Hồng Hà xem như đã hiểu ra, Lưu Anh Nam hoàn toàn không để tai nạn xe thảm khốc, quỷ mê tâm hồn đáng sợ ban nãy vào trong mắt. Không cần hắn nói Hồng Hà cũng nhìn ra được, bây giờ hắn chỉ có hai ý nghĩ, một là tiếp tục lái xe, hai là chui vào chăn với cô.
Lúc này Lưu Anh Nam còn đang tìm lỗ nhét chìa khóa trong xe, một bên vừa tìm vừa rầu rĩ chửi đổng:
- Cmn quái lạ, không có lỗ sao cắm vào được, không cắm vào sao mà ngoáy được nhỉ?
Hồng Hà là một người rất trong sáng, nhưng nghe lời này cũng không tránh khỏi liên tưởng theo hướng đầy ngụ ý. Cô không muốn nghe Lưu Anh Nam nói nhảm nữa, trực tiếp ấn nút khởi động thông minh, Lưu Anh Nam nhất thời mừng rơn, khoa học kỹ thuật bây giờ quả thật phát triển ghê.
Hắn cao hứng nhưng Hồng Hà lại bối rối, tuy việc trải qua ban nãy khiến cô kinh hồn bạt bía, cũng ý thức được ngọn nguồn của Trương công tử chẳng phải dễ tra như vậy, nhưng cho dù mọi chuyện lúc nãy đều là quỷ mê ánh mắt, song cô vẫn đầy sợ hãi, không dám ngồi xe Lưu Anh Nam nữa. CÓ điều, nếu chỉ vì như thế mà quay về chui vào chăn với Lưu Anh Nam thì có vẻ hơi quá tùy tiện, quá dễ dãi, quá thuận theo, có giảm giác bị hắn gọi là đến. Nếu tập thành thói quen, sớm muộn sẽ bị đàn ông ruồng rẫy.
Ngay khi Hồng Hà khó xử thì trên con đường vắng vẻ này bỗng không biết từ nơi nào thổi tới một cơn gió lạnh, thình lình ập đến, giống như là hơi lạnh phát ra từ đáy lòng, khiến cô nổi hết da gà, lưng lạnh toát. Cô vội vàng dựa vào người Lưu Anh Nam nói:
- Từ đây đi thẳng không bao xa nữa là tới công trường khu Nam nội thành rồi, chúng ta tốt hơn mau đi thôi.
Hồng Hà thúc giục, nơi này khiến cô có cảm giác kinh hồn bạt vía. Cô rất sốt ruột nhưng Lưu Anh Nam ở bên cạnh lại không hề có động tĩnh, chỉ thấy hắn ngơ ngác nhìn đằng trước, giống như nhìn thấy phụ nữ đang trần truồng chạy, nhìn không chớp mắt.
Hồng Hà cũng tò mò nhìn men theo ánh mắt hắn, nhất thời đờ đẫn. Tuy nơi đây là một con đường hoang vắng, nhưng con đường không bị dỡ bỏ, cũng không có biển chỉ dẫn cấm thông hành, hoàn toàn là vì sự kiện thần quái khiến lòng người hoang mang mới bị bỏ hoang, song con đường vẫn hoàn hảo, vừa rồi Hồng Hà còn mới nhìn qua, nhưng lúc này nhìn về phía trước, con đường không ngờ lại biến mất.
Không chỉ đường biến mất, mọi thứ xung quanh con đường đều biến mất, trước mắt là một mảng tối đáng sợ, dường như còn hơi dao động, như bị một màn sương mù đen cực lớn bao trùm, lạnh lẽo đáng sợ, sương mù đen bay ào ạt như muốn sống lại, lại giống như có quái vật đáng sợ nào đó nấp ở trong, tùy lúc đều có thể phát động một chiêu trí mạng, nuốt trôi sinh mạng.
Hồng Hà tê cả da đầu, sợi tóc như dựng hết cả lên. Cô vội vàng kéo tay Lưu Anh Nam, nhưng tinh thần nghề nghiệp của cô vẫn cổ vũ cô, run rẩy cầm máy ảnh, ấn shutter vào bóng tối đáng sợ ở trước mặt.
Chỉ là khi cô xem lại, thì phát hiện bức ảnh vừa chụp vẫn là một con đường thẳng tắp, mà dùng mắt thường nhìn tới vẫn là sương mù đen mênh mông, che trời rợp đất.
Còn Lưu Anh Nam giống như hóa đá không chút động đậy, đôi mắt nhìn chằm chặp vào sương mù đen cuồn cuộn bất ngờ ập tới. Trong mắt hắn thoáng hiện huyết quang đáng sợ, trong mắt có trăng trời màu máu đang bập bệnh trong biển máu, cảnh tượng vô cùng đáng sợ, hai chùm huyết quang bắn ra từ trong mắt hắn, hệt như thực chất đâm thẳng vào sương mù đen đáng sợ, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy đâu.
Lưu Anh Nam rên lên một tiếng, thanh âm rất trầm nhưng tốc độ nói rất nhanh:
- Đi, đi mau, mau lái xe rời đi, tuyệt đối đừng quay đầu.
