Song lời của Trương công tử cũng chứng minh rằng mấy lần Quỷ Ăn Phân, Quỷ Sắc Dục trước xác thực có liên quan tới y, hơn nữa chính là nhằm vào khu quy hoạch Nam nội thành. Nhưng Lưu Anh Nam vẫn còn có rất nhiều câu hỏi, nhất là về bản thân Trương công tử, y chính là bàn tay đen sau màn của mọi việc ư? Y thật sự có năng lực khiến linh phách người chết tụ lại hóa thành lệ quỷ sao?
Lưu Anh Nam im ỉm cười nói:
- Ha ha, Trương công tử đề cao tôi quá, cho dù tôi thật sự có ba đầu sáu tay, đang yên đang lành cũng không muốn chết thay người khác đâu. Tôi nghĩ Trương công tử nhận lầm người rồi đó, không còn việc gì tôi thấy tôi nên đi trước, tạm biệt nhé, hôm khác mời anh uống rượu.
Địa thế còn mạnh hơn người, Lưu Anh Nam không phải kẻ chịu thiệt thòi trước mắt. Hôm khác, hôm khác liên hệ với cán bộ tầng trung của Địa Phủ, gọi Hắc Bạch Vô Thường, Thôi Phán Quan, Chung Quỳ cùng tới, mời chú uống rượu, thuận tiện mời chú uống Mạnh Bà Thang.
- Đừng vội thế chứ! –Trương công tử mỉm cười mở lời:
- Nếu mày đã muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì phải chuẩn bị sẵn cái giá cho anh hùng cứu mỹ nhân. Đương nhiên, tao càng muốn nói là, cái chết không hề đáng sợ, ngược lại là một kiểu trường sinh.
- Trường sinh? –Lưu Anh Nam nhíu mày, nom bộ dạng thần côn của Trương công tử như nhìn thấy bộ dạng làm việc của mình. Song hắn chỉ dám nói cái chết không đáng sợ, là sự khởi đầu của tân sinh, nhưng Trương công tử người ta càng độc hơn, nói thẳng cái chết thành trường sinh.
Đối diện với nghi ngờ của Lưu Anh Nam, Trương công tử trịnh trọng gật đầu, nét mặt trở nên rất thành kính, không nhịn được ngẩng đầu nhìn bầu trời, dương như nơi đó có một vị chúa tể tối cao. Y cung kính quỳ bái, rất lâu Trương công tử nói:
- Mày liên tục phá hoại chuyện tốt của tao, tao vốn nên ban cho mày cái chết, nhưng lại thấy mày có chút đạo hạnh, nếu bằng lòng để tao sai sử, tao có thể ban cho mày trường sinh.
- Thật sự có thể trường sinh? –Lưu Anh Nam biết trời đất không có điểm cuối, huyền diệu vô song, hoàn toàn không phải con người có thể suy đoán. Đồng thời hắn cũng tin vào sự tồn tại của trường sinh, nhưng hắn không tin Trương công tử có năng lực như vậy.
- Nếu mày thành tâm tận trung cho tao, tao đương nhiên sẽ ban cho mày trường sinh. –Trương công tử giống như một vị quân vương cao cao tại thượng, nắm giữ sinh tử của hàng tỷ sinh linh, y lạnh nhạt nói:
- Nếu bằng lòng tận trung cho tao, thì phải tuyệt đối trung thành, phải dâng hiến linh hồn của mày.
- Hả? –Lưu Anh Nam giật mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy Trương công tử đang cố làm ra vẻ, giống như hay thấy trong tiểu thuyết huyền ảo, gì mà dâng hiến linh hồn cho ma quỷ thì sẽ nhận được sức mạnh nào đó, cuối cùng bị ma quỷ nuốt chửng…
Khoan đã, bị ma quỷ nuốt chửng? Lưu Anh Nam đột nhiên nhớ tới khuôn mặt quỷ do quỷ khí tạo nên lúc nãy, chẳng phải là nuốt chửng toàn bộ những quỷ vật linh phách kia sao? Lẽ nào…
- Mày đừng nghĩ ngợi, tao có thể nói cho mày mọi chuyện mày muốn biết. –Trương công tử vẻ mặt hờ hững, hệt như nắm giữ mọi thứ, không hề cố kỵ:
- Những người mày nhìn thấy lúc nãy đều từng là bạn bè của tao. Chỉ có điều sau khi bọn tao xảy ra tai nạn, thân phận liền phát sinh biến hóa, tao có được sự trường sinh và sức mạnh vô biên, bọn họ thì trở thành nô bộc của tao, dâng hiến linh hồn cho tao.
- Ý của anh là vụ tai nạn xe lúc đó, tất cả mọi người đều chết, bao gồm cả anh? –Lưu Anh Nam lập tức nắm được trọng điểm.
Trương công tử mỉm cười, chữa lời:
- Không phải chết, là trường sinh. Tương tự, họ cũng có được tân sinh.
- Nếu họ đã tận trung cho anh, đồng thời dâng hiến linh hồn, vì sao ban nãy còn để họ bị nuốt chửng? –Lưu Anh Nam hỏi.
Trương công tử cười lạnh:
- Nếu đã tận trung cho tao thì sinh tử do tao định đoạt. Hơn nữa, tuy chúng bị nuốt, nhưng vẫn sống trong mảnh trời đất này, ngưng tụ cùng nhau càng thêm mạnh mẽ, cuộc sống cũng càng thêm đặc sắc.
