Bỏ đi, vật đổi sao dời, Lưu Anh Nam quả thật cũng nhân họa được phúc, bây giờ hà tất phải so đo chứ. Lưu Anh Nam cười nhạt, cũng không tiếp tục truy đến cùng nữa. Lão đạo sĩ vừa thấy sắc mặt hắn dịu xuống liền vội vàng đi tới, sóng vai đứng, ra vẻ thân mật nói:
- Được rồi chú em, chúng ta tốt xấu cũng xem như người có duyên, là chiến hữu từng thay phiên nhau chiến đấu trong một căn phòng. Oan gia nên giải không nên kết, nếu chú không chê, hai người chúng ta sau này gọi nhau là anh em đi.
Lưu Anh Nam mỉm cười gật đầu nói:
- Được thôi, nhị đệ!
Đạo sĩ đổ mồ hôi, sao y lại thành nhị đệ rồi. Đúng vào lúc này, cả đám người đẹp đồ đệ của y đi tới, do Tống Nguyệt cầm đầu, dè dặt nhìn y hỏi:
- Sư phụ, ngài và vị Thượng tiên này rốt cuộc có ân oán gì vậy? Nhất thiết đừng xúc động đó.
- Yên tâm, thế ngoại cao nhân như chúng ta sớm đã coi nhẹ những việc vặt vãnh ở hồng trần, quên đi ánh gươm bóng kiếm, lánh xa trống trận tranh hùng, ban nãy chẳng qua chỉ là bạn cũ gặp lại, nhớ về thời đại hăng hái sôi nổi, tay cầm quạt lông khăn chít đầu năm ấy, cảm xúc từ tâm, tâm tình hơi kích động mà thôi. –Lão đạo sĩ mở miệng bẩn nói, nói cho cả đám đồ đệ vô cùng sùng bái, tán tụng không thôi.
Lưu Anh Nam thì đầu đầy mồ hôi lạnh, rốt cuộc nhìn thấy cái gì gọi là thần côn thâm niên, chém gió cũng chém đến lời đanh lẽ thép như thế, mặt không đỏ, thở không gấp, có thể xưng là thế ngoại cao nhân.
Lão đạo sĩ rất vất vả dựng lên hình tượng cao lớn trong lòng đám người đẹp đồ đệ, nếu Lưu Anh Nam nói ra chuyện hai người cùng nhau bao đêm, sau nửa đêm còn trao đổi khi đó thì hình tượng của y trong lòng các đồ đệ sẽ bị hủy toàn bộ, cho nên y bất đắc dĩ chỉ vào Lưu Anh Nam, giới thiệu:
- Tới đây, các đồ nhi, ta chính thức giới thiệu với các con, thực ra cậu ấy chính là sư đệ đồng môn của vi sư, là sư thúc của các con, đạo hiệu Mộng Nghi, được người ta gọi là Thậm Khuy Đạo Nhân, am hiểu dùng một cây thần bổng điện dài tám tấc, thần công Cửu Long Ôm Cột càng uy lực vô cùng, dựa vào thần binh tuyệt kỹ tung hoành giang hồ vài chục năm chưa hề thất bại, nay đạo thuật đại thành, vứt bỏ sát ý và ác niệm trong lòng, hủy thần binh, phế võ công, đạt tới cảnh giới siêu phàm, bước vào Đại Thừa Kỳ, thành tựu thân thể Kim Cương, nơi nơi trên người đều có thể làm binh, dâm niệm trong lòng có thể đả thương địch thủ, chính là thiên tài lánh đời của đạo môn chúng ta. Các đồ nhi, còn chờ gì nữa, còn không mau bái kiến sư thúc, nếu được chú ấy chỉ điểm, cả đời hưởng thụ khôn cùng, ngày sau phi thăng thành tiên, đứng hàng Tiên cũng không phải là mộng!
Cả đám người đẹp đạo cô nghe "lý lịch sơ lược" của Lưu Anh Nam như say như mê, hệt như nhìn thấy thần tiên giáng thế, tổ sư hiển linh, bèn lập tức xếp hàng tham kiến:
- Bái kiến sư thúc.
