Phàn Thâm rất ghét phải ra ngoài, đặc biệt là đến các khu đông đúc náo nhiệt.
Mà xui xẻo là nhà Tiêu Hòa nằm tại khu phố cũ, có thể nói là nơi sầm uất nhất ồn ào nhất.
Từ căn cứ đi ra, sắc mặt Phàn Thâm rất khó coi, hơn nữa có xu thế càng lúc càng khó coi.
Y bị đánh thức, nhưng không còn thời thời khắc khắc muốn ngủ say tiếp nữa.
Nếu đã tỉnh, chuyện của căn cứ không thể bỏ mặc.
Thân là chỉ huy đại bản doanh của người dị năng, y không thể vứt bỏ các đồng loại của mình.
Mà thế cục trước mắt không mấy lạc quan, sau vài lần xung đột lớn, căn cứ thiệt hại nghiêm trọng, may mắn Phàn Thâm tỉnh lại quyết đoán sát phạt mau mắn, ngăn cơn sóng dữ, mới vững vàng vượt qua.
Việc này nhoáng cái đã mất nửa năm.
Phàn Thâm tĩnh dưỡng ở căn cứ, vẫn luôn cảm thấy bực dọc khó chịu.
Dù chỉ là tiếng tim đập của một người, y cũng phải không ngừng nghe vào.
Không thể cản lại, không thể nghỉ ngơi, giống như có một người nói nhiều không ngừng lải nhải bên tai ngươi, thật sự có thể bức người nổi điên.
Tuy đã ngủ một năm rưỡi, nhưng nửa năm tiếp theo, Phàn Thâm lại không ngủ được lấy một lần.
Thần kinh luôn căng chặt, y rất muốn thả lỏng, lại không tìm thấy biện pháp.
Tuy trong lòng cảm kích Tiêu Hòa, chung quy đối phương đã cứu y một mạng.
Nhưng đồng thời cũng khá bất mãn, cần gì phải cứu y chứ.
Nếu biết cảnh ngộ của y, sao không để y ngủ yên mãi mãi.
Phàn Thâm rất khinh bỉ ý định trốn tránh của bản thân, nhưng y nén không nổi.
Đại não điên cuồng hoạt động, rồi sẽ có một ngày đứt dây.
Mà hôm nay y rời khỏi căn cứ đi vào phố xá sầm uất, có thể chính là điềm báo hỏng mất.
Nhưng đã đến nơi rồi, dù sao cũng nên gặp một lần.
Tuy dọc đường đi sắc mặt không tốt, nhưng Phàn Thâm vẫn cố chống đến cửa nhà Tiêu Hòa.
—
Say rượu một chập làm Tiêu Hòa đau đầu chết được.
Tuy lúc uống rượu rất sảng khoái, cảm giác mơ mơ hồ hồ cũng rất tuyệt, quả thật đánh bay mọi phiền não ra sau đầu, nhưng sự trống rỗng sau khi tỉnh thật khiến người ta khó đón nhận.
Hiện thực bi quan, đầu óc đau nhức, làm tăng thêm vài phần thống khổ lên nỗi đau kim châm xát muối.
Sự tra tấn gấp bội này chỉ làm Tiêu Hòa cảm thấy… mất nhiều hơn được!
Mơ màng cả ngày, dù thế nào Tiêu Hòa cũng không ngờ, thời điểm xế chiều mở cửa, ngênh đón không phải ba mẹ, mà là người hắn cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại.
Trong nháy mắt đó, cả người Tiêu Hòa cứng ngắc tựa như pho tượng, hắn cho rằng mình đang nằm mơ, tiếp theo liền luống ca luống cuống.
Không phải nằm mơ, là thật.
Nhưng… hắn không nên gặp Phàn Thâm!
Hắn không thể gặp y!
Không không không… Không thể nghĩ vậy, nghĩ vậy Phàn Thâm sẽ nghe được, Phàn Thâm sẽ hiểu lầm.
