Hầu Nhi Tửu mỹ vị, nhưng đúng thật là rượu mạnh.
Phàm nhân uống một ngụm e sẽ say khướt ba ngày chưa tan, còn các tu sĩ thể chất cực tốt không đến nỗi ngủ mê mệt, nhưng mơ mơ hồ hồ không phân rõ chiều nay là chiều nào cũng rất có khả năng.
Tiêu Hòa sảng khoái, bước đi như tung bay, sầu muộn mấy ngày được giải thoát, cảm thấy nhìn thứ gì cũng hợp mắt, nhìn cái gì cũng cao hứng.
Lúc này nhìn ‘Lạc Phi ca’ cũng giống như sư tôn, thực sự là kỳ diệu.
“Lạc Phi ca!” Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, cười đùa nói “Sao trước đây đệ không phát hiện dung mạo huynh đẹp mắt như vậy nhỉ.” Đẹp giống như đúc sư tôn, thật tốt a!
Có câu uống rượu say phun lời thật, nhưng kỳ thực Vân Thanh biết, lời sâu rượu nói không thể nghe.
Nhưng lúc này y không thể không nghe.
Thiếu niên như không xương tựa vào lồng ngực y, đôi mắt lóng lánh trừng trừng nhìn y, cánh môi đỏ mọng vì nhiễm hương rượu mà càng động nhân, nhưng lời nói ra lại đâm sâu lòng người.
Vân Thanh lạnh lùng nói “Ta không phải Lạc Phi.”
Tiêu Hòa lại không tin, níu lấy y phục Vân Thanh thầm thì “Không phải Lạc Phi ca, chẳng lẽ là sư tôn sao?”
Hắn nói tuy nhỏ, nhưng một từ cũng không lọt khỏi tai Vân Thanh, lòng càng thấy nặng nề, y lạnh lùng nói “Ta là Vân Thanh.”
“Không thể nào!” Tiêu Hòa như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, liếc mắt trừng đối phương “Lạc Phi ca ca đừng đùa, đệ còn không nhận rõ ca và sư tôn hay sao? Sư tôn là cao cao tại thượng, xa không chạm tới, nhưng ca thì không giống, ca luôn ở bên cạnh đệ, có thể trò chuyện với đệ, có thể uống rượu cùng đệ… Còn có thể… Còn có thể…”
Hắn bĩu môi than vài câu, tiếng nói nhỏ vô cùng, Vân Thanh chưa nghe rõ, nhưng câu cuối cùng lại nghe rõ rõ ràng ràng.
“Nói chung… ca là tốt nhất, tốt hơn sư tôn nhiều lắm!”
Con ngươi Vân Thanh co lại, cảm nhận rõ đau đớn như kim châm nơi ngực truyền đến, y nhìn thiếu niên gương mặt ửng đỏ trong lòng, lành lạnh hỏi “Không phải ngươi thích nhất là sư tôn sao? Y cứu ngươi, ngươi ngưỡng mộ y, thậm chí còn nói chỉ muốn đứng bên cạnh y.”
Vân Thanh dứt lời, vào tai Tiêu Hòa, lại lập tức khơi dậy chuyện thương tâm của hắn.
Đương nhiên hắn thích sư tôn, đương nhiên hắn ngưỡng mộ sư tôn, coi y như hi vọng sống, xem y thành trụ cột sinh tồn, xem y là người quan trọng nhất trong đời.
Nhưng… vậy có ích gì?
Người đứng cạnh sư tôn là sư mẫu.
Sư tôn tuyệt không thể thuộc về hắn.
Sư tôn của hắn đã là của người khác.
Nhớ tới cặp nam nữ dây dưa nhìn thấy ở Hương Hoa Lâu, hắn liền phiền não, buồn bực nói “Đã là quá khứ, lúc đó đệ nhất thời mơ hồ, hiện tại mới cảm thấy nó không thực tế, yêu thích a ngưỡng mộ a đều vô ích, sư tôn cách đệ quá xa, với không tới. Lại nói vẫn là hai ta tốt…” Tiêu Hòa ngửa đầu nhìn vị ‘Lạc Phi ca’ cực kỳ giống sư tôn này, cảm thấy lòng ngứa ngáy “Lạc Phi ca thật đẹp mắt nha.”
Vân Thanh chế trụ eo Tiêu Hòa, con ngươi tối đen, hận không thể nuốt luôn thiếu niên vô tâm này vào bụng.
Vì còn trẻ tuổi, nên mặc sức tuỳ tiện.
Muốn thích ai thì thích, muốn ngưỡng mộ người nào liền ngưỡng mộ người đó.
Khoảnh khắc trước còn luôn miệng nói ngưỡng mộ y, bất quá mới qua vài ngày liền bị người khác mê hoặc.
Nếu vừa nãy y không đúng lúc xuất hiện, Lạc Phi sẽ hôn hắn?
Mà hắn… sẽ cự tuyệt?
Vốn là đang chờ mong nhỉ.
