[Chuyện khiến Lưu Anh Nam lo lắng nhất đã xảy ra, chấp niệm của nữ quỷ vừa tiêu tan, oán niệm lại ập tới. Có điều Hồng Hà ở sau gáy ngược lại rất thản nhiên, hệt như bỏ mặc luôn thân thể của mình vậy. Song điều này cũng phù hợp với tính cách và tinh thần nghề nghiệp của cô nàng. Một phóng viên, thì phải kiên trì bền bỉ theo đuổi chân tướng, công bố nó cho mọi người.
Lưu Anh Nam rất lo lắng, hắn sợ nữ quỷ bỗng biến thành lệ quỷ. Có điều rất nhanh hắn phát hiện, từ chiếc gương trang điểm trước mắt không ngờ lại có từng đốm lửa như ánh sáng bay ra. Khuôn mặt trong gương kia lúc thì mặt đầy máu thảm không nhìn nổi, lúc thì xinh đẹp như hoa, như mộng như ảo. Trong sự đan xen giữa đẹp và xấu, nó dần trở nên nhạt, đốm lửa bay ra càng lúc càng nhiều, mãi đến khi khuôn mặt trong gương không còn tồn tại nữa, từng đốm sáng óng ánh cũng tiêu tan vào không trung…
Cô ta đi rồi? Lưu Anh Nam thộn ra. Nữ quỷ này thế nhưng không biến thành lệ quỷ vì oán niệm, ngược lại biến mất như giải thoát. Xem ra cô ta thật sự không để bụng việc mình chết thế nào, ngược lại càng mong chờ cuộc sống mới ở kiếp sau. Con người quả thật nên như vậy, đừng quá cố chấp với quá khứ, đã trôi qua thì cứ để nó trôi qua mãi mãi.
Lưu Anh Nam không biết chân tướng cụ thể của sự kiện tạt axit, nếu không cũng chả cần dùng tâm lý bi quan, u ám để phán đoán. Hắn sẵn lòng đối diện từ góc độ tích cực, hắn cảm thấy nữ quỷ tin rằng trên thế gian vẫn tồn tại công lý và chính nghĩa, sẽ trả công bằng cho cô ta, để ác nhân chịu trừng phạt đích đáng.
Sau khi đốm sáng đại biểu cho linh hồn kia tiêu tan hết, Hồng Hà cũng hồi hồn lại. Chiếc gương trước mặt vỡ tan tành, chỉ còn lại vài mảnh vụn thủy tinh vỡ phản chiếu khuôn mặt còn có chút hoảng sợ của Hồng Hà.
Hồng Hà nhìn kỹ khuôn mặt do sợ hãi mà trở nên đỏ bừng của mình ở trong chiếc gương dập vỡ, run rẩy vươn tay sờ. Làn da mềm mịn, vô cùng co dãn, rất xinh đẹp lại chẳng phải không có khiếm khuyết hay đẹp như mộng ảo, cũng không có sự thê thảm đầy máu đặc kia, hết thảy đều khôi phục như bình thường.
- Đây, đây là thế nào? Cô ta đi rồi à? –Hồng Hà quay đầu nhìn Lưu Anh Nam, vươn tay sờ gáy mình. Tình huống bị một khuôn mặt bám người này quá hiếm thấy, Lưu Anh Nam đều không dám khẳng định. Hơn nữa nói quá nhiều chỉ e lại khơi dậy sự mẫn cảm nghề nghiệp của Hồng Hà, biết đâu sẽ lại quấn lấy mình hỏi cho ra nhẽ lần nữa.
Người còn đáng sợ hơn quỷ, đây là đúc kết công việc của Lưu Anh Nam. Có một Tiểu Bạch cả ngày quấn lấy hắn, hắn đã chịu không thấu rồi. Nếu thêm một phóng viên, một phóng viên lúc nào cũng quay lại mọi hành động của bạn rồi phát tán ra ngoài, nếu có một ngày cô nàng bất ngờ quay được bí mật ở nhà tắm của mình, hắn tùy thời đều sẽ bị những người phụ nữ kia cào chết.
Vì tránh phiền phức, kết hợp với lời của nữ quỷ ban nãy, Lưu Anh Nam lập tức hạ quyết định, chợt cả kinh nói:
- Đừng nhúc nhích…
Hắn đột nhiên hét lên dọa Hồng Hà giật nảy mình, hai tay cô nàng còn đang chảy máu, chứng minh ban nãy hết thảy đều là thật, là sự kiện thần quái cô nàng chưa từng trải qua, đồng thời trước đây luôn không tin. Cộng thêm tiếng thét của Lưu Anh Nam, dọa cô nàng suýt nữa ngất, chỉ nghe Lưu Anh Nam nói:
- Cô cũng nghe thấy rồi đấy. Lúc nãy nữ quỷ kia nói cô ta sẽ không đi, cô ta muốn nhìn gã đàn ông hại cô có kết cục thế nào, cho nên cô ta còn ở đây!
- Hả? Ở đâu? Cô ấy ở đâu? –Hồng Hà sợ hãi hỏi. Cả người ưỡn thẳng, không dám nhúc nhích, hệt như sợ bị chó cắn vậy.
- Tôi không biết nhưng tôi có thể cảm nhận thấy cô ta quả thật còn ở đây. –Lưu Anh Nam khúm núm nói, hệt như có oan hồn đang lượn lờ bên cạnh. Hai tay hắn ôm lấy người như bị gió thổi lạnh lắm vậy.