- Này, ông có bệnh à, con mẹ ông mới là Mộng Nghi, Thậm Khuy ấy! –Lưu Anh Nam khá luống cuống, nhìn hơn chục người đẹp đạo cô như hoa như ngọc cung kính tham kiến mình, cõi lòng hắn quặn đau, kém vai lứa rồi!
Nhưng lão đạo sĩ lại thấp giọng bên tai hắn:
- Chú em, anh sớm nói hai ta có duyên phận, yên tâm anh đây sẽ không hại chú đâu. Xem đám đồ nhi của anh sùng bái chú cỡ nào, chú biết thời đại ngày nay loại người nào được ưa chuộng nhất hay không? Trường bối này, cha nuôi này, là đám người phổ biến nhất.
Lưu Anh Nam bỗng sáng ngời hai mắt, trên mặt xuất hiện vẻ còn đáng khinh hơn lão đạo sĩ, thấp giọng nói: Nguồn truyện:
- Ông nói thật đi, những cô bé trẻ tuổi xinh đẹp này thật sự đều là đồ đệ ông?
- Đương nhiên, đều là cô nhi anh ngao du thiên hạ, thu nạp… thu nuôi ở khắp nơi, từ nhỏ đã dày công bồi dưỡng, dốc lòng dạy dỗ. Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc đều trưởng thành, đến thời kỳ thành thục rồi. –Lão đạo sĩ vô cùng vui mừng nói.
- Dưỡng thành thì nói dưỡng thành đi. –Lưu Anh Nam hừ nói:
- Lão già ông mưu đồ thật hiểm ác, ông tưởng tôi không biết rằng trên giang hồ rất lâu trước từng lưu truyền một câu nói, gọi là "nếu muốn học, trước tiên phải ngủ với sư phụ"!
Lão đạo sĩ cười hềnh hệch nói:
- Giang hồ còn lưu truyền một câu, gọi là "nếu muốn học giỏi, phải tắm với sư thúc".
- Sư huynh! –Lưu Anh Nam giật mình tỉnh ngộ, vội vàng chắp tay thi lễ.
- Sư đệ! –Lão đạo sĩ lập tức hoàn lễ, vẻ mặt hai người vừa nhìn chính là sư huynh đệ đồng môn!
- Sư huynh, thật không ngờ rằng, mấy năm nay đệ vân du tứ phương, luyện tâm ngộ đạo, mà huynh thì một mình gánh vác sư môn, chẳng những không làm cho sư môn sa sút, ngược lại thu nhiều đồ đệ ngoan như vậy, làm vinh dự sư môn. So với sư huynh, tiểu đệ chỉ biết tu luyện, hoàn toàn không để ý tới trách nhiệm của sư huynh, sự mệt nhọc của sư huynh, nói ra thật sự là xấu hổ. Có điều xin sư huynh hãy yên tâm, nay tiểu đệ đã hoàn toàn ngộ ra, quyết định bỏ Thiên đạo, đi theo Nhân đạo, sau này trách nhiệm của sư môn, trọng trách dạy dỗ lớp sau tiểu đệ nguyện một mình gánh vác, sư huynh cũng có thể hưởng phúc thanh nhàn rồi. –Lưu Anh Nam sáng mắt lên, lập tức ý thức được sự tuyệt diệu trong này, vội vàng vờ ra vẻ đau lòng nhức óc, hoàn toàn ngộ ra. Đạo sĩ lôi thôi kia thoáng cái trố mắt, như có cảm giác dẫn sói vào nhà.
