Đêm khuya, ánh trăng như nước, thôn nhỏ siêu thoát trần thế không một tiếng động, ngọn núi ban ngày thoạt nhìn xanh um một màu, lúc này hệt như Ma Vương đứng sừng sững giữa ánh trăng, dòng suối im ắng chảy dưới ánh trăng nổi lên vầng sáng óng ánh, hệt như nước sông Vong Xuyên Hà đang chảy. Vốn không có một ngọn gió, nhưng cạnh những nấm mồ dưới chân núi, tiền giấy lại đang tung bay, hệt như một oan hồn đang chao đảo.
Trùng 15 âm lịch, trăng tròn như mâm, chính là lúc âm khí nặng nhất, ngay cả Lăng Vân thân là phụ nữ, lại là thân thể thuần âm đều cảm thấy lạnh lẽo từng cơn, thân thể run rẩy mất tự chủ.
Cô nàng co cụm trong ngực Lưu Anh Nam, cảm giác thân thể rất mệt, rất muốn nhắm mắt ngủ một hồi nhưng cô lại sợ mình vừa ngủ sẽ không tỉnh lại. Cô không biết vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy, nhưng nó đúng là đang nảy sinh trong lòng cô, hệt như vừa nhắm mắt là không còn mở mắt ra được nữa.
- Xảy ra chuyện gì, vì sao em lại có cảm giác run sợ trong lòng vậy? Đáng sợ quá. –Lăng Vân giống như một chú mèo con co ro trong ngực Lưu Anh Nam. Hai người ngồi trước đống lửa ở sân, thoạt nhìn giống như thiếu nam thiếu nữ thôn quê đang yêu đương lén lút.
Cảm giác của Lưu Anh Nam còn rõ ràng hơn cô, hiện tại âm khí càng lúc càng nặng hơn, chắc chắn sẽ có việc gì đó sắp xảy ra. Nhưng hắn không muốn Lăng Vân sợ, thấp giọng nói đùa bên tai cô:
- Có phải em sắp tới ngày đèn đỏ rồi hay không? Anh nghe nói, lúc ngày đèn đỏ của phụ nữ sắp tới thì đều sinh ra cảm xúc lo âu, nghi thần nghi quỷ, suy nghĩ lung tung.
- Không phải đâu. –Lăng Vân khẳng định nói:
- Ngày an toàn của em từ trước tới nay luôn rất chuẩn xác, lấy ngày 28 làm một chu kỳ, hẳn là mùng 10 tháng sau mới tới. Hôm nay chẳng qua mới ngày 31 mà thôi.
- Ồ. –Lưu Anh Nam vẻ mặt hiểu ra, bấm ngón tay tính toán:
- Nói như thế, từ mùng 3 tháng sau em bắt đầu tiến vào ngày an toàn rồi? Anh phải nhớ kỹ ngày này mới được!
- Lưu manh! –Lăng Vân đỏ mặt, mắng một tiếng, vùi đầu vào trong ngực hắn, khuôn mặt nóng hầm hập kề sát vào trái tim nóng bỏng của hắn.
- Này, bé gái, xin cô hãy thêm ít dầu vào đi. –Ngay khi hai người vô tư hưởng thụ an bình, ngắm ánh trăng thì một người già queo quắt ngồi trong linh đường bỗng mở miệng, thanh âm hệt như thốt ra từ sâu trong linh hồn, phát âm rất không rõ ràng, hệt như kêu của cú đêm, khiến người ta dựng đứng tóc gáy.
Con thôn nhỏ vốn yên tĩnh bỗng phát ra thanh âm dọa Lăng Vân giật nảy mình. Cô vô ý thức ôm chặt Lưu Anh Nam, Lưu Anh Nam mỉm cười vỗ vai cô, chủ động đứng dậy. Cùng lúc đó, vài người già đáng sợ trong linh đường cũng đứng dậy, thân thể thẳng tắp, cứng ngắc hệt như cả người được đổ một lớp nhựa cao su vậy. Họ đồng loạt xua tay về phía hắn nói:
- Bảo bé gái kia tới thêm dầu.
Lưu Anh Nam không hiểu nổi, Lăng Vân ôm hắn càng chặt hắn, cuối cùng vẫn là phó quản đốc kia đi ra mỉm cười giải thích:
- Xin lỗi, đây là phong tục ở nơi đây của chúng tôi, đàn ông trưởng thành không thể thêm dầu cho đèn chong, hy vọng hai vị lượng thứ cho. Giám đốc Lăng, tôi nghĩ cô tới đây cũng là vì tiễn anh ấy một đoạn đường cuối cùng.
- Được, được rồi! –Lăng Vân cố lấy can đảm thò đầu từ lồng ngực Lưu Anh Nam ra, run rẩy giống như sinh ly tử biệt kéo tay Lưu Anh Nam, nhưng cuối cùng vẫn không thể không buông ra.
Cô run như cầy sấy đi tới, nhìn những người già như xác chết di động trong linh đường. Họ đang nhếch miệng về phía cô, da mặt hệt như vỏ cây khô, nhưng hai hàng răng lại vô cùng đều đặn, mỗi người đều lưng thẳng vai thẳng, nhìn từ thân hình thì càng giống người giấy vải hơn.
