Xin hãy đâm nhẹ?
Lưu Anh Nam gãi đầu, câu này quá kỳ cục. Song câu này của hắn vẫn bật lên tác dụng, Ngưu Đầu Mã Diện phẫn nộ quát:
- Ai đó? Không ngờ lại có thể nhìn thấy hai người bọn ta?
Mịa, hai ông tính là người sao? Lưu Anh Nam thầm nhủ, xuyên qua sự trói buộc của Minh Hỏa, cười ha ha nói:
- Hey, Tiểu Ngưu Tiểu Mã, chào hai chú!
Vừa nghe thấy cách xưng hô này, người đẹp đạo cô vốn nhẫn nhịn Minh Hỏa thiêu đốt cảm thấy cơn đau được giảm bớt không ít, gian nan ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Anh Nam mặc bộ quần áo hệt như du khách bờ biển, nhưng hai vị quỷ sai Ngưu Đầu Mã Diện nhìn thấy hắn lại vô cùng kính trọng, vội vàng khom người hành lễ nói:
- Ui, Lưu thiếu, không biết Lưu thiếu ở đây, thất lễ thất lễ quá.
- Đừng khách sáo. –Lưu Anh Nam cười ha ha nói. Cái tiếng con trai riêng Diêm Vương của hắn đúng là hữu dụng mà. Hắn liếc qua người đẹp đạo cô, kéo Ngưu Đầu Mã Diện tới rồi đứng giữa hai người, vai kề vai, tư thế hệt như chụp ảnh chung vậy. Lưu Anh Nam là cố ý, đứng giữa họ hắn hoàn toàn chính là kẻ đẹp trai, chỉ tiếc không ai có thể nhìn thấy:
- Tiểu Ngưu Tiểu Mã, sao hai chú xuất hiện ở đây?
Tiểu Mã nhếch môi lừa miệng ngựa lên nói:
- Biết sao bây giờ Lưu thiếu, gần đây Vô Thường nhị gia và Thôi Phán Quan đều đi công tác, trong Địa Phủ ngoại trừ hai chúng tôi thì chỉ còn lại đám yêu ma quỷ quái kia. Đạo cô này to gan làm bậy, nghịch thiên đổi mạng cho phàm nhân, cho nên cấp trên phái chúng tôi tới lập tức thu sinh hồn của phàm nhân kia đi, đồng thời nghiêm khắc trừng trị đạo cô to gan lớn mật này.
- Đừng, đừng mà. –Đạo cô bị dọa không nhẹ. Đây cũng là lần đầu tiên nàng ta thi triển huyền pháp bậc này, không ngờ rằng lần đầu tiên đã chọc tới Ngưu Đầu Mã Diện, còn muốn hủy đạo hạnh, đoạt dương thọ của nàng ta. Đạo cô nhẫn nhịn sự đau đớn thiêu đốt linh hồn, vẫn cố sốc tinh thần cầu xin, nhất là với Lưu Anh Nam, không ngờ ngay cả Ngưu Đầu Mã Diện đều khiêm tốn với hắn như thế, vừa nhìn chính là đại nhân vật. Nàng ta bò đến bên chân Lưu Anh Nam, túm quần hắn đau khổ cầu xin:
- Thượng tiên, cầu Thượng tiên cứu giúp dân nữ. Tôi trẻ người non dạ, đạo hạnh nông cạn, không biết trời cao đất dày làm trái ý trời, nhưng cũng chỉ niệm tình vị khổ chủ này là thiện nhân mới dám liều chết làm phép, mong Thượng tiên tha thứ, tha mạng cho tôi.
- Đạo trời vô tình, há cho phép ngươi cò kè mặc cả. –Mồm trâu vừa mở lời chính là lạnh lùng vô tình. Nếu không phải Lưu Anh Nam ôm Ngưu Đầu thì nó đã sớm động thủ rồi.
- Haizz, bỏ đi, một việc cỏn con thôi mà. –Lưu Anh Nam hòa giải nói.
