Bình Phàm hưởng thụ sự yên lặng này, trong phòng, dường như có một mầm non rất nhỏ từ từ nảy sinh.
Từ từ, từ từ, từ từ.
Lúc gần chìm vào giấc ngủ thì bàn tay quen thuộc kia lại lần theo vạt áo của Bình Phàm tiến vào, trực tiếp chạm lên vùng da thịt trên lưng cô.
Một ý niệm nổ tung trong đầu, "Oanh" một tiếng. Bình Phàm biết Doãn Việt muốn làm gì, dù có đơn thuần thế nào đi nữa, cô vẫn là con gái như cũ.
Thân thể giống như là một nồi cháo nóng, nhiệt độ hỗn tạp, tim đập nhanh, thậm chí khẩn trương đến mức muốn nôn.
Động tác Doãn Việt chậm chạp từ từ, hình như hiểu được mình là người xâm lăng, hình như hiểu được thân thể Bình Phàm đang khẩn trương.
Bàn tay của hắn, vuốt ve sống lưng bóng loáng của cô, đem từng nét vân tay vận mệnh của mình, khắc lên da dẻ cô.
Phảng phất như từ lúc này trở đi, vận mệnh của hắn liền bị cô nắm trong tay.
Bình Phàm giống như một con ốc sên vị lột mất vỏ ngoài, không có chỗ để trốn, không có chỗ để tránh, muốn cuộn thân thể lại nhưng vì bị áp chế nên không thể động đậy.
Cái tay phía sau, nóng rực, giống như bàn ủi là vào lòng của cô, máu cũng vì vậy mà quay cuồng .
Toàn thân nóng lên, hô hấp nóng rực, thần trí lung lạc.
Bình Phàm cảm thấy mình giống như đang đi trên dây, nguy hiểm vô cùng. Cô muốn né tránh, muốn đẩy ra, nhưng thân thể đã bị thôi miên đến mê loạn.
Cô không nỡ rời xa vòng tay ấm áp này.
Cô luyến tiếc Doãn Việt.
Đây là thời khắc tĩnh táo cuối cùng, lộn xộn, rồi cũng tan biến.
Giống như ăn một con tôm.
Lớp vỏ đỏ ửng bên ngoài bị lột ra, để lộ thịt ngon bên trong, lóng lánh, hơi trong suốt trắng nõn, dụ người.
Lưỡi liếm láp, tay vuốt ve, nhen lửa, thế giới bị hủy diệt.
Bình Phàm đã không còn biết mình đang ở đâu, giống như đang ở trong cơn hồng thủy, lại giống như đang ở trong nước ấm, hít thở không thông, sung sướng, làm cho người ta đắm chìm.
Cô là một con cá, quay cuồng, bị đùa nghịch, dục vọng như thủy triều không ngừng nghỉ đánh thẳng vào cô.
Có vô số bọt khí rất nhỏ, vô số sinh vật phù du, vô số tia sáng rực rỡ, bắn vào đáy ao, yên tĩnh vui vẻ, bên tai, phảng phất có tiếng nói khàn khàn.
Giọng nói rất quen thuộc, Doãn Việt không ngừng lặp lại tên cô.
Bình Phàm.
Bình Phàm.
Bình Phàm.
Hắn là nước ấm, hắn đang gọi, cô là cá, cô đang ngao du.
Bọn họ bao dung nhau, đoạt lấy nhau, drap giường màu trắng giống như sóng biển cuồn cuộn, có thể nuốt hết tất cả lý trí.
Sóng, từ từ mãnh liệt, gió, từ từ lớn dần, nước, từ từ tăng nhiệt độ, long trời lỡ đất, tiếng động lớn rầm rĩ hổn độn, hàng vạn hàng ngàn thế giới, vô số hồng trần.
Đến cuối cùng, một trận đau nhức đem tất cả tiếng động lớn ồn áo như gió thổi cát bay từ từ biến mất.
Cô giống như nàng Mỹ Nhân Ngư trong cổ tích, đổi đuôi cá lấy hai chân, chịu đau đớn rồi mới bắt đầu cuộc sống mới.
Từ đó, cuộc sống của Bình Phàm, in nặng dấu vết của Doãn Việt.
...
Sau cuộc kích tình, thở dốc, mệt mỏi, hưng phấn, tâm tình phức tạp ùn ùn kéo đến. Bình Phàm chỉ ôm chặt chăn bông, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Cô và Doãn Việt, đã làm thật rồi.
