Trong lòng Lưu Anh Nam cảm khái vô hạn, rất muốn nhờ Mục Tuyết ra mấy đề cho hắn làm thử, sau đó giảng giải lại cho hắn, để hắn ôn lại đời học sinh một lần.
Lưu Anh Nam ở đằng sau ngắm Mục Tuyết, Mục Tuyết đang chăm chú chữa bài tập, hai người song song đạt tới cảnh giới quên mình, không hề hay biết thời gian đã qua nửa đêm, bên ngoài im phăng phắc, phía đối diện bất kể là khu phòng học hay ký túc xá sớm đã rơi vào trong bóng tối. Chỉ có ngọn đèn lờ mờ trước người Mục Tuyết phát ra ánh sáng, cùng hào quang thần thánh trên người Mục Tuyết tỏa ra.
- Á… -Đúng vào lúc này, Mục Tuyết đang hết sức chăm chú bỗng phát ra một tiếng thét toáng, chữa bài tập quá chăm chú, thậm chí khiến cô quên mất sự kiện khủng bố gần đây gặp phải. Song tuy cô quên nhưng việc vẫn phải xảy ra.
Lưu Anh Nam đang mỉm cười ngắm bóng lưng cô giống như đang thưởng thức một món trân bảo tuyệt thế, vẻ mặt rất quỷ dị, có ái mộ có sùng bái còn có đáng khinh theo thói quen.
Mục Tuyết đột ngột hét to một tiếng, quay ngoắt đầu lại, dọa Lưu Anh Nam giật nảy mình, đồng thời Mục Tuyết cũng phát hiện ánh mắt hau háu và vẻ mặt quỷ dị của hắn. Mục Tuyết lại kêu to lần nữa, biết việc này cô mới phát hiện ra, móc cài đằng sau áo ngực của cô có hai chiếc đã rời ra, ban nãy cô khom người sửa bài tập, hắn ở đằng sau coi hẳn rất rõ ràng, thảo nào hắn trước sau luôn nhìn vào mình…
Lưu Anh Nam đương nhiên biết móc cài áo ngực của cô đã tuột, đó là do hắn tự tay tháo ra. Nhưng, ban nãy là lúc tư tưởng hắn thuần khiết nhất trong đời, tuyệt đối không có tí xíu đáng khinh và khinh nhờn nào. Cũng may mà Mục Tuyết không nói ra, bằng không biết đâu Lưu Anh Nam sẽ dùng cái chết để đòi lại sự trong sạch.
- Sao thế? –Thấy Mục Tuyết bỗng xoay người, đang đỏ mặt đối diện với hắn, hai tay vươn ra sau lưng cài khuy áo ngực. Lưu Anh Nam im lặng, đây là bị cởi ra lúc họ nấp trong bụi hoa rình nam sinh đi giày trượt, giờ trôi qua bao lâu rồi cô nàng mới phát hiện ra?
Lúc nãy Mục Tuyết quả thật cảm giác như có người đang vỗ vai cô, đồng thời còn cảm giác được ánh mắt nóng rát của Lưu Anh Nam. Thực ra đó chỉ là ánh mắt tôn kính với người giáo viên xuất sắc, chỉ có điều móc cài áo ngực của vị giáo viên xuất sắc này bị bung ra, dưới lớp sơmi mỏng tang nhìn thấy rất rõ ràng mà thôi.
Cho nên Mục Tuyết không phân biệt rõ cảm giác của mình, vả lại trong căn phòng này ngoài Lưu Anh Nam quả thật không còn người khác, nhưng thoạt nhìn lại không giống Lưu Anh Nam đang đùa dai, có lẽ là mình gặp ảo giác rồi.
Mục Tuyết cười nhạt về phía hắn, một nói chuyện, lại lẳng lặng xoay người tiếp tục chữa bài tập, rất nhanh lại tiến vào cảnh giới quên hết tất cả. Lưu Anh Nam rất muốn nói cho cô biết, cài ngực cài nhầm rồi, nhưng để tránh khinh nhờn người đẹp giáo viên, hắn vẫn nhịn xuống.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy Mục Tuyết hơi động đậy, vai rung rung như có gì đó gác lên vai cô vậy, song cô không lên tiếng. Lưu Anh Nam tiếp tục đọc câu chuyện của cô giáo Bạch Khiết nên cũng chẳng để ý, nhưng Mục Tuyết như nghiện vậy, động tới động lui, không bao lâu liền không thể chuyên tâm chữa bài tập nữa. Cô bỗng quay phắt người lại nói:
- Lưu tiên sinh, xin anh đừng làm loạn được không?
- Hả? –Lưu Anh Nam tay cầm cô giáo Bạch Khiết, đầu đầy dấu hỏi chấm.
Căn phong tuy nhỏ nhưng giường cùng bàn học cách cũng có khoảng cách tầm ba thước, Lưu Anh Nam vốn dĩ không thể vỗ vai cô xong rồi có thể chạy vụt về giường. Cho nên Mục Tuyết thoáng cái thộn ra, gần như có thể nhìn thấy tóc cô dựng đứng lên như tĩnh điện, đôi mắt to xinh đẹp mở hết cỡ, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân sở dĩ Lưu Anh Nam ở đây. Cô run giọng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Lưu, lưu tiên sinh, lúc nãy tôi lại cảm giác như có người vỗ đi vỗ lại vai tôi mấy cái.
