Đây không phải sư tôn, nhất định không phải…
Nhưng… Hồng Thanh sẽ là tóc đen sao? Hồng Thanh sẽ có thần thái lạnh nhạt xa cách như vậy sao?
Hồng Thanh có cần thiết lại biến ra dáng vẻ sư tôn đến mê hoặc hắn không?
Không thể là Hồng Thanh.
Thế nên… đây là sư tôn.
Câu nói này giống như một chú ngữ không ngừng chớp hiện lẩn quẩn trong đầu Tiêu Hòa, gần như đẩy hắn đến bờ vực sụp đổ.
Hắn vốn không biết có thể giấu giếm việc này bao lâu, nhưng vẫn luôn khao khát kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bởi vì đây là chuyện hắn không thể giải thích.
Phản bội tức là phản bội, bất kể vì lý do gì, đều không đáng để khoan dung.
Thế nhưng… hắn không muốn, thật sự không muốn mất đi y.
Nếu nhất định phải có ngày hôm nay, tại sao lúc trước để hắn chiếm được?
Không chiếm được, thì sẽ chẳng thống khổ thế này, không phải sao?
Tiêu Hòa đực ra tại chỗ, cảm thấy mình như trần truồng lõa thể, đứng trước mặt công chúng, tránh không tránh được, núp không thể núp, chỉ có thể ôm ấp nỗi tuyệt vọng cùng cực, lẳng lặng chờ ánh nhìn khinh thường cùng phỉ nhổ về phía mình.
Không biết giằng co bao lâu, Tiêu Hòa lúc cho là lâu như một thế kỷ, lúc lại cho rằng nó nhanh như một cái chớp mắt.
Tóm lại đầu óc hắn đã vô pháp suy nghĩ, nên không nhận rõ thời gian trôi qua.
Vân Thanh đi tới, rũ mắt nhìn chằm chằm hắn.
Thân thể Tiêu Hòa khẽ run, co rúm lại.
Vân Thanh nâng tay, ngón tay trắng nõn xẹt qua bờ môi hồng hào của hắn, sau đó đi xuống cổ, cuối cùng là thân thể trắng nõn.
Những nốt đỏ, những vết bầm, những dấu tay, y lần lượt đụng chạm từng cái, nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng thậm chí chạm tới ‘chỗ đó’.
Tiêu Hòa giật thót, ấp úng nói: “Sư… Sư tôn.”
Vân Thanh không lên tiếng, chỉ dùng ngón tay tách ra một chút.
Tiêu Hòa ngẩn ra, bối rối cảm nhận được thứ chạy dọc xuống theo chân mình.
Đó là… thứ hắn chưa kịp rửa sạch, thứ thuộc về Hồng Thanh.
Tâm tình hiện tại của sư tôn là gì, Tiêu Hòa căn bản không dám nghĩ.
Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Thanh đã ôm ngang hắn lên, không nói lời nào, đi vào phòng tắm.
Từ đầu đến cuối, y đều không lên tiếng, Tiêu Hòa càng không dám nói lời nào.
Y giống như thường ngày, kiên nhẫn tẩy rửa giúp hắn, nghiêm túc bôi thuốc cho hắn, ngoại trừ gương mặt lạnh lùng thì không nhìn ra điều gì khác thường.
Nhưng càng như vậy, Tiêu Hòa càng sợ, càng khủng hoảng, càng không biết làm thế nào.
Tẩy rửa xong xuôi, Vân Thanh không làm bất cứ bước tiền diễn nào liền thúc vào, kế đó là tiết tấu cực nhanh, nhanh đến mức khiến nội tạng như bị va chạm muốn rơi ra ngoài.
Tiêu Hòa lẳng lặng không nói, bị động chịu đựng.
Sau khi kết thúc, Vân Thanh ôm đối phương, xoay người hắn lại, nhìn thấy người trước mắt sắc mặt tái nhợt, bờ môi cắn rỉ máu cùng hai hàng nước mắt chảy xuống không ngừng.