Chuyện mang tính đột phát như vậy, mặc dù xã hội bây giờ đã thoáng hơn trước, nhưng Bình Phàm chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày làm chuyện đó trước hôn nhân.
Hơn nữa, gặp gỡ Doãn Việt, thời gian cũng không hề dài, có phải mình quá mức tùy tiện rồi hay không?
Huống chi, Doãn Việt đang bị bệnh, tinh thần không minh mẫn, có lẽ chuyện này vốn không phải chủ ý của hắn?
Nếu là như vậy, nếu là như vậy...
Nội tâm Bình Phàm rất loạn, loạn giống như mè vung vãi trên bánh mè. Dĩ nhiên cô không phải là gái cổ đại, xem chuyện thất thân là đại sự, cùng Doãn Việt lên bed một lần thì người ta phải chịu trách nhiệm.
Chẳng qua là, thân thể con gái gắn liền với tâm, cho đi thân thể, một nửa tâm cũng đi theo.
Đang suy nghĩ lung tung, một thân thể khác vùng lên, bao trùm người cô.
Tứ chi chống xuống giường, không đè ép thân thể mới vừa bị thương của cô, sau đó, một giọng nói ân cần thân thiết nhẹ nhàng hỏi: "Có mệt không?"
Chỉ có ba chữ, nhưng vậy cũng đủ để tâm Bình Phàm trở nên mềm mại.
Nhịn nước mắt xuống, gật đầu, lơ đãng đưa tay sờ sờ mặt, lúc này mới nhớ tới việc khẩu trang đã bị gỡ xuống trong lúc ngủ.
Nói cách khác, bây giờ Doãn Việt đang nhìn gương mặt dị ứng của mình? !
Vội vàng lấy tay che mặt, nói: "Đừng nhìn! ! ! Rất xấu ! ! !"
Nhưng lần này Doãn Việt lại kéo tay cô ra, giọng nói ngay tại bên tai cô: "Không, rất đẹp... Hơn nữa, nếu người đàn ông chỉ vì ... mà ghét bỏ em, như vậy, người đàn ông đó không đáng được em yêu."
Bình Phàm không phải không thừa nhận, lời Doãn Việt nói rất có lý, không thừa nhận cũng không được, cô thật giống như yêu nhiều hắn hơn một chút.
Doãn Việt cúi người, hôn lên hai má Bình Phàm. Bởi vì ngủ một ngày mà râu ria dài ra, hơi hơi ngứa, nhưng cô cũng không phiền lòng.
"Đừng lo, chúng ta sẽ thật tốt."
Doãn Việt chỉ nói một câu như vậy, nhưng Bình Phàm nghe thấy còn hơn ngàn vạn lời nói khác.
Chúng ta sẽ thật tốt.
Là tin tưởng, là hứa hẹn.
Một khắc kia, lần đầu tiên trong cuộc sống Bình Phàm cảm thấy, quý giá nhất, cũng rất lâu dài.
Chủ động đưa tay ôm lấy cổ Doãn Việt, kéo hắn xuống.
Thân thể bị thương vẫn còn đau, nhưng Bình Phàm không sợ, giờ phút này, cô chỉ muốn ôm Doãn Việt, không làm thêm động tác nào, chỉ muốn ôm nhau, trân trọng giờ phút này.
Ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau, lúc bước xuống giường, hai chân vẫn có chút không thoải mái, cũng không khép lại được. Đi làm thì rất không có khả năng, cho nên cô gọi điện xin phép hiệu trưởng, nói dị ứng trên mặt mình càng thêm nghiêm trọng, đậu đỏ nho nhỏ ngày hôm qua đã biến thành quả táo đỏ thẫm.
Hiệu trưởng nghe xong, sợ hết hồn, vội vàng nói cô tạm thời đừng đến trường, an tâm ở nhà mà dưỡng bệnh.
Thật ra thì dị ứng trên mặt Bình Phàm đã tiêu tán rất nhiều, chỉ còn hơi hồng hồng, che dấu một chút là có thể ra đường.
Doãn Việt bệnh nặng mới khỏi, cộng thêm đêm qua vất vả cần cù cày cấy, lao tâm lao lực, còn nằm trên giường nghỉ ngơi, trong tay ôm một cái gối to —— Bình Phàm dùng để thay thế mình.
Ra ngoài mua thức ăn trở lại, chuẩn bị điểm tâm cho Doãn Việt, mở ti vi, ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào ghế sa lon, vừa xem vừa để ý thức ăn.
TV đang phát một bài hát tên là "Cartoon life".
