“…Tốt xấu gì cũng chừa cho anh ấy một con đường sống đi.”
Tiêu Hòa chợt ngây dại cả ra.
Thanh niên áo trắng vẫn đang nói tiếp: “Ông đã làm gì y chính ông hiểu rõ nhất, anh ấy có thể sống sót đã là một kỳ tích! Van ông đấy, đừng xuất hiện trước mặt ảnh nữa được không? Đừng tính kế ảnh nữa có được không? Ông muốn hại người, tôi mặc kệ, nhưng chuyển hướng sang mục tiêu khác đi, đừng lần nào cũng túm lấy một người!”
Chất giọng đối phương rất dễ nghe, lanh lảnh êm dịu như nước suối trong vắt, đặc biệt còn nhỏ giọng nài nỉ càng có sức lay động lòng người.
Nhưng Tiêu Hòa chỉ cảm thấy trong ngực nghèn nghẹn.
Nếu hắn là Tiêu Hoà kia, giờ khắc này chỉ e nội tâm hổ thẹn mà đồng ý.
Đáng tiếc, hắn không phải.
Hắn có thể thừa nhận ‘bản thân kia’ từng tổn thương Phàn Thâm, nhưng tuyệt đối không cho rằng mình trong tương lai sẽ lại thương tổn Phàn Thâm.
Quá khứ không thể cứu vãn, nhưng hiện tại và tương lai, hắn có thể bảo đảm sẽ không khiến Phàn Thâm thất vọng.
“Mời cậu ra ngoài.” Tiêu Hòa lạnh mặt trầm giọng đuổi khách.
Thanh niên áo trắng hơi kinh ngạc, đôi mắt đẹp đẽ không kìm được trợn to.
Tiêu Hòa bình tĩnh nhìn cậu ta, giọng điệu không mấy ôn hoà: “Đó là chuyện giữa ta và cậu ấy, không cần cậu đến chất vấn.”
Suy cho cùng vẫn là Nguyên soái trẻ tuổi nhất Ngân Hà đế quốc, suy cho cùng vẫn là tướng lĩnh trác việt rung động người đời.
Tiêu Hòa rũ mi mắt, hạ thấp giọng, khí thế toàn thân chấn nhiếp hồn phách người.
Sắc mặt thanh niên áo trắng trở nên tái trắng, trong phút chốc có chút sợ hãi.
Dù sao… cậu cũng từng sùng bái hắn.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt cậu trở nên nguội lạnh, hình ảnh vị hoàng tử trẻ tuổi liều mình trong trùng triều(1) xông vào đầu óc cậu.
Đúng vậy.
Chính người đàn ông cao cao tại thượng này đã làm ra chuyện thật đáng ghê tởm.
Chính tấm gương mẫu mực vạn người kính ngưỡng lại ngấm ngầm dâm loạn không thể tả!
Vì tư lợi của bản thân, lợi dụng hoàng tử trẻ tuổi.
Cám dỗ, mê hoặc, cuối cùng không chút lưu tình đẩy đối phương vào vực sâu.
Thủ đoạn hèn hạ như vậy, âm mưu trơ trẽn như vậy, táng tận lương tâm như vậy!
Người như vậy có tư cách gì đứng ở đây? Có tư cách gì nói lời đó? Hắn đã trở thành tù nhân, sẽ nhanh chóng…
Thanh niên áo trắng mím chặt môi, lạnh lùng nói: “Anh ấy là người yêu của tôi, sắp kết hôn với tôi, nếu không có tôi, ảnh sẽ không sống được đến giờ. Ông hại anh ấy đến độ đó, là tôi cứu ảnh, là tôi luôn ở cạnh ảnh trong thời khắc gian nan nhất, còn ông thì sao? Ông là cái gì? Tôi không thể chất vấn chuyện giữa hai người? Đừng nói lời nực cười! Tiêu Hòa! Ông không biết xấu hổ, đến chết cũng chẳng biết xấu hổ, anh ấy sắp có bạn đời vậy mà ông còn hàng đêm ở trên giường quấn quít lấy ảnh, ông dơ bẩn quá đấy! Ác độc quá đấy! Có phải chỉ cần có thể đạt mục đích, thân thể này của ông sẽ làm với bất cứ ai…”
“Đi ra!” Tiêu Hòa trầm giọng ngắt lời tên này.
