“Sau này đừng tới tìm ta nữa! Chúng ta tuyệt đối không thể gặp lại!”
Hồng Thanh cau mày, hỏi: “Tại sao?”
Tiêu Hòa cố bình ổn tâm trạng, thấp giọng nói: “Ta… Tâm tư của ta, sư tôn đã biết rồi.”
“Ồ…” Mắt Hồng Thanh lóe lên, giúp hắn bổ sung: “Ngươi và y đã lưỡng tình tương duyệt?”
Tiêu Hòa gật đầu, hắn có hơi sợ Hồng Thanh tức giận, dẫn tới làm chuyện không lý trí.
Nhưng bất ngờ là Hồng Thanh căn bản không hề nổi giận, ngược lại tiến tới lần thứ hai, áp về phía hắn nói: “Không quan trọng, đó là chuyện của hai ngươi, ta không để ý.”
Nói xong, hắn ta lại bức bách “Được rồi Tiêu Hòa, đừng nói việc này nữa, để ta hôn một chút, ta thật muốn ngươi…”
Chưa nói hết câu, cũng không phân bua, đối phương đã ngậm lấy môi hắn.
Tiêu Hòa tránh không thoát, chỉ có thể trợn to mắt nhìn Hồng Thanh, mà Hồng Thanh cùng hắn triền miên nhiều lần, sớm đã quen thuộc điểm mẫn cảm của hắn, mới đụng chạm vài cái liền khiến cặp mắt vốn tràn đầy phẫn nộ lóng lánh ánh nước.
Dáng vẻ kia càng gãi cho tâm Hồng Thanh ngứa ngáy, hận không thể lập tức nhấm nháp tư vị hắn.
Nhưng Tiêu Hòa thì cảm thấy khó tin đầy tâm đầy phế.
Hắn đã nói đến mức đó, vì sao Hồng Thanh vẫn có thể làm tiếp!
Bất quá, hắn tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ với đối phương nữa, tuyệt đối không thể!
Tiêu Hòa làm bộ thuận theo, vào thời điểm hắn ta thả lỏng cảnh giác thì đột ngột lùi về sau, tránh thoát.
Hắn vừa thở hổn hển vừa nói: “Hồng Thanh, ta đã nói chúng ta không thể thế này nữa.”
Nhiều lần bị đẩy ra, Hồng Thanh có chút bất mãn, nhìn hắn nói: “Tại sao? Đã nói là không quan trọng, ta sớm biết ngươi yêu y, các ngươi tỏ rõ tâm ý với nhau, ta chúc phúc ngươi, nhưng nó không ảnh hưởng ta cùng ngươi…”
“Sao không ảnh hưởng!” Tiêu Hòa lớn tiếng nói “Ta cùng ngươi làm vậy chính là phản bội sư tôn, sao ta có thể phản bội y!”
Hồng Thanh ngẩn ra, nhưng nhanh chóng nói tiếp: “Y sẽ không biết.”
“Y có biết hay không không liên quan, ta yêu y, nên trung thành đối với y, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy sau lưng y.”
Hồng Thanh không phải người có tính nhẫn nại tốt, hoặc là nên nói, hắn ta căn bản không biết hai chữ nhẫn nại viết thế nào.
Tiêu Hòa khăng khăng mãi làm hắn ta không khỏi buồn bực, nhưng không muốn chọc giận Tiêu Hòa, cũng không muốn mất đi hắn, vậy nên Hồng Thanh đè nén cảm xúc xuống, dịu giọng nói: “Tiêu Hòa, ngươi xem ta thành y là được rồi, ta và y giống nhau như đúc…”
Thái độ Hồng Thanh phải nói là thấp giọng cầu xin, Tiêu Hòa nào phải người máu lạnh vô tình, làm sao không xúc động?
Nhưng… như vậy là không đúng, một phần tình cảm làm sao có thể dung chứa thêm một người khác.
Mà Hồng Thanh như nắm rõ nhược điểm của hắn, đeo khuôn mặt này, bất luận nói gì làm gì, Tiêu Hòa đều sẽ khoan dung ngoài định mức.
Hồng Thanh tiếp tục ôn nhu dỗ dành: “Ngươi cứ yên tâm, y sẽ không biết, ta cũng không quấn lấy ngươi, chỉ khi ta ở đây thì ngươi hãy theo ta, được không? Coi ta là y cũng không sao, gọi tên của y cũng không quan trọng, Tiêu Hòa, theo ta đi, ta thật nhớ ngươi, nhớ tới nơi này phát đau.”
