Chó cắn người không sủa. Rất hiển nhiên những con chó Ngao trước mắt nằm trong số này, hơn nữa còn từng trải qua huấn luyện, có lẽ tùy tiện một con đều có bản lĩnh lấy mạng người.
Lưu Anh Nam có chút run rẩy tim gan, ghét nhất có tiếp xúc với chó. Nó cắn bạn bạn không thể cắn nó, chúng ta không thể chấp nhặt như chó được. Nó cắn bạn rồi, tỏ vẻ bạn không bằng con chó, bạn đánh bại nó cũng không chả tính là có tài cán gì… Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Lúc nãy anh không phải nói, muốn bất chấp tất cả dẫn em đi cơ mà? Sao mấy con chó đã dọa anh hết hồn thế? Thế thì sao có thể đối mặt với người nhà em đây? –Lăng Vân cười lạnh nói.
- Lẽ nào người nhà em còn lợi hại hơn chó? –Lưu Anh Nam tà ác hỏi.
- Đương nhiên… - Lăng Vân vừa nói xong câu này liền hối hận. Nào có ai so sánh người nhà với chó chứ. Cô bừng bừng tức giận, vươn tay chỉ, nói với bầy chó Ngao:
- 10, J, Q, K, A… Mau cắn nó!
Lưu Anh Nam toát mồ hôi, không ngờ lại đặt cái tên Thùng phá sảnh cho năm con chó này.
Khả năng là cảm nhận được tiếng lòng cười nhạo của Lưu Anh Nam, chó Ngao thùng phá sảnh thoáng cái nổi giận. Chó Ngao rất hung dữ, cũng rất trung thành, là trợ thủ giữ nhà trông sân, thả ngựa chăn dê giỏi. Nhất là loài chó Ngao Tây Tạng này có vô số truyền thuyết trên thảo nguyên, có thể một mình đấu đàn sói, độ trung thành càng đáng sợ. Nghe nói có một con chó Ngao, chủ nhân có một người bạn tới chơi, dưới sự ra lệnh của chủ nhân, để người bạn cho chó ăn thức ăn, chính là trải qua một lần cho ăn như vậy, mãi đến chục năm sau chó Ngao gặp lại người bạn của chủ, vẫn nhận ra anh ta, đồng thời biểu hiện rất thân thiết.
Chính là một bầy chó vừa trung thành vừa hung dữ như thế, dưới một tiếng ra lệnh của Lăng Vân, xếp thành trận hình thùng phá sảnh, không có tiếng sủa rung trời động đất gì cả, mà trực tiếp khè răng nhanh vồ về phía Lưu Anh Nam.
Nhưng Lưu Anh Nam vốn dĩ không quan tâm, hắn biết Lăng Vân chỉ cố ý dọa hắn, giờ phút mấu chốt khẳng định sẽ gọi Thùng phá sảnh về. Nhưng Lăng Vân không hề có ý bảo dừng, đàn chó cũng không hề có ý dừng lại.
Chúng điên cuồng vồ về phía Lưu Anh Nam, chúng rất có ăn ý, hai con lao thẳng tới hai chân hắn, hai con nhảy lên cắn hai tay hắn, còn có một con thì chuẩn bị chờ đến lúc cuối cùng cắn cổ hắn.
Hành động bất ngờ điên cuồng này dọa Lưu Anh Nam giật nảy mình, cũng dọa Lăng Vân hết hồn. Chỉ tiếc lúc này mọi chuyện đều xong rồi, khi cô kêu Thùng phá sảnh muốn bảo chúng dừng lại, chúng vẫn rất manh động lao tới, không thể ngăn cản.
Lưu Anh Nam cũng buồn bực, đàn chó như coi mình thành kẻ tử thù vậy. Bình thường cũng là như thế, bất kể gặp phải chó mèo, chúng đều bày ra tư thế tấn công với hắn, ban đầu hắn còn tưởng do mình không đối xử tốt với chó mèo, sau này hắn mới biết, thì ra chó và mèo là sinh vật thông linh nhất trên thế gian.