Thanh niên áo trắng không nén được cơn tức: “Tiêu Hoà ông sao xứng đứng tại đây, ông làm những chuyện ghê tởm đó, bộ tưởng người khắp thiên hạ đều không biết thật à? Ông bò lên giường người này đến người khác… bộ không có đàn ông thì sống không nổi à, ông và Phàn Sâm…”
“Lý Lưu Vân.” Cửa phòng bỗng dưng bật mở, giọng nam trầm thấp phá không mà tới.
Hai người trong phòng đồng loạt nhìn sang, dồn hết chú ý vào người đàn ông ở cửa.
“Thâm ca…” Lý Lưu Vân thấy Phàn Thâm, không khỏi nhẹ giọng gọi.
Tiêu Hòa nghe vào tai, chỉ cảm thấy chói cực kỳ!
Phàn Thâm không hề liếc mắt nhìn Tiêu Hòa một cái, nhanh chân đi vào, cúi đầu nhìn thanh niên áo trắng: “Tôi đã nói không được tới đây.”
Lý Lưu Vân cắn môi, không cam tâm: “Nhưng lâu rồi anh không trở lại.”
Giọng điệu thanh niên có bất mãn có oán trách, rõ ràng quan hệ phải rất thân quen mới có cách nói đó.
Tiêu Hòa lạnh mặt nhìn, mẹ nó dù biết đây chỉ là một giấc mộng, nhưng tim vẫn nhói muốn nóng nảy.
Mà ngay sau đó, như để vỗ về thanh niên áo trắng, nét mặt Phàn Thâm hơi nhu hoà lại, dịu giọng: “Không phải đã bàn xong rồi sao? Xử lý xong chuyện ở Thủ đô tinh tôi liền trở về.”
Lý Lưu Vân vẫn không mấy vui vẻ, khóe mắt liếc xéo Tiêu Hòa, cố ý nói to: “Anh không được để hắn mê hoặc, phải nhớ rõ hắn là người khốn nạn thế nào!”
Bị người ta mắng mỏ quang minh chính đại, Tiêu Hòa thật muốn… đấm tên này hai phát a!
Mà Phàn Thâm lại hưởng ứng lời cậu ta: “Yên tâm, tôi luôn ghi nhớ.”
Tiêu Hòa hoàn toàn nghe không vô nữa, dứt khoát xoay người rời khỏi đây.
Cút mẹ nó tú ân tú ái, tôi chống mắt chớ các người chia tay!
Vốn định chuẩn bị một bữa trưa ra trò, giờ không có tâm tình làm tiếp, Tiêu Hòa nghẹn một bụng lửa, bực bội muốn phá huỷ căn phòng này luôn cho rồi.
Giỏi a Phàn Thâm, anh tạo cho tôi quá khứ đen tối không thể tháo gỡ thì thôi, còn mẹ nó kèm thêm một hôn phu!
Một thế giới tinh thần mà thôi, anh còn chơi trò di tình biệt luyến!
Di tình biệt luyến thì cũng thôi, nếu anh thích người khác, mẹ nó mắc quái gì lên giường với tôi a!
Xem ông đây là gì? Công cụ phát tiết tình dục? Tiểu tam bao dưỡng trước hôn nhân?
Đờ mờ!
Bức ông nóng lên ông phủi tay mặc kệ a!
Tiêu Hòa giận đến tim như nổi trống, trải qua ba thế giới, hắn chưa từng phẫn nộ như thế này.
Tuy rằng trong thế giới trước, Vân Thanh cũng dằn vặt hắn, nhưng khi đó Tiêu Hòa mất ký ức, chỉ cho rằng cầu mà không được, cả ngày đau thương ưu sầu, nào dám tức giận?
