Lăng Vân tuy rất không đồng ý, vừa giải quyết xong vấn đề vốn đầu tư công trình thì lại xuất hiện vấn đề mới. Công nhân gặp tai nạn lao động, chết ngoài ý muốn, đây là vấn đề bắt buộc phải đối mặt. Việc này không phân vùng miền, không phân phát đạt hay đang phát triển, nơi nào cũng có việc bất hạnh ngoài ý muốn như vậy xảy ra.
Thân là chủ thầu, có lương tâm thì sẽ cố gắng hết sức bồi thường người nhà, thỏa mãn yêu cầu của họ, sau này còn phải chăm lo cuộc sống cho họ trên mức nhất định. Không có lương tâm thì giả ngây giả ngô không thừa nhận, còn người táng tận lương tâm thì hủy thi diệt tích, che giấu không báo.
Rất hiển nhiên Lăng Vân thuộc về chủ thầu có lương tâm. Hơn nữa đội bao thầu mà quản đốc này dẫn dắt là đội bao thầu nổi tiếng tầm cỡ toàn tỉnh, thậm chí toàn quốc, thành lập năm năm, các công trình kiến trúc chưa bao giờ xuất hiện vấn đề về chất lượng, nhất là trong tình huống không có giám sát, họ làm còn tốt hơn.
Vả lại, quản đốc cùng anh em công nhân thân như anh em, do anh ta gặp bất hạnh nên toàn thể anh em công nhân đã bãi công, toàn bộ về quê của anh ta đưa anh ta một đoạn đường cuối cùng, dẫn tới một vài công trình trọng điểm trên công trường không thể không chững lại.
Do đó, Lăng Vân không thể không tự mình đi một chuyến, tỏ vẻ thăm hỏi với người nhà quản đốc, đồng thời cũng phải gặp những công nhân khác, đảm bảo họ mau chóng trở về làm việc. Nhất là lãnh đạo tối cao của khu đầu tư, do chính bản thân cô nàng đi một chuyến thì càng tỏ rõ thành ý.
- Vậy xuất phát thôi! –Lưu Anh Nam đứng dậy, xoay người đi về phía ngoài cửa.
- Xuất phát đi đâu? –Lăng Vân buồn bực nói.
- Tới xóm núi nhỏ hơn 300km, nhà của quản đốc kia.
- Anh đi làm gì?
- Bảo vệ thì phải giữ an toàn cho cố chủ. –Lưu Anh Nam vung gậy điện nói:
- Rất vui vì ngày đầu tiên đi làm đã được chấp hành nhiệm vụ khó khăn như thế.
- Tự em đi là được rồi. –Lăng Vân trước sau luôn cho rằng mình là một người phụ nữ mạnh mẽ có thể tự đảm đương, không phải chuyện gì cũng dựa vào đàn ông.
Nhưng Lưu Anh Nam vẫn kiên trì:
- Đây là công việc của anh, huống hồ, sao anh yên tâm để em một mình ở cùng mấy trăm công nhân xây dựng trong xóm núi cả bảy ngày chứ!
Lăng Vân bật cười, nụ cười rất rực rỡ, trong lòng rất ấm áp.
Cầm chìa khóa xe, hai người xuất phát, vừa vặn kịp giờ ăn trưa của công ty. Lưu Anh Nam cứ thế mặc đồng phục bảo vệ, đeo gậy điện, một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Lăng Vân, khoe khoang đắc chí trước mặt tất cả nhân viên công ty.
Mà Lăng Vân cũng không hề cự tuyệt hành động thân mật này của hắn, bởi vì Lưu Anh Nam vừa nghe cô muốn ra ngoài, phản ứng đầu tiên chính là đi cùng cô, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng cẩn thận phát từ nội tâm của Lưu Anh Nam. Điều này khiến cô rất cảm động, hơn nữa, do cô trước sau không có bạn trai, lại cự tuyệt sự theo đuổi của rất nhiều đàn ông, nên trong công ty từng đồn đãi rằng cô là "les", hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này chứng minh vấn đề giới tính của mình.
Lăng Vân là một người rất biết thưởng thức cuộc sống và đảm bảo chất lượng cuộc sống, nhất là chú trọng an toàn bản thân. Ngày thường trong thành phố, cô đều có lái xe và lái phụ, đi một chiếc xe động cơ nhỏ tận khả năng tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường. Còn lúc đi xa, nhất là khi phải đi đường cao tốc, tính năng an toàn và khả năng chống xóc nảy rất quan trọng, cho nên cô nàng lái một chiếc xe siêu hoành tráng, cảm giác giống như xe bọc thép, kính dày cộp, cả thân xe toàn là thép tấm. Lưu Anh Nam rất hoài nghi chiếc xe này lái vào trong xóm núi nhỏ heo hút kia, dân quân có nổ súng về phía họ hay không.
