nếu nói có quá nhiều thay đổi thì cũng không phải.
Phàn Thâm ngoại trừ ở trên giường không chút tiết chế, thời điểm khác vẫn giống như thường ngày, tri kỷ, cẩn thận, chu toàn.
Y sẽ chuẩn bị bữa sáng mỹ vị cho hắn, sẽ cùng hắn xem ti vi, sẽ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hắn hoàn mỹ vô khuyết.
Tiêu Hòa ngoại trừ không thể lên mạng ra ngoài, sinh hoạt không khác biệt gì lúc trước.
Nhưng hắn không vẽ tranh, cũng không muốn vẽ gì nữa.
Màn đêm vừa buông, Phàn Thâm trở về, y cau mày vào nhà, nhưng nhìn thấy Tiêu Hòa lông mãy lại giãn ra.
Tiêu Hòa đứng ở đàng kia, Phàn Thâm đi tới, cúi đầu hôn môi hắn.
Tiêu Hòa không nhúc nhích, Phàn Thâm dịu giọng nói: “Mở ra.”
Tiêu Hòa ngây ngốc, nhưng rất nhanh vì đụng chạm của đối phương mà buông lỏng khớp hàm.
Phàn Thâm tiến quân thần tốc, trực chỉ xông thẳng cái lưỡi y thích nhất kia, dây dưa, liếm mút, nhìn người trong lồng ngực vì y mà mềm nhũn cả người.
Một nụ hôn đủ để dấy lên nồng nhiệt, Tiêu Hòa của y, đã là của y rồi.
Nghĩ tới đây, lòng Phàn Thâm dạt dào sung sướng, y ôm hắn đi tới phòng tắm, giữa khí nóng bốc hơi cho hắn khoái lạc, cũng theo hắn đòi hỏi khoái lạc.
Sau khi tham hưởng vui thích, Phàn Thâm ôm lấy Tiêu Hòa, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chuyển nhà đi.”
Tiêu Hòa cứng đờ cả người, một lúc sau dò hỏi: “Tại sao?”
Tiếng nói của hắn hơi khàn, là vì mới vừa bị y lăn qua lăn lại kịch liệt, xin tha quá nhiều lần.
Phàn Thâm đau lòng, hôn nhẹ yết hầu hắn một hồi, Tiêu Hòa lại run run, ánh mắt né tránh: “Đừng… Đừng làm nữa.”
Phàn Thâm nhìn dáng vẻ hắn sợ sệt chống cự, lòng bỗng dưng lạnh lẽo, tia đau lòng khi nãy cũng đổi vị.
Y không muốn giày vò hắn, nhưng hiện tại y muốn.
Phàn Thâm cúi người đè xuống, ngậm môi hắn, theo dòng nước ấm áp ung dung thúc vào.
Tiêu Hòa rên lên một tiếng, cơ thể khẽ run.
Thời điểm bóng đêm triệt để giáng lâm, bọn họ mới dùng bữa tối.
Trên bàn đều là món ăn ưa thích, nhưng Tiêu Hoà lại không có khẩu vị.
Nhưng có không ngon miệng cũng phải ăn, không ăn, Phàn Thâm biết…
Tiêu Hòa nhăn mặt cau mày, không suy nghĩ nữa, cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.
Sau khi ăn xong thì như mọi ngày, dưới ánh trăng bạc, một màn kiều diễm phi sắc.
Phàn Thâm nói dọn nhà, họ liền thật sự dọn nhà.
Đã lâu Tiêu Hòa không ra ngoài, đột nhiên gặp ánh mặt trời còn có chút không khoẻ.
Nhưng rất nhanh Phàn Thâm dẫn hắn vào xe.
Trong xe cực kỳ rộng rãi, ghế ngồi sắp theo hàng dọc, có một bàn trà tinh xảo màu xám bạc bài trí ở giữa.
Kiểu xe như vầy, chi phí tuyệt đối xa xỉ.
Tiêu Hòa ngớ người rồi dần hiểu rõ, xem ra Phàn Thâm đã nhận tổ quy tông.
