- Đánh rắm? Ý anh là bảo tôi dùng cách đánh rắm để bài tiết khí tình dục đang tăng vọt trong cơ thể ra ngoài? –Diệp Tinh mặt mũi đỏ như gấc, thở dồn dập, bộ dạng giống như ông lão vừa uống Viagra xong thì dược hiệu phát tác, đói khát khó chịu chạy mau tới cửa tiệm massage vậy, đồng thời còn có vẻ mặt khiếp sợ:
- Ban nãy anh nói, con người tức giận sẽ tổn thương gan, tức giận sẽ gây nấc, nhưng sau khi nấc sẽ giảm tức giận, những điều này tôi đều có thể lý giải, cũng quả thật có chuyện như thế, về phương diện trung y xem như là có căn cứ khoa học. Nhưng anh nói đánh rắm có thể bài tiết tình dục trong lòng một người, vậy tội phạm hiếp dâm, mua dâm vào lúc đói khát khó nhịn ăn ít lạc uống ít nước mát, rồi đánh thêm vài quả rắm thì chẳng phải đã giải quyết được dục vọng trong lòng sao?
Khà khà… Lưu Anh Nam cười khổ, giơ ngón tay cái lên nói:
- Không ngờ cô học một suy ba, khả năng học hỏi quả thật rất tốt. Chỉ có điều, đối với những tội phạm hiếp dâm, mua dâm mà nói, muốn bài tiết tình dục trong lòng càng đơn giản, chỉ cần tự mình động thủ là được. Về điểm này họ tự mình biết rõ, nhưng vẫn đi làm, điều này chỉ có thể nói rằng phương thức ăn lạc uống nước mát không hề hợp với họ. Đương nhiên, cô cũng có thể tự mình động thủ, tôi ủng hộ cô.
Diệp Tinh hung ác lườm hắn một cái, trực tiếp ngậm miệng. Lần trước cô đã từng được lãnh giáo cái miệng bẩn của Lưu Anh Nam, thực sự không phải đối thủ. Vả lại Diệp Tinh quả thật không còn hơi sức đâu mà đấu mồm với hắn, bởi vì cô có thể cảm giác được rõ ràng trong cơ thể như có một ngọn lửa đang cháy, có một bông hoa đang nở, có một dòng suối mát đang chảy, mọi thứ đều tuyệt vời như vậy, mà Lưu Anh Nam trong mắt cô cũng là đẹp trai đến thế, dần dần dung hợp với hình tượng người tình hoàn mỹ trong ảo tưởng của mình.
Trong tim cô thậm chí còn hiện lên bóng dáng của Lăng Vân. Cô, Lăng Vân và Lưu Anh Nam dàn hàng ngồi trên sô pha, Lưu Anh Nam ngồi chính giữa, ngoài mặt anh anh em em với Lăng Vân, thực ra đằng sau lại cầm chặt tay Diệp Tinh…
Hiện tại trong đầu Diệp Tinh toàn bộ đều là cảnh tương tự như thế, hoặc yêu công khai, hoặc yêu đơn phương, hoặc chuyện trò tình cảm, hoặc yêu đương vụng trộm. Cô cố khắc chế mình, tuy sắp bên bờ sụp đổ nhưng cô vẫn không tin vào lý luận của Lưu Anh Nam cho lắm:
- Đánh rắm thật sự có thể được?
- Đương nhiên rồi. –Lưu Anh Nam khẳng định nói:
- Cô tưởng tượng mà xem, ví dụ như khi cô cùng người đàn ông mình thích, tình cảm sâu đậm, tình đến chín muồi, cùng nhau gỡ áo cởi quần, cùng nhau lên giường, sắp thành chuyện tốt, nếu người đàn ông đột nhiên đánh rắm, cô sẽ có cảm tưởng gì?
