Lần thứ ba hẹn hò, chọn một quán nướng nhỏ trên con đường mới ven sông. Bình Phàm vừa buồn vừa bi thảm phát hiện nơi này là nơi mình cùng tuyển thủ số thứ tự 14 xem mắt.
Mười bốn là một nhân viên kỹ thuật điều dược, thật ra thì không có bệnh tật gì, người còn rất không sai, nhưng Bình Phàm không bị điện giật, lần đó xem như thất bại.
Bất luận như thế nào, lúc Bình Phàm ngồi ở quán nướng nhỏ bên sông đón gió vẫn có tư vị rất có lỗi.
Cũng may Doãn Việt cũng không hứng thú nhiều với đồ nướng, ăn không nhiều lắm ít liền đề nghị rời đi.
Nhưng mà dù sao cũng tới rồi, dứt khoát đi bộ một hồi ven sông ngắm cảnh.
Màn đêm buông xuống, mặt sông lăn tăn, bờ bên kia đèn điện chiếu rọi ở phía trên làm lộ ra vẻ trầm tĩnh. Tiếng sóng rầm rĩ, từng đợt từng đợt, xao động tới bờ.
Phong cảnh rất mê người.
Đáng tiếc đầu nhỏ của Bình Phàm lại nghĩ.
Điều này không thể trách cô, dù sao thành phố chỉ có một con đường ven sông, với lại dù sao cảnh sắc con đường ven sông duy nhất này cũng không tệ lắm, dù sao nữa chính là cảnh sắc con đường ven sông duy nhất không tệ lắm này miễn phí, muốn hẹn hò tiêu khiển bao nhiêu cũng được.
Cho nên, Bình Phàm cùng thứ tự các tuyển thủ 02, 04, 15, 23 đã đi dạo qua nơi này.
Lúc này nhớ lại, thật đúng là cỏ dại lan tràn, ngay cả mấy ký bột giặt cộng thêm vài cái máy giặt cũng giặt không trôi được.
Đang đi tới, Bình Phàm nhìn thấy bà chủ quán bán đồ uống phía trước, hô to một tiếng hỏng bét.
Nói đến bà chủ này, sự nghiệp bát quái rất mạnh mẽ. Chẳng qua Bình Phàm cùng 02 đi dạo mua cho bà một chai nước, cùng 15 đi dạo vì nguyên nhân khách quan không thể mua cho bà một chai nước ( muốn biết tình hình cụ thể tỉ mỉ xin quay lại chương hai). Cứ như vậy hai lần, bà chủ đem Bình Phàm nhớ kỹ. Cho nên khi cô cùng 05 và 23 đi dạo qua chỗ này, bà mở cái miệng khô quắt ra, lộ rõ hàm răng hở lơ lỏng, đôi mắt xem xét 23 đến khi hắn phát run, sau đó cười hê hê, nhìn Bình Phàm nói: "Cháu gái, thằng nhóc này không có tiền đồ bằng thằng nhóc trước đâu."
Những lời này trực tiếp dẫn đến 23 cho Bình Phàm là một cô gái ngốc nghếch, từ đó hoàn toàn không có chút tin tức nào.
Lần này không chịu nổi bà chủ giằng co, Bình Phàm kịp phản ứng lại, lập tức lôi kéo Doãn Việt chuyển hướng rời đi.
Vẫn như trước không thể tránh thoát đôi mắt bén nhọn của bà chủ.
Bà lập tức vươn tay, chỉ vào Bình Phàm, mở cái miệng hoa cúc ra cười, vui vẻ hớn hở nói: "Cháu gái, lại đổi người a?"
Bình Phàm vô cùng hy vọng giờ phút này ông trời có thể dáng một đòn sét xuống, không phải đánh vào bà chủ, mà đánh vào cô.
Bể khổ vô bờ bến, hối cải đã muộn màng, dứt khoát mua hai chai Vương lão may mắn của bà chủ —— dập lửa.
Tiếp tục đi về phía trước, Bình Phàm uống một hớp Vương lão may mắn, mắt nhìn hai chân, không nói lời nào, hai gò má hồng như màu thận heo.