Hắn ta nói, đồng thời chỉ vào trái tim của chính mình.
Tiêu Hòa nhìn theo, lại chấn động mạnh một cái.
Hắn đột nhiên rõ ràng, có lẽ Hồng Thanh căn bản không hiểu được tình cảm của mình.
Thế nhưng… hắn đã hiểu, nên không thể bỏ mặc nữa.
“Hồng Thanh, ngươi nghe ta nói.” Tiêu Hòa không còn kích động, hắn tỉnh táo lại, trầm giọng nói “Coi ngươi thành sư tôn là rất không công bằng, ngươi là ngươi, y là y, dù cho bề ngoài giống hệt nhưng các ngươi vẫn là hai người khác nhau, ta yêu y, mà ái tình giống như đôi mắt, không thể chứa chấp dù chỉ một hạt cát.”
“Cho nên…” Giọng nói Hồng Thanh nhẹ vô cùng “Từ nay ngươi sẽ không gặp ta nữa?”
Tiêu Hòa biết làm vậy rất tàn nhẫn, nhưng khoái đao mới có thể trảm loạn ma(1), như thế tốt cho tất cả.
“Vĩnh viễn không gặp gỡ.”
Hai mắt Hồng Thanh sa sầm xuống, lẳng lặng nhìn hắn, âm thanh thấp đến gần như là nỉ non, nói: “Nếu như ta không đồng ý?”
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, từ trong giới chỉ lấy ra một chủy thủ, không chút do dự kề lên cổ mình: “Ta đánh không lại ngươi, nhưng vẫn có thể tự sát.”
Hồng Thanh đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm tựa hồ nhiễm lên màu máu.
Nhưng ánh mắt Tiêu Hòa cũng không hề chớp, kiên định lạ thường.
Hai người đối diện một lúc lâu, cuối cùng Hồng Thanh dời tầm mắt đi: “Ta rõ ràng.”
Nghe hắn ta nói, Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm tận đáy lòng.
Nam nhân tóc đỏ đứng dậy, xoay người, lúc rời đi, trầm giọng nói: “Tiêu Hòa, ta yêu ngươi.”
Toàn thân Tiêu Hòa chợt cứng đờ.
Ngay sau đó, âm thanh của nam nhân truyền đến lần nữa, khan khản, lướt nhẹ, vương đầy mất mát: “Nhưng trong lòng ngươi không hề có ta.”
Hồng Thanh rời đi, Tiêu Hòa ngồi tại chỗ sững sờ hồi lâu.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng ổn định tâm tư, thanh tĩnh lại.
Chỉ có thể làm thế, mà đó là cách tốt nhất.
Là hắn phụ Hồng Thanh, đáng tiếc một cơ hội xin lỗi cũng không có.
Bất quá, xin lỗi cũng vô dụng.
Cả đời không tiếp tục gặp lại nhau, hẳn là kết quả tốt nhất.
Tiêu Hòa túm quần áo bọc lấy mình, nằm ở trên giường thiêm thiếp.
Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nghe tiếng cửa phòng mở ra.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Hòa là, chả lẽ Hồng Thanh quay lại?
Hắn hốt hoảng ngồi dậy, giương mắt nhìn bóng người dưới bóng đêm lành lạnh như ánh nguyệt quang.
Tóc dài đen nhánh, bạch y, là sư tôn.
Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm, song vẫn có thấp thỏm bất an.
Trước đó vì quá hạnh phúc nên quên béng đi chuyện Hồng Thanh. Nay Hồng Thanh xuất hiện lần nữa, mặc dù coi như cả hai đã chặt đứt, nhưng vẫn chôn một cái kết vào lòng Tiêu Hòa, nhất thời không thể dễ tiêu tan.
Bất quá hắn không muốn để sư tôn nhìn ra, vậy nên che giấu tâm tình, mở miệng tính nói.
Vân Thanh đã cúi người hôn hắn.
“Ưm…” Tiêu Hòa phát ra tiếng rên nhỏ rụn, tiếng khẽ gọi tên cũng bị đẩy trở về.
Tiêu Hòa do có tâm lý hổ thẹn nên mềm mỏng ngoài định mức, hai tay vòng qua cổ đối phương, giống như hiến tế tự dâng chính mình lên, mặc y tùy ý hôn môi.
