Nước biển ào ạt đánh tới đỉnh núi Himalaya, Lạt Ma đang gõ chuông trên đỉnh núi kia không còn thấy tung tích, hình ảnh rất chân thực làm cho tim người ta đập nhanh, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người xem.
Nhưng một chút Bình Phàm cũng không xem vào mắt, trong đầu đều là hành động quái dị của Doãn Việt.
Hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ cuộc sống của Bình Phàm không có chút gợn sóng nào, quả thực giống như cái gương soi trong phòng vệ sinh nhà cô, chưa từng nghĩ sẽ gặp được tình tiết rung động lòng người trong mấy bộ phim thần tượng. Nhưng mà, một tuần gặp Doãn Việt này, Bình Phàm có cảm giác mình giống như đang ngồi cáp treo, "Vút" một tiếng đi tới, "Vù" một tiếng đi lui.
Khó lường, trái tim cũng bắt đầu đưa ra ý kiến.
Trước kia tạm thời không đề cập tới, chỉ nói hôm nay, Doãn Việt làm nhiều chuyện mờ ám như vậy tuyệt đối không thể đơn giản là vì cọ một bữa cơm cọ một buổi xem phim.
Chẳng lẽ, hắn... thật sự xem cô là đối tượng? ? ?
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ bé của Bình Phàm lập tức rực cháy.
Ai nha nha, hạnh phúc tới quá đột ngột, căn bản cô chịu không được a! ! !
Bình Phàm cũng là con gái, cũng có nho nhỏ hư vinh, có thể được nhân vật như Doãn Việt coi trọng, không thể phủ nhận trong lòng cô rất vui vẻ.
Chẳng qua là... Bình Phàm nhẹ bấm thịt trong lòng bàn tay của mình, cái kia có câu nói như vầy, nếu như có chuyện tốt không giống thật, vậy hơn nửa là không thật.
Bình Phàm làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại —— coi như Doãn Việt thật sự nghĩ như cô nghĩ, vậy điểm xuất phát của hắn là vì cái gì?
Không phải Bình Phàm đa nghi, nếu Doãn Việt là một người mới quen gần đây thì có lẽ cô sẽ đem giày thủy tinh của cô bé lọ lem mang vào chân mình, vô cùng tự tin nói hắn nhìn trúng một vài chỗ không giống người trên người cô.
Nhưng mà, cô với Doãn Việt đã sớm quen biết mấy trăm năm trước, nếu như thật sự muốn phát sinh chuyện gì thì đã sớm xảy ra, tại sao phải chờ cho tới bây giờ?
Liên hệ với kết luận trên, trong đầu Bình Phàm có chút nhớ lại lúc mới quen.
Thời cấp ba khi đó không giống như bây giờ, lúc ấy phong cách mốt nhất hẳn là những nam nữ thanh thiếu niên phản nghịch hoặc là xuất chúng. Mà Bình Phàm lại là loại người đứng giữa, căn bản giống như bị một tầng bụi bịt kín, phải phủi rất nhiều tầng mới có thể nhìn rõ diện mạo, thị trường rất có hạn.
Song sau này đi làm, tất cả mọi người trưởng thành, suy nghĩ bắt đầu thống nhất với bậc cha chú. Trong quá trình xem mắt, nam nữ thanh thiếu niên phản nghịch không phải là thành phần có thể lập gia thất, trực tiếp bị pass. Mà cái loại bình thường như Bình Phàm viết trên trán mấy chữ to đùng "Tôi muốn kết hôn" thì có đầy trên thị trường.
Xem mắt là vì kết hôn, không phải là vì yêu thương, rất nhiều đàn ông trải nhiều sóng gió, rửa tay gác kiếm, muốn tìm loại con gái ôn nhu hiền lành có công việc có thể vì bọn họ làm việc nhà sinh con như Bình Phàm.
Không cần yêu, chỉ là cần thích hợp, chỉ cần phù hợp với yêu cầu của cha mẹ xã hội thì có thể qua lại, không hơn.
Về phần tình cảm, có lẽ ba năm năm sau, sau khi sinh một đứa con trai hoặc con gái, vật lộn trong đống sinh hoạt bề bộn, có thể nuôi dưỡng chút ít cũng chưa biết chừng.
Đúng vậy, có lẽ thứ Doãn Việt muốn tìm chính là một hiền thê lương mẫu, bất kỳ cô gái nào phù hợp với điều kiện đều có thể. Chẳng qua Bình Phàm tương đối may mắn gặp được.
Nghĩ tới đây, tim Bình Phàm giống như có gì đó đè ép, chua chát, bởi vì chính mình, bởi vì Doãn Việt, hơn nữa bởi vì một chút thực tế.
Đến cuối cùng, có phải cúi đầu trước thực tế không?
Bên cạnh lục tục có động tĩnh, Bình Phàm hơi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện phim đã kết thúc.
Thời gian hoạt động tâm lý này không khỏi cũng quá dài đi, kéo dài hơn một giờ, Bình Phàm bái phục mình.
Một chút hình ảnh trong phim cũng chẳng xem vào, chỉ tiếc 55 đồng tiền của tiểu Quang nam chính thôi.
