Chị Hai cầm hương nến giấy vàng chẳng những không miễn phí ngược lại còn trả đủ 100%. Tiền này là ắt phải trả.
Mua hương nến giấy vàng giống như mua bcs vậy, chưa từng thấy có người mặc cả, là mặt hàng kinh doanh dễ làm nhất.
Lưu Anh Nam tạm biệt gia đình lão Lý, đi lên sườn núi một quãng nữa. Nơi đó có một căn phòng lụp xụp, là nơi của hai ông cụ quản lý nghĩa trang sống cô đơn thay nhau trực ban, đều có quan hệ thân thiết với lão Lý, bình thường cũng cầm không ít tiền boa của lão Lý. Xưa kia lúc lão Lý kinh doanh, nhân viên quản lý cùng lắm chỉ cầm đồ cúng cho người chết, bây giờ thì trực tiếp cầm tiền.
Biết Lưu Anh Nam tới chọn mộ, lão Lý cố ý gọi điện cho ông cụ quản lý. Điều này khiến Lưu Anh Nam rất là im lặng. Tuy nói nước ta là nước trọng tình người, người xưa cũng có câu trong triều có người dễ làm việc, nghe nói bây giờ buổi sáng mua bánh trái hoa quả, nếu quen với người bán thì còn có thể xịt thêm ít tương ớt, làm gì đều phải nhờ quan hệ, tìm người quen.
Nhưng không biết từ lúc nào, ngay cả chết đều phải nhờ quan hệ đi cửa sau tìm người quen rồi. Mua một phần mộ đều phải có quan hệ với người quản lý. Một cuộc điện thoại của lão Lý, người quản lý tự mình giúp đỡ chọn một nơi phong thủy tốt, địa thế cao, trời mưa không sợ dột, mùa đông không đọng sương, tầng trên là phú hào, tầng dưới là phòng đôi, tổng giá trị bốn vạn tám bao gồm cả quét dọn, chăm sóc giữ gìn, mỗi ngày miễn phí ba nén hương!
Nghe giới thiệu xong Lưu Anh Nam líu lưỡi không thôi. Bây giờ làm gì đều có dịch vụ mà, ngay cả Âm Tào Địa Phủ cũng từ chối chấp pháp bằng bạo lực rồi.
Khi Lưu Anh Nam báo tin này cho Nhậm Vũ, Nhậm Vũ rất hài lòng. Chỉ là có một vấn đề nho nhỏ nhờ hắn hỏi giúp, đó là có thể trả theo định kỳ hoặc thế chấp được hay không?
Tình hình kinh tế của Nhậm Vũ rất eo hẹp, mà tiền của Lương Mỹ Thần thì Nhậm Vũ định gửi hết cho cha mẹ Lương Mỹ Thần. Lưu Anh Nam cúp điện thoại rồi hỏi về vấn đề này, không ngờ rằng câu trả lời của người quản lý lại khẳng định rằng, ở nơi này có thể đưa thế chấp và trả theo định kỳ. Có điều ông cụ quản lý thấy hắn là bạn lão Lý, đặc biệt nói cho hắn rằng, bây giờ lượng nhu cầu về mộ phần rất lớn, đồng tiền cũng mất giá rất nhanh, cho nên kiến nghị hắn rằng nếu đã muốn thế chấp thì mua thêm mấy suất, một suất mình dùng, chỗ còn lại thì cho thuê dùng để trả nợ.
Lưu Anh Nam lắc đầu nguây nguẩy từ chối đề xuất của ông cụ. Thứ này cho thuê rồi, lúc thu hồi còn có thể dùng ư? Hơn nữa, còn giữ lại cho mình dùng? Dõi mắt khắp thiên hạ, phần mộ thế nào mới có thể chôn được thân thể hắn chứ?
Cuối cùng không còn cách nào khác vẫn là hắn rút thẻ trả tiền. Trong thẻ có mấy chục vạn phí chân chạy mà tên quỷ quản đốc kia lần trước trả cho hắn, bây giờ lại dùng lên người nữ quỷ Lương Mỹ Thần này, thật là lấy của quỷ trả cho quỷ mà!
Làm xong thủ tục, lại liếc qua phần mộ, hết thảy đều không có vấn đề, Lưu Anh Nam bèn gọi điện thoại cho Nhậm Vũ. Có điều đối phương không tiếp điện, có lẽ là đang hội chẩn, Lưu Anh Nam đành gửi một tin nhắn mọi chuyện xong xuôi cho cô nàng.
Nhìn tới nhìn lui hắn cũng không tìm thấy tung tích của chị Hai say sưa kia đâu. Khi Lưu Anh Nam chuẩn bị xuống núi tới nhà lão Lý ăn cơm thì người cùng lên núi cũng lục tục xuống cùng, tiếng khóc lóc liên tục không ngừng, trong đó có một người phụ nữ ở cách đó không xa là khóc kinh nhất.