"Cuộc sống giống hoạt hình thì thật tốt biết bao, không cần lãng phí vô ích cả đời.
Cuộc sống giống hoạt hình thì thật tốt biết bao, thời gian như dừng lại mãi mãi.
Cuộc sống giống hoạt hình thì chuyện cổ tích cũng sẽ xảy ra.
Hoàng tử trong phim hoạt hình cũng có thể xuất hiện.
Thế giới lớn như vậy.
Có bạn thế giới còn lớn hơn.
Mẹ nói, củi gạo dầu muối tương dấm trà. Tôi nói cuộc sống giống kẹo que, cuộc sống đầy màu sắc rực rỡ để nhấm nháp, mùi vị đó thật rất tuyệt vời.
Cô bé đáng trách hãy nhìn xem, đừng ngày nào cũng nói yêu đương với máy tính.
Hoàng tử đã đứng ở lầu dưới, chờ cô mau mau xuống để yêu.
Cuộc sống giống hoạt hình thật tốt, chuyện cổ tích cũng sẽ xảy ra.
Cuộc sống giống hoạt hình thật tốt, hoàng tử mới có thể xuất hiện.
Say love Say love, để cho tình yêu chân thật nảy sinh.
Say love Say love, để tình yêu không ngừng phát triển từ chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày, thời gian không ngừng không ngừng trôi, mỗi ngày sống cuộc sống mù quáng, rốt cuộc là tại sao.
Giống như tôi một nữ sinh đây, mỗi bước đi đều phải dùng sức để thở.
Tin tưởng chuyện cổ tích sẽ xảy ra, Oh ~ tin tưởng sẽ xảy ra.
Cuộc sống giống hoạt hình thật tốt, chuyện cổ tích cũng sẽ xảy ra.
Cuộc sống giống hoạt hình thật tốt, hoàng tử mới có thể xuất hiện."
Không thể không thừa nhận, bài hát này, nói ra tiếng lòng của cô.
Thật hay làm sao, Doãn Việt từ trong phòng ngủ đi ra, ngồi phía sau cô.
Hai người không nói chuyện với nhau, một bên tiếp tục để ý thức ăn, một bên ngồi nghỉ ngơi, nhưng tuyệt không khó xử.
Hồi lâu sau, Doãn Việt bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Bình Phàm.
Một trận tê dại từ đỉnh đầu phát tán ra xung quanh, khóe miệng Bình Phàm dào dạt ý cười.
"Hôm nay có gì vậy?" Doãn Việt hỏi.
"Là những món anh thích ăn, canh cà chua thịt, tôm kho đậu hủ, còn có rau xào." Bình Phàm xòe đầu ngón tay ra đếm.
"Còn gì nữa không?" Doãn Việt hỏi, giọng nói trầm thấp, có chút cảm xúc mê hoặc.
"Anh còn muốn ăn cái gì?" Bình Phàm hỏi.
Doãn Việt đưa đặt tay lên vai Bình Phàm, từ từ trượt xuống, mãi cho đến chỗ hai ngọn đồi cao vút kia thì dừng lại, đùa bỡn, giọng nói thay đổi, trở nên nồng đậm: "Anh muốn ăn... em."
Máu nóng bốc lên, oanh một tiếng Bình Phàm trở thành cục cưng.
Tôi chỉ là cô dâu, khách quan thỉnh tự trọng! ! !
Bình Phàm vội vàng đứng lên, xuống phòng bếp tìm thuốc, đặt lên bàn, cách xa Doãn Việt ba mét, giống như tránh một con sói đói.
Người này không thể không phòng, không thể không phòng a! ! !
"Em đứng xa như vậy làm gì?" Doãn Việt bật cười.
"Không dễ ăn em đâu." Bình Phàm lúng túng, sau đó chạy nhanh vào bếp.
Vội vàng chuẩn bị thức ăn, không để con sói ác này ăn no thì rất có thể bản thân sẽ bị ăn.
Doãn Việt thong thả theo vào, đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng lưng của cô.
Lưng Bình Phàm bị nhìn chằm chằm đến lạnh cả người, thật vất vả, vốn muốn nhẫn nại, nhưng định lực không đủ, cuối cùng vẫn xoay người nói: "Anh, đừng đứng đó nhìn nữa, em không thoải mái."
Doãn Việt không động: "Anh thích nhìn em nấu ăn, rất hiền lành, rất ôn nhu."