Một cơn đau nhói lan tràn từ tim, Vân Thanh thở dài, hạ xuống trán hắn một nụ hôn, nhẹ giọng nói: “Đến đây, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hòa ngửa đầu nhìn y, không thốt ra được lời nào.
Hắn căn bản không biết nói thế nào, nói mình không yêu Hồng Thanh, như do bị Hồng Thanh uy hiếp nên đành cùng hắn ta phát sinh quan hệ sao?
Sư tôn sẽ tin ư?
Mà dù có tin thì sao?
Liệu sư tôn có đi giết Hồng Thanh không?
Đến lúc đó, Hồng Thanh dưới cơn giận dữ…
Đây căn bản là tử cục, một tử cục mà bất luận ra sao Tiêu Hòa cũng không hi vọng nhìn thấy.
Hắn không giải được, nên chỉ muốn trốn tránh, nhưng hiện tại… đã không thể trốn đi đâu.
“Sư tôn…” Tiêu Hòa mở miệng, nhưng chỉ có thể gọi tên y.
Vân Thanh bình tĩnh nhìn hắn: “Không muốn nói sao?”
Tiêu Hòa nhíu mày, cắn môi, cả người căng chặt cực điểm.
Hai mắt Vân Thanh tối đi, thay đổi câu hỏi: “Nói cho ta biết, là ai làm?”
Tiêu Hòa vẫn không nhúc nhích.
Vân Thanh tiếp tục hỏi: “Là Hồng Thanh sao?”
Một cái tên đơn giản, chỉ hai chữ đơn giản, lại làm Tiêu Hòa đột nhiên trợn to mắt, trong mắt ngập tràn kinh ngạc cùng sợ hãi.
“Quả nhiên là hắn.” Vân Thanh khẳng định.
Y biết, sư tôn đã sớm biết…
Đầu óc Tiêu Hòa vang ông ông, cảm xúc rối loạn tuôn trào, hắn hoàn toàn phân không rõ.
“Tiêu Hòa, đừng sợ.” Thanh âm của Vân Thanh chậm nhẹ vô cùng, giống như sợ làm kinh động đến hắn “Nói ta biết, vì sao cùng hắn làm những việc này?”
Vân Thanh nhíu mày: “Là bởi vì ngươi yêu hắn sao?”
“Không! Không!” Tiêu Hòa vội vã mở miệng, tiếng nói cũng run rẩy “Ta yêu sư tôn, ta chỉ yêu mình sư tôn.”
“Yêu ta…” Vân Thanh bình tĩnh nhìn hắn “Nhưng vẫn có thể cùng hắn hàng đêm không nghỉ?”
Tiêu Hòa nghẹn lời lần nữa.
“Tiêu Hòa.” Vân Thanh đến gần bên tai hắn, hạ thấp giọng hỏi “Là vì ta không thể thỏa mãn ngươi sao?”
“Không phải, sư tôn…” Tiêu Hòa nắm lấy áo y, gấp gáp nói “Không phải, thật sự không phải.”
“Mỗi lần ta đều sợ làm ngươi bị thương, mỗi lần đều nhẫn nhịn, đều lo lắng ngươi mệt mỏi quá mức, lo lắng ngươi không chịu nổi, nhưng kỳ thực… ngươi căn bản không thỏa mãn, phải không?” Tiếng nói Vân Thanh vẫn trầm thấp như thế, nhưng sâu trong âm tuyến lành lạnh đó là sắc u ám dày đặc tựa bóng đêm.
Tiêu Hòa liều mạng lắc đầu, không ngừng phủ nhận.
Vân Thanh hôn hắn, mềm nhẹ nói: “Nếu muốn, ngươi cứ nói với ta, muốn bao nhiêu lần ta cũng có thể cho ngươi.”