Nhưng y sẽ nghe được hết thôi…
Hắn… Hắn…
Đầu óc Tiêu Hòa hỗn loạn, tâm tư rối như mớ bòng bong, hoàn toàn tìm không thấy thân dây.
Hắn cố gắng suy nghĩ đơn giản, không cần nghĩ nhiều, nhưng khống chế không được, cảm xúc tiêu cực cứ mãnh liệt trào ra, làm Tiêu Hòa càng thêm bi quan càng thêm tuyệt vọng càng thêm không biết làm gì.
Đúng lúc này, âm thanh của ba Tiêu vang lên: “Vị này là…?”
Ông vừa về đến liền thấy có khách đứng ngăn ở cửa, có chút kinh ngạc.
Tiêu Dung thấy ba mình, vội giới thiệu: “Ba, vị này là sếp của con, đến đây thăm nhà chúng ta, không có gì đâu.”
Ba Tiêu vừa nghe là cấp trên của con gái, liền bật mode khẩn trương, vội vã chào hỏi Phàn Thâm.
Nhưng Phàn Thâm cứ ngơ ngác, không động đậy chút nào.
Y mãi nhìn Tiêu Hòa, mắt không chớp lấy một cái.
Tiêu Dung đi theo Phàn Thâm phải được bốn năm năm rồi, chưa từng thấy người đàn ông vững như Thái sơn này thất thố như thế bao giờ.
Đó là nét cảm xúc khó diễn tả, cực lực áp chế sự mừng rỡ như điên, liều mạng ức chế xúc động, thậm chí là sợ hãi, sợ sự việc trước mắt không phải thật, khiến người đàn ông xuất chúng này bất động như pho tượng.
Ba Tiêu còn muốn nói tiếp, nhưng Tiêu Dung nhạy cảm nhận ra vấn đề bất thường, vội lôi kéo cha mẹ ra ngoài.
Ba Tiêu mẹ Tiêu chả hiểu mô tê chi cả.
Tiêu Dung đã lưu loát dứt khoát vứt cho hai ông bà một tràng bom: “Ba, mẹ, xin hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Ba Tiêu mẹ Tiêu đồng thời chớp mắt, mờ mịt.
“Con của các ngài, anh trai con, là đồng tính luyến ái. Ảnh và sếp của con yêu nhau hai năm, chìm sâu vào bể tình, sau vì sợ các ngài đau lòng, cũng sợ các ngài không thể tiếp nhận nên tách ra. Nhưng các ngài cũng thấy đó, nửa năm này Tiêu Hòa sống không bằng chết, con thật nhìn không nổi nên tác hợp cho họ… Ba mẹ, con tin các ngài nhất định không cổ hủ đến vậy, tuy đồng tính luyến ái rất khó tiếp nhận, nhưng chúng ta cũng không thể nhìn Tiêu Hòa đi chết được.”
Câu sau cùng khiến thần tình khiếp sợ của ba mẹ Tiêu giảm bớt phần nào.
Mẹ Tiêu quả nhiên thương con trai con gái đến tận xương tủy: “Anh trai mi ấy, haiz, đứa nhỏ này thật là! Bao nhiêu tuổi rồi chứ! Ta và cha mi không ngốc như vậy, nó cần gì ép buộc bản thân…” Nghĩ tới tình trạng thằng con trong nửa năm qua, mẹ Tiêu liền nước mắt doanh tròng.
Tiêu Dung đau lòng mẹ, vội ôm bà an ủi: “Mẹ, không sao đâu, không sao cả rồi.”
Ba Tiêu cũng than thở, nhưng không nói ra lời phản đối nào.
Họ chỉ có một đứa con trai, bộ không muốn bồng cháu sao? Dĩ nhiên muốn lắm chứ.
Nhưng nếu ngay cả con cũng không còn, ẵm cháu thì có ích gì?
Tiêu Dung dẫn cha mẹ rời khỏi.
Trong nhà, hai người căng thẳng từ đầu đến đuôi, không cử động một cái.