Nghĩ tới chuyện có thể sẽ phát sinh, Vân Thanh cảm thấy trái tim như bị rắn cắn, đau đớn khôn tả.
Y muốn đoạn(1), nhưng kỳ thực Tiêu Hòa đã sớm buông.
Nguyên lai chỉ có y buồn cười đem phần chấp niệm kia chôn sâu trong tâm, ngâm tận xương, bỏ không được, vứt không đi, vì thế ngày đêm dằn vặt.
Còn hắn thì sao, cầm nhanh, buông càng nhanh.
Tiêu sái như vậy, đáng giận như vậy.
Không biết trong lòng đang phun trào là đố kị hay là phẫn uất, Vân Thanh mang ý nghĩ trút giận cúi đầu hôn hắn.
Môi chạm vào nhau, Vân Thanh vì xúc cảm rất tốt kia mà khẽ nhíu mày.
Tiêu Hòa thì trợn to mắt, nhìn chằm chằm đối phương không chớp lấy một cái.
Sư… Sư tôn! Sư tôn hôn hắn!
Không… sao mà được chứ, sư tôn chỉ có thể hôn sư mẫu, không thể hôn hắn.
Là mộng sao? Không đúng, không phải…
A! Đầu óc Tiêu Hòa nghĩ lung ta lung tung đột nhiên bật ra đáp án.
Là Lạc Phi ca a.
Lạc Phi ca lớn lên bộ dáng giống sư tôn như đúc.
Thật tốt.
Tiêu Hòa nhìn người trước mắt, trong lòng thầm hô tên sư tôn, sau đó thử liếm đối phương một cái.
Vân Thanh vốn còn chút trấn tĩnh hai mắt đột nhiên chuyển đen, không chút do dự tách ra hàm răng hắn ra, xông vào càn quét, quấn lấy đầu lưỡi, bắt đầu điên cuồng xâm lấn.
Đầu Tiêu Hòa hơi choáng nhưng không hề có ý phản kháng, hắn ngửa đầu chịu đựng, lòng thầm gọi tên sư tôn, toàn thân không kiềm chế được run lên.
Sư tôn hôn hắn, sư tôn chạm hắn, sư tôn ôm hắn, cho hắn, giữ hắn.
Loại khoái cảm khiến da đầu cũng run theo giúp hắn quên tất cả, Tiêu Hòa chủ động vòng qua người đối phương.
Vân Thanh vì động tác này của hắn mà lấy lại một tia lý trí, vừa buông Tiêu Hoà ra, hắn lại tự mình quấn tới, thậm chí còn khó nhịn chuyển động cơ thể.
Dây cung gọi là lý trí trong đầu triệt để đứt đoạn, Vân Thanh ôm ngang đối phương, trực tiếp trở về phòng, ném người lên giường, nghiêng thân đè lên.
Đầu óc Tiêu Hòa hỗn loạn, chỉ cảm thấy thân thể tê dại, tâm cũng ngứa, nhìn sư tôn, nhớ lại giấc mộng kiều diễm kia, càng thêm nóng người.
Hôn sâu hôn nồng nhiệt hôn kích tình, sau đó quên đi hết thảy.
Dây dưa, cọ xát, nóng bỏng, hôn môi, đòi hỏi thế nào cũng không đủ, thật muốn va chạm nhiều hơn nữa.
Tiêu Hòa dưới thúc giục của men rượu, hoàn toàn không nhận rõ hiện thực cùng hư ảo, chỉ muốn hưởng thụ, muốn thoải mái, muốn ôm chặt đối phương.
Mãi đến sau một cơn đau buốt kịch liệt, Tiêu Hòa bỗng mở to mắt: “Đau, đau.”
Vân Thanh hôn hắn, ngón tay khẽ nâng, một vệt sáng mỏng xẹt qua, xoa dịu nơi bị thương: “Đừng sợ, không có chuyện gì.”
Thanh âm này như có ma lực, Tiêu Hòa thả lỏng cơ thể, đau đớn qua đi, hắn cảm giác được một tư vị khó diễn tả thành lời, phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Đêm mông lung, trăng treo cao, trong phòng một màn kiều diễm túy xuân thu.
Khoảnh khắc lên đến đỉnh, Tiêu Hòa gần như nghĩ mình sẽ chết.
Hắn ôm chặt người trên thân, nhắm hai mắt hừ nhẹ, thân thể không tự chủ run rẩy.
Mà lúc này, người trên thân hắn dùng âm thanh khàn khàn hỏi: “Tiêu Hòa, ta là ai?”
Tiêu Hòa say người, say rượu, tâm càng say, vừa định hô một tiếng sư tôn thì đột nhiên phản ứng lại… không phải sư tôn.
Làm sao là sư tôn được? Rõ ràng là Lạc Phi ca dung mạo giống hệt sư tôn.
Hắn mơ mơ màng màng, càng nghĩ càng nhận định không phải sư tôn bèn dịu giọng gọi: “Lạc Phi ca.”
