Lưu Anh Nam là một cô nhi, lại là học sinh kém, ở trường thường xuyên bị bạn học kỳ thị mà ra tay đánh lộn, tương tự cũng bị không ít giáo viên vô lương tâm vũ nhục và dè bỉu, cho nên hắn không hề có bao nhiêu hảo cảm với trường học. Thực ra hắn cũng không đi học được mấy năm, thế cho nên bây giờ đều quên cả cảm giác về trường học.
Hắn đứng trong khuôn viên của ngôi trường chuyên tỉnh gãi đầu, còn cố ý liếc điện thoại. Hôm nay vừa không phải ngày nghỉ, vừa không phải cuối tuần, lúc này là 3h15 chiều, vừa vặn là giờ lên lớp, nhưng ngôi trường chứa tổng cộng hai ngàn học sinh cùng vài trăm giáo viên viên chức này không ngờ lại im phăng phắc, yên ắng đến độ dường như kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Trên sân thể dục càng không một bóng người, nhưng trang thiết bị của trường rất hoàn thiện, nào là sân bóng rổ, sân bóng đá, đường băng thể dục và xà đơn xà kép. Nhưng nhìn rổ bóng ngả vàng, xà đơn chim sẻ đậu, đường băng sạch như mới kia, hệt như những thứ này chưa từng được sử dụng bao giờ vậy.
- Nơi đây là trường học ư? Sao yên tĩnh đến thế, tiếng đọc sách oang oang của các học sinh, tiếng cười nói vui vẻ trên sân thể dục, nụ cười hiền lành của các giáo viên kia đang ở đâu? –Lưu Anh Nam hỏi.
Mục Tuyết liếc hắn đầy kỳ quái, ánh mắt ấy giống như muốn nói, xem tin tức quảng cáo nhiều quá à? Hay là vẫn đắm chìm trong sách giáo khoa tiểu học không thể thoát ra?
Nhưng Mục Tuyết đã coi hắn thành cọng rơm cứu mạng, thành thiên sứ cứu cô, đương nhiên không thể coi thường hắn quá, mà kiên nhẫn giải thích:
- Làm học sinh cấp ba, đã không cần thiết phải đọc sách oang oang hay đọc diễn cảm nữa rồi, ít nhất trường chúng tôi là như thế. Người ta nói miệng nhẩm mười lần không bằng tay viết một lần, phần lớn thời gian các học sinh đều làm đề thi, giải đề thi.
- Ba năm đều như thế? –Lưu Anh Nam hỏi, thấy Mục Tuyết gật đầu rất tự nhiên, Lưu Anh Nam im lặng. Ngày ngày làm đề thi còn đi học làm gì nữa, tự làm ở nhà, không biết thì tra baidu một hồi là biết, hà tất phải bỏ học phí đắt đỏ, gánh áp lực cực lớn làm gì chứ. Song, một thân một mình không có không khí học tập gì cả, mọi người cùng nhau học, so ai thành tích cao hơn, ai làm được nhanh hơn, nhất là hội thi nam nữ phối hợp, các môn phối hợp.
Song hắn vẫn rất không thích ứng với hoàn cảnh này, cảm giác áp lực nơi đây còn lớn hơn cả áp lực ở công trường thi công khu quy hoạch Nam nội thành. Không khí tràn ngập cạnh tranh, sắp đối mặt với cơ hội và lựa chọn lớn nhất cuộc đời, đừng nói không có hoạt động trong lớp, cho dù không có thời gian ăn uống ngủ nghỉ cũng phải kiên trì. Lưu Anh Nam thở dài một hơi nói:
- Trường học các cô thật là đặc biệt. Đây có thể nói là, sinh mạng đang vận động, tri thức đang làm bài mà!
Do hôm nay là ngày làm việc, Mục Tuyết chỉ nhân lúc cô không có tiết mà lén lút chạy ra bàn chuyện nhượng cửa hàng với Lưu Anh Nam, cho nên khi ấy mới liên tục gọi điện thúc giục hắn. Còn lúc này, thân là một giáo viên tận chức trách và chủ nhiệm lớp, cho dù không có tiết cũng phải đi xem tình trạng học tập của học sinh trong lớp mình.
Tuy Lưu Anh Nam không có hứng thú nhưng vẫn theo vào khu dạy học. Quả nhiên như cô nói, gần như tất cả học sinh các lớp đều vùi đầu làm bài, khu dạy học yên ắng chỉ có tiếng xì xoẹt phát ra từ giấy và bút. Điểm khác duy nhất chính là nét mặt của đám học sinh. Có người hết sức chăm chú, hạ bút như bay; có người gãi đầu gãi tai, nhíu chặt mày; có người ngậm bút chống cằm nhìn bài tập, hệt như đang liếc mắt đưa tình với người yêu… Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lớp 12-6 Mục Tuyết dẫn tới cũng là cảnh tượng như thế, trên bàn học mỗi người đều chất một chồng sách dày cộp hệt như ngọn núi nhỏ. Các học sinh vui đầu vào trong đó giống như ẩn nấp trong chiến hào, bài tập, sách luyện tập, bài thi cái gì cần có đều có hết, toàn bộ đều là áp lực khó có thể tưởng tượng.
