Lưu Anh Nam đi theo Hồng Hà, đi nương theo làn âm thanh cực lớn. Âm thanh rung trời chuyển đất đáng sợ ấy thoạt nghe giống như trở về thời thượng cổ, viễn cổ tiên dân đang tập trung cúng bái thần linh. Lại giống như trở về thời cổ đại, có thiên quân vạn mã đang xung phong.
Khi họ xông tới đầu đường, Lưu Anh Nam còn chưa nhìn thấy tình huống, đã nghe Hồng Hà không nhịn được hét to một tiếng:
- Má…
- Em bảo má… -Lưu Anh Nam vô ý thức bắt chẹt, song rất nhanh hắn cũng đờ đẫn như Hồng Hà, màn trước mắt hắn xưa nay chưa bao giờ gặp.
Chỉ thấy trên con đường bốn làn xe hai chiều rộng rãi kia, một dòng người như nước lũ mênh mông cuồn cuộn đi về trước, thoạt nhìn chừng hơn mười vạn người, khung cảnh hoành tráng thật như thiên quân vạn mã đang tiến lên, thanh thế to lớn, nhìn từ xa giống như một cây cốt thép vắt vào nhau, không gì phá nổi.
Trong đám người kéo một biểu ngữ cực lớn, vải trắng chữ đỏ, viết "đảo A Ngư là của chúng ta".
Ai ngờ thành phố lại thành lập đội diễu hành biểu tình, hơn nữa quy mô lớn đến thế, thanh thế lớn đến thế, có thể nói là đứng đầu toàn quốc. Trong tay mọi người cầm băng rôn khẩu ngữ, trong miệng hô to khẩu hiệu giữ chủ quyền và lãnh thổ, lên án nước A vô sỉ, căm phẫn sục sôi, khí thế như cầu vồng.
Nhất là vài thanh niên dẫn đầu càng khí thế ép người. Dưới sự dẫn dắt của họ, dòng người hệt như cơn lũ mau chóng đẩy nhau về phía trước.
Nơi đây là khu thương mại sầm uất ở trung tâm thành phố, nhà cao tầng san sát, một tòa kiến trúc 15 tầng phong cách đặc biệt trong đó là tòa nhà do nước A bỏ vốn xây dựng chuyên cung cấp cho doanh nghiệp nước A làm văn phòng, trong này tập trung rất nhiều người nước A, nơi này chính là địa điểm kháng nghị tốt nhất.
Hồng Hà không ngờ rằng, vốn tới quay "bạn hạnh phúc không?", bây giờ một đề tài còn hay hơn đã xuất hiện. Đó chính là "bạn tức giận không?"
Cô khoát tay, lập tức dẫn nhiếp ảnh gia xông tới. Song lúc này mọi người ai nấy đều xúc động phẫn nộ, Lưu Anh Nam lo cô xảy ra chuyện nên cũng vội vàng đuổi theo.
Song, biển người mênh mông, Hồng Hà rất khó chen vào, họ xếp thành hình quạt bao vây tòa nhà nước A, cao giọng hô hào khẩu hiệu giặc A cút ra ngoài, trả lãnh thổ cho chúng ta. Đám người kích động rất đa dạng, ăn mặc khác nhau, tuổi tác cũng có lớn có nhỏ, có già có trẻ, trong ngày thường mọi người bận tối mặt không hề có qua lại. Có người ghét giàu, có người hận quan tham, có người hằng ngày oán trách, có người ngày ngày mắng chửi, nhưng đằng trước đại nghĩa dân tộc dính líu đến chủ quyền và lãnh thổ, mọi người lại bộc phát ra sức liên kết lớn mạnh, mọi người bện thành một chiếc dây, một lòng đối ngoại, dân tộc ta không thể lung lay.
Tuy việc không như ý trong cuộc sống người dân có rất nhiều, oán trời trách đất, nhưng đứng trước đại nghĩa dân tộc, chỉ cần tổ quốc lên tiếng kêu gọi thì vẫn có vô số đàn ông nhiệt huyết sẵn sàng rơi đầu, vãi máu nóng.
Giống như lúc này, hơn mười vạn người tập trung một chỗ, bày tỏ quyết tâm của họ với tổ quốc, biểu hiện ý chí của họ với kẻ địch.
Chính vì họ ý chí sôi sục, khí thế ép người, nên trong tòa nhà nước A kia, không có bất kỳ ai dám lộ mặt, mặc cho mọi người hò hét rung trời, người nước A đành giả ngu, chết cũng không lộ mặt.
Cứ giằng co lâu như vậy, khi mọi người đều thấm mệt, khí thế ngất trời kia cũng bắt đầu giảm xuống, thì trong đám người bỗng truyền tới một tiếng hét lớn. Một người thanh niên trong số vài người dẫn dắt hệt như một con hổ xuống núi, sau tiếng hét tức giận đó, anh ta chạy về phía một chiếc xe sang trọng do nước A sản xuất đỗ ở dưới tòa nhà. Chỉ thấy thanh niên đó bay lên cao, hai chân đạp mạnh lên thùng xe, tiếp đó tung thêm một cước, nhất thời cửa kính chắn gió kiên cố bị đá tan tành.
