Bà cụ Lăng gia từng nói, đêm trăng tròn rằm tháng tám hàng năm Lăng gia luôn xảy ra sự kiện đáng sợ chẳng lành. Do đó, người Lăng gia đời trước bị ép xé lẻ, một vài thân hữu chi trưởng vì thế đều vứt bỏ tài phú khổng lồ và cuộc sống xa hoa ở Lăng gia, mai danh ẩn tính tách rời quan hệ với Lăng gia.
Người Lăng gia hôm nay rốt cuộc dám vứt bỏ tôn nghiêm, dũng cảm đối mắt, chịu sám hối cho tổ tiên, đồng thời giành được sự tha thứ, cuối cùng đặt dấu chấm hết cho lời nguyền hàng trăm năm nay. Không đúng, chỉ có thể là dấu chấm lửng, bởi vì chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ngoài những ác linh này còn có sự tồn tại của vài con "boss" đáng sợ, hành vi cụ thể của tổ tiên Lăng gia hàng trăm năm trước đã không thể nào khảo chứng, nhưng có thể khẳng định rằng, trong này ắt sẽ có một vài cái chết vô tội, thậm chí là chết thảm.
Đây mới là ác linh hung quỷ chân chính. Song họ biết oan có đầu nợ có chủ, mỗi lần xuất hiện đều trực tiếp động thủ với gia chủ Lăng gia. Phát triển hàng trăm qua, năng lượng của hung quỷ càng lúc càng lớn, tuổi thọ của gia chủ Lăng gia càng lúc càng ngắn, cuối cùng bất đắc dĩ phải để một người phụ nữ như bà cụ Lăng gia tiếp nhận chức vị gia chủ. Phụ nữ và quỷ đều là Âm thể, đều thích bám người, thích vô cớ gây sự, thích bất chấp đạo lý không buông tha người…
Cho nên tuy cụ bà chưa chết nhưng cũng chịu hết sự dày vò và sợ hãi. Hiện giờ bà sắp bước vào tuổi chín mươi, hơi không thận trọng thì sẽ mất mạng, Lăng Vân với tính cách hiếu thuận đã bất chấp tất cả tiếp nhận chức vị gia chủ, muốn thực sự chịu tội thay bà nội, chịu phạt thay tổ tiên.
Cạch, lão đạo sĩ áo trắng đóng nắp quan tài trên bàn thờ, ác linh trước mắt toàn bộ hóa thành mưa ánh sáng bay vào trong. Không biết quan tài nhỏ rốt cuộc là thứ gì, song oán niệm của những ác linh kia đã tan hết, bất kể là ai hay pháp khí gì đều không ngăn nổi quy tắc của trời đất, linh hồn của những oán niệm đó sẽ tự nhiên hồn về Địa Phủ, căn cứ theo nhân quả thiện ác hồi còn sống mà được quyết định xuống Địa ngục hay vào Luân Hồi.
Người Lăng gia vừa kinh vừa sợ vừa hơi mang theo nỗi vui mừng, dìu lẫn nhau đứng dậy. Bác cả của Lăng Vân nói:
- Đạo trưởng, bây giờ thế nào rồi?
Lão đạo sĩ áo trắng vuốt chòm râu, trong thần thái an tường mang theo vẻ kiêu ngạo, bỗng chỉ thấy y lắc cổ tay, thẻ trúc trong tay lại gõ lên, hát:
- Lão đạo tôi đã tận tâm tận sức, chuyện nơi này đều giải quyết xong, bận rộn nửa ngày vẫn trắng tay, một xu một các tôi đây cũng chưa có, mắt thấy còn phải đói một bữa, chư vị trai chủ xin hãy tha cho, cho tôi ít tiền để tôi đi…
Lưu Anh Nam và đám người Lăng gia suýt ngất. Câu từ này, vẫn là xin cơm mà!
Lưu Anh Nam vốn định tìm cách làm quen học ít bản lãnh và kỹ năng mới, nhưng đúng vào lúc này một luồng quỷ khí mãnh liệt bỗng tràn ra, hiện trường còn có hòa thượng và đạo sĩ trung niên đang kiệt sức sau khi làm phép, lúc này đang run rẩy từng cơn trong quỷ khí, lung lay muốn ngã. Họ cũng kể như người thông linh, có thể cảm nhận được rõ ràng sự khủng bố đó.
Trong này phản ứng nhanh nhất vẫn là lão đạo sĩ áo trắng. Quỷ khí vừa dâng lên đã thấy y co giò bỏ chạy, vừa chạy còn không quên vỗ thẻ trúc:
- Ầm ầm, đùng đùng, tiền này lão đạo tôi không cần nữa, lấy được đến tay không còn mạng mà tiêu. Vỗ thẻ trúc chú ý cẩn thận, nơi này tám phần người sẽ chết. Sư điệt ngốc, đừng ngây nữa, không chạy thì mạng nhỏ khó bảo toàn…
Móa, đến lúc này rồi mà vẫn còn gieo vần. Lưu Anh Nam giơ ngón tay cái về phía chiếc bóng đang chạy vun vút của lão đạo sĩ!
Người Lăng gia lại không hoảng loạn như vậy, họ biết rõ trong lòng, nguy cơ lớn hơn đang ở trong tầng hầm, là Lăng Vân và bà nội đang ứng "gia chủ kiếp", khác hẳn với kiếp nạn của họ, song ở đó còn có Hoa Vĩ canh giữ.
