Đêm khuya 12h, trăng sáng sao thưa, Lưu Anh Nam cưỡi xe đạp điện với vận tốc đều đều trên đường quốc lộ rộng lớn, bên người thỉnh thoảng có xe hơi đắt tiền phóng vụt qua. Cứ mỗi chiếc đi qua, trong xe đều có mùi nước hoa nồng nặc và tiếng cười quyến rũ của phụ nữ phát ra.
Lưu Anh Nam hy vọng cùng với lúc họ happy đừng mang khổ tới cho người khác.
Lưu Anh Nam lái xe không nhanh không chậm chạy về phía bệnh viện Tiểu Bạch đang công tác. Trên đường ngoại trừ những chiếc ô tô phóng vun vút kia, ở ven đường hắn còn nhìn thấy vài con du hồn dã quỷ, chúng đều là vong hồn toi mạng dưới bánh xe trên con đường này.
Loại vong hồn đột tử này đáng sợ nhất, chúng lởn vởn ở chỗ mình xảy ra chuyện, oán niệm không ngừng tăng thêm, sớm muộn có một ngày sẽ biến thành ác quỷ đáng sợ, tàn hại người vô tội cũng chết đột ngột như chúng.
Loại ác quỷ này ở dân gian được gọi là "quỷ chết thay", thời trước thông thường xuất hiện ở trong nước, một vài người chết đuối ác linh không tiêu tan, ở trong nước chờ tàn hại người khác. Ý nghĩ của chúng là chỉ cần kéo người khác chết ở đây thì có thể chết thay chúng.
Cho nên, vài người chìm xuống nước, tuy ở trong nước không có rong bèo nhưng lại từng có cảm giác bị người khác túm chân lại, đây chính là loại ác linh này làm hại.
Nếu Lưu Anh Nam đã nhìn thấy thì sẽ không để những oan hồn này biến thành ác quỷ. Có điều hắn nghe ngóng kỹ càng mới hay biết, thì ra khoảng thời gian trước ở nơi đây xảy ra một vụ xe khách đâm vào xe tải, dẫn đến hơn mười người trên xe khách mất mạng. Phần lớn người khác đều đã hồn về Địa Phủ, chỉ có vài du hồn này có vẻ đều là người vùng ngoài, họ đang chờ đợi người thân tới đây tưởng niệm, gặp người thân một lần sau cùng mới có thể lên đường bình an.
Lưu Anh Nam gửi tới cho họ lời chúc chân thành, nhưng vẫn báo cho Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường. Sau đó hắn đi về phía nhà xác Tiểu Bạch đang làm việc.
Bệnh viện này được xây dựng vào khoảng thập niên 80 của thế kỷ, so sánh với bệnh viện lớn xa hoa tiên tiến hiện nay thì rất lạc hậu, càng không có chuyên gia hội chẩn gì, chỉ có thể tiếp đón một ít người nghèo hoặc người bệnh trong tình trạng khẩn cấp cứ sắp chết là đến chữa để duy trì sinh mạng.
Tòa nhà của bệnh viện cũng đã lâu năm thiếu tu sửa. Ở đằng sau viện có một cánh cửa sắt lớn, đều đã đổ nát không thể tả, nước sơn ngày trước đều biến thành rỉ sắt. Một dãy phòng gạch không bắt mắt chính là nhà xác, cửa gỗ khép hờ, bên trong tối om, còn chưa tới gần đã có thể cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ bên trong.
Ở giữa có một chiếc bệ đá, dùng để xử lý xác chết, hai bên mỗi bên có một hòm chứa xác. Nơi này đóng kín, ngoại trừ một cánh cửa thì không còn cửa sổ hay lỗ thông hơi nào khác cả.
Mà lúc này, Tiểu Bạch đang ngồi trên bệ đá đặt xác, khoanh hai chân, rung đùi, bộ dạng rất nhàn nhã. Trong điều kiện tối om, trong tay gã không ngờ còn cầm một chiếc gương nhỏ, trong gương là khuôn mặt trắng bệch của gã và đôi mắt đỏ au trời sinh đã có.
Còn có mái tóc dài đen bóng mềm mại kia, ngón tay thon dài trắng muốt, kết hợp với không khí nơi đây, cho dù là Lưu Anh Nam từng ra vào Âm Tào Địa Phủ, nhìn quen du hồn dã quỷ, đối mặt với Tiểu Bạch vẫn hơi có cảm giác không rét mà run.
Tiểu Bạch đang chuyên tâm soi gương, nơi đây chắc chắn không có ai quấy rầy. Gã thỉnh thoảng còn bật cười, gẩy gẩy tóc, mỗi một động tác đều giống như một thiếu nữ vừa mới học hóa trang vậy, Lưu Anh Nam nhìn mà cả người ứa mồ hôi lạnh như mưa.
Hắn đẩy cửa vừa dợm bước vào Tiểu Bạch lập tức nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt đỏ au kia lập tức khóa chặt lấy hắn. Tổng thể mà nói thằng cu này bộ dạng vẫn không tồi, ngũ quan đứng đắn, chỉ là đôi mắt đỏ au và làn da trắng bệch kia quá ư quỷ dị.
