Cô bé biến mất đúng vào buổi tối hôm chấm dứt huyết tự chỉ thị đó.
Mẫn đã đợi đến sáng ngày hôm sau, nhưng Thâm Vũ vẫn không có trở về cô nhi viện. Gọi điện thoại di động cho cô, thì phát hiện số máy đã hủy bỏ dịch vụ. Sau đó, ở trong phòng cô bé, tìm được một tờ giấy, trên đó viết, cô sẽ không trở về nữa. Nét chữ, đúng là bút tích của Thâm Vũ.
Những ngày kế tiếp, Thâm Vũ, như tan biến hoàn toàn khỏi thế giới này.
Mẫn hiểu rất rõ, bất luận thế nào, nhất định cũng phải tìm được cô bé. Từ những lời kể do chủ hộ sống sót là Biện Tinh Long thuật lại, những gì cô bé vẽ đúng là dự báo hoàn cảnh thực tế của huyết tự ở tương lai! Cô đối với Mẫn, một người gần như không có bất cứ hy vọng gì đối với cuộc sống trong nhà trọ, chính là sợi dây thừng cứu mạng duy nhất!
Mặc khác, Lý Ẩn vẫn không có cách để xác định cảnh báo trên mẫu giấy nhỏ kia rốt cục là đúng hay sai, dù sao chỉ dựa vào lời kể của một mình Biện Tinh Long thì... Không đủ cơ sở để phán đoán.
Kế tiếp, chủ hộ mới tại nhà trọ, bắt đầu không ngừng tăng lên. Hai tháng liên tiếp số chủ hộ mới tiến vào nhà trọ, tổng cộng tăng thêm hai mươi bảy người!
Điều này làm cho Lý Ẩn thân là lầu trưởng cảm thấy áp lực rất lớn, càng nhiều người, càng khó quản lý. Nhưng mà, bởi vì vừa ra khỏi ngõ hẻm thì sẽ không thể nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng tại nhà trọ, nên rất nhiều người cũng tin là, cái tòa nhà trọ này đúng là không thể dùng khoa học thường thức để lý giải.
Kế tiếp, Lý Ẩn lại giao nhiệm vụ cho những chủ hộ cũ, ở dưới tầng trệt, luân phiên giải thích các quy tắc của nhà trọ cho người mới. Quy tắc mười lần huyết tự, mới chỉ nghe một chút đã làm người ta run rẩy, không ít thiếu nữ trẻ tuổi bị dọa sợ đến khóc thút thít. Nhưng số người không tin cũng không phải ít, dĩ nhiên, hậu quả sau khi rời khỏi nhà trọ quá bốn mươi tám tiếng chính là chết.
Thời gian trước số chủ hộ ít, thì còn cố mà thuyết phục khuyên can, nhưng mà hiện tại, chủ hộ nhiều như vậy, chạy đi thuyết phục từng người đúng là chuyện không thể nào. Những người không tin, chỉ có thể coi là bọn họ xui xẻo thôi.
Căn hộ trống trong nhà trọ, nhanh chóng giảm xuống. Từ tầng một đến tầng chót, tầng nào cũng có chủ hộ.
Hôm đó, Mẫn mang theo sắc mặt tái nhợt trở về nhà trọ, đứng trước cửa căn hộ của mình, hai tay run rẩy lấy chìa khóa, rất nhiều lần cắm trượt ổ khóa.
Thâm Vũ vẫn bặt vô âm tín.
Đã tìm hết những địa phương có thể tìm, vẫn không tìm được cô bé! Mẫn bây giờ chỉ còn cảm giác bất lực!
Vốn là, mình rất hận con bé, căm ghét sự tồn tại của nó, thậm chí hy vọng nó không xuất hiện trên thế gian này. Song, lúc này, khi nó thật sự biến mất, Mẫn cảm thấy hình như trái tim mình bị khoét rỗng, giống như trên thế gian này tất cả mọi thứ cũng đều biến mất.
Rốt cục cũng cắm trúng ổ khóa, mở cửa ra. Mẫn chợt cảm thấy trước ngực phát sinh cảm giác bỏng rát!
Qua mấy giây, cô mới nhận ra đây chính là dấu hiệu cảnh báo huyết tự chỉ thị đã được thông báo! Vì vậy cô lập tức xông vào nhà, nhìn thấy trên vách tường, những dòng máu đỏ liên tục chảy ra tạo thành chữ viết.
Huyết tự chỉ thị là: "Ngày 2 tháng 3 năm 2011, 0:00-12:00, đến nhà may ở phía tây nam thành phố K. Mảnh thứ ba của khế ước địa ngục, được giấu trong bộ váy cưới đỏ truyền thống bên trong nhà may." Tiếp theo, là đoạn giới thiệu khế ước địa ngục như những lần trước.
Váy cưới đỏ truyền thống?
Chuyện này là sao?
Mặt khác, ở tầng 4 bên trong căn hộ 403, Tử Dạ cũng đang ôm ngực, nhìn huyết tự ở trên tường có nội dung tương tự.
"Ngày này, rốt cục cũng phải đến."
Khoảnh khắc tung tích mảnh thứ ba của khế ước địa ngục được thông báo, cũng có nghĩa là, lời nói dối trước đó của Lý Ẩn sẽ lập tức bại lộ chân tướng.
Cô lập tức ra cửa, đi về phía căn hộ 404 kế bên, nhấn chuông cửa nhà Lý Ẩn.
Đại sảnh tầng trệt.
Lúc này, đã có một chủ hộ đứng đợi.
Chủ hộ này tên là Trầm Tử Lăng, là một nam nhân lạnh lùng mặc áo thun đen bó sát người, trong các chủ hộ, cũng coi như là người có thân thủ mạnh mẽ, thậm chí có người hoài nghi y chính là quân nhân giải ngũ.
Kế tiếp, lại có thêm hai chủ hộ đi xuống.
Một chính là Mẫn, người còn lại, là một nam nhân tóc xù, đeo kính râm. Nam nhân tóc xù tên là Jim Deli, bất quá y xác thực là người Trung Hoa, nghe nói đây là tên tiếng Anh của y, tên tiếng Trung của mình y căn bản không nói cho bất cứ ai biết, mọi người cũng chẳng quan tâm, cứ dùng tên tiếng Anh mà gọi y, nghe nói y là người đam mê nhạc rock 'n' roll, trước đây có tham gia một ban nhạc, nhưng sau khi tiến vào nhà trọ thì đành phải rời khỏi nhóm, là fan hâm mộ của Elvis Presley và The Beatles.
"Xin lỗi, xin hỏi anh là..." Mẫn nghi ngờ tiến tới hỏi Trầm Tử Lăng: "Vị tiên sinh này xin hỏi phải xưng hô thế nào? Là... chủ hộ nhà số mấy?"
Trầm Tử Lăng quét ánh mắt sắc như dao về phía Mẫn, nhất thời khiến cô rùng mình một cái!
"Trầm Tử Lăng, chủ hộ 1605."
Sau khi thốt ra câu trả lời giống như một cái máy, y không nói thêm gì nữa.