Nước biển ào ạt đánh tới đỉnh núi Himalaya, Lạt Ma đang gõ chuông trên đỉnh núi kia không còn thấy tung tích, hình ảnh rất chân thực làm cho tim người ta đập nhanh, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người xem.
Nhưng một chút Bình Phàm cũng không xem vào mắt, trong đầu đều là hành động quái dị của Doãn Việt.
Hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ cuộc sống của Bình Phàm không có chút gợn sóng nào, quả thực giống như cái gương soi trong phòng vệ sinh nhà cô, chưa từng nghĩ sẽ gặp được tình tiết rung động lòng người trong mấy bộ phim thần tượng. Nhưng mà, một tuần gặp Doãn Việt này, Bình Phàm có cảm giác mình giống như đang ngồi cáp treo, "Vút" một tiếng đi tới, "Vù" một tiếng đi lui.
Khó lường, trái tim cũng bắt đầu đưa ra ý kiến.
Trước kia tạm thời không đề cập tới, chỉ nói hôm nay, Doãn Việt làm nhiều chuyện mờ ám như vậy tuyệt đối không thể đơn giản là vì cọ một bữa cơm cọ một buổi xem phim.
Chẳng lẽ, hắn... thật sự xem cô là đối tượng? ? ?
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ bé của Bình Phàm lập tức rực cháy.
Ai nha nha, hạnh phúc tới quá đột ngột, căn bản cô chịu không được a! ! !
Bình Phàm cũng là con gái, cũng có nho nhỏ hư vinh, có thể được nhân vật như Doãn Việt coi trọng, không thể phủ nhận trong lòng cô rất vui vẻ.
Chẳng qua là... Bình Phàm nhẹ bấm thịt trong lòng bàn tay của mình, cái kia có câu nói như vầy, nếu như có chuyện tốt không giống thật, vậy hơn nửa là không thật.
Bình Phàm làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại —— coi như Doãn Việt thật sự nghĩ như cô nghĩ, vậy điểm xuất phát của hắn là vì cái gì?
Không phải Bình Phàm đa nghi, nếu Doãn Việt là một người mới quen gần đây thì có lẽ cô sẽ đem giày thủy tinh của cô bé lọ lem mang vào chân mình, vô cùng tự tin nói hắn nhìn trúng một vài chỗ không giống người trên người cô.
Nhưng mà, cô với Doãn Việt đã sớm quen biết mấy trăm năm trước, nếu như thật sự muốn phát sinh chuyện gì thì đã sớm xảy ra, tại sao phải chờ cho tới bây giờ?
Liên hệ với kết luận trên, trong đầu Bình Phàm có chút nhớ lại lúc mới quen.
Thời cấp ba khi đó không giống như bây giờ, lúc ấy phong cách mốt nhất hẳn là những nam nữ thanh thiếu niên phản nghịch hoặc là xuất chúng. Mà Bình Phàm lại là loại người đứng giữa, căn bản giống như bị một tầng bụi bịt kín, phải phủi rất nhiều tầng mới có thể nhìn rõ diện mạo, thị trường rất có hạn.
Song sau này đi làm, tất cả mọi người trưởng thành, suy nghĩ bắt đầu thống nhất với bậc cha chú. Trong quá trình xem mắt, nam nữ thanh thiếu niên phản nghịch không phải là thành phần có thể lập gia thất, trực tiếp bị pass. Mà cái loại bình thường như Bình Phàm viết trên trán mấy chữ to đùng "Tôi muốn kết hôn" thì có đầy trên thị trường.
Xem mắt là vì kết hôn, không phải là vì yêu thương, rất nhiều đàn ông trải nhiều sóng gió, rửa tay gác kiếm, muốn tìm loại con gái ôn nhu hiền lành có công việc có thể vì bọn họ làm việc nhà sinh con như Bình Phàm.
Không cần yêu, chỉ là cần thích hợp, chỉ cần phù hợp với yêu cầu của cha mẹ xã hội thì có thể qua lại, không hơn.
Về phần tình cảm, có lẽ ba năm năm sau, sau khi sinh một đứa con trai hoặc con gái, vật lộn trong đống sinh hoạt bề bộn, có thể nuôi dưỡng chút ít cũng chưa biết chừng.
Đúng vậy, có lẽ thứ Doãn Việt muốn tìm chính là một hiền thê lương mẫu, bất kỳ cô gái nào phù hợp với điều kiện đều có thể. Chẳng qua Bình Phàm tương đối may mắn gặp được.
Nghĩ tới đây, tim Bình Phàm giống như có gì đó đè ép, chua chát, bởi vì chính mình, bởi vì Doãn Việt, hơn nữa bởi vì một chút thực tế.
Đến cuối cùng, có phải cúi đầu trước thực tế không?
Bên cạnh lục tục có động tĩnh, Bình Phàm hơi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện phim đã kết thúc.
Thời gian hoạt động tâm lý này không khỏi cũng quá dài đi, kéo dài hơn một giờ, Bình Phàm bái phục mình.
Một chút hình ảnh trong phim cũng chẳng xem vào, chỉ tiếc đồng tiền của tiểu Quang nam chính thôi.