Đối với Bình Phàm mà nói, cuộc sống đợi chờ hôn nhân quả thực giống như Như Ca trong bài hát "Ngày giải phóng là ngày trời nắng" .
Bởi vì kế hoạch sau khi kết hôn liền có con nên sau khi thương nghị với Bình Phàm, Doãn Việt liền chuẩn bị bán căn nhà ban đầu, một lần nữa đổi sang căn nhà hơn trăm mét vuông cách nơi làm việc của Bình Phàm không xa. Tìm người quen, tu sửa lại chuẩn xong, chỉ đợi đến ngày vào ở .
Con gái nha, cũng thích có phòng mới quần áo mới. Mỗi lần Bình Phàm đi dạo phố thấy có đồ trang trí nào đẹp liền mua, vội vàng đến nổi không thể chờ, chạy về đặt trong nhà mới.
Doãn Việt luôn cười cô giống như một đứa bé không biết hiện thực, cái gì cũng mơ mộng.
Nhưng Bình Phàm cảm thấy, vì đây là nơi sau này cùng chung sống với Doãn Việt, nó nhất định phải được chuẩn bị chu đáo.
Đầu mùa xuân, băng tuyết đã tan, vạn vật hồi sinh, toàn bộ đều là điềm tốt, mọi chuyện vẫn tiến hành thông thuận đến lạ lùng, giống như ông trời đem toàn bộ lực lượng giúp bọn họ hoàn thành. Mua dụng cụ thì rút thăm trúng cái giá để dụng cụ tám ngàn, mua tủ lạnh còn rút được máy giặt, ngay cả đi siêu thị mua một xấp giấy cũng rút trúng một hộp băng vệ sinh không gian bảy độ.
Vẫn là dùng ban đêm.
Đủ loại – chuyện gì cũng tốt làm cho Bình Phàm từ từ đem cái kiếp kia để ra sau ót, chuyện hôn sự của mình quan trọng hơn.
Bận đến mù mắt, không thể làm gì hơn là đi tìm phù dâu – bạn học Mộc Mộc hỗ trợ. Đáng tiếc vừa đi thì lại phát hiện, Mộc Mộc cùng Trang thập tam công tử đang ôm một quyển notebook huyết chiến tam quốc giết lẫn nhau.
Người thua đi rửa chén.
Cho tới bây giờ Mộc Mộc luôn yêu thương Miêu Trảo của mình, không muốn nó dính nửa giọt nước. Không ngờ ngoài núi còn có núi lớn hơn, Trang thập tam công tử càng yêu quý tay của mình, chưa bao giờ đụng đến việc nhà, nói nguyên văn theo lời Mộc Mộc là "Đoán chừng hắn đi đại tiện xong cũng chẳng dùng tay để lau".
Cảnh tượng quá mức xấu xa, Bình Phàm không muốn nghĩ nữa, vội vàng kéo Mộc Mộc ra cửa, nhưng Trang thập tam ngăn cản.
"Tôi sẽ giúp hai người rửa chén, được không?" Bình Phàm đã tới gần trạng thái cầu khẩn.
Trang thập tam cùng Mộc Mộc đều trầm trồ khen ngợi, Bình Phàm cắn răng đem chén rửa sạch, kéo Mộc Mộc đi lần nữa. Trang thập tam lại tới ngăn cản: "Một tuần này cô không nên ra khỏi cửa."
Đây mới là nguyên nhân hắn ngăn cản.
Bình Phàm cắn răng: tại sao không nói trước kia rửa chén.
Trang thập tam và Mộc Mộc mặc kệ cô, tiếp tục đánh tam quốc.
Bình Phàm thầm giận, tông cửa xông ra ngoài. Lúc đóng cửa còn loáng thoáng nghe thấy lời của Trang thập tam công tử: "Một tháng này, cô không nên ở nhà đó."
Chẳng lẽ muốn tôi ra khách sạn ngủ sao? Bình Phàm không để trong lòng, ngày đó cô đi thử lễ phục.
Bình Phàm cũng không phải là đứa trẻ thích xoi mói. Thử hai lần, cảm thấy thích hợp rồi quyết định luôn, nhân viên cửa hàng âm thầm vui vẻ, khen cô là cô dâu dễ thương lượng nhất từ trước tới nay.
Dù là như vậy, sau khi về nhà, cô vẫn mệt mỏi đau lưng, nhưng vẫn cố gắng làm cơm, đợi Doãn Việt về nhà.
Nhưng chờ mỏi chờ mòn vẫn không thấy người về, chỉ đành ăn một mình, nằm trên giường chơi máy tính, hốt hoảng, lại ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác trên trán giống như có con sâu nhỏ vuốt ve, ngứa.
Mở mắt, phát hiện Doãn Việt đang hôn trán mình.
Đầu xuân, khí trời trở nên ấm áp bao trùm mọi nơi. Bên cổ hắn có chút mùi mồ hôi, không nặng, hỗn hợp với mùi kem cạo râu, có loại gợi cảm đặc biệt.
Gợi cảm, lại thấy gợi cảm, Bình Phàm phát hiện mình biến thành xấu xa.
"Sao trễ như thế mới trở về? Bận lắm sao, em đi chuẩn bị cơm tối cho anh." Bình Phàm ngồi dậy, xoa xoa mắt, giọng nói tất cả đều phát ra từ lỗ mũi, có chút dễ thương.
