Đệ tử thân truyền!
Tiêu Hòa nghe bốn chữ này, cặp mắt phút chốc sáng ngời.
Một cơ hội tốt cỡ nào! Bất kể ra sao cũng không thể bỏ qua.
Họ vào được bạch môn cũng mới là đệ tử ngoại môn, để bái sư thật sự phải xông qua lam môn.
Mà muốn qua được lam môn cần tu luyện thêm ít nhất sáu năm.
Sáu năm khổ tu, song nếu phương pháp không đúng, không thể đột phá Luyện Khí kỳ, càng đừng nói tới khiêu chiến lam môn.
Hơn nữa dù qua ải lam môn cũng chỉ được làm đệ tử một phân chi, kém xa địa vị đệ tử thân truyền.
Đệ tử thân truyền là tồn tại đặc thù nhất, không những xét tư chất xét tu vi xét phẩm chất, còn phải xem vận khí xem cơ duyên xem số mệnh.
Lần này vận khí Tiêu Hòa tốt vô cùng, đụng phải đợt thu nhận đệ tử vài thập niên nay cũng khó gặp, nếu biểu hiện tốt thì thật sự là một bước lên trời.
Hắn không mơ tưởng sẽ được chưởng môn chân nhân thu làm môn hạ, chỉ hy vọng có thể đi được cao hơn một chút, cách y gần hơn một ít, thế thôi.
Chỉ là con đường này chen chúc vô cùng, người đến cạnh tranh vị trí đệ tử thân truyền đông hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.
Nhưng hắn không sợ.
Tiêu Hòa chà xát hai tay, Lạc Phi cũng sục sôi ý chí chiến đấu, hai người kết bạn đồng hành đi tới địa điểm tuyển chọn.
Không tính đám đệ tử ký danh vừa thông qua bạch môn bọn họ, chỉ đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn cũng đã là một biển người.
Mà nội dung sát hạch cũng rất tối nghĩa, mới cửa đầu tiên liền vô tình tẩy sạch lớp người thường thường.
Tiêu Hòa nhập môn nhiều năm, nhưng chưa từng kiểm nghiệm linh căn.
Đây là quy củ trong môn, chưa tới mười bốn tuổi, không cho phép tra xét linh căn.
Nguyên nhân là tuổi quá nhỏ cơ thể chưa phát triển hoàn chỉnh, linh căn bất ổn, độ chuẩn xác thấp, vô cùng có khả năng bỏ qua thiên linh căn(1), cũng vô cùng có khả năng nhầm tạp linh căn(2) thành bảo bối, do đó không thích hợp kiểm diện(3).
Tuy đại năng giả tu vi cao có thể cho kết quả kiểm tra chính xác, nhưng như vậy sẽ hao tâm tổn sức, mất nhiều hơn được, hơn nữa cũng bất lợi cho thể chất và tinh thần của hài tử quá trình trưởng thành.
Tiểu hài tử mười mấy tuổi tâm tính chưa thành thục, lên lên xuống xuống bừa bãi dễ bị phá huỷ tinh thần, cuối cùng thiên phú mai một, biến thành thường dân.
Do đủ loại nguyên nhân, lưu truyền đến nay, trở thành quy ước.
Thứ gọi là tư chất này, do trời cao chú định, do vận mệnh làm đầu.
Tuy nói nắm giữ linh căn tốt không hẳn tiến nhập được thiên đạo, nắm giữ tạp linh căn cũng chưa chắc cứ thế mai một, nhưng thứ này tựa như xuất phát điểm.
Có linh căn tốt, trời sinh chạy nhanh hơn người khác một vòng, có thể sớm đến đích hơn cũng không tính là bất ngờ.
Mà thua người một vòng, trải qua không ngừng nỗ lực cũng có thể đến đích.
Tại điểm cuối, bất kể là xuất phát sớm hay cất bước muộn, cũng hoàn toàn ngang hàng.
Dĩ nhiên luôn có chuyện ngoài ý muốn, thỏ còn bại bởi rùa, cho nên nói đẳng cấp tư chất không có nghĩa là tất cả.
Hiểu thì hiểu, song Tiêu Hòa vẫn thầm mong linh căn của mình khá khẩm một chút, chí ít có thể rút ngắn chút thời gian.
Hắn biết bản thân có thủy linh căn, nhưng không biết có tạp chất hay không.
Chưa tới Trúc Cơ kỳ, chỉ là Luyện Khí kỳ, miễn chăm chỉ tu luyện, dù cho trên người giữ bốn năm linh căn, cũng không nhất định nhận biết được hết.
Tốc độ kiểm nghiệm tư chất cực nhanh, gần vạn người chia làm hai mươi đại đội, mỗi đại đội lại chia thành năm tiểu tổ, trước từng tiểu tổ đặt bày một cái linh mạc(4), có thể chiếu ra số lượng linh căn trong cơ thể người đứng trước mặt.