Giọng nói ngọt ngào vì vừa được thoả mãn càng trở nên êm tai, nhưng nương theo nó, lời thốt ra lại tàn nhẫn như một lưỡi dao sắc bén có thể đâm thủng trái tim người.
Thực sự là say khướt a, đến giờ vẫn không nhận rõ người nào.
Khóe miệng Vân Thanh giương một nụ cười khổ, nhưng đáy mắt ngập tràn bi ai.
Thôi, không nhận rõ thì không nhận rõ, cũng tốt.
Y cúi đầu hôn hắn, làm hắn không thể phát ra tiếng nào, rồi tiến vào lần nữa.
Chung quy, người hắn mong không phải y.
Vậy dứt khoát chỉ cần khoái lạc là được.
——
Một đêm hoang đàng, hôm sau tỉnh lại, Tiêu Hòa không thể xuống giường.
Cảm giác say sưa không tốt chút nào, đầu đau như muốn nứt ra.
Tiếp tục hồi tưởng lại chuyện phát sinh tối qua, Tiêu Hòa như rơi xuống vực sâu.
Hắn… Hắn đã làm cái gì?
Đau nhói ở phía sau còn rõ rõ rành rành, thật không có cách nào tự lừa mình dối người.
Không ngờ hắn lại… lại…
Tiêu Hòa hoảng hốt, gương mặt trắng bệch ngồi trên giường, không biết nên làm gì.
Hắn xem Lạc Phi thành sư tôn, thậm chí phát sinh chuyện như vậy.
Tuy lúc đó say rượu không phân rõ đông tây nam bắc, nhưng sau khi tỉnh rượu, ký ức tàn dư trong đầu rõ nét đến kinh người.
Lạc Phi đưa hắn về, hắn lôi kéo đối phương, sau đó… mơ mơ hồ hồ xem Lạc Phi thành sư tôn mà hôn?
Sau đó nữa…
Tiêu Hòa không dám nghĩ tiếp, trong lồng ngực dâng lên tầng tầng khí lạnh.
Hắn coi Lạc Phi là bằng hữu tốt nhất, nhưng lại cùng bằng hữu tốt nhất phát sinh chuyện như vậy.
Mặc dù là uống say, nhưng vậy cũng quá mức!
Sau này làm sao cả hai đối mặt nhau? Sau này phải cư xử với nhau thế nào?
Hơn nữa… Tiêu Hòa co quắp ngồi trên giường, mặt không có chút máu.
Hắn thực không thể lừa mình dối người.
Hắn thật sự ôm ấp ý nghĩ dơ bẩn với sư tôn, hắn thật sự khát vọng sư tôn của chính mình.
Dù cho y đã có sư mẫu, dù cho y chỉ coi hắn là đồ đệ.
Vậy mà sau khi uống say, hắn xem một người khác thành y, tiến tới làm chuyện đó.
Xong, xong… Trong đầu Tiêu Hòa chỉ còn một ý nghĩ, hắn triệt để xong rồi.
——-
Ngơ ngơ ngác ngác ròng rã ba ngày, Tiêu Hòa rốt cuộc phấn chấn lại.
Hắn phải đi tìm Lạc Phi nói chuyện, phải giải thích với ca ấy, dù cho từ nay ca ấy sẽ tuyệt giao với hắn, nhưng ít nhất hắn phải nói lời xin lỗi.
Nghĩ vậy, Tiêu Hòa đi tới viện Lạc Phi ở, lại không gặp được người.
Thụy Tâm ngậm căn tiên thảo nói: “Tiểu Hòa, đệ tìm Lạc Phi sao? Đệ ấy đi làm nhiệm vụ rồi, chà chà, vận khí tiểu tử này tốt ghê, vậy mà được đi Huyền Tung lâm, muốn đến đó phải được đề cử đấy.”
Lạc Phi không có ở đây? Tiêu Hòa hơi giật mình.
Thụy Tâm vỗ vỗ vai hắn: “Không nóng vội, phỏng chừng trong vòng nửa năm đệ ấy cũng đừng hòng về. Đệ buồn chán thì tới tìm bọn huynh chơi, sư huynh dẫn đệ đi uống Hầu Nhi Tử nữa.”
Tiêu Hòa vừa nghe chữ rượu liền sợ, lắc đầu nguầy nguậy.
Từ chỗ Thụy Tâm ra về, Tiêu Hòa thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Phi ca ra ngoài đại khái là muốn tránh mặt hắn nhỉ.
Cũng tốt… Thời gian dài, chuyện dần phai nhạt, sau đó có thể trở về bình thường.
Giải quyết được một tâm sự, tâm tình Tiêu Hòa cũng tốt lên.
Hắn đi về phía Thanh Loan điện, khi ngang qua mảnh rừng trồng tiên thảo chợt nghe một giọng nói nhỏ: “Dừng… Dừng tay.”