Còn chưa ngồi dậy, đã bị Doãn Việt đè xuống.
Thân thể hắn cứng ngắc, Bình Phàm từ từ cảm nhận được đây không phải là dạng cứng ngắc lúc dục vọng đột kích, đó dường như mang theo một loại sợ hãi.
Hôm nay Doãn Việt không giống với ngày thường, mặc dù ngày thường hắn làm cho người ta có cảm giác không phải là người rắn rỏi gì, nhưng cái loại sợ hãi này rất ít khi xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với Bình Phàm hỏi thăm, Doãn Việt không nói gì, động tác duy nhất chính là ôm lấy cô, thật chặt, giống như buông lỏng một chút cô sẽ biến mất.
Hỏi liên tiếp ba bốn lần, Doãn Việt vẫn không nói, Bình Phàm chỉ có thể nói ra trường hợp xấu nhất: "Chẳng lẽ anh gạt em ra bên ngoài tìm khác người con gái khác, làm họ có thai rồi?"
Cho dù Doãn Việt đầy bụng tâm sự, vẫn nhịn không được cười lên.
"Anh không muốn nói thì em cũng không hỏi, nhưng em muốn nói cho anh biết, mặc kệ chuyện gì xảy ra, em đều ở bên cạnh anh." So với Doãn Việt, giờ phút này Bình Phàm nho nhỏ núp trong chăn nhưng kiên định cùng quyết tâm trong mắt lại khó tìm được trên người đàn ông mét tám.
Cô chính là cô, đã nhận một người đàn ông thì sẽ đi theo hắn vĩnh viễn - Mộ Bình Phàm.
Doãn Việt yên lặng nhìn cô, thật lâu thật lâu, cho đến khi bên trong cặp mắt hóa thành mật ngọt, cuối cùng, mới đưa môi đặt trên đỉnh đầu của cô, hôn….
Thật sâu.
Hôn tiến vào nội tâm cô, đồng dạng cũng thật sâu.
Nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Doãn Việt lại lựa chọn che giấu. Hôm sau, Bình Phàm đi làm, tan việc, đi ra ngoài đi dạo phố đều được Doãn Việt đưa đón, hơn nữa lại không để cho cô ở nhà một mình. Nếu Bình Phàm tan làm sớm thì nhất định cô phải đến nhà cha mẹ chờ, đợi hắn đón về.
Bình Phàm cảm thấy không khí có một loại hơi thở căng thẳng.
Nhưng nếu đã nói không hỏi vậy thì không thể hỏi. Nhưng Bình Phàm tin Doãn Việt, hắn sẽ không hại mình, cho nên cô cũng hợp tác mọi chuyện.
Nhưng mà giấy không bao được lửa, chân tướng sự việc thì ra lại đến từ các đồng nghiệp nhiệt tình yêu thương bát quái ở nhà trẻ.
Ngày hôm đó Bình Phàm đang chuẩn bị lên lớp, bỗng nghe thấy cô giáo Lý nói: "Thật thê thảm, thật là không có nhân tính."
Cô giáo Trương nói tiếp: "Mấy tên buôn lậu thuốc phiện này đều là người dùng đao kiếm gây đổ máu, làm sao mà có tính người được."
Cô giáo Lý tò mò: "Vì sao tôi không thấy đăng lên báo nhỉ?"
Cô giáo Trương dạy: "Còn không phải là sợ làm xã hội khủng hoảng sao, cho nên tạm thời giữ bí mật, nhưng mà bạn trai của Tiểu Mộ không phải cũng cùng một đại đội à? Nên biết."
Nói lời này, Bình Phàm đã đi đến cửa, kết quả dưới chân chuyển một cái, vẫn vòng trở lại.
Chân tướng chính là, vợ con một thành viên trong đại đội đều bị giết, bước đầu hoài nghi có liên quan đến một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện gần đây mà bọn họ phá huỷ.
Còn nghe nói, bọn họ chết rất thê thảm, khi sống còn bị ngược đãi.
Đứa bé kia, mới chỉ năm tuổi.
Bỗng nhiên Bình Phàm nhớ lại, trong đám đồng nghiệp của Doãn Việt có một người tên Đại Mạnh, trong nhà có một bé trai năm tuổi.
Chẳng lẽ là Đại Mạnh?
"Nghe nói hôm nay là ngày cử hành tang lễ, bạn trai cô có phải cũng đi, đúng không?"
Đối mặt với đồng nghiệp hỏi thăm, Bình Phàm cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể vội vã lên lớp.
Vì tâm sự nặng nề nên đang dạy lại tự dưng dừng lại nhiều lần, trong đầu chỉ nghĩ đến người nhà Đại Mạnh.
Đại Mạnh là một người đàn ông tốt, rất thật thà, da đen sẫm, mở miệng chính là "Vợ tôi" "con tôi", cả ngày cười vui hỉ hả, chịu thiệt cũng không để trong lòng, có người gọi liền lập tức chạy tới hỗ trợ, là một người đủ mười phần tốt.