Rốt cuộc Tiêu Hòa có phản ứng, cúi đầu, lòng đầy bối rối và khẩn trương, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy nói gì cũng vô dụng, dù sao hắn cũng biết.
Y có chán ghét hắn không?
Y có cảm thấy hắn phiền không?
Có… có… coi thường hắn không?
Các loại cảm xúc tiêu cực đua nhau ùa ra, Tiêu Hòa rất muốn xoay người bỏ chạy.
Người hắn ngày nhớ đêm mong suốt nửa năm, nhưng khi thật sự gặp y, Tiêu Hòa lại sợ không biết nên làm gì.
Trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Tiêu Hòa cho là mình không phải cần nói gì cả, Phàn Thâm chợt mở miệng.
Yên lặng nhìn Tiêu Hòa, trong đôi con ngươi xanh thẳm có tia sáng chói mắt, cùng loại với niềm vui khi được sống lại.
Giọng y rất trầm, dù cố gắng áp chế, nhưng vẫn mang theo xúc cảm hưng phấn.
“Thật yên tĩnh.”
Ba chữ đơn giản, lại làm Tiêu Hòa ngẩng đầu, mê man nhìn đối phương.
Phàn Thâm lọt vào đôi mắt hắn, thanh âm dịu dàng mà rối tinh rối mù: “Tiêu Hòa, cả đời tôi chưa từng cảm thấy yên tĩnh như thế này bao giờ.”
Tiêu Hòa giật mình, giây tiếp theo lập tức hoàn hồn.
“Anh… Anh không nghe được? Không nghe được suy nghĩ của tôi ư?”
Khoé miệng Phàn Thâm khẽ nhếch, nở nụ cười cực nhẹ, song vui sướng cực kỳ: “Không chỉ em, Tiêu Hòa, suy nghĩ của ai tôi cũng không nghe được.”
Tiêu Hòa trợn to mắt, lộ vẻ không thể tin nổi.
Này… này rốt cuộc là sao?
-Hết chapter 93-
Mà xui xẻo là nhà Tiêu Hòa nằm tại khu phố cũ, có thể nói là nơi sầm uất nhất ồn ào nhất.
Từ căn cứ đi ra, sắc mặt Phàn Thâm rất khó coi, hơn nữa có xu thế càng lúc càng khó coi.
Y bị đánh thức, nhưng không còn thời thời khắc khắc muốn ngủ say tiếp nữa.
Nếu đã tỉnh, chuyện của căn cứ không thể bỏ mặc.
Thân là chỉ huy đại bản doanh của người dị năng, y không thể vứt bỏ các đồng loại của mình.
Mà thế cục trước mắt không mấy lạc quan, sau vài lần xung đột lớn, căn cứ thiệt hại nghiêm trọng, may mắn Phàn Thâm tỉnh lại quyết đoán sát phạt mau mắn, ngăn cơn sóng dữ, mới vững vàng vượt qua.
Việc này nhoáng cái đã mất nửa năm.
Phàn Thâm tĩnh dưỡng ở căn cứ, vẫn luôn cảm thấy bực dọc khó chịu.
Dù chỉ là tiếng tim đập của một người, y cũng phải không ngừng nghe vào.
Không thể cản lại, không thể nghỉ ngơi, giống như có một người nói nhiều không ngừng lải nhải bên tai ngươi, thật sự có thể bức người nổi điên.
Tuy đã ngủ một năm rưỡi, nhưng nửa năm tiếp theo, Phàn Thâm lại không ngủ được lấy một lần.
Thần kinh luôn căng chặt, y rất muốn thả lỏng, lại không tìm thấy biện pháp.
Tuy trong lòng cảm kích Tiêu Hòa, chung quy đối phương đã cứu y một mạng.
Nhưng đồng thời cũng khá bất mãn, cần gì phải cứu y chứ.
Nếu biết cảnh ngộ của y, sao không để y ngủ yên mãi mãi.
