- Ò ó o… -Gà gáy ba lần, ác linh lui tán.
Có họa cương thi dẫn tới xóm núi nhỏ đại loạn, cuối cùng sau ba tiếng gà gáy đã yên ắng lại. Nhưng mỗi người đều đang thu dọn hành lý, thôn xóm này đã truyền thừa ngàn năm, thịnh vượng vì cương thi, cuối cùng vì cương thi mà đi tới điểm cuối. Mọi người vẫn lòng đầy sợ hãi, họ quyết định di dời cả thôn, may mà dưới sự dẫn dắt của quản đốc họ đã từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đồng thời gây dựng được cơ sở sự nghiệp. Cho dù mọi thứ bắt đầu lại từ đầu nhưng cuộc sống của họ cũng sẽ không quá gian khổ, hơn nữa Lăng Vân còn quyết định dành riêng một khu nhà ở khu quy hoạch Nam nội thành cho họ sinh sống.
Trải qua quá nhiều việc quỷ dị lại liên quan tới sống chết, tuy không thể nói hoàn toàn ngộ ra nhưng cũng khiến Lăng Vân hiểu rõ điều gì mới là quan trọng nhất trong cuộc đời. Đương nhiên, cô tặng cả tòa nhà, phó quản đốc cũng quyết định dẫn dắt đội khoán đứng đầu toàn ngành, danh dự chữ tín cực tốt chính thức gia nhập vào công ty xây dựng Vân Hải trực thuộc tập đoàn Vân Hải của Lăng Vân.
Xem ra Lăng Vân ngoại trừ ngộ ra chân lý cuộc đời, còn tăng thêm trí tuệ, làm lớn mạnh đầu óc thương nghiệp, hiểu cách vận dụng thủ đoạn dùng nhỏ nuôi lớn.
Đón ánh mặt trời mới lên, xa xa núi xanh một màu, gần gần nước chảy róc rách. Trong cảnh đẹp chim hót hương hoa Lăng Vân đang rúc vào trong ngực Lưu Anh Nam, cảm nhận sự yên tĩnh của thôn xóm. Giờ phút này, hai người ôm ấp nhau, thậm chí muốn định cư ở đây, cứ tiếp tục mãi mãi như vậy.
Nhưng họ không thể. Sớm từng nói qua, con người ta sống cả đời quan trọng nhất chính là trách nhiệm, trên người họ có quá nhiều trách nhiệm, đã định trước không thể hưởng thụ an nhàn. Đại đa số người đều là như thế, rất nhiều tôn giáo đều coi cái chết trở thành sự an nhàn cuối cùng.
Tên béo trọc đầu đã biến mất thần bí trước khi gà gáy từ lâu. Xem ra y không chỉ biết giấu thi còn biết náu mình, cho dù tên béo trọc đầu và đạo sĩ lôi thôi thoạt nhìn đều kỳ quái nhưng họ quả thật thuộc tầng lớp kỳ nhân dị sĩ. Hơn nữa còn làm công việc giao tiếp với quỷ, thoạt nhìn giống như trùng hợp, nhưng lại giống như cố ý xuất hiện trước mắt Lưu Anh Nam, mang tới cho hắn một vài tin tức hắn không hề hay biết.
Ví dụ họ đều thích một vị sư thái, sư thái gả cho tên béo trọc đầu nhưng bị đạo sĩ lôi thôi cướp đi. Rồi ví dụ như đạo sĩ lôi thôi đang dẫn dắt một đám người đẹp đạo cô tự tay y nuôi lớn, nghiên cứu chế tạo đủ các loại quỷ khí bắt quỷ. À, trong đội ngũ này còn bao gồm một tên đồ đệ ẻo lả thuộc lớp cán bộ lãnh đạo trung tầng trong bộ ngành liên quan.
Mà tin tức gã béo mang tới càng rung động hơn, mười tám tầng địa ngục không ngờ lại xảy ra sơ xuất, có ác quỷ vượt ngục đồng thời xuất hiện ở khu quy hoạch Nam nội thành. Hơn nữa chính là con ác quỷ này cắt đứt dây thép của thang lên xuống dẫn tới quản đốc mất mạng, gã béo còn nói bà vợ đã xuống địa ngục từ lâu của y đang vạch kế hoạch vượt ngục.