Cô được Doãn Việt đưa đến ăn cơm cùng đồng nghiệp của hắn. Trong bữa cơm đã gặp bé trai cùng người mẹ xinh đẹp của nó, người một nhà rất ngọt ngào, chỉ ao ước được sát bên cạnh nhau.
Bình Phàm rất hy vọng đó chỉ là một tin tức giả.
Ngàn vạn lần không nên để cả nhà Đại Mạnh gặp chuyện không may.
Lúc tan việc, theo lẽ thường thì Doãn Việt sẽ tới đón cô. Bình Phàm an lòng: Doãn Việt không đi đưa tang, chứng tỏ đồng nghiệp không xảy ra chuyện gì.
Mới vừa yên tâm, lại nghe Doãn Việt nói: "Người thân của một người bạn mất, anh muốn đi đưa một đoạn đường, tối nay em về nhà cha mẹ ngủ, đừng đợi, sáng mai anh tới đón em."
Tâm vừa mới thả lỏng lại chìm xuống lần nữa, giống như là sợi dây bị cắt đứt, "Phựt" một tiếng rơi vào nước giếng lạnh như băng, một chút phập phồng cũng không có.
Thật lâu sau, Bình Phàm mới trả lời lại một câu: "Nhà Đại Mạnh đã xảy ra chuyện thật sao?"
Đáp lại cô là sự trầm mặc, Bình Phàm ôm tia hy vọng cuối cùng, hy vọng Doãn Việt có thể trách mình nói hưu nói vượn, nhưng cuối cùng chỉ đợi được một tiếng thở dài ngắn ngủi: "Em cũng biết ."
Toàn thân Bình Phàm lạnh như băng.
Đi đến nhà tang lễ, rất nhiều người đã tới, đại đa số là mặc cảnh phục.
Ngay giữa đại sảnh đặt hai cỗ quan tài thủy tinh, nằm bên trong, chính là vợ con Đại Mạnh.
Đại Mạnh quỳ trước quan tài thủy tinh, một người đàn ông cao mét tám sáu trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã gầy thành da bọc xương. Hắn quỳ không nhúc nhích, giống như tượng gỗ.
Bình Phàm biết, người đàn ông cười rộ lên để lộ hàm răng trắng, híp mắt từ đó đã không còn nữa.
Không khí rất trang nghiêm, hiện trường không ít người hu hu khóc òa lên. Bình Phàm nhìn người mẹ vẫn xinh đẹp như cũ nằm trong quan tài thủy tinh kia, còn có đứa bé hoạt bát nằm đó, vành mắt đỏ lên, nước mắt nhịn không được lăn xuống.
Doãn Việt cái gì cũng không nói, chẳng qua nắm chặt tay cô.
Lúc lễ đưa tang kết thúc, một người phụ nữ trung niên bỗng lao ra, bắt lấy Đại Mạnh, hung hăng đánh hắn, trong miệng còn gào khóc: "Con của tôi, cháu của tôi! ! ! Cũng tại mày, đều là mày gây họa, tao chỉ có một đứa con gái, một đóa hoa đều giao cho mày ... Nhưng mày lại hại nó bị đâm mười sáu dao, còn có cháu của tao, nó mới năm tuổi, một ngày trước nó còn quấn tao đòi mua kẹo cho nó, vì sao hôm nay lại không còn thở ... Ban đầu tao biết công việc của mày nguy hiểm, cho nên không chịu đem con gái giao cho mày, nhưng Đại Mạnh mày bảo đảm sao hả, nói ai cũng không thể làm thương tổn một cọng tóc gáy của nó, còn bây giờ thì sao? Bây giờ tại sao nó lại nằm ở đây không nhúc nhích? Mày là tên khốn kiếp, mày một tên lường gạt! Mày đem bọn họ trả lại cho tao! ! !"
Vô số người chung quanh vội vàng lao tới kéo người phụ nữ trung niên ra.
Đại Mạnh giống như bùn gỗ nặn ra, tùy ý để mẹ vợ đánh, ánh mắt cũng không chớp một cái.
Mặc cho ai nhìn cũng đều thấy được, Đại Mạnh muốn bảo vệ vợ con của mình, nếu như có thể thì hắn cũng tình nguyện chết cùng bọn họ.
Nhưng tàn khốc chính là, bọn họ đi, mà hắn còn đây.
Doãn Việt vẫn nắm chặt tay Bình Phàm, khí lực rất lớn, thậm chí làm lòng bàn tay cô đọng máu bầm.
Từ nhà tang lễ trở lại, trên đường Doãn Việt vẫn luôn trầm mặc, cái loại trầm mặc này làm Bình Phàm cảm thấy rất vô lực, bởi vì chính cô cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Đại Mạnh và Doãn Việt là anh em tốt, Doãn Việt là người trọng tình cảm, gặp chuyện như vậy, bi thống nhất định là không còn từ nào để tả.
Đừng nói Doãn Việt, ngay cả Bình Phàm cũng khổ sở đến ăn không ngon.
Cả nhà hạnh phúc như vậy, cứ thế bị chia rẻ.