Quá bừa bãi, quá bừa bãi.
Phong cảnh như cũ không tệ lắm, gió sông mát mẻ, nhưng tâm tình Bình Phàm lần này rất không xứng với cảnh đẹp .
"Thật ra thì em không cần để ý." Doãn Việt bỗng nhiên nói.
Bình Phàm lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Việt, đôi con ngươi màu đen kia phảng phất hiểu rõ hết thảy thế gian.
Trong đầu ánh chớp chợt lóe, chớp mắt Bình Phàm hiểu được.
Mỗi một lần Doãn Việt đều thấy rõ sự lúng túng của cô, cho nên mới không dẫn cô tới những….quán kia nữa.
Thì ra là….như thế.
Nhưng vừa nghĩ như vậy, cô lại càng thêm lúng túng.
Gió sông thổi hơi lớn, đêm cuối thu, lạnh lẻo như con rắn nhỏ chui vào cổ áo, đem xương đông lạnh cứng ngắc, Bình Phàm nhịn không được rùng mình một cái.
Một giây sau, một cái áo khoác khoác lên người Bình Phàm, ấm áp lập tức ùa đến.
Bình Phàm ngẩng đầu, đang chuẩn bị hướng Doãn Việt nói tiếng cám ơn thì đôi môi đã bị một mảnh mềm mại bao trùm.
Chớp chớp mắt, Bình Phàm nhìn khuôn mặt Doãn Việt gần trong gang tấc. Sống mũi hắn rất cao, rất rất…chống lên mặt của cô, đầu mũi khô ráo sạch sẽ, có một loại hoa lệ cứng rắn.
Mà môi của hắn, mềm mại không giống môi của hắn, trơn trợt non mềm, chạm vào rất thoải mái.
Nhưng, tình huống bây giờ hình như là….Doãn Việt. hôn.cô.
Lúc đầu Bình Phàm còn bị trống rỗng vây quanh, Doãn Việt nói ra nguyên nhân làm như vậy.
"Trí nhớ có thể bao trùm, sau này, trên con đường này, em chỉ cần nhớ tới chúng ta."
Lần thứ ba hẹn hò, chọn một quán nướng nhỏ trên con đường mới ven sông. Bình Phàm vừa buồn vừa bi thảm phát hiện nơi này là nơi mình cùng tuyển thủ số thứ tự xem mắt.
Mười bốn là một nhân viên kỹ thuật điều dược, thật ra thì không có bệnh tật gì, người còn rất không sai, nhưng Bình Phàm không bị điện giật, lần đó xem như thất bại.
Bất luận như thế nào, lúc Bình Phàm ngồi ở quán nướng nhỏ bên sông đón gió vẫn có tư vị rất có lỗi.
Cũng may Doãn Việt cũng không hứng thú nhiều với đồ nướng, ăn không nhiều lắm ít liền đề nghị rời đi.
Nhưng mà dù sao cũng tới rồi, dứt khoát đi bộ một hồi ven sông ngắm cảnh.
Màn đêm buông xuống, mặt sông lăn tăn, bờ bên kia đèn điện chiếu rọi ở phía trên làm lộ ra vẻ trầm tĩnh. Tiếng sóng rầm rĩ, từng đợt từng đợt, xao động tới bờ.
Phong cảnh rất mê người.
Đáng tiếc đầu nhỏ của Bình Phàm lại nghĩ.
Điều này không thể trách cô, dù sao thành phố chỉ có một con đường ven sông, với lại dù sao cảnh sắc con đường ven sông duy nhất này cũng không tệ lắm, dù sao nữa chính là cảnh sắc con đường ven sông duy nhất không tệ lắm này miễn phí, muốn hẹn hò tiêu khiển bao nhiêu cũng được.
Cho nên, Bình Phàm cùng thứ tự các tuyển thủ , , , đã đi dạo qua nơi này.
Lúc này nhớ lại, thật đúng là cỏ dại lan tràn, ngay cả mấy ký bột giặt cộng thêm vài cái máy giặt cũng giặt không trôi được.
Đang đi tới, Bình Phàm nhìn thấy bà chủ quán bán đồ uống phía trước, hô to một tiếng hỏng bét.
