Lưu Anh Nam áo trắng như tuyết, tiêu sái như gió, tuy biến mất từ rất lâu nhưng ba chữ "đã từng yêu" kia vẫn vấn vít trong không trung. Hồng Hà nghiến răng nghiến lợi, từ biểu hiện của hắn thì lúc đó hắn chắc chắn nhìn thấy, nhìn thấy bộ dạng mình sau khi cởi trang phục, thấy hai quả trứng chần bao bọc dưới chiếc áo lót dây đáng yêu, thấy chiếc quần lót cotton nguyên chất in hình gấu mèo ăn lá trúc trên mông. Hắn nhất định sẽ tự sướng!
Lưu Anh Nam thành công trèo lên thang máy rốt cuộc đã thở phào. Hắn thật lòng không muốn bị kiểu phóng viên thích hỏi đến cùng như Hồng Hà quấn lấy. Đúng vào lúc này, hắn phát hiện trong thang máy còn có một người, một cô gái dáng người cao gầy gần như xấp xỉ với hắn, một đôi chân thon dài phía dưới chiếc váy tennis trắng suýt nữa làm nổ mắt Lưu Anh Nam. Đây mới là chân đẹp thực sự, thon dài mảnh khảnh lại không mất mượt mà, không phải loại gầy quắt như que diêm kia, cũng không phải chân voi, rất là vừa chuẩn, thêm một ít thì béo giảm một chút thì gầy.
Cẳng chân láng mịn mườt mà, trên đầu gối không có bất kỳ dấu vết nào, đùi khép chặt, hai chân khít lại không một kẽ hở, tuyệt đối là cực phẩm. Chỉ nhìn vào cặp đùi, Lưu Anh Nam hoàn toàn không thèm nhìn lên khuôn mặt cô nàng, điều này chứng minh Lưu Anh Nam là cao thủ về khoản này, người ta gọi là đẹp hay không thì phải nhìn đùi, vui vẻ thật sự đều là nửa thân dưới tiếp xúc, bên trên có thể bỏ qua không tính, nhà ngói cũng như nhà tranh.
Nếu bị cặp đùi này quắp vào hông mình… Trong đầu Lưu Anh Nam không nhịn được hiện lên cảnh tuyệt vời đó, vô ý thức mở miệng hỏi:
- Có phải 17cm hay không?
- Cái gì mà 17cm? –Thanh âm trong trẻo của cô gái vang lên bên tai. Cho dù như thế Lưu Anh Nam cũng không ngẩng đầu, vẫn nhìn đăm đăm vào đôi chân đẹp kia. Cô gái không nhịn được khép hai chân lại càng chặt, hơi né tránh chút xíu.
- 17cm chính là dùng đường khe mông làm mốc, khoảng cách từ khe mông tới gót chân trừ đi khoảng cách từ đường khe mông tới xương cụt ở cổ.
Nghe Lưu Anh Nam há mồm là mông, mở miệng là đít, cô gái vô ý thức đưa bàn tay ra đằng sau lưng đè làn váy của mình, lại lui ra vài bước dè dặt hỏi:
- Anh rốt cuộc có ý gì?
Lưu Anh Nam trước sau không ngẩng đầu, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mình yêu thích vậy, trong mắt lấp lánh hào quang, chép miệng nói:
- Khoảng cách này chính là tỷ lệ vàng trong truyền thuyết, chỉ có dáng người gần như hoàn mỹ của siêu mẫu mới có được.
- Ồ, cách bắt chuyện của anh rất đặc biệt đó, còn có tính chuyên nghiệp nhất định nữa. – Cô gái bỗng bật cười.
Song cô nàng lại cho rằng Lưu Anh Nam là muốn bắt chuyện với cô nàng, điều này quả thật hơi oan uổng cho Lưu Anh Nam. Hắn tuyệt đối là đang thưởng thức, thưởng thức một cách đơn thuần. Nhưng vừa nghe cô nàng nói như thế, tầm mắt Lưu Anh Nam rốt cuộc dời lên, hắn cũng rất có hứng thú với cô gái này, không ngờ bị một gã đàn ông ngắm nghía trong khoảng cách gần như thế lại không hề ngần ngại chút nào, ngược lại vẫn có thể bật cười…
Lưu Anh Nam một mực cho rằng trên thế giới này chỉ có hai loại phụ nữ. Một loại là giả bộ thuần khiết, một loại là giả bộ không thuần khiết. Cô gái này rõ ràng thuộc loại sau mà!
Có điều khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, đặc biệt là khuôn mặt trái xoan nhỏ gọn và cặp kính đen cực lớn, cùng hai gò cao ngất trước ngực trên chiếc áo phông trắng kia, Lưu Anh Nam thoáng cái liền nhận ra cô gái này. Chính là nữ siêu sao hôm nay nhận phỏng vấn, bị nữ quỷ đố kỵ, còn làm Hồng Hà mất việc, dẫn tới vô số fans bao vây đài truyền hình: Ms.Diệp Tinh!
Song cho dù Lưu Anh Nam nhận ra nàng ta nhưng lại không hề biểu hiện kích động cho lắm. Ngược lại, cảm giác này giống như rất nhiều bạn sói, thực ra họ không hề thích điện ảnh phim kịch, không thích hát hò nhưng lại đều thích xem "ảnh riêng tư" của các nàng.
Lưu Anh Nam cũng là như thế, sau khi nhìn chán đôi chân đẹp với tỷ lệ vàng kia, ngược lại không có hứng thú gì với chủ nhân của đôi chân.