Do là tang lễ, tiễn người đi đoạn đường cuối cùng, cho nên họ phải đến kịp giờ. Nhưng họ càng muốn kịp giờ thì ông trời càng không chiều lòng, họ vừa lái lên đường cao tốc thì bị kẹt xe, do con đường phía trước xuất hiện tai nạn giao thông. Một chiếc xe khách lớn chở hơn 30 người đang chạy tốc độ cao đột nhiên nổ lốp rồi xuất hiện tình huống nghiêng xe, xe cứu hỏa xe cấp cứu toàn bộ đều ở hiện trường, trong xe có rất nhiều người bị văng ra ngoài xe, hiện trường rất thê thảm.
Ngay bên cạnh địa điểm hai người Lưu Anh Nam dừng xem, còn có truyền thông đang đưa tin hiện trường, phóng viên là một người đàn ông rất điềm tĩnh. Lúc này y nhìn thẳng vào ống kính nói gằn từng chữ:
- Lái xe an toàn và ngồi xe an toàn quan trọng như nhau, mọi người có thể thấy thảm họa do tai nạn xe này dẫn tới. Thực ra muốn tránh khỏi thảm họa này rất đơn giản, đó chính là thắt dây an toàn. Dây an toàn rất quan trọng, nhưng mọi người hay xem nhẹ, nhất là ngồi kiểu xe trọng tải lớn này, càng phải thắt chặt dây an toàn…
Phóng viên ở ngay bên xe của Lưu Anh Nam, không ngừng nhắc đi nhắc lại tính quan trọng của việc thắt dây an toàn khi ngồi trên xe khách trọng tải lớn. Lưu Anh Nam vốn chờ rất sốt ruột, nghe gã bốc phét trong lòng càng khó chịu. Nhất thời hắn không nén được cơn giận, mở cửa kính xe quát:
- Xe khách chở người nhiều nhất chính là xe bus, hãy đi lắp dây an toàn cho nó, đồng thời bảo đảm mỗi hành khách đều có chỗ ngồi!
Phóng viên kia thoáng cái nghẹn giọng, trong tay cầm micro, lúc thì nhìn ống kính, lúc thì ngó Lưu Anh Nam. Rất lâu, gã mới ấp úng thành tiếng:
- Đây là chương trình trực tiếp hiện trường…
Trực tiếp hiện trường càng tốt, vừa hay kêu gọi các ngành liên quan, suốt ngày kêu lái xe an toàn, nhưng hằng ngày mọi người ngồi nhiều nhất chính là xe bus, song quy tắc ngồi xe không ngờ còn lôi ra tiêu chuẩn từ những năm 80 của thế kỷ trước. Bây giờ trên xe 1m2 có thể đứng 8 người, chưa từng có ai nói xe bus quá tải…
Nhất là vào thời đại tỷ lệ sự cố giao thông tăng cao này, hầu như mỗi ngày đều có vô số tai nạn giao thông, một khi có thương vong lớn thì luôn đổ lỗi cho quá tải. Nhưng xe bus quá tải nghiêm trọng, chuyên gia lại nói này nói kia. Chú trọng một chút đi, đừng luôn chờ xảy ra sự cố mới tiếp thu bài học, mới đi quan tâm, đi chỉnh đốn, quần chúng nhân dân thích nhất chính là: lo trước tính sau!
Thực ra cách giải quyết rất đơn giản. Trên một chiếc xe bus, chỉ cần tất cả chỗ ngồi đều chật thì sẽ không cho hành khách khác lên xe nữa. Chỉ cần tăng thêm vài chiếc xe là xong, dù sao cũng là kinh doanh lũng đoạn, kiểu gì chả kiếm được tiền!
Chỉ là cách này ai cũng biết nhưng lại không thể thực thi, bởi vì trong này dính líu tới lợi ích cực lớn. Nếu trên xe bus không có tình huống chật ních người, chân này đạp chân kia, vậy thì những tên trộm vặt kia là nhóm đầu tiên không đồng ý!
- Anh không thể giảm bớt nỗi hận đời của anh sao? –Lăng Vân đóng cửa kính, bất đắc dĩ nói:
- Nếu anh đã có lòng vì nước vì dân, vì sao không bước lên con đường chính trị chứ?
- Anh? Làm chính trị? –Lưu Anh Nam chỉ mũi mình nói:
- Địa vị của anh ở công ty Vân Hải ngang với nguyên thủ quốc gia chăng? Nhưng em quyền to như thế, nhìn lý lịch và bằng cấp của anh, cũng chẳng phải vẫn bảo anh làm bảo vệ ư!
He he, thì ra anh mang thù. Lăng Vân cười trộm, rất chắc chắn nói:
- Tin em đi, thời đại này bằng cấp và lý lịch của rất nhiều quan viên đều không bằng anh!
- Anh tin lời em một cách tuyệt đối. –Lưu Anh Nam vừa tán thành, bỗng chuyển đề tài nói:
- Nếu cho em sắp xếp lại lần nữa, ngoại trừ bảo vệ, em sẽ cho anh làm gì?
Không ngờ hắn vẫn đang xoắn xuýt. Lăng Vân cười nhạt, giả bộ ngẫm nghĩ nói:
- Bảo dưỡng?
- Ngoài cái này ra thì sao?
- Vậy thì chỉ có thể làm bảo mẫu riêng cho em thôi nhỉ? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Vẫn là Cát Tường Tam Bảo mà!