Nhưng Bình Phàm thật sự rất đau lòng.
Dù nói thế nào, lúc ấy cô cũng được xem là cổng nhà khiêm bạn cùng bàn của Phương Nhan - người trong lòng Doãn Việt. Trên căn bản mỗi lần hắn tìm Phương Nhan, cô sẽ ở bên cạnh làm phông nền thịt cho hai người.
Coi như là làm bóng đèn, nhưng nhìn suốt ba năm, cho dù không hiểu được nó là bốn mươi vôn hay sáu mươi vôn thì tròn hay dẹp cũng nên có chút ấn tượng chứ.
Nhưng ngồi lâu như vậy, ngay cả bệnh trĩ cũng thiếu chút nữa trở thành tội phạm quan trọng, nhưng nhìn bộ dạng Doãn Việt mà xem, có khi hắn còn cầm con chuột rà soát lại tập hồ sơ trong đầu, cố gắng tìm xem nhân vật đang ngồi trước mắt hắn đây tên gì.
Bình Phàm thề, lúc mình xuống mồ nhất định phải dấu nhiều tiền vàng tiền bạc mang xuống hối lộ Diêm vương để kiếp sau mình có được một khuôn mặt đẹp đến dao động lòng người hoặc là xấu đến kinh thế hãi tục.
Cũng không thể cứ tiếp tục kéo dài cuộc cách mạng khảo nghiệm trí nhớ của quần chúng mãi.
Như vậy rất uể oải, bàng quang Bình Phàm lại bắt đầu căng trướng báo động.
Chủ yếu là mới vừa rồi trong lúc vô tình, lại hai chén trà nữa vào bụng.
Hơn nữa lần này thế nước rất hung hăng, trong vòng một phút ngắn ngủn, Bình Phàm liền tiến vào giai đoạn đổ mồ hôi lạnh.
Hôm nay cô tuyệt đối sẽ bị chết vì trúng độc nước tiểu, Bình Phàm tin chắc.
Lúc hồng thủy lên tới cảnh giới cao nhất, cô vô cùng liều lĩnh muốn vọt tới phòng vệ sinh ngay.
Song, nghĩ đến dao thái thịt loang lổ vết máu lóe tia sáng lạnh trong bóng tối của mẹ Bình Phàm, Bình Phàm nhất thời đem ý niệm không muốn sống trong đầu cho qua.
Giờ phút này, tính mạng xi xi cô nương nguy hiểm trong sớm tối.
Lúc lỗ tai Bình Phàm vì nghẹn đến khó chịu mà trở nên đỏ hồng, Doãn Việt lại lần nữa mở miệng: "Ngại quá, tôi lại muốn đi vệ sinh một chút."
Tạ thần Giehova! ! ! [3]
Bình Phàm cảm động đến nước mắt sắp trở thành bão tố, lần này cô ngay cả nói cũng không kịp nói, trực tiếp đi theo Doãn Việt mắt hướng về phía biểu tượng toilet phóng đi.
Phía sau, lần nữa giọng nói của cô Bình Phàm truyền đến: "Hai đứa nhỏ này, ngay cả bàng quang cũng hợp làm một rồi hay sao? Sau này kết hôn, lúc mua nhà nhất định phải chọn mua cái có hai phòng vệ sinh, nếu không nhất định sẽ đánh nhau, ừ, đến lúc đó phải nhắc nhở bọn họ."
Lần này, Bình Phàm ngay cả thời gian lảo đảo cũng không còn.
Lần nữa tứ chi giản ra, nội tâm bất tận, mênh mông biển rộng, xuân về hoa nở, Bình Phàm trở về chỗ của mình, nhìn chén trà của Doãn Việt mới uống hơn một nửa, trong lòng động một cái, trong đầu nhất thời xuất hiện một tầng tư tưởng phấn hồng nhàn nhạt.
Doãn Việt thu hút sự chú ý cùng xử sự như vậy nguyên do không giống như điều cô nghĩ.
Chẳng lẽ... Hắn nhìn thấu bối rối của cô, muốn giúp cô giải vây?