Nhất là lũ mèo thường xuyên đi lại vào ban đêm, đôi mắt thần quái kia có thể nhìn thấy du hồn, mà chó cũng có thể dựa vào giác quan mẫn cảm cảm nhận được sự tồn tại của vật Âm tà. Trong cuộc sống thường ngày, nhất là vào ban đêm chúng ta hay nhìn thấy lũ mèo hoang đứng ở một chỗ không chút động đậy, đôi mắt phát quang trong đêm nhìn chằm chằm vào một chỗ, hoặc nhìn thấy lũ chó đột nhiên sủa ầm ĩ về phía hư không một cách quái lạ.
Đây là biểu hiện khi chúng nhìn thấy vật Âm tà mới có. Rất nhiều nhân sĩ trong nghề đều biết, móng vuốt mèo máu chó vàng da lừa đen là những linh vật có thể trừ tà đuổi quỷ.
Mà năm con "10, J, Q, K, A" nhà Lăng Vân hiển nhiên cảm giác được Quỷ khí trên người Lưu Anh Nam, mới liều mạng với hắn bất chấp mệnh lệnh của chủ nhân.
Lưu Anh Nam rất ngán ngẩm, xoay người bỏ chạy khẳng định là không kịp. Hắn chỉ có thể móc ra bcs từ trong túi, chuẩn bị giam cầm linh hồn của mấy con chó. Nhưng đúng vào lúc này, trong trang viên khổng lồ bỗng vang lên một thanh âm ngân nga như chuông lớn, vừa trang nghiêm an bình:
- Thân hành ác, miệng hành ác, ý hành ác, tham niệm tạo nên mọi điều ác, giận dữ làm nên cái ác, ngu muội tạo mọi điều ác, hủy diệt chúng sinh, tàn hại chúng sinh, lòng không trong sạch, làm việc theo tà dâm, gây nên mười tai nghiệp, gặp súc sinh báo.
Thanh âm an bình trang nghiêm vang lên trong trang viên khổng lồ giống như Công Đức Phật trên chín tầng trời đang tụng kinh, khiến người ta thoải mái tinh thần, tâm tính an lành yên tĩnh, hệt như đón nhận Phật quang tẩy rửa.
Không riêng gì con người, ngay cả năm con chó Ngao thùng phá sảnh kia, trong nháy mắt sắp tấn công Lưu Anh Nam bỗng dừng lại, tai chúng vẫy vẫy, dường như đang ghé tai lắng nghe. Thanh âm công chính an bình kia vang vọng, rất lâu không tiêu tan, mắt thấy từng con chó Ngao hung mãnh ngoan ngoãn ngồi xuống đất, thu răng nanh ngậm miệng, trở nên ngoan ngoãn ôn hòa như thú cưng.
Lưu Anh Nam buồn bực nhìn đàn chó trước mắt. Không những ngoan ngoãn, ngay cả ánh mắt nhìn mình đều xảy ra biến hóa, ánh mắt đó tràn ngập đồng tình và thương hại.
Móa, có ý gì? Lưu Anh Nam từ trong ánh mắt lũ chó đọc ra rất nhiều mặt nhân tính hóa, điều này khiến hắn rất khó hiểu. Không riêng gì hắn, Lăng Vân cũng rất buồn bực, mấy con chó này do cô nuôi lớn từ nhỏ, vô cùng thân thiết với cô, hễ là lời cô chúng đều làm theo, nhưng hôm nay đột nhiên mất khống chế, ngược lại bị người khác dùng lời khuyên nhủ một cách quái lạ.
Đây là thế nào? Những lời ban nãy là có ý gì? Hình như là kinh văn…
Lưu Anh Nam và Lăng Vân hai mặt nhìn nhau, chợt nghe có tiếng nói chuyện truyền tới, một thanh âm thành kính hỏi:
- Xin hỏi thượng sư, đoạn kinh văn lúc nãy là?