Jim Deli tiến gần đến hai người, nói: "Vốn tính đợi mọi người đến đông đủ, tôi mới nói. Nhưng mà bây giờ cứ nói trước vậy, huyết tự chỉ thị hai người đã xem hết rồi chứ? Mảnh thứ ba khế ước địa ngục xuất hiện, cái này chứng minh, trong bọn người Lý Ẩn, Kha Ngân Dạ nhất định có kẻ dấu riêng mảnh khế ước, nhưng lại nói láo là không có thu được. Không bằng thảo luận một chút, người nói láo đó, là ai trong bọn họ?
Mẫn lúc này cảm thấy rất bức bối bất an, môi cô mấp máy, nhưng một câu cũng không nói ra được. Còn Trầm Tử Lăng thì càng không nói lời nào, đến nhìn Jim Deli một cái cũng không nhìn. Trong lúc nhất thời, nam nhân tóc xù cảm thấy gượng gạo mất hết tự nhiên.
Lúc này, cửa thang máy lại mở. Người bước ra, chính là Tử Dạ.
"Doanh tiểu thư!" Nam nhân tóc xù mới vừa kêu lên, còn chưa kịp nói tiếp, Tử Dạ đã tiên phát chế nhân.
"Nếu như muốn nói chuyện mảnh khế ước địa ngục, thì vào buổi hội nghị chủ hộ khuya nay, Lý lầu trưởng sẽ công bố chuyện này. Nội dung chi tiết, tôi cũng không có rõ ràng."
Jim Deli sửng người một chút, y không ngờ sẽ có chuyện như vậy!
Lý Ẩn sớm đã dự liệu tình huống này sẽ phát sinh. Cho nên từ sớm hắn đã quyết định, khi tung tích mảnh khế ước địa ngục thứ ba được thông báo, sẽ lập tức triển khai hội nghị chủ hộ, công bố chuyện này.
Mục đích việc làm này, có hai mục đích.
Thứ nhất, nếu như không công khai chuyện này, chỉ để những chủ hộ nhận được huyết tự chỉ thị biết chuyện, như vậy mấy chủ hộ đó sẽ lập tức khoanh vùng được đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Đồng thời, cũng vì muốn cướp lấy mảnh khế ước địa ngục, sẽ gây bất lợi đối với bọn hắn, thậm chí còn có thể lấy chuyện đó uy hiếp mình. Nhưng nếu công bố chuyện này, thì đồng nghĩa với việc khoáy đục hồ nước, khiến cho tất cả các chủ hộ đều biết, ngược lại sẽ làm cho các chủ hộ kiêng kỵ lẫn nhau. Như vậy cũng giống như nhiều con hổ cùng nhìn thấy một miếng mồi ngon, không con nào khinh suất xông tới giành trước, nếu không lập tức sẽ trở thành kẻ thù chung của những con còn lại. Toàn thể chủ hộ đều biết chuyện, ngược lại sẽ sinh ra tác dụng kiềm chế lẫn nhau.
Thứ hai, sau khi công bố chuyện này, lời nói dối của Kha Ngân Dạ hoặc Hạ Tiểu Mỹ, hoặc là liên minh giữa hai người họ sẽ không cần bằng chứng cũng tự bại lộ. Cho dù bất lợi, thì cả hai phía đều bất lợi. Ai cũng có thể đoán ra, trong bọn hắn có kẻ đã dấu riêng mảnh khế ước địa ngục. Cứ như vậy, tình cảnh của Ngân Dạ và Lý Ẩn sẽ hoàn toàn giống hệt nhau, đó chính là đều phải đối mặt với những ánh mắt giám sát chặt chẽ của toàn thể chủ hộ, cho nên nhất định sẽ lựa chọn tạm thời đứng chung một con đường với Lý Ẩn cùng nhau tiến thoái. Bởi vì, bọn hắn có cùng chung "địch nhân". Người xưa nói, không có địch nhân vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Quan hệ lợi ích thống nhất, cho dù đang là kẻ thù cũng có thể hòa giải; nếu quan hệ lợi ích xung đột, cho dù là đồng minh mật thiết cũng sẽ trở mặt thành thù.
Vì vậy đêm đó, bên dưới đại sảnh tầng trệt, sau khi các chủ hộ đã tập hợp đầy đủ, Lý Ẩn đứng ở chính giữa vòng vây, đem nội dung huyết tự lần này công bố ra. Thời điểm nhắc tới "mảnh khế ước địa ngục thứ ba", cả tầng trệt nhất thời ồ lên!
"Quả nhiên có người lén dấu mảnh khế ước địa ngục!"
"Lầu trưởng Lý Ẩn, không phải một mảnh khế ước địa ngục đang ở trên người cậu đó chứ?"
"Kha Ngân Dạ! Nhất định là Kha Ngân Dạ! Không phải chính y đã khám phá ra hóa thân của lệ quỷ sao? Hừ hừ, nhất định là hắn!"
"Có thể Kha Ngân Vũ cũng đang dấu riêng một mảnh khế ước địa ngục đấy?"
"Sao có thể, không phải Doanh Tử Dạ nói sau khi cô ta ném đi mảnh khế ước địa ngục, Kha Ngân Vũ vẫn luôn ở cùng một chỗ với cô ta sao?"
"Khó nói, có lẽ cô ta và Doanh Tử Dạ đã có thỏa thuận ngầm gì đó..."
Các chủ hộ không phải là ngu ngốc, không ít người cơ bản đã phác thảo được những nét khái quát của câu chuyện. Nhìn nét mặt hùng hổ dọa người của bọn họ, Lý Ẩn lại nhìn về phía cái bia đồng cảnh ngộ với mình, đang bị rất nhiều chủ hộ vây quanh chính là Kha Ngân Dạ và Kha Ngân Vũ.
Tốt lắm... Ngân Dạ, kế tiếp, thì tạm thời liên thủ với tôi đi...
Kha Ngân Dạ cũng không ngờ Lý Ẩn lại dám dùng một chiêu chui đầu vào chỗ chết để sau đó hồi sinh, cố ý đẩy mình lên đầu gió ngọn sóng, lại còn bức bách mình nhất định phải đứng cùng một trận tuyến với hắn. Phải biết, khế ước địa ngục, là thứ mà cả hai bên đều muốn đoạt được. Một khi mảnh khế ước của Lý Ẩn bị cướp mất, như vậy tình huống sẽ không còn nằm trong sự khống chế và tính toán của mình nữa. Đáng sợ nhất là, không may trong lúc các chủ hộ tranh đoạt, mảnh khế ước địa ngục lọt vào tay ai lại không tra được, vậy thì phiền phức.
Lúc này, giúp Lý Ẩn là giúp chính mình. Dĩ nhiên, đối với Lý Ẩn mà nói hoàn cảnh cũng giống như vậy, mảnh khế ước của mình và Ngân Vũ nếu bị đoạt mất, đối với Lý Ẩn cũng chính là bất lợi.
Độc thật! Ngân Dạ không thể không thừa nhận, lần này, y thua Lý Ẩn một bậc. Mặc dù bị trói buộc vào cùng một hoàn cảnh tương tự với Lý Ẩn, nhưng rõ ràng người nghĩ ra cái kế hoạch này là Lý Ẩn rất có thể đã chuẩn bị trước nhiều bước tiếp theo, còn mình thì hoàn toàn lâm vào thế bị động!