Tiêu Hòa và Lạc Phi thuộc tiểu tổ Ba đại đội thứ Mười, vì đến muộn nên xếp cuối hàng.
Mà diễn tiến ở đằng trước cũng không chậm, hầu như không có bước chân nào ngừng, vừa tiến lên đầu hàng chờ vài giây liền có thể xuống.
Mà người đi xuống, đa số đều mang vẻ mặt đau khổ không vui.
Cứ như vậy ước chừng mười lăm phút, trong cái sân to đùng đã rời đi hơn nữa, do tư chất quá tạp nên bị đào thải.
Cũng không phải từ đây không thể tu luyện, mà là chỉ có thể từ từ nâng cao, không thích hợp thu làm đệ tử thân truyền.
Lại thêm mười lăm phút trôi qua, đến lượt Lạc Phi kiểm tra, nhân số chưa được sát hạch đã không còn nhiều.
Tiêu Hòa cổ vũ đối phương: “Cố lên, chắc chắn ca không thành vấn đề!”
Lạc Phi cười nói: “Xin nhận cát ngôn của ngươi.”
Nói xong cất bước lên trên, linh mạc xoay chuyển, mơ hồ hiện lên hình người, sau đó xuất hiện linh căn hai màu.
Trên mặt Lạc Phi lộ vẻ kinh hỉ, Tiêu Hòa cũng mừng cho hắn ta.
Chỉ nghe quản sự kiểm nghiệm nói: “Hỏa thổ song linh căn, hệ tương sinh, cân bằng, ưu.”
Chung quanh lạo rạo ầm ĩ một trận, ánh mắt hâm mộ dồn dập quăng tới.
Thực là may mắn a! Song linh căn hiếm có cũng thôi, còn là hệ tương sinh, này nghĩa là có thể cùng lúc tu luyện hai loại pháp thuật!
Đây xem như tư chất tương đối khá trong lần kiểm nghiệm này, Tiêu Hòa thật tâm vui mừng thay Lạc Phi, nhưng đồng thời lo lắng cho chính mình.
Lạc Phi được một vị sư huynh mang đi, rốt cuộc đến Tiêu Hòa đứng trước linh mạc.
Hắn hít sâu một hơi, không dám mở mắt ra.
Nếu như là tạp linh căn…
Nếu như tư chất kém cỏi…
Nếu như…
Không, dù là tạp linh căn cũng không sao, dù tư chất kém đến không thể tu luyện cũng không sao, Tiêu Hòa bỗng thấy lòng tin kiên định, bất luận thế nào hắn cũng sẽ lên đến đỉnh Thanh Loan sơn, bất luận làm sao hắn đều muốn gặp được y, nên dù tư chất ra sao, con đường tu luyện của hắn tuyệt không dừng lại!
“Thiên… Thiên…”
Giọng nói của quản sự hơi run rẩy.
Tiêu Hòa bỗng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trên linh mạc cũng ngớ ra.
Linh mạc vốn màu trắng bạc giờ khắc này bị màu xanh biển chiếm trọn, không ngừng bốc ra khí lạnh.
Xung quang yên ắng cực kỳ, tất cả mọi người đều nín thở tĩnh khí, nhìn không chớp mắt vào nơi đó.
Mãi đến khi khiếp sợ trôi qua, vị quản sự kia rốt cuộc tìm lại giọng nói mình.
“Đan linh căn, hệ thuỷ, có thể lớn dần, hệ dị biến, băng.”
Tuy đã nhìn thấy, nhưng nghe nói ra, vẫn bị chấn động ngất trời tức khắc.
Đan linh căn! Lại còn lớn dần! Còn có thể dị biến!
Càng đòi mạng là… đan linh căn này cũng quá trâu bò a!
Linh căn con người ta có giống như chiếc đũa, có giống như khúc gỗ, lớn hơn có giống như cọc gỗ, nhưng linh căn Tiêu Hòa này to như vại nước, trâu bò thế là tiết tấu gì a!
Có cần nghịch thiên vậy không!
Tiêu Hòa cũng mở cờ trong bụng! Quả thật quá tốt, có tư chất thế này hắn nhất định được thu làm đệ tử thân truyền, nhất định có thể nhanh chóng trưởng thành, nhất định có thể… đạt được ước nguyện!
Tiêu Hòa hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt bé nhỏ, sư huynh dẫn hắn đến địa điểm sát hạch tiếp theo cũng nhịn không được nhìn hắn vài lần.
Đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp, phải nhìn thêm vài lần a, không chừng trăm năm sau sẽ là trụ cột Hoa Vân tông!
Tiến vào cửa ải thứ hai, còn lại chỉ chừng hơn chục người, mà tư chất Tiêu Hoà trác tuyệt gần như được nội bộ xác định đệ tử thân truyền.
Lần này đến đây thu đồ đệ tổng cộng có bốn vị trưởng lão, trong đó một vị danh xưng Nguyên Phong, vừa vặn cũng có thuỷ linh căn, chỉ dạy Tiêu Hòa là không thể tốt hơn.