Một thanh âm sang sảng khác vang lên, như cây cối gặp mưa xuân:
- Mọi chuyện đều có nhân quả, lời nói việc làm của con người gây ra đủ mọi tạo nghiệp ngu si, tạo mười tội nghiệt nhận được súc sinh báo, rơi vào Súc Sinh Đạo luân hồi chuyển thế.
- Đây là cao tăng nơi nào đang giảng kinh? –Lưu Anh Nam thấp giọng hỏi, Lăng Vân cũng hoàn toàn mù tịt.
Đúng vào lúc này, có một hàng người đi ra từ trong biệt thự, bốn nam bốn nữ đều là người trung tuổi, nhưng không nhìn ra một dấu vết của năm tháng nào. Nam thì anh tuấn đẹp trai, thành thục uy vũ, nữ thì cao quý đoan trang, phong thái không biến đổi. Họ ăn mặc trang trọng lộng lẫy, vây quanh chàng thanh niên như ngàn sao vây quanh mặt trăng. Gã để tóc rất ngắn, như đầu trọc mới mọc ra ít tóc, da mặt trắng muốt, dung mạo thanh tú, đôi mắt nửa nheo lại, giống như chưa tỉnh ngủ, lại giống như nhìn thấu mọi thứ trên thế gian mà cảm thấy chán ghét, dáng người không cao cho lắm, mặc một bộ trường bào màu xám hơi cũ kỹ, dưới chân là một đôi giày vải màu đen, trong tay cầm một chuỗi niệm châu, giống như tăng nhân khổ hạnh từ xa mới đến.
Nom bộ dạng Lăng Vân thì biết ngay những người vừa xuất hiện đều là người nhà của cô. Lưu Anh Nam không ngờ lại gặp mặt người nhà cô trong tình huống này, thậm chí ngay cả quà biếu đều không có. Song người nhà cô không hề quan tâm, không quan tâm đến độ không buồn liếc hắn lấy một cái, trước sau đều vây quanh chàng thanh niên áo xám nọ, ánh mắt ai nấy đều cuồng nhiệt và thành kính.
Lăng Vân hiển nhiên cũng không quen người đàn ông này, nhưng trong lòng cô lại có một dự cảm không hay. Cho dù như thế cô vẫn kiên trì đi tới:
- Bác trai bác gái, cô dượng, cha mẹ, đây là Lưu Anh Nam con nói lúc nãy…
Lăng Vân không biết người nhà sẽ có phản ứng gì, cho nên không dám giới thiệu Lưu Anh Nam với thân phận bạn trai. Song người ta tốt xấu gì cũng là gia tộc lớn, những người này lại đều là cao tầng trong quân đội chính trị thương trường, vẫn rất có phong độ. Đừng nói là Lăng Vân dẫn người về nhà, cho dù là một người xa lạ họ cũng sẽ đối xử với lễ nghi cơ bản.
Mỗi người đều lạnh nhạt chào hỏi với Lưu Anh Nam, điều này khiến Lưu Anh Nam vừa giật mình vừa vui sướng, còn tưởng họ không hề phản đối chuyện giữa mình và Lăng Vân. Lăng Vân cũng mừng ra mặt, nhưng sau đó, họ gần như quay đầu lại cùng một lúc, lại một lần nữa vây quanh chàng thanh niên kia, không một ai liếc Lưu Anh Nam thêm cái nào, không nói thêm một câu, giống như mọi thứ lúc nãy đều là ảo giác.
Người ta thật sự chỉ là tuân theo lễ tiết cơ bản, coi Lưu Anh Nam như một người xa lạ chào hỏi mà thôi. Không riêng gì hắn, thậm chí ngay cả Lăng Vân đều không ai để ý, ánh mắt họ vô cùng thành kính, vây quanh người thanh niên kia, dò hỏi hàm nghĩa trong câu ban nãy của gã.
Chàng thanh niên hờ hững lướt mắt qua Lưu Anh Nam, lại nhìn kỹ càng Lăng Vân một lượt, cuối cùng dùng ánh mắt hiền hòa rơi lên thân năm con Thùng phá sảnh kia, thanh âm sang sảng an hòa vang lên:
- Vạn vật thế gian đều có nhân quả, thiện ác đến cuối sẽ có hồi báo, sinh tử luân hồi sẽ có phân xử.