Nói đến bà chủ này, sự nghiệp bát quái rất mạnh mẽ. Chẳng qua Bình Phàm cùng đi dạo mua cho bà một chai nước, cùng đi dạo vì nguyên nhân khách quan không thể mua cho bà một chai nước ( muốn biết tình hình cụ thể tỉ mỉ xin quay lại chương hai). Cứ như vậy hai lần, bà chủ đem Bình Phàm nhớ kỹ. Cho nên khi cô cùng và đi dạo qua chỗ này, bà mở cái miệng khô quắt ra, lộ rõ hàm răng hở lơ lỏng, đôi mắt xem xét đến khi hắn phát run, sau đó cười hê hê, nhìn Bình Phàm nói: "Cháu gái, thằng nhóc này không có tiền đồ bằng thằng nhóc trước đâu."
Những lời này trực tiếp dẫn đến cho Bình Phàm là một cô gái ngốc nghếch, từ đó hoàn toàn không có chút tin tức nào.
Lần này không chịu nổi bà chủ giằng co, Bình Phàm kịp phản ứng lại, lập tức lôi kéo Doãn Việt chuyển hướng rời đi.
Vẫn như trước không thể tránh thoát đôi mắt bén nhọn của bà chủ.
Bà lập tức vươn tay, chỉ vào Bình Phàm, mở cái miệng hoa cúc ra cười, vui vẻ hớn hở nói: "Cháu gái, lại đổi người a?"
Bình Phàm vô cùng hy vọng giờ phút này ông trời có thể dáng một đòn sét xuống, không phải đánh vào bà chủ, mà đánh vào cô.
Bể khổ vô bờ bến, hối cải đã muộn màng, dứt khoát mua hai chai Vương lão may mắn của bà chủ —— dập lửa.
Tiếp tục đi về phía trước, Bình Phàm uống một hớp Vương lão may mắn, mắt nhìn hai chân, không nói lời nào, hai gò má hồng như màu thận heo.
Quá bừa bãi, quá bừa bãi.
Phong cảnh như cũ không tệ lắm, gió sông mát mẻ, nhưng tâm tình Bình Phàm lần này rất không xứng với cảnh đẹp .
"Thật ra thì em không cần để ý." Doãn Việt bỗng nhiên nói.
Bình Phàm lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Việt, đôi con ngươi màu đen kia phảng phất hiểu rõ hết thảy thế gian.
Trong đầu ánh chớp chợt lóe, chớp mắt Bình Phàm hiểu được.
Mỗi một lần Doãn Việt đều thấy rõ sự lúng túng của cô, cho nên mới không dẫn cô tới những….quán kia nữa.
Thì ra là….như thế.
Nhưng vừa nghĩ như vậy, cô lại càng thêm lúng túng.
Gió sông thổi hơi lớn, đêm cuối thu, lạnh lẻo như con rắn nhỏ chui vào cổ áo, đem xương đông lạnh cứng ngắc, Bình Phàm nhịn không được rùng mình một cái.
Một giây sau, một cái áo khoác khoác lên người Bình Phàm, ấm áp lập tức ùa đến.
Bình Phàm ngẩng đầu, đang chuẩn bị hướng Doãn Việt nói tiếng cám ơn thì đôi môi đã bị một mảnh mềm mại bao trùm.
Chớp chớp mắt, Bình Phàm nhìn khuôn mặt Doãn Việt gần trong gang tấc. Sống mũi hắn rất cao, rất rất…chống lên mặt của cô, đầu mũi khô ráo sạch sẽ, có một loại hoa lệ cứng rắn.
Mà môi của hắn, mềm mại không giống môi của hắn, trơn trợt non mềm, chạm vào rất thoải mái.
Nhưng, tình huống bây giờ hình như là….Doãn Việt. hôn.cô.
Lúc đầu Bình Phàm còn bị trống rỗng vây quanh, Doãn Việt nói ra nguyên nhân làm như vậy.
"Trí nhớ có thể bao trùm, sau này, trên con đường này, em chỉ cần nhớ tới chúng ta."