Nghe xong lời của Lâm Vĩnh Thái, Lưu Anh Nam hoàn toàn không biết nói gì. Mà Mục Tuyết đã sớm từ sợ hãi chuyển sang thông cảm, bây giờ lại từ thông cảm biến thành bực mình. Thân là giáo viên, ghét nhất chính là các học sinh không học hành đàng hoàng, luôn mồm phủ nhận. Bây giờ quả thật có thể từ trong một số tiểu thuyết, tranh ảnh hấp thu một ít tri thức thậm chí kinh nghiệm xã hội mà trong sách không có, nhưng đây chỉ vẻn vẹn là giải trí ngoài giờ học, không thể làm lẫn lộn.
Không sai, dùng thành tích thi thố để đánh giá trí thông minh của một người, điều này quá phiến diện, nhưng lại là tiêu chuẩn duy nhất đánh giá học sinh kém giỏi. Chưa nói thi đại học, cho dù đại học tự do hơn nữa, thoáng hơn nữa cũng không thể dùng tiểu thuyết, anime làm chủ đề thi chứ?
Mà càng khiến Mục Tuyết không ngờ đến chính là, Lâm Vĩnh Thái trước mắt này ai ngờ lại coi việc xem tiểu thuyết anime còn quan trọng hơn sách vở chính quy, thậm chí còn bắt chước tình tiết trong đó, coi thành phương pháp chứng minh trí thông minh của mình, hơn nữa bắt chước còn là phạm tội hoàn mỹ. May mà lúc ấy cậu ta một lòng tìm chết, nếu khi đó cậu ta một lòng muốn giết người, vậy sẽ là hậu quả đáng sợ thế nào đây?
Thực ra rất nhiều tiểu thuyết anime đều ghi rõ dưới mười tám tuổi cấm xem, xin đừng bắt chước, bởi vì về pháp luật người trưởng thành được gọi là người có khả năng làm chủ hành vi, có ý thức tự chủ và khả năng thừa nhận. Càng chủ yếu là, người trưởng thành vì sinh nhai hằng ngày đều bận muốn chết, xem tiểu thuyết hoặc anime hoàn toàn là vì giải trí, bật cười ha ha, xem xong là quên.
Nhưng thiếu niên thì khác, họ tuổi xuân vô địch, chính là quãng thời gian lòng hiếu kỳ nặng nhất, thích theo đuổi kích thích nhất. Vừa theo đuổi mốt, lại muốn khác với mọi người, do đó họ thường xuyên bắt chước cách ăn mặc kiểu tóc, động tác nhỏ của một vài ngôi sao, dùng tính cách không bao giờ chịu thua của nhân vật chính trong anime nhiệt huyết để khích lệ mình. Lưu Anh Nam thường xuyên nghe thấy nam sinh cấp hai nhà hàng xóm gần chỗ hắn cao giọng hô:
- Đại diện môn toán học, mình ăn chắc rồi!
Chỉ có điều bắt chước như vậy cũng không ảnh hưởng gì cả, nhưng bây giờ trong rất nhiều tác phẩm không thiếu một vài cảnh cực đoan, bạo lực đẫm máu. Từng nghe nói có học sinh trung học vì xem tiểu thuyết xã hội đen nào đó mà đi cướp bóc, Lâm Vĩnh Thái này vì xem anime trinh thám mà thực hiện hành vi phạm tội hoàn mỹ với mình. Còn có người hằng ngày chờ ngày sấm chớp ầm ầm ra ngoài đi bộ, hy vọng bị sét đánh, không phải xuyên qua thì chính là có được công năng đặc dị. Lưu Anh Nam không kìm được thầm nghĩ, có ai từng thử trao đổi với máy móc, tìm kiếm hồn ma khắp nơi hay không nhỉ?
Vẫn là câu nói cũ, tiểu thuyết, anime phần lớn đều là hư cấu, nghiêm cấm bắt chước.
Song Lưu Anh Nam quả thật rất tò mò với cách chết của Lâm Vĩnh Thái. Nếu lúc ấy nơi này chỉ là nhà bán thành phẩm, phòng lại không có xà cột, nóc phòng hoàn toàn không có chỗ để treo dây thừng. Cậu ta rốt cuộc làm thế nào treo mình lên được nhỉ?
