Bình Phàm vẫn xấu hổ như cũ, lúc hôn môi vẫn theo bản năng đóng chặt hàm lại. Doãn Việt không vội cũng không gấp, chỉ hà hơi, mềm nhẹ, nửa lạnh, nửa ấm áp. Giống như một cái chìa khóa nhỏ, làm cho cô tự động mở khóa cửa ra.
Lưỡi bắt đầu giao quấn, dùng mềm mại cùng ướt át biểu đạt nỗi nhớ cùng tình yêu say đắm.
Trong không gian bị phong kín trong xe, mập mờ tối tăm tình ~ dục thiêu đốt tràn ngập.
Ôm thật chặt, Bình Phàm giống như nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, răng rắc răng rắc, tất cả đều là vui vẻ rất nhỏ.
Nhiệt độ thiêu đốt, không khí hòa tan, thần trí đã mất hết, Bình Phàm dùng tay ôm lấy cổ Doãn Việt, giống như giữa biển khơi sóng lớn bắt lấy một mảnh gỗ duy nhất, vội vàng khẩn cầu, ham muốn dục vọng, làm cho cô không để mắt đến hết thảy.
Lúc lâu sau khi Doãn Việt kéo cô ra, Bình Phàm mới phục hồi lại tinh thần, một đôi mắt tràn đầy sương mù, trên mặt toàn bộ là màu đỏ hồng nhuận.
"Rất muốn ôm em." Doãn Việt chỉ nói một câu như vậy, không đầu không đuôi, cũng không biết là giải thích cho hành động lúc trước hay là báo trước cho hành động lúc sau.
Bình Phàm không suy nghĩ, bởi vì cô cũng muốn ôm hắn.
Mặc kệ là vừa rồi, hay là bây giờ, hoặc là tương lai.
Dù sao cũng đang trên đường cái, không thể tiếp tục. Hai người tìm một chỗ, ăn lẩu, mùi vị tươi cay, để lộ không khí lành lạnh, có một phen tư vị khác.
"Tết này chúng ta ra bờ sông đốt pháo hoa đi." Doãn Việt đề nghị.
Bình Phàm dùng cái xẻng sắt nhỏ khuấy thịt trong nồi, khẽ gật đầu, Doãn Việt nói cái gì thì là cái đấy .
Yêu một người, sợ rằng chỉ có thể là như thế, mất đi suy nghĩ, cũng cam tâm tình nguyện.
"Tết năm ngoái em cùng cha mẹ trở về quê, rất náo nhiệt, người người trong đại gia đình đều tụ tập lại để đốt pháo, chơi mạt chược, tán gẫu việc nhà, mấy chuyện vô cùng bình thường, có người nhà là có thể vui vẻ." Nhớ lại năm ngoái, Bình Phàm cảm giác, cảm thấy toàn bộ đều là một màu hồng tan chảy.
"Thật tốt." Doãn Việt gắp một khối thịt bò đặt vào chén Bình Phàm, thấm ướt màu đỏ của tương, màu sắc xinh đẹp, khiêu khích vị giác.
"Còn anh?" Bình Phàm hỏi.
"Đêm 30 năm ngoái phá một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, làm liên tục trong nhiều giờ, quá mệt mỏi, mồng một ngủ cả ngày, lúc tỉnh lại đã là mồng hai." Doãn Việt nói.
"Một mình? Không trở về với cha mẹ?" Bình Phàm hỏi ra lời này mới sực nhớ tới việc Doãn Việt ở trước mặt mình dường như chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ.
Quả nhiên, Doãn Việt chẳng qua chỉ nhàn nhạt lắc đầu, không nói gì nữa.
Bằng trực giác, Bình Phàm cảm thấy Doãn Việt và cha mẹ của hắn có chút vấn đề, nhưng nếu hắn không nói, cô cũng không nên hỏi nữa.
Dường như cảm giác thấy không khí có chút không thích hợp, Doãn Việt chủ động thay đổi đề tài: "Vừa rồi mẹ nhắc đến chuyện kết hôn."
