Hồng Hà chả thèm đấu mồm với Lưu Anh Nam, có điều nom em trai mình quả thật không có nguy hiểm, nhưng hai bàn tay trắng bệch còn sơn móng tay đỏ bên mép quan tài thật sự rất dọa người. Bỗng nhiên Hồng Hà ý thức tới một vấn đề, cô nàng hẩy hẩy Lưu Anh Nam hỏi:
- Này, nếu đây là nữ thi hơn 600 năm trước, thế ở hơn 600 trước đã có sơn móng tay rồi à?
Đúng thế, hơn 600 năm trước có nước sơn móng tay sao? Màu sắc còn tươi rói như thế, thi thể không thối rữa, có khả năng là vì thực hiện cách xử lý nào đó, nhưng nước sơn móng tay cũng có thể tồn tại hàng trăm năm ư?
Nghe Hồng Hà nói như vậy người xung quanh càng sợ hãi, đặc biệt là em trai Hồng Hà, lăn lê bò toài vọt tới. Sau khi xác định mình an toàn, gã liếc qua Hồng Hà, tuy không nói gì nhưng trong ánh mắt lộ vẻ cảm kích, cảm ơn chị trong lúc nguy nan vừa rồi còn nhớ tới mình.
Lưu Anh Nam không rảnh xem chị em họ tình thâm, nhìn bàn tay trắng bệch kia, ngón tay đỏ tươi khiến người ta nhìn mà ghê người. Hắn lẩm bẩm nói:
- Hàng trăm năm trước sao lại có sơn móng tay? Nếu không phải nữ thi là giả, thì chính là lúc ấy dính máu tươi rồi.
Đây vừa là thi thể vừa là máu, thần kinh của người xung quanh đã yếu ớt như một sợi dây đàn sắp đứt. Nhưng đúng vào lúc này, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra…
Hai bàn tay ở mép quan tài kia đột ngột nhúc nhích một cái, trong quan tài cũng truyền tới một vài tiếng vang khó có thể hình dung, hệt như có người đang nghiến răng, lại giống như thanh âm từng khúc xương gãy vụn, khiến da đầu người ta tê rần.
Lưu Anh Nam rốt cuộc không trơ mặt ra nữa, xem ra nữ thi trong quan tài quả nhiên có vấn đề. Ban đầu hắn còn tưởng là khớp xương thi thể vì cứng quá mà tự hoạt động, bây giờ thoạt nhìn không đơn giản như vậy nữa rồi.
Song hắn không hề sợ hãi, sải bước đi tới, Hồng Hà đằng sau trước sau túm quần áo hắn, không ngờ cũng đi theo.
Lưu Anh Nam cúi đầu nhìn vào trong quan tài. Quả nhiên, cô gái này dung mạo xinh đẹp, sống động như thật, hai tay bấu mé quan tài hệt như muốn đứng dậy. Song Lưu Anh Nam vừa xuất hiện, nữ thi nọ chẳng những không đứng dậy, ngược lại hai tay lại co về.
Lưu Anh Nam bật cười. Điều này có chút cảm giác như Tôn Ngộ Không hù dọa Đằng Tinh Thụ Quái. Nữ thi này không ngờ lại sợ mình, ngoan ngoãn giả vờ thành thật.
- Thượng tiên quả nhiên không đơn giản, chỉ dựa vào khí thế liền áp chế con thi quỷ này. –Người đẹp đạo cô bỗng len tới, tặng một câu nịnh bợ miễn phí cho Lưu Anh Nam. Có điều một câu "thi quỷ" lại khơi dậy sự sợ hãi của mọi người, Hồng Hà gần như nằm sấp trên lưng Lưu Anh Nam.
- Cô đừng nói vớ vẩn, chỗ nào nào có quỷ gì chứ. –Lưu Anh Nam quay đầu trừng mắt cô nàng. Người đẹp đạo cô nhất thời bị dọa choáng váng, tuy vẻn vẹn chỉ là một cái nháy mắt nhưng cô nàng đã nhìn thấy cảnh đáng sợ trong mắt của Lưu Anh Nam. Trong mắt trái có hình ảnh ngôi sao vỡ vụn, mặt trời lên một trời lặn, trời đất vừa mở ra lại hủy diệt, mà trong mắt phải, nàng ta nhìn thấy cảnh núi thây biển máu, nước sông U Minh chảy, hoa Bỉ Ngạn nở rộ.
Lưu Anh Nam không màng đến sự sợ hãi của nàng ta, bởi vì hắn không hề biết trong mắt mình có cảnh gì. Trước đây hắn cũng từng nghiên cứu Âm Dương Nhãn của mình, nhìn đi nhìn lại vào gương, ngoại trừ dử mắt thì chả nhìn thấy cái gì cả.
Hắn lại quay đầu, dùng đôi mắt khiến người đẹp đạo cô sợ hãi không thôi nhìn về phía nữ thi trong quan tài. Còn chưa nhìn rõ cái gì thì sâu trong linh hồn hắn đã vang lên thanh âm yếu ớt của một cô gái:
- Thượng tiên tha mạng, tha mạng. Tiểu nữ không cố ý làm ác.
Cùng lúc đó, Lưu Anh Nam sáp lại gần xác chết, không ngờ lại nhìn thấy linh hồn hoàn chỉnh trong thi thể. Hắn không khỏi kinh hãi, lẽ nào cô gái này chưa chết? Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện, bộ dạng linh hồn và bộ dạng thi thể hoàn toàn khác nhau, có nói là khác một trời một vực. Bộ xác chết này trẻ tuổi xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, mà linh hồn giấu trong xác chết quả thật vô cùng xấu xí, có thể nói là nổi bật trong đám gái xấu.