Nhưng Tiêu Hòa hiện tại, giận đến tim gan lòng mề đều đau.
Rõ ràng hắn là chính thất, bây giờ biến thành tiểu tam… Á không không!
Cút mẹ chính thất đi cút mẹ tiểu tam đi, ông không phải là cái nào hết.
Tiêu Hòa ở trong bếp phát cáu hò hét nửa ngày, bên ngoài mới không còn âm thanh.
Phàn Thâm tiễn bước Lý Lưu Vân, trước khi ra cửa, Lý Lưu Vân còn không cam lòng nhiều lần bổ sung: “Thâm ca, anh tuyệt đối không thể nhẹ dạ, anh phải biết hắn ta giỏi diễn trò nhất. Hiện tân đế mất tích, đế quốc như rắn mất đầu, hắn làm tất cả là để vỗ về anh, sợ anh trực tiếp đoạt quyền.”
Vẻ mặt Phàn Thâm bất biến, chỉ gật nhẹ đầu: “Tôi biết rõ.”
Lý Lưu Vân không nhìn thấu y, nhưng cậu hiểu rõ người đàn ông này rất nặng tình, nặng tình đến mức cậu hâm mộ ghen tị hận chết người bên trong kia.
Bất quá qua nhiều năm như vậy, Lý Lưu Vân sớm đã nghĩ thông, nhưng vẫn nhịn không được muốn quan tâm y: “Thâm ca, hồi nãy em nói khích hắn, em nói em là hôn phu của anh, chúng ta sắp kết hôn.”
Phàn Thâm khẽ cau mày.
Sợ y nổi giận, Lý Lưu Vân vội bổ sung: “Em chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn! Em nói rồi, Thâm ca, nếu trong lòng hắn thật sự có anh, hay tin anh kết hôn, hắn nhất định sẽ ghen tị phẫn nộ lắm.”
Phàn Thâm liễm lông mày nói: “Không cần làm vậy, trong lòng hắn tuyệt không có tôi.”
Nghiệm ra sự cay đắng trong lời nói bình thản của y, lòng Lý Lưu Vân như rót đầy nước khổ qua, cũng chát chúa không thôi, nhưng cậu vẫn nói tiếp: “Nếu mục đích trong hai tháng qua của hắn là muốn làm anh lơ là, hắn sẽ giả bộ không biết, vẫn thuận theo anh như cũ…”
“Được rồi.” Phàn Thâm không muốn nghe nữa “Về đi, trong lòng tôi nắm chắc.”
Lý Lưu Vân lo lắng, đi mỗi ba bước lại quay đầu, nhưng hết cách rồi, có một số việc chỉ bản thân nhìn thấu mới thật sự là nhìn thấu.
Cả mười năm trời, người đàn ông này mấy lần sống không bằng chết, nhưng dù thế, y vẫn chưa từng đoạn tuyệt phần tình cảm này.
So với dây dưa mãi một đời, có thể nhân cơ hội cắt đứt triệt để, cũng chưa hẳn là không tốt.
Lý Lưu Vân thở dài, rời đi.
Lại kể Tiêu Hòa tự mình phát rồ nổi cáu xong, khi nghe tiếng đóng cửa mở cửa thì tỉnh táo lại như kỳ tích.
Tức giận cái lông a!
Đây là thế giới tinh thần của Phàn Thâm, y muốn thế nào thì là thế đó, căn bản không thể coi như thật.
Lý Lưu Vân kia cũng không phải tồn tại thật, hắn ghen ăn tức ở tâm đau cái rắm a.
Nói cho cùng, hắn đến để chữa bệnh cho Phàn Thâm.
Đừng chữa không thành, ngược lại bản thân rước thêm ấm ức.
Nguôi giận nào… Nguôi giận nào… Đồng chí Tiêu Hòa, nhất định anh phải nguôi giận!