"Đừng để trong lòng, anh cũng biết thế hệ mẹ của em là như vậy, chỉ mong con gái có thể yêu rồi kết hôn, là tâm sự chung." Bình Phàm sợ Doãn Việt hiểu lầm cho rằng mình có ý bức hôn, vội vàng giải thích.
"Chuyện của chúng ta, tại sao có thể không để trong lòng?" Doãn Việt nhợt nhạt cười, cười đến tim Bình Phàm đập mãnh liệt.
Gì kia, Doãn Việt mặt than bây giờ có phải là muốn cái mạng già của mình hay không, cười nữa thì trái tim này sợ là chịu không nổi a! ! !
Vì sự an toàn của trái tim đáng thương nhà mình, Bình Phàm quyết định chuyển hướng đề tài: "Đúng rồi, em cứ quên hỏi, lúc trước là bạn bè họ hàng nào của anh giới thiệu anh với em vậy?"
"Là mẹ của một đồng nghiệp."
Doãn Việt trả lời làm cho nội tâm Bình Phàm có chút rung động. Nếu là họ hàng thì tốt, có nghĩa là chuyện cô qua lại với Doãn Việt, người nhà của hắn đã biết. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là mẹ đồng nghiệp, không chừng người nhà Doãn Việt còn chưa biết chuyện cô và hắn gặp gỡ.
Nhưng chuyện này không thể trực tiếp hỏi thẳng, chỉ có thể quanh co lòng vòng: "À, vậy, dì đó có quen biết gì với cha mẹ anh không?"
Nếu là người quen, cũng có thể an lòng một chút, dù sao cũng tìm người hợp với điều kiện của cha mẹ hắn.
Đang thấp thỏm chờ đợi câu trả lời, Doãn Việt vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Bình Phàm.
"Đừng lo, tin anh."
Không cần nói rõ, cái gì hắn cũng biết.
Thấp thỏm trong nội tâm Bình Phàm từ từ biến mất, không chỉ vì những lời này của hắn, hơn nữa là vì người.
Người này là người đàn ông cô chọn.
Lẩu phả mùi thơm vào mặt, vì có khói dầu nên có chút khó chịu. Doãn Việt ở đối diện tiếp tục mở miệng: "Tuần sau anh phải đi tập huấn ở ngoài, năm ngày sẽ về, chờ anh."
Bình Phàm bật cười: "Em có thể đi nơi nào, đương nhiên là ở chỗ này chờ anh."
"Chủ yếu là... đã có vết xe đổ, không thể không phòng." Doãn Việt rũ mắt, nhưng lời nói này liền tạo áp lực cho Bình Phàm.
Doãn Việt nói không sai, mấy lần trước bởi vì hắn đi công tác chẳng hạn, Bình Phàm đúng là có sinh ra dị tâm.
Xấu hổ a xấu hổ, Bình Phàm cúi đầu nhai cơm.
"Có thể đồng ý không?" Giọng nói Doãn Việt vang lên trên đỉnh đầu cô.
Đã đến lúc bày tỏ thái độ, Bình Phàm không hề né tránh nữa, đặt chén cơm xuống, lấy ánh mắt thành khính của thiếu niên tiền phong khi tuyên thệ nhìn Doãn Việt: "Em nhất định không đi, như thế nào cũng không đi."
Bạn học Doãn Việt sờ sờ tóc cô, hài lòng.
Cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi, vài ngày sau, Doãn Việt rời đi .
Nhưng mà lần này không giống, hai người đã có hẹn ước, mỗi đêm đều gọi điện thoại, rất an tâm.
Yêu đương quả nhiên là linh đan diệu dược, tâm tình vui vẻ. Buổi sáng thức dậy tinh thần cũng sảng khoái, nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nghe nhạc a a cười khúc khích, làm cho hiệu trưởng sợ hãi nghĩ rằng cô đã bị dị ứng độc dược ăn mòn lên tới não bộ thần kinh rồi.
Nhạc đệm duy nhất là do Đổng Tiểu Dưa đưa đến. Người này thế mà lại ở trong giờ học hướng về một đám nhóc xấu xa chỉ vào Bình Phàm rồi vỗ lồng ngực nhỏ mập mạp nói : Đây là bạn gái của cậu đẹp trai nhà tớ, người quen, sau này tớ có thể không cần ngủ trưa nữa, đi ăn bánh bích quy nha. Đám nhóc xấu xa nghe được thì hâm mộ vô cùng, Bình Phàm nghe được lại buồn bực không dứt.