Y bận rộn mấy ngày qua đại khái là vì việc này.
Vì đêm qua quá mệt mỏi, sau khi lên xe Tiêu Hoà bắt đầu mơ màng, Phàn Thâm nhận ra khác thường của hắn, bèn ôm hắn vào ngực, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, còn phải chờ một lúc mới đến.”
Tiêu Hòa dựa vào người y, mơ mơ màng màng ngủ.
Tháng ngày chuyển nhà so với tưởng tượng của Tiêu Hoà tốt hơn rất nhiều.
Dinh thự này có diện tích lớn, rộng rãi và độc lập, Tiêu Hòa cũng không cần ngày ngày chờ trong nhà, vì bao quanh bên ngoài là cả một hoa viên, hắn có thể tùy ý đi lại.
Sau khi dọn tới nơi này, Phàn Thâm càng ngày càng bận bịu, bận đến không có thời gian hàng đêm đòi hỏi hắn.
Tiêu Hòa nghỉ ngơi ra hồn ra dáng mấy ngày, chỉ là hắn đã quen ngủ ban ngày, đến tối lại không ngủ được.
Nhưng ngủ không được cũng tốt hơn trước đó nhiều.
Tối nay Phàn Thâm về sớm, hai người mây mưa một hồi, ôm nhau ngủ.
Người đàn ông ôm hắn vì thoả mãn mà ngủ rất nhanh, nhưng Tiêu Hòa thì không buồn ngủ.
Hắn lẳng lặng đợi một lúc, lặng lẽ rút cánh tay ra, ngồi dậy.
Bên giường là cửa sổ sát đất to tướng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống dừng tại gương mặt Phàn Thâm.
Tiêu Hòa lẳng lặng nhìn, đột nhiên nhắm chặt hai mắt.
Lồng ngực hắn phun trào nồng đậm chua xót.
Kỳ thực hắn biết, hắn đã sớm không phân rõ Al cùng Phàn Thâm.
Hắn cũng rõ ràng, mình thích người này.
Vô luận là ba tháng hồi ức hắn không ngừng tưởng niệm, hay là mười tám năm hắn liên tục nghi vấn này.
Từ đầu đến cuối hắn đều nghĩ tới y.
Nếu không yêu, cần gì phải chịu khuất nhục này?
Tiêu Hòa biết chứ, chỉ là hắn không cách nào nói ra.
Tình hình hiện tại như vậy, nói hay không nói có lợi gì?
Hắn không thể chữa khỏi cho Phàn Thâm.
Chờ một thời gian nữa đi, nếu hoàn toàn vô vọng, hắn liền rời khỏi nơi này.
——
Sự tình luôn như vậy, thời điểm hắn cho là bết bát nhất, thì sau đó lại có sự việc càng ngoài ý muốn hơn.
Gần đây Tiêu Hòa thích vẽ vật thực, xách bàn vẽ, một mình ngồi miên man trong vườn hoa, miêu tả sinh cơ của vạn vật.
Hắn không vẽ Al, không vẽ Phàn Thâm, chỉ dồn toàn bộ cảm xúc vào khung cảnh sắc xảo mỹ lệ này.
Như vậy, lòng hắn sẽ yên tĩnh.
Nhưng… vô luận thế nào, hắn không nghĩ sẽ thấy người đó.
Tay cầm bút vẽ hoàn toàn cứng đơ, Tiêu Hoà kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng giữa những dải hoa tường vi.
Ngài có mái tóc dài hoa mỹ khiến dòng sông Ngân nơi chân trời tán thán, có đôi mắt xanh thẳm khiến trời quang phải hổ thẹn, ngài đứng ở đó, đại biểu cho phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Hòa đứng dậy, như mê man lẩm bẩm: “Al…”
Người này không phải Phàn Thâm, đây là Al.
-Hết chapter 35-
Tiểu Phàn của hắn rất biết điều, Tiểu Phàn của hắn rất hiểu chuyện, Tiểu Phàn của hắn tuyệt đối không phải thế này.
