- Chúng ta nên làm gì bây giờ? –Hồng Hà nghe Lưu Anh Nam giải thích liền dâng lên một cảm giác bất lực. Đây quả thực chính là lệ quỷ trời sinh, chờ khi U Minh Chi Hỏa màu trắng kia cháy hết, chỉ e nó sẽ hoàn toàn biến thành lệ quỷ.
Lưu Anh Nam cũng không có biện pháp tốt nào cả. Tình huống này hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải, hắn bây giờ hận không thể hét to với cả thể giới rằng: bảo vệ an toàn cho trẻ em ai ai đều có trách nhiệm!
- Này, anh đừng ngây ra nữa, tiếp tục gãi mông đi, biết đâu lại gãi ra thần binh lợi khí bắt quỷ gì đó thì sao! –Hồng Hà đưa ra chủ ý cho hắn.
Lưu Anh Nam ngất, không ngờ rằng chi tiết này bị cô nàng phát hiện. Thực ra hắn chẳng phải gãi mông, mà là vì rất nhiều quỷ khí âm binh không thể thấy ánh mặt trời, bắt buộc phải tìm chỗ khuất ánh sáng để cất chứa, cho nên… May mà những món quỷ khí âm binh này có thể biến hóa kích cỡ và hình dạng tùy ý, chẳng hạn như cây gậy đại tang kia có thể biến thành một sợi lông trắng…
Có điều bây giờ không phải lúc nói những điều này, bởi vì U Minh Chi Hỏa gần như sắp cháy hết. Vết thương trên người bé trai kia cũng đang tăng thêm, máu tươi nhỏ xuống như mưa, trong miệng phát ra tiếng "bói bói" non nớt.
Hồng Hà và Lưu Anh Nam đều bị dọa không nhẹ. Bởi vì U Minh Chi Hỏa màu trắng đã hoàn toàn tắt ngấm, bé trai bước tới một bước, hệt như Quỷ Vương đáng sợ xuất thế mang theo lệ khí vô bờ muốn nuốt chửng mọi sinh linh.
- Làm sao đây, làm sao đây? –Hồng Hà thoáng cái hoảng loạn. Cô nàng có thể cảm giác được sự đáng sợ của bé trai một cách rõ ràng. Gió lạnh từng cơn, bên ngoài tia chớp màu máu nhiều như mưa, xé rách bầu trời. Bé trai cả người chảy máu, toàn thân vặn vẹo, dữ tợn lại đáng sợ, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chặp Hồng Hà, từng bước đi tới, tiếng "bói bói" trong miệng tựa như tiếng kêu đau đớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lưu Anh Nam cũng sốt ruột đổ mồ hôi đầy người. Hắn không biết đối mặt thế nào, bởi vì đứa bé này, lúc còn sống có thể nói là vô dục vô cầu, cho nên không hề có oán niệm. Điều này bảo người ta hóa giải như thế nào đây?
Họ trợn tròn mắt nhìn bé trai từng bước tới gần, tia chớp màu máu chiếu sáng khuôn mặt đang sợ hãi của họ. Đúng vào lúc này, Lưu Anh Nam chợt phát hiện, ánh mắt nhìn đăm đăm của bé trai trước sau luôn chú ý Hồng Hà, hơn nữa là nhìn chằm chằm vào bộ ngực Hồng Hà.
Trong nháy mắt, một ý niệm lóe lên trong đầu Lưu Anh Nam. Hắn vội vàng hỏi:
- Cô ngẫm lại cẩn thẩn xem, đứa bé này rốt cuộc lớn cỡ nào. Tình hình lúc bị xe đâm là thế nào? Người nhà của nó lúc ấy đang làm gì?
Hồng Hà không rõ vì sao hắn lại đột ngột hỏi điều đó. Nhưng thân là phóng viên chuyên đề, cô nàng đã tiến hành điều tra và báo cáo toàn diện về sự kiện lúc ấy, đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ. Không cần nghĩ nhiều cô nàng buột miệng nói:
- Cha mẹ cậu bé này đều là công nhân viên từ ngoài tới, do đứa trẻ ra đời, vì tạo cho nó hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn, họ đã không trở về quê nhà mà mở một siêu thị cỡ nhỏ ở ngay bên quốc lộ, cả nhà cùng ở bên trong đó. Tôi nhớ lúc ấy là sáng sớm, cha đứa bé ra ngoài nhập hàng, mẹ nó thì đi mua đồ ăn, siêu thị còn chưa chính thức bắt đầu kinh doanh, chỉ để đứa bé lại một mình. Mà lúc ấy nó đang ngủ, cho nên mẹ nó không đóng cửa, cho rằng mình lập tức sẽ trở về, đứa bé vẫn chưa tỉnh. Nhưng đâu ngờ rằng đứa bé lại tỉnh, khóc sướt mướt tự mình ra khỏi cửa tìm mẹ, kết quả xảy ra thảm kịch…
Thì ra là thế, Lưu Anh Nam thầm thở dài. Trong chuyện này, những tài xế mất hết nhân tính kia tuy đáng giận nhưng cặp cha mẹ sơ ý nọ cũng khó thoát khỏi tội lỗi. Nhìn đứa bé từng bước đi tới, Lưu Anh Nam như nhìn thấy ngày đó đứa bé thôi nôi này bỗng tỉnh lại, phát hiện cha mẹ không ở bên cạnh, trong sự bàng hoàng bất lực và sợ hãi, nó ngu ngơ đi ra khỏi cửa, đi lên đường quốc lộ, chỉ vì tìm mẹ của mình.