Đương nhiên tin tức này chưa chắc đã là thật, bởi vì từ tận đáy lòng Lưu Anh Nam không muốn tin tưởng. Nhưng nếu là thật, ác quỷ thoát khỏi địa ngục là làm trái đạo Trời, xúc phạm giới luật của Trời, nếu anh giai Thiên Đạo tức giận thì chỉ e sẽ phá hủy Âm Tào Địa Phủ bây giờ, đập đi xây lại, ngay cả Diêm Vương đều sẽ tuyển cử lần nữa, tên nhân viên thời vụ đứng mũi chịu sào như hắn ắt phải gánh nỗi oan ức, khai trừ cương vị công tác.
Song, tuy những việc này khá hỗn loạn, tuy tương lai bắt đầu trở nên u ám nhưng Lưu Anh Nam không hề lo lắng. Bởi vì hắn không ngờ có thể biến thân, hơn nữa là Bán Quỷ Thế mạnh mẽ như thế, cho dù hắn không hề nhìn thấy bộ dạng của mình nhưng bàn tay quỷ đó mang lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc. Cánh tay cường tráng như cột chống trời, cơ thịt gồ lên từng cục, mạch máu như Thanh Long vờn quanh, bàn tay to có thể che trời rợp đất, móng tay như lưỡi hái, còn có thế giới trong tay thần bí lại mạnh mẽ. Hết thảy những điều này chứng tỏ cuộc đời Lưu Anh Nam đang đi trên một con đường mới! Việc đầu tiên phải làm chính là: ngày sau không dùng cánh tay này quay tay nữa!
- Này, mau đi thôi, lẽ nào anh còn muốn ở lại làm bạn với cương thi à? –Lưu Anh Nam đối diện núi xanh, lưng quay về nghĩa trang, ngẩng mặt nhìn trời, chân bước trên mặt đất, bày ra tư thế trên trời dưới đất duy ta độc tôn, chợt nghe đằng sau truyền tới thanh âm của Lăng Vân. Hắn quay đầu nhìn, thoáng cái đần ra.
Chỉ thấy trong cảnh non xanh nước biếc, một giai nhân tuyệt sắc nhanh nhẹn đi tới, hệt như Tinh Linh tuyệt mỹ do tự nhiên dày công tạo ra, cùng non xanh nước bổ sung cho nhau, hợp thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Vả lại, cách ăn mặc của Lăng Vân cũng có cảm giác như phản phác quy chân, lộ ra quá nhiều.
Đó là một chiếc váy ngắn liền người màu hồng nhạt, bên trên là thiết kế trễ ngực, bên dưới là làn váy ba tấc, lộ ra đôi chân mượt mà, đầu gối trơn bóng, cặp đùi chặt khít cùng cặp mông được bao bọc chặt chẽ. Bên trên vừa vặn trễ đến nơi ngực, hai ngọn núi bị bó chặt tròn trịa căng đầy, một khe ngực sâu không đo nổi. Song càng chú ý ánh mắt người ta chính là, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, làn da trắng muốt của cô nàng hệt như tuyết trắng không bao giờ tan nơi đỉnh núi, rạng ngời rực rỡ, trắng sáng phát quang.
Cộng thêm dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng của cô, Lưu Anh Nam nhìn mà vô cùng kích động. Hắn không nhịn được bắt đầu suy xét, nếu mình có thể biến thân, một nửa là người một nửa là quỷ, một chia thành hai, vậy thì chỗ kết hợp giữa hai thứ - cũng chính là thần binh liệu có xảy ra biến hóa hay không đây? Vẫn là thần binh Nhân tộc hay sẽ biến thành quỷ khí Quỷ giới đây? Mặc kệ biến ra sao Lưu Anh Nam đều có thể tiếp thu nhưng nhất thiết không thể thần binh không biến mà "trứng" lại biến, biến thành một bên to một bên nhỏ thì tiêu rồi!
