Những lời này của Lưu Anh Nam thoạt nhìn như đang trả lời câu hỏi của Lăng Vân, thực ra là đang nói cho Diệp Tinh biết, khiến cô nàng đừng quá xoắn xuýt. Hết thảy đều là mộng, đều là giả.
Diệp Tinh cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, cố ý lái đề tài:
- Bây giờ tôi chỉ muốn biết vì sao tôi lại bị quỷ bám?
Lưu Anh Nam vẫn ngồi trên ghế sô pha, hắn không dám nhúc nhích, sợ thứ dính nhơm nhớp dưới đũng quần chảy xuống, ra vẻ nghiêm trang, thực ra lại vừa mới phun trào. Hắn làm bộ làm tịch, ra vẻ cao thâm nói:
- Trường hợp người gặp phải quỷ có rất nhiều kiểu, trong đó có nguyên nhân con người, cũng có nguyên nhân quỷ, một số ác quỷ chuyên môn hai người, lựa chọn ngẫu nhiên. Một số người vì làm chuyện ác, thẹn với lòng mới bị quỷ tìm tới cửa, một số người thậm chí vì có bộ dạng giống như mối tình đầu của quỷ mà bị quỷ bám, cho nên tình huống này tôi không thể giải thích.
Thực ra trong lòng Lưu Anh Nam ít nhiều cũng đoán được con Đa Mộng Quỷ này có khả năng là bị người ta khống chế mới tới tìm Diệp Tinh gây phiền phức. Đương nhiên chủ yếu vẫn là nhằm vào Lăng Vân và khu quy hoạch Nam nội thành. Nhưng Lưu Anh Nam không thể nói cho họ biết, nếu để họ biết có người có thể khống chế quỷ, mà kẻ này luôn nhằm vào họ thì chỉ e họ sẽ bị hù chết.
Hai cô gái nghe xong những lời thật thật giả giả của Lưu Anh Nam càng ù ù cạc cạc. Lăng Vân hỏi:
- Chúng tôi chung quy không thể sống một cách lo ngay ngáy như thế được, nếu lại bị quỷ bám thì làm sao đây? Có cách gì phá giải không?
- Điều này đơn giản thôi. –Lưu Anh Nam vẻ mặt từ bi nói:
- Người ta nói cuộc đời không làm chuyện thẹn với lòng, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Chỉ cần không làm ác, làm nhiều việc thiện, giống như tôi đây, toàn tâm toàn ý ngày ngày làm việc thiện lại là một nhân tài, đương nhiên sẽ không có quỷ nhớ thương tôi. Cho dù gặp phải quỷ cũng sẽ bị một thân chính khí của tôi làm kinh sợ rồi giải quyết gọn gàng.
Hai cô gái đều biết hắn đang bốc phét. Theo Diệp Tinh thấy, hoàn toàn là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ. Cô nàng tức giận nói:
- Sớm muộn có một ngày anh sẽ đi đời nhà ma!
Lưu Anh Nam bó tay, cô ả này vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng à? Há chỉ là không thể thoát khỏi, biết đâu sẽ suốt đời khó quên thì sao. Cuộc đời này có ai mơ giấc mơ đặc sắc, gặp phải quỷ gặp tuyệt diệu như cô nàng chứ!
Song Diệp Tinh vẫn cố gắng không muốn nghĩ đến nữa, cho nên cô nàng chủ động đề xuất muốn đi:
- Chị Vân, việc em tới đây làm tuyên truyền cũng xong xuôi rồi, em nghĩ em nên về trước. Song chị yên tâm, em sẽ gọi người đóng thế của em tới, dáng người và đặc điểm của cô ấy đều rất giống em, em sẽ bảo cô ấy tạm thời ở lại đây để mọi người tưởng rằng bản thân em đang ở đây.
Xảy ra chuyện như vậy Lăng Vân cũng không muốn nghĩ nhiều. Nom dáng vẻ rất đau khổ của Diệp Tinh, chắc chắn lòng vẫn còn sợ hãi, Lăng Vân đương nhiên sẽ không nài ép cô nàng nữa. Lăng Vân gật đầu nói:
- Được rồi. Bây giờ chị sẽ bảo người chuẩn bị xe tiễn em, tiện thể bảo người thanh toán chi phí của đợt tuyên truyền này cho em.
- Bỏ đi chị Vân, giữa chúng ta còn nhắc tới tiền làm gì? –Diệp Tinh mệt mỏi nói. Cô nàng thật sự muốn mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng Lăng Vân rất kiên trì:
- Không được, tiền bạc phân minh. Em là diễn viên, chị là người làm ăn, đằng sau em còn có cả đội quản lý và nhân viên công tác khác nữa cơ mà.
Diệp Tinh ngẫm lại cũng đúng bèn gật đầu nói:
- Thế được rồi. Có điều chị Vân, chị trả 30% theo giá họ đưa ra là được, 70% còn lại là thù lao của em thì khỏi cần.
- Điều này… -Lăng Vân vẫn không đồng ý. Lúc này Lưu Anh Nam bỗng mở miệng nói:
- Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, làm việc thiện tích đức, tiêu tai giải nạn!