Nữ nhân này đè thấp giọng, song vẫn trầm bổng ý vị, êm tai vô cùng.
Mà Tiêu Hòa đột nhiên cứng đờ người, hắn biết đó là ai.
Hồng Sương, sư mẫu hắn.
Tiêu Hòa không còn ngây thơ như lúc trước, chỉ nghe tiếng kêu rên liền biết đó là đang hôn, mà có thể hôn môi sư mẫu chỉ có sư tôn.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Tiêu Hòa lại cảm giác lồng ngực đau nhói, đau đến làm hắn cất bước bỏ chạy.
Hắn rất sợ chứng kiến, thật sự rất sợ. Không nhìn còn có thể nghĩ, nhìn rồi thì…
Mà kỳ thực… hiện tại hắn tuyệt vọng nhỉ.
Vốn là hắn mơ mộng hão huyền.
Tiêu Hòa chạy quá nhanh, nên không nghe được nội dung sau đó.
Hồng Sương vung một cái tát qua, lạnh lùng nói: “Liệt Tình, ngươi cút cho ta! Trở về tìm tiểu hồ ly tinh của ngươi đi, lão nương không rảnh ở đây đùa với ngươi.”
Nam nhân gọi là Liệt Tình kia bị xáng một bạt tai mà mặt vẫn không đổi sắc, ngược lại cười khẽ: “Đừng nói mấy câu vô nghĩa đó, ngươi bám víu được cành cao còn có thể để ý ta?”
***
Tiêu Hòa một đường thẳng tắp chạy về Thanh Loan điện, nhốt mình trong phòng cả ngày, ngồi ngốc lăng không bước ra.
Mãi cho đến tối, Vân Thanh lại đây.
Y vẫn dáng vẻ đó, bạch bào, tóc đen, vân đạm phong khinh, tao nhã vô song.
Nhưng Tiêu Hòa không dám nhìn y lấy một lần.
“Sao vậy? Cả ngày không ra ăn cơm.”
Tiêu Hòa không lên tiếng.
Con ngươi Vân Thanh co lại, đi tới hỏi: “Vẫn còn sa vào tu luyện ư?”
Vì đối phương tới gần, Tiêu Hoà chợt lùi về sau một bước.
Vân Thanh hơi cứng người, nhưng rất nhanh y liền khôi phục như ban đầu, không, thậm chí còn điềm tĩnh lạnh nhạt hơn.
“Ngày mai ta có thời gian, chúng ta quay lại giờ học mọi khi.”
Mấy ngày qua Tiêu Hoà bị dằn vặt muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt, chuyện phát sinh trong cái đêm say rượu đó liền xông vào đầu, sau đó hắn sẽ nhớ y phát điên, sẽ khao khát ước ao y hơn cả trước đây.
Vì y, hắn sắp không còn ra hình người, mà sư tôn của hắn vẫn trầm ổn điềm tĩnh như thế, lãnh đạm lạnh nhạt như thế.
Không… y không lãnh đạm, cũng chẳng lạnh nhạt, y chỉ như thế với hắn.
Tựa như vừa rồi, y cũng có thể ở trong rừng tiên thảo hôn môi sư mẫu, có thể nhiệt tình vỗ về nàng, yêu nàng…
Nghĩ đến đây, sự đố kị như rắn độc cắn nuốt trái tim hắn, Tiêu Hòa bỗng không kiềm chế được.
“Đệ tử không muốn học!”
Vân Thanh nhìn hắn, “Vì sao?”
Tiêu Hòa không nhìn y, chỉ cau mày lạnh lùng nói: “Đệ tử muốn ra ngoài!”
Vân Thanh nhướng mày, âm thanh hơi trầm xuống: “Đi đâu?”
Tiêu Hòa không nói ra được cớ nào, nhưng Vân Thanh thay hắn bỏ thêm một câu: “Muốn đi Huyền Tung lâm sao?”
Huyền Tung lâm là chỗ nào? Tiêu Hòa cảm thấy có chút ấn tượng, nhưng vẫn không nhớ ra, bất quá có một nơi là được, chỉ cần không phải Thanh Loan sơn là được, hắn lớn tiếng trả lời: “Đúng! Đệ tử muốn đến Huyền Tung lâm.”
Không khí chung quanh đột nhiên lạnh xuống, đôi mắt Vân Thanh lạnh lẽo như hàn sương mùa Đông, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
“Mới xa hắn ta ba ngày đã không chịu được?”
Tiêu Hòa có chút mờ mịt, ngay sau đó bị ép đối diện cùng Vân Thanh, lọt vào đôi con ngươi không chút cảm tình kia, Tiêu Hòa như quên hết mọi phản ứng, trái tim như bị nắm chặt sít sao.
Vân Thanh nhìn chằm chằm hắn, âm thanh trầm thấp rét lạnh: “Tiêu Hòa, rốt cuộc ngươi là bạc tình hay đa tình?”