- Điều này… -Diệp Tinh vẻ mặt đầy xấu hổ và chán ghét. Cô bây giờ tình dục tăng vọt, sợ nhất là nghe thấy chủ đề như vậy. Chỉ cần Lưu Anh Nam vừa nói, cô liền có cảm giác tự mình thể nghiệm, nhưng nếu vào giờ phút tuyệt diệu đó, nếu nấc cụt đánh rắm ợ chua, quả thật rất mất hứng. Nhất là đối với cô gái tràn đầy ảo tưởng với tình yêu như Diệp Tinh, ngay cả xxx đều là trong sáng thần thánh, không thể vấy bẩn.
- Được, vậy tôi thử xem. –Diệp Tinh do dự mãi, đến tận khi mặt đỏ như gấc, hai chân run rẩy, hai tay ra sức dạo quanh mép ngực, hệt như tùy lúc sẽ mò lên vậy. Nếu thật sự làm điều đó ở đây, đừng nói nghiệp diễn của cô, cho dù là bản thân cô thì sau này cũng không có mặt mũi gặp người nữa.
Với một cô gái mà nói, hứng tình và đánh rắm, vẫn là hứng tình nghiêm trọng hơn. Đánh rắm là một biểu hiện về sinh lý, ai ai cũng có, ai cũng không thể chê cười ai, nhưng hứng tình lại có thể phản ánh nhân phẩm cùng tính cách của một người phụ nữ.
Diệp Tinh chỉ cảm thấy dục vọng trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí đã nước nôi lênh láng. Cô khép chặt hai chân, giống như đàn ông không nhịn tiểu được kẹp "cậu nhỏ" vậy. Cô cắn chặt răng, nhắm mắt đỏ mặt, nhướng mày, toàn thân căng cứng, thậm chí còn hơi run rẩy, nhẫn nhịn rất lâu cuối cùng cô mới thở dài thườn thượt nói:
- Không được, việc này rất tùy ý, sao có thể cố ép được chứ…
Diệp Tinh vô cùng quẫn bách, nhưng cô có thể cảm giác được rõ ràng dòng nước lênh láng kia có xu thế phát triển thành sông ngòi vỡ đê, cô thậm chí không dám nhìn Lưu Anh Nam, bởi vì trong mắt cô Lưu Anh Nam chính là một người đàn ông tuyệt thế, hơn nữa còn toàn thân trần truồng, thân thể tráng kiện, bắp thịt đâu ra đấy, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy đều sẽ phát điên.
Lại liếc Lưu Anh Nam một cái nữa, trong lòng lại xuất hiện hình ảnh khác hẳn. Đó là một ngôi nhà chỉ có một phòng một sảnh, phòng bếp rất nhỏ rất chật chội, trong phòng khách treo ảnh kết hôn của Lưu Anh Nam và Lăng Vân. Lúc này Lăng Vân đang bày mâm bát ngoài phòng khách, còn cô thì đang chen chúc với Lưu Anh Nam trong nhà bếp chật chội, cô dường như đang hết sức chăm chú vểnh mông thái đồ ăn, mà Lưu Anh Nam hình như cũng rất bận bịu, liên tục đi ngang qua bên người cô, mỗi lần ngang qua đều ưỡn "cậu nhỏ" sát sạt mông cô, sát đến mức dường như có thể đâm vào. Nỗi kích thích yêu đương vụng trộm này gần như khiến Diệp Tinh không thể kiềm chế nổi bản thân.
- Không được! –Diệp Tinh cắn chặt môi, cố gắng bảo mình giữ tỉnh táo, từng hình ảnh kích thích khiến cô gần như sụp đổ. Cô kéo Lưu Anh Nam đi thẳng tới một cửa nhỏ ở cuối hành lang, đó là phòng hóa trang tư nhân đặc biệt chuẩn bị cho cô, chỉ cô mới có chìa khóa.