Dưới áp lực cực lớn như vậy, đám học sinh mỗi người đều có phương thức và phản ứng khác nhau. Có người đúng là đang làm bài chăm chỉ nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn lật xem tư liệu tham khảo, lúc thì nhắm mắt lẩm bẩm. Một số người thì hạ bút như bay, hệt như mọi thứ đều khó không làm khó được nó, nhưng nhìn kỹ lại, lưu lại trên bài thi toàn bộ đều là vẽ nguệch ngoạc; một số người thì vẻ mặt ung dung, đối đáp trôi chảy, một số người thì mặt ủ mày chau, một số người chán ghét buồn nôn…
Thấy bạn học đang nôn khan kia, Lưu Anh Nam không nhịn được thấp giọng hỏi Mục Tuyết:
- Thằng bé này hình như sắp nôn, có phải là đề đưa ra quá buồn nôn hay không?
Mục Tuyết im lặng lườm hắn một cái, mà cô thì đang quan sát một học sinh nghịch điện thoại. Bây giờ cuộc sống tốt rồi, trang thiết bị cho lũ trẻ càng đổi mới, một chiếc smartphone là một trong những dụng cụ ắt không thể thiếu trong quá trình học tập trưởng thành.
Smartphone nếu sử dụng hợp lý thì cũng có trợ giúp với việc học tập của lũ trẻ, ví dụ như lên mạng tra hỏi một vài bài tập, tra cứu một ít tư liệu, nhất là các tư liệu về lịch sử, địa lý, giới thiệu nhân vật. Nếu là trực tiếp xem sách giáo khoa, có khả năng sẽ cảm thấy khô khan, nhưng nếu tra trên mạng thì thoạt nhìn sẽ rất thú vị, hơn nữa ấn tượng sẽ càng khắc sâu.
Chỉ có điều thằng bé trước mắt này không hề lợi dụng công năng của smartphone một cách hợp lý, mà là đang chơi game. Điều này khiến chủ nhiệm lớp Mục Tuyết rất tức giận, dưới áp lực cạnh tranh căng thẳng như thế, dưới không khí học tập gấp rút như thế không ngờ còn có tâm tư để chơi, một là không chịu trách nhiệm với bản thân, hai là kéo tụt cả khối thậm chí cả trường.
Có điều tuy Mục Tuyết tức giận nhưng cũng không thể phá hủy không khí học tập tốt này vì một người. Cho nên cô cũng móc điện thoại ra, nhắn một tin ngắn cho học sinh nghịch điện thoại kia, chỉ có ba chữ đơn giản:
- Hãy chú ý!
Lưu Anh Nam có thể nhìn thấy rõ ràng điện thoại của học sinh kia đang rung lên. Khoa học kỹ thuật bây giờ thật sự phát triển quá, trước đây nếu học sinh trốn tiết, giáo viên vốn dĩ không có biện pháp, bây giờ có điện thoại, bất kể là tìm học sinh hay mời phụ huynh, ấn một cái là xong.
Chỉ có điều, giáo viên giữ số của học sinh là để tiện cho quản lý và gắn bó hơn, nhưng học sinh không hề muốn lưu số của giáo viên, không có mấy ai đồng ý gọi điện thoại cho giáo viên chủ động tìm phiền phức.
Cho nên, tuy học sinh kia nhận được tin nhắn cảnh cáo nhưng vẫn nghịch điện thoại, điều này khiến Mục Tuyết rất tức giận. Mà đúng vào lúc này, điện thoại của cô bỗng rung lên, có một tin nhắn mới, mở ra xem chính là học sinh kia gửi tới, trên đó viết:
- Đừng gửi tin nhắn, chủ nhiệm lớp đang ở ngoài nhìn đấy, muốn nói chuyện tốt hơn hết là truyền giấy đi!
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, hiểu lầm này thật sự quá nghiêm trọng, Mục Tuyết lập tức gửi đi một tin rất nhanh, trên đó viết:
- Chủ nhiệm lớp trân trọng nhắc nhở. Cậu, viết một bản kiểm điểm hai ngàn chữ, miêu tả kỹ vì sao bây giờ cậu không làm bài tập ngược lại nghịch điện thoại, phải viết mình sai ở đâu, sau này sửa chữa thế nào, phải ghi nhớ, bằng không mời phụ huynh!
Tin nhắn gửi đi, thằng bé trong phòng học nhất thời như bị sét đánh, suýt nữa đập điện thoại xuống, không kìm được liếc ra ngoài của sổ, vừa vặn gặp đúng ánh mắt dữ tợn của Mục Tuyết. Thằng bé im lặng, ngoan ngoãn cúi đầu, lấy ra một tờ giấy trắng muốn viết bản kiểm điểm luôn. Nhưng tin nhắn mới của Mục Tuyết lại tới:
- Kiểm điểm phải viết sau khi học xong!
Thằng bé phát điên, nhét thẳng điện thoại vào trong cặp sách, hận không thể mãi mãi đừng dùng.
Lưu Anh Nam im lặng, làm văn thi đại học mới yêu cầu 800 chữ, nhưng viết một bản kiểm điểm phải viết 2000 chữ, quả nhiên là trường điểm nổi tiếng nghiêm khắc mà!