"Nhưng bây giờ không phải đang lưu hành kiểu bạn gái dã man à?" Mặc dù trong lòng ngọt ngào, nhưng Bình Phàm vẫn muốn nói ngoài miệng như vậy: "Chẳng lẽ anh không thích?"
Cô giáo tiểu học từng nói, kiêu ngạo khiến người ta tụt lùi, khiêm nhường khiến người ta tiến bộ.
"Bởi vì đó không phải em, cho nên anh không thích." Doãn Việt nhìn thẳng cô, trong mắt có ý cười.
Nói thẳng là thích cô không phải là xong rồi sao? Đứa bé Doãn Việt này, chỉ giỏi lãng phí nước bọt.
Bình Phàm xoay người, bắt đầu làm canh cà chua thịt, không cẩn thận bỏ quá nhiều đường, giống như trong lòng cô, rất ngọt.
Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi áo vang lên.
Người gọi tới là Mộc Mộc.
Nhận cuộc gọi, cố gắng để giọng nói bình thường: "Alô?"
Ngàn vạn lần không thể để cho đứa nhỏ Mộc Mộc này biết cô đang ở nhà Doãn Việt, nếu không, nhất định cô sẽ bị mắng chết.
Ai ngờ sợ cái gì thì hết lần này tới lần khác cái đó tới. Mộc Mộc mở miệng hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
"Tớ?" Bình Phàm nhìn bên ngoài một chút, thời gian này, lúc bình thường thì cô đang ở trường, liền nói: "Ở trường, sao vậy?"
"Tớ đang đứng ngoài cổng trường của cậu, hiệu trưởng nói cậu xin phép nghỉ." Giọng nói Mộc Mộc nghiêm túc.
"À, ý của tớ là, vốn tớ phải đến trường, nhưng vì bị bệnh, cho nên nằm ở nhà." Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, Bình Phàm vỗ ngực, may mà lời nói dối của mình cũng tàm tạm.
"Tớ đang đứng trước cửa nhà cậu, nhưng trong phòng không có ai." Giọng nói Mộc Mộc nghiêm túc lần nữa.
Bình Phàm rất muốn chảy nước mắt. Mộc Mộc ôi chao Mộc Mộc, cậu là Tôn hầu tử: con khỉ có phép thuật, đúng không ? Vì sao một hồi ở ngoài nhà trẻ, một hồi lại đang đứng trước của nhà tớ?
"Nói, có phải cậu qua đêm tại nhà Doãn Việt rồi không?" Giọng nói của Mộc Mộc nghiêm túc tới cực điểm.
"Không có, không có, làm sao tớ có thể qua đêm ở nhà cậu ấy?" Bình Phàm vội vàng giải thích.
Nhưng vừa quay đầu lại, không được, Doãn Việt đang đứng phía sau, âm lượng của điện thoại sơn trại lớn như vậy, trong loa nói gì, bên ngoài đều nghe thấy rõ ràng.
Nhìn ánh mắt Doãn Việt, Bình Phàm rất khó xử.
"Thật không có ở đó? Vậy thì tốt, nếu đúng như lời tớ nói, tớ nhất định sẽ đánh chết cậu! ! !" Mộc Mộc bên kia thở phào một tiếng.
Bình Phàm nhìn ý trong mắt Doãn Việt, hỏi Mộc Mộc một câu: "Tại sao, lại muốn đánh chết tớ?"
"Ngày đó không phải cậu nói tớ giới thiệu bạn trai cho cậu sao? Thật vất vả tớ mới tìm được cực phẩm, là bác sĩ trong bệnh viện Tam, có xe có nhà, tướng mạo cũng tốt, tính cách cũng tốt, dù sao cái gì cũng tốt rối tinh rối mù cả lên, cậu cứ theo hắn từ từ tìm hiểu. Tớ hẹn gặp chiều hôm nay, nhớ kỹ phải tới Hmm, bỏ qua thôn này, không còn phòng trọ." Giọng nói của Mộc Mộc rất to rất lợi hại, làm màng nhĩ Bình Phàm chấn động đến đau nhức.
Cái này cũng không tính, trong khi giãy chết, cuối cùng cô còn bồi thêm một câu.
"Cái tên Doãn Việt tầm ngầm nhà cậu, sớm nói rõ với hắn một chút, đá đi, loại đàn ông này xem ra không thể hiếp dâm được, không có ý nghĩa! ! !"
(=.= !!! bó tay bà cô này)
Bình Phàm cảm thấy, giờ phút này cuộc sống của mình mới gọi là không có ý nghĩa.
Cô nói Mộc Mộc giới thiệu bạn trai cho cô lúc nào? !