- Sao thế? Bộ quần áo này đẹp không? –Lăng Vân hệt như Tinh Linh trong rừng nhanh nhẹn đi tới, xoay người một cách rực rỡ trước mặt hắn, thỏa sức phô bày dáng người thướt tha đa vẻ của mình, mái tóc đen phấp phới, hệt như thần tiên.
Lưu Anh Nam nuốt nước miếng gật đầu lia lịa, trong lòng Lăng Vân cũng rất đắc ý, rất hưởng thụ ánh mắt si mê của Lưu Anh Nam nhìn mình. Cô vươn ngón tay ngọc hất tóc rối trên vai, ra vẻ thì thầm nhưng thực tế là nói cho Lưu Anh Nam nghe:
- Cũng chẳng biết làm sao nữa, ban nãy lúc thay quần áo em phát hiện ra, làn da trên cổ và vai em đẹp lạ kỳ, trơn bóng mịn màng, thoạt nhìn như bạch ngọc mỡ đông, sờ lên như tơ lụa xa tanh, khiến bản thân em đều yêu thích không rời tay…
Đương nhiên Lưu Anh Nam biết nguyên nhân. Đó là vì cổ và vai cô đều bị thương, bị thi độc xâm lấn, sau khi Lưu Anh Nam biến thân thành quỷ, có Tử Vong Lực diệt cương thi, dùng Tân Sinh Lực thoa lên vết thương của cô. Chỉ là không ngờ rằng lại thật sự như mọc lại mới, làn da láng bóng mịn màng của cô thật sự như non mềm như trẻ em.
Lưu Anh Nam cũng muốn sờ mó nhưng Lăng Vân trước sau luôn giữ nguyên khoảng cách an toàn với hắn. Lưu Anh Nam chỉ đành nói ra bí mật của hắn lần nữa:
- Thực ra điều này không hề kỳ lạ, bởi vì đây là anh dùng lực lượng thần thánh giúp em cải tạo thân thể. Em còn nhớ không, cổ em bị cương thi bóp vặn lưu lại vết tay đáng sợ, vai em bị thi độc xâm nhập ngay cả vết thương đều không thể khép lại, cho dù khép lại cũng sẽ để lại sẹo, cũng là anh dùng lực lượng thần bí giúp em hồi phục như cũ. Song đây đều là anh tự nguyện, cho dù vận dụng thứ lực lượng khởi tử hồi sinh này tiêu hao rất lớn, chẳng những mất đi vài chục năm đạo hạnh của anh, thậm chí còn hao phí hai mươi năm dương thọ, có thể nói là trả giá không ít. Có điều vì nhan sắc của em, anh làm gì đều đáng giá… Nể tình sự hy sinh cực lớn của anh, cho anh sờ cái được không?
Lưu Anh Nam đường đường chính chính nói thật giả lẫn lộn, thấy Lăng Vân mắt hình trái tim, vô cùng cảm động, hắn lập tức lộ ra bản sắc. Nhưng vừa tới gần, Lăng Vân liền né ra như bay, lại lần nữa xuất hiện ngoài khoảng cách an toàn. Lần này cô nói:
- Anh đừng gạt em, lực lượng thần thánh gì chớ, da em sở dĩ láng mịn như thế là vì em dùng kem dưỡng da cao cấp nhất, á...
Lăng Vân nói xong liền lôi ra từ trong xúi xách mang theo bên mình một lọ kem dưỡng da. Lưu Anh Nam vừa thấy liền giận dữ:
- Dưỡng phẩm? Em nói khiến em lần nữa có được làn da như em bé, có công hiệu trừ nếp nhăn chữa trị vết thương là dưỡng phẩm? Anh ngất, vì sao em luôn không thừa nhận người đàn ông của em có uy lực như Thần, khác hẳn với người thường, độc nhất vô nhị, thần thánh vô địch, bễ nghễ thiên hạ chứ? Vì sao em biết rõ anh khác với mọi người, em lại luôn giả ngây giả ngô chứ? Em làm như thế, không thấy có lỗi với khuôn mặt của em ư?