Có cái loại đi cửa sau như Đổng Tiểu Dưa này, Bình Phàm cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhưng tổng thể mà nói, vẫn không tệ, gần đây trời lạnh, tan làm rồi Bình Phàm liền về nhà rửa mặt nằm trên giường, đến hẹn lại lên chờ điện thoại Doãn Việt.
Khoảng 9 giờ sẽ gọi tới, cũng không có đặc biệt gì, chỉ hỏi một câu "Ăn cơm chưa?"
Sau đó liền câu có câu không tán gẫu, thậm chí có khi nhất thời không có gì để nói, Bình Phàm cảm thấy trầm mặc không tốt lắm, muốn tắt máy. Doãn Việt lại không đồng ý: "Em nói đi, anh muốn nghe giọng nói của em một chút."
Bình Phàm có chút ngượng ngùng: "Em không có gì hay để nói cả."
"Vậy cứ cầm lấy điện thoại, có thể nghe tiếng thở của em cũng tốt." Doãn Việt yêu cầu như vậy.
Cho nên, hai người cứ cầm lấy điện thoại, cái gì cũng không nói, loáng thoáng nghe được tiếng hít thở của đối phương, mỗi một cái, liền có thể ấm áp đến trong lòng.
Hạnh phúc bình thản mà nồng đậm.
Mà biến cố luôn lơ đãng xảy ra trong tình huống như vậy.
Ngày thứ ba sau khi Doãn Việt rời đi, Bình Phàm thấy một vị khách không mời mà đến.
Mẹ Doãn Việt.
Một người trang điểm đúng mức, rất có quý khí của phụ nữ trung niên, bộ dáng không cần phải nói, dù sao cũng là mẹ Doãn Việt.
Mẹ Doãn Việt được tài xế lái xe đưa đến cửa nhà trẻ, chờ Bình Phàm tan làm. Đầu tiên khi nhìn thấy Bình Phàm, mẹ Doãn Việt cười. Nhưng Bình Phàm cảm giác được, nụ cười kia không có chút nhiệt độ nào.
"Tiểu Mộ đúng không? Dì là mẹ Doãn Việt." Bà ấy giới thiệu mình như vậy.
Bình Phàm có làm sao cũng không nghĩ ra được tình huống như vậy, sửng sốt hồi lâu mới thốt ra một tiếng "Chào dì."
"Chúng ta lên xe rồi nói chuyện." Mẹ Doãn Việt tự mình mở cửa xe.
Bình Phàm há có thể từ chối, xem như là có cảm giác thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn chỉ có thể kiên trì lên xe.
Xe lập tức chạy đi, mẹ Doãn Việt cười nhàn nhạt, nói một chút nhàn thoại râu ria.
Nhìn kỹ, thần thái của bà có năm sáu phần giống Doãn Việt.
Chẳng qua, Bình Phàm cảm thấy, Doãn Việt trong nóng ngoài lạnh, mà mẹ của hắn, là ngoài nóng trong lạnh.
"Tiểu Mộ đi làm hai năm rồi sao." Mẹ Doãn Việt dường như lơ đãng hỏi.
Bình Phàm không ngốc, nghe ra được những lời này không đơn giản —— Mẹ Doãn Việt đã tìm hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện của cô.
Coi như là trong lòng nhắc nhở bản thân vô số lần cẩn thận đề phòng, nhưng đã là trình độ thịt cá, không có cách nào tưởng tượng được.
"Nghe nói, cháu cùng tiểu Việt là do người khác giới thiệu. Đứa nhỏ này, những chuyện như thế mà không nói cho chúng ta biết, vài ngày trước anh họ của nó mới nói cho dì biết đấy." Cho dù mẹ Doãn Việt có ngồi, lưng cũng ưỡn rất rất thẳng.
Bình Phàm thừa nhận như vậy rất cao nhã, nhưng lại vẫn không thể xua đuổi cảm giác xa cách.