Lúc này, khí thế dần dập tắt lại được nhen lên lần nữa, trong đám người có người hô to: "bài trừ hàng A". Chỉ cần đồng bào cả nước đoàn kết lại, một tháng không mua hàng A, vậy nước A sẽ có vài ngàn xí nghiệp phá sản. Nếu nửa năm không mua, nước A sẽ có vài ngàn vạn người thất nghiệp, nếu một năm không mua, vậy kinh tế nước A sẽ ngưng trệ. Nếu đã mua rồi, thì hãy để chúng ta hủy nó…
Trong tiếng hô hủy diệt nước A, thoáng cái khơi lên cảm xúc của mọi người, càng lúc càng có nhiều người lao về phía chiếc xe nước A đỗ dưới tòa nhà. Cảm xúc được huy động của mọi người cần được giải tỏa, tức giận cần được phát tiết, có vài hành vi quá khích là không thể tránh khỏi. Nhưng rất nhanh, một màn khiến người ta đau lòng đã xuất hiện.
Ở một bên khác của tòa nhà, một chiếc xe nước A từ từ lái tới. Vừa thấy dòng người cuồn cuộn như thế liền vô ý thức dừng xe lại, người trên xe còn chưa hồi hồn, thì nhìn thấy trong đám người lại có một nam thanh niên xông tới, chỉ vào xe của anh ta hô: chỗ này còn có một chiếc xe nước A, hủy nó…
Đám người với cảm xúc sớm đã bị phẫn nộ che mờ mắt lập tức hưởng ứng, xông về phía chiếc xe nọ. Tài xế và khách trên xe lập tức mở cửa xuống xe, đối mặt với đám người như lang như hổ, họ bị dọa choáng váng, lúc thùng xe lõm xuống, cửa kính vỡ vụn mới phản ứng lại. Họ thấy người liền lôi kéo, khóc lóc kẻ lể:
- Đây đều là mua bằng tiền mồ hôi nước mắt, còn có khoản nợ năm năm chưa trả hết, vì sao phải đập chứ…
Tiếc thay, lời anh ta còn chưa nói xong thì đã bị nhấn chìm vào trong đám người.
Lưu Anh Nam ở không xa nhìn thấy hết thảy, trong lòng vô cùng cảm khái, tuy hắn cũng có một trái tim yêu nước, nhưng lúc thật sự cần thiết, hắn thà thuê một chiếc thuyền cá, thậm chí tự tay chế mộ chiếc bè tre, tự mình đi đảo A Ngư cống hiến lực lượng của mình.
Mà những người này, điểm xuất phát của họ là tốt, đều là xuất phát từ đại nghĩa dân tộc, giải tỏa sự tức giận trong lòng. Chỉ có điều trong đó có vài người mang lòng xấu xa, lợi dụng thời cuộc để phát tiết thù riêng trong lòng. Rất nhiều người trong ngày thường ra vẻ đáng thương, giả chó chết, một khi phát hiện thời điểm không cần gánh vác trách nhiệm liền biến thành hổ và sói.
Trong đó có một số người đập không phải là đồ của nước A, đập chính là giàu và nghèo, đập tới là oán khí sinh ra vì bất công trong lòng họ. Còn có một số người đơn thuần là có mưu đồ riêng, lợi dụng lòng yêu nước của người lương thiện, kích động tạo thế, hòng đạt mục đích không thể cho ai biết. Cho nên nói, bất kể vào tình huống gì, chúng ta đều phải giữ sự bình tĩnh và lý trí, nhất là yêu nước càng cần lý trí.
Giống như bây giờ, Lưu Anh Nam nhìn thấy một người có mưu đồ riêng ở trong đám người. Người này mặc áo đen quần đen, tóc dài che mặt, dáng người khôi ngô, bất kể là diễu hành biểu tình hay hô hào hoặc đập xe khi nãy, hắn đều xông ra ở tốp đầu, lúc nào cũng không quên kích động cảm xúc của người khác, hoàn toàn có thể nói là người lãnh đạo cả sự kiện.
Do hắn ta tóc dài che mặt, Lưu Anh Nam hoàn toàn không nhìn thấy mặt hắn ta, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ, trên cổ hắn ta đeo một chiếc vòng cổ lấp lánh ánh bạc, vòng cổ thõng trước ngực, đó là một chiếc lưỡi hái hàn quang lập lòe, vô cùng sắc bén, lưỡi hái của Tử Thần.
Kẻ này chính là Trương công tử áo đen thần bí ba phen bốn bận uy hiếp Lăng Vân, có hứng thú nồng đậm với khu quy hoạch Nam nội thành, có vài lần xuất hiện trong sự kiện thần quái. Chỉ có điều, y là đời hai siêu cấp với ba thân phận quan, giàu, xã hội đen, đây là muốn bật lên tác dụng dẫn đầu sao?
Đương nhiên không phải, bởi vì Lưu Anh Nam đã phát hiện ra tình huống khác thường bên cạnh vị Trương công tử này. Tình huống khác thường mà trên thế gian cũng chỉ có Lưu Anh Nam có thể phát hiện ra…