"Là bọn anh sơ suất." Trải qua trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Doãn Việt cũng mở miệng: "Đầu năm diệt một hang ổ, làm cho bọn chúng tổn thất nghiêm trọng. Lúc ấy Đại Mạnh cùng anh kết hợp bắt bọn Nhị Đương Gia lại. Tập đoàn sau lưng bọn chúng rất có thế lực, mặc dù vẫn biết bọn chúng hung ác, nhưng nhất thời lại không đề phòng. Lúc ấy bọn anh đang mở tiệc, Đại Mạnh nhận được điện thoại, là tiếng kêu cứu của vợ cậu ấy, nghe thấy âm thanh bên kia, mặt mày cậu ấy trắng bệch. Những người đó cầm lấy điện thoại của vợ cậu ấy gọi cho cậu ấy, nói cậu ấy về nhà, ở đó có một lễ vật nho nhỏ cho bọn anh ... Lúc bọn anh chạy tới, đã chậm..."
Mặc dù Doãn Việt không nói cái gì, nhưng Bình Phàm vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng máu me lúc đó.
Người ở chỗ này, trong lòng cũng sẽ không sống tốt nổi.
Ngoài bi thương, Bình Phàm bỗng nhiên ý thức được một vấn đề —— lúc ấy Đại Mạnh và Doãn Việt lập công đầu, liên lạc với sự bảo vệ quá mức của Doãn Việt gần đây, cô lập tức hiểu ra một ít chuyện.
Chỉ cần một ánh mắt, Doãn Việt liền nhìn thấu lòng cô.
"Vốn là, anh không muốn làm em lo lắng, cho nên vẫn gạt em."
"Mục tiêu kế tiếp của bọn họ, có thể là em, đúng không?" Lúc Bình Phàm nói, cô mới phát hiện cổ họng mình có chút run lên.
Thủ đoạn của những người đó, cô đã thấy, có thể đâm mười sáu dao lên người một phụ nữ.
Bất kỳ một người nào có chút nhân tính thì sẽ không làm chuyện như vậy.
Mà người không có nhân tính, so với thây ma (Zombie) còn đáng sợ hơn.
Mà mục tiêu kế tiếp của bọn họ, chính là cô.
Rõ ràng là mùa xuân, Bình Phàm vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
"Không ai có thể thương tổn em." Doãn Việt ôm lấy cô, thật chặt, làm cho toàn bộ hơi ấm của mình chuyển hết lên người Bình Phàm: "Anh sẽ không để bọn họ thương tổn em."
Bình Phàm gật đầu, cằm mổ thóc trên bả vai của hắn.
Cô phải tin tưởng hắn.
Bởi vì người đàn ông này, là người sẽ đi cùng cô suốt cuộc đời.
Biết chân tướng, vì mình, vì Doãn Việt, Bình Phàm càng thêm cẩn thận, lúc nào cũng để ý, trên đường chỉ cần nhìn thấy người lạ có chút kỳ quái liền lập tức cảnh giác, nhưng mỗi lần đều chứng minh đó chẳng qua chỉ là mình nghi ngờ.
Tinh thần tập trung cao độ nhiều tuần lễ, vẫn như cũ không thấy có động tĩnh gì, Bình Phàm mới hơi an tâm một chút.
Có lẽ, bọn người kia cảm thấy mục đích thị uy để trả thù đã đạt được, không cần hại cô nữa.
Tư tưởng hơi thả lỏng, hơn nữa hôn lễ đã định, không thể nào cả ngày cứ trốn ở nhà, cô dâu vẫn có không ít chuyện phải chuẩn bị. Bình Phàm không thể cứ trốn miết trong hang ổ, thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài, nhưng cô đều đi cùng bạn, đến những chỗ nhiều người.
Chắc bọn họ cũng không dám động thủ ở đây.
Cuộc sống giống như mọc cánh, một chút "Xôn xao" bay đến trước mắt cô. Ngày đó, Bình Phàm và Doãn Việt cầm hộ khẩu đến cục dân chính làm thủ tục kết hôn.
Trong ấn tượng, kết hôn hẳn là chuyện đại sự, nhưng mấy cái thủ tục chỉ làm thoáng qua một cái, liền cầm được giấy hôn thú trên tay. Bình Phàm không ngờ lại đơn giản như vậy, nhất thời có chút thẫn thờ.
Đang muốn đi ra ngoài, đại não nhất thời rút ngắn, đột nhiên hỏi: "Cái đó, làm chứng nhận ly hôn cũng ở đây sao?"
Một câu nói đùa làm cho nhân viên đang làm việc nhịn không được bật cười.
Còn Doãn Việt bên cạnh mặt đen đã đen y như Bao Chửng .
Bình Phàm cảm thấy mình có thể viên mãn, giấy hôn thú cầm trên tay còn nóng hổi mà đã nghĩ đến việc lấy giấy chứng nhận ly hôn.
Y theo tình hình trong nước Trung Quốc, cầm giấy hôn thú mà vẫn chưa làm tiệc cưới long trọng thì hai người vẫn phải đi làm.
Bình Phàm thấy Doãn Việt không để chứng nhận vào bao, sợ hắn làm mất, liền muốn hắn đem giấy chứng nhận cho mình, đợi về nhà rồi đưa lại.
Nhưng làm sao Doãn Việt cũng không chịu, Bình Phàm ép hỏi hồi lâu hắn mới sâu kín nói ra một câu: "Anh sợ em cầm đi đổi lại thành giấy chứng nhận ly hôn."
Bình Phàm quyết định độn thổ.