Nguyên Phong thời trẻ gặp được kỳ ngộ, dung mạo cố định ở tuổi bốn mươi, không có nét già cỗi mà trầm ổn cứng nhắc, một chưởng quản giáo đường nên có uy nghiêm cùng khí thế đó.
Tiêu Hòa vẫn quan sát diễn tiến vòng sát hạch, không mất tập trung không nhìn xung quanh, khiến lão khá hài lòng, đã có ý thu hắn làm đồ đệ.
Sau vòng sát hạch thứ hai là vòng thứ ba.
Vòng thứ ba cần thực chiến, điểm này Tiêu Hòa không sợ tí nào.
Từ bảy tuổi lên núi hắn chỉ có một mình, muốn ăn cơm phải làm việc, muốn rèn luyện cần làm nhiệm vụ.
Mà trên núi phát nhiệm vụ cũng không đơn giản, săn giết yêu thú thường như ăn cơm bữa, vậy nên Tiêu Hòa tuy còn trẻ nhưng thân thủ rất tốt, quả đoán quyết tuyệt, từng đao trí mạng, không chút lưu tình.
Nguyên Phong ở một bên quan sát, cảm thán ngộ tính hắn cực cao, nhưng cũng hơi băn khoăn.
Thiếu niên này tư chất trác tuyệt, ngộ tính cao, tâm trí kiên định, nhưng sát tâm nặng, cố chấp cực đoan, không quá tương dung với hệ thuỷ ôn hoà ấm áp… E là ngày sau sẽ gặp kiếp nạn.
Đương nhiên đã có ý thu đối phương làm đồ đệ, Nguyên Phong không để ý chút khuyết điểm đó, chung quy lúc giáo dưỡng cần chậm rãi uốn nắn là được.
Sau cùng sát hạch kết thúc, Nguyên Phong đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Hoà, hỏi: “Có muốn bái nhập môn hạ của ta không?”
Hai mắt Tiêu Hòa sáng ngời, trong lòng kích động, quỳ gối xuống đất, đang muốn mở miệng lại đột nhiên bị người khác cắt ngang.
“Hắn có tâm ma!” Một thiếu niên vội vã hô to.
Tất cả đều ngẩn ra, hơi quay đầu.
Tiêu Hòa cũng nhìn sang, thấy được người tới, hai nheo mắt lại.
Là Tô Nghĩa Thần.
Trên người Tô Nghĩa Thần dính máu yêu thú, hiển nhiên hắn ta cũng may mắn thông qua sát hạch, lúc này thấy mọi người đều nhìn sang, hắn ta gấp gáp nói: “Tiêu Hòa si mê chưởng môn chân nhân, tình niệm chấp nhất, tâm ma khắc sâu, mai này tuyệt đối sẽ là đại hoạ.”
Tiêu Hòa lạnh lùng nhìn hắn, nghiến răng nói: “Câm miệng!”
Tô Nghĩa Thần sợ run, nhưng đáy mắt đầy phẫn uất, không cam tâm khi một thằng nghèo rệp lại có thể đắc đạo thăng thiên, nhất định phải ném hắn vào trong vũng bùn!
“Ngươi có dám nói đại đạo ngươi truy cầu không phải hướng tới chưởng môn chân nhân? Ngươi có dám nói ngươi đến cạnh tranh vị trí đệ tử thân truyền không phải để đến gần chưởng môn chân nhân? Ngươi có dám nói ngươi chưa từng tâm niệm mong muốn được gặp mặt chưởng môn một lần?”
Tiêu Hòa mím chặt môi, trong mắt tản ra sát khí.
Nhưng giờ khắc này Tô Nghĩa Thần không sợ, hắn ta ngẩng đầu, nói với Nguyên Phong: “Trưởng lão! Hắn tâm tư bất chính, chấp niệm cực sâu, dù có tư chất trác tuyệt, mai sau cũng tất bị hủy trong thoáng chốc, ngài không biết trước đó đệ tử bất quá chỉ thuận miệng nói một câu ‘Hắn bị chưởng môn chân nhân vứt bỏ’, hắn liền phát điên muốn giết đệ tử!”
Tiêu Hòa nhìn chằm chằm Tô Nghĩa Thần, bàn tay nắm thành quyền, mấy lần muốn rút kiếm.
Nguyên Phong nhíu mày, chất vấn hắn: “Lời đệ tử này nói là thật?”
Tiêu Hòa không lên tiếng.
Nguyên Phong hỏi lại: “Ngươi mê luyến chưởng môn chân nhân? Sở cầu sở dục chỉ vì gặp y một lần?”
Tiêu Hòa vẫn không đáp lại.