Dĩ nhiên, các chủ hộ sẽ không dùng bạo lực mà bức ép bọn hắn phải giao ra mảnh khế ước địa ngục, có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, các chủ hộ không phải ngu ngốc, dùng đến bạo lực là hạ sách, huống chi còn chưa rõ ràng người thực sự nắm trong tay mảnh khế ước địa ngục là ai. Mấy mảnh khế ước này rơi vào tay ai, vẫn chưa xác định được. Nếu dùng bạo lực, thì rất có thể làm cho ngọc đá cùng vỡ.
Thứ hai, Lý Ẩn và Ngân Dạ, đều là những người có kiến thức và năng lực phân tích rất kinh người, đối với việc đi chấp hành huyết tự chỉ thị sau này của các chủ hộ, có tác dụng trợ giúp rất lớn. Dù là Lý Ẩn cũng được, Ngân Dạ cũng được, đều không phải nắm trọn vẹn khế ước địa ngục trong tay, mình không dại mà đi mạo phạm, khiến cho tương lai khi chấp hành huyết tự chỉ thị, lâm vào tuyệt cảnh.
Thứ ba, các chủ hộ đều có khát vọng lấy được mảnh khế ước địa ngục, nó tự nhiên chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Các chủ hộ không thể nào vì cướp lấy mảnh khế ước mà tạo thành liên minh vững chắc. Có thể một hai người sẽ đạt được thỏa thuận với nhau, nhưng nhân số đông đảo là không thực tế. Huyết tự chỉ thị cấp ma vương, dù sao cũng là tùy thuộc vào quyết định có đi chấp hành nó hay không của chủ hộ, nói cách khác, cho dù rất nhiều người tham gia vào liên minh, thỏa thuận sau khi lấy được đầy đủ các mảnh khế ước thì cùng nhau rời khỏi nhà trọ, nhưng loại bảo vật này ai cũng không yên tâm giao cho người khác bảo quản, cho dù luân phiên bảo quản cũng rất khó chấp nhận. Dù sao bản khế ước địa ngục đầy đủ cũng chỉ có một bản, mà huyết tự chỉ thị cấp ma vương cũng chỉ năm mươi năm mới xuất hiện một lần. Bỏ qua cơ hội lần này, chưa chắc có lần sau! Cũng chỉ có con đường mười lần huyết tự vô cùng hung hiểm này là có thể đi đến cuối cùng! Tất cả mọi người đều sợ, nếu có chủ hộ nóng lòng quyết định trốn đi chấp hành huyết tự chỉ thị cấp ma vương, sẽ cầm lấy bản khế ước duy nhất đó đi theo. Một khi hoàn thành huyết tự chỉ thị cấp ma vương thì có thể rời khỏi nhà trọ, đến lúc đó chỉ cần trốn thật xa khỏi thành phố K, thì các chủ hộ bị trói buộc bởi nhà trọ làm sao mà truy được hắn? Hơn nữa Lý Ẩn còn chơi ác đem chuyện này công bố cho toàn thể chủ hộ đều biết, nhiều người như vậy, nếu như cũng có thể thống nhất thành một liên minh đồng tâm hiệp lực, thì Lý Ẩn thà tin tưởng năm 2012 chính là ngày tận thế.
Hiển nhiên, sau khi các chủ hộ dần dần tỉnh táo lại, cũng bắt đầu ý thức được... Lý Ẩn đã dùng một chiêu rất lợi hại. Ai cũng không thể gây bất lợi với hắn, Tử Dạ và Ngân Dạ, mảnh khế ước địa ngục bất luận là ai đi đoạt lấy, kẻ đó cũng sẽ trở thành thịt Đường Tăng! Mảnh khế ước địa ngục này, ngoài sáng thì không giành được, muốn giành ở trong tối thì không có bao nhiêu người có cái năng lực đó! Huống chi trước mắt mảnh khế ước cũng mới chỉ xuất hiện ba mảnh, mảnh thứ ba hiện tại mới chỉ vừa được thông báo tung tích mà thôi. Trong giai đoạn này mà đem cả nhà trọ biến thành một chiến trường hỗn loạn đấu đá lẫn nhau, đối với người nào cũng không có chỗ tốt. Dù sao đã biết được mảnh khế ước địa ngục nằm trong tay mấy người này, bọn họ là chủ hộ trong nhà trọ nên không thể bỏ trốn, vậy sợ cái gì? Không bằng chờ bảy mảnh khế ước toàn bộ rơi vào trong tay các chủ hộ, lúc đó mới tiến hành một cuộc chiến tranh đoạt sống chết cũng không muộn!
Chẳng qua là, nghĩ tới đây, sẽ khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi... Đến lúc đó, sẽ chết bao nhiêu người a?
Giờ phút này, Lý Ẩn giống như một thống soái, tinh tế cẩn mật thao túng từng quân cờ. Hết thảy, đều nằm trong sự tính toán của hắn. Hắn biết, đại đa số chủ hộ đều sáng suốt, chắc chắn sẽ không ở giai đoạn tìm kiếm này mà triển khai tranh đoạt mảnh khế ước địa ngục, loại hành động này là bất trí.
Dù sao, viết ra được cuốn tiểu thuyết quân sự xuất sắc, Lý Ẩn tự nhiên hiểu được làm sao đem binh pháp, vận dụng vào thực tế! Chiến tranh cũng không phải chỉ cần xem vài bộ phim đọc vài cuốn sách, tùy tiện yy tự sướng, mà có thể viết ra được!
Hơn nữa Lý Ẩn rất rõ ràng, mưu lược của hắn có thể thành công, còn có một nhân tố trọng yếu. Đó chính là... Mình và Ngân Dạ mỗi bên chỉ nắm trong tay một mảnh khế ước địa ngục!
Cái này chính là "Khắc chế". Nếu, hai mảnh khế ước địa ngục, đều ở trong tay của mình thì khác. Như vậy... Kế hoạch này của mình, hậu quả sẽ là tổn thất rất nặng nề. Toàn thể chủ hộ sẽ nhất trí xem mình là kẻ địch chung. Dù sao các mảnh khế ước địa ngục rơi vào tay những chủ hộ khác nhau, thì các chủ hộ còn lại mới có thể yên tâm. Nếu không, xui xẻo làm sao mà cả bảy mảnh đều tập trung rơi vào tay một người, như vậy...
Người đó tuyệt đối sẽ dùng khế ước địa ngục, lập tức đến vách tường trong nhà mình viết lên một chữ "Tế", để đi thi hành huyết tự chỉ thị cấp ma vương, rời khỏi nhà trọ! Đó chính là điều đáng sợ nhất!
Bất quá lúc này mà suy tính đến chuyện đó, thì còn quá xa xôi.
Ngay lúc này tồn tại một vấn đề. Một trong số những người bị tình nghi sở hữu mảnh khế ước địa ngục, Doanh Tử Dạ sẽ phải đi chấp hành huyết tự chỉ thị lần này!