Đối với Bình Phàm mà nói, cuộc sống đợi chờ hôn nhân quả thực giống như Như Ca trong bài hát "Ngày giải phóng là ngày trời nắng" .
Bởi vì kế hoạch sau khi kết hôn liền có con nên sau khi thương nghị với Bình Phàm, Doãn Việt liền chuẩn bị bán căn nhà ban đầu, một lần nữa đổi sang căn nhà hơn trăm mét vuông cách nơi làm việc của Bình Phàm không xa. Tìm người quen, tu sửa lại chuẩn xong, chỉ đợi đến ngày vào ở .
Con gái nha, cũng thích có phòng mới quần áo mới. Mỗi lần Bình Phàm đi dạo phố thấy có đồ trang trí nào đẹp liền mua, vội vàng đến nổi không thể chờ, chạy về đặt trong nhà mới.
Doãn Việt luôn cười cô giống như một đứa bé không biết hiện thực, cái gì cũng mơ mộng.
Nhưng Bình Phàm cảm thấy, vì đây là nơi sau này cùng chung sống với Doãn Việt, nó nhất định phải được chuẩn bị chu đáo.
Đầu mùa xuân, băng tuyết đã tan, vạn vật hồi sinh, toàn bộ đều là điềm tốt, mọi chuyện vẫn tiến hành thông thuận đến lạ lùng, giống như ông trời đem toàn bộ lực lượng giúp bọn họ hoàn thành. Mua dụng cụ thì rút thăm trúng cái giá để dụng cụ tám ngàn, mua tủ lạnh còn rút được máy giặt, ngay cả đi siêu thị mua một xấp giấy cũng rút trúng một hộp băng vệ sinh không gian bảy độ.
Vẫn là dùng ban đêm.
Đủ loại – chuyện gì cũng tốt làm cho Bình Phàm từ từ đem cái kiếp kia để ra sau ót, chuyện hôn sự của mình quan trọng hơn.
Bận đến mù mắt, không thể làm gì hơn là đi tìm phù dâu – bạn học Mộc Mộc hỗ trợ. Đáng tiếc vừa đi thì lại phát hiện, Mộc Mộc cùng Trang thập tam công tử đang ôm một quyển notebook huyết chiến tam quốc giết lẫn nhau.
Người thua đi rửa chén.
Cho tới bây giờ Mộc Mộc luôn yêu thương Miêu Trảo của mình, không muốn nó dính nửa giọt nước. Không ngờ ngoài núi còn có núi lớn hơn, Trang thập tam công tử càng yêu quý tay của mình, chưa bao giờ đụng đến việc nhà, nói nguyên văn theo lời Mộc Mộc là "Đoán chừng hắn đi đại tiện xong cũng chẳng dùng tay để lau".
Cảnh tượng quá mức xấu xa, Bình Phàm không muốn nghĩ nữa, vội vàng kéo Mộc Mộc ra cửa, nhưng Trang thập tam ngăn cản.
"Tôi sẽ giúp hai người rửa chén, được không?" Bình Phàm đã tới gần trạng thái cầu khẩn.
Trang thập tam cùng Mộc Mộc đều trầm trồ khen ngợi, Bình Phàm cắn răng đem chén rửa sạch, kéo Mộc Mộc đi lần nữa. Trang thập tam lại tới ngăn cản: "Một tuần này cô không nên ra khỏi cửa."
Đây mới là nguyên nhân hắn ngăn cản.
Bình Phàm cắn răng: tại sao không nói trước kia rửa chén.
Trang thập tam và Mộc Mộc mặc kệ cô, tiếp tục đánh tam quốc.
Bình Phàm thầm giận, tông cửa xông ra ngoài. Lúc đóng cửa còn loáng thoáng nghe thấy lời của Trang thập tam công tử: "Một tháng này, cô không nên ở nhà đó."
Chẳng lẽ muốn tôi ra khách sạn ngủ sao? Bình Phàm không để trong lòng, ngày đó cô đi thử lễ phục.
Bình Phàm cũng không phải là đứa trẻ thích xoi mói. Thử hai lần, cảm thấy thích hợp rồi quyết định luôn, nhân viên cửa hàng âm thầm vui vẻ, khen cô là cô dâu dễ thương lượng nhất từ trước tới nay.
Dù là như vậy, sau khi về nhà, cô vẫn mệt mỏi đau lưng, nhưng vẫn cố gắng làm cơm, đợi Doãn Việt về nhà.
Nhưng chờ mỏi chờ mòn vẫn không thấy người về, chỉ đành ăn một mình, nằm trên giường chơi máy tính, hốt hoảng, lại ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác trên trán giống như có con sâu nhỏ vuốt ve, ngứa.
Mở mắt, phát hiện Doãn Việt đang hôn trán mình.
Đầu xuân, khí trời trở nên ấm áp bao trùm mọi nơi. Bên cổ hắn có chút mùi mồ hôi, không nặng, hỗn hợp với mùi kem cạo râu, có loại gợi cảm đặc biệt.
Gợi cảm, lại thấy gợi cảm, Bình Phàm phát hiện mình biến thành xấu xa.
"Sao trễ như thế mới trở về? Bận lắm sao, em đi chuẩn bị cơm tối cho anh." Bình Phàm ngồi dậy, xoa xoa mắt, giọng nói tất cả đều phát ra từ lỗ mũi, có chút dễ thương.