Nhưng không phản bác đã là ngầm thừa nhận, mắt Nguyên Phong dần lạnh lẽo, Tô Nghĩa Thần đắc ý nói: “Nếu trưởng lão không tin, không bằng lấy thấu tâm kính ra, chỉ cần chiếu một lần là có thể nhìn rõ tư tưởng xấu xa dơ bẩn trong…”
“Ta không có!” Tiêu Hòa bỗng dưng mở miệng, âm thanh lạnh lẽo như khối nước đá đã lạnh đến cực điểm, bắt đầu nứt.
Tô Nghĩa Thần bị cắt ngang, nhưng hắn ta vẫn ngẩng cao đầu không phục.
Mấy Đại trưởng lão đều dồn dập nhìn về phía Tiêu Hòa, Tiêu Hòa trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: “Chưởng môn chân nhân cứu mạng ta, ta ngưỡng mộ y, sùng kính y thì có gì sai?”
Nguyên Phong nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi khổ luyện nhiều năm để làm gì?”
Tiêu Hòa cắn răng.
Nguyên Phong tiếp tục ép hỏi: “Là vì theo đuổi thiên đạo, hay là khát vọng gặp được người nọ một lần?”
Trước từng tiếng chất vấn, Tiêu Hòa lạnh lùng đứng thẳng, hắn hoàn toàn có thể nói là vì theo đuổi thiên đạo, nhưng hắn không muốn! Giấu được nhất thời không giấu được một đời, huống hồ hắn không cảm thấy mình tâm tâm niệm niệm một người thì có gì sai.
“Là vì muốn sóng vai cùng y!” Lời này vang lên, lại làm Nguyên Phong thất vọng thấy rõ.
“Hài tử này, sao lại…”
Tiêu Hòa chợt ngẩng đầu, ngắt lời lão: “Trưởng lão, vì thiên đạo mà luyện, vì thiên đạo mà cần, một lòng theo đuổi thiên đạo cũng không phải là chấp niệm sao? Thiên của ta, đạo của ta chính là người kia, đệ tử chỉ muốn đứng trên đỉnh Thanh Loan, muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh y, chấp niệm như vậy so với các ngài theo đuổi thiên đạo có gì khác biệt?”
Lời này thốt ra, cũng thật đại nghịch bất đạo.
Nguyên Phong cả giận nói: “Tình kiếp tâm ma, đều là tai tinh, sát tâm của ngươi rất nặng, nếu không thể đạt được tâm nguyện, chẳng phải sẽ nghịch thiên giá địa(6), khiến vạn vật yên diệt, sinh linh đồ thán?”
Tiêu Hòa lạnh lùng nói: “Đệ tử sẽ không!”
“Sẽ không?” Nguyên Phong hỏi ngược lại, “Ngươi dám nói vừa nãy không có dâng lên sát niệm? Ngươi dám nói vừa nãy ngươi không muốn giết tiểu đệ tử kia?”
Người lão chỉ chính là Tô Nghĩa Thần.
Tiêu Hòa hé miệng phản bác: “Đệ tử có ý giết hắn vì tâm tính hắn đê hèn, vì hắn điên đảo thị phi, là vì hắn uổng công làm người!”
“A.” Nguyên Phong cười gằn, “Nếu hôm nay hắn không vạch trần tâm tư của ngươi, nếu hôm nay hắn không nhảy ra chỉ trích ngươi, ngươi vẫn muốn giết hắn?”
Tiêu Hòa không chút do dự nói: “Phải!”
Cực đoan như vậy, chấp niệm như vậy, Nguyên Phong thở dài, lắc đầu: “Ngươi và ta tính tình không hợp, không cách nào ở chung hòa thuận, chuyện thu đồ đệ, thôi vậy.”
Bị Đại trưởng lão từ chối thẳng thừng, tiền đồ Tiêu Hòa xem như bị huỷ hoàn toàn.
Lạc Phi nóng nảy, không khỏi kéo kéo tay Tiêu Hòa, hi vọng hắn chịu nhận sai.
Nhưng Tiêu Hòa ngay cả chút ý tứ khuất phục cũng không có.
Ngay lúc mọi người đang tiếc hận cho Tiêu Hoà không ngớt, một âm thanh biến ảo khôn lường chợt vang vọng trong không trung.
“Tâm ma, tránh không khỏi, chỉ có thể ứng.”
“Đến Thanh Loan điện, ta thu ngươi làm đồ đệ.”
-Hết chapter 43-
Chú giải:
(1) Thiên linh căn: Linh căn thiên phú
(2) Tạp linh căn: Linh căn pha tạp
(3) Từ gốc ở đây là “trắc nhan”, ngôn ngữ mạng Trung Quốc, là chụp các góc nghiêng khuôn mặt. Chỉ có xem xét đầy đủ góc độ mới đánh giá chính xác đẳng cấp một khuôn mặt.
(4) Linh mạc: Thui cứ hiểu là máy chiếu thời cổ đại nhé =))))
(5) Đan linh căn: Linh căn thuần chất
(6) Nghịch thiên giá địa: nghiên trời lệch đất
Tiêu Hòa nghe bốn chữ này, cặp mắt phút chốc sáng ngời.