-Hết chapter 46-
Chú giải:
(1)Đoạn này là đoạn tuyệt, cắt đứt nhé
Phàm nhân uống một ngụm e sẽ say khướt ba ngày chưa tan, còn các tu sĩ thể chất cực tốt không đến nỗi ngủ mê mệt, nhưng mơ mơ hồ hồ không phân rõ chiều nay là chiều nào cũng rất có khả năng.
Tiêu Hòa sảng khoái, bước đi như tung bay, sầu muộn mấy ngày được giải thoát, cảm thấy nhìn thứ gì cũng hợp mắt, nhìn cái gì cũng cao hứng.
Lúc này nhìn ‘Lạc Phi ca’ cũng giống như sư tôn, thực sự là kỳ diệu.
“Lạc Phi ca!” Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, cười đùa nói “Sao trước đây đệ không phát hiện dung mạo huynh đẹp mắt như vậy nhỉ.” Đẹp giống như đúc sư tôn, thật tốt a!
Có câu uống rượu say phun lời thật, nhưng kỳ thực Vân Thanh biết, lời sâu rượu nói không thể nghe.
Nhưng lúc này y không thể không nghe.
Thiếu niên như không xương tựa vào lồng ngực y, đôi mắt lóng lánh trừng trừng nhìn y, cánh môi đỏ mọng vì nhiễm hương rượu mà càng động nhân, nhưng lời nói ra lại đâm sâu lòng người.
Vân Thanh lạnh lùng nói “Ta không phải Lạc Phi.”
Tiêu Hòa lại không tin, níu lấy y phục Vân Thanh thầm thì “Không phải Lạc Phi ca, chẳng lẽ là sư tôn sao?”
Hắn nói tuy nhỏ, nhưng một từ cũng không lọt khỏi tai Vân Thanh, lòng càng thấy nặng nề, y lạnh lùng nói “Ta là Vân Thanh.”
“Không thể nào!” Tiêu Hòa như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, liếc mắt trừng đối phương “Lạc Phi ca ca đừng đùa, đệ còn không nhận rõ ca và sư tôn hay sao? Sư tôn là cao cao tại thượng, xa không chạm tới, nhưng ca thì không giống, ca luôn ở bên cạnh đệ, có thể trò chuyện với đệ, có thể uống rượu cùng đệ… Còn có thể… Còn có thể…”
Hắn bĩu môi than vài câu, tiếng nói nhỏ vô cùng, Vân Thanh chưa nghe rõ, nhưng câu cuối cùng lại nghe rõ rõ ràng ràng.
“Nói chung… ca là tốt nhất, tốt hơn sư tôn nhiều lắm!”
Con ngươi Vân Thanh co lại, cảm nhận rõ đau đớn như kim châm nơi ngực truyền đến, y nhìn thiếu niên gương mặt ửng đỏ trong lòng, lành lạnh hỏi “Không phải ngươi thích nhất là sư tôn sao? Y cứu ngươi, ngươi ngưỡng mộ y, thậm chí còn nói chỉ muốn đứng bên cạnh y.”
Vân Thanh dứt lời, vào tai Tiêu Hòa, lại lập tức khơi dậy chuyện thương tâm của hắn.
Đương nhiên hắn thích sư tôn, đương nhiên hắn ngưỡng mộ sư tôn, coi y như hi vọng sống, xem y thành trụ cột sinh tồn, xem y là người quan trọng nhất trong đời.
Nhưng… vậy có ích gì?
Người đứng cạnh sư tôn là sư mẫu.
Sư tôn tuyệt không thể thuộc về hắn.
Sư tôn của hắn đã là của người khác.
Nhớ tới cặp nam nữ dây dưa nhìn thấy ở Hương Hoa Lâu, hắn liền phiền não, buồn bực nói “Đã là quá khứ, lúc đó đệ nhất thời mơ hồ, hiện tại mới cảm thấy nó không thực tế, yêu thích a ngưỡng mộ a đều vô ích, sư tôn cách đệ quá xa, với không tới. Lại nói vẫn là hai ta tốt…” Tiêu Hòa ngửa đầu nhìn vị ‘Lạc Phi ca’ cực kỳ giống sư tôn này, cảm thấy lòng ngứa ngáy “Lạc Phi ca thật đẹp mắt nha.”
Vân Thanh chế trụ eo Tiêu Hòa, con ngươi tối đen, hận không thể nuốt luôn thiếu niên vô tâm này vào bụng.
Vì còn trẻ tuổi, nên mặc sức tuỳ tiện.
Muốn thích ai thì thích, muốn ngưỡng mộ người nào liền ngưỡng mộ người đó.
Khoảnh khắc trước còn luôn miệng nói ngưỡng mộ y, bất quá mới qua vài ngày liền bị người khác mê hoặc.
Nếu vừa nãy y không đúng lúc xuất hiện, Lạc Phi sẽ hôn hắn?
Mà hắn… sẽ cự tuyệt?
Vốn là đang chờ mong nhỉ.