Tư thế này lại làm động tác Vân Thanh chợt khựng.
Trong con ngươi nhiễm tình dục của Tiêu Hòa loé qua tia nghi vấn, còn có sự khao khát.
Ánh mắt Vân Thanh tối đi, cúi người, dùng sức mà hôn.
Kích thích lưu luyến, nhiệt ý nồng đậm.
Vân Thanh khiến hắn không thể kiềm chế.
Mà Tiêu Hòa, mọi chuyện đều thuận theo y, hận không thể đem tất cả của mình cho y.
Kiều diễm phi sắc, triền miên không nghỉ.
Đến lúc sau, Tiêu Hòa có chút hoảng hốt.
Sư tôn muốn hắn rất nhiều lần, hắn có chút không đáp ứng nổi.
Còn chưa nghỉ ngơi hồi chút sức, phía sau lại bị lấp đầy, Tiêu Hòa cảm thấy xương mỏi chân tê, không nhịn được nhỏ giọng cầu xin: “Sư tôn, mệt mỏi.”
“Ngoan…” Vân Thanh ngậm lấy vành tai hắn từ đằng sau “Thêm lần nữa thôi, một lần nữa là đủ.”
Tiêu Hòa bị làm đến không nói nổi lời nào, chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ vụn.
Nhưng sau một lần, lại là một lần khác.
Mãi đến lúc thần trí Tiêu Hòa bắt đầu mơ hồ, hắn mới mơ hồ phát hiện chỗ không đúng.
Sư tôn… vẫn luôn thông cảm thân thể của hắn, tình nguyện nhẫn nhịn cũng chưa từng một đêm muốn hắn nhiều lần như vậy.
Tuy nói bọn hắn tách ra cả một ban ngày, nhưng cũng không đến nỗi như thế…
Trái tim Tiêu Hòa run lên, ngửa đầu nhìn nam nhân trên thân mình, nghiêm túc cẩn thận quan sát đối phương, nhưng bất luận từ góc độ nào cũng không nhìn ra chỗ nào bất đồng.
Rốt cuộc đây có phải là sư tôn?
Tiêu Hòa có chút sợ sệt, có chút không dám tin tưởng.
Nhưng không hỏi ra được.
Nếu đây là sư tôn, vậy hắn hỏi, sư tôn nhất định sẽ sinh nghi, lúc đó hắn không cách nào giải thích.
Nếu đây là Hồng Thanh, vậy hắn hỏi hay không thì có gì khác nhau?
Lồng ngực lạnh lẽo, Tiêu Hòa miễn cưỡng khiến đầu óc mình tỉnh táo lên chút, rồi nói: “Sư tôn, ta mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi được không?”
Dĩ vãng, hắn không cần nói lời này, vì Vân Thanh căn bản không để hắn mệt mỏi như vầy.
Nhưng hôm nay hắn nói ra, nếu là sư tôn, nhất định sẽ dừng lại.
Nếu như không phải…
Vân Thanh hôn cần cổ trắng nõn của hắn, nhẹ giọng nói: “Được, ta đưa ngươi vào dục phòng.”
Trái tim Tiêu Hòa chợt buông xuống.
Là sư tôn, đây nhất định là sư tôn.
Đã có thể yên lòng, hắn không nhịn được đến gần, hôn mặt Vân Thanh một cái.
Chỉ là một động tác rất nhỏ, Vân Thanh lại đột nhiên cứng đờ, rũ mắt nhìn hắn.
Tiêu Hòa cười khanh khách, mong mỏi lọt vào tầm mắt đối phương, nhưng sau khi hoàn toàn nhìn rõ, trái tim lợp bợp một tiếng.
“Nguyên lai ta và y bất đồng như thế.”
Trong mắt Tiêu Hòa hiện vẻ kinh hoảng.
Nam nhân trước mắt dường như không muốn tiếp tục lừa gạt, trong đêm đen thăm thẳm, mái tóc dài màu mực tựa như bị huyết dịch gột rửa, biến thành màu đỏ rực lửa diễm lệ. Mà đôi con ngươi nhạt màu dần dần đậm lên, sau khi hơi nhiễm lên tia đỏ, cũng phơi bày dáng vẻ tuỳ tiện bất kham.