Lúc này gã nhìn Lưu Anh Nam, hưng phấn bật cười, giống như một cô bé chờ đợi người tình rất lâu không gặp. Gã tót xuống bệ đá chạy vụt về phía Lưu Anh Nam, vừa chạy vừa hô:
- Anh Nam, anh tới rồi, người ta đều chờ sốt hết cả ruột.
Lưu Anh Nam vội vàng vươn tay, một tay chống ngực gã, không để cái ôm nhiệt tình của gã được thực hiện, một tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn quay đầu nhìn ngoài cửa, may mà không có ai đi ngang qua đây, bằng không nghe thấy lời gã lúc nãy còn chẳng bị hù chết, có ai chờ người ở nhà xác sao???
- Được rồi Tiểu Bạch, chú đừng kích động, đêm hôm khuya khoắt chúng ta tốt nhất nắm chắc thời gian làm chính sự. Anh sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ chú, để chú kiếm thêm tiền, chờ có thêm tiền ra ngoài đi đi lại lại, tiếp xúc thêm với một vài người, kết giao thêm một ít bạn bè, đặc biệt là phụ nữ… -Lưu Anh Nam tận tình khuyên bảo nói:
- Chờ lúc nào rảnh anh dẫn chú đi bể tắm của anh, tìm một vị trí tốt cho chú, xem xem cái gì gọi là phụ nữ, chú chắc chắn sẽ thích.
- Hứ, ứ thèm. –Tiểu Bạch rất kiên định khinh thường nói:
- Phụ nữ có gì hơn người chứ, em đương nhiên còn phụ nữ hơn cả phụ nữ, chờ em kiếm đủ tiền nâng được ngực, đến lúc ấy anh Nam cũng sẽ thích em. Nếu em làm phụ nữ thì có thể xứng đôi với anh Nam rồi.
Lưu Anh Nam khắp mặt là cười khổ và ngán ngẩm, Tiểu Bạch trước đây lầm lì quá lâu, không biết giao lưu với người khác. Mà gã bây giờ thì tận đáy lòng không muốn giao tiếp với người khác, điều này có quan hệ với Lưu Anh Nam, cũng có quan hệ với nghề của gã.
Mỗi ngày tiếp xúc với người chết đủ mọi kiểu loại, bất kể khi còn sống anh là quan to giàu sang hay là người dân bách tính, chung quy đều là một đống thịt rữa. Còn có phụ nữ Lưu Anh Nam lúc nãy nói, Tiểu Bạch cũng thường xuyên nhìn thấy, gầy có mập có, đẹp có xấu có, ở đây đều như nhau.
- Tiểu Bạch, nghe anh đi, bây giờ tuổi tác chúng ta đều không lớn, hơn nữa mười mấy năm trước chúng ta có thể nói đều đã chịu hết khổ cực, nhận đủ mọi dày vò. Hiện tại, việc cấp bách chính là nắm bắt cơ hội kiếm thêm nhiều tiền, hưởng thụ cuộc sống cho tốt, còn về chuyện khác hãy từ từ nghiên cứu nhé. –Lưu Anh Nam chỉ có thể xoa dịu gã trước, sau này tìm cơ hội cho gã tiếp xúc với phụ nữ nhiều hơn, đương nhiên phải là người sống.
Tiểu Bạch vẫn rất nghe lời Lưu Anh Nam, dẫu sao hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, Lưu Anh Nam ở trong lòng gã như anh như cha lại như ông xã…
Tiểu Bạch bật bóng đèn lờ mờ trong nhà xác, đồng thời kéo một hòm chứa xác trong đó. Bên trong có một cỗ thi thể nam tính lạnh như băng, không biết đông lạnh bao lâu, phần mặt đều đã biến hình, nhưng cho dù như thế, sắc mặt cũng không trắng bằng khuôn mặt của Tiểu Bạch.
Lưu Anh Nam đi tới nhìn kỹ càng, chẳng trách Tiểu Bạch lại coi lần này thành nhận "ca lớn". Người này tuy chết rất thê thảm nhưng từ trang phục mặc trên người thì thấy hẳn là một kẻ có tiền, rất có tài sản. Dây lưng, giày da, quần áo trên người y, tuy đều bị hư hỏng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhãn hiệu hàng xa xỉ bắt mắt kia.
Tiểu Bạch ở bên giới thiệu, anh bạn này là đêm qua vừa đưa tới, nguyên nhân chết là do sát khí lớn nhất trong xã hội ngày nay: tai nạn xe cộ.
Có điều y không trách được người khác, hoàn toàn là do mình gây nên. Cho dù thân thể lúc này đã cứng ngắc nhưng vẫn có thể ngửi thấy một mùi rượu rất nồng trên người y. Xương ngực y hoàn toàn hõm xuống, còn có vài chiếc xương sườn lòi xuyên qua ngực, phần đầu có một lỗ máu, nửa bên mặt đều bẹp, vừa nhìn chính là gặp phải va đập rất mạnh.
Tiểu Bạch nói, gã này hình như không hề có người thân nào, bị đưa tới hai ngày chỉ có một cô gái trẻ tuổi tới thăm một lần. Biết y chết rồi chẳng những không buồn, cô ta ngược lại còn rất vui vẻ, khi đi vô cùng hưng phấn, Tiểu Bạch nghe thấy nàng lẩm bẩm nói sang tên nhà cửa gì đó…