“Sư tôn… Sư tôn…” Tiêu Hòa cảm giác được dị dạng dưới thân, không khỏi kêu rên thành tiếng, thanh âm dồn dập như loài cá thiếu đi nước đang kề cận cái chết.
“Tiêu Hòa, nói ta biết được không…” Động tác Vân Thanh cực nhanh, thô lỗ và mãnh liệt, hoàn toàn tương phải với âm điệu của mình “Nói ta biết chuyện giữa các ngươi.”
Tiêu Hòa ôm chặt tấm lưng đối phương, không ngừng thể hội đau đớn dữ dội và sung sướng lớn lao luân phiên, đầu óc cũng mê muội từng cơn.
Mà giọng nói Vân Thanh tựa như cổ hoặc sư thời viễn cổ, mê hoặc hắn nói ra hết thảy mọi chuyện giấu tận đáy lòng, không giữ lại chút gì.
Tiêu Hòa ngửa đầu, trong đầu từng mảng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không sao.
Sư tôn đã biết, hắn còn cần che giấu làm gì?
Nếu đây nhất định là tử lộ, hắn tình nguyện chết bên cạnh y, chết trong lồng ngực y.
Vậy cũng coi như thỏa mãn.
“Sư tôn… ta và Hồng Thanh… đã cùng nhau trước khi ta và người…”
Nương theo lời kể giống như nói mớ của Tiêu Hòa, Vân Thanh không ngừng đòi hỏi và ‘cho đi’.
Vào cái ngày không phân rõ là trời sáng hay đêm tối, vào cái ngày vốn nghĩ là tuyệt cảnh và tử vong, Tiêu Hòa nói ra tất cả.
Lời có thể nói, lời không thể nói nhất, vốn tưởng sẽ che giấu nơi đáy lòng cả đời, toàn bộ đều nói ra.
Vân Thanh không còn ôn nhu như dĩ vãng, không ngừng muốn hắn, không ngừng dẫn dắt hắn, khiến Tiêu Hòa không ngừng nhấp nhô trầm bổng trong thế giới gần như hư huyễn.
Cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời, thời điểm đạt đến khoái cảm vô thượng, liền có thể quên hết mọi thống khổ chua xót.
Dẫu cho một khắc sau chính là động ma Địa ngục, nhưng hắn cũng từng được hưởng thụ mộng ảo tươi đẹp chốn tiên cảnh.
Nó khiến người ta cảm thấy thoả mãn vô cùng, dù có vẻ hơi bệnh hoạn, nhưng không thể không nói, rất thả lỏng, rất hưởng thụ, rất không muốn tỉnh lại.
Dây dưa triền miên, hỗn loạn bất kham một ngày một đêm.
Tiêu Hòa triệt để hôn mê ngủ mất, tháo gỡ toàn bộ phòng bị, buông ra tất cả khúc mắc, hệt như một đứa bé ngoan ngoãn tựa vào lòng Vân Thanh an ổn ngủ say.
Vân Thanh cúi đầu nhìn đối phương, đáy mắt hiện vẻ bất đắc dĩ.
Kỳ thực y có thể sớm nói cho hắn biết, Hồng Thanh chính là y, y chính là Hồng Thanh.
Nhưng không cách nào thốt ra khỏi miệng.
Chỉ cần nghĩ tới Tiêu Hòa ôm ấp người khác sau lưng mình, dù người kia cũng là chính mình, y vẫn có loại kích động hủy diệt mọi thứ.
Y yêu hắn, yêu đến tận xương tủy, yêu bằng cả con tim, thế nên không chấp nhận nổi nửa điểm bất trung.
Hồng Thanh cũng là y, nhưng Tiêu Hòa không biết.
Trong lòng Tiêu Hòa, bọn họ là hai người.
Trong lòng hắn có thể dung nạp cả hai sao? Tại sao có thể chứa được hai người?
Chỉ cần nghĩ trong khoả tim xinh đẹp kia không hoàn toàn có mỗi mình, Vân Thanh liền đố kỵ không chịu nổi, trái tim như bị dã thú cắn nuốt, đau đến mất kiềm chế, đau đến muốn tất cả phải gánh chịu cùng.