Nếu như, mảnh khế ước địa ngục ở trong tay Doanh Tử Dạ, một khi cô chết, không phải là sẽ không còn ai biết tung tích của mảnh khế ước kia ở đâu hay sao? Ngu ngốc mới tin rằng, Tử Dạ tuyệt đỉnh thông minh, lại đem mảnh khế ước đó, dấu ở căn hộ của mình bên trong nhà trọ. Dù cô và Lý Ẩn công khai quan hệ yêu đương cách đây chưa lâu, nhưng có tiết lộ chuyện này cho Lý Ẩn hay không thì lại không ai biết. Huống chi, cũng không ít chủ hộ hoài nghi, cô nhận lời yêu Lý Ẩn, thật ra chỉ vì muốn lợi dụng Lý Ẩn mà thôi.
Tiếp theo, đề tài trong hội nghị, bắt đầu chuyển sang thảo luận huyết tự lần này.
Ngay lúc này Tố Nguyệt mở bừng hai mắt ra!
Lúc này, cô vẫn như cũ nằm ở trên giường, căn bản chưa hề đi ra ngoài.
Ác mộng? Cảnh tượng vừa rồi, chỉ là một cơn ác mộng thôi sao?
Nhưng mà, khi cô dùng hai tay chạm vào cần cổ của mình, lại thấy trên cổ rõ ràng ướt sũng nước!
Tiếp theo... Đôi mắt của cô, nhìn về cửa phòng ngủ trước mặt.
Rõ ràng cô đã đóng cửa lại rồi mà!
“ Tóc tóc”...
“ Tóc tóc”...
“ Tóc tóc”...
Những giọt nước, nhiễu xuống sàn nhà.
Một đôi chân trần, đang chầm chậm bước qua bước lại trên sàn nhà.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu đến trước mặt Tố Nguyệt, một cái bóng phụ nữ trắng nhợt, không ngừng nhiễu nước tí tách, đi ra khỏi cánh cửa trước mặt cô!
“ Ah... ah...” Tố Nguyệt há to miệng, chỉ có thể phát ra một chút thanh âm vô nghĩa, trừng mắt nhìn một màn diễn ra trước mặt.
Cô cứ nằm ngây ngốc trên giường, thật lâu sau, rốt cục đánh bạo đứng lên, đồng tử không ngừng co lại rồi giãn ra, hoảng sợ đến không thể thốt nên lời.
Cô từ từ đứng thẳng người lên, hướng cửa phòng đi tới. Thế nhưng, mỗi một bước chân, đều có cảm giác nặng đến ngàn cân.
Sau khi ra khỏi cửa, thì chẳng nhìn thấy người nào cả.
Thế nhưng trên sàn nhà, vẫn còn lưu lại những vệt nước, chứng minh cái cảnh vừa rồi, cũng không phải là ảo giác.
Tố Nguyệt cảm thấy toàn thân lúc này giống như đang ở trong hầm băng.
Cô nhấc chân, tiếp tục tiến về phía trước, chân trần đạp vào nước, quả thật lạnh như băng. Mà lúc này... Trần nhà, trên tường, cũng bắt đầu không ngừng có nước thấm ra.
Lượng nước càng lúc càng nhiều.
Tố Nguyệt đi tới cửa phòng của ca ca. Đến lúc này, mặt đất cũng đã bắt đầu ngập nước rồi.
Cánh cửa phòng ca ca ở trước mặt, cũng không ngừng có nước thấm ra. Tố Nguyệt vươn tay, nhẹ đẩy cửa phòng.
Ca ca vẫn yên ổn nằm ở trên giường, mà gian phòng của cậu ta cũng đã thấm nước khắp nơi. Kỳ quái chính là, A Vũ lại ngủ rất sâu, một chút dấu hiệu thức giấc cũng không có.
“ Ca... ca ca, nhanh, chạy mau...” Tố Nguyệt vận hết khí lực, mới nói ra được mấy chữ này, nhưng mà, rất nhanh cô đã không thể lên tiếng được nữa.
Giờ phút này cái chăn đang đắp trên người ca ca, rõ ràng có thứ gì đó đội lên một cách quỷ dị!
Ngay sau đó, cái thứ đội lên kia, chầm chậm di chuyển lên trên!
“ Dừng tay, Băng... Băng...” Tuy ngoài miệng Tố Nguyệt nói như vậy, nhưng một bước cô cũng không dám nhúc nhích.
Đột nhiên, cái thứ đó lao vụt ra khỏi chăn, một đôi tay trắng nõn chụp nhanh tới mặt A Vũ!
“ Không --------“
Tố Nguyệt lại một lần nữa bừng tỉnh!
Cô, vẫn như trước đang nằm trên giường. Dưới đất, cũng không có vệt nước nào. Vầng trăng ngoài cửa sổ, vẫn như cũ bị những đám mây đen che khuất.
Lại là ác mộng?
Sao lại có thể gặp ác mộng sau khi đã tỉnh mộng chứ?
Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, Tố Nguyệt thiếu chút nữa đã hét toáng lên! Nhưng mà, một thanh âm quen thuộc truyền đến.
“ Tố Nguyệt, con sao vậy?”
Thì ra là mẫu thân Trương Anh Lan.
“ Mụ mụ...” Tố Nguyệt lập tức khóc òa, nhào vào lòng mẫu thân, nói:” Con, con sợ... Con sợ...”
“ Con bé này, sợ cái gì mới được chứ?”
“ Con, con gặp ác mộng... Băng nhi, Băng nhi cô ấy quay về rồi, cô ấy còn muốn giết ca ca...”
Mẫu thân Tố Nguyệt – Trương Anh Lan cười nói:” Con nói nhảm gì đó? Chuyện đó không thể nào a, Băng nhi chết rồi, làm sao còn có thể quay về.”
“ Nhưng mà ba ba... còn có Hạo Thiên thúc nữa...”
“ Ba ba của con chết... Không phải là do ma quỷ gì hết, con đừng nghe người trong thôn đồn đãi nhảm nhí. Aiz, con gái đáng thương, con tưởng tượng quá nhiều rồi. Con tưởng tượng quá nhiều rồi.”
“ Mụ mụ... Người, người ngủ cùng một chỗ với con được không?”
“ Hả? Không phải chứ, lớn đầu như vậy rồi. Lại còn muốn chui vào lòng mẹ ngủ sao?”
“ Đi mà... Mụ mụ...”
“ Đứa con gái này.” Trương Anh Lan nói:” Được rồi, để mẹ đi lấy cái chăn.”
Mẫu thân đi rồi, Tố Nguyệt nhẹ thở ra.
Nhưng mà, sau một lát, cô đột nhiên giật mình nhớ tới một chuyện.
Mẫu thân?
Hai ngày này, mẫu thân không phải đều ở nhà Vương đại thẩm đánh mạt chượt, thậm chí còn ngủ lại đó luôn sao?
Hôm nay mẫu thân căn bản chưa có về nhà ah!
Mà đúng lúc này... Một cái thân ảnh màu đen lại lần nữa xuất hiện ở cửa phòng!
“ Ah ---“
Tố Nguyệt lại một lần nữa từ trên giường bật người ngồi dậy.
Lại là ác mộng.