“Tiêu Hòa, bởi vì là y, ngươi có thể vòng lấy cổ y, chủ động đưa bản thân lên; bởi vì là y, ngươi có thể không cần ta gây sức ép liền phát ra âm thanh rên rỉ êm tai như vậy, không ngừng gọi tên y, không ngừng nói ngươi yêu y; bởi vì là y, ngươi có thể mặc y đòi hỏi buông thả, muốn bao nhiêu lần cũng không đành lòng từ chối, có thể không ngừng quấn lấy hông y, dâng hiến cho y.”
Tiêu Hòa mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, con tim rơi vào vực sâu không đáy.
“Không thử ta sẽ không biết, nhưng sau khi thử…” Hồng Thanh vùi đầu vào cần cổ hắn, trong giọng nói chứa vẻ âm lãnh hoá không tan “… Ta đố kị, đố kị phát điên rồi.”
“Hồng Thanh…” Giọng nói Tiêu Hòa run rẩy “Không…”
“Muốn nói không muốn sao? Không được…” Hồng Thanh liếm cổ hắn, đột nhiên dùng sức, ép hắn bật ra tiếng, ôn nhu thì thầm như mật đường “Đã ở bên trong, làm sao có thể dừng đây?”
Tiêu Hòa cố gắng giữ chặt đối phương, giờ đã khóc nức nở: “Cầu ngươi, Hồng Thanh, dừng lại… dừng lại…”
“Không thể.” Hồng Thanh hôn từng cái nhỏ vụn, con ngươi hơi ửng đỏ dần đậm lên, từ từ, chậm rãi, tựa như đóa hoa diễm lệ chỉ nở tại địa ngục, tầng tầng lớp lớp xoè tung như đang không ngừng phóng gai, hận không thể ghim vào tận xương tuỷ người trước mắt.
“Đừng cự tuyệt ta nữa.” Giọng điệu nam nhân mềm ngọt như đang nói lời tâm tình êm tai nhất “Bằng không ta sẽ phơi bày toàn bộ hình ảnh ngươi và ta giao hoan cho y xem, để y nhìn thật rõ, ngươi ở dưới thân ta ngọt ngào thở dốc ra sao.”
-Hết chapter 54-
Chú giải:
(1) Khoái đao trảm loạn ma: làm việc quyết đoán, dứt khoát giải quyết vấn đề
Hồng Thanh cau mày, hỏi: “Tại sao?”
Tiêu Hòa cố bình ổn tâm trạng, thấp giọng nói: “Ta… Tâm tư của ta, sư tôn đã biết rồi.”
“Ồ…” Mắt Hồng Thanh lóe lên, giúp hắn bổ sung: “Ngươi và y đã lưỡng tình tương duyệt?”
Tiêu Hòa gật đầu, hắn có hơi sợ Hồng Thanh tức giận, dẫn tới làm chuyện không lý trí.
Nhưng bất ngờ là Hồng Thanh căn bản không hề nổi giận, ngược lại tiến tới lần thứ hai, áp về phía hắn nói: “Không quan trọng, đó là chuyện của hai ngươi, ta không để ý.”
Nói xong, hắn ta lại bức bách “Được rồi Tiêu Hòa, đừng nói việc này nữa, để ta hôn một chút, ta thật muốn ngươi…”
Chưa nói hết câu, cũng không phân bua, đối phương đã ngậm lấy môi hắn.
Tiêu Hòa tránh không thoát, chỉ có thể trợn to mắt nhìn Hồng Thanh, mà Hồng Thanh cùng hắn triền miên nhiều lần, sớm đã quen thuộc điểm mẫn cảm của hắn, mới đụng chạm vài cái liền khiến cặp mắt vốn tràn đầy phẫn nộ lóng lánh ánh nước.
Dáng vẻ kia càng gãi cho tâm Hồng Thanh ngứa ngáy, hận không thể lập tức nhấm nháp tư vị hắn.
Nhưng Tiêu Hòa thì cảm thấy khó tin đầy tâm đầy phế.
Hắn đã nói đến mức đó, vì sao Hồng Thanh vẫn có thể làm tiếp!
Bất quá, hắn tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ với đối phương nữa, tuyệt đối không thể!
Tiêu Hòa làm bộ thuận theo, vào thời điểm hắn ta thả lỏng cảnh giác thì đột ngột lùi về sau, tránh thoát.
Hắn vừa thở hổn hển vừa nói: “Hồng Thanh, ta đã nói chúng ta không thể thế này nữa.”