Một cơ hội tốt cỡ nào! Bất kể ra sao cũng không thể bỏ qua.
Họ vào được bạch môn cũng mới là đệ tử ngoại môn, để bái sư thật sự phải xông qua lam môn.
Mà muốn qua được lam môn cần tu luyện thêm ít nhất sáu năm.
Sáu năm khổ tu, song nếu phương pháp không đúng, không thể đột phá Luyện Khí kỳ, càng đừng nói tới khiêu chiến lam môn.
Hơn nữa dù qua ải lam môn cũng chỉ được làm đệ tử một phân chi, kém xa địa vị đệ tử thân truyền.
Đệ tử thân truyền là tồn tại đặc thù nhất, không những xét tư chất xét tu vi xét phẩm chất, còn phải xem vận khí xem cơ duyên xem số mệnh.
Lần này vận khí Tiêu Hòa tốt vô cùng, đụng phải đợt thu nhận đệ tử vài thập niên nay cũng khó gặp, nếu biểu hiện tốt thì thật sự là một bước lên trời.
Hắn không mơ tưởng sẽ được chưởng môn chân nhân thu làm môn hạ, chỉ hy vọng có thể đi được cao hơn một chút, cách y gần hơn một ít, thế thôi.
Chỉ là con đường này chen chúc vô cùng, người đến cạnh tranh vị trí đệ tử thân truyền đông hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.
Nhưng hắn không sợ.
Tiêu Hòa chà xát hai tay, Lạc Phi cũng sục sôi ý chí chiến đấu, hai người kết bạn đồng hành đi tới địa điểm tuyển chọn.
Không tính đám đệ tử ký danh vừa thông qua bạch môn bọn họ, chỉ đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn cũng đã là một biển người.
Mà nội dung sát hạch cũng rất tối nghĩa, mới cửa đầu tiên liền vô tình tẩy sạch lớp người thường thường.
Tiêu Hòa nhập môn nhiều năm, nhưng chưa từng kiểm nghiệm linh căn.
Đây là quy củ trong môn, chưa tới mười bốn tuổi, không cho phép tra xét linh căn.
Nguyên nhân là tuổi quá nhỏ cơ thể chưa phát triển hoàn chỉnh, linh căn bất ổn, độ chuẩn xác thấp, vô cùng có khả năng bỏ qua thiên linh căn(1), cũng vô cùng có khả năng nhầm tạp linh căn(2) thành bảo bối, do đó không thích hợp kiểm diện(3).
Tuy đại năng giả tu vi cao có thể cho kết quả kiểm tra chính xác, nhưng như vậy sẽ hao tâm tổn sức, mất nhiều hơn được, hơn nữa cũng bất lợi cho thể chất và tinh thần của hài tử quá trình trưởng thành.
Tiểu hài tử mười mấy tuổi tâm tính chưa thành thục, lên lên xuống xuống bừa bãi dễ bị phá huỷ tinh thần, cuối cùng thiên phú mai một, biến thành thường dân.
Do đủ loại nguyên nhân, lưu truyền đến nay, trở thành quy ước.
Thứ gọi là tư chất này, do trời cao chú định, do vận mệnh làm đầu.
Tuy nói nắm giữ linh căn tốt không hẳn tiến nhập được thiên đạo, nắm giữ tạp linh căn cũng chưa chắc cứ thế mai một, nhưng thứ này tựa như xuất phát điểm.
Có linh căn tốt, trời sinh chạy nhanh hơn người khác một vòng, có thể sớm đến đích hơn cũng không tính là bất ngờ.
Mà thua người một vòng, trải qua không ngừng nỗ lực cũng có thể đến đích.
Tại điểm cuối, bất kể là xuất phát sớm hay cất bước muộn, cũng hoàn toàn ngang hàng.
Dĩ nhiên luôn có chuyện ngoài ý muốn, thỏ còn bại bởi rùa, cho nên nói đẳng cấp tư chất không có nghĩa là tất cả.
Hiểu thì hiểu, song Tiêu Hòa vẫn thầm mong linh căn của mình khá khẩm một chút, chí ít có thể rút ngắn chút thời gian.
Hắn biết bản thân có thủy linh căn, nhưng không biết có tạp chất hay không.
Chưa tới Trúc Cơ kỳ, chỉ là Luyện Khí kỳ, miễn chăm chỉ tu luyện, dù cho trên người giữ bốn năm linh căn, cũng không nhất định nhận biết được hết.
Tốc độ kiểm nghiệm tư chất cực nhanh, gần vạn người chia làm hai mươi đại đội, mỗi đại đội lại chia thành năm tiểu tổ, trước từng tiểu tổ đặt bày một cái linh mạc(4), có thể chiếu ra số lượng linh căn trong cơ thể người đứng trước mặt.