Lúc Lưu Anh Nam vừa vặn muốn đi xuống từ con đường này thì vô ý thức liếc qua. Đó là một ngôi mộ của người già, tới bái tế là một cặp vợ chồng trẻ, người được bái tế là mẹ của ông chồng. Trước mộ có một chậu than, người con dâu đang đốt từng tờ giấy tiền, tiếng khóc vang thấu trời, hơn nữa trong miệng còn đang lẩm nhẩm hình như là gần đây hay nằm mơ, mơ thấy mẹ chồng của mình về tìm cô ta, còn nói nào là lúc mẹ chồng còn sống không nên để mẹ chồng làm nhiều việc nhà như vậy, không nên sai sử như người giúp việc, cũng không nên cho bà ăn những thứ cơm thừa canh cặn kia, rồi sau này cô ta nhất định sẽ chăm sóc chồng con cho thật tốt, để mẹ chồng yên tâm…
Lưu Anh Nam vừa nghe liền hiểu rõ. Đây rõ ràng là mẹ chồng nàng dâu bất hòa, nàng dâu hạnh họe mẹ chồng nên mới sợ hãi trong lòng, mới đêm hay nằm mơ. Đây chính là lương tâm khó dằn mà.
Có điều đây hẳn không phải là oan hồn bám người chứ? Lưu Anh Nam vốn không để ý nhưng đúng vào lúc này, giấy tiền đang cháy trong chậu trước nấm mộ bỗng tóe lửa. Ngọn lửa vụt lên cao hơn một mét như hợp thành một khuôn mặt người đáng sợ, chiếc miệng máu tức giận há to, hai chiếc răng nanh trắng ởn, xông thẳng về phía người phụ nữ nọ…
Người phụ nữ nọ lập tức sợ tới mức hét thất thanh, mềm oặt trên đất. Vào giờ phút mấu chốt người đàn ông kia lao tới chặn ở trước mặt con dâu, ngọn lửa hình người kia vồ đến trước người anh chồng thì dừng lại rồi từ từ tắt dần. Chỉ là trời xanh mây trắng không một ngọn gió nhưng lửa trong chậu lại như sóng dữ cuộn trào, như có sinh mệnh, vô số tia lửa đang bay múa, hệt như linh hồn phẫn nộ đang vờn quanh vậy.
- Mẹ ơi, chúng con biết sai rồi, lúc trước không đủ hiếu kính với mẹ. Nhưng chúng con cũng có nỗi khổ tâm mà, ban ngày bận công việc, trên thì phải bợ đỡ lãnh đạo, dưới phải ủng hộ đồng nghiệp, cả ngày mệt muốn chết còn phải giả vờ giả vịt không sao, tối về còn phải chăm sóc con cái, nhà cửa phải trả lãi, bảo hiểm phải giao nộp. Việc trong nhà ngoài nhà khiến chúng con lao lực quá độ, cho nên chúng con sai mẹ đảm đương quá nhiều việc nhà, bỏ qua sự cảm thụ của mẹ là chúng con không đúng, nhưng cũng hy vọng mẹ có thể hiểu cho… -Người con trai ra sức khóc lóc, từng chữ thật lòng thật dạ. Theo lời của anh ta, tia lửa bay múa trên không trung cũng tắt dần, người già cả đời vất vả còn chẳng phải đều là vì con cái hay sao? Không có cha mẹ nào lại oán hận con cái của mình bao giờ.
Lưu Anh Nam mắt thấy còn có rất nhiều tiền giấy trong chậu đang cháy hừng hực nhưng ngay sau đó lại tắt hết hoàn toàn. Hắn chán nản lắc đầu, đây quả thật là người già hiển linh, có điều nhìn thời gian lập bia mộ đã trôi qua gần một năm, linh hồn của người già sớm đã về dưới Âm Tào Địa Phủ. Đây chỉ là oán niệm lưu lại Nhân gian của bà mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Con cái bỏ bê cha mẹ đương nhiên là không đúng. Nhưng người già cũng phải thông cảm cho con cái vào thời đại nai lưng kiếm sống này. Vài chục năm trước, quốc gia rất nghèo, người dân rất nghèo nhưng nghèo thì mọi người cùng nghèo. Còn thời đại ngày nay, chênh lệch giàu nghèo cực lớn bày ra trước mắt, ai mà chẳng mong làm một kẻ có tiền, hưởng thụ cuộc sống sung sướng thoải mái, được người ta coi trọng. Cho nên mọi người ra sức phấn đấu, liều mình phấn đấu, chỉ hướng về đồng tiền mà bỏ qua rất nhiều thứ bao gồm cả tình thân, hiếu đạo ở trong đó. Không có ai nói rõ làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, rốt cuộc nên làm thế nào. Có lẽ chỉ có lúc xuống Âm Tào Địa Phủ mới có thể nhận được đáp án.
Đôi vợ chồng trẻ này ôm nhau khóc lóc, đau lòng không thôi. Nhưng sau khi lau khô nước mắt thì họ vẫn phải đối diện với cuộc sống tàn khốc, còn phải tiếp tục phấn đấu như trước kia.
Lưu Anh Nam lắc đầu, rón rén đi ngang qua người họ. Hắn đứng ở giữa sườn núi hít sâu một hơi, nhìn về phương xa. Chốn đô thị phồn hoa kia tỏa ra ma lực khiến người ta khó có thể tự kiềm chế. Nhắm mắt vẫn có thể nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ, tiệc rượu phòng hoa. Mở mắt nhìn thấy chỉ là mộ phần đầy khắp núi đồi, đây quả thực đúng là: đứng tại nghĩa trang nhìn đô thị, đời người hệt như một vở kịch – đứng ở đô thị ngắm nghĩa trang, vì ai khổ cực vì ai bận!