Nhiều lần bị đẩy ra, Hồng Thanh có chút bất mãn, nhìn hắn nói: “Tại sao? Đã nói là không quan trọng, ta sớm biết ngươi yêu y, các ngươi tỏ rõ tâm ý với nhau, ta chúc phúc ngươi, nhưng nó không ảnh hưởng ta cùng ngươi…”
“Sao không ảnh hưởng!” Tiêu Hòa lớn tiếng nói “Ta cùng ngươi làm vậy chính là phản bội sư tôn, sao ta có thể phản bội y!”
Hồng Thanh ngẩn ra, nhưng nhanh chóng nói tiếp: “Y sẽ không biết.”
“Y có biết hay không không liên quan, ta yêu y, nên trung thành đối với y, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy sau lưng y.”
Hồng Thanh không phải người có tính nhẫn nại tốt, hoặc là nên nói, hắn ta căn bản không biết hai chữ nhẫn nại viết thế nào.
Tiêu Hòa khăng khăng mãi làm hắn ta không khỏi buồn bực, nhưng không muốn chọc giận Tiêu Hòa, cũng không muốn mất đi hắn, vậy nên Hồng Thanh đè nén cảm xúc xuống, dịu giọng nói: “Tiêu Hòa, ngươi xem ta thành y là được rồi, ta và y giống nhau như đúc…”
Thái độ Hồng Thanh phải nói là thấp giọng cầu xin, Tiêu Hòa nào phải người máu lạnh vô tình, làm sao không xúc động?
Nhưng… như vậy là không đúng, một phần tình cảm làm sao có thể dung chứa thêm một người khác.
Mà Hồng Thanh như nắm rõ nhược điểm của hắn, đeo khuôn mặt này, bất luận nói gì làm gì, Tiêu Hòa đều sẽ khoan dung ngoài định mức.
Hồng Thanh tiếp tục ôn nhu dỗ dành: “Ngươi cứ yên tâm, y sẽ không biết, ta cũng không quấn lấy ngươi, chỉ khi ta ở đây thì ngươi hãy theo ta, được không? Coi ta là y cũng không sao, gọi tên của y cũng không quan trọng, Tiêu Hòa, theo ta đi, ta thật nhớ ngươi, nhớ tới nơi này phát đau.”
Hắn ta nói, đồng thời chỉ vào trái tim của chính mình.
Tiêu Hòa nhìn theo, lại chấn động mạnh một cái.
Hắn đột nhiên rõ ràng, có lẽ Hồng Thanh căn bản không hiểu được tình cảm của mình.
Thế nhưng… hắn đã hiểu, nên không thể bỏ mặc nữa.
“Hồng Thanh, ngươi nghe ta nói.” Tiêu Hòa không còn kích động, hắn tỉnh táo lại, trầm giọng nói “Coi ngươi thành sư tôn là rất không công bằng, ngươi là ngươi, y là y, dù cho bề ngoài giống hệt nhưng các ngươi vẫn là hai người khác nhau, ta yêu y, mà ái tình giống như đôi mắt, không thể chứa chấp dù chỉ một hạt cát.”
“Cho nên…” Giọng nói Hồng Thanh nhẹ vô cùng “Từ nay ngươi sẽ không gặp ta nữa?”
Tiêu Hòa biết làm vậy rất tàn nhẫn, nhưng khoái đao mới có thể trảm loạn ma(1), như thế tốt cho tất cả.
“Vĩnh viễn không gặp gỡ.”
Hai mắt Hồng Thanh sa sầm xuống, lẳng lặng nhìn hắn, âm thanh thấp đến gần như là nỉ non, nói: “Nếu như ta không đồng ý?”
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, từ trong giới chỉ lấy ra một chủy thủ, không chút do dự kề lên cổ mình: “Ta đánh không lại ngươi, nhưng vẫn có thể tự sát.”
Hồng Thanh đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm tựa hồ nhiễm lên màu máu.
Nhưng ánh mắt Tiêu Hòa cũng không hề chớp, kiên định lạ thường.
Hai người đối diện một lúc lâu, cuối cùng Hồng Thanh dời tầm mắt đi: “Ta rõ ràng.”
Nghe hắn ta nói, Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm tận đáy lòng.
Nam nhân tóc đỏ đứng dậy, xoay người, lúc rời đi, trầm giọng nói: “Tiêu Hòa, ta yêu ngươi.”