Lăng Vân đi tới trước quan tài, dùng móc sắt cời bấc đèn rồi thêm dầu vào. Khi cô vừa muốn xoay người bỏ chạy, lại nghe một người già nói như cú kêu đêm:
- Cô bé, xin cô hãy thắp ba nén hương được không? Ba nén kia sắp cháy hết rồi.
- Hả, được mà. –Lăng Vân gật đầu một cách máy móc, nháy mắt về phía Lưu Anh Nam, ý bảo hắn nhất định phải bảo vệ an toàn cho mình. Cô lấy ba nén hương, đều là hương rất lớn đặc chế, chiều dài độ lớn như cánh tay trẻ con. Lăng Vân rất vất vả mới châm cháy, thành kính cắm vào trong bát hương.
Tiếp đó, cô như chim yến về tổ nhào vào trong ngực Lưu Anh Nam.
Đêm càng lúc càng sâu, nhìn theo ánh lửa đung đưa của đèn chong, Lưu Anh Nam chợt thấy buồn ngủ, nhưng Lăng Vân lại vô cùng tỉnh táo, ôm chặt lấy hắn. Nghĩ tới tiếp đó còn phải nhẫn nhịn vài ngày khiến cô nàng hối hận không thôi, sớm biết thế nên phía một trưởng phòng công trình hoặc trưởng phòng quan hệ tới thì tốt rồi. May thay có bạn trai đi cùng, cô phát hiện ra rằng, Lưu Anh Nam không ngờ lại quan trọng với cô như thế, hệt như giờ nào phút nào cũng không muốn tách rời khỏi hắn.
Bởi thế mới nói, xem phim kinh dị với bạn gái, tới rạp trò chơi kinh dị là điểm đến tốt nhất để đàn ông tỏ rõ sự oai hùng, khiến phụ nữ sinh ra cảm giác ỷ lại.
Bỗng nhiên, trong chiếc sân vốn còn có ít ánh trăng thoáng chốc ảm đạm xuống. Ngẩng đầu nhìn, không biết mây đen từ đâu tới đã che khuất mặt trăng, một luồng gió lạnh quái lạ ập tới, thổi bay mái tóc của Lăng Vân, nhưng ánh lửa vốn đong đưa lại hệt như đọng lại trong gió, không chút nhúc nhích, khói xanh lúc nãy còn phất pha phất phơ cũng bay thẳng tận trời.
Lưu Anh Nam ôm Lăng Vân không hề quan tâm tới, nhưng trong tích tắc ấy, hắn lại nhìn thấy mấy người già trong linh đường bỗng lộ ra một nụ cười quỷ dị, phó quản đốc kia càng mừng rỡ như điên.
Nhưng cho dù như thế, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, điều này khiến Lăng Vân dần yên tâm hơn, lại nhàm chán chờ một một hồi, Lăng Vân chủ động đứng dậy thêm dầu cho đèn chong. Nhưng khi đi ngang qua bàn thờ cô bỗng bị Lưu Anh Nam tóm lấy, chặn kín ở đằng sau.
Lăng Vân giật nảy mình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lưu Anh Nam, cô lập tức hoảng sợ. Cô túm chặt quần áo của Lưu Anh Nam, nhẹ giọng hỏi:
- Sao thế?
Lưu Anh Nam hất hất cằm nói:
- Em hãy nhìn ba nén hương trong bát hương xem.
- A… -Lăng Vân tập trung nhìn, không tự chủ phát ra một tiếng kêu kinh hãi:
- Trời ạ, nén ở giữa chắc chắn là vừa mới bị gió thổi tắt, em phải châm ngay mới được.
- Đừng, nhất thiết đừng qua. –Lưu Anh Nam gắt gao chặn trước người cô nàng, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Cuộc đời con người sợ nhất gặp phải chuyện không may, châm hương cho người chết sợ nhất châm thành hai ngắn một dài, nay trong ba nén hương một nén không biết tắt từ lúc nào, vừa vặn là hai ngắn một dài. Điều này chứng minh có oán niệm chết mà không tiêu tan, có xác chết cứng mà không thối rữa…
- Kẹt… -Lời Lưu Anh Nam còn chưa nói hết liền nghe thấy trong linh đường truyền tới một tiếng vang trầm. Lăng Vân sợ hãi la hét liên tục, thì ra là chiếc quan tài kia không ngờ lại đong đưa, hơn nữa càng lúc càng nhanh, hệt như muốn nổ tung thành muôn mảnh.
Càng khiến Lăng Vân sợ hãi chính là, mấy người già queo quắt bên cạnh vốn dĩ ngay cả hành động đều không tiện, lúc này không ngờ lại toàn bộ nhảy lên, hơn nữa một cú nhảy chừng ba thước, chia thành bốn hướng đông tây nam bắc trông giữ ở mỗi hướng quan tài. Trong tích tắc này Lưu Anh Nam phát hiện, họ nhảy lên rồi rơi xuống đất, trong cả quá trình đầu gối họ đều không hề khuỵu xuống…