Cách mạng đã thành công một bước dài, hai tháng chung sống vừa qua yên ổn hơn rất nhiều, lúc này mà nóng nảy cải vã một trận, tám phần mười sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đến lúc đó, chẳng phải dã tràng xe cát?
Tiêu Hòa càng nghĩ càng thấy đúng, càng cân nhắc càng có lý.
Lý Lưu Vân chỉ là cọng lông! Một mảnh vỡ tinh thần hư vô mờ mịt mà thôi!
Hắn mới là người ở bên Phàn Thâm, là người yêu của Phàn Thâm!
Chỉ cần có thể trị khỏi cho Phàn Thâm, chịu chút uất ức cũng không đáng là gì!
Tiêu Hòa cảm giác bản thân thiệt đại nghĩa, nhịn không được like cho mình một cái.
Nghĩ thông, Tiêu Hòa tỉnh táo lại, nhìn bữa cơm đã nấu được phân nửa, dứt khoát xắn tay áo lên làm tiếp.
Lại nói Phàn Thâm tiễn chân Lý Lưu Vân xong, giây khắc mở cửa vào nhà, có hơi lùi bước.
Lời của Lý Lưu Vân, lúc y nghe thì có vẻ điềm tĩnh sở vi bất động.
Nhưng kỳ thực tất cả đều ghi tạc trong lòng.
Ròng rã hai tháng, y như uống độc dược pha mật để giải khát, biết rõ kết cuộc nội tạng sẽ hư thối, cũng không muốn vứt bỏ sự ngọt ngào ngoài mặt kia.
Hắn thật dịu dàng thật nhu thuận.
Có hắn bên cạnh, đêm tối trống rỗng vô biên đã không còn trống trải tịch mịch thế nữa.
Có hắn làm bạn, chỗ định cư tạm thời này cũng mang đến cảm giác ấm cúng.
Phàn Thâm rất rõ rất rõ, Tiêu Hòa đang diễn kịch.
Nhưng… lòng người là thịt, chấp niệm tròn mười năm, từ lâu y đã không nhận rõ mình hận người này nhiều hơn, hay yêu người này nhiều hơn.
Nói chung bất kể là gì, y đều không bỏ đối phương xuống được.
Vậy nên y một bên tự nhắc bản thân nhìn rõ hiện thực, một bên lại… lặng lẽ chờ mong.
Có lẽ hắn áy náy vì chuyện năm đó.
Có thể hắn đang bồi thường, vì mình làm sai, bồi thường một tí.
Cũng có thể…
Chung quy có vô số lý do, mà Phàn Thâm luôn bị chúng dẫn dụ, trong lúc lơ đãng liền tin tưởng tất cả.
Phàn Thâm vào phòng, trong đầu thoáng hiện hình ảnh Tiêu Hòa xoay người bỏ đi khi nãy.
Hắn tức giận, rất tức giận.
Vì hiểu lầm quan hệ giữa mình và Lý Lưu Vân sao?
Vì nó mà nổi giận sao?
Nghĩ đến hai câu sau cùng của Lý Lưu Vân, đôi con ngươi sâu thẳm tựa đầm xưa suối sâu của Phàn Thâm có chút gợn sóng.
Dẫu phủ định bao lần, thì vẫn mong chờ…
Phàn Thâm đi vào nhà, sải từng bước dài, không bao lâu thì tiến vào nhà bếp.
Nhìn người đàn ông bận rộn cùng hương thức ăn nóng sốt thoang thoảng, trái tim đập nảy liên hồi của Phàn Thâm tĩnh lặng trở lại.
—— Nếu hắn tức tối phẫn nộ, chứng tỏ trong lòng hắn có anh, hắn đang ghen tị.
—— Nếu hắn làm như không có gì xảy ra, tiếp tục thuận theo lấy lòng anh, như vậy… hắn chỉ đang diễn trò.
Từ đầu đến cuối.
Đều là một âm mưu khác.
-Hết chapter 69-
Chú giải:
Tiêu Hòa chợt ngây dại cả ra.