Tố Nguyệt hổn hển thở dốc ở trên giường, không ngừng nhìn ngó chung quanh.
Đây là thực tại? hay vẫn là ác mộng?
Cô căn bản không dám ngủ tiếp nữa, lập tức ngồi dậy, mặc quần áo, cuộn lấy cái chăn chạy ra khỏi phòng. Tiếp theo, lần mò đi đến phòng của ca ca, dứt khoát đêm nay phải ngủ cùng phòng với ca ca.
Tần tầng lớp lớp ác mộng, đã khiến cho Tố Nguyệt không thể chịu đựng hơn được nữa.
Rốt cục đã đi đến trước cửa phòng ca ca, Tố Nguyệt lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa ra.
Ca ca vẫn như cũ ngủ ngon trên giường.
Cô rón ra rón rén đi vào, lay lay A Vũ đang ngủ say trên giường, nói nhỏ:” Ca ca... ca ca! Dậy ah, em là Tố Nguyệt!”
Nhưng mà A Vũ ngủ say như chết, căn bản không hề nhúc nhích.
Tố Nguyệt lay thế nào cậu ta cũng không tỉnh, thôi thì cứ nằm cạnh ca ca vậy, dù sao giường cũng khá rộng, nằm sát vào ca ca, sau đó nhắm mắt lại.
Hai người ngủ cùng một chỗ, rốt cục cũng thấy an tâm hơn rất nhiều.
Tiếp theo, cô bất tri bất giác... lại thiếp đi.
Đột nhiên, đang lúc mơ màng, cô cảm thấy có ai đó đang lay mình, nói:” Tố Nguyệt, dậy, dậy.”
Là thanh âm của ca ca.
“ Ca ca... Để em ngủ một chút đi...”
“ Dậy, Tố Nguyệt!”
Tố Nguyệt ngái ngủ dụi dụi mắt, sau đó mới mở mắt...
Ca ca đang ngồi trước mặt nhìn cô.
Chỉ là, sao hai tròng mắt ca ca lại lòi ra thế kia, lại còn chảy ra máu nữa này?
Còn có... Sao gương mặt của anh ấy tái nhợt, không một chút huyết sắc thế này?
Tố Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh!
Cô trừng trừng mở to đôi mắt.
Một nữ nhân tóc tai bù xù, đang nắm lấy cái đầu ca ca, âm hiểm cười cười nhìn cô!
Tố Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, lúc cô lần nữa mở mắt ra, thì như cũ vẫn là đang ngủ trên giường của mình.
Vẫn là một cơn ác mộng.
Giống như một bánh xe luân hồi vĩnh cửu, căn bản không bao giờ ngừng lại.
Lúc này cô căn bản cũng không biết, mình là đang nằm mộng, hay đã trở lại hiện thực rồi. Hết thảy những chuyện vừa rồi đến tột cùng là chân thật hay là ảo mộng? Chẳng lẽ cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa?
Nghĩ đến khả năng này, cô cảm thấy toàn thân lạnh cóng.
Cô cắn chặt răng, leo xuống giường, đi ra ngoài phòng, lần mò vào trong phòng bếp... Tiếp theo, cầm lấy một con dao sắc nhọn.
Sau đó, cô nắm chặt con dao kia, ngồi ở trong phòng bếp, có ý chịu đựng như vậy qua đêm nay. Dù sao, cô không muốn mình lại ngủ tiếp. Chỉ mong, bây giờ chính là hiện thực a!
Thời gian chầm chậm trôi qua...
Đột nhiên, cô giật mình nhìn thấy, một cái bóng đen xuất hiện ở cửa phòng bếp! Mà cái bóng đen đó, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng đích thật đó là một nữ nhân tóc tai bù xù!
Cô không chút do dự bật người phóng như tên bắn tới phía trước, một dao nhắm thẳng ngực bóng đen đó đâm tới!
Bóng đen đó lập tức dùng hai tay chụp lấy mặt cô, thế nhưng mà Tố Nguyệt bất chấp tất cả, đè bóng đen ngã lăn xuống đất, một dao... Một dao, một dao rồi lại một dao liên tục đâm xuống!
“ Đi chết đi! Đi chết đi! Mày đi chết đi, chết đi!”
Tuy Tố Nguyệt thấy bóng đen kia đã bất động rồi, nhưng vẫn không ngừng tiếp tục đâm xuống...
Đang lúc cô đâm phải đến trên dưới một trăm dao gì đó, đột nhiên...
“ Tóc tóc”...
“ Tóc tóc”...
Thanh âm thế này, lần nữa lọt qua màng nhĩ truyền vào tai cô!
Tố Nguyệt lần nữa mở to đôi mắt, từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy!
Còn muốn thêm bao nhiêu lần nữa đây?
Giờ phút này Tố Nguyệt thật sự sắp nổi điên rồi.
Rốt cục phải làm sao, mới có thể từ trong ác mộng thực sự tỉnh dậy?
Rốt cục phải làm sao?
Hết thảy, đều là oan hồn Băng nhi đến đòi mạng sao? Nhưng mà, bản thân mình đã làm gì cô ta chứ? Chẳng lẽ chỉ vì khoanh tay mặc kệ, mà cô ta không buông tha mình sao?
Chỉ vì điều này, mà phải tra tấn mình sao?
Tố Nguyệt cắn răn, lại lần nữa lật chăn lên.
Cô muốn thử xem, cơn ác mộng này rốt cục có bao nhiêu tầng!
Chân trần, cô rảo khắp nơi trong nhà, nhưng, đều không có gì dị thường.
Đột nhiên... Cô nghe thấy tiếng bước chân.
Tuy rất nhỏ, nhưng cô rõ ràng cảm giác được phía sau đang có người bước đi!
Cô lập tức quay đầu lại, bám theo.
Sau đó, cô lại một lần nữa đi tới cửa phòng bếp.
Trong phòng bếp... Quả nhiên có một cái bóng đen!
Mà cái bóng đen kia ngay khi nhìn thấy cô, đột nhiên giơ cây dao trong tay lên, nhắm thẳng cô đâm tới!
Trong lúc còn đang ngỡ ngàng kinh ngạc, cô đã bị bóng đen kia đè ngã trên mặt đất, tiếp theo... Cái bóng đen kia, giơ cây dao nhọn lên...
Lần này, đã không còn lại từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy nữa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thâm Vũ mất tích.
Cô bé biến mất đúng vào buổi tối hôm chấm dứt huyết tự chỉ thị đó.
Mẫn đã đợi đến sáng ngày hôm sau, nhưng Thâm Vũ vẫn không có trở về cô nhi viện. Gọi điện thoại di động cho cô, thì phát hiện số máy đã hủy bỏ dịch vụ. Sau đó, ở trong phòng cô bé, tìm được một tờ giấy, trên đó viết, cô sẽ không trở về nữa. Nét chữ, đúng là bút tích của Thâm Vũ.
Những ngày kế tiếp, Thâm Vũ, như tan biến hoàn toàn khỏi thế giới này.