Lưu Anh Nam thấp giọng dò hỏi, nhưng Lâm Vĩnh Thái một mực không nói. Đây là bí mật của người thông minh, là sản phẩm của trí thông minh, đoán không ra chỉ có thể chứng minh IQ thấp, không phải cùng loại người với cậu ta. Lời này quả đã chọc tức Lưu Anh Nam, hắn cũng chả quen với con Quỷ Treo Cổ tâm thần không bình thường này, hắn vỗ vai nó:
- Chàng trai trẻ, kế hoạch của câu tuy tốt, bố trí hoàn mỹ tự sát thành bị giết, bất kể giá họa cho bất kỳ một ai trong trường học cậu đều thành công. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, cậu còn quá trẻ vẫn chưa hiểu hết về xã hội. Cậu cho rằng phóng viên cậu hẹn tới sẽ đưa tin đúng sự thực, công bố hiện trường xảy ra vụ án với mọi người, nhưng không ngờ rằng phóng viên bị mua chuộc, chẳng những sự việc không được công khai, còn nói cậu chết ngoài ý muốn, hoàn toàn lật tung kế hoạch của cậu…
Do Lưu Anh Nam hỏi nó nó không nói, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại hồn ma tự kỷ lại bướng bỉnh này. Tục ngữ nói, người sắp chết luôn nói lời thật, nhưng thằng nhóc này rõ ràng đã chết cả hai năm rồi vẫn còn ra vẻ, thật khiến người nóng mắt. Cho nên Lưu Anh Nam cũng đả kích ngược lại nó:
- Cậu nhóc, kiếp sau đầu thai hãy nhớ kỹ, con người ta sống cả đời quan trọng nhất không phải là IQ cao bao nhiêu, mà là lợi dụng hợp lý. Khi lợi dụng IQ của mình một cách hợp lý, còn có hiểu biết về xã hội, tình hình trong nước, chính trị, pháp luật, nhân văn, phong tục, lễ giáo thì…
- A… -Lưu Anh Nam còn chưa nói hết, Quỷ Treo Cổ bỗng bịt lỗ tai, hét to như nổi điên. Sắc mặt vốn đã đáng sợ của nó càng tím thêm, đôi mắt bắt đầu biến đỏ, hệt như có máu tươi vô tận chảy vào trong mắt:
- Không nghe, không nghe. Em không ngốc, cũng không dốt, em là người thông minh, kế hoạch của em là hoàn mỹ. Hai người ai cũng đừng mong nhìn thấu, IQ của hai người cũng vĩnh viễn không thể hiểu thấu.
Mà điều này tự nhiên cũng thành nỗi đau trong lòng nó. Như Lưu Anh Nam nói, lăn lộn xã hội, chỉ dựa vào trí thông minh là không đủ.
Đây là lần đầu tiên Lưu Anh Nam bực dọc với một hồn ma, bởi vì thằng bé này quá khác loại. Nhưng cũng chính vì hắn nổi quạu, mới khiến Lâm Vĩnh Thái chịu đả kích lần nữa. Nó hai tay bịt tai, không muốn nghe những lời Lưu Anh Nam miệt thị IQ của nó, trong cơn gào thét điên cuồng, đôi mắt nó chảy ra máu, cái lưỡi trong miệng nó thò ra dần dần, mọc dài điên cuồng hệt như măng mọc sau mưa.
- Bỏ mẹ… -Lưu Anh Nam mắng to một tiếng, vả khẽ vào miệng mình một cái. Rốt cuộc vẫn là kinh nghiệm làm việc quá ít, quá dễ bị cảm xúc chi phối, không ngờ chỉ vì nhất thời nổi cáu mà kích thích ra oán niệm có khả năng dẫn tới hóa thành lệ quỷ của một con ác linh vốn chỉ là Âm hồn không tiêu tan.
Lâm Vĩnh Thái oán hận rít gào, oán niệm càng tích tụ càng đậm. Máu trong mắt nó chảy ồ ạt, lưỡi càng vươn càng dài, hệt như một con rắn độc chui ra ngoài, sắc mặt tím tái, khủng bố dữ tợn, oán khí vô tận đang ngưng tụ quay tròn bên người nó, hệt như có thể xé rách tầng trời.
Lưu Anh Nam rốt cuộc đã hiểu, sở dĩ nó Âm hồn không tan chẳng phải vì giáo viên đánh mắng, vì đòi công bằng cho cha mẹ, mà là vì muốn chứng minh với mọi người nó chẳng phải đứa dốt, ngược lại rất thông minh. Đây chính là nơi bắt nguồn chấp niệm của nó.
Nhưng lúc nãy Lưu Anh Nam lại khiêu khích thần kinh yếu ớt của nó, làm cho oán niệm tăng mạnh, có khả năng sẽ hóa thành lệ quỷ.
Lưu Anh Nam không ngờ rằng, mình có ngày lại tự chế tạo một con lệ quỷ. Mục Tuyết sợ đến mức hét toáng, vội vàng trốn đằng sau Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam đương nhiên không thể để Lâm Vĩnh Thái biến thành lệ quỷ thật, vội vàng lên tiếng:
- Này cậu hãy bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Tôi không phải nói cậu không thông minh, mà là cậu quá thông minh, với trí thông minh của tôi hoàn toàn không nhìn thấu, chỉ có người thông minh mới có thể hiểu được trí thông minh của cậu thôi.
Chỉ có người thông minh mới hiểu chỗ thông minh của người thông minh! Câu nói này thoáng cái nói vào tận trong tâm khảm của Lâm Vĩnh Thái. Nó bị dẫn dắt từ trong tiểu thuyết và anime, mở rộng trí lực, bởi vì có được tri thức người thường không thể có được nên nó tự cho rằng mình là thiên tài, là người thông minh khác với mọi người. Cho dù rất nhiều người nói nó là kẻ ngốc, mắng nó là quái vật, nhưng theo nó thấy, những người mắng nó mới đều là kẻ ngốc, bởi vì họ hoàn toàn không biết được chỗ thông minh của người thông minh.
Lưu Anh Nam rất lấy làm tiếc cho thằng bé này, nó có khả năng là quá đắm chìm vào các tác phẩm điều tra trinh thám, thậm chí ngay cả chết đều tiến hành dựa theo vụ án phạm tội hoàn mỹ. Nếu nó thích một số tác phẩm huyền ảo, kỳ ảo hơn, thì biết đâu sẽ không chết, lúc này đang Luyện Khí, Tôi Thể, dưỡng Nguyên Thần thì sao. Đương nhiên, nếu bắt chước quá si mê tương tự cũng có nguy hiểm, biết đâu sẽ bỏ mình vì xung kích Tích Cốc Kỳ thất bại. Ưm, cũng chính là chết đói!