Còn chưa ngồi dậy, đã bị Doãn Việt đè xuống.
Thân thể hắn cứng ngắc, Bình Phàm từ từ cảm nhận được đây không phải là dạng cứng ngắc lúc dục vọng đột kích, đó dường như mang theo một loại sợ hãi.
Hôm nay Doãn Việt không giống với ngày thường, mặc dù ngày thường hắn làm cho người ta có cảm giác không phải là người rắn rỏi gì, nhưng cái loại sợ hãi này rất ít khi xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với Bình Phàm hỏi thăm, Doãn Việt không nói gì, động tác duy nhất chính là ôm lấy cô, thật chặt, giống như buông lỏng một chút cô sẽ biến mất.
Hỏi liên tiếp ba bốn lần, Doãn Việt vẫn không nói, Bình Phàm chỉ có thể nói ra trường hợp xấu nhất: "Chẳng lẽ anh gạt em ra bên ngoài tìm khác người con gái khác, làm họ có thai rồi?"
Cho dù Doãn Việt đầy bụng tâm sự, vẫn nhịn không được cười lên.
"Anh không muốn nói thì em cũng không hỏi, nhưng em muốn nói cho anh biết, mặc kệ chuyện gì xảy ra, em đều ở bên cạnh anh." So với Doãn Việt, giờ phút này Bình Phàm nho nhỏ núp trong chăn nhưng kiên định cùng quyết tâm trong mắt lại khó tìm được trên người đàn ông mét tám.
Cô chính là cô, đã nhận một người đàn ông thì sẽ đi theo hắn vĩnh viễn - Mộ Bình Phàm.
Doãn Việt yên lặng nhìn cô, thật lâu thật lâu, cho đến khi bên trong cặp mắt hóa thành mật ngọt, cuối cùng, mới đưa môi đặt trên đỉnh đầu của cô, hôn….
Thật sâu.
Hôn tiến vào nội tâm cô, đồng dạng cũng thật sâu.
Nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Doãn Việt lại lựa chọn che giấu. Hôm sau, Bình Phàm đi làm, tan việc, đi ra ngoài đi dạo phố đều được Doãn Việt đưa đón, hơn nữa lại không để cho cô ở nhà một mình. Nếu Bình Phàm tan làm sớm thì nhất định cô phải đến nhà cha mẹ chờ, đợi hắn đón về.
Bình Phàm cảm thấy không khí có một loại hơi thở căng thẳng.
Nhưng nếu đã nói không hỏi vậy thì không thể hỏi. Nhưng Bình Phàm tin Doãn Việt, hắn sẽ không hại mình, cho nên cô cũng hợp tác mọi chuyện.
Nhưng mà giấy không bao được lửa, chân tướng sự việc thì ra lại đến từ các đồng nghiệp nhiệt tình yêu thương bát quái ở nhà trẻ.
Ngày hôm đó Bình Phàm đang chuẩn bị lên lớp, bỗng nghe thấy cô giáo Lý nói: "Thật thê thảm, thật là không có nhân tính."
Cô giáo Trương nói tiếp: "Mấy tên buôn lậu thuốc phiện này đều là người dùng đao kiếm gây đổ máu, làm sao mà có tính người được."
Cô giáo Lý tò mò: "Vì sao tôi không thấy đăng lên báo nhỉ?"
Cô giáo Trương dạy: "Còn không phải là sợ làm xã hội khủng hoảng sao, cho nên tạm thời giữ bí mật, nhưng mà bạn trai của Tiểu Mộ không phải cũng cùng một đại đội à? Nên biết."
Nói lời này, Bình Phàm đã đi đến cửa, kết quả dưới chân chuyển một cái, vẫn vòng trở lại.
Chân tướng chính là, vợ con một thành viên trong đại đội đều bị giết, bước đầu hoài nghi có liên quan đến một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện gần đây mà bọn họ phá huỷ.
Còn nghe nói, bọn họ chết rất thê thảm, khi sống còn bị ngược đãi.
Đứa bé kia, mới chỉ năm tuổi.
Bỗng nhiên Bình Phàm nhớ lại, trong đám đồng nghiệp của Doãn Việt có một người tên Đại Mạnh, trong nhà có một bé trai năm tuổi.
Chẳng lẽ là Đại Mạnh?
"Nghe nói hôm nay là ngày cử hành tang lễ, bạn trai cô có phải cũng đi, đúng không?"
Đối mặt với đồng nghiệp hỏi thăm, Bình Phàm cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể vội vã lên lớp.
Vì tâm sự nặng nề nên đang dạy lại tự dưng dừng lại nhiều lần, trong đầu chỉ nghĩ đến người nhà Đại Mạnh.
Đại Mạnh là một người đàn ông tốt, rất thật thà, da đen sẫm, mở miệng chính là "Vợ tôi" "con tôi", cả ngày cười vui hỉ hả, chịu thiệt cũng không để trong lòng, có người gọi liền lập tức chạy tới hỗ trợ, là một người đủ mười phần tốt.