Mẫn hiểu rất rõ, bất luận thế nào, nhất định cũng phải tìm được cô bé. Từ những lời kể do chủ hộ sống sót là Biện Tinh Long thuật lại, những gì cô bé vẽ đúng là dự báo hoàn cảnh thực tế của huyết tự ở tương lai! Cô đối với Mẫn, một người gần như không có bất cứ hy vọng gì đối với cuộc sống trong nhà trọ, chính là sợi dây thừng cứu mạng duy nhất!
Mặc khác, Lý Ẩn vẫn không có cách để xác định cảnh báo trên mẫu giấy nhỏ kia rốt cục là đúng hay sai, dù sao chỉ dựa vào lời kể của một mình Biện Tinh Long thì... Không đủ cơ sở để phán đoán.
Kế tiếp, chủ hộ mới tại nhà trọ, bắt đầu không ngừng tăng lên. Hai tháng liên tiếp số chủ hộ mới tiến vào nhà trọ, tổng cộng tăng thêm hai mươi bảy người!
Điều này làm cho Lý Ẩn thân là lầu trưởng cảm thấy áp lực rất lớn, càng nhiều người, càng khó quản lý. Nhưng mà, bởi vì vừa ra khỏi ngõ hẻm thì sẽ không thể nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng tại nhà trọ, nên rất nhiều người cũng tin là, cái tòa nhà trọ này đúng là không thể dùng khoa học thường thức để lý giải.
Kế tiếp, Lý Ẩn lại giao nhiệm vụ cho những chủ hộ cũ, ở dưới tầng trệt, luân phiên giải thích các quy tắc của nhà trọ cho người mới. Quy tắc mười lần huyết tự, mới chỉ nghe một chút đã làm người ta run rẩy, không ít thiếu nữ trẻ tuổi bị dọa sợ đến khóc thút thít. Nhưng số người không tin cũng không phải ít, dĩ nhiên, hậu quả sau khi rời khỏi nhà trọ quá bốn mươi tám tiếng chính là chết.
Thời gian trước số chủ hộ ít, thì còn cố mà thuyết phục khuyên can, nhưng mà hiện tại, chủ hộ nhiều như vậy, chạy đi thuyết phục từng người đúng là chuyện không thể nào. Những người không tin, chỉ có thể coi là bọn họ xui xẻo thôi.
Căn hộ trống trong nhà trọ, nhanh chóng giảm xuống. Từ tầng một đến tầng chót, tầng nào cũng có chủ hộ.
Hôm đó, Mẫn mang theo sắc mặt tái nhợt trở về nhà trọ, đứng trước cửa căn hộ của mình, hai tay run rẩy lấy chìa khóa, rất nhiều lần cắm trượt ổ khóa.
Thâm Vũ vẫn bặt vô âm tín.
Đã tìm hết những địa phương có thể tìm, vẫn không tìm được cô bé! Mẫn bây giờ chỉ còn cảm giác bất lực!
Vốn là, mình rất hận con bé, căm ghét sự tồn tại của nó, thậm chí hy vọng nó không xuất hiện trên thế gian này. Song, lúc này, khi nó thật sự biến mất, Mẫn cảm thấy hình như trái tim mình bị khoét rỗng, giống như trên thế gian này tất cả mọi thứ cũng đều biến mất.
Rốt cục cũng cắm trúng ổ khóa, mở cửa ra. Mẫn chợt cảm thấy trước ngực phát sinh cảm giác bỏng rát!
Qua mấy giây, cô mới nhận ra đây chính là dấu hiệu cảnh báo huyết tự chỉ thị đã được thông báo! Vì vậy cô lập tức xông vào nhà, nhìn thấy trên vách tường, những dòng máu đỏ liên tục chảy ra tạo thành chữ viết.
Huyết tự chỉ thị là: "Ngày 2 tháng 3 năm 2011, 0:00-12:00, đến nhà may ở phía tây nam thành phố K. Mảnh thứ ba của khế ước địa ngục, được giấu trong bộ váy cưới đỏ truyền thống bên trong nhà may." Tiếp theo, là đoạn giới thiệu khế ước địa ngục như những lần trước.
Váy cưới đỏ truyền thống?
Chuyện này là sao?
Mặt khác, ở tầng 4 bên trong căn hộ 403, Tử Dạ cũng đang ôm ngực, nhìn huyết tự ở trên tường có nội dung tương tự.
"Ngày này, rốt cục cũng phải đến."
Khoảnh khắc tung tích mảnh thứ ba của khế ước địa ngục được thông báo, cũng có nghĩa là, lời nói dối trước đó của Lý Ẩn sẽ lập tức bại lộ chân tướng.
Cô lập tức ra cửa, đi về phía căn hộ 404 kế bên, nhấn chuông cửa nhà Lý Ẩn.
Đại sảnh tầng trệt.
Lúc này, đã có một chủ hộ đứng đợi.
Chủ hộ này tên là Trầm Tử Lăng, là một nam nhân lạnh lùng mặc áo thun đen bó sát người, trong các chủ hộ, cũng coi như là người có thân thủ mạnh mẽ, thậm chí có người hoài nghi y chính là quân nhân giải ngũ.
Kế tiếp, lại có thêm hai chủ hộ đi xuống.
Một chính là Mẫn, người còn lại, là một nam nhân tóc xù, đeo kính râm. Nam nhân tóc xù tên là Jim Deli, bất quá y xác thực là người Trung Hoa, nghe nói đây là tên tiếng Anh của y, tên tiếng Trung của mình y căn bản không nói cho bất cứ ai biết, mọi người cũng chẳng quan tâm, cứ dùng tên tiếng Anh mà gọi y, nghe nói y là người đam mê nhạc rock 'n' roll, trước đây có tham gia một ban nhạc, nhưng sau khi tiến vào nhà trọ thì đành phải rời khỏi nhóm, là fan hâm mộ của Elvis Presley và The Beatles.
"Xin lỗi, xin hỏi anh là..." Mẫn nghi ngờ tiến tới hỏi Trầm Tử Lăng: "Vị tiên sinh này xin hỏi phải xưng hô thế nào? Là... chủ hộ nhà số mấy?"
Trầm Tử Lăng quét ánh mắt sắc như dao về phía Mẫn, nhất thời khiến cô rùng mình một cái!
"Trầm Tử Lăng, chủ hộ 1605."
Sau khi thốt ra câu trả lời giống như một cái máy, y không nói thêm gì nữa.
Jim Deli tiến gần đến hai người, nói: "Vốn tính đợi mọi người đến đông đủ, tôi mới nói. Nhưng mà bây giờ cứ nói trước vậy, huyết tự chỉ thị hai người đã xem hết rồi chứ? Mảnh thứ ba khế ước địa ngục xuất hiện, cái này chứng minh, trong bọn người Lý Ẩn, Kha Ngân Dạ nhất định có kẻ dấu riêng mảnh khế ước, nhưng lại nói láo là không có thu được. Không bằng thảo luận một chút, người nói láo đó, là ai trong bọn họ?
Mẫn lúc này cảm thấy rất bức bối bất an, môi cô mấp máy, nhưng một câu cũng không nói ra được. Còn Trầm Tử Lăng thì càng không nói lời nào, đến nhìn Jim Deli một cái cũng không nhìn. Trong lúc nhất thời, nam nhân tóc xù cảm thấy gượng gạo mất hết tự nhiên.