Vừa nghĩ như vậy, nơi nào đó trong nội tâm liền nhoi ra một điểm nho nho, mầm giống bắt đầu được gieo.
Cho dù hai người tiến cử có văng nước miếng kinh người như thế nào thì tiệc trà xã giao này cũng phải kết thúc. Dựa theo lệ xem mắt quốc tế, các cô hướng về phía hai nhân vật chính thi nhau chớp mắt, tùy tiện tìm cớ rồi để bọn họ lại bồi dưỡng tình cảm cho thật tốt.
Các cô vừa đi, Bình Phàm cùng Doãn Việt liền rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lúng túng gian nan, Bình Phàm cảm thấy trầm mặc kéo dài một giây thì nhiệt độ cơ thể mình lại tăng thêm một độ.
May mà Doãn Việt mở miệng, giọng nam có chút trầm thấp cùng thuần hậu: "Trao đổi số điện thoại di động trước chứ."
Đúng rồi, trao đổi số điện thoại di động cũng là lệ cũ của xem mắt quốc tế.
Trao đổi xong, trầm mặc lại bắt đầu .
Cả đời Bình Phàm sợ nhất đúng là lúng túng, cho nên cô vắt hết óc muốn nghĩ ra một đề tài tốt để sưởi ấm không khí.
Giả vờ rộng rãi vỗ vỗ bả vai hắn nói, huynh đệ đã lâu không gặp có còn nhận ra tôi đây là bạn học cũ nữa hay không, hay là giả vời bừng tỉnh đại ngộ nói, a, trước kia có phải cậu học chung một trường trung học với tôi không?
Trong đầu đang ném tiền xu lựa chọn thì Doãn Việt lại nhận điện thoại.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hắn cắt đứt, sau đó lấy một câu nói kết thúc vấn đề lựa chọn khó khăn của Bình Phàm: "Thật xin lỗi, trong cục có việc gấp, tôi phải đi trước một bước."
Để lại tiền trà, hắn bước nhanh rời đi, kết thúc cuộc xem mắt này.
-----------
[3] Vị thần tối cao trong đạo Do Thái
Nhưng Bình Phàm thật sự rất đau lòng.
Dù nói thế nào, lúc ấy cô cũng được xem là cổng nhà khiêm bạn cùng bàn của Phương Nhan - người trong lòng Doãn Việt. Trên căn bản mỗi lần hắn tìm Phương Nhan, cô sẽ ở bên cạnh làm phông nền thịt cho hai người.
Coi như là làm bóng đèn, nhưng nhìn suốt ba năm, cho dù không hiểu được nó là bốn mươi vôn hay sáu mươi vôn thì tròn hay dẹp cũng nên có chút ấn tượng chứ.
Nhưng ngồi lâu như vậy, ngay cả bệnh trĩ cũng thiếu chút nữa trở thành tội phạm quan trọng, nhưng nhìn bộ dạng Doãn Việt mà xem, có khi hắn còn cầm con chuột rà soát lại tập hồ sơ trong đầu, cố gắng tìm xem nhân vật đang ngồi trước mắt hắn đây tên gì.
Bình Phàm thề, lúc mình xuống mồ nhất định phải dấu nhiều tiền vàng tiền bạc mang xuống hối lộ Diêm vương để kiếp sau mình có được một khuôn mặt đẹp đến dao động lòng người hoặc là xấu đến kinh thế hãi tục.
Cũng không thể cứ tiếp tục kéo dài cuộc cách mạng khảo nghiệm trí nhớ của quần chúng mãi.
Như vậy rất uể oải, bàng quang Bình Phàm lại bắt đầu căng trướng báo động.
Chủ yếu là mới vừa rồi trong lúc vô tình, lại hai chén trà nữa vào bụng.
Hơn nữa lần này thế nước rất hung hăng, trong vòng một phút ngắn ngủn, Bình Phàm liền tiến vào giai đoạn đổ mồ hôi lạnh.
Hôm nay cô tuyệt đối sẽ bị chết vì trúng độc nước tiểu, Bình Phàm tin chắc.
Lúc hồng thủy lên tới cảnh giới cao nhất, cô vô cùng liều lĩnh muốn vọt tới phòng vệ sinh ngay.