Ngưu Đầu Mã Diện đều là nhân viên chính thức của Địa Phủ, làm việc ở Âm Tào Địa Phủ không biết mấy ngàn mấy vạn năm, sớm đã chắt lọc ra kinh nghiệm cùng sự nháy bén trong công việc. Vừa nghe Lưu Anh Nam nói hời hợt như thế, hiển nhiên có ý thiên vị. Cho dù Lưu Anh Nam không phải lãnh đạo của họ, hơn nữa là nhân viên ngoài biên chế, nhưng người ta tiền đồ khó lường, đừng nói là họ, cho dù Vô Thường nhị gia và Thôi Phán Quan đều xưng anh gọi em với hắn, huống hồ là Ngưu Đầu Mã Diện chứ. Hiểu rõ ý đồ của Lưu Anh Nam, Mã Diện lập tức nói:
- Ui dào, cấp trên cũng không làm rõ liền phái chúng tôi tới, sớm biết Lưu thiếu ở đây, hà tất phải sai chúng tôi làm chuyện thừa thãi chứ, ngài toàn quyền xử lý cũng được mà.
- Không được không được, tôi không danh không phận không biên chế, sao dám tự tiện xử lý chứ. –Lưu Anh Nam giả bộ cười nói:
- Có điều, đạo trời vô tình con người có tình mà.
- Không sai không sai, Lưu thiếu nói rất có lý, mấy vị Diêm Vương đại nhân trong Địa Phủ cũng thường xuyên nói với chúng tôi như vậy, cho nên chúng tôi đều không được phép ép buộc Âm hồn. –Ngưu Đầu lập tức nói.
- Đúng rồi Lưu thiếu. –Mã Diện không cam lòng yếu thế. Hai tên này giống như hai tên nhân viên quèn nịnh bợ lãnh đạo, khiến Lưu Anh Nam dở khóc dở cười, bởi vì hắn không phải lãnh đạo, cùng lắm nghi là quỷ đời hai mà thôi. Nhưng người đẹp đạo cô lại bị dọa không nhẹ, thậm chí còn coi Lưu Anh Nam thành Diêm Vương gia.
Mã Diện móc ra một tờ giấy vàng, chỉ tiếc người thường không nhìn thấy bên trên viết gì, nhưng Lưu Anh Nam lại có thể nhìn thấy rõ ràng bên trên là tư liệu về Hồng lão. Mã Diện nói:
- Thực ra tuy vị khổ chủ này đã tới lúc lìa đời nhưng vẫn còn ba ngày tuổi thọ cuối cùng. Chỉ là khi còn sống hắn ta tuy làm rất nhiều việc thiện, nhưng cũng làm rất nhiều việc tổn hại âm đức. Lưu thiếu biết quy củ chỗ chúng tôi rồi chứ?
Quy tắc của Âm Tào Địa Phủ chính là ưu khuyết điểm không thể bù trừ cho nhau, kiếp trước có công thì kiếp sau được quả, nhưng khi còn sống làm ác thì ắt sẽ phải chịu trừng phạt ở Địa Phủ. Tuy Lưu Anh Nam mang ơn Hồng lão nhưng hắn cũng không có quyền chi phối quy tắc của Địa Phủ, song hắn vẫn muốn nghĩ mọi biện pháp báo đáp Hồng lão một lần. Cho nên hắn bắt đầu cò kè mặc cả với Ngưu Đầu Mã Diện:
- Diêm Vương đại nhân chẳng phải từng nói đạo trời vô tình người có tình sao. Nếu hai vị đã tới rồi, chi bằng hút sinh hồn của khổ chủ tới, giúp ông ta nghĩ biện pháp xem có thể nhân ba ngày cuối cùng đền bù tội nghiệt cả đời được hay không?
- Điều này… -Ngưu Đầu Mã Diện hơi khó xử, thân là quỷ sai, lúc bắt hồn nói cho khổ chủ những việc ác khi còn sống hắn ta từng làm rồi xuống Địa Phủ chịu hình phạt. Bây giờ cho hắn ta thời hạn ba ngày, điều này không đúng quy củ, cũng xem như làm trái ý trời.
- Đúng rồi, lúc hai chú tới, bên dưới ai đang trực ban thế? –Lưu Anh Nam bỗng hỏi.