Tiêu Hòa và Lạc Phi thuộc tiểu tổ Ba đại đội thứ Mười, vì đến muộn nên xếp cuối hàng.
Mà diễn tiến ở đằng trước cũng không chậm, hầu như không có bước chân nào ngừng, vừa tiến lên đầu hàng chờ vài giây liền có thể xuống.
Mà người đi xuống, đa số đều mang vẻ mặt đau khổ không vui.
Cứ như vậy ước chừng mười lăm phút, trong cái sân to đùng đã rời đi hơn nữa, do tư chất quá tạp nên bị đào thải.
Cũng không phải từ đây không thể tu luyện, mà là chỉ có thể từ từ nâng cao, không thích hợp thu làm đệ tử thân truyền.
Lại thêm mười lăm phút trôi qua, đến lượt Lạc Phi kiểm tra, nhân số chưa được sát hạch đã không còn nhiều.
Tiêu Hòa cổ vũ đối phương: “Cố lên, chắc chắn ca không thành vấn đề!”
Lạc Phi cười nói: “Xin nhận cát ngôn của ngươi.”
Nói xong cất bước lên trên, linh mạc xoay chuyển, mơ hồ hiện lên hình người, sau đó xuất hiện linh căn hai màu.
Trên mặt Lạc Phi lộ vẻ kinh hỉ, Tiêu Hòa cũng mừng cho hắn ta.
Chỉ nghe quản sự kiểm nghiệm nói: “Hỏa thổ song linh căn, hệ tương sinh, cân bằng, ưu.”
Chung quanh lạo rạo ầm ĩ một trận, ánh mắt hâm mộ dồn dập quăng tới.
Thực là may mắn a! Song linh căn hiếm có cũng thôi, còn là hệ tương sinh, này nghĩa là có thể cùng lúc tu luyện hai loại pháp thuật!
Đây xem như tư chất tương đối khá trong lần kiểm nghiệm này, Tiêu Hòa thật tâm vui mừng thay Lạc Phi, nhưng đồng thời lo lắng cho chính mình.
Lạc Phi được một vị sư huynh mang đi, rốt cuộc đến Tiêu Hòa đứng trước linh mạc.
Hắn hít sâu một hơi, không dám mở mắt ra.
Nếu như là tạp linh căn…
Nếu như tư chất kém cỏi…
Nếu như…
Không, dù là tạp linh căn cũng không sao, dù tư chất kém đến không thể tu luyện cũng không sao, Tiêu Hòa bỗng thấy lòng tin kiên định, bất luận thế nào hắn cũng sẽ lên đến đỉnh Thanh Loan sơn, bất luận làm sao hắn đều muốn gặp được y, nên dù tư chất ra sao, con đường tu luyện của hắn tuyệt không dừng lại!
“Thiên… Thiên…”
Giọng nói của quản sự hơi run rẩy.
Tiêu Hòa bỗng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trên linh mạc cũng ngớ ra.
Linh mạc vốn màu trắng bạc giờ khắc này bị màu xanh biển chiếm trọn, không ngừng bốc ra khí lạnh.
Xung quang yên ắng cực kỳ, tất cả mọi người đều nín thở tĩnh khí, nhìn không chớp mắt vào nơi đó.
Mãi đến khi khiếp sợ trôi qua, vị quản sự kia rốt cuộc tìm lại giọng nói mình.
“Đan linh căn, hệ thuỷ, có thể lớn dần, hệ dị biến, băng.”
Tuy đã nhìn thấy, nhưng nghe nói ra, vẫn bị chấn động ngất trời tức khắc.
Đan linh căn! Lại còn lớn dần! Còn có thể dị biến!
Càng đòi mạng là… đan linh căn này cũng quá trâu bò a!
Linh căn con người ta có giống như chiếc đũa, có giống như khúc gỗ, lớn hơn có giống như cọc gỗ, nhưng linh căn Tiêu Hòa này to như vại nước, trâu bò thế là tiết tấu gì a!
Có cần nghịch thiên vậy không!
Tiêu Hòa cũng mở cờ trong bụng! Quả thật quá tốt, có tư chất thế này hắn nhất định được thu làm đệ tử thân truyền, nhất định có thể nhanh chóng trưởng thành, nhất định có thể… đạt được ước nguyện!
Tiêu Hòa hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt bé nhỏ, sư huynh dẫn hắn đến địa điểm sát hạch tiếp theo cũng nhịn không được nhìn hắn vài lần.
Đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp, phải nhìn thêm vài lần a, không chừng trăm năm sau sẽ là trụ cột Hoa Vân tông!
Tiến vào cửa ải thứ hai, còn lại chỉ chừng hơn chục người, mà tư chất Tiêu Hoà trác tuyệt gần như được nội bộ xác định đệ tử thân truyền.
Lần này đến đây thu đồ đệ tổng cộng có bốn vị trưởng lão, trong đó một vị danh xưng Nguyên Phong, vừa vặn cũng có thuỷ linh căn, chỉ dạy Tiêu Hòa là không thể tốt hơn.