Song, nghĩ đến dao thái thịt loang lổ vết máu lóe tia sáng lạnh trong bóng tối của mẹ Bình Phàm, Bình Phàm nhất thời đem ý niệm không muốn sống trong đầu cho qua.
Giờ phút này, tính mạng xi xi cô nương nguy hiểm trong sớm tối.
Lúc lỗ tai Bình Phàm vì nghẹn đến khó chịu mà trở nên đỏ hồng, Doãn Việt lại lần nữa mở miệng: "Ngại quá, tôi lại muốn đi vệ sinh một chút."
Tạ thần Giehova! ! ! []
Bình Phàm cảm động đến nước mắt sắp trở thành bão tố, lần này cô ngay cả nói cũng không kịp nói, trực tiếp đi theo Doãn Việt mắt hướng về phía biểu tượng toilet phóng đi.
Phía sau, lần nữa giọng nói của cô Bình Phàm truyền đến: "Hai đứa nhỏ này, ngay cả bàng quang cũng hợp làm một rồi hay sao? Sau này kết hôn, lúc mua nhà nhất định phải chọn mua cái có hai phòng vệ sinh, nếu không nhất định sẽ đánh nhau, ừ, đến lúc đó phải nhắc nhở bọn họ."
Lần này, Bình Phàm ngay cả thời gian lảo đảo cũng không còn.
Lần nữa tứ chi giản ra, nội tâm bất tận, mênh mông biển rộng, xuân về hoa nở, Bình Phàm trở về chỗ của mình, nhìn chén trà của Doãn Việt mới uống hơn một nửa, trong lòng động một cái, trong đầu nhất thời xuất hiện một tầng tư tưởng phấn hồng nhàn nhạt.
Doãn Việt thu hút sự chú ý cùng xử sự như vậy nguyên do không giống như điều cô nghĩ.
Chẳng lẽ... Hắn nhìn thấu bối rối của cô, muốn giúp cô giải vây?
Vừa nghĩ như vậy, nơi nào đó trong nội tâm liền nhoi ra một điểm nho nho, mầm giống bắt đầu được gieo.
Cho dù hai người tiến cử có văng nước miếng kinh người như thế nào thì tiệc trà xã giao này cũng phải kết thúc. Dựa theo lệ xem mắt quốc tế, các cô hướng về phía hai nhân vật chính thi nhau chớp mắt, tùy tiện tìm cớ rồi để bọn họ lại bồi dưỡng tình cảm cho thật tốt.
Các cô vừa đi, Bình Phàm cùng Doãn Việt liền rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lúng túng gian nan, Bình Phàm cảm thấy trầm mặc kéo dài một giây thì nhiệt độ cơ thể mình lại tăng thêm một độ.
May mà Doãn Việt mở miệng, giọng nam có chút trầm thấp cùng thuần hậu: "Trao đổi số điện thoại di động trước chứ."
Đúng rồi, trao đổi số điện thoại di động cũng là lệ cũ của xem mắt quốc tế.
Trao đổi xong, trầm mặc lại bắt đầu .
Cả đời Bình Phàm sợ nhất đúng là lúng túng, cho nên cô vắt hết óc muốn nghĩ ra một đề tài tốt để sưởi ấm không khí.
Giả vờ rộng rãi vỗ vỗ bả vai hắn nói, huynh đệ đã lâu không gặp có còn nhận ra tôi đây là bạn học cũ nữa hay không, hay là giả vời bừng tỉnh đại ngộ nói, a, trước kia có phải cậu học chung một trường trung học với tôi không?
Trong đầu đang ném tiền xu lựa chọn thì Doãn Việt lại nhận điện thoại.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hắn cắt đứt, sau đó lấy một câu nói kết thúc vấn đề lựa chọn khó khăn của Bình Phàm: "Thật xin lỗi, trong cục có việc gấp, tôi phải đi trước một bước."
Để lại tiền trà, hắn bước nhanh rời đi, kết thúc cuộc xem mắt này.
-----------
[] Vị thần tối cao trong đạo Do Thái