Lưu Anh Nam đầy hào hứng lải nhải không ngừng nghỉ, nắm giữ cả khoảng thời gian. Bàn về chửi xéo, Âm Dương hai giới này, bất kể người quỷ, có thể sánh cùng hắn cũng chỉ lác đác không mấy ai.
Nữ quỷ cũng là kẻ hay nói thích chửi xéo, những gì Lưu Anh Nam nói đều in sâu trong lòng ả, vài lần muốn chen miệng lại nghe Lưu Anh Nam nói vừa hợp lý vừa gieo vần giống như hát rap, ả nghe mà như say như mê, cam nguyện làm người nghe.
Mà Lưu Anh Nam cũng là người chửi xéo thành nghiện, vẫn bô bô nói, từ nhỏ đến lớn, từ cổ đến hiện đại, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đương nhiên hắn cũng không chỉ chửi xéo, có mặt xấu thì nhất định cũng có mặt tốt, xấu là chửi xéo, tốt là biểu dương, đương nhiên điều này cũng không dễ dàng.
Trước tiên nói rõ hắn có kinh nghiệm cuộc sống và kinh nghiệm xã hội phong phú, là người tự mình trải qua tốt và xấu, ngoài ra còn có hệ thống ngôn ngữ và năng lực biểu đạt tốt. Với trình độ này, để ở dưới chân cầu vượt, một tệ một đoạn khẳng định có người nghe, viết thành tiểu thuyết ba xu tiền một chương khẳng định có người muốn đặt mua. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lúc này Lưu Anh Nam đã bước vào trạng thái điên khùng vô địch, mà trong mắt nữ quỷ, hắn giống như một gã say hơi rượu đang nồng, nói quên cả trời đất, nhưng từng câu đều có thể nói đến nơi đến chốn, có thể nói vào trong lòng người khác.
- Cuộc đời người ta, luôn không thể mãi mãi chỉ nhìn mặt không lành mạnh, mãi mãi cảm thấy mình đang chịu tội, đỏ mắt đố kỵ nhìn những người có tiền có quyền, không thể luôn cố chấp xem xem mình đã có những gì. Không thể luôn nghĩ người khác cho bạn cái gì, thì nghĩ bạn phải trả cái gì. Lưu Anh Nam chân thành nói:
- Thực tôi vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của tôi.
- Tuy tôi chưa từng ở nhà bên Anh quốc, chưa từng chơi gái Nhật, chưa từng làm massage toàn thân, chưa từng tắm sauna Thổ Nhĩ Kỳ, chưa từng lái xe con của Đức, cũng chưa từng làm quan trong chính phủ. Nhưng tôi tốt xấu gì cũng có một căn nhà sơ sài có thể che gió che mưa, một ngày ba bữa có chay có mặn, mùa hè có điều hòa mùa đông có áo bông…
- Hơn nữa, tôi không chỉ thực hiện giấc mộng theo đuổi xử nữ, vừa tới chính là mấy người. Tôi bây giờ ở bên cạnh có một người xinh đẹp, yêu một người giỏi giang, trong mộng có một người kiều diễm, thi thoảng còn chơi trò lãng mạn, bị bệnh còn có một bệnh viện. Nói thực, tôi rất thỏa mãn, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể tăng thêm vài người… Ê này, cô đi đâu đấy, đừng đi mà?
Lưu Anh Nam càu nhàu lèo nhèo không ngừng nghỉ, nói đến mức tối tăm trời đất, trăng sao lu mờ, nghe hắn kể khổ khiến người ta rầu rĩ cõi lòng, thấy hắn yêu đời lại khiến người ta hâm mộ đố kỵ. Cuối cùng, nữ quỷ đều chịu không nổi, chủ động đứng dậy, xoay người bước đi.
Hai mắt Lưu Anh Nam lấp lóe ánh máu đáng sợ, nhìn chằm chặp ả. Trong đồng tử màu máu của Lưu Anh Nam, nữ quỷ dần biến hình, cặp môi đỏ quyến rũ của ả há to, chiếc lưỡi thơm tho mềm mại bị móc sắt nung đỏ đâm xuyên, kéo dài, đầu đầy máu tươi, vừa khủng bố vừa đẫm máu.
Hắn gọi nữ quỷ lại, nghiêm túc thành thật, gằn từng chữ hỏi:
- Cô phải đi ư?
Nữ quỷ thực sự bị hắn chửi xéo lèm bèm nhức cả tai, vô ý thức đáp lại:
- Tôi đi đây!
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng nữ quỷ liền sững sờ. Ả hoảng sợ nhìn Lưu Anh Nam, trên mặt lộ ra vẻ căm hận, song thân thể ả lại đang phai nhạt dần, nở bừng hào quang nhu hòa, cả người đều sáng lên, giống như có vô số điểm sáng tổ hợp thành. Ả đây là sắp hồn bay phách lạc.
Họ một hỏi một đáp, chính là đối thoại của tử vong, một người lìa đời, tục xưng chính là "đi", một người khi tự biết mình không còn nhiều thời gian sẽ nói "tôi phải đi rồi", "đi" này đại biểu cho cái chết.