Chàng thanh niên không nói thêm nữa, nhưng mọi người đều giật mình hiểu ra. Ý của gã là, con người ta làm việc ở đời, có nhân thì ắt có quả, nhân quả tuần hoàn, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, không phải không báo mà là sau khi chết mới có báo. Người làm ác, sau khi chết sẽ bị ném vào Súc Sinh Đạo, kiếp sau làm heo làm chó hòng trừng phạt. Mà những điều gã vừa nói chính là khuyên nhủ lòng người hướng về phía trước, đồng thời cũng khuyên nhủ đàn chó chớ đả thương người, gây tội nghiệt.
Đàn chó này có khả năng là con người trong kiếp trước. Một kiếp làm người, có khả năng phải làm gà vịt chó mèo liên tục mấy kiếp để chuộc lại lỗi lầm, tiêu trừ nghiệp chướng, mới có thể một lần nữa Luân Hồi làm người.
Lời chàng trai giống như đang nói cho người ta nghe, vừa giống như nói cho năm con chó nghe. Ấy thế mà người ở bên nghe rất nghiêm túc, chó cũng rất nghiêm túc, Lưu Anh Nam nhìn mà sững sờ.
Đúng vào lúc này, một bác gái đeo tạp dề sống trong biệt thự đi ra, cung kính gọi mấy người đi ăn cơm, cụ bà đã chờ ở phòng ăn. Mọi người không dám chậm trễ, đồng thời cũng không quên mời mọc nhiệt tình chàng thanh niên kia, lại coi Lưu Anh Nam thành không khí.
- Tên trọc lúc nãy cũng là thân thích trong nhà em à? –Thấy mọi người vào phòng, cho dù không được đối xử tử tế nhưng Lưu Anh Nam không hề tức giận. Hắn nửa đời phiêu bạt, vì sinh tồn có thể nói chịu mọi sự kỳ thị và khuất nhục, từ trước tới giờ chưa từng được người ta chú ý, cũng chưa từng chú ý người khác. Mãi đến khi gặp được những cô gái này, trong lòng mới có vướng mắc, mới hiểu cách quan tâm và yêu thương.
Lăng Vân thấy Lưu Anh Nam không hề có phản ứng quá khích nào cả, trong lòng thầm khen tinh thần hắn mạnh mẽ, nhớ tới câu hỏi cô lắc đầu nói:
- Em cũng không quen, hơn nữa chưa từng gặp bao giờ.
- Thế vì sao những bậc cha chú của em tôn sùng hắn ta đến vậy? –Lưu Anh Nam ngạc nhiên nói.
- Có khả năng là vì hắn ta rất hợp khẩu vị với đám cha chú của em thôi. –Lăng Vân cười khổ nói, nhưng không hề muốn nói nhiều:
- Chờ lát nữa đi vào sẽ biết nguyên nhân ngay thôi. Chúng ta tốt hơn lo cho mình trước đã, đi tới bước này rồi chỉ có thể kiên trì tới cùng thôi. Anh yên tâm, cho dù cả thế giới đều phản đối, em cũng sẽ ở bên anh.
Lăng Vân kiên định nói, có lời này Lưu Anh Nam cũng yên tâm, nhưng làm người không thể quá ích kỷ, người ta một lòng vì bạn, bạn cũng phải suy nghĩ cho người ta. Hắn cũng hy vọng tận khả năng làm đến vẹn cả đôi đường.
Trong lòng hai người quyết định lời thề sống chết, quyết tâm không xa không rời, dứt khoát kiên quyết tay cầm tay đi vào trong biệt thự nguy nga lộng lẫy kia. Vừa vào cửa Lưu Anh Nam bỗng ngửi thấy một mùi nồng nặc, hắn còn chưa tìm được nơi bắt nguồn của mùi đó, thì bị cảnh vật trước mắt làm khiếp sợ, cảm giác giống như thoáng chốc phi thăng lên Thiên giới vậy…