Không đợi y nói gì, Lưu Anh Nam đã tới gần vòng vây của những người đẹp đạo cô kia, không hề khách khí trực tiếp vươn tay, sờ sờ vai người này, bóp bóp đùi người kia, giả vờ giả vịt nói:
- Không tệ không tệ, đều là cốt cách tuyệt vời, kỳ tài luyện võ vạn người có một. Chỗ sư thúc có Động Huyền Tử 36 thế cùng Nhân Tộc Thánh Pháp 24 chiêu, đều có thể truyền cho các con. Song, người tu đạo như chúng ta chính là tranh mệnh với trời, làm ngược ý trời, luyện thể tôi cốt đương nhiên trọng yếu nhưng chủ yếu nhất vẫn là tu tâm ngộ đạo. Các con hãy nói xem, gần đây có ai trên con đường ngộ đạo gặp phải bình cảnh, hoặc có gì không hiểu, sư thúc có thể chỉ đạo riêng tay cầm tay, 1vs1 cho các con.
- Tay cầm tay, chỉ e còn có miệng vs miệng nữa hả? –Lưu Anh Nam đang tận chức trách làm một vị sư thúc tốt thì chợt nghe đằng sau truyền tới một thanh âm sắc bén, sát khí đáng sợ đang ngập tràn. Lưu Anh Nam nhất thời cảm thấy da thịt lạnh toát, lông măng dựng đứng, lập tức ngậm miệng, từ từ xoay người.
Quả nhiên nhìn thấy Hồng Hà cả người tỏa ra sát khí và mùi ghen tuông đứng ở đằng sau hắn, ánh mắt lạnh lẽo, hung ác nhìn chằm chặp hắn, đôi môi vẫn hơi sưng, tức giận nói:
- Vị tiên trưởng này lẽ nào đang nghiên cứu Động Huyền Tử 36 thế (Kamasutra), tiểu nữ bất tài cũng hơi có nghiên cứu. Nếu tiên trưởng không chê, xin hãy chỉ điểm một chút.
Nhìn Hồng Hà đằng đằng sát khí, còn có đám nữ sư điệt tha thiết mong chờ ở xung quanh, Lưu Anh Nam vẫn mang tư thế của thế ngoại cao nhân nói:
- Ồ, không ngờ nữ thí chủ lại có hứng thú với huyền môn đạo thuật của chúng tôi, thật là thất kính thất kính!
- Hừ, đạo trưởng khách khí quá rồi, tiểu nữ bất tài bỏ sức nhiều năm vẫn chưa có tiến thêm. Nếu đạo trưởng không chê, liệu bây giờ có thể chỉ điểm một chút hay không? –Hồng Hà hừ lạnh nói.
- Được, được thôi. –Lưu Anh Nam có thể nói gì nữa, lập tức ngoan ngoãn đi tới, đi vào trong phòng với Hồng Hà. Vừa tiến vào phòng của Hồng Hà, chưa chờ Hồng Hà nổi giận, Lưu Anh Nam đã hỏi trước:
- Em thật sự biết Động Huyền Tử 36 thế?
- Đương nhiên biết, tên lưu manh thối tha nhà anh! –Hồng Hà hung ác nói, vừa bấu vừa véo trên cánh tay hắn:
- Em từng phỏng vấn một chuyên gia giáo dục giới tính, ông ta từng nhắc tới Động Huyền Tử 36 thế với em. Bất kể là vào ngày ấy hay bây giờ, đều có thể sử dụng làm quy chuẩn giáo dục giới tính chính quy.
- Chuyên gia? Lại là chuyên gia? –Lưu Anh Nam rầu rĩ:
- Cái gọi là giáo dục giới tính, là một phương thức giáo dục chuyên môn nhằm vào những đứa bé còn ít tuổi, nhân sinh quan và quan niệm giá trị cùng quan niệm giới tính đều chưa thành thục, sao có thể dùng phương pháp Động Huyền Tử chứ? Những thế Chim Trả Giao, Uyên Ương Hợp, Nhảy Ngựa, Chim Loan Múa, Hải Âu Liệng… lũ trẻ có thể hiểu được ư? Chuyên gia này thật là nói hưu nói vượn, bản thân mình không có biện pháp, đề nghị gì hay liền lấy thành tựu của cổ nhân để khoác lên mình, quả nhiên chuyên gia nói đúng đều không thể tin, chuyên gia phủ nhận và phản đối đều là sự thật đáng tin cậy!