Nguyên Phong thời trẻ gặp được kỳ ngộ, dung mạo cố định ở tuổi bốn mươi, không có nét già cỗi mà trầm ổn cứng nhắc, một chưởng quản giáo đường nên có uy nghiêm cùng khí thế đó.
Tiêu Hòa vẫn quan sát diễn tiến vòng sát hạch, không mất tập trung không nhìn xung quanh, khiến lão khá hài lòng, đã có ý thu hắn làm đồ đệ.
Sau vòng sát hạch thứ hai là vòng thứ ba.
Vòng thứ ba cần thực chiến, điểm này Tiêu Hòa không sợ tí nào.
Từ bảy tuổi lên núi hắn chỉ có một mình, muốn ăn cơm phải làm việc, muốn rèn luyện cần làm nhiệm vụ.
Mà trên núi phát nhiệm vụ cũng không đơn giản, săn giết yêu thú thường như ăn cơm bữa, vậy nên Tiêu Hòa tuy còn trẻ nhưng thân thủ rất tốt, quả đoán quyết tuyệt, từng đao trí mạng, không chút lưu tình.
Nguyên Phong ở một bên quan sát, cảm thán ngộ tính hắn cực cao, nhưng cũng hơi băn khoăn.
Thiếu niên này tư chất trác tuyệt, ngộ tính cao, tâm trí kiên định, nhưng sát tâm nặng, cố chấp cực đoan, không quá tương dung với hệ thuỷ ôn hoà ấm áp… E là ngày sau sẽ gặp kiếp nạn.
Đương nhiên đã có ý thu đối phương làm đồ đệ, Nguyên Phong không để ý chút khuyết điểm đó, chung quy lúc giáo dưỡng cần chậm rãi uốn nắn là được.
Sau cùng sát hạch kết thúc, Nguyên Phong đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Hoà, hỏi: “Có muốn bái nhập môn hạ của ta không?”
Hai mắt Tiêu Hòa sáng ngời, trong lòng kích động, quỳ gối xuống đất, đang muốn mở miệng lại đột nhiên bị người khác cắt ngang.
“Hắn có tâm ma!” Một thiếu niên vội vã hô to.
Tất cả đều ngẩn ra, hơi quay đầu.
Tiêu Hòa cũng nhìn sang, thấy được người tới, hai nheo mắt lại.
Là Tô Nghĩa Thần.
Trên người Tô Nghĩa Thần dính máu yêu thú, hiển nhiên hắn ta cũng may mắn thông qua sát hạch, lúc này thấy mọi người đều nhìn sang, hắn ta gấp gáp nói: “Tiêu Hòa si mê chưởng môn chân nhân, tình niệm chấp nhất, tâm ma khắc sâu, mai này tuyệt đối sẽ là đại hoạ.”
Tiêu Hòa lạnh lùng nhìn hắn, nghiến răng nói: “Câm miệng!”
Tô Nghĩa Thần sợ run, nhưng đáy mắt đầy phẫn uất, không cam tâm khi một thằng nghèo rệp lại có thể đắc đạo thăng thiên, nhất định phải ném hắn vào trong vũng bùn!
“Ngươi có dám nói đại đạo ngươi truy cầu không phải hướng tới chưởng môn chân nhân? Ngươi có dám nói ngươi đến cạnh tranh vị trí đệ tử thân truyền không phải để đến gần chưởng môn chân nhân? Ngươi có dám nói ngươi chưa từng tâm niệm mong muốn được gặp mặt chưởng môn một lần?”
Tiêu Hòa mím chặt môi, trong mắt tản ra sát khí.
Nhưng giờ khắc này Tô Nghĩa Thần không sợ, hắn ta ngẩng đầu, nói với Nguyên Phong: “Trưởng lão! Hắn tâm tư bất chính, chấp niệm cực sâu, dù có tư chất trác tuyệt, mai sau cũng tất bị hủy trong thoáng chốc, ngài không biết trước đó đệ tử bất quá chỉ thuận miệng nói một câu ‘Hắn bị chưởng môn chân nhân vứt bỏ’, hắn liền phát điên muốn giết đệ tử!”
Tiêu Hòa nhìn chằm chằm Tô Nghĩa Thần, bàn tay nắm thành quyền, mấy lần muốn rút kiếm.
Nguyên Phong nhíu mày, chất vấn hắn: “Lời đệ tử này nói là thật?”
Tiêu Hòa không lên tiếng.
Nguyên Phong hỏi lại: “Ngươi mê luyến chưởng môn chân nhân? Sở cầu sở dục chỉ vì gặp y một lần?”
Tiêu Hòa vẫn không đáp lại.