Thanh niên áo trắng vẫn đang nói tiếp: “Ông đã làm gì y chính ông hiểu rõ nhất, anh ấy có thể sống sót đã là một kỳ tích! Van ông đấy, đừng xuất hiện trước mặt ảnh nữa được không? Đừng tính kế ảnh nữa có được không? Ông muốn hại người, tôi mặc kệ, nhưng chuyển hướng sang mục tiêu khác đi, đừng lần nào cũng túm lấy một người!”
Chất giọng đối phương rất dễ nghe, lanh lảnh êm dịu như nước suối trong vắt, đặc biệt còn nhỏ giọng nài nỉ càng có sức lay động lòng người.
Nhưng Tiêu Hòa chỉ cảm thấy trong ngực nghèn nghẹn.
Nếu hắn là Tiêu Hoà kia, giờ khắc này chỉ e nội tâm hổ thẹn mà đồng ý.
Đáng tiếc, hắn không phải.
Hắn có thể thừa nhận ‘bản thân kia’ từng tổn thương Phàn Thâm, nhưng tuyệt đối không cho rằng mình trong tương lai sẽ lại thương tổn Phàn Thâm.
Quá khứ không thể cứu vãn, nhưng hiện tại và tương lai, hắn có thể bảo đảm sẽ không khiến Phàn Thâm thất vọng.
“Mời cậu ra ngoài.” Tiêu Hòa lạnh mặt trầm giọng đuổi khách.
Thanh niên áo trắng hơi kinh ngạc, đôi mắt đẹp đẽ không kìm được trợn to.
Tiêu Hòa bình tĩnh nhìn cậu ta, giọng điệu không mấy ôn hoà: “Đó là chuyện giữa ta và cậu ấy, không cần cậu đến chất vấn.”
Suy cho cùng vẫn là Nguyên soái trẻ tuổi nhất Ngân Hà đế quốc, suy cho cùng vẫn là tướng lĩnh trác việt rung động người đời.
Tiêu Hòa rũ mi mắt, hạ thấp giọng, khí thế toàn thân chấn nhiếp hồn phách người.
Sắc mặt thanh niên áo trắng trở nên tái trắng, trong phút chốc có chút sợ hãi.
Dù sao… cậu cũng từng sùng bái hắn.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt cậu trở nên nguội lạnh, hình ảnh vị hoàng tử trẻ tuổi liều mình trong trùng triều(1) xông vào đầu óc cậu.
Đúng vậy.
Chính người đàn ông cao cao tại thượng này đã làm ra chuyện thật đáng ghê tởm.
Chính tấm gương mẫu mực vạn người kính ngưỡng lại ngấm ngầm dâm loạn không thể tả!
Vì tư lợi của bản thân, lợi dụng hoàng tử trẻ tuổi.
Cám dỗ, mê hoặc, cuối cùng không chút lưu tình đẩy đối phương vào vực sâu.
Thủ đoạn hèn hạ như vậy, âm mưu trơ trẽn như vậy, táng tận lương tâm như vậy!
Người như vậy có tư cách gì đứng ở đây? Có tư cách gì nói lời đó? Hắn đã trở thành tù nhân, sẽ nhanh chóng…
Thanh niên áo trắng mím chặt môi, lạnh lùng nói: “Anh ấy là người yêu của tôi, sắp kết hôn với tôi, nếu không có tôi, ảnh sẽ không sống được đến giờ. Ông hại anh ấy đến độ đó, là tôi cứu ảnh, là tôi luôn ở cạnh ảnh trong thời khắc gian nan nhất, còn ông thì sao? Ông là cái gì? Tôi không thể chất vấn chuyện giữa hai người? Đừng nói lời nực cười! Tiêu Hòa! Ông không biết xấu hổ, đến chết cũng chẳng biết xấu hổ, anh ấy sắp có bạn đời vậy mà ông còn hàng đêm ở trên giường quấn quít lấy ảnh, ông dơ bẩn quá đấy! Ác độc quá đấy! Có phải chỉ cần có thể đạt mục đích, thân thể này của ông sẽ làm với bất cứ ai…”
“Đi ra!” Tiêu Hòa trầm giọng ngắt lời tên này.