Hai cô gái sửng sốt, lập tức nghĩ tới việc trải qua ban nãy. Mọi ngời hay nói một câu gọi là "của đi thay người", thực ra chính là một sự an ủi về tâm lý nhưng lại có rất nhiều người vững tin vào điều đó, hơn nữa còn thi nhau làm. Đặc biệt là bây giờ rất nhiều người đều sẵn lòng quyên tiền làm việc thiện, đại đa số mọi người là thật lòng làm việc thiện, cũng có một bộ phận nhỏ là vì hổ thẹn trong lòng nên tìm kiếm sự an ủi về tâm lý.
Lăng Vân chính là đại diện cho người tốt. Hiện tại số tiền cô nàng đã quyên ra gần như có thể xin kỷ lục Guiness, cho nên Lưu Anh Nam vừa nói cô nàng liền nghĩ tới:
- Đúng rồi, chi bằng chúng ta quyên khoản tiền này dưới danh nghĩa của em có được không?
- Đồng danh nghĩa hai ta quyên tặng. –Diệp Tinh gật đầu nói.
Cuối cùng Lăng Vân vẫn chịu thua, đành phải gật đầu đồng ý. Lăng Vân là nhà đầu tư trong thành phố, cô nàng hiểu rất rõ về thành phố này, biết có một cô nhi viện được xây dựng từ nguồn quỹ tư nhân. Do người bỏ tiền đầu tiên đã qua đời, con cái người đó lại không muốn bỏ vốn ra nữa, đồng thời lại không được xã hội quan tâm, nên chỉ có một vài người hảo tâm bỏ công sức ra miễn cưỡng duy trì, nhưng vẫn thu dưỡng rất nhiều cô nhi. Chỉ là cuộc sống bận rộn, Lăng Vân vốn đã có lòng muốn đi quyên một ít tiền, vừa vặn mượn cơ hội này hoàn thành tâm nguyện, cũng có thể giúp đỡ những người thực sự có nhu cầu kia.
Diệp Tinh hoàn toàn đồng ý, giao cho Lăng Vân đi làm. Lăng Vân làm việc rất nhanh nhẹn, lập tức gọi điện kêu người chuẩn bị xe và tiền, hơn nữa không được để lộ tin tức. Cô nàng không muốn dùng danh nghĩa làm việc thiện để lấy tiếng cho mình, làm như thế rất có lỗi với hai chữ từ thiện này, càng có lỗi với lương tâm của mình. Ngoài ra, cô nhi viện này từ trước tới nay không ai quan tâm, toàn bộ dựa vào người hảo tâm chèo chống. Nếu sự việc bị đưa ra ngoài, chẳng khác nào tát một cái giòn giã lên mặt các bộ nghành. Lăng Vân còn phải kiếm ăn, không cần thiết phải trêu chọc thị phi.
Lưu Anh Nam rất tán thưởng mẫu người làm việc thiện mà khiêm tốn này, đây là người hảo tâm thiện lương thật sự. Hơn nữa, khi Lăng Vân nhắc tới quyên tiền làm từ thiện, nụ cười mỉm hiền lành lương thiện hiện lên trên mặt là mê người như thế.
Song lúc Lăng Vân gọi điện thoại, Diệp Tinh lặng lẽ tới gần hắn, thấp giọng hỏi:
- Mọi chuyện hồi nãy thật sự đều chỉ là một giấc mộng ư?
Lưu Anh Nam chịu thua. Không ngờ rằng cô nàng vẫn đang rối bời, hắn cười khổ một tiếng:
- Đương nhiên đều là mộng, trừ phi vòng eo của cô thật sự chỉ có 1,8 thước (=60cm).
- Đương nhiên không phải! –Khuôn mặt Diệp Tinh bỗng đỏ bừng, hệt như quả táo chín mọng. Cô nàng nhớ tới động tác Lưu Anh Nam làm trong mộng, đôi tay trước sau không rời khỏi vòng eo của mình. Nơi cô nàng vừa ý trên cả người mình nhất chính là vòng eo, mảnh khảnh thướt tha, kết hợp với hai ngọn núi căng đầy, cặp mông chắc mẩy, thực sự làm bật lên tác dụng trên đón dưới mở, cho nên cô nàng rất chú ý tới bảo dưỡng và luyện tập. Cô nàng rất thành thật nói cho Lưu Anh Nam:
- Vòng eo của tôi chỉ có 1,65 thước (55cm)!
- Oác… -Lưu Anh Nam kinh ngạc không nhỏ:
- Nhỏ như vậy? Thần binh của tôi đều có thể quấn quanh nửa cái eo rồi…
Diệp Tinh đương nhiên biết thần binh hắn nói là thứ gì, tức giận lườm hắn rồi bỗng lộ ra nụ cười quyến rũ:
- Anh nói đúng. Tôi đóng series gái khờ thật sự rất hợp, tôi cảm thấy trang phục hầu gái rất hợp với tôi!
Lưu Anh Nam vừa nghe lập tức nổi hứng thú nói:
- Đó chủ yếu là nhà tạo mẫu như tôi thiết kế quá đẹp, làm cô đằng trước lộ ra quá nửa bộ ngực, đằng sau làn váy ngang mông, gập hai chân nằm rạp xuống đất, vừa sexy lại bộc lộ hết cảm xúc!