- Cô là du hồn dã quỷ ở đâu tới? Lẽ nào muốn mượn xác hoàn hồn ư? –Lưu Anh Nam thông qua giao tiếp linh hồn lạnh lùng nói, đồng thời cũng tập trung tinh thần đề phòng, đối phương rất có khả năng là lệ quỷ. Bởi vì hắn cảm nhận được oán khí đang dâng trào.
- Thượng tiên thấy rõ mọi việc, tiểu nữ quả thật muốn nghịch thiên đổi mạng, mượn xác hoàn hồn, lúc nãy Ngưu Đầu Mã Diện ở Địa Phủ cũng tới cảnh cáo tiểu nữ rồi. –Linh hồn kia nói.
- Nếu Ngưu Đầu Mã Diện đã tới, mà còn trơ mắt nhìn cô có ý mượn xác hoàn hồn, không hút hồn vía của cô về Địa Phủ ư? –Lưu Anh Nam buồn bực nói.
- Bởi vì tình huống của tiểu nữ rất đặc thù… -Linh hồn xấu xí kia bắt đầu từ từ kể lại tình huống đặc thù của ả.
Không ngờ rằng lại có chuyện như thế, sau khi nghe xong Lưu Anh Nam đều kinh hãi không thôi. Tuy thi thể xinh đẹp trước mắt là người của sáu bảy trăm năm trước nhưng linh hồn giấu trong cơ thể lại là người của bảy tám ngàn năm trước, hơn nữa đã chuyển thế đủ chín lần.
Cô gái này không biết làm chuyện thất đức gì, sinh ra dung mạo xấu xí. Người ta đều nói gái mười tám nhiều đổi thay, càng lớn càng xinh đẹp, nhưng dùng ở trên người ả ta lại hoàn toàn trái ngược. Bởi vì dung mạo xấu xí, mang lại cho ả ta cuộc sống vô cùng khốn khổ, chịu đủ kỳ thị và khinh thường. Vì thế ả không thể nhẫn nhịn nổi, dưới cơn phẫn nộ giết chết một cô gái thường xuyên cười nhạo ả, cuối cùng bản thân cũng bị quan phủ xử cực hình, sau khi chịu hình ở Địa Phủ liền chuyển thế. Nhưng kiếp sau vẫn là dung mạo xấu xí, bị châm chọc, trải qua cuộc sống đầy nhục nhã và kỳ thị, cuối cùng ả không nhịn nổi đành tự sát. Khiến người ta không ngờ chính là: kiếp thứ ba của ả vẫn là bộ dạng xấu xí, nhưng may mắn hơn, ả đã lập gia đình. Song bi thảm hơn nữa là, nhà chồng ghét ả xấu xí lại từ hôn, dưới cơn phẫn nộ, ả phóng hỏa đốt nhà bên đằng chồng, bản thân cũng chôn mình nơi biển lửa…
Cứ thế, dung mạo xấu xí một mực đi theo ả chín đời chín kiếp. Chính vì như thế, Mạnh Bà cũng thân là phụ nữ đã tội nghiệp cho ả, mỗi một kiếp đều không cho ả uống Mạnh Bà Thang, cho ả giữ lại ký ức kiếp trước, nhưng mục đích không phải vì để ả ghi hận, mà là khiến ả nhận lấy giáo huấn từ kiếp trước, cổ vũ ả đừng chú trọng bề ngoài, đừng để ý cách nhìn của người khác, giữ vững con đường mình đi, mặc cho lũ ngốc nói thế nào, cố gắng bồi dưỡng tâm linh tốt đẹp.
Đáng tiếc thay, ả không hiểu được dụng tâm của Mạnh Bà, chín đời chín kiếp đều bỏ mình bằng phương thức cực đoan. Lần gần đây nhất ở ngay mấy ngày trước, ả vẫn vì bề ngoài xấu xí mà không được xã hội tiếp nhận, chịu đủ kỳ thị.
Tuy thời đại này hằng ngày luôn hô to tôn trọng nhân quyền, mọi người bình đẳng, nhưng người trông mặt bắt hình dong nhiều vô số kể, nhất là với phụ nữ, xưa nay đều dùng xấu đẹp để đánh giá. Hơn nữa người thời đại này cũng khác so với trước, ngày trước cho dù có châm chọc và kỳ thị nhưng chỉ là cá biệt một vài người, rất nhiều người đều nghĩ ở trong lòng không nói ra.
Mà thời đại này thì khác, người ta đều xấu tận trong tâm. Lúc lên cấp ba, ả có một người bạn tốt, biết ả thầm mến lớp phó thể dục ở lớp bên, kết quả bạn tốt của ả thông đồng với lớp phó thể dục bày tỏ với ả, ả đương nhiên mừng rỡ như điên, còn e thẹn tỏ vẻ nguyện ý dâng hiến tất cả cho lớp phó thể dục, kết quả mọi chuyện đều là giả, là đùa giỡn ả. Hơn nữa tất cả những việc này đều bị bạn tốt quay lén, trở thành trò cười cho cả trường. Thời đại học ả xa lánh mọi người, một thân một mình, sau khi tốt nghiệp tìm việc làm vì dung mạo mà bị từ chối liên tục. Cuối cùng ả lại bi quan với đời một lần nữa, điều đáng may mắn duy nhất chính là: trải qua chín đời chín kiếp, ả từ việc thù hận người cười nhạo ả đã biến thành thù hận bản thân, cho nên lần này không giết người phóng hỏa, mà lại một lần nữa tự kết liễu mình.
Nghe ả kể xong, Lưu Anh Nam đưa ra tổng kết. Đây là Cửu Thế Sửu Nữ (cô gái xấu chín đời), nếu xử lý không tốt thì ắt sẽ hóa thành lệ quỷ đáng sợ, gây họa đất trời!