Tiêu Hòa của y nói yêu y, vậy vì sao lừa gạt y?
Tiêu Hòa của y, chỉ có thể là của y, vậy vì sao có thể chứa thêm những người khác?
Nhưng cũng may… y nghe được điều mình muốn nghe.
Tiêu Hòa yêu y, Tiêu Hòa là thuộc về y.
Tình cảm của Tiêu Hoà đối với y, cùng y đối với Tiêu Hoà, là giống nhau.
Khoé miệng Vân Thanh khẽ cong lên, hé nở nụ cười rực rỡ nhất bên môi, y cúi đầu hôn xuống cánh môi đỏ hồng của thiếu niên.
Hết thảy tình ý sẽ còn bị che lấp, trong đôi con ngươi nhạt màu cũng hiện lên sắc đỏ diễm lệ.
Một trái tim một linh hồn, sẽ yêu cùng một người, cũng không ngoài ý muốn.
***
Tiêu Hòa thật mong bản thân đừng tỉnh lại, vậy trong trí nhớ của hắn sẽ chỉ có vui sướng, không có thống khổ.
Nhưng… thời điểm nắng trời đâm vào mí mắt, hắn mở mắt ra, trở về hiện thực.
Trong nháy mắt đó, lòng hắn lạnh lẽo như băng, thật sự có xúc động vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng cảm giác được nguồn nhiệt nóng bỏng phía sau.
Tiêu Hòa quay đầu, nhìn thấy sư tôn, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc cùng khó tin: “Sư tôn…”
“Ừm.” Vân Thanh ôm hắn “Tỉnh rồi? Hôm nay không có chuyện gì làm, ngủ thêm một chút đi.”
Tiêu Hòa ngây như phỗng, thành thật rụt về, tựa vào lòng Vân Thanh, tuy nhiên có đánh chết cũng không ngủ lại được.
Sư tôn rất bình tĩnh… cực kỳ bình tĩnh… Nhưng mà… rõ ràng tối qua…
Cảm giác được thân thể hắn đang khẽ run, Vân Thanh hỏi: “Ngủ không được sao?”
Tiêu Hòa rầu rĩ gật đầu.
Vân Thanh kéo hắn ra khỏi ngực mình, nhìn vào mắt hắn: “Như vậy, trò chuyện một chút nhé?”
Tiêu Hòa không biết y muốn nói gì, song cũng căng thẳng muốn chết.
“Tiêu Hòa, tối qua là ta không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa.” Vân Thanh hôn trán hắn một cái.
Sư tôn nói xin lỗi? Nhưng… tại sao!
Tiêu Hòa mở to mắt nhìn y.
Câu tiếp theo của Vân Thanh khiến Tiêu Hòa kinh hãi đến không thể kiềm chế.
“Hồng Thanh là ta, ta chính là Hồng Thanh, cho nên người không cần lo lắng.”
Nửa ngày… Tiêu Hòa vẫn chưa thể hồi thần, hắn rù rì nói: “Sư tôn, ta… không hiểu.”
“Tâm pháp ta tu luyện trước khi lên tầng thứ Chín cần đoạn tình tuyệt dục, nhưng chỉ cần là người, sao có thể hoàn toàn vô tình vô dục, nhưng tâm pháp này yêu cầu như vậy, ta gặp chút trở ngại, cuối cùng ngoài ý muốn một hồn chia làm hai niệm, biến thành Vân Thanh cùng Hồng Thanh.”
Tiêu Hòa ngơ ngác nghe.
“Vân Thanh là ta, Hồng Thanh cũng là ta, chỉ là hắn gánh vác hầu hết những điều cần ẩn giấu và vứt bỏ, chỉ ngẫu nhiên hay trong tình cảnh kỳ ngộ mới xuất hiện.”