Diệp Tinh vốn cho rằng gã đàn ông háo sắc này là muốn bắt chuyện với mình, có điều nhìn hắn hiện tại thoáng cái lại trầm mặc xuống, như thể nhìn chân mình xong bỗng rất thất vọng khi nhìn mặt mình vậy. Điều này khiến Diệp Tinh rất buồn bực, nhìn kỹ gã đàn ông này, cô nàng bỗng che miệng hô:
- Tôi nhận ra anh, anh chẳng phải chính là bệnh nhân tâm thần kia sao?
Móa! Lưu Anh Nam chửi thầm một tiếng. Cô ả Hồng Hà đáng ghét này, tuyên bố ca thành bệnh nhân tâm thần luôn thật rồi.
Trong trường hợp này vốn dĩ nên là Lưu Anh Nam kinh ngạc nhận ra siêu sao Diệp Tinh. Kết quả ngược lại để siêu sao nhận ra hắn trước, điều này làm cho thân phận hai người như ngang bằng nhau vậy.
Lưu Anh Nam bật cười với Diệp Tinh, rất bình tĩnh nói:
- Đừng sợ, tôi vừa uống thuốc rồi!
- Ha ha, anh thật tếu táo, nào có bệnh nhân tâm thần tự biết mình uống thuốc rồi chứ? –Diệp Tinh cười khúc khích nói.
- Ồ, sao cô cũng hiểu rõ về bệnh nhân tâm thần thế? –Lưu Anh Nam tò mò hỏi. Có điều hỏi kiểu này có chút không ổn, nhưng Diệp Tinh không hề để bụng, ngược lại đắc ý nói:
- Miễn cưỡng xem như hiểu chút xíu đi. Bộ phim tiếp theo tôi phải diễn vai một bệnh nhân tâm thần, cho nên đã từng thể nghiệm cuộc sống ở bệnh viện tâm thần một khoảng thời gian. Thực ra bệnh nhân tâm thần không hề điên khùng, rồ dại như trong tưởng tượng của mọi người, chỉ là một chứng rối loạn tâm thần, chẳng hạn như ảo tưởng, nóng nảy..vv... không hề đáng sợ, hơn nữa tích cực phối hợp với bác sĩ trị liệu là có thể chữa khỏi.
Đổ mồ hôi, cô bé này thật sự coi ca thành bệnh nhân tâm thần rồi, còn khuyên ca trị liệu cho tốt nữa chứ. Với trình độ của ca nếu đi bệnh viện tâm thần, không bao lâu sau bác sĩ đã điên trước rồi ấy.
- Nói như vậy thì cô là một diễn viên? –Lưu Anh Nam quyết định giả ngu giả đến cùng. Hắn quả thật không có hứng thú gì với diễn viên này nọ, tuyệt đại đa số đều là bình hoa, bằng không chính là kẻ tiên phong của "luật ngầm", nói khó nghe chút thì kêu là gái gọi cao cấp…
Nghe hắn nói vậy Diệp Tinh vô ý thức hỏi:
- Sao cơ? Anh không nhận ra tôi?
- Tôi nên nhận ra cô sao? – Chiêu này của Lưu Anh Nam gọi là lạt mềm buộc chặt.
Diệp Tinh dường như cũng phát giác ra Lưu Anh Nam đang giở chiêu lạt mềm buộc chặt. Mỹ nữ mà, chung quy luôn có chút hiểu biết nhất định về kỹ xảo của đàn ông, cô nàng cười hì hì nói:
- Tôi cảm thấy anh hẳn là nhận ra tôi.
Lưu Anh Nam lắc đầu, xòe tay nói:
- Xin lỗi, nếu nói giới diễn viên, tôi chỉ biết mỗi Aoi, Yui, Yoshizawa, Yuki…
Đôi mắt đẹp dưới cặp kính đen của Diệp Tinh lườm hắn một cái nói:
- Ồ, thì ra anh thích hàng Nhật.
Lưu Anh Nam gật đầu:
- Không sai, tôi thích hàng "Nhật".
Diệp Tinh lăn lộn giới giải trí, đừng thấy những diễn viên ngôi sao kia ở trước mặt người khác, trước ống kính thì ai nấy đều lịch sự nhã nhặn hoặc có tri thức hiểu lễ nghĩa, thực ra quay lưng lại cũng là người bình thường, cũng hút thuốc uống rượu xem phim sex. Điểm khác duy nhất với người thường chính là, người bình thường cũng chỉ nhìn xem, còn họ làm thật.
Cho nên Diệp Tinh đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời Lưu Anh Nam. Cô nàng không lên tiếng, ngược lại Lưu Anh Nam tuân theo phong cách như một của hắn, nhìn thấy mỹ nữ lại không đóng phim thì cảm thấy đáng tiếc. Hắn lắc đầu nói: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Đáng tiếc thật, chân dài như thế, nếu đóng series gái si tình khẳng định sẽ hot thôi rồi!
Diệp Tinh ở trong giới giải trí là nữ diễn viên nổi tiếng với thân hình gợi cảm dung mạo quyến rũ lại đi theo con đường ngây thơ trong sáng. Từng có nhiều tạp chí nổi tiếng dành cho đàn ông ra giá trên trời mời cô nàng chụp ảnh gợi cảm, đều bị công ty quản lý từ chối một cách vô tình. Cũng từng có nhà tài trợ và nhà sản xuất yêu cầu cô nàng thêm một ít cảnh nóng trong phim, cô nàng ngừng diễn luôn.