Hơn nữa chính miệng nữ quỷ nói "đi", chứng tỏ bản thân ả đã tiếp thu sự thật là mình đã chết, vậy thì oán niệm của bản thân cũng sẽ tiêu tan hết thảy, đón nhận cái chết chính là buông bỏ mọi thứ trên cõi đời.
Cho nên, hầu hết quỷ ghét nhất nói ra hai chữ "đi đây" này, mà công việc của Lưu Anh Nam chính là để họ chủ động nói ra hai từ ấy, hóa giải oán niệm.
Nữ quỷ hóa thành từng đốm sáng biến mất không thấy đâu. Trong nháy mắt đó, chỉ có một đôi môi mỏng đỏ tươi vẫn là quyến rũ như thế, nhưng nó đang khép chặt lại, không còn phát ra thanh âm nào nữa.
Lăn lộn kiếm sống vào thời đại ngày nay, bất kể năng lực và gia thế của bạn thế nào, việc đầu tiên phải làm chính là giữ cái mồm của mình. Người ta nói họa từ miệng mà ra, một câu nói có thể làm nên việc, cũng có thể hỏng việc. Một câu nói có thể kết giao với một người bạn thật lòng, cũng có khả năng tạo ra một kẻ địch đáng sợ.
Đây chính là: miệng người hai lớp da, nói gì đều do mình, lời cay độc chớ nói ra miệng, hại người lại hại mình.
Mắt thấy nữ quỷ hóa thành mưa ánh sáng, dần dần phiêu tán ở trước mắt, cuối cùng biến mất hoàn toàn, thoạt nhìn giống như hồn bay phách lạc, nhưng chung quy vẫn phải hồn về Địa Phủ. Tuy không biết ả chạy ra ngoài thế nào, nhưng lần này trở về, ả sẽ mất đi tư cách đầu thai chuyển thế, sẽ bị trấn áp vĩnh viễn vào tận cùng địa ngục.
Cảm xúc của Lưu Anh Nam rất bình tĩnh, động mồm đuổi quỷ là phương thức làm việc hắn vẫn áp dụng từ trước tới nay, làm rất dễ dàng thoải mái. Chỉ có điều quỷ vật xuất hiện gần đây đều cmn không nói lý lẽ, làm anh hùng như hắn không có đất dùng mồm, hôm nay rốt cuộc lại tìm được trạng thái và tiết tấu công việc, cảm giác thật không tệ. Nếu mọi việc đều có thể dùng mồm giải quyết thì tốt quá.
Hắn nhàm chán trở lại khoang xe, những người bị thương đầu lưỡi trong khoang xe đều đang ú a ứ ớ. Đối với đàn ông mà nói, lưỡi và hai bi có khả năng là nơi yếu ớt nhất, nhưng đối diện với phụ nữ, hai chỗ này lại là chỗ tiếp xúc phụ nữ nhiều nhất. Cho nên, nếu phụ nữ muốn hành hạ một người đàn ông thì thực sự quá dễ dàng.
Có điều không bao lâu sau, những người đàn ông liền ngủ quên trong tiếng oán trách, oán trách là vì nữ quỷ biến mất, ảo cảnh tuyệt vời trong lòng họ cũng biến mất, ngủ quên trong cơn đau là vì họ tổn thất Dương khi dẫn đến mệt mỏi tinh thần.
Càng ngày càng nhiều quỷ vật xuất hiện, Lưu Anh Nam không biết ở trên Dương gian còn có bao nhiêu nhân viên thời vụ như hắn. May mà công việc không mang tính cưỡng chế, gặp được thì làm, không gặp được thì thôi. Dù sao không có ai có thể giờ giờ phút phút bảo vệ ai đó, vẫn là câu nói kia, quỷ vật giống như kẻ lừa đảo trên thế gian, họ luôn xuống tay nhằm vào nhược điểm của bạn. Mà nhược điểm của nhân loại không nằm ngoài tham tài háo sắc, người tâm tư đúng đắn thì an toàn hơn nhiều.
Nhưng cho dù như thế Lưu Anh Nam vẫn cảm thấy cần thiết phải hô hào Địa Phủ phái thêm người. Thực sự không được thì có thể mời một vài nhân sĩ có năng lực trong dân gian tham dự vào trong, lấy khẩu hiệu hàng yêu trừ ma, lấy bảo vệ chúng sinh làm mục đích, lấy kéo dài tuổi thọ làm phần thưởng. Đương nhiên, kỳ nhân dị sĩ ở dân gian cũng phải thông qua cuộc sàng lọc và thi thố nghiêm túc, nên đề nghị tổ chức một cuộc thi quỷ sai ở Âm Tào Địa Phủ…
Lưu Anh Nam ảo tưởng trong lòng, thực ra hắn đã nghĩ rất nhiều về phương án và biện pháp cải cách Âm Tào Địa Phủ, nhưng đây chẳng qua chỉ là ý nghĩ chủ quan không tưởng mà thôi, trừ phi có ngày hắn trở thành chủ nhân của địa ngục.
Mà ý niệm bức thiết nhất của hắn bây giờ vẫn là mau chóng tới thủ đô, Hồng Hà còn đang để "cửa" cho hắn cơ mà, hơn nữa còn để cả cửa trước và "cửa sau"…