Toàn thân Tiêu Hòa chợt cứng đờ.
Ngay sau đó, âm thanh của nam nhân truyền đến lần nữa, khan khản, lướt nhẹ, vương đầy mất mát: “Nhưng trong lòng ngươi không hề có ta.”
Hồng Thanh rời đi, Tiêu Hòa ngồi tại chỗ sững sờ hồi lâu.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng ổn định tâm tư, thanh tĩnh lại.
Chỉ có thể làm thế, mà đó là cách tốt nhất.
Là hắn phụ Hồng Thanh, đáng tiếc một cơ hội xin lỗi cũng không có.
Bất quá, xin lỗi cũng vô dụng.
Cả đời không tiếp tục gặp lại nhau, hẳn là kết quả tốt nhất.
Tiêu Hòa túm quần áo bọc lấy mình, nằm ở trên giường thiêm thiếp.
Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nghe tiếng cửa phòng mở ra.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Hòa là, chả lẽ Hồng Thanh quay lại?
Hắn hốt hoảng ngồi dậy, giương mắt nhìn bóng người dưới bóng đêm lành lạnh như ánh nguyệt quang.
Tóc dài đen nhánh, bạch y, là sư tôn.
Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm, song vẫn có thấp thỏm bất an.
Trước đó vì quá hạnh phúc nên quên béng đi chuyện Hồng Thanh. Nay Hồng Thanh xuất hiện lần nữa, mặc dù coi như cả hai đã chặt đứt, nhưng vẫn chôn một cái kết vào lòng Tiêu Hòa, nhất thời không thể dễ tiêu tan.
Bất quá hắn không muốn để sư tôn nhìn ra, vậy nên che giấu tâm tình, mở miệng tính nói.
Vân Thanh đã cúi người hôn hắn.
“Ưm…” Tiêu Hòa phát ra tiếng rên nhỏ rụn, tiếng khẽ gọi tên cũng bị đẩy trở về.
Tiêu Hòa do có tâm lý hổ thẹn nên mềm mỏng ngoài định mức, hai tay vòng qua cổ đối phương, giống như hiến tế tự dâng chính mình lên, mặc y tùy ý hôn môi.
Tư thế này lại làm động tác Vân Thanh chợt khựng.
Trong con ngươi nhiễm tình dục của Tiêu Hòa loé qua tia nghi vấn, còn có sự khao khát.
Ánh mắt Vân Thanh tối đi, cúi người, dùng sức mà hôn.
Kích thích lưu luyến, nhiệt ý nồng đậm.
Vân Thanh khiến hắn không thể kiềm chế.
Mà Tiêu Hòa, mọi chuyện đều thuận theo y, hận không thể đem tất cả của mình cho y.
Kiều diễm phi sắc, triền miên không nghỉ.
Đến lúc sau, Tiêu Hòa có chút hoảng hốt.
Sư tôn muốn hắn rất nhiều lần, hắn có chút không đáp ứng nổi.
Còn chưa nghỉ ngơi hồi chút sức, phía sau lại bị lấp đầy, Tiêu Hòa cảm thấy xương mỏi chân tê, không nhịn được nhỏ giọng cầu xin: “Sư tôn, mệt mỏi.”
“Ngoan…” Vân Thanh ngậm lấy vành tai hắn từ đằng sau “Thêm lần nữa thôi, một lần nữa là đủ.”
Tiêu Hòa bị làm đến không nói nổi lời nào, chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ vụn.
Nhưng sau một lần, lại là một lần khác.
Mãi đến lúc thần trí Tiêu Hòa bắt đầu mơ hồ, hắn mới mơ hồ phát hiện chỗ không đúng.
Sư tôn… vẫn luôn thông cảm thân thể của hắn, tình nguyện nhẫn nhịn cũng chưa từng một đêm muốn hắn nhiều lần như vậy.
Tuy nói bọn hắn tách ra cả một ban ngày, nhưng cũng không đến nỗi như thế…
Trái tim Tiêu Hòa run lên, ngửa đầu nhìn nam nhân trên thân mình, nghiêm túc cẩn thận quan sát đối phương, nhưng bất luận từ góc độ nào cũng không nhìn ra chỗ nào bất đồng.
Rốt cuộc đây có phải là sư tôn?
Tiêu Hòa có chút sợ sệt, có chút không dám tin tưởng.