Quả nhiên, nhà Doãn Việt từ trước tới giờ không biết tới sự tồn tại của cô.
"Tiểu Việt luôn rất nghe lời, là niềm kiêu hãnh của dì và cha nó, từ lúc tiểu học đã không cần chúng ta lo lắng, rất hiếu thuận. Chẳng qua, hai năm trước khi tốt nghiệp, cha nó nhờ mối quan hệ, hy vọng có thể điều nó đến Bắc Kinh. Không ngờ vì vậy mà đã chiếm mất vị trí bạn tốt của nó, hai người nháo đến trời. Vốn điều này cũng không có gì, nhưng xấu ở chỗ, người bạn kia lại đi Vân Nam, trong lúc thi hành nhiệm vụ thì mất tích. Tiểu Việt rất tự trách, cãi nhau ầm ĩ một hồi với cha nó. Hai người tính tình ai cũng bướng bỉnh, cứ như vậy, không chịu nói chuyện với nhau nữa."
Chuyện này, trước kia Bình Phàm có nghe Doãn Việt nói. Chẳng qua cô không nghĩ là, Doãn Việt và cha của hắn lại căng thẳng như vậy.
"Nhưng mà, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, hai người ai cũng quan tâm lẫn nhau, thường xuyên nhờ dì đi tìm hiểu tình huống của đối phương." Mẹ Doãn Việt cười khổ thở dài, nói tiếp: "Thật ra thì trong mắt của dì, cha nó không làm sai, người nào không muốn để con mình thành tài? Tiểu Mộ, cháu cũng nên biết chút tình huống của nhà chúng ta. Mặc dù không nói là rất giàu sang, nhưng ít nhất tiểu Việt cũng có thể có một công việc xứng với gia thế nhà chúng ta, sau này, cũng dễ tìm..."
Mẹ Doãn Việt dừng lại, không nói nữa.
Không sao, bởi vì Bình Phàm biết rõ bà ấy muốn nói gì.
Bọn họ muốn Doãn Việt tìm một công việc xứng với gia thế, còn có, một người vợ có gia thế xứng đôi.
Bình Phàm vẫn xấu hổ như cũ, lúc hôn môi vẫn theo bản năng đóng chặt hàm lại. Doãn Việt không vội cũng không gấp, chỉ hà hơi, mềm nhẹ, nửa lạnh, nửa ấm áp. Giống như một cái chìa khóa nhỏ, làm cho cô tự động mở khóa cửa ra.
Lưỡi bắt đầu giao quấn, dùng mềm mại cùng ướt át biểu đạt nỗi nhớ cùng tình yêu say đắm.
Trong không gian bị phong kín trong xe, mập mờ tối tăm tình ~ dục thiêu đốt tràn ngập.
Ôm thật chặt, Bình Phàm giống như nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, răng rắc răng rắc, tất cả đều là vui vẻ rất nhỏ.
Nhiệt độ thiêu đốt, không khí hòa tan, thần trí đã mất hết, Bình Phàm dùng tay ôm lấy cổ Doãn Việt, giống như giữa biển khơi sóng lớn bắt lấy một mảnh gỗ duy nhất, vội vàng khẩn cầu, ham muốn dục vọng, làm cho cô không để mắt đến hết thảy.
Lúc lâu sau khi Doãn Việt kéo cô ra, Bình Phàm mới phục hồi lại tinh thần, một đôi mắt tràn đầy sương mù, trên mặt toàn bộ là màu đỏ hồng nhuận.
"Rất muốn ôm em." Doãn Việt chỉ nói một câu như vậy, không đầu không đuôi, cũng không biết là giải thích cho hành động lúc trước hay là báo trước cho hành động lúc sau.
Bình Phàm không suy nghĩ, bởi vì cô cũng muốn ôm hắn.
Mặc kệ là vừa rồi, hay là bây giờ, hoặc là tương lai.
Dù sao cũng đang trên đường cái, không thể tiếp tục. Hai người tìm một chỗ, ăn lẩu, mùi vị tươi cay, để lộ không khí lành lạnh, có một phen tư vị khác.
"Tết này chúng ta ra bờ sông đốt pháo hoa đi." Doãn Việt đề nghị.