Mã Diện lập tức nói:
- Lãnh đạo đều đi Thiên Đình và Tây Phương bồi dưỡng huấn luyện, cán bộ trung tầng đều đi công tác, vừa hay Chung Quỳ tiên sư vừa mới trở về, do ông ấy trực ban.
- Ồ, thì ra là lão Chung à, lát nữa trở về nói cho anh ta biết, miếng đắp mặt lần trước anh ta nhờ tôi tìm tôi đã tìm được rồi, lát nữa nếu rảnh sẽ đốt cho anh ta. –Lưu Anh Nam cười ha ha nói. Lớp cán bộ trung tầng như Chung Quỳ, Hắc Bạch Vô Thường thường xuyên đi lại ở Dương gian, có quan hệ không tệ với Lưu Anh Nam. Nhất là Chung Quỳ, hồi còn sống chính vì bộ dạng xấu xí, tuy thi vào nhân viên công vụ nhưng chưa bao giờ được phỏng vấn, vì phản đối sự kỳ thị dung mạo đã phẫn nộ đâm vào cột mà chết, sau khi chết Diêm Vương niệm tình hắn ta ngay thẳng chính trực, bèn đẩy cho hắn ta chức quỷ sai. Nhưng lại có mấy ai không hy vọng mình đẹp trai xinh gái chứ, Chung Quỳ cũng không ngoại lệ, sau khi chứng kiến kỹ thuật sửa sang sắc đẹp thời bây giờ, hắn ta cũng quyết định phải thay đổi hình dạng, một lần nữa làm quỷ, cho nên nhờ Lưu Anh Nam tìm hiểu một vài sản phẩm dưỡng da làm đẹp giúp hắn ta.
Lưu Anh Nam nói như thế chính là cho Ngưu Đầu Mã Diện nghe, rằng hắn và lãnh đạo cao nhất ở Địa Phủ hiện tại có quan hệ sâu xa, có người chống lưng rồi. Ngưu Đầu Mã Diện lập tức không làm khó nữa, ngược lại trong mắt đều tóe ra tia lửa, đặc biệt là Mã Diện, ưỡn ẹo chà tay nói:
- Nếu Lưu thiếu đã mở miệng thì mọi chuyện cũng dễ thương lượng mà. Đúng rồi Lưu thiếu, cậu biết gần đây Địa Phủ thay đổi biên chế, hai chúng tôi rất lâu không tới Dương gian, khó có được cơ hội như ngày hôm nay, lát nữa giải quyết xong việc ở đây, chúng tôi có thể…
Lưu Anh Nam thường xuyên tiếp đãi Hắc Bạch Vô Thường, về mặt này rất có kinh nghiệm, lập tức nói:
- Không thành vấn đề, hai chú nói muốn đi đâu anh dẫn các chú đi, đảm bảo khiến các chú hài lòng.
- Không dám không dám, sao dám làm phiền Lưu thiếu chớ. –Mã Diện xua tay liên tọi nói:
- Tôi chỉ muốn nhân dịp này đi thăm con cháu đời sau của tôi thôi mà.
Người ta thường nói, ngựa già thuộc đường, cho dù trải qua hàng ngàn đời Mã Diện vẫn có thể nhận ra con cháu của mình, quả là đáng quý. Mà Ngưu Đầu thì không có nơi nào hay để đi, yêu cầu rất đơn giản:
- Tôi chỉ muốn ra ngoài tùy tiện đi dạo, thuận tiện tìm ít cỏ non.
- Khì khì, trâu già gặm cỏ non à. –Lưu Anh Nam trêu ghẹo nói:
- Đi thôi đi thôi, lúc về nếu lão Chung hỏi thì cứ nói hỗ trợ cho tôi ở Dương gian. Đúng rồi lão Ngưu, lúc cậu ra ngoài ăn cỏ non, nếu gặp chuyên gia nhất định phải cẩn thận, tốt nhất nên né đi, vì họ đều rất thích chém gió (xuy ngưu).
- Xì, tôi chả có gì cho họ chém đâu. –Ngưu Đầu không thèm để ý.
Lưu Anh Nam ân cần nhắc nhở:
- Vậy cậu cũng phải cẩn thận, nhất định phải né đám nhân viên công vụ kia, họ không chỉ thích chém gió, còn rất thích nói hươu nói vượn!