Thanh niên áo trắng không nén được cơn tức: “Tiêu Hoà ông sao xứng đứng tại đây, ông làm những chuyện ghê tởm đó, bộ tưởng người khắp thiên hạ đều không biết thật à? Ông bò lên giường người này đến người khác… bộ không có đàn ông thì sống không nổi à, ông và Phàn Sâm…”
“Lý Lưu Vân.” Cửa phòng bỗng dưng bật mở, giọng nam trầm thấp phá không mà tới.
Hai người trong phòng đồng loạt nhìn sang, dồn hết chú ý vào người đàn ông ở cửa.
“Thâm ca…” Lý Lưu Vân thấy Phàn Thâm, không khỏi nhẹ giọng gọi.
Tiêu Hòa nghe vào tai, chỉ cảm thấy chói cực kỳ!
Phàn Thâm không hề liếc mắt nhìn Tiêu Hòa một cái, nhanh chân đi vào, cúi đầu nhìn thanh niên áo trắng: “Tôi đã nói không được tới đây.”
Lý Lưu Vân cắn môi, không cam tâm: “Nhưng lâu rồi anh không trở lại.”
Giọng điệu thanh niên có bất mãn có oán trách, rõ ràng quan hệ phải rất thân quen mới có cách nói đó.
Tiêu Hòa lạnh mặt nhìn, mẹ nó dù biết đây chỉ là một giấc mộng, nhưng tim vẫn nhói muốn nóng nảy.
Mà ngay sau đó, như để vỗ về thanh niên áo trắng, nét mặt Phàn Thâm hơi nhu hoà lại, dịu giọng: “Không phải đã bàn xong rồi sao? Xử lý xong chuyện ở Thủ đô tinh tôi liền trở về.”
Lý Lưu Vân vẫn không mấy vui vẻ, khóe mắt liếc xéo Tiêu Hòa, cố ý nói to: “Anh không được để hắn mê hoặc, phải nhớ rõ hắn là người khốn nạn thế nào!”
Bị người ta mắng mỏ quang minh chính đại, Tiêu Hòa thật muốn… đấm tên này hai phát a!
Mà Phàn Thâm lại hưởng ứng lời cậu ta: “Yên tâm, tôi luôn ghi nhớ.”
Tiêu Hòa hoàn toàn nghe không vô nữa, dứt khoát xoay người rời khỏi đây.
Cút mẹ nó tú ân tú ái, tôi chống mắt chớ các người chia tay!
Vốn định chuẩn bị một bữa trưa ra trò, giờ không có tâm tình làm tiếp, Tiêu Hòa nghẹn một bụng lửa, bực bội muốn phá huỷ căn phòng này luôn cho rồi.
Giỏi a Phàn Thâm, anh tạo cho tôi quá khứ đen tối không thể tháo gỡ thì thôi, còn mẹ nó kèm thêm một hôn phu!
Một thế giới tinh thần mà thôi, anh còn chơi trò di tình biệt luyến!
Di tình biệt luyến thì cũng thôi, nếu anh thích người khác, mẹ nó mắc quái gì lên giường với tôi a!
Xem ông đây là gì? Công cụ phát tiết tình dục? Tiểu tam bao dưỡng trước hôn nhân?
Đờ mờ!
Bức ông nóng lên ông phủi tay mặc kệ a!
Tiêu Hòa giận đến tim như nổi trống, trải qua ba thế giới, hắn chưa từng phẫn nộ như thế này.
Tuy rằng trong thế giới trước, Vân Thanh cũng dằn vặt hắn, nhưng khi đó Tiêu Hòa mất ký ức, chỉ cho rằng cầu mà không được, cả ngày đau thương ưu sầu, nào dám tức giận?