Bình Phàm dùng cái xẻng sắt nhỏ khuấy thịt trong nồi, khẽ gật đầu, Doãn Việt nói cái gì thì là cái đấy .
Yêu một người, sợ rằng chỉ có thể là như thế, mất đi suy nghĩ, cũng cam tâm tình nguyện.
"Tết năm ngoái em cùng cha mẹ trở về quê, rất náo nhiệt, người người trong đại gia đình đều tụ tập lại để đốt pháo, chơi mạt chược, tán gẫu việc nhà, mấy chuyện vô cùng bình thường, có người nhà là có thể vui vẻ." Nhớ lại năm ngoái, Bình Phàm cảm giác, cảm thấy toàn bộ đều là một màu hồng tan chảy.
"Thật tốt." Doãn Việt gắp một khối thịt bò đặt vào chén Bình Phàm, thấm ướt màu đỏ của tương, màu sắc xinh đẹp, khiêu khích vị giác.
"Còn anh?" Bình Phàm hỏi.
"Đêm năm ngoái phá một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, làm liên tục trong nhiều giờ, quá mệt mỏi, mồng một ngủ cả ngày, lúc tỉnh lại đã là mồng hai." Doãn Việt nói.
"Một mình? Không trở về với cha mẹ?" Bình Phàm hỏi ra lời này mới sực nhớ tới việc Doãn Việt ở trước mặt mình dường như chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ.
Quả nhiên, Doãn Việt chẳng qua chỉ nhàn nhạt lắc đầu, không nói gì nữa.
Bằng trực giác, Bình Phàm cảm thấy Doãn Việt và cha mẹ của hắn có chút vấn đề, nhưng nếu hắn không nói, cô cũng không nên hỏi nữa.
Dường như cảm giác thấy không khí có chút không thích hợp, Doãn Việt chủ động thay đổi đề tài: "Vừa rồi mẹ nhắc đến chuyện kết hôn."
"Đừng để trong lòng, anh cũng biết thế hệ mẹ của em là như vậy, chỉ mong con gái có thể yêu rồi kết hôn, là tâm sự chung." Bình Phàm sợ Doãn Việt hiểu lầm cho rằng mình có ý bức hôn, vội vàng giải thích.
"Chuyện của chúng ta, tại sao có thể không để trong lòng?" Doãn Việt nhợt nhạt cười, cười đến tim Bình Phàm đập mãnh liệt.
Gì kia, Doãn Việt mặt than bây giờ có phải là muốn cái mạng già của mình hay không, cười nữa thì trái tim này sợ là chịu không nổi a! ! !
Vì sự an toàn của trái tim đáng thương nhà mình, Bình Phàm quyết định chuyển hướng đề tài: "Đúng rồi, em cứ quên hỏi, lúc trước là bạn bè họ hàng nào của anh giới thiệu anh với em vậy?"
"Là mẹ của một đồng nghiệp."
Doãn Việt trả lời làm cho nội tâm Bình Phàm có chút rung động. Nếu là họ hàng thì tốt, có nghĩa là chuyện cô qua lại với Doãn Việt, người nhà của hắn đã biết. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là mẹ đồng nghiệp, không chừng người nhà Doãn Việt còn chưa biết chuyện cô và hắn gặp gỡ.
Nhưng chuyện này không thể trực tiếp hỏi thẳng, chỉ có thể quanh co lòng vòng: "À, vậy, dì đó có quen biết gì với cha mẹ anh không?"
Nếu là người quen, cũng có thể an lòng một chút, dù sao cũng tìm người hợp với điều kiện của cha mẹ hắn.
Đang thấp thỏm chờ đợi câu trả lời, Doãn Việt vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Bình Phàm.
"Đừng lo, tin anh."
Không cần nói rõ, cái gì hắn cũng biết.
Thấp thỏm trong nội tâm Bình Phàm từ từ biến mất, không chỉ vì những lời này của hắn, hơn nữa là vì người.
Người này là người đàn ông cô chọn.
Lẩu phả mùi thơm vào mặt, vì có khói dầu nên có chút khó chịu. Doãn Việt ở đối diện tiếp tục mở miệng: "Tuần sau anh phải đi tập huấn ở ngoài, năm ngày sẽ về, chờ anh."