Hồng Hà không phải là một cô gái lề mề, trực tiếp nghe lời lên xe, nổ máy quay nhanh đầu xe, lao đi vùn vụt. Cô biết nơi này nhất định lại xảy ra chuyện đáng sợ gì đó, tuyệt đối vượt khỏi phạm trù hiểu biết của cô. Cô lưu lại ngoại trừ hét toáng ra thì chỉ tăng thêm gánh nặng cho Lưu Anh Nam, kiểu tình huống này còn nhào vào trong ngực người đàn ông, nước mắt nước mũi nói:
- Không, em không đi, em trọn đời trọn kiếp muốn ở cùng anh, chuyện gì cũng muốn san sẻ cùng anh.
Tình huống như thế chỉ có thể xuất hiện trong phim truyền hình hạng ba, cuối cùng cô gái này không phải bị kẻ địch bắt làm con tin, thì chính là người con trai chết vì cứu cô gái, hoặc cô gái chết vì đỡ đạn cho người con trai, hoặc là người con gái bị kẻ địch bắt đi rồi trước xxx sau xxx. Còn có hai khả năng thường hay xuất hiện nhất, đó là người con gái hôn mê bất tỉnh, người con trai mỗi ngày ở bên giường lấy nước mắt rửa mặt, khả năng khác chính là người con gái bị tổn thương hai mắt trong trận ác chiến, hai mắt mù lòa, kết quả người con trai hiến giác mạc của mình, người con gái khôi phục ánh sáng, người con trai lại… Móa, cmn hiến giác mạc một bên mắt, hai người mỗi người một mắt chẳng phải đều có thể nhìn thấy sao!
Mà Hồng Hà tuyệt đối không phải loại người này, cô dứt khoát nhanh nhẹn, lập tức phán đoán ra tính nghiêm trọng của sự việc, cùng sự tín nhiệm tuyệt đối với ngươi đàn ông của mình. Ngay cả một câu nói thừa như "anh bảo trọng" đều không hề nói.
Nghe tiếng động cơ xe càng lúc càng nhỏ, Lưu Anh Nam không quay đầu cũng biết Hồng Hà đã được an toàn. May mà cô rất nghe lời, đi rất nhanh, bằng không nhìn thấy cảnh đáng sợ này sẽ trở thành bóng mờ tâm lý trong cả cuộc đời cô.
Lúc này trong màn sương mù đen, từng bóng người mơ hồ đã xuất hiện, từng chút từng chút đi ra khỏi sương mù đen, ước chừng có hơn chục người, có nam có nữ, mỗi người đều là đi một bước tạo thành một dấu chân máu, có người gãy tay gãy chân, có người máu me đầm đìa, thậm chí có người đầu chỉ dính liền với cổ bằng một lớp da, tóm lại mỗi một người đều vô cùng thê thảm, đẫm máu đáng sợ.
Trong mắt Lưu Anh Nam, từng người họ ai nấy đều oán niệm ngất trời, đều là oan hồn từng đi qua con đường này, trong đó Lưu Anh Nam còn nhìn thấy vài thanh niên vừa xuất hiện trong ảo cảnh. Bảy chiếc xe, mười bốn người, ngoại trừ Trương công tử ra, mỗi người họ đều ở đây, xem ra vụ tai nạn ngày đó toàn bộ đều mất mạng.
Mà khiến Lưu Anh Nam kinh hãi là, họ không ngờ đều là oan hồn không tiêu tan, nhất là mấy thanh niên gặp tai nạn kia. Giống như Lưu Anh Nam đã nói, họ thuộc loại gieo gió gặt bão không khác gì tự sát, hẳn lúc đó đã hồn về Địa Phủ. Nhưng họ lại hóa thành ác quỷ gây họa ở đây, còn hại nhiều người vô tội như vậy, hơn nữa những người này sau khi chết ở đây, càng là oán niệm ngất trời, toàn bộ đều gia nhập vào hàng ngũ ác quỷ.
Nhiều oán niệm như vậy chế tạo ra ảo cảnh quỷ mê ánh mắt, thảo nào lúc nãy lại chân thực đến thế. May mà Lưu Anh Nam có một đôi Âm Dương Nhãn hiếm thấy, kịp thời nhìn thấu ảo cảnh, phân biệt thật giả mới có thể thoát được một nạn.
Lúc này trong mắt Lưu Anh Nam tỏa ra huyết quang mãnh liệt, ngạc nhiên phát hiện ra, những quỷ vật này năng lượng mạnh mẽ, hơn nữa dường như sắp ngưng tự thành thực thể, bởi vì chúng vừa không phải là linh thể hình thành do oán niệm, vừa không phải là linh hồn lúc còn sống, mà do phách chèo chống cơ thể người kết hợp cùng hồn ngưng tụ thành. Tục ngữ nói, hồn bay phách lạc chính là chết.
Thực ra thì cơ thể con người đối ứng với trời – đất, âm – dương, hồn là khí tiên thiên, tinh (hoa) của Dương khí; phách là địa khí ngưng thành, linh (hồn) của Âm khí. Hồn chủ về tinh thần, phách chủ về thân xác, con người sau khi chết hồn về Địa Phủ tiến vào Luân Hồi, phách và thân thể trở về với đất, tan thành địa khí.
Nói cách khác, hồn là linh, phách là thực, mà những quỷ vật trước mắt, toàn bộ đều là tinh phách ngưng tụ thành, hoàn toàn đều là thực thể, có thể tiến hành tấn công vật lý…