Nghĩ tới chuyện có thể sẽ phát sinh, Vân Thanh cảm thấy trái tim như bị rắn cắn, đau đớn khôn tả.
Y muốn đoạn(1), nhưng kỳ thực Tiêu Hòa đã sớm buông.
Nguyên lai chỉ có y buồn cười đem phần chấp niệm kia chôn sâu trong tâm, ngâm tận xương, bỏ không được, vứt không đi, vì thế ngày đêm dằn vặt.
Còn hắn thì sao, cầm nhanh, buông càng nhanh.
Tiêu sái như vậy, đáng giận như vậy.
Không biết trong lòng đang phun trào là đố kị hay là phẫn uất, Vân Thanh mang ý nghĩ trút giận cúi đầu hôn hắn.
Môi chạm vào nhau, Vân Thanh vì xúc cảm rất tốt kia mà khẽ nhíu mày.
Tiêu Hòa thì trợn to mắt, nhìn chằm chằm đối phương không chớp lấy một cái.
Sư… Sư tôn! Sư tôn hôn hắn!
Không… sao mà được chứ, sư tôn chỉ có thể hôn sư mẫu, không thể hôn hắn.
Là mộng sao? Không đúng, không phải…
A! Đầu óc Tiêu Hòa nghĩ lung ta lung tung đột nhiên bật ra đáp án.
Là Lạc Phi ca a.
Lạc Phi ca lớn lên bộ dáng giống sư tôn như đúc.
Thật tốt.
Tiêu Hòa nhìn người trước mắt, trong lòng thầm hô tên sư tôn, sau đó thử liếm đối phương một cái.
Vân Thanh vốn còn chút trấn tĩnh hai mắt đột nhiên chuyển đen, không chút do dự tách ra hàm răng hắn ra, xông vào càn quét, quấn lấy đầu lưỡi, bắt đầu điên cuồng xâm lấn.
Đầu Tiêu Hòa hơi choáng nhưng không hề có ý phản kháng, hắn ngửa đầu chịu đựng, lòng thầm gọi tên sư tôn, toàn thân không kiềm chế được run lên.
Sư tôn hôn hắn, sư tôn chạm hắn, sư tôn ôm hắn, cho hắn, giữ hắn.
Loại khoái cảm khiến da đầu cũng run theo giúp hắn quên tất cả, Tiêu Hòa chủ động vòng qua người đối phương.
Vân Thanh vì động tác này của hắn mà lấy lại một tia lý trí, vừa buông Tiêu Hoà ra, hắn lại tự mình quấn tới, thậm chí còn khó nhịn chuyển động cơ thể.
Dây cung gọi là lý trí trong đầu triệt để đứt đoạn, Vân Thanh ôm ngang đối phương, trực tiếp trở về phòng, ném người lên giường, nghiêng thân đè lên.
Đầu óc Tiêu Hòa hỗn loạn, chỉ cảm thấy thân thể tê dại, tâm cũng ngứa, nhìn sư tôn, nhớ lại giấc mộng kiều diễm kia, càng thêm nóng người.
Hôn sâu hôn nồng nhiệt hôn kích tình, sau đó quên đi hết thảy.
Dây dưa, cọ xát, nóng bỏng, hôn môi, đòi hỏi thế nào cũng không đủ, thật muốn va chạm nhiều hơn nữa.
Tiêu Hòa dưới thúc giục của men rượu, hoàn toàn không nhận rõ hiện thực cùng hư ảo, chỉ muốn hưởng thụ, muốn thoải mái, muốn ôm chặt đối phương.
Mãi đến sau một cơn đau buốt kịch liệt, Tiêu Hòa bỗng mở to mắt: “Đau, đau.”
Vân Thanh hôn hắn, ngón tay khẽ nâng, một vệt sáng mỏng xẹt qua, xoa dịu nơi bị thương: “Đừng sợ, không có chuyện gì.”
Thanh âm này như có ma lực, Tiêu Hòa thả lỏng cơ thể, đau đớn qua đi, hắn cảm giác được một tư vị khó diễn tả thành lời, phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Đêm mông lung, trăng treo cao, trong phòng một màn kiều diễm túy xuân thu.
Khoảnh khắc lên đến đỉnh, Tiêu Hòa gần như nghĩ mình sẽ chết.
Hắn ôm chặt người trên thân, nhắm hai mắt hừ nhẹ, thân thể không tự chủ run rẩy.
Mà lúc này, người trên thân hắn dùng âm thanh khàn khàn hỏi: “Tiêu Hòa, ta là ai?”
Tiêu Hòa say người, say rượu, tâm càng say, vừa định hô một tiếng sư tôn thì đột nhiên phản ứng lại… không phải sư tôn.
Làm sao là sư tôn được? Rõ ràng là Lạc Phi ca dung mạo giống hệt sư tôn.
Hắn mơ mơ màng màng, càng nghĩ càng nhận định không phải sư tôn bèn dịu giọng gọi: “Lạc Phi ca.”