Cô được Doãn Việt đưa đến ăn cơm cùng đồng nghiệp của hắn. Trong bữa cơm đã gặp bé trai cùng người mẹ xinh đẹp của nó, người một nhà rất ngọt ngào, chỉ ao ước được sát bên cạnh nhau.
Bình Phàm rất hy vọng đó chỉ là một tin tức giả.
Ngàn vạn lần không nên để cả nhà Đại Mạnh gặp chuyện không may.
Lúc tan việc, theo lẽ thường thì Doãn Việt sẽ tới đón cô. Bình Phàm an lòng: Doãn Việt không đi đưa tang, chứng tỏ đồng nghiệp không xảy ra chuyện gì.
Mới vừa yên tâm, lại nghe Doãn Việt nói: "Người thân của một người bạn mất, anh muốn đi đưa một đoạn đường, tối nay em về nhà cha mẹ ngủ, đừng đợi, sáng mai anh tới đón em."
Tâm vừa mới thả lỏng lại chìm xuống lần nữa, giống như là sợi dây bị cắt đứt, "Phựt" một tiếng rơi vào nước giếng lạnh như băng, một chút phập phồng cũng không có.
Thật lâu sau, Bình Phàm mới trả lời lại một câu: "Nhà Đại Mạnh đã xảy ra chuyện thật sao?"
Đáp lại cô là sự trầm mặc, Bình Phàm ôm tia hy vọng cuối cùng, hy vọng Doãn Việt có thể trách mình nói hưu nói vượn, nhưng cuối cùng chỉ đợi được một tiếng thở dài ngắn ngủi: "Em cũng biết ."
Toàn thân Bình Phàm lạnh như băng.
Đi đến nhà tang lễ, rất nhiều người đã tới, đại đa số là mặc cảnh phục.
Ngay giữa đại sảnh đặt hai cỗ quan tài thủy tinh, nằm bên trong, chính là vợ con Đại Mạnh.
Đại Mạnh quỳ trước quan tài thủy tinh, một người đàn ông cao mét tám sáu trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã gầy thành da bọc xương. Hắn quỳ không nhúc nhích, giống như tượng gỗ.
Bình Phàm biết, người đàn ông cười rộ lên để lộ hàm răng trắng, híp mắt từ đó đã không còn nữa.
Không khí rất trang nghiêm, hiện trường không ít người hu hu khóc òa lên. Bình Phàm nhìn người mẹ vẫn xinh đẹp như cũ nằm trong quan tài thủy tinh kia, còn có đứa bé hoạt bát nằm đó, vành mắt đỏ lên, nước mắt nhịn không được lăn xuống.
Doãn Việt cái gì cũng không nói, chẳng qua nắm chặt tay cô.
Lúc lễ đưa tang kết thúc, một người phụ nữ trung niên bỗng lao ra, bắt lấy Đại Mạnh, hung hăng đánh hắn, trong miệng còn gào khóc: "Con của tôi, cháu của tôi! ! ! Cũng tại mày, đều là mày gây họa, tao chỉ có một đứa con gái, một đóa hoa đều giao cho mày ... Nhưng mày lại hại nó bị đâm mười sáu dao, còn có cháu của tao, nó mới năm tuổi, một ngày trước nó còn quấn tao đòi mua kẹo cho nó, vì sao hôm nay lại không còn thở ... Ban đầu tao biết công việc của mày nguy hiểm, cho nên không chịu đem con gái giao cho mày, nhưng Đại Mạnh mày bảo đảm sao hả, nói ai cũng không thể làm thương tổn một cọng tóc gáy của nó, còn bây giờ thì sao? Bây giờ tại sao nó lại nằm ở đây không nhúc nhích? Mày là tên khốn kiếp, mày một tên lường gạt! Mày đem bọn họ trả lại cho tao! ! !"
Vô số người chung quanh vội vàng lao tới kéo người phụ nữ trung niên ra.
Đại Mạnh giống như bùn gỗ nặn ra, tùy ý để mẹ vợ đánh, ánh mắt cũng không chớp một cái.
Mặc cho ai nhìn cũng đều thấy được, Đại Mạnh muốn bảo vệ vợ con của mình, nếu như có thể thì hắn cũng tình nguyện chết cùng bọn họ.
Nhưng tàn khốc chính là, bọn họ đi, mà hắn còn đây.
Doãn Việt vẫn nắm chặt tay Bình Phàm, khí lực rất lớn, thậm chí làm lòng bàn tay cô đọng máu bầm.
Từ nhà tang lễ trở lại, trên đường Doãn Việt vẫn luôn trầm mặc, cái loại trầm mặc này làm Bình Phàm cảm thấy rất vô lực, bởi vì chính cô cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Đại Mạnh và Doãn Việt là anh em tốt, Doãn Việt là người trọng tình cảm, gặp chuyện như vậy, bi thống nhất định là không còn từ nào để tả.
Đừng nói Doãn Việt, ngay cả Bình Phàm cũng khổ sở đến ăn không ngon.
Cả nhà hạnh phúc như vậy, cứ thế bị chia rẻ.