-Hết chapter 56-
Nhưng… Hồng Thanh sẽ là tóc đen sao? Hồng Thanh sẽ có thần thái lạnh nhạt xa cách như vậy sao?
Hồng Thanh có cần thiết lại biến ra dáng vẻ sư tôn đến mê hoặc hắn không?
Không thể là Hồng Thanh.
Thế nên… đây là sư tôn.
Câu nói này giống như một chú ngữ không ngừng chớp hiện lẩn quẩn trong đầu Tiêu Hòa, gần như đẩy hắn đến bờ vực sụp đổ.
Hắn vốn không biết có thể giấu giếm việc này bao lâu, nhưng vẫn luôn khao khát kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bởi vì đây là chuyện hắn không thể giải thích.
Phản bội tức là phản bội, bất kể vì lý do gì, đều không đáng để khoan dung.
Thế nhưng… hắn không muốn, thật sự không muốn mất đi y.
Nếu nhất định phải có ngày hôm nay, tại sao lúc trước để hắn chiếm được?
Không chiếm được, thì sẽ chẳng thống khổ thế này, không phải sao?
Tiêu Hòa đực ra tại chỗ, cảm thấy mình như trần truồng lõa thể, đứng trước mặt công chúng, tránh không tránh được, núp không thể núp, chỉ có thể ôm ấp nỗi tuyệt vọng cùng cực, lẳng lặng chờ ánh nhìn khinh thường cùng phỉ nhổ về phía mình.
Không biết giằng co bao lâu, Tiêu Hòa lúc cho là lâu như một thế kỷ, lúc lại cho rằng nó nhanh như một cái chớp mắt.
Tóm lại đầu óc hắn đã vô pháp suy nghĩ, nên không nhận rõ thời gian trôi qua.
Vân Thanh đi tới, rũ mắt nhìn chằm chằm hắn.
Thân thể Tiêu Hòa khẽ run, co rúm lại.
Vân Thanh nâng tay, ngón tay trắng nõn xẹt qua bờ môi hồng hào của hắn, sau đó đi xuống cổ, cuối cùng là thân thể trắng nõn.
Những nốt đỏ, những vết bầm, những dấu tay, y lần lượt đụng chạm từng cái, nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng thậm chí chạm tới ‘chỗ đó’.
Tiêu Hòa giật thót, ấp úng nói: “Sư… Sư tôn.”
Vân Thanh không lên tiếng, chỉ dùng ngón tay tách ra một chút.
Tiêu Hòa ngẩn ra, bối rối cảm nhận được thứ chạy dọc xuống theo chân mình.
Đó là… thứ hắn chưa kịp rửa sạch, thứ thuộc về Hồng Thanh.
Tâm tình hiện tại của sư tôn là gì, Tiêu Hòa căn bản không dám nghĩ.
Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Thanh đã ôm ngang hắn lên, không nói lời nào, đi vào phòng tắm.
Từ đầu đến cuối, y đều không lên tiếng, Tiêu Hòa càng không dám nói lời nào.
Y giống như thường ngày, kiên nhẫn tẩy rửa giúp hắn, nghiêm túc bôi thuốc cho hắn, ngoại trừ gương mặt lạnh lùng thì không nhìn ra điều gì khác thường.
Nhưng càng như vậy, Tiêu Hòa càng sợ, càng khủng hoảng, càng không biết làm thế nào.
Tẩy rửa xong xuôi, Vân Thanh không làm bất cứ bước tiền diễn nào liền thúc vào, kế đó là tiết tấu cực nhanh, nhanh đến mức khiến nội tạng như bị va chạm muốn rơi ra ngoài.
Tiêu Hòa lẳng lặng không nói, bị động chịu đựng.
Sau khi kết thúc, Vân Thanh ôm đối phương, xoay người hắn lại, nhìn thấy người trước mắt sắc mặt tái nhợt, bờ môi cắn rỉ máu cùng hai hàng nước mắt chảy xuống không ngừng.