Nhưng Tiêu Hòa hiện tại, giận đến tim gan lòng mề đều đau.
Rõ ràng hắn là chính thất, bây giờ biến thành tiểu tam… Á không không!
Cút mẹ chính thất đi cút mẹ tiểu tam đi, ông không phải là cái nào hết.
Tiêu Hòa ở trong bếp phát cáu hò hét nửa ngày, bên ngoài mới không còn âm thanh.
Phàn Thâm tiễn bước Lý Lưu Vân, trước khi ra cửa, Lý Lưu Vân còn không cam lòng nhiều lần bổ sung: “Thâm ca, anh tuyệt đối không thể nhẹ dạ, anh phải biết hắn ta giỏi diễn trò nhất. Hiện tân đế mất tích, đế quốc như rắn mất đầu, hắn làm tất cả là để vỗ về anh, sợ anh trực tiếp đoạt quyền.”
Vẻ mặt Phàn Thâm bất biến, chỉ gật nhẹ đầu: “Tôi biết rõ.”
Lý Lưu Vân không nhìn thấu y, nhưng cậu hiểu rõ người đàn ông này rất nặng tình, nặng tình đến mức cậu hâm mộ ghen tị hận chết người bên trong kia.
Bất quá qua nhiều năm như vậy, Lý Lưu Vân sớm đã nghĩ thông, nhưng vẫn nhịn không được muốn quan tâm y: “Thâm ca, hồi nãy em nói khích hắn, em nói em là hôn phu của anh, chúng ta sắp kết hôn.”
Phàn Thâm khẽ cau mày.
Sợ y nổi giận, Lý Lưu Vân vội bổ sung: “Em chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn! Em nói rồi, Thâm ca, nếu trong lòng hắn thật sự có anh, hay tin anh kết hôn, hắn nhất định sẽ ghen tị phẫn nộ lắm.”
Phàn Thâm liễm lông mày nói: “Không cần làm vậy, trong lòng hắn tuyệt không có tôi.”
Nghiệm ra sự cay đắng trong lời nói bình thản của y, lòng Lý Lưu Vân như rót đầy nước khổ qua, cũng chát chúa không thôi, nhưng cậu vẫn nói tiếp: “Nếu mục đích trong hai tháng qua của hắn là muốn làm anh lơ là, hắn sẽ giả bộ không biết, vẫn thuận theo anh như cũ…”
“Được rồi.” Phàn Thâm không muốn nghe nữa “Về đi, trong lòng tôi nắm chắc.”
Lý Lưu Vân lo lắng, đi mỗi ba bước lại quay đầu, nhưng hết cách rồi, có một số việc chỉ bản thân nhìn thấu mới thật sự là nhìn thấu.
Cả mười năm trời, người đàn ông này mấy lần sống không bằng chết, nhưng dù thế, y vẫn chưa từng đoạn tuyệt phần tình cảm này.
So với dây dưa mãi một đời, có thể nhân cơ hội cắt đứt triệt để, cũng chưa hẳn là không tốt.
Lý Lưu Vân thở dài, rời đi.
Lại kể Tiêu Hòa tự mình phát rồ nổi cáu xong, khi nghe tiếng đóng cửa mở cửa thì tỉnh táo lại như kỳ tích.
Tức giận cái lông a!
Đây là thế giới tinh thần của Phàn Thâm, y muốn thế nào thì là thế đó, căn bản không thể coi như thật.
Lý Lưu Vân kia cũng không phải tồn tại thật, hắn ghen ăn tức ở tâm đau cái rắm a.
Nói cho cùng, hắn đến để chữa bệnh cho Phàn Thâm.
Đừng chữa không thành, ngược lại bản thân rước thêm ấm ức.
Nguôi giận nào… Nguôi giận nào… Đồng chí Tiêu Hòa, nhất định anh phải nguôi giận!
Cách mạng đã thành công một bước dài, hai tháng chung sống vừa qua yên ổn hơn rất nhiều, lúc này mà nóng nảy cải vã một trận, tám phần mười sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đến lúc đó, chẳng phải dã tràng xe cát?