Đầu óc thật hỗn loạn, hắn không biết do hắn mất ngủ quá độ sản sinh ảo giác hay tất cả những việc này đang thật sự phát sinh.
Phàn Thâm nắm cằm của hắn, thô bạo hôn hắn.
Nụ hôn không chút dịu dàng, nó mang theo cướp đoạt trắng trợn cùng dục vọng chiếm hữu, hận không thể nhai đến tận xương, hận không thể nuốt sâu xuống bụng.
Tiêu Hòa nếm được mùi máu tanh, không rõ là của hắn hay Phàn Thâm, nhưng vị này cay đắng tuyệt vọng nồng đậm lan tràn, tan không hết, xua không tiêu, tựa như màn đêm âm trầm vào Đông không thể nhìn thấy chút tia sáng, chỉ có nỗi giá rét thấu xương.
Tiêu Hòa há miệng muốn nói, nhưng vô dụng, hắn không phát ra được tiếng nào, còn tạo cơ hội để y xâm lấn.
——
Y hôn hắn, càn quét hắn, quấn đau hắn, nắn khổ hắn, nhưng chút ấy nào thấm vào đâu, căn bản không bằng một phần vạn thống khổ trong tâm y.
Y không nỡ tổn thương hắn, không nỡ làm đau hắn, càng không nỡ để hắn thương tâm.
Nhưng y bằng lòng chờ đợi, dùng cả trái tim yêu hắn, đổi lại hắn cho y cái gì?
Phiền Thâm hôn say mê, nhấm nháp hương vị mình luôn ao ước, nhưng trong ngực trong mắt đóng tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc.
Không nhìn thấy con đường phía trước, không tìm được bờ bến cuối cùng, vậy nên không đáng để nhẫn nại nữa.
Bất luận y làm gì, Tiêu Hòa đều sẽ không biết.
Bất luận y chịu đựng thứ gì, Tiêu Hòa đều không để ý.
Bởi trong tim hắn không có y, trong tim người y yêu nhất là một bóng dáng khác.
Sự vô vọng chiếm trọn tâm y, do đó Phàn Thâm lựa chọn buông xuống tất cả.
Nếu ẩn nhẫn cùng nhượng bộ cũng không đổi về chút xíu tâm ý, vậy cần gì phải tự giày vò bản thân?
Dù sao anh cũng không thích tôi, dù gì tôi cũng không chiếm được tâm anh, nhưng chiếm giữ người anh có thể chứ.
Không cách nào khiến anh mỉm cười vì tôi, khiến anh vui vẻ vì tôi, vậy làm anh gào khóc, có thể chứ.
Ở trong lòng tôi gào khóc, ở dưới thân tôi gào khóc, vì tôi mà gào khóc.
Như vậy… trong tâm trí anh chỉ toàn là tôi.
Con ngươi Phàn Thâm dần đen, ánh mắt vốn xanh thẳm trời quang lại thâm đen như biển cả ban đêm, nhưng làn môi mỏng chậm rãi câu lên một nét cười.
Tính trẻ con, thỏa mãn, như chiếm được tất cả.
Bỗng nhiên Phàn Thâm trở nên thật dịu dàng, y tách môi Tiêu Hòa, liếm hàm trên của hắn, y biết hắn không chịu nổi sự tiếp xúc này nhất, chỉ cần không ngừng chạm tới Tiêu Hòa sẽ động tình, sẽ run rẩy, sẽ khó kiềm chế mà phát ra tiếng rên rỉ.
Thân thể không lừa gạt được người, Phàn Thâm dẫn dắt hắn, thì thầm ái muội: “Anh xem, anh vẫn muốn tôi đấy thôi.”
“Đừng nóng vội.” Phàn Thâm kích thích hắn, cho hắn khoái cảm “Anh muốn, tôi cho anh, tôi có thể thỏa mãn anh, chỉ có tôi có thể thỏa mãn anh.”
Toàn thân Tiêu Hòa run rẩy, hai mắt nhắm chặt, nhưng vẫn cố gắng duy trì tiếng nói trấn định: “Dừng lại đi, Tiểu Phàn, dừng lại có được không, cha xin con cầu con… Đừng…”
Vì đau đớn mà hai mắt chợt trợn to, tràn đầy khó tin cùng khiếp sợ.