Một cơn đau nhói lan tràn từ tim, Vân Thanh thở dài, hạ xuống trán hắn một nụ hôn, nhẹ giọng nói: “Đến đây, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hòa ngửa đầu nhìn y, không thốt ra được lời nào.
Hắn căn bản không biết nói thế nào, nói mình không yêu Hồng Thanh, như do bị Hồng Thanh uy hiếp nên đành cùng hắn ta phát sinh quan hệ sao?
Sư tôn sẽ tin ư?
Mà dù có tin thì sao?
Liệu sư tôn có đi giết Hồng Thanh không?
Đến lúc đó, Hồng Thanh dưới cơn giận dữ…
Đây căn bản là tử cục, một tử cục mà bất luận ra sao Tiêu Hòa cũng không hi vọng nhìn thấy.
Hắn không giải được, nên chỉ muốn trốn tránh, nhưng hiện tại… đã không thể trốn đi đâu.
“Sư tôn…” Tiêu Hòa mở miệng, nhưng chỉ có thể gọi tên y.
Vân Thanh bình tĩnh nhìn hắn: “Không muốn nói sao?”
Tiêu Hòa nhíu mày, cắn môi, cả người căng chặt cực điểm.
Hai mắt Vân Thanh tối đi, thay đổi câu hỏi: “Nói cho ta biết, là ai làm?”
Tiêu Hòa vẫn không nhúc nhích.
Vân Thanh tiếp tục hỏi: “Là Hồng Thanh sao?”
Một cái tên đơn giản, chỉ hai chữ đơn giản, lại làm Tiêu Hòa đột nhiên trợn to mắt, trong mắt ngập tràn kinh ngạc cùng sợ hãi.
“Quả nhiên là hắn.” Vân Thanh khẳng định.
Y biết, sư tôn đã sớm biết…
Đầu óc Tiêu Hòa vang ông ông, cảm xúc rối loạn tuôn trào, hắn hoàn toàn phân không rõ.
“Tiêu Hòa, đừng sợ.” Thanh âm của Vân Thanh chậm nhẹ vô cùng, giống như sợ làm kinh động đến hắn “Nói ta biết, vì sao cùng hắn làm những việc này?”
Vân Thanh nhíu mày: “Là bởi vì ngươi yêu hắn sao?”
“Không! Không!” Tiêu Hòa vội vã mở miệng, tiếng nói cũng run rẩy “Ta yêu sư tôn, ta chỉ yêu mình sư tôn.”
“Yêu ta…” Vân Thanh bình tĩnh nhìn hắn “Nhưng vẫn có thể cùng hắn hàng đêm không nghỉ?”
Tiêu Hòa nghẹn lời lần nữa.
“Tiêu Hòa.” Vân Thanh đến gần bên tai hắn, hạ thấp giọng hỏi “Là vì ta không thể thỏa mãn ngươi sao?”
“Không phải, sư tôn…” Tiêu Hòa nắm lấy áo y, gấp gáp nói “Không phải, thật sự không phải.”
“Mỗi lần ta đều sợ làm ngươi bị thương, mỗi lần đều nhẫn nhịn, đều lo lắng ngươi mệt mỏi quá mức, lo lắng ngươi không chịu nổi, nhưng kỳ thực… ngươi căn bản không thỏa mãn, phải không?” Tiếng nói Vân Thanh vẫn trầm thấp như thế, nhưng sâu trong âm tuyến lành lạnh đó là sắc u ám dày đặc tựa bóng đêm.
Tiêu Hòa liều mạng lắc đầu, không ngừng phủ nhận.
Vân Thanh hôn hắn, mềm nhẹ nói: “Nếu muốn, ngươi cứ nói với ta, muốn bao nhiêu lần ta cũng có thể cho ngươi.”
“Sư tôn… Sư tôn…” Tiêu Hòa cảm giác được dị dạng dưới thân, không khỏi kêu rên thành tiếng, thanh âm dồn dập như loài cá thiếu đi nước đang kề cận cái chết.