Bình Phàm bật cười: "Em có thể đi nơi nào, đương nhiên là ở chỗ này chờ anh."
"Chủ yếu là... đã có vết xe đổ, không thể không phòng." Doãn Việt rũ mắt, nhưng lời nói này liền tạo áp lực cho Bình Phàm.
Doãn Việt nói không sai, mấy lần trước bởi vì hắn đi công tác chẳng hạn, Bình Phàm đúng là có sinh ra dị tâm.
Xấu hổ a xấu hổ, Bình Phàm cúi đầu nhai cơm.
"Có thể đồng ý không?" Giọng nói Doãn Việt vang lên trên đỉnh đầu cô.
Đã đến lúc bày tỏ thái độ, Bình Phàm không hề né tránh nữa, đặt chén cơm xuống, lấy ánh mắt thành khính của thiếu niên tiền phong khi tuyên thệ nhìn Doãn Việt: "Em nhất định không đi, như thế nào cũng không đi."
Bạn học Doãn Việt sờ sờ tóc cô, hài lòng.
Cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi, vài ngày sau, Doãn Việt rời đi .
Nhưng mà lần này không giống, hai người đã có hẹn ước, mỗi đêm đều gọi điện thoại, rất an tâm.
Yêu đương quả nhiên là linh đan diệu dược, tâm tình vui vẻ. Buổi sáng thức dậy tinh thần cũng sảng khoái, nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nghe nhạc a a cười khúc khích, làm cho hiệu trưởng sợ hãi nghĩ rằng cô đã bị dị ứng độc dược ăn mòn lên tới não bộ thần kinh rồi.
Nhạc đệm duy nhất là do Đổng Tiểu Dưa đưa đến. Người này thế mà lại ở trong giờ học hướng về một đám nhóc xấu xa chỉ vào Bình Phàm rồi vỗ lồng ngực nhỏ mập mạp nói : Đây là bạn gái của cậu đẹp trai nhà tớ, người quen, sau này tớ có thể không cần ngủ trưa nữa, đi ăn bánh bích quy nha. Đám nhóc xấu xa nghe được thì hâm mộ vô cùng, Bình Phàm nghe được lại buồn bực không dứt.
Có cái loại đi cửa sau như Đổng Tiểu Dưa này, Bình Phàm cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhưng tổng thể mà nói, vẫn không tệ, gần đây trời lạnh, tan làm rồi Bình Phàm liền về nhà rửa mặt nằm trên giường, đến hẹn lại lên chờ điện thoại Doãn Việt.
Khoảng giờ sẽ gọi tới, cũng không có đặc biệt gì, chỉ hỏi một câu "Ăn cơm chưa?"
Sau đó liền câu có câu không tán gẫu, thậm chí có khi nhất thời không có gì để nói, Bình Phàm cảm thấy trầm mặc không tốt lắm, muốn tắt máy. Doãn Việt lại không đồng ý: "Em nói đi, anh muốn nghe giọng nói của em một chút."
Bình Phàm có chút ngượng ngùng: "Em không có gì hay để nói cả."
"Vậy cứ cầm lấy điện thoại, có thể nghe tiếng thở của em cũng tốt." Doãn Việt yêu cầu như vậy.
Cho nên, hai người cứ cầm lấy điện thoại, cái gì cũng không nói, loáng thoáng nghe được tiếng hít thở của đối phương, mỗi một cái, liền có thể ấm áp đến trong lòng.
Hạnh phúc bình thản mà nồng đậm.
Mà biến cố luôn lơ đãng xảy ra trong tình huống như vậy.
Ngày thứ ba sau khi Doãn Việt rời đi, Bình Phàm thấy một vị khách không mời mà đến.
Mẹ Doãn Việt.
Một người trang điểm đúng mức, rất có quý khí của phụ nữ trung niên, bộ dáng không cần phải nói, dù sao cũng là mẹ Doãn Việt.