Phàn Thâm mỉm cười, ngậm môi hắn: “Dừng? Làm sao dừng? Thực là tàn nhẫn, vào lúc này còn nói lời như vậy. Cha? Ai là cha tôi? Anh sao? Anh không phải!” Lời thốt ra, y càng thêm dùng sức.
——
Nhức nhối không thể tưởng tượng nổ tung trong đầu, Tiêu Hòa như mộng mị, trái tim nơi lồng ngực vào nháy mắt đó như cũng ngừng đập.
Điều hắn sợ nhất vẫn phát sinh, mọi việc không thể cứu vãn được nữa.
Lần đầu tiên Tiêu Hòa nhận ra mình bất lực đến thế, vô dụng đến thế.
——
Phàn Thâm đạt được ước muốn, mặc dù là bằng phương thức này, nhưng y vẫn thoả mãn.
Không thể có được hoàn mỹ nhất, nhưng cũng may y có được.
Làm sao cũng không chiếm được trái tim đó, nhưng cũng may hắn, thân thể của hắn đều thuộc về y.
Từ nay về sau, Tiêu Hòa là của y.
Y có thể ngày ngày thấy hắn, có thể hàng đêm ôm hắn, có thể không cần nhẫn nại, có thể không cần chờ đợi, có thể không thấp thỏm, càng không cần sốt sắng.
Có thể đạt được hắn, Phàn Thâm không hối hận.
——
Tiêu Hòa trải qua quãng thời gian không thể tưởng tượng nổi nhất.
Hắn không thích ra khỏi nhà, mà lần này cũng hoàn toàn không ra được nhà.
Phàn Thâm ban ngày ra ngoài, sau khi trở về lập tức đòi hỏi hắn không ngừng.
Tinh lực người trẻ tuổi như vô cùng vô tận, có thể cả đêm ôm hắn, có thể cả đêm ấp ủ hắn, có thể không ngủ không nghỉ chiếm cứ hắn.
Tiêu Hòa từ khiếp sợ luống cuống mới đầu đến liều mạng chống cự, rồi cuối cùng triệt để chết lặng.
Vô lực hành động, vô pháp phản kháng, mà Tiêu Hòa lại không thể rời đi.
Hắn không muốn trở lại hiện thực, không muốn kể tình hình hiện trạng cho Tần Túc, bởi hắn không muốn bị người chế nhạo.
Tạo thành cục diện thế này, hắn muốn phụ trách.
Dù sao đứa nhỏ này do hắn một tay nuôi lớn, Tiểu Phàn khởi đầu là một tờ giấy trắng, biến thành thế nào đều do người dưỡng dục sau đó.
Tiêu Hòa không biết sai ở đâu sai từ lúc nào, nhưng hắn biết, hắn có lỗi.
Sâu sắc hổ thẹn, bàng hoàng do dự còn có chút mong mỏi không thể phai mờ.
Tiêu Hòa vẫn hi vọng cuộc sống lúc trước quay lại.
Hắn vẫn hi vọng Phàn Thâm sẽ biến lại thành Tiểu Phàn hắn nhận thức.
Mười tám năm trời, mười tám năm ròng rã, hắn trút vào nhiều như vậy, cũng triệt để vây hắn ở nơi này, hắn có thể đi đến, nhưng không cách nào từ trong thoát ra.
Những ngày tháng vô tri vô giác, an ủi duy nhất là Tiêu Hòa không còn mất ngủ.
Tuy rằng bài xích những chuyện phát sinh, nhưng buồn cười là có Phàn Thâm bên cạnh, hắn có thể ngủ say sưa không mộng.
Chẳng qua là sớm chiều điên đảo mà thôi.
Vì quá lâu không ra khỏi nhà, Tiêu Hòa hơi không phân rõ được thời gian, có lẽ đã qua một tuần, cũng có lẽ là một tháng chăng.