Giọng nói ngọt ngào vì vừa được thoả mãn càng trở nên êm tai, nhưng nương theo nó, lời thốt ra lại tàn nhẫn như một lưỡi dao sắc bén có thể đâm thủng trái tim người.
Thực sự là say khướt a, đến giờ vẫn không nhận rõ người nào.
Khóe miệng Vân Thanh giương một nụ cười khổ, nhưng đáy mắt ngập tràn bi ai.
Thôi, không nhận rõ thì không nhận rõ, cũng tốt.
Y cúi đầu hôn hắn, làm hắn không thể phát ra tiếng nào, rồi tiến vào lần nữa.
Chung quy, người hắn mong không phải y.
Vậy dứt khoát chỉ cần khoái lạc là được.
——
Một đêm hoang đàng, hôm sau tỉnh lại, Tiêu Hòa không thể xuống giường.
Cảm giác say sưa không tốt chút nào, đầu đau như muốn nứt ra.
Tiếp tục hồi tưởng lại chuyện phát sinh tối qua, Tiêu Hòa như rơi xuống vực sâu.
Hắn… Hắn đã làm cái gì?
Đau nhói ở phía sau còn rõ rõ rành rành, thật không có cách nào tự lừa mình dối người.
Không ngờ hắn lại… lại…
Tiêu Hòa hoảng hốt, gương mặt trắng bệch ngồi trên giường, không biết nên làm gì.
Hắn xem Lạc Phi thành sư tôn, thậm chí phát sinh chuyện như vậy.
Tuy lúc đó say rượu không phân rõ đông tây nam bắc, nhưng sau khi tỉnh rượu, ký ức tàn dư trong đầu rõ nét đến kinh người.
Lạc Phi đưa hắn về, hắn lôi kéo đối phương, sau đó… mơ mơ hồ hồ xem Lạc Phi thành sư tôn mà hôn?
Sau đó nữa…
Tiêu Hòa không dám nghĩ tiếp, trong lồng ngực dâng lên tầng tầng khí lạnh.
Hắn coi Lạc Phi là bằng hữu tốt nhất, nhưng lại cùng bằng hữu tốt nhất phát sinh chuyện như vậy.
Mặc dù là uống say, nhưng vậy cũng quá mức!
Sau này làm sao cả hai đối mặt nhau? Sau này phải cư xử với nhau thế nào?
Hơn nữa… Tiêu Hòa co quắp ngồi trên giường, mặt không có chút máu.
Hắn thực không thể lừa mình dối người.
Hắn thật sự ôm ấp ý nghĩ dơ bẩn với sư tôn, hắn thật sự khát vọng sư tôn của chính mình.
Dù cho y đã có sư mẫu, dù cho y chỉ coi hắn là đồ đệ.
Vậy mà sau khi uống say, hắn xem một người khác thành y, tiến tới làm chuyện đó.
Xong, xong… Trong đầu Tiêu Hòa chỉ còn một ý nghĩ, hắn triệt để xong rồi.
——-
Ngơ ngơ ngác ngác ròng rã ba ngày, Tiêu Hòa rốt cuộc phấn chấn lại.
Hắn phải đi tìm Lạc Phi nói chuyện, phải giải thích với ca ấy, dù cho từ nay ca ấy sẽ tuyệt giao với hắn, nhưng ít nhất hắn phải nói lời xin lỗi.
Nghĩ vậy, Tiêu Hòa đi tới viện Lạc Phi ở, lại không gặp được người.
Thụy Tâm ngậm căn tiên thảo nói: “Tiểu Hòa, đệ tìm Lạc Phi sao? Đệ ấy đi làm nhiệm vụ rồi, chà chà, vận khí tiểu tử này tốt ghê, vậy mà được đi Huyền Tung lâm, muốn đến đó phải được đề cử đấy.”
Lạc Phi không có ở đây? Tiêu Hòa hơi giật mình.
Thụy Tâm vỗ vỗ vai hắn: “Không nóng vội, phỏng chừng trong vòng nửa năm đệ ấy cũng đừng hòng về. Đệ buồn chán thì tới tìm bọn huynh chơi, sư huynh dẫn đệ đi uống Hầu Nhi Tử nữa.”
Tiêu Hòa vừa nghe chữ rượu liền sợ, lắc đầu nguầy nguậy.
Từ chỗ Thụy Tâm ra về, Tiêu Hòa thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Phi ca ra ngoài đại khái là muốn tránh mặt hắn nhỉ.
Cũng tốt… Thời gian dài, chuyện dần phai nhạt, sau đó có thể trở về bình thường.
Giải quyết được một tâm sự, tâm tình Tiêu Hòa cũng tốt lên.
Hắn đi về phía Thanh Loan điện, khi ngang qua mảnh rừng trồng tiên thảo chợt nghe một giọng nói nhỏ: “Dừng… Dừng tay.”
Nữ nhân này đè thấp giọng, song vẫn trầm bổng ý vị, êm tai vô cùng.
