Vào giữa hè nóng bức khó chịu này không ngờ còn có người mặc áo bông rách, buộc thắt lưng đỏ, mỗi người đều đầu tóc rối bù, áo rách quần thủng, có phụ nữ trong tay còn ôm đứa nhỏ rất đáng thương.
Lưu Anh Nam tưởng rằng những người này đều là moi tiền xin cơm, đến trước cửa công ty lớn. Họ vì hình tượng công ty bình thường đều sẽ chuẩn bị tiền lẻ phát cho những người này, cho nên người như vậy ở nơi này là nhiều nhất.
Nhưng khi Lưu Anh Nam vừa tới gần thì hoàn toàn lật đổ ý nghĩ trong lòng hắn, hoàn toàn không phải chuyện như vậy. Cứ lấy gã đàn ông cách hắn gần nhất mà xét nhé, mặc áo bông rách, quần bông rách, một đôi giày vải lộ cả ngón, đầu tóc bù xù, sắc mặt xám ngoét, thoạt nhìn rất nhiều ngày không ăn thứ gì, tùy lúc tùy chỗ đều sẽ hồn về Địa Phủ.
Nhưng ở cạnh gã đàn ông này có một gã đàn ông khác mặc đồ tây giày da, trên tay đeo đồng hồ vàng, cầm bút máy mạ vàng, mang mắt kính gọng vàng, tóm lại toàn thân phục trang đẹp đẽ, đang cung kính khom lưng nói với gã đàn ông mặc áo bông rách quần bông thủng:
- Tổng giám đốc Vương, ngài xem công ty chúng tôi thật sự có thành ý hợp tác với quý công ty. Công trình trên tay ngài lớn như vậy chắc chắn phải dùng xi măng, mà xi măng của công ty chúng tôi tuyệt đối bảo đảm chất lượng, hơn nữa giá cả phải chăng. Nếu ngài không tin, ngài cứ ký trước một cái hóa đơn 300 vạn thử xem, 300 vạn với ngài chỉ là con số nhỏ.
Lưu Anh Nam nghe thấy những điều này liền bứt tóc một hồi. Gã đàn ông áo bông rách trước mắt, mắt thấy giống như sắp chết đói, sao trong miệng gã đàn ông đồ tây lại thành tổng giám đốc Vương, như đại gia vậy. Mở mồm ngậm mồm 300 vạn đều chẳng bõ bèn gì, vậy hắn ăn mặc thế kia là có ý gì? Hồi tưởng khổ cực nhớ lại ngọt ngào? Hành vi nghệ thuật?
Lúc này, tổng giám đốc Vương mặc áo bông rách kia ngẩng đầu, nhìn thoáng qua gã đàn ông đồ tây đang đau khổ cầu xin ở bên, đặc biệt là đồng hồ vàng và kính mắt vàng chói lọi của gã. Tổng giám đốc Vương lắc đầu nói:
- Chàng trai trẻ, bây giờ làm ăn chẳng phải bàn như vậy, ít nhất anh cũng phải giống như tôi, hóa trang xong hãy tới nhé!
- À đúng rồi, tổng giám đốc Vương, ngài đây là… Hôm qua tôi còn nhìn thấy ngài ở cửa hàng đồ tây Armani mà? –Gã đàn ông đồ tây mụ mị cả đầu.
- Đây đều là vì cuộc sống thôi, chàng trai trẻ hãy học nhiều thêm nhé, cậu xem bọn họ kìa. –Tổng giám đốc Vương chỉ vào đám nam nữ áo rách quần thủng khác bên cạnh.
Gã đàn ông đồ Tây quay đầu nhìn, mới đầu trên mặt còn có vẻ khinh miệt nhưng sau khi nhìn rõ gã liền biến sắc, cảm giác như nhìn thấy Thần Chết vậy. Gã run rẩy muốn vươn tay ra chỉ, lại cố nhịn xuống, Lưu Anh Nam cách gã không xa nghe thấy trong miệng gã lẩm bẩm:
- Người đàn ông nhặt tàn thuốc kia là tổng giám đốc của công ty kiến trúc Minh Ngọc, người đàn bà ôm đứa trẻ này là giám đốc quan hệ xã hội của công ty trang sức Kim Huy, người gặm bánh mỳ đen kia chẳng phải là chủ tịch Triệu của chúng tôi sao?
Gã đàn ông đồ Tây muốn điên lên, lũ ăn mày lúc nãy gã ngay cả liếc một cái cũng chẳng buồn không ngờ lại là thần tượng gã sùng bái trong thường ngày. Gã nằm mơ đều muốn có ngày có thể sánh vai, đứng cùng một chỗ với họ.
Nhưng giấc mộng của gã bây giờ đã thành hiện thực, thật sự đứng cùng một chỗ với họ. Hơn nữa gã mặc đồ Tây đi giày da, những vị thần tượng này lại áo rách quần thủng, nhưng điều này lại có thể chứng tỏ điều gì chứ?
- Tổng giám đốc Vương, các ông đây là? –Gã đàn ông đồ Tây ôm trái tim yếu ớt hỏi.
Tổng giám đốc Vương cười nói:
- Chàng trai trẻ, chúng tôi thực ra đều là tới bàn chuyện làm ăn giống cậu, cậu xem chủ tịch của các cậu bán sức nhiều thế kia, vì làm giống y như thật, ngay cả bánh mỳ đen đều gặm. Tổng giám đốc Lăng Vân của tập đoàn Vân Hải này là một nhà từ thiện, nhiệt tâm giúp người, không muốn nhìn thấy nhất là chính là người đáng thương.