Lúc này, cửa thang máy lại mở. Người bước ra, chính là Tử Dạ.
"Doanh tiểu thư!" Nam nhân tóc xù mới vừa kêu lên, còn chưa kịp nói tiếp, Tử Dạ đã tiên phát chế nhân.
"Nếu như muốn nói chuyện mảnh khế ước địa ngục, thì vào buổi hội nghị chủ hộ khuya nay, Lý lầu trưởng sẽ công bố chuyện này. Nội dung chi tiết, tôi cũng không có rõ ràng."
Jim Deli sửng người một chút, y không ngờ sẽ có chuyện như vậy!
Lý Ẩn sớm đã dự liệu tình huống này sẽ phát sinh. Cho nên từ sớm hắn đã quyết định, khi tung tích mảnh khế ước địa ngục thứ ba được thông báo, sẽ lập tức triển khai hội nghị chủ hộ, công bố chuyện này.
Mục đích việc làm này, có hai mục đích.
Thứ nhất, nếu như không công khai chuyện này, chỉ để những chủ hộ nhận được huyết tự chỉ thị biết chuyện, như vậy mấy chủ hộ đó sẽ lập tức khoanh vùng được đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Đồng thời, cũng vì muốn cướp lấy mảnh khế ước địa ngục, sẽ gây bất lợi đối với bọn hắn, thậm chí còn có thể lấy chuyện đó uy hiếp mình. Nhưng nếu công bố chuyện này, thì đồng nghĩa với việc khoáy đục hồ nước, khiến cho tất cả các chủ hộ đều biết, ngược lại sẽ làm cho các chủ hộ kiêng kỵ lẫn nhau. Như vậy cũng giống như nhiều con hổ cùng nhìn thấy một miếng mồi ngon, không con nào khinh suất xông tới giành trước, nếu không lập tức sẽ trở thành kẻ thù chung của những con còn lại. Toàn thể chủ hộ đều biết chuyện, ngược lại sẽ sinh ra tác dụng kiềm chế lẫn nhau.
Thứ hai, sau khi công bố chuyện này, lời nói dối của Kha Ngân Dạ hoặc Hạ Tiểu Mỹ, hoặc là liên minh giữa hai người họ sẽ không cần bằng chứng cũng tự bại lộ. Cho dù bất lợi, thì cả hai phía đều bất lợi. Ai cũng có thể đoán ra, trong bọn hắn có kẻ đã dấu riêng mảnh khế ước địa ngục. Cứ như vậy, tình cảnh của Ngân Dạ và Lý Ẩn sẽ hoàn toàn giống hệt nhau, đó chính là đều phải đối mặt với những ánh mắt giám sát chặt chẽ của toàn thể chủ hộ, cho nên nhất định sẽ lựa chọn tạm thời đứng chung một con đường với Lý Ẩn cùng nhau tiến thoái. Bởi vì, bọn hắn có cùng chung "địch nhân". Người xưa nói, không có địch nhân vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Quan hệ lợi ích thống nhất, cho dù đang là kẻ thù cũng có thể hòa giải; nếu quan hệ lợi ích xung đột, cho dù là đồng minh mật thiết cũng sẽ trở mặt thành thù.
Vì vậy đêm đó, bên dưới đại sảnh tầng trệt, sau khi các chủ hộ đã tập hợp đầy đủ, Lý Ẩn đứng ở chính giữa vòng vây, đem nội dung huyết tự lần này công bố ra. Thời điểm nhắc tới "mảnh khế ước địa ngục thứ ba", cả tầng trệt nhất thời ồ lên!
"Quả nhiên có người lén dấu mảnh khế ước địa ngục!"
"Lầu trưởng Lý Ẩn, không phải một mảnh khế ước địa ngục đang ở trên người cậu đó chứ?"
"Kha Ngân Dạ! Nhất định là Kha Ngân Dạ! Không phải chính y đã khám phá ra hóa thân của lệ quỷ sao? Hừ hừ, nhất định là hắn!"
"Có thể Kha Ngân Vũ cũng đang dấu riêng một mảnh khế ước địa ngục đấy?"
"Sao có thể, không phải Doanh Tử Dạ nói sau khi cô ta ném đi mảnh khế ước địa ngục, Kha Ngân Vũ vẫn luôn ở cùng một chỗ với cô ta sao?"
"Khó nói, có lẽ cô ta và Doanh Tử Dạ đã có thỏa thuận ngầm gì đó..."
Các chủ hộ không phải là ngu ngốc, không ít người cơ bản đã phác thảo được những nét khái quát của câu chuyện. Nhìn nét mặt hùng hổ dọa người của bọn họ, Lý Ẩn lại nhìn về phía cái bia đồng cảnh ngộ với mình, đang bị rất nhiều chủ hộ vây quanh chính là Kha Ngân Dạ và Kha Ngân Vũ.
Tốt lắm... Ngân Dạ, kế tiếp, thì tạm thời liên thủ với tôi đi...
Kha Ngân Dạ cũng không ngờ Lý Ẩn lại dám dùng một chiêu chui đầu vào chỗ chết để sau đó hồi sinh, cố ý đẩy mình lên đầu gió ngọn sóng, lại còn bức bách mình nhất định phải đứng cùng một trận tuyến với hắn. Phải biết, khế ước địa ngục, là thứ mà cả hai bên đều muốn đoạt được. Một khi mảnh khế ước của Lý Ẩn bị cướp mất, như vậy tình huống sẽ không còn nằm trong sự khống chế và tính toán của mình nữa. Đáng sợ nhất là, không may trong lúc các chủ hộ tranh đoạt, mảnh khế ước địa ngục lọt vào tay ai lại không tra được, vậy thì phiền phức.
Lúc này, giúp Lý Ẩn là giúp chính mình. Dĩ nhiên, đối với Lý Ẩn mà nói hoàn cảnh cũng giống như vậy, mảnh khế ước của mình và Ngân Vũ nếu bị đoạt mất, đối với Lý Ẩn cũng chính là bất lợi.
Độc thật! Ngân Dạ không thể không thừa nhận, lần này, y thua Lý Ẩn một bậc. Mặc dù bị trói buộc vào cùng một hoàn cảnh tương tự với Lý Ẩn, nhưng rõ ràng người nghĩ ra cái kế hoạch này là Lý Ẩn rất có thể đã chuẩn bị trước nhiều bước tiếp theo, còn mình thì hoàn toàn lâm vào thế bị động!
Dĩ nhiên, các chủ hộ sẽ không dùng bạo lực mà bức ép bọn hắn phải giao ra mảnh khế ước địa ngục, có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, các chủ hộ không phải ngu ngốc, dùng đến bạo lực là hạ sách, huống chi còn chưa rõ ràng người thực sự nắm trong tay mảnh khế ước địa ngục là ai. Mấy mảnh khế ước này rơi vào tay ai, vẫn chưa xác định được. Nếu dùng bạo lực, thì rất có thể làm cho ngọc đá cùng vỡ.