Phàn Thâm rất khinh bỉ ý định trốn tránh của bản thân, nhưng y nén không nổi.
Đại não điên cuồng hoạt động, rồi sẽ có một ngày đứt dây.
Mà hôm nay y rời khỏi căn cứ đi vào phố xá sầm uất, có thể chính là điềm báo hỏng mất.
Nhưng đã đến nơi rồi, dù sao cũng nên gặp một lần.
Tuy dọc đường đi sắc mặt không tốt, nhưng Phàn Thâm vẫn cố chống đến cửa nhà Tiêu Hòa.
—
Say rượu một chập làm Tiêu Hòa đau đầu chết được.
Tuy lúc uống rượu rất sảng khoái, cảm giác mơ mơ hồ hồ cũng rất tuyệt, quả thật đánh bay mọi phiền não ra sau đầu, nhưng sự trống rỗng sau khi tỉnh thật khiến người ta khó đón nhận.
Hiện thực bi quan, đầu óc đau nhức, làm tăng thêm vài phần thống khổ lên nỗi đau kim châm xát muối.
Sự tra tấn gấp bội này chỉ làm Tiêu Hòa cảm thấy… mất nhiều hơn được!
Mơ màng cả ngày, dù thế nào Tiêu Hòa cũng không ngờ, thời điểm xế chiều mở cửa, ngênh đón không phải ba mẹ, mà là người hắn cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại.
Trong nháy mắt đó, cả người Tiêu Hòa cứng ngắc tựa như pho tượng, hắn cho rằng mình đang nằm mơ, tiếp theo liền luống ca luống cuống.
Không phải nằm mơ, là thật.
Nhưng… hắn không nên gặp Phàn Thâm!
Hắn không thể gặp y!
Không không không… Không thể nghĩ vậy, nghĩ vậy Phàn Thâm sẽ nghe được, Phàn Thâm sẽ hiểu lầm.
Nhưng y sẽ nghe được hết thôi…
Hắn… Hắn…
Đầu óc Tiêu Hòa hỗn loạn, tâm tư rối như mớ bòng bong, hoàn toàn tìm không thấy thân dây.
Hắn cố gắng suy nghĩ đơn giản, không cần nghĩ nhiều, nhưng khống chế không được, cảm xúc tiêu cực cứ mãnh liệt trào ra, làm Tiêu Hòa càng thêm bi quan càng thêm tuyệt vọng càng thêm không biết làm gì.
Đúng lúc này, âm thanh của ba Tiêu vang lên: “Vị này là…?”
Ông vừa về đến liền thấy có khách đứng ngăn ở cửa, có chút kinh ngạc.
Tiêu Dung thấy ba mình, vội giới thiệu: “Ba, vị này là sếp của con, đến đây thăm nhà chúng ta, không có gì đâu.”
Ba Tiêu vừa nghe là cấp trên của con gái, liền bật mode khẩn trương, vội vã chào hỏi Phàn Thâm.
Nhưng Phàn Thâm cứ ngơ ngác, không động đậy chút nào.
Y mãi nhìn Tiêu Hòa, mắt không chớp lấy một cái.
Tiêu Dung đi theo Phàn Thâm phải được bốn năm năm rồi, chưa từng thấy người đàn ông vững như Thái sơn này thất thố như thế bao giờ.
Đó là nét cảm xúc khó diễn tả, cực lực áp chế sự mừng rỡ như điên, liều mạng ức chế xúc động, thậm chí là sợ hãi, sợ sự việc trước mắt không phải thật, khiến người đàn ông xuất chúng này bất động như pho tượng.
Ba Tiêu còn muốn nói tiếp, nhưng Tiêu Dung nhạy cảm nhận ra vấn đề bất thường, vội lôi kéo cha mẹ ra ngoài.
Ba Tiêu mẹ Tiêu chả hiểu mô tê chi cả.