- Không thể nào, tôi một mực ở đây, không nhìn thấy ai cả… -Lưu Anh Nam ung dung nói, nhưng lời vừa nói tới đây lông mày của hắn lập tức nhíu lại. Lúc nãy quá chăm chú đọc cô giáo Bạch Khiết nên linh giác hơi chậm chạp, mà lúc này hắn thật sự cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy, tê cả da đầu. Trong căn phong này thật sự có quỷ!
Vừa thấy nét mặt ngưng trọng của Lưu Anh Nam, Mục Tuyết càng sợ hãi, vô ý thức xông về phía Lưu Anh Nam, lại bị Lưu Anh Nam xua tay ngăn lại. Bởi vì tuy hắn cảm giác thấy quỷ khí khiến người ta dựng hết tóc gáy nhưng chưa hề nhìn thấy bất kỳ bóng quỷ nào, có lẽ chỉ là một con quỷ ngang qua, mà linh giác của Mục Tuyết càng mẫn cảm hơn người thường.
Nhưng Mục Tuyết vẫn rất sợ hãi, hơn nữa cô kiên trì nói rằng, sự kiện quỷ dị tương tự thế đã kéo dài bốn năm ngày, khiến cô bị tra tấn, ban đầu cô nói với các đồng nghiệp, mọi người đều nói chẳng qua là ảo giác, ai cũng không để ý. Mới đầu cô cũng không quan tâm nhưng chuyện vẫn xảy ra liên tiếp, mỗi lần cảm giác đều chân thực đến vậy, có người đang vỗ nhẹ lên vai cô, còn có thứ chất lỏng kỳ quái nào đó nhỏ lên đầu, nhưng vươn tay sờ lại không có gì cả.
Cho nên mặc kệ người khác nói thế nào cô vẫn tin vào cảm giác của mình, cảm thấy quả thật có chuyện gì đó khó có thể hình dung đang xảy ra. Giờ phút này, cô sợ hãi nhìn Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam cũng rất buồn bực, hắn hơi xua tay tỏ vẻ Mục Tuyết đi ra chậm thôi, để hắn thay Mục Tuyết ngồi trước bàn học.
Cho dù Mục Tuyết và Lưu Anh Nam không hề có tiếng nói chung, cũng chẳng biết hắn thật sự có năng lực hàng yêu trừ ma hay không, nhưng giờ phút này hắn không ngờ lại dũng cảm đứng ra, dùng thân mạo hiểm thay cô. Vả lại hai người hoàn toàn không hề quen biết nhau, thậm chí không hợp nhau nhưng thời khắc mấu chốt hắn thật sự đứng ra vì mình. Như vậy chứng tỏ điều gì? Chứng minh hắn là một người cao thượng, một người coi trọng lời hứa, một người thích nhìn áo ngực tuột khuy…
Mục Tuyết bị lòng dũng cảm và trượng nghĩa của Lưu Anh Nam hơi cảm động chút chút, song rất nhanh cô bỗng phát hiện, Lưu Anh Nam cũng có cảm nhận giống như cô, vừa ngồi xuống thân thể liền hơi rung rung, vô ý thức ngoái đầu, chắc chắn cũng có thứ gì đó vỗ vai hắn.
Quả thật Lưu Anh Nam cũng cảm giác được dường như có người vỗ vai hắn, lực không nặng không nhẹ nhưng có thể cảm giác được rõ ràng. Hắn vô ý thức ngoái đầu, còn tưởng là Mục Tuyết đang vỗ hắn, song đằng sau không có một ai, luồng khí lãnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy kia lại càng lúc càng nặng. Lưu Anh Nam có thể khẳng định rằng, trong căn phòng này nhất định có quỷ.
Nhưng bắt đầu từ năm Lưu Anh Nam mười tuổi, không có bất cứ hồn ma nào có thể thoát khỏi Âm Dương Nhãn của hắn, song hôm nay không ngờ lại mất hiệu nghiệm.
Chẳng lẽ đây là một con lệ quỷ đáng sợ, năng lực ở trên hắn? Hoặc là oan hồn oán niệm ngất trời, được Thiên Đạo che chở? Lưu Anh Nam thầm đoán, lẳng lặng lấy ra linh phù cho lệ quỷ hiện hình từ trong túi, bên trên viết bốn chữ đỏ như máu: "Đang Muốn Bắt Mày".
Phù này vừa ra, tất cả oan hồn ác quỷ trong phạm vi vài chục dặm đều sẽ hiện hình, nhưng Lưu Anh Nam vẫn không nhìn thấy trong căn phòng này có quỷ. Điều này quá ư khó tin.
Ngay khi Lưu Anh Nam lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ với pháp khí của Âm Tào Địa Phủ và Âm Dương Nhãn của mình, thì Mục Tuyết ở bên bỗng phát ra một tiếng thét xé gan xé phổi, thanh âm rung động chín tầng trời…