Cũng chính vì có Hoa Vĩ nên Lưu Anh Nam mới không yên tâm. Cho dù trước đó hắn đã chuẩn bị đầy đủ, đã thành công khơi dậy nỗi hận trong tim Lăng Vân, nhưng người ta thường nói, lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển, mặt phụ nữ như ngày tháng sáu, nói trở là trở, lật là lật.
Lưu Anh Nam không yên tâm, cũng mặc kệ những đạo sĩ đang chạy trốn, hòa thượng đang ngã khuỵu xuống, còn có người Lăng gia đang lúng túng kia, hắn dựa vào cảm giác với quỷ khí, một hơi xông xuống tầng hầm. Không chỉ là tầng hầm, còn là kho bảo mật của Lăng gia, cửa sắt cực lớn còn dày hơn cả tường thành, độ dày sắp ngang với da mặt Lưu Anh Nam, hệ thống khóa bằng mật mã tinh xảo, nhận vân tay và đồng tử.
Cửa khóa chặt, bên trong ngập ngụa quỷ khí, Lưu Anh Nam dùng hết sức toàn thân, cánh cửa sắt không hề xê dịch mảy may. Hơn nữa trong này dường như chỉ có thể nhận vân tay và đồng tử của một người, Lưu Anh Nam sốt sắng trong lòng, không còn cách nào khác, chỉ có thể thử.
Hắn dán mắt trái đến trước dụng cụ nhận biết, bên trong có hệ thống quét tự động, thò ngón trỏ tay trái vào trong thiết bị kiểm tra vân tay, hệ thống bắt đầu quét. Ba giây sau, chỉ nghe hai tiếng tích tích vang lên, cánh cửa sắt ngang cỡ tường thành bỗng rầm một tiếng mở ra.
Lưu Anh Nam không kịp nghĩ nhiều nghiêng người xông thẳng vào trong, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, trong nháy mắt vừa rồi, đôi mắt của hắn đỏ au như máu, tay hắn biến thành vuốt quỷ, Quỷ thể này còn có năng lực tự động phá giải hệ thống nhận biết bằng công nghệ cao.
May mà Lưu Anh Nam không chú ý tới, bằng không nào là kho vàng, két bảo mật, kho t*ng trùng phải xui xẻo rồi!
Trong tầng hầm, Lưu Anh Nam vừa vào cửa liền trợn tròn mắt. Đây cmn đâu phải kho vàng của Lăng gia, rõ ràng chính là nhà giam mà, giường sắt tấm sắt xích sắt, trên tường còn treo roi da, thuổng sắt, bàn ủi sắt, chậu than… Lưu Anh Nam gian nan nuốt nước miếng, nhớ tới lúc trước cụ bà Lăng gia từng nói, từ sau khi bà tiếp nhận chức vị gia chủ, vào đêm trăng tròn rằm tháng tám hàng năm đều một thân một mình gánh chịu sự hành hạ phi nhân loại, lẽ nào…
Lưu Anh Nam lắc đầu, chăm chú nhìn, chỉ thấy ba người cụ bà Lăng gia, Lăng Vân còn có Hoa Vĩ bày hình tam giác ngồi xếp bằng trên đất. Ở trước người họ, có một người đàn ông mặc khải giáp tướng quân thời cổ đang đứng, tay cầm đại đao, dáng người khôi ngô, toàn thân tỏa khí đen, quỷ khí rợn người, khiến người ta không rét mà run.
Cụ bà Lăng gia mặc một bộ áo liệm vô cùng bắt mắt, rõ ràng đã làm sẵn chuẩn bị lìa đời. Lăng Vân mặc một bộ áo hỉ màu đỏ thẫm, như tân nương muốn xung hỉ cho cụ bà, Hoa Vĩ ở giữa mặc quần áo rất bình thường, chỉ ngồi xếp bằng ở đó, hai mắt khép hờ, hai tay để trên đùi một cách tự nhiên. Cho dù ăn mặc đơn giản nhưng vẫn có cảm giác phi phàm thoát tục.
Hung quỷ mặc khải giáp tay cầm đại đao kia rít gào liên hồi, đây hẳn là một vị tướng quân nào đó trên chiến trường cổ đại ngày xưa, vì vũ khí của Lăng gia mà chết uổng.
Do làm quan nên oán niệm chắc chắn phải sâu nặng hơn những binh sĩ phổ thông kia. Trên chiến trường, trừ phi toàn quân bị diệt, bằng không rất ít khi nghe thấy có tướng lĩnh cấp cao bỏ mình tại trận, cho dù đại chiến đang kịch liệt, tướng lĩnh vẫn chỉ phụ trách bài binh bố trận, bày mưu tính kế, rất hiếm khi có tướng lĩnh xung phong lên trước. Cho nên khả năng tử vong của họ là rất nhỏ.
Bởi vậy, một khi họ chết thì ắt sẽ có việc lớn hoặc việc không tầm thường xảy ra, sự việc cụ thể đã không cách nào kiểm chứng, nhưng có thể khẳng định có liên quan tới Lăng gia.
Tình huống kiểu này Lưu Anh Nam đã thấy rất nhiều. Cho dù vào thời cận đại, rất nhiều lệ quỷ đều là quan chức hóa thành, hồi còn sống họ có được rất nhiều thứ, đùng cái toàn bộ mất sạch, đương nhiên sẽ sinh ra oán niệm cực nặng…