Lưu Anh Nam nhướng mày nhìn Trương công tử, cảm giác đây hoàn toàn chính là một tên tà giáo điên cuồng, bị ma quỷ khống chế tư tưởng. Nhưng y nói cũng có vẻ là lời thật, những người ban nãy kia, chỉ cần linh phách không tiêu tan thì cũng xem như là một kiểu kéo dài tính mạng.
- Một câu hỏi cuối cùng. –Lưu Anh Nam cảm thấy mình giống như đang tham gia phỏng vấn ở công ty, công ty đưa ra yêu cầu, hắn cũng có nghi vấn của riêng mình:
- Lúc nãy anh nói, bọn anh xảy ra tai nạn, tất cả mọi người đều chết, mà anh có được sự trường sinh, vậy lúc nãy anh nói cũng ban cho tôi trường sinh, thế thì tôi há chẳng phải cũng cần…
- Không sai. –Trương công tử xác nhận nói:
- Lập tức quỳ xuống để tao chặt đứt đầu mày, đây là một lần rửa tội với mày, từ nay về sau mày sẽ có được sự trường sinh.
Má… Lưu Anh Nam thầm mắng trong lòng, luôn cảm thấy mình giống như đối mặt với một tên heo mập nửa não tàn vậy, mồm đầy thuật ngữ game, lời thoại phim ảnh, nửa đêm không người ngồi trên giường đả tọa dưới ánh trăng, luôn cảm thấy cống ngầm dưới tầng có ác ma lẩn trốn…
Đương nhiên Lưu Anh Nam biết Trương công tử chẳng phải kẻ não tàn, y chỉ là gặp được kỳ nhân kỳ sự. Ví dụ như y chết trong tai nạn xe, có một người hoặc sức mạnh thần bí nào đó làm y sống lại, chẳng những sống khỏe mạnh, còn có được thứ sức mạnh cường đại nào đó có thể mặc cho y sử dụng, so với làm đời hai còn đã hơn, cho nên y điên cuồng theo nó.
Nom bộ dạng y, còn khuyên Lưu Anh Nam dâng hiến linh hồn, linh hồn của chính y đã dâng hiến lên rồi, dùng cái chết để đạt được trường sinh, hừ, chẳng phải chính là sau khi chết biến thành quỷ, hoặc Âm hồn không vào Địa Phủ, hoặc linh phách tụ lại thành hình, đây chính là cái được gọi trường sinh đó sao? Ngoài đó ra muốn trường sinh thì chỉ có cách ăn thịt người thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Sao rồi Lưu Anh Nam? –Trương công tử hệt như chúa tể muôn loài, vạn vật trong trời đất đều phải theo ý hắn:
- Tao niệm tình mày có chút đạo hạnh, mà bên trợ thủ bên người tao lại không nhiều, cho nên mới cho mày một cơ hội. Trước đây mày ba phen bốn bận phá hoại chuyện lớn của tao, tao có thể bỏ qua chuyện cũ, còn sẽ ban cho mày trường sinh cùng thần năng vô hạn, đây là niềm vin quang vô thượng của mày. Cơ hội không nhiều, thời gian có hạn, mày còn chờ gì nữa, mau quỳ xuống chém đầu đi!
Má, câu từ này sao giống như quảng cáo mua sắm trên TV thế nhỉ? Lưu Anh Nam từ trong câu nói của Trương công tử đã hiểu rõ nguyên nhân, nếu hỏi tiếp có lẽ y cũng sẽ không nói, cho dù nói cũng nói không rõ ràng, có khả năng thật sự liên quan tới tình huống về Địa Ngục Đen thời thượng cổ, những việc này Trương công tử không thể đề cập, tương tự Lưu Anh Nam cũng không có quyền hạn, tốt hơn vẫn giao cho cấp trên của Địa Phủ, thậm chí đại nhân vật trên 33 tầng trời lo thôi. Hắn bây giờ chủ yếu nhất chính là lo tốt cho mình.
Cho nên hắn không hề khách khí khua khoắng ngón tay giữa to bè về phía Trương công tử, hung hăng mắng một câu:
- Wqnmgb (con bà mày là con gấu -DG), chú muốn chém đầu anh, còn nói ban phúc cho anh, vậy chi bằng bảo vợ của chú ngủ với anh, anh đây ban cho cô ả rất rất rất nhiều mầm mống sinh mạng, khiến cuộc sống của cô ả càng thêm đặc sắc!
- Hừ… -Đối diện với lời công kích độc ác của Lưu Anh Nam, Trương công tử không hề để bụng mảy may, chỉ tiếc hận lắc đầu:
- Nhân loại vô tri, nếu để tên ngu xuẩn như mày sống tiếp, quả thực là làm ô nhiễm thế giới này, mày tốt hơn hết hãy biến mất mãi mãi đi!
Trương công tử nói xong, hệt như quân vương thống trị trời đất, khẽ chỉ tay về phía Lưu Anh Nam, con quỷ vật đáng sợ trước người y nhất thời khôi phục sức sống, trong mắt bắn ra hào quang đỏ chót, Quỷ Đầu Đao trong tay lấp lóe hàn quang, sát khí lẫm liệt, gầm rú lao về phía Lưu Anh Nam…