"Là bọn anh sơ suất." Trải qua trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Doãn Việt cũng mở miệng: "Đầu năm diệt một hang ổ, làm cho bọn chúng tổn thất nghiêm trọng. Lúc ấy Đại Mạnh cùng anh kết hợp bắt bọn Nhị Đương Gia lại. Tập đoàn sau lưng bọn chúng rất có thế lực, mặc dù vẫn biết bọn chúng hung ác, nhưng nhất thời lại không đề phòng. Lúc ấy bọn anh đang mở tiệc, Đại Mạnh nhận được điện thoại, là tiếng kêu cứu của vợ cậu ấy, nghe thấy âm thanh bên kia, mặt mày cậu ấy trắng bệch. Những người đó cầm lấy điện thoại của vợ cậu ấy gọi cho cậu ấy, nói cậu ấy về nhà, ở đó có một lễ vật nho nhỏ cho bọn anh ... Lúc bọn anh chạy tới, đã chậm..."
Mặc dù Doãn Việt không nói cái gì, nhưng Bình Phàm vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng máu me lúc đó.
Người ở chỗ này, trong lòng cũng sẽ không sống tốt nổi.
Ngoài bi thương, Bình Phàm bỗng nhiên ý thức được một vấn đề —— lúc ấy Đại Mạnh và Doãn Việt lập công đầu, liên lạc với sự bảo vệ quá mức của Doãn Việt gần đây, cô lập tức hiểu ra một ít chuyện.
Chỉ cần một ánh mắt, Doãn Việt liền nhìn thấu lòng cô.
"Vốn là, anh không muốn làm em lo lắng, cho nên vẫn gạt em."
"Mục tiêu kế tiếp của bọn họ, có thể là em, đúng không?" Lúc Bình Phàm nói, cô mới phát hiện cổ họng mình có chút run lên.
Thủ đoạn của những người đó, cô đã thấy, có thể đâm mười sáu dao lên người một phụ nữ.
Bất kỳ một người nào có chút nhân tính thì sẽ không làm chuyện như vậy.
Mà người không có nhân tính, so với thây ma (Zombie) còn đáng sợ hơn.
Mà mục tiêu kế tiếp của bọn họ, chính là cô.
Rõ ràng là mùa xuân, Bình Phàm vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
"Không ai có thể thương tổn em." Doãn Việt ôm lấy cô, thật chặt, làm cho toàn bộ hơi ấm của mình chuyển hết lên người Bình Phàm: "Anh sẽ không để bọn họ thương tổn em."
Bình Phàm gật đầu, cằm mổ thóc trên bả vai của hắn.
Cô phải tin tưởng hắn.
Bởi vì người đàn ông này, là người sẽ đi cùng cô suốt cuộc đời.
Biết chân tướng, vì mình, vì Doãn Việt, Bình Phàm càng thêm cẩn thận, lúc nào cũng để ý, trên đường chỉ cần nhìn thấy người lạ có chút kỳ quái liền lập tức cảnh giác, nhưng mỗi lần đều chứng minh đó chẳng qua chỉ là mình nghi ngờ.
Tinh thần tập trung cao độ nhiều tuần lễ, vẫn như cũ không thấy có động tĩnh gì, Bình Phàm mới hơi an tâm một chút.
Có lẽ, bọn người kia cảm thấy mục đích thị uy để trả thù đã đạt được, không cần hại cô nữa.
Tư tưởng hơi thả lỏng, hơn nữa hôn lễ đã định, không thể nào cả ngày cứ trốn ở nhà, cô dâu vẫn có không ít chuyện phải chuẩn bị. Bình Phàm không thể cứ trốn miết trong hang ổ, thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài, nhưng cô đều đi cùng bạn, đến những chỗ nhiều người.
Chắc bọn họ cũng không dám động thủ ở đây.
Cuộc sống giống như mọc cánh, một chút "Xôn xao" bay đến trước mắt cô. Ngày đó, Bình Phàm và Doãn Việt cầm hộ khẩu đến cục dân chính làm thủ tục kết hôn.
Trong ấn tượng, kết hôn hẳn là chuyện đại sự, nhưng mấy cái thủ tục chỉ làm thoáng qua một cái, liền cầm được giấy hôn thú trên tay. Bình Phàm không ngờ lại đơn giản như vậy, nhất thời có chút thẫn thờ.
Đang muốn đi ra ngoài, đại não nhất thời rút ngắn, đột nhiên hỏi: "Cái đó, làm chứng nhận ly hôn cũng ở đây sao?"
Một câu nói đùa làm cho nhân viên đang làm việc nhịn không được bật cười.
Còn Doãn Việt bên cạnh mặt đen đã đen y như Bao Chửng .
Bình Phàm cảm thấy mình có thể viên mãn, giấy hôn thú cầm trên tay còn nóng hổi mà đã nghĩ đến việc lấy giấy chứng nhận ly hôn.
Y theo tình hình trong nước Trung Quốc, cầm giấy hôn thú mà vẫn chưa làm tiệc cưới long trọng thì hai người vẫn phải đi làm.
Bình Phàm thấy Doãn Việt không để chứng nhận vào bao, sợ hắn làm mất, liền muốn hắn đem giấy chứng nhận cho mình, đợi về nhà rồi đưa lại.
Nhưng làm sao Doãn Việt cũng không chịu, Bình Phàm ép hỏi hồi lâu hắn mới sâu kín nói ra một câu: "Anh sợ em cầm đi đổi lại thành giấy chứng nhận ly hôn."
Bình Phàm quyết định độn thổ.