Mẹ Doãn Việt được tài xế lái xe đưa đến cửa nhà trẻ, chờ Bình Phàm tan làm. Đầu tiên khi nhìn thấy Bình Phàm, mẹ Doãn Việt cười. Nhưng Bình Phàm cảm giác được, nụ cười kia không có chút nhiệt độ nào.
"Tiểu Mộ đúng không? Dì là mẹ Doãn Việt." Bà ấy giới thiệu mình như vậy.
Bình Phàm có làm sao cũng không nghĩ ra được tình huống như vậy, sửng sốt hồi lâu mới thốt ra một tiếng "Chào dì."
"Chúng ta lên xe rồi nói chuyện." Mẹ Doãn Việt tự mình mở cửa xe.
Bình Phàm há có thể từ chối, xem như là có cảm giác thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn chỉ có thể kiên trì lên xe.
Xe lập tức chạy đi, mẹ Doãn Việt cười nhàn nhạt, nói một chút nhàn thoại râu ria.
Nhìn kỹ, thần thái của bà có năm sáu phần giống Doãn Việt.
Chẳng qua, Bình Phàm cảm thấy, Doãn Việt trong nóng ngoài lạnh, mà mẹ của hắn, là ngoài nóng trong lạnh.
"Tiểu Mộ đi làm hai năm rồi sao." Mẹ Doãn Việt dường như lơ đãng hỏi.
Bình Phàm không ngốc, nghe ra được những lời này không đơn giản —— Mẹ Doãn Việt đã tìm hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện của cô.
Coi như là trong lòng nhắc nhở bản thân vô số lần cẩn thận đề phòng, nhưng đã là trình độ thịt cá, không có cách nào tưởng tượng được.
"Nghe nói, cháu cùng tiểu Việt là do người khác giới thiệu. Đứa nhỏ này, những chuyện như thế mà không nói cho chúng ta biết, vài ngày trước anh họ của nó mới nói cho dì biết đấy." Cho dù mẹ Doãn Việt có ngồi, lưng cũng ưỡn rất rất thẳng.
Bình Phàm thừa nhận như vậy rất cao nhã, nhưng lại vẫn không thể xua đuổi cảm giác xa cách.
Quả nhiên, nhà Doãn Việt từ trước tới giờ không biết tới sự tồn tại của cô.
"Tiểu Việt luôn rất nghe lời, là niềm kiêu hãnh của dì và cha nó, từ lúc tiểu học đã không cần chúng ta lo lắng, rất hiếu thuận. Chẳng qua, hai năm trước khi tốt nghiệp, cha nó nhờ mối quan hệ, hy vọng có thể điều nó đến Bắc Kinh. Không ngờ vì vậy mà đã chiếm mất vị trí bạn tốt của nó, hai người nháo đến trời. Vốn điều này cũng không có gì, nhưng xấu ở chỗ, người bạn kia lại đi Vân Nam, trong lúc thi hành nhiệm vụ thì mất tích. Tiểu Việt rất tự trách, cãi nhau ầm ĩ một hồi với cha nó. Hai người tính tình ai cũng bướng bỉnh, cứ như vậy, không chịu nói chuyện với nhau nữa."
Chuyện này, trước kia Bình Phàm có nghe Doãn Việt nói. Chẳng qua cô không nghĩ là, Doãn Việt và cha của hắn lại căng thẳng như vậy.
"Nhưng mà, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, hai người ai cũng quan tâm lẫn nhau, thường xuyên nhờ dì đi tìm hiểu tình huống của đối phương." Mẹ Doãn Việt cười khổ thở dài, nói tiếp: "Thật ra thì trong mắt của dì, cha nó không làm sai, người nào không muốn để con mình thành tài? Tiểu Mộ, cháu cũng nên biết chút tình huống của nhà chúng ta. Mặc dù không nói là rất giàu sang, nhưng ít nhất tiểu Việt cũng có thể có một công việc xứng với gia thế nhà chúng ta, sau này, cũng dễ tìm..."
Mẹ Doãn Việt dừng lại, không nói nữa.
Không sao, bởi vì Bình Phàm biết rõ bà ấy muốn nói gì.
Bọn họ muốn Doãn Việt tìm một công việc xứng với gia thế, còn có, một người vợ có gia thế xứng đôi.