“Tiêu Hòa, nói ta biết được không…” Động tác Vân Thanh cực nhanh, thô lỗ và mãnh liệt, hoàn toàn tương phải với âm điệu của mình “Nói ta biết chuyện giữa các ngươi.”
Tiêu Hòa ôm chặt tấm lưng đối phương, không ngừng thể hội đau đớn dữ dội và sung sướng lớn lao luân phiên, đầu óc cũng mê muội từng cơn.
Mà giọng nói Vân Thanh tựa như cổ hoặc sư thời viễn cổ, mê hoặc hắn nói ra hết thảy mọi chuyện giấu tận đáy lòng, không giữ lại chút gì.
Tiêu Hòa ngửa đầu, trong đầu từng mảng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không sao.
Sư tôn đã biết, hắn còn cần che giấu làm gì?
Nếu đây nhất định là tử lộ, hắn tình nguyện chết bên cạnh y, chết trong lồng ngực y.
Vậy cũng coi như thỏa mãn.
“Sư tôn… ta và Hồng Thanh… đã cùng nhau trước khi ta và người…”
Nương theo lời kể giống như nói mớ của Tiêu Hòa, Vân Thanh không ngừng đòi hỏi và ‘cho đi’.
Vào cái ngày không phân rõ là trời sáng hay đêm tối, vào cái ngày vốn nghĩ là tuyệt cảnh và tử vong, Tiêu Hòa nói ra tất cả.
Lời có thể nói, lời không thể nói nhất, vốn tưởng sẽ che giấu nơi đáy lòng cả đời, toàn bộ đều nói ra.
Vân Thanh không còn ôn nhu như dĩ vãng, không ngừng muốn hắn, không ngừng dẫn dắt hắn, khiến Tiêu Hòa không ngừng nhấp nhô trầm bổng trong thế giới gần như hư huyễn.
Cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời, thời điểm đạt đến khoái cảm vô thượng, liền có thể quên hết mọi thống khổ chua xót.
Dẫu cho một khắc sau chính là động ma Địa ngục, nhưng hắn cũng từng được hưởng thụ mộng ảo tươi đẹp chốn tiên cảnh.
Nó khiến người ta cảm thấy thoả mãn vô cùng, dù có vẻ hơi bệnh hoạn, nhưng không thể không nói, rất thả lỏng, rất hưởng thụ, rất không muốn tỉnh lại.
Dây dưa triền miên, hỗn loạn bất kham một ngày một đêm.
Tiêu Hòa triệt để hôn mê ngủ mất, tháo gỡ toàn bộ phòng bị, buông ra tất cả khúc mắc, hệt như một đứa bé ngoan ngoãn tựa vào lòng Vân Thanh an ổn ngủ say.
Vân Thanh cúi đầu nhìn đối phương, đáy mắt hiện vẻ bất đắc dĩ.
Kỳ thực y có thể sớm nói cho hắn biết, Hồng Thanh chính là y, y chính là Hồng Thanh.
Nhưng không cách nào thốt ra khỏi miệng.
Chỉ cần nghĩ tới Tiêu Hòa ôm ấp người khác sau lưng mình, dù người kia cũng là chính mình, y vẫn có loại kích động hủy diệt mọi thứ.
Y yêu hắn, yêu đến tận xương tủy, yêu bằng cả con tim, thế nên không chấp nhận nổi nửa điểm bất trung.
Hồng Thanh cũng là y, nhưng Tiêu Hòa không biết.
Trong lòng Tiêu Hòa, bọn họ là hai người.
Trong lòng hắn có thể dung nạp cả hai sao? Tại sao có thể chứa được hai người?
Chỉ cần nghĩ trong khoả tim xinh đẹp kia không hoàn toàn có mỗi mình, Vân Thanh liền đố kỵ không chịu nổi, trái tim như bị dã thú cắn nuốt, đau đến mất kiềm chế, đau đến muốn tất cả phải gánh chịu cùng.