Gã đàn ông đồ Tây đã hiểu rõ, họ đây là giả vờ đáng thương bàn chuyện làm ăn, nhưng gã đàn ông đồ Tây vẫn khó hiểu nói:
- Các vị đều là tổng giám đốc, chủ tịch, hà tất phải tự mình chịu tội, trực tiếp phái nhân viên tới không được à?
- Không được, không được, chuyện này bắt buộc phải tự mình tới. –Tổng giám đốc Vương nói:
- Lần trước có nhân viên của một công ty tới Vân Hải bàn chuyện, chỉ đáng tiếc công ty họ quá nhỏ, Vân Hải người ta hoàn toàn không để mắt tới, thậm chí ngay cả cửa vào đều không cho vào. Nhân viên đó cũng không nản lòng, chờ ngay ở cửa vào, vừa vặn lúc ấy trời đổ mưa to, nhân viên kia ướt như gà vào nồi, đúng lúc lại được tiểu thư Lăng Vân nhìn thấy, sau khi tiểu thư Lăng Vân hỏi rõ tình hình bèn trực tiếp ký hợp đồng với anh ta. Hơn nữa tiểu thư Lăng Vân không phải vì công ty anh ta mà là nhìn vào sự đáng thương của anh ta, ký hợp đồng với chính anh ta. Bây giờ giá trị con người của nhân viên đó đã vượt quá ngàn vạn rồi!
Tổng giám đốc Vương nói xong, Lưu Anh Nam và gã đàn ông đồ Tay đều thộn ra. Song gã đàn ông đồ Tây phản ứng cũng rất nhanh, gã trực tiếp ném hợp đồng trong tay, nằm phịch xuống đất, lăn lộn đầy đất. Rất nhanh, bộ đồ Tây rách, giày da hỏng, mắt kính vỡ, thoạt nhìn giống như vừa bị đánh cướp vậy, cũng gia nhập vào phe những "người đáng thương" kia.
Lưu Anh Nam sững sờ rất lâu, cười khổ không ngớt. Bây giờ những người này ra ngoài kiếm ăn quá khó khăn, ngoại trừ giả bộ cháu trai còn phải giả bộ đáng thương.
Nhân viên lúc trước kia quả thật rất vất vả mới được Lăng Vân thương xót, mà những người trước mắt này không phải tổng giám đốc thì chính là giám đốc. Họ vì tiền vứt bỏ tôn nghiêm, dùng thứ hành vi lừa gạt lòng đồng cảm và cảm tình của người khác nhằm thu lợi, cho dù kiếm được tiền, thì tiền này tiêu có ý nghĩa sao? Không sợ gặp báo ứng sao!?
Đương nhiên điều này còn phải trách Lăng Vân, điển hình của một vị người tốt quá chừng mực. Người đáng thương khắp thiên hạ nhiều như vậy, một mình cô có thể giúp đỡ được bao nhiêu?
Có điều, càng khiến người ta cảm thấy bi ai vẫn là đám người trước mắt, những người này ngay cả đạo đức cơ bản đều không có. Không ngờ lại lợi dụng sự thiện lương và lòng đồng cảm của người khác, thứ hành vi này cùng những kẻ tham ô tiền cứu tế nào có gì khác biệt, họ đây là đặt chỗ trước cho mình ở mười tám tầng Địa Ngục mà!
Thêm nữa, công ty Vân Hải này thật là cây to đón gió, Lăng Vân chỉ là thương xót cho một nhân viên bị dính mưa, chỉ tùy tiện ký một chữ không ngờ lại trở thành một phú ông ngàn vạn, Lưu Anh Nam vô ý thức liếc qua áo sơ mi đểu và chiếc quần cũ, đôi giày xăng-đan sắp mài lòng đường trên người mình, cách ăn mặc này không cần hóa trang, hắn chỉ cần biểu diễn xuất sắc biết đâu đều có thể kiếm được hợp đồng.
Đồng thời Lưu Anh Nam còn chú ý tới, bên ngoài tòa cao ốc lớn này đều có rất nhiều bảo vệ, duy trì trật tự ở đây để cố chủ không bị quấy nhiễu là chức trách của họ. Nhưng hiện tại Lưu Anh Nam tận mắt chứng kiến mấy vị tổng giám đốc hóa trang, bước ra một bước trả tờ tiền 100 nguyên cho bảo vệ, thuận lợi lẫn vào trong đội ngũ "người đáng thương"…
Hừ, thật khiến người ta chẳng thể hiểu nổi. Thời đại này, có người vì tiền ngay cả giới hạn và tôn nghiêm làm người đều không cần. Còn có người muốn nghĩ đủ mọi cách lợi dụng quyền lực trong tay mình hòng nhận hối lộ. Chẳng trách người trông xe lúc nãy hỏi hắn gửi xe có cần hóa đơn hay không. Có lẽ nếu hắn không cần hóa đơn, cho 3 nguyên gửi xe người ta cũng đồng ý, có điều tiền này hắn ta sẽ cất vào trong túi của mình.
Lưu Anh Nam rốt cuộc đã rõ vì sao vài ngàn năm trước Âm Tào Địa Phủ đều không sao cả, vào thời đại này lại muốn mở rộng tuyển nhân viên, bằng không lượng công việc ở mười tám tầng địa ngục sẽ lớn lắm.