Tiêu Dung đã lưu loát dứt khoát vứt cho hai ông bà một tràng bom: “Ba, mẹ, xin hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Ba Tiêu mẹ Tiêu đồng thời chớp mắt, mờ mịt.
“Con của các ngài, anh trai con, là đồng tính luyến ái. Ảnh và sếp của con yêu nhau hai năm, chìm sâu vào bể tình, sau vì sợ các ngài đau lòng, cũng sợ các ngài không thể tiếp nhận nên tách ra. Nhưng các ngài cũng thấy đó, nửa năm này Tiêu Hòa sống không bằng chết, con thật nhìn không nổi nên tác hợp cho họ… Ba mẹ, con tin các ngài nhất định không cổ hủ đến vậy, tuy đồng tính luyến ái rất khó tiếp nhận, nhưng chúng ta cũng không thể nhìn Tiêu Hòa đi chết được.”
Câu sau cùng khiến thần tình khiếp sợ của ba mẹ Tiêu giảm bớt phần nào.
Mẹ Tiêu quả nhiên thương con trai con gái đến tận xương tủy: “Anh trai mi ấy, haiz, đứa nhỏ này thật là! Bao nhiêu tuổi rồi chứ! Ta và cha mi không ngốc như vậy, nó cần gì ép buộc bản thân…” Nghĩ tới tình trạng thằng con trong nửa năm qua, mẹ Tiêu liền nước mắt doanh tròng.
Tiêu Dung đau lòng mẹ, vội ôm bà an ủi: “Mẹ, không sao đâu, không sao cả rồi.”
Ba Tiêu cũng than thở, nhưng không nói ra lời phản đối nào.
Họ chỉ có một đứa con trai, bộ không muốn bồng cháu sao? Dĩ nhiên muốn lắm chứ.
Nhưng nếu ngay cả con cũng không còn, ẵm cháu thì có ích gì?
Tiêu Dung dẫn cha mẹ rời khỏi.
Trong nhà, hai người căng thẳng từ đầu đến đuôi, không cử động một cái.
Rốt cuộc Tiêu Hòa có phản ứng, cúi đầu, lòng đầy bối rối và khẩn trương, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy nói gì cũng vô dụng, dù sao hắn cũng biết.
Y có chán ghét hắn không?
Y có cảm thấy hắn phiền không?
Có… có… coi thường hắn không?
Các loại cảm xúc tiêu cực đua nhau ùa ra, Tiêu Hòa rất muốn xoay người bỏ chạy.
Người hắn ngày nhớ đêm mong suốt nửa năm, nhưng khi thật sự gặp y, Tiêu Hòa lại sợ không biết nên làm gì.
Trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Tiêu Hòa cho là mình không phải cần nói gì cả, Phàn Thâm chợt mở miệng.
Yên lặng nhìn Tiêu Hòa, trong đôi con ngươi xanh thẳm có tia sáng chói mắt, cùng loại với niềm vui khi được sống lại.
Giọng y rất trầm, dù cố gắng áp chế, nhưng vẫn mang theo xúc cảm hưng phấn.
“Thật yên tĩnh.”
Ba chữ đơn giản, lại làm Tiêu Hòa ngẩng đầu, mê man nhìn đối phương.
Phàn Thâm lọt vào đôi mắt hắn, thanh âm dịu dàng mà rối tinh rối mù: “Tiêu Hòa, cả đời tôi chưa từng cảm thấy yên tĩnh như thế này bao giờ.”
Tiêu Hòa giật mình, giây tiếp theo lập tức hoàn hồn.
“Anh… Anh không nghe được? Không nghe được suy nghĩ của tôi ư?”
Khoé miệng Phàn Thâm khẽ nhếch, nở nụ cười cực nhẹ, song vui sướng cực kỳ: “Không chỉ em, Tiêu Hòa, suy nghĩ của ai tôi cũng không nghe được.”
Tiêu Hòa trợn to mắt, lộ vẻ không thể tin nổi.
Này… này rốt cuộc là sao?
-Hết chapter 93-