Tiêu Hòa của y nói yêu y, vậy vì sao lừa gạt y?
Tiêu Hòa của y, chỉ có thể là của y, vậy vì sao có thể chứa thêm những người khác?
Nhưng cũng may… y nghe được điều mình muốn nghe.
Tiêu Hòa yêu y, Tiêu Hòa là thuộc về y.
Tình cảm của Tiêu Hoà đối với y, cùng y đối với Tiêu Hoà, là giống nhau.
Khoé miệng Vân Thanh khẽ cong lên, hé nở nụ cười rực rỡ nhất bên môi, y cúi đầu hôn xuống cánh môi đỏ hồng của thiếu niên.
Hết thảy tình ý sẽ còn bị che lấp, trong đôi con ngươi nhạt màu cũng hiện lên sắc đỏ diễm lệ.
Một trái tim một linh hồn, sẽ yêu cùng một người, cũng không ngoài ý muốn.
***
Tiêu Hòa thật mong bản thân đừng tỉnh lại, vậy trong trí nhớ của hắn sẽ chỉ có vui sướng, không có thống khổ.
Nhưng… thời điểm nắng trời đâm vào mí mắt, hắn mở mắt ra, trở về hiện thực.
Trong nháy mắt đó, lòng hắn lạnh lẽo như băng, thật sự có xúc động vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng cảm giác được nguồn nhiệt nóng bỏng phía sau.
Tiêu Hòa quay đầu, nhìn thấy sư tôn, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc cùng khó tin: “Sư tôn…”
“Ừm.” Vân Thanh ôm hắn “Tỉnh rồi? Hôm nay không có chuyện gì làm, ngủ thêm một chút đi.”
Tiêu Hòa ngây như phỗng, thành thật rụt về, tựa vào lòng Vân Thanh, tuy nhiên có đánh chết cũng không ngủ lại được.
Sư tôn rất bình tĩnh… cực kỳ bình tĩnh… Nhưng mà… rõ ràng tối qua…
Cảm giác được thân thể hắn đang khẽ run, Vân Thanh hỏi: “Ngủ không được sao?”
Tiêu Hòa rầu rĩ gật đầu.
Vân Thanh kéo hắn ra khỏi ngực mình, nhìn vào mắt hắn: “Như vậy, trò chuyện một chút nhé?”
Tiêu Hòa không biết y muốn nói gì, song cũng căng thẳng muốn chết.
“Tiêu Hòa, tối qua là ta không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa.” Vân Thanh hôn trán hắn một cái.
Sư tôn nói xin lỗi? Nhưng… tại sao!
Tiêu Hòa mở to mắt nhìn y.
Câu tiếp theo của Vân Thanh khiến Tiêu Hòa kinh hãi đến không thể kiềm chế.
“Hồng Thanh là ta, ta chính là Hồng Thanh, cho nên người không cần lo lắng.”
Nửa ngày… Tiêu Hòa vẫn chưa thể hồi thần, hắn rù rì nói: “Sư tôn, ta… không hiểu.”
“Tâm pháp ta tu luyện trước khi lên tầng thứ Chín cần đoạn tình tuyệt dục, nhưng chỉ cần là người, sao có thể hoàn toàn vô tình vô dục, nhưng tâm pháp này yêu cầu như vậy, ta gặp chút trở ngại, cuối cùng ngoài ý muốn một hồn chia làm hai niệm, biến thành Vân Thanh cùng Hồng Thanh.”
Tiêu Hòa ngơ ngác nghe.
“Vân Thanh là ta, Hồng Thanh cũng là ta, chỉ là hắn gánh vác hầu hết những điều cần ẩn giấu và vứt bỏ, chỉ ngẫu nhiên hay trong tình cảnh kỳ ngộ mới xuất hiện.”
-Hết chapter 56-