Thứ hai, Lý Ẩn và Ngân Dạ, đều là những người có kiến thức và năng lực phân tích rất kinh người, đối với việc đi chấp hành huyết tự chỉ thị sau này của các chủ hộ, có tác dụng trợ giúp rất lớn. Dù là Lý Ẩn cũng được, Ngân Dạ cũng được, đều không phải nắm trọn vẹn khế ước địa ngục trong tay, mình không dại mà đi mạo phạm, khiến cho tương lai khi chấp hành huyết tự chỉ thị, lâm vào tuyệt cảnh.
Thứ ba, các chủ hộ đều có khát vọng lấy được mảnh khế ước địa ngục, nó tự nhiên chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Các chủ hộ không thể nào vì cướp lấy mảnh khế ước mà tạo thành liên minh vững chắc. Có thể một hai người sẽ đạt được thỏa thuận với nhau, nhưng nhân số đông đảo là không thực tế. Huyết tự chỉ thị cấp ma vương, dù sao cũng là tùy thuộc vào quyết định có đi chấp hành nó hay không của chủ hộ, nói cách khác, cho dù rất nhiều người tham gia vào liên minh, thỏa thuận sau khi lấy được đầy đủ các mảnh khế ước thì cùng nhau rời khỏi nhà trọ, nhưng loại bảo vật này ai cũng không yên tâm giao cho người khác bảo quản, cho dù luân phiên bảo quản cũng rất khó chấp nhận. Dù sao bản khế ước địa ngục đầy đủ cũng chỉ có một bản, mà huyết tự chỉ thị cấp ma vương cũng chỉ năm mươi năm mới xuất hiện một lần. Bỏ qua cơ hội lần này, chưa chắc có lần sau! Cũng chỉ có con đường mười lần huyết tự vô cùng hung hiểm này là có thể đi đến cuối cùng! Tất cả mọi người đều sợ, nếu có chủ hộ nóng lòng quyết định trốn đi chấp hành huyết tự chỉ thị cấp ma vương, sẽ cầm lấy bản khế ước duy nhất đó đi theo. Một khi hoàn thành huyết tự chỉ thị cấp ma vương thì có thể rời khỏi nhà trọ, đến lúc đó chỉ cần trốn thật xa khỏi thành phố K, thì các chủ hộ bị trói buộc bởi nhà trọ làm sao mà truy được hắn? Hơn nữa Lý Ẩn còn chơi ác đem chuyện này công bố cho toàn thể chủ hộ đều biết, nhiều người như vậy, nếu như cũng có thể thống nhất thành một liên minh đồng tâm hiệp lực, thì Lý Ẩn thà tin tưởng năm 2012 chính là ngày tận thế.
Hiển nhiên, sau khi các chủ hộ dần dần tỉnh táo lại, cũng bắt đầu ý thức được... Lý Ẩn đã dùng một chiêu rất lợi hại. Ai cũng không thể gây bất lợi với hắn, Tử Dạ và Ngân Dạ, mảnh khế ước địa ngục bất luận là ai đi đoạt lấy, kẻ đó cũng sẽ trở thành thịt Đường Tăng! Mảnh khế ước địa ngục này, ngoài sáng thì không giành được, muốn giành ở trong tối thì không có bao nhiêu người có cái năng lực đó! Huống chi trước mắt mảnh khế ước cũng mới chỉ xuất hiện ba mảnh, mảnh thứ ba hiện tại mới chỉ vừa được thông báo tung tích mà thôi. Trong giai đoạn này mà đem cả nhà trọ biến thành một chiến trường hỗn loạn đấu đá lẫn nhau, đối với người nào cũng không có chỗ tốt. Dù sao đã biết được mảnh khế ước địa ngục nằm trong tay mấy người này, bọn họ là chủ hộ trong nhà trọ nên không thể bỏ trốn, vậy sợ cái gì? Không bằng chờ bảy mảnh khế ước toàn bộ rơi vào trong tay các chủ hộ, lúc đó mới tiến hành một cuộc chiến tranh đoạt sống chết cũng không muộn!
Chẳng qua là, nghĩ tới đây, sẽ khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi... Đến lúc đó, sẽ chết bao nhiêu người a?
Giờ phút này, Lý Ẩn giống như một thống soái, tinh tế cẩn mật thao túng từng quân cờ. Hết thảy, đều nằm trong sự tính toán của hắn. Hắn biết, đại đa số chủ hộ đều sáng suốt, chắc chắn sẽ không ở giai đoạn tìm kiếm này mà triển khai tranh đoạt mảnh khế ước địa ngục, loại hành động này là bất trí.
Dù sao, viết ra được cuốn tiểu thuyết quân sự xuất sắc, Lý Ẩn tự nhiên hiểu được làm sao đem binh pháp, vận dụng vào thực tế! Chiến tranh cũng không phải chỉ cần xem vài bộ phim đọc vài cuốn sách, tùy tiện yy tự sướng, mà có thể viết ra được!
Hơn nữa Lý Ẩn rất rõ ràng, mưu lược của hắn có thể thành công, còn có một nhân tố trọng yếu. Đó chính là... Mình và Ngân Dạ mỗi bên chỉ nắm trong tay một mảnh khế ước địa ngục!
Cái này chính là "Khắc chế". Nếu, hai mảnh khế ước địa ngục, đều ở trong tay của mình thì khác. Như vậy... Kế hoạch này của mình, hậu quả sẽ là tổn thất rất nặng nề. Toàn thể chủ hộ sẽ nhất trí xem mình là kẻ địch chung. Dù sao các mảnh khế ước địa ngục rơi vào tay những chủ hộ khác nhau, thì các chủ hộ còn lại mới có thể yên tâm. Nếu không, xui xẻo làm sao mà cả bảy mảnh đều tập trung rơi vào tay một người, như vậy...
Người đó tuyệt đối sẽ dùng khế ước địa ngục, lập tức đến vách tường trong nhà mình viết lên một chữ "Tế", để đi thi hành huyết tự chỉ thị cấp ma vương, rời khỏi nhà trọ! Đó chính là điều đáng sợ nhất!
Bất quá lúc này mà suy tính đến chuyện đó, thì còn quá xa xôi.
Ngay lúc này tồn tại một vấn đề. Một trong số những người bị tình nghi sở hữu mảnh khế ước địa ngục, Doanh Tử Dạ sẽ phải đi chấp hành huyết tự chỉ thị lần này!
Nếu như, mảnh khế ước địa ngục ở trong tay Doanh Tử Dạ, một khi cô chết, không phải là sẽ không còn ai biết tung tích của mảnh khế ước kia ở đâu hay sao? Ngu ngốc mới tin rằng, Tử Dạ tuyệt đỉnh thông minh, lại đem mảnh khế ước đó, dấu ở căn hộ của mình bên trong nhà trọ. Dù cô và Lý Ẩn công khai quan hệ yêu đương cách đây chưa lâu, nhưng có tiết lộ chuyện này cho Lý Ẩn hay không thì lại không ai biết. Huống chi, cũng không ít chủ hộ hoài nghi, cô nhận lời yêu Lý Ẩn, thật ra chỉ vì muốn lợi dụng Lý Ẩn mà thôi.
Tiếp theo, đề tài trong hội nghị, bắt đầu chuyển sang thảo luận huyết tự lần này.