Mà Phàn Thâm đang làm gì, hắn không rõ.
Phàn Thâm không nói cho hắn, hắn cũng không bao giờ hỏi, hoặc nên nói hiện trao bọn họ trao đổi ít đến đáng thương.
Nhưng nếu nói có quá nhiều thay đổi thì cũng không phải.
Phàn Thâm ngoại trừ ở trên giường không chút tiết chế, thời điểm khác vẫn giống như thường ngày, tri kỷ, cẩn thận, chu toàn.
Y sẽ chuẩn bị bữa sáng mỹ vị cho hắn, sẽ cùng hắn xem ti vi, sẽ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hắn hoàn mỹ vô khuyết.
Tiêu Hòa ngoại trừ không thể lên mạng ra ngoài, sinh hoạt không khác biệt gì lúc trước.
Nhưng hắn không vẽ tranh, cũng không muốn vẽ gì nữa.
Màn đêm vừa buông, Phàn Thâm trở về, y cau mày vào nhà, nhưng nhìn thấy Tiêu Hòa lông mãy lại giãn ra.
Tiêu Hòa đứng ở đàng kia, Phàn Thâm đi tới, cúi đầu hôn môi hắn.
Tiêu Hòa không nhúc nhích, Phàn Thâm dịu giọng nói: “Mở ra.”
Tiêu Hòa ngây ngốc, nhưng rất nhanh vì đụng chạm của đối phương mà buông lỏng khớp hàm.
Phàn Thâm tiến quân thần tốc, trực chỉ xông thẳng cái lưỡi y thích nhất kia, dây dưa, liếm mút, nhìn người trong lồng ngực vì y mà mềm nhũn cả người.
Một nụ hôn đủ để dấy lên nồng nhiệt, Tiêu Hòa của y, đã là của y rồi.
Nghĩ tới đây, lòng Phàn Thâm dạt dào sung sướng, y ôm hắn đi tới phòng tắm, giữa khí nóng bốc hơi cho hắn khoái lạc, cũng theo hắn đòi hỏi khoái lạc.
Sau khi tham hưởng vui thích, Phàn Thâm ôm lấy Tiêu Hòa, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chuyển nhà đi.”
Tiêu Hòa cứng đờ cả người, một lúc sau dò hỏi: “Tại sao?”
Tiếng nói của hắn hơi khàn, là vì mới vừa bị y lăn qua lăn lại kịch liệt, xin tha quá nhiều lần.
Phàn Thâm đau lòng, hôn nhẹ yết hầu hắn một hồi, Tiêu Hòa lại run run, ánh mắt né tránh: “Đừng… Đừng làm nữa.”
Phàn Thâm nhìn dáng vẻ hắn sợ sệt chống cự, lòng bỗng dưng lạnh lẽo, tia đau lòng khi nãy cũng đổi vị.
Y không muốn giày vò hắn, nhưng hiện tại y muốn.
Phàn Thâm cúi người đè xuống, ngậm môi hắn, theo dòng nước ấm áp ung dung thúc vào.
Tiêu Hòa rên lên một tiếng, cơ thể khẽ run.
Thời điểm bóng đêm triệt để giáng lâm, bọn họ mới dùng bữa tối.
Trên bàn đều là món ăn ưa thích, nhưng Tiêu Hoà lại không có khẩu vị.
Nhưng có không ngon miệng cũng phải ăn, không ăn, Phàn Thâm biết…
Tiêu Hòa nhăn mặt cau mày, không suy nghĩ nữa, cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.
Sau khi ăn xong thì như mọi ngày, dưới ánh trăng bạc, một màn kiều diễm phi sắc.
Phàn Thâm nói dọn nhà, họ liền thật sự dọn nhà.
Đã lâu Tiêu Hòa không ra ngoài, đột nhiên gặp ánh mặt trời còn có chút không khoẻ.
Nhưng rất nhanh Phàn Thâm dẫn hắn vào xe.
Trong xe cực kỳ rộng rãi, ghế ngồi sắp theo hàng dọc, có một bàn trà tinh xảo màu xám bạc bài trí ở giữa.