Nhưng không phản bác đã là ngầm thừa nhận, mắt Nguyên Phong dần lạnh lẽo, Tô Nghĩa Thần đắc ý nói: “Nếu trưởng lão không tin, không bằng lấy thấu tâm kính ra, chỉ cần chiếu một lần là có thể nhìn rõ tư tưởng xấu xa dơ bẩn trong…”
“Ta không có!” Tiêu Hòa bỗng dưng mở miệng, âm thanh lạnh lẽo như khối nước đá đã lạnh đến cực điểm, bắt đầu nứt.
Tô Nghĩa Thần bị cắt ngang, nhưng hắn ta vẫn ngẩng cao đầu không phục.
Mấy Đại trưởng lão đều dồn dập nhìn về phía Tiêu Hòa, Tiêu Hòa trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: “Chưởng môn chân nhân cứu mạng ta, ta ngưỡng mộ y, sùng kính y thì có gì sai?”
Nguyên Phong nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi khổ luyện nhiều năm để làm gì?”
Tiêu Hòa cắn răng.
Nguyên Phong tiếp tục ép hỏi: “Là vì theo đuổi thiên đạo, hay là khát vọng gặp được người nọ một lần?”
Trước từng tiếng chất vấn, Tiêu Hòa lạnh lùng đứng thẳng, hắn hoàn toàn có thể nói là vì theo đuổi thiên đạo, nhưng hắn không muốn! Giấu được nhất thời không giấu được một đời, huống hồ hắn không cảm thấy mình tâm tâm niệm niệm một người thì có gì sai.
“Là vì muốn sóng vai cùng y!” Lời này vang lên, lại làm Nguyên Phong thất vọng thấy rõ.
“Hài tử này, sao lại…”
Tiêu Hòa chợt ngẩng đầu, ngắt lời lão: “Trưởng lão, vì thiên đạo mà luyện, vì thiên đạo mà cần, một lòng theo đuổi thiên đạo cũng không phải là chấp niệm sao? Thiên của ta, đạo của ta chính là người kia, đệ tử chỉ muốn đứng trên đỉnh Thanh Loan, muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh y, chấp niệm như vậy so với các ngài theo đuổi thiên đạo có gì khác biệt?”
Lời này thốt ra, cũng thật đại nghịch bất đạo.
Nguyên Phong cả giận nói: “Tình kiếp tâm ma, đều là tai tinh, sát tâm của ngươi rất nặng, nếu không thể đạt được tâm nguyện, chẳng phải sẽ nghịch thiên giá địa(6), khiến vạn vật yên diệt, sinh linh đồ thán?”
Tiêu Hòa lạnh lùng nói: “Đệ tử sẽ không!”
“Sẽ không?” Nguyên Phong hỏi ngược lại, “Ngươi dám nói vừa nãy không có dâng lên sát niệm? Ngươi dám nói vừa nãy ngươi không muốn giết tiểu đệ tử kia?”
Người lão chỉ chính là Tô Nghĩa Thần.
Tiêu Hòa hé miệng phản bác: “Đệ tử có ý giết hắn vì tâm tính hắn đê hèn, vì hắn điên đảo thị phi, là vì hắn uổng công làm người!”
“A.” Nguyên Phong cười gằn, “Nếu hôm nay hắn không vạch trần tâm tư của ngươi, nếu hôm nay hắn không nhảy ra chỉ trích ngươi, ngươi vẫn muốn giết hắn?”
Tiêu Hòa không chút do dự nói: “Phải!”
Cực đoan như vậy, chấp niệm như vậy, Nguyên Phong thở dài, lắc đầu: “Ngươi và ta tính tình không hợp, không cách nào ở chung hòa thuận, chuyện thu đồ đệ, thôi vậy.”
Bị Đại trưởng lão từ chối thẳng thừng, tiền đồ Tiêu Hòa xem như bị huỷ hoàn toàn.
Lạc Phi nóng nảy, không khỏi kéo kéo tay Tiêu Hòa, hi vọng hắn chịu nhận sai.
Nhưng Tiêu Hòa ngay cả chút ý tứ khuất phục cũng không có.
Ngay lúc mọi người đang tiếc hận cho Tiêu Hoà không ngớt, một âm thanh biến ảo khôn lường chợt vang vọng trong không trung.
“Tâm ma, tránh không khỏi, chỉ có thể ứng.”
“Đến Thanh Loan điện, ta thu ngươi làm đồ đệ.”
-Hết chapter 43-
Chú giải:
(1) Thiên linh căn: Linh căn thiên phú
(2) Tạp linh căn: Linh căn pha tạp
(3) Từ gốc ở đây là “trắc nhan”, ngôn ngữ mạng Trung Quốc, là chụp các góc nghiêng khuôn mặt. Chỉ có xem xét đầy đủ góc độ mới đánh giá chính xác đẳng cấp một khuôn mặt.
(4) Linh mạc: Thui cứ hiểu là máy chiếu thời cổ đại nhé =))))
(5) Đan linh căn: Linh căn thuần chất
(6) Nghịch thiên giá địa: nghiên trời lệch đất