Mà Tiêu Hòa đột nhiên cứng đờ người, hắn biết đó là ai.
Hồng Sương, sư mẫu hắn.
Tiêu Hòa không còn ngây thơ như lúc trước, chỉ nghe tiếng kêu rên liền biết đó là đang hôn, mà có thể hôn môi sư mẫu chỉ có sư tôn.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Tiêu Hòa lại cảm giác lồng ngực đau nhói, đau đến làm hắn cất bước bỏ chạy.
Hắn rất sợ chứng kiến, thật sự rất sợ. Không nhìn còn có thể nghĩ, nhìn rồi thì…
Mà kỳ thực… hiện tại hắn tuyệt vọng nhỉ.
Vốn là hắn mơ mộng hão huyền.
Tiêu Hòa chạy quá nhanh, nên không nghe được nội dung sau đó.
Hồng Sương vung một cái tát qua, lạnh lùng nói: “Liệt Tình, ngươi cút cho ta! Trở về tìm tiểu hồ ly tinh của ngươi đi, lão nương không rảnh ở đây đùa với ngươi.”
Nam nhân gọi là Liệt Tình kia bị xáng một bạt tai mà mặt vẫn không đổi sắc, ngược lại cười khẽ: “Đừng nói mấy câu vô nghĩa đó, ngươi bám víu được cành cao còn có thể để ý ta?”
***
Tiêu Hòa một đường thẳng tắp chạy về Thanh Loan điện, nhốt mình trong phòng cả ngày, ngồi ngốc lăng không bước ra.
Mãi cho đến tối, Vân Thanh lại đây.
Y vẫn dáng vẻ đó, bạch bào, tóc đen, vân đạm phong khinh, tao nhã vô song.
Nhưng Tiêu Hòa không dám nhìn y lấy một lần.
“Sao vậy? Cả ngày không ra ăn cơm.”
Tiêu Hòa không lên tiếng.
Con ngươi Vân Thanh co lại, đi tới hỏi: “Vẫn còn sa vào tu luyện ư?”
Vì đối phương tới gần, Tiêu Hoà chợt lùi về sau một bước.
Vân Thanh hơi cứng người, nhưng rất nhanh y liền khôi phục như ban đầu, không, thậm chí còn điềm tĩnh lạnh nhạt hơn.
“Ngày mai ta có thời gian, chúng ta quay lại giờ học mọi khi.”
Mấy ngày qua Tiêu Hoà bị dằn vặt muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt, chuyện phát sinh trong cái đêm say rượu đó liền xông vào đầu, sau đó hắn sẽ nhớ y phát điên, sẽ khao khát ước ao y hơn cả trước đây.
Vì y, hắn sắp không còn ra hình người, mà sư tôn của hắn vẫn trầm ổn điềm tĩnh như thế, lãnh đạm lạnh nhạt như thế.
Không… y không lãnh đạm, cũng chẳng lạnh nhạt, y chỉ như thế với hắn.
Tựa như vừa rồi, y cũng có thể ở trong rừng tiên thảo hôn môi sư mẫu, có thể nhiệt tình vỗ về nàng, yêu nàng…
Nghĩ đến đây, sự đố kị như rắn độc cắn nuốt trái tim hắn, Tiêu Hòa bỗng không kiềm chế được.
“Đệ tử không muốn học!”
Vân Thanh nhìn hắn, “Vì sao?”
Tiêu Hòa không nhìn y, chỉ cau mày lạnh lùng nói: “Đệ tử muốn ra ngoài!”
Vân Thanh nhướng mày, âm thanh hơi trầm xuống: “Đi đâu?”
Tiêu Hòa không nói ra được cớ nào, nhưng Vân Thanh thay hắn bỏ thêm một câu: “Muốn đi Huyền Tung lâm sao?”
Huyền Tung lâm là chỗ nào? Tiêu Hòa cảm thấy có chút ấn tượng, nhưng vẫn không nhớ ra, bất quá có một nơi là được, chỉ cần không phải Thanh Loan sơn là được, hắn lớn tiếng trả lời: “Đúng! Đệ tử muốn đến Huyền Tung lâm.”
Không khí chung quanh đột nhiên lạnh xuống, đôi mắt Vân Thanh lạnh lẽo như hàn sương mùa Đông, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
“Mới xa hắn ta ba ngày đã không chịu được?”
Tiêu Hòa có chút mờ mịt, ngay sau đó bị ép đối diện cùng Vân Thanh, lọt vào đôi con ngươi không chút cảm tình kia, Tiêu Hòa như quên hết mọi phản ứng, trái tim như bị nắm chặt sít sao.
Vân Thanh nhìn chằm chằm hắn, âm thanh trầm thấp rét lạnh: “Tiêu Hòa, rốt cuộc ngươi là bạc tình hay đa tình?”
-Hết chapter 46-
Chú giải:
(1)Đoạn này là đoạn tuyệt, cắt đứt nhé