- Cậu bé này rốt cuộc lớn cỡ nào? Nó cai sữa chưa? –Lưu Anh Nam đột nhiên hỏi.
Hồng Hà sửng sốt, thuận miệng nói:
- Nghe mẹ nó nói, do chất lượng sữa bột bây giờ phần lớn đều không đạt tiêu chuẩn, sữa nhập khẩu lại quá đắt, họ gánh không nổi, cho nên đứa bé này sắp hai tuổi rồi mà vẫn chưa cai sữa!
- Bói bói… -Đứa bé từng bước đi về phía họ, trong miệng phát ra thanh âm cổ quái. Lưu Anh Nam không nhịn được bật cười nói:
- Tôi rốt cuộc đã rõ nó đang kêu cái gì rồi. Thì ra nó nói chính là "đói, đói", thằng bé này đòi ăn!
Hả? Hồng Hà nghi hoặc, Lưu Anh Nam cười khổ:
- Mọi sinh vật đều có một bản năng trời sinh đó chính là ăn, nhất là động vật có vú, sinh ra sẽ ăn sữa, hoàn toàn không cần dạy. Nhất là trẻ vào tuổi này, bình thường một ngày ăn bảy tám bữa, tỉnh là ăn, trước khi ngủ cũng ăn, có lúc vừa ngủ vừa ăn, có lúc vừa ăn vừa ngủ. Cho nên, trước khi xảy ra chuyện nó khẳng định là vì đói mới vô ý thức ra ngoài tìm mẹ, chủ yếu là vì muốn ăn sữa!
- Là sao chứ? –Hồng Hà buồn bực hỏi.
- Oán niệm, oán niệm đó! –Lưu Anh Nam nói:
- Bởi vì muốn ăn sữa mà bỏ mạng, đây chính là oán niệm của nó đó! Nếu tôi không đoán sai, bây giờ chỉ cần cho nó ăn sữa thì nó sẽ tiêu tan hết oán niệm mà hồn về Địa Phủ.
- Thật hay giả đấy? –Hồng Hà có chút nửa tin nửa ngờ.
- Tôi cảm thấy khả năng này rất lớn. –Lưu Anh Nam bình tĩnh phân tích:
- Cô nghĩ mà xem, vì sao nó lại xuất hiện trong bức ảnh của cô, vì sao lại một mực theo cô? Đây là vì lúc đó sau khi nó chết, oán linh không có chỗ gửi gắm, lúc ban đầu là đi theo cụ bà tốt bụng cứu nó, nhưng tiếp đó các cô xuất hiện để phỏng vấn bà cụ, nó lập tức chú ý tới cô. Điều này chứng tỏ, bà cụ không hợp khẩu vị của nó…
- Lúc đó còn hai người bạn học của tôi cùng một vị y tá, vì sao nó lại chọn tôi chứ? –Hồng Hà vẫn cảm thấy chưa thông tỏ.
Lưu Anh Nam bây giờ xác định rằng đứa bé trước mắt không có nguy hiểm, cũng thở phào một hơi, cầm bức ảnh đưa cho Hồng Hà:
- Cô nhìn kỹ xem, cô và hai người bạn học của cô có điểm gì khác, rồi sau đó so sánh với vị y tá lúc ấy xem…
- Điểm khác? –Hồng Hà gãi đầu, không nhìn ra chỗ nào khác. Lưu Anh Nam ở bên giải thích:
- Hãy suy nghĩ theo góc độ của đứa bé, có liên quan tới ăn sữa…
- Anh là nói… -Hồng Hà không cam tâm, hung hăng trừng mắt Lưu Anh Nam, lại lần nữa nhìn bức ảnh. Hai người bạn học của cô nàng, một người tuyệt đối thuộc cấp bậc sóng cả, một người cũng là loại hình một bàn tay đàn ông không thể nắm hết, còn về y tá chụp ảnh thì cũng là đầy đặn cao vút. Hồng Hà tức giận:
- Tên khốn nhà anh có ý gì? Bà đây là nhỏ, nhưng vậy thì có thể thế nào chứ? Còn anh sao cứ để ý thế, lúc nào cũng treo bên miệng là sao?
Oác, cô gái này thực sự quá coi trọng dáng người. Nhìn cô nàng, còn chưa chết mà oán niệm về bộ ngực sân bay đã ngất trời rồi.
Lưu Anh Nam vội vàng xua tay nói:
- Cô đừng kích động, cũng đừng hiểu lầm. Cô hãy ngẫm lại cẩn thận, sự kiện về bé trai này cô nhất định cũng từng phỏng vấn cha mẹ nó chứ nhỉ, cô còn nhớ dáng người của mẹ nó không?
Qua sự nhắc nhở của Lưu Anh Nam, Hồng Hà đột ngột nhớ tới mẹ của cậu bé này cho dù đang trong thời kỳ cho con bú nhưng kích cỡ chỉ tương đương với mình. Lẽ nào đây thật sự là nguyên nhân cậu bé theo mình ư?
Lưu Anh Nam thấy cô nàng bình tĩnh lại liền nghiêm trang nói:
- Ông trời ban cho phụ nữ cấu tạo của "hai ngọn núi" chẳng phải dùng lớn nhỏ để luận. Cho dù lớn hơn nữa, nghểnh cao hơn nữa chẳng qua cũng để đàn ông nhìn, cho đàn ông thưởng thức. Nhưng ý nghĩa chân chính của bộ ngực là nuôi lớn đời sau, mặc kệ lớn nhỏ, có sữa là được. Cho trẻ ăn no, đây mới là tác dụng vĩ đại mà thần thánh của bộ ngực!