Nhưng không hỏi ra được.
Nếu đây là sư tôn, vậy hắn hỏi, sư tôn nhất định sẽ sinh nghi, lúc đó hắn không cách nào giải thích.
Nếu đây là Hồng Thanh, vậy hắn hỏi hay không thì có gì khác nhau?
Lồng ngực lạnh lẽo, Tiêu Hòa miễn cưỡng khiến đầu óc mình tỉnh táo lên chút, rồi nói: “Sư tôn, ta mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi được không?”
Dĩ vãng, hắn không cần nói lời này, vì Vân Thanh căn bản không để hắn mệt mỏi như vầy.
Nhưng hôm nay hắn nói ra, nếu là sư tôn, nhất định sẽ dừng lại.
Nếu như không phải…
Vân Thanh hôn cần cổ trắng nõn của hắn, nhẹ giọng nói: “Được, ta đưa ngươi vào dục phòng.”
Trái tim Tiêu Hòa chợt buông xuống.
Là sư tôn, đây nhất định là sư tôn.
Đã có thể yên lòng, hắn không nhịn được đến gần, hôn mặt Vân Thanh một cái.
Chỉ là một động tác rất nhỏ, Vân Thanh lại đột nhiên cứng đờ, rũ mắt nhìn hắn.
Tiêu Hòa cười khanh khách, mong mỏi lọt vào tầm mắt đối phương, nhưng sau khi hoàn toàn nhìn rõ, trái tim lợp bợp một tiếng.
“Nguyên lai ta và y bất đồng như thế.”
Trong mắt Tiêu Hòa hiện vẻ kinh hoảng.
Nam nhân trước mắt dường như không muốn tiếp tục lừa gạt, trong đêm đen thăm thẳm, mái tóc dài màu mực tựa như bị huyết dịch gột rửa, biến thành màu đỏ rực lửa diễm lệ. Mà đôi con ngươi nhạt màu dần dần đậm lên, sau khi hơi nhiễm lên tia đỏ, cũng phơi bày dáng vẻ tuỳ tiện bất kham.
“Tiêu Hòa, bởi vì là y, ngươi có thể vòng lấy cổ y, chủ động đưa bản thân lên; bởi vì là y, ngươi có thể không cần ta gây sức ép liền phát ra âm thanh rên rỉ êm tai như vậy, không ngừng gọi tên y, không ngừng nói ngươi yêu y; bởi vì là y, ngươi có thể mặc y đòi hỏi buông thả, muốn bao nhiêu lần cũng không đành lòng từ chối, có thể không ngừng quấn lấy hông y, dâng hiến cho y.”
Tiêu Hòa mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, con tim rơi vào vực sâu không đáy.
“Không thử ta sẽ không biết, nhưng sau khi thử…” Hồng Thanh vùi đầu vào cần cổ hắn, trong giọng nói chứa vẻ âm lãnh hoá không tan “… Ta đố kị, đố kị phát điên rồi.”
“Hồng Thanh…” Giọng nói Tiêu Hòa run rẩy “Không…”
“Muốn nói không muốn sao? Không được…” Hồng Thanh liếm cổ hắn, đột nhiên dùng sức, ép hắn bật ra tiếng, ôn nhu thì thầm như mật đường “Đã ở bên trong, làm sao có thể dừng đây?”
Tiêu Hòa cố gắng giữ chặt đối phương, giờ đã khóc nức nở: “Cầu ngươi, Hồng Thanh, dừng lại… dừng lại…”
“Không thể.” Hồng Thanh hôn từng cái nhỏ vụn, con ngươi hơi ửng đỏ dần đậm lên, từ từ, chậm rãi, tựa như đóa hoa diễm lệ chỉ nở tại địa ngục, tầng tầng lớp lớp xoè tung như đang không ngừng phóng gai, hận không thể ghim vào tận xương tuỷ người trước mắt.
“Đừng cự tuyệt ta nữa.” Giọng điệu nam nhân mềm ngọt như đang nói lời tâm tình êm tai nhất “Bằng không ta sẽ phơi bày toàn bộ hình ảnh ngươi và ta giao hoan cho y xem, để y nhìn thật rõ, ngươi ở dưới thân ta ngọt ngào thở dốc ra sao.”
-Hết chapter 54-
Chú giải:
(1) Khoái đao trảm loạn ma: làm việc quyết đoán, dứt khoát giải quyết vấn đề