Tiêu Hòa càng nghĩ càng thấy đúng, càng cân nhắc càng có lý.
Lý Lưu Vân chỉ là cọng lông! Một mảnh vỡ tinh thần hư vô mờ mịt mà thôi!
Hắn mới là người ở bên Phàn Thâm, là người yêu của Phàn Thâm!
Chỉ cần có thể trị khỏi cho Phàn Thâm, chịu chút uất ức cũng không đáng là gì!
Tiêu Hòa cảm giác bản thân thiệt đại nghĩa, nhịn không được like cho mình một cái.
Nghĩ thông, Tiêu Hòa tỉnh táo lại, nhìn bữa cơm đã nấu được phân nửa, dứt khoát xắn tay áo lên làm tiếp.
Lại nói Phàn Thâm tiễn chân Lý Lưu Vân xong, giây khắc mở cửa vào nhà, có hơi lùi bước.
Lời của Lý Lưu Vân, lúc y nghe thì có vẻ điềm tĩnh sở vi bất động.
Nhưng kỳ thực tất cả đều ghi tạc trong lòng.
Ròng rã hai tháng, y như uống độc dược pha mật để giải khát, biết rõ kết cuộc nội tạng sẽ hư thối, cũng không muốn vứt bỏ sự ngọt ngào ngoài mặt kia.
Hắn thật dịu dàng thật nhu thuận.
Có hắn bên cạnh, đêm tối trống rỗng vô biên đã không còn trống trải tịch mịch thế nữa.
Có hắn làm bạn, chỗ định cư tạm thời này cũng mang đến cảm giác ấm cúng.
Phàn Thâm rất rõ rất rõ, Tiêu Hòa đang diễn kịch.
Nhưng… lòng người là thịt, chấp niệm tròn mười năm, từ lâu y đã không nhận rõ mình hận người này nhiều hơn, hay yêu người này nhiều hơn.
Nói chung bất kể là gì, y đều không bỏ đối phương xuống được.
Vậy nên y một bên tự nhắc bản thân nhìn rõ hiện thực, một bên lại… lặng lẽ chờ mong.
Có lẽ hắn áy náy vì chuyện năm đó.
Có thể hắn đang bồi thường, vì mình làm sai, bồi thường một tí.
Cũng có thể…
Chung quy có vô số lý do, mà Phàn Thâm luôn bị chúng dẫn dụ, trong lúc lơ đãng liền tin tưởng tất cả.
Phàn Thâm vào phòng, trong đầu thoáng hiện hình ảnh Tiêu Hòa xoay người bỏ đi khi nãy.
Hắn tức giận, rất tức giận.
Vì hiểu lầm quan hệ giữa mình và Lý Lưu Vân sao?
Vì nó mà nổi giận sao?
Nghĩ đến hai câu sau cùng của Lý Lưu Vân, đôi con ngươi sâu thẳm tựa đầm xưa suối sâu của Phàn Thâm có chút gợn sóng.
Dẫu phủ định bao lần, thì vẫn mong chờ…
Phàn Thâm đi vào nhà, sải từng bước dài, không bao lâu thì tiến vào nhà bếp.
Nhìn người đàn ông bận rộn cùng hương thức ăn nóng sốt thoang thoảng, trái tim đập nảy liên hồi của Phàn Thâm tĩnh lặng trở lại.
—— Nếu hắn tức tối phẫn nộ, chứng tỏ trong lòng hắn có anh, hắn đang ghen tị.
—— Nếu hắn làm như không có gì xảy ra, tiếp tục thuận theo lấy lòng anh, như vậy… hắn chỉ đang diễn trò.
Từ đầu đến cuối.
Đều là một âm mưu khác.
-Hết chapter 69-
Chú giải:
- Trùng triều: trùng là côn trùng, sâu bọ; triều là sóng, lũ. Có thể hiểu là cơn lũ sâu bọ