Diệp Tinh vội vàng mở cửa, đẩy Lưu Anh Nam vào đi vào, bản thân thì khóa chặt cửa lại, dựa lên cửa, thở dốc dữ dội, hai ngọn núi như núi non trùng điệp, như sóng biển cuồn cuộn, cạp dưới chiếc áo phông ngắn vừa vặn lộ ra một đoạn eo đường cong duyên dáng, tỏa ra hơi thở gợi cảm.
- Cô, cô muốn làm gì? –Lưu Anh Nam sợ hãi nhìn cô. Nơi này là một không gian nhỏ không còn một người nào khác. Ngoại trừ đồ trang điểm đủ màu ra, còn có rất nhiều quần áo phụ nữ, muôn hình muôn vẻ, có gợi cảm, có mát mẻ, còn có đồng phục, cộng thêm trạng thái này của Diệp Tinh, không cẩn thận thì khả năng "cướp cò" là rất cao.
- Anh đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ không muốn bị người khác nhìn thấy… -Diệp Tinh hung ác trừng mắt hắn, nhưng từ Lưu Anh Nam nhìn ra thì lại là dáng vẻ quyến rũ mê hồn, Diệp Tinh cắn răng nói:
- Có điều, tôi vẫn cần anh hỗ trợ… Đánh rắm rất đơn giản, nhưng lại không thể tự khống chế, tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi, cho nên phải mau chóng bài tiết khí tình dục ra ngoài. May mà tôi có một đặc điểm, chính là điểm mẫn cảm trên người tôi rất nhiều, chỉ cần đàn ông chạm phải, tôi sẽ có thứ cảm giác khác lạ, tinh thần cũng sẽ căng thẳng, căng thẳng thì sẽ đánh…
Diệp Tinh càng nói âm thanh càng nhỏ, ánh mắt càng lúc càng mơ màng, nói đến câu cuối đã khó có thể ức chế nhào vào trong ngực Lưu Anh Nam. Cô hơi ngẩng đầu, đôi mắt mơ hồ, trong cánh môi đỏ tràn ra hương thơm như lan khiến người ta mê say, hàm răng trắng bóc hơi hé ra, đầu lưỡi khẽ run run, từng luồng khí nóng phun ra từ trong cổ họng. Cô nhỏ giọng nói:
- Chàng đẹp trai, anh rể, tới đây, ôm em nào…
Một tiếng đẹp trai gọi cho Lưu Anh Nam trong lòng nở hoa, hắn tưởng mình có thể ngắt bông hoa đẹp, nhưng một tiếng anh rể lại gọi vỡ vụn trái tim hắn. Diệp Tinh và Lăng Vân tình như chị em, đó chính là em vợ của Lưu Anh Nam, người ta thường nói, em vợ là nửa bên mông của anh rể, mập mờ là khó tránh, nhưng nhất định phải giữ nghiêm cửa ải cuối cùng. Sự mập mờ giữa anh rể và cô em vợ chẳng khác nào giữa tình thân và tình bạn, nếu đột phá tầng quan hệ này, thì đó chính là loạn luân!
Ngay khi Lưu Anh Nam do dự, Diệp Tinh đã chủ động nhào vào hắn, giống như than củi, nóng đến mức cả người Lưu Anh Nam run rẩy. Cô một tay ôm cổ Lưu Anh Nam, trong cơn hành hạ của tình dục, cô vẫn giữ lại một tia tỉnh táo duy nhất, một cánh tay khác thì cầm tay Lưu Anh Nam đặt lên hông mình, chuẩn xác tìm đến eo, dùng ngón tay Lưu Anh Nam ấn xuống không nặng không nhẹ. Nhất thời, cả người Diệp Tinh run rẩy dữ dội, giống như sốt rét vậy, cổ họng phát ra từng tiếng vang ọt ọt kỳ quái, ở đằng sau quả nhiên phát ra tiếng khí hơi phụt ra bủm bủm, đúng là có hiệu quả!