- Hả? Thế cô ấy có… -Hồng Hà cũng bất chấp tay bị thương, run cầm cập vươn ra, dè dặt sờ ra sau gáy mình. Nom bộ dạng cô nàng nhắm mắt cắn răng hạ quyết tâm, Lưu Anh Nam hoàn toàn im lặng. Nhưng khi cô nàng chạm tới da đầu mình rõ ràng thì rốt cuộc đã thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vào lúc này, thanh âm cả kinh của Lưu Anh Nam lại truyền tới:
- Đầu chính là trung khu của cơ thể người, tinh khí toàn thân đều ở đó, chính là nơi thuần dương, quỷ vật hoàn toàn không thể xâm nhập. Hơn nữa nữ quỷ này vì chấp niệm trong lòng chỉ còn một khuôn mặt khi đẹp khi xấu, vốn dĩ không thể bám vào nơi thuần dương. Có điều lại có thể bám lên nơi âm hàn trên cơ thể người, cũng chính là nơi quanh năm không thấy ánh mặt trời, thường xuyên bị bọc lót…
Lưu Anh Nam vẻ mặt nghiêm trang, nội tâm lại vô cùng tà ác nói ra. Hồng Hà là người thông minh, thân là phóng viên, lại có tri thức phong phú kiến thức rộng rãi. Xem video phỏng vấn ngầm của nàng ta còn từng phỏng vấn một vị đạo sĩ vô danh, nên cũng xem như hơi biết về thuần âm thuần dương gì kia. Lại nghe thấy lời của Lưu Anh Nam, sau khi trải qua nỗi sợ hãi và sự kiện đầy rẫy khó tin bay nãy, cô nàng vụt cái đứng phắt dậy, bất chấp tất cả, thuần thục cởi đồng phục trên người xuống…
Đương nhiên Hồng Hà chẳng hề nude toàn thân, còn có áo ngực và quần lót. Nhưng khi Lưu Anh Nam nhìn thấy chiếc áo ngực kia còn suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng. Nói là áo ngực hơi không phù hợp với thực trạng, đó chỉ là một chiếc áo dây đáng yêu kiểu ngắn, bình thường nữ sinh lên trung học đều không mặc, có nữ sinh lớp năm lớp sáu ở tiểu học đã không mặc rồi nhưng Hồng Hà hơn hai mươi tuổi vẫn mặc, đầy đủ chứng minh "kích thước" của nó.
Lưu Anh Nam là một tên lưu manh, tuy gần đây số đào hoa hoặc nạn đào hoa ập tới, vừa mới nếm chút ngon ngọt từ Lăng Vân và Thẩm Phong nhưng dục vọng của đàn ông với phụ nữ là luôn không có chừng mực, thường xuyên thấy cảnh ngay cả cụ ông bảy tám mươi tuổi trong công viên nhìn thấy bên người có một phụ nữ mặc áo ngắn quần chẽn thì đôi mắt cũng đảo trên đảo dưới theo.
Cho dù nửa người trên của Hồng Hà không có điểm đáng chê nhưng cô nàng lại thuộc về kiểu phát dục không tốt, phát dục không cân đối điển hình. Tuy bên trên không đáng xem nhưng bên dưới lại eo thon mông nở, chân ngọc thon dài, tỷ lệ gần như hoàn mỹ. Nếu là mỹ nhân ngư, nửa người trên là ngư, nửa người dưới là vòng eo, mông chân của Hồng Hà thì tin rằng rất nhiều đàn ông đều sẵn lòng sinh sống trên hoang đảo với nàng ta…
Hồng Hà quả thật có chút kinh nghiệm, Lưu Anh Nam từng nói, khuôn mặt quỷ kia rất có khả năng ẩn náu ở nơi cực âm của thân thể. Cái gọi là nơi cực âm của cơ thể người cũng chính là vài chỗ không nhìn thấy ánh sáng kia, như nách, khoeo chân, còn có sống lưng và lòng bàn chân. Hồng Hà cố lấy can đảm dè dặt, nghiêm túc, tỉ mỉ kiểm tra toàn bộ những nơi này một lần.
Khi Lưu Anh Nam kéo quần lót, nhấc bàn chân, giơ nách, sờ làn da sống lưng trơn bóng trắng như tuyết, như mỡ đọng kia lên, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt quỷ thì Hồng Hà mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nàng tin chắc rằng, khuôn mặt quỷ hẳn sẽ không trốn vào trong "hang" chứ, dù sao đây cũng là một nữ quỷ!
Sau khi Hồng Hà tưởng rằng mọi thứ đã êm xuôi, đỏ mặt, len lén liếc Lưu Anh Nam giả bộ chính quân quân tử một cái, chuẩn bị lặng lẽ mặc quần áo lên thì đúng vào lúc này, cửa phòng bỗng bị người đẩy ra…
Căn phòng trang điểm nho nhỏ này, cửa chẳng qua rộng nửa mét, nhưng lúc này bên ngoài cửa lại có hơn chục người đang đứng, toàn bộ tròn mắt nhìn Hồng Hà vừa mới kéo váy lên còn đang xỏ chân chưa kịp kéo khóa, vừa khoác áo ngoài vẫn chưa kịp thắt nút. Hồng Hà hét toáng một tiếng, vụt cái trốn ra sau lưng Lưu Anh Nam, đám người bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, thộn ra rất lâu. Ngoài cửa một người xấu hổ nói:
- Xin lỗi đã quấy rầy, các vị cứ tiếp tục đi.
Lưu Anh Nam theo bản năng rất khách sáo đáp:
- Không cần, chúng tôi xong việc rồi…