Kiểu xe như vầy, chi phí tuyệt đối xa xỉ.
Tiêu Hòa ngớ người rồi dần hiểu rõ, xem ra Phàn Thâm đã nhận tổ quy tông.
Y bận rộn mấy ngày qua đại khái là vì việc này.
Vì đêm qua quá mệt mỏi, sau khi lên xe Tiêu Hoà bắt đầu mơ màng, Phàn Thâm nhận ra khác thường của hắn, bèn ôm hắn vào ngực, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, còn phải chờ một lúc mới đến.”
Tiêu Hòa dựa vào người y, mơ mơ màng màng ngủ.
Tháng ngày chuyển nhà so với tưởng tượng của Tiêu Hoà tốt hơn rất nhiều.
Dinh thự này có diện tích lớn, rộng rãi và độc lập, Tiêu Hòa cũng không cần ngày ngày chờ trong nhà, vì bao quanh bên ngoài là cả một hoa viên, hắn có thể tùy ý đi lại.
Sau khi dọn tới nơi này, Phàn Thâm càng ngày càng bận bịu, bận đến không có thời gian hàng đêm đòi hỏi hắn.
Tiêu Hòa nghỉ ngơi ra hồn ra dáng mấy ngày, chỉ là hắn đã quen ngủ ban ngày, đến tối lại không ngủ được.
Nhưng ngủ không được cũng tốt hơn trước đó nhiều.
Tối nay Phàn Thâm về sớm, hai người mây mưa một hồi, ôm nhau ngủ.
Người đàn ông ôm hắn vì thoả mãn mà ngủ rất nhanh, nhưng Tiêu Hòa thì không buồn ngủ.
Hắn lẳng lặng đợi một lúc, lặng lẽ rút cánh tay ra, ngồi dậy.
Bên giường là cửa sổ sát đất to tướng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống dừng tại gương mặt Phàn Thâm.
Tiêu Hòa lẳng lặng nhìn, đột nhiên nhắm chặt hai mắt.
Lồng ngực hắn phun trào nồng đậm chua xót.
Kỳ thực hắn biết, hắn đã sớm không phân rõ Al cùng Phàn Thâm.
Hắn cũng rõ ràng, mình thích người này.
Vô luận là ba tháng hồi ức hắn không ngừng tưởng niệm, hay là mười tám năm hắn liên tục nghi vấn này.
Từ đầu đến cuối hắn đều nghĩ tới y.
Nếu không yêu, cần gì phải chịu khuất nhục này?
Tiêu Hòa biết chứ, chỉ là hắn không cách nào nói ra.
Tình hình hiện tại như vậy, nói hay không nói có lợi gì?
Hắn không thể chữa khỏi cho Phàn Thâm.
Chờ một thời gian nữa đi, nếu hoàn toàn vô vọng, hắn liền rời khỏi nơi này.
——
Sự tình luôn như vậy, thời điểm hắn cho là bết bát nhất, thì sau đó lại có sự việc càng ngoài ý muốn hơn.
Gần đây Tiêu Hòa thích vẽ vật thực, xách bàn vẽ, một mình ngồi miên man trong vườn hoa, miêu tả sinh cơ của vạn vật.
Hắn không vẽ Al, không vẽ Phàn Thâm, chỉ dồn toàn bộ cảm xúc vào khung cảnh sắc xảo mỹ lệ này.
Như vậy, lòng hắn sẽ yên tĩnh.
Nhưng… vô luận thế nào, hắn không nghĩ sẽ thấy người đó.
Tay cầm bút vẽ hoàn toàn cứng đơ, Tiêu Hoà kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng giữa những dải hoa tường vi.
Ngài có mái tóc dài hoa mỹ khiến dòng sông Ngân nơi chân trời tán thán, có đôi mắt xanh thẳm khiến trời quang phải hổ thẹn, ngài đứng ở đó, đại biểu cho phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Hòa đứng dậy, như mê man lẩm bẩm: “Al…”
Người này không phải Phàn Thâm, đây là Al.
-Hết chapter 35-