Lưu Anh Nam liếc xéo Lăng Vân, thầm nhủ thật là lý sự cùn, cô ả không ngờ lại nói anh đây đẹp trai không rõ ràng lắm, vậy chẳng phải không đẹp à. Người kiểu gì thế không biết, lúc nãy bị cô ả kia nói cho gần như muốn chui vào kẽ đất, anh đây giúp cô ra mặt, cô không nói hai câu dễ nghe, còn dám đả kích anh à?
Thực ra hắn đâu biết rằng, Lăng Vân là thật lòng khen hắn đẹp trai, không phải là bộ dạng đẹp, mà là thời khắc mấu chốt giúp cô nàng ra mặt, phản bác sắc bén như thế, đàn ông có thể bảo vệ phụ nữ chính là đẹp. Chỉ là nói xong Lăng Vân liền hối hận, bù thêm một câu, che giấu tâm tư của mình.
Tiểu Nhã như chim non quay về tổ nhào vào trong ngực Trương công tử, đáng thương làm nũng, nói bị người ta ức hiếp, uốn éo thân thể, gần như cọ tuột cả chiếc áo trễ ngực. Mà Vương Lân đi cùng với cô ta trơ mắt nhìn, vẻ mặt xấu hổ, lại cũng không thể nói gì.
Trước ánh mắt công chúng, tuy Trương công tử rất hưởng thụ nhưng cũng phải giữ nguyên phong độ, gã lôi Tiểu Nhã ra nói:
- Ớt tiêu như cưng không ức hiếp người khác đã không tệ rồi, còn có người dám ức hiếp cưng sao?
Lưu Anh Nam trước sau vẫn chú ý tới họ, hắn không hề muốn gây xung đột với tên đời hai nào, đương nhiên hắn chẳng hề sợ hãi, chỉ là không muốn chọc phiền phức không cần thiết mà thôi. Huống hồ Trương công tử kia luôn mang cho hắn một thứ cảm giác rất quái dị, khiến hắn không nhịn được muốn lảng đi.
Nhưng Tiểu Nhã không chịu bỏ qua, một mặt là tức giận, một mặt đơn thuần là muốn làm nũng với Trương công tử. Lúc này Lăng Vân đi lên nói:
- Chào buổi tối Trương công tử, anh đừng nghe Tiểu Nhã nói, lúc nãy chúng tôi đang đùa thôi mà.
Trương công tử mỉm cười nói:
- Tôi biết ngay, Ớt Tiêu này sao có thể bị ức hiếp chứ.
Trương công tử cười ha ha nói, nhưng ánh mắt vô ý liếc qua Lưu Anh Nam, Lăng Vân vì không muốn gây xung đột nữa, vội vàng nói:
- Các vị trước tiên tới khu nghỉ ngơi nghỉ một lát, bữa tiệc của chúng tôi sắp bắt đầu rồi.
Lăng Vân làm một động tác mời, tiếp đó đi tới bên người Lưu Anh Nam, thoải mái tự nhiên đưa tay khoác cánh tay hắn, tuy rằng không hề có vẻ thân mật cho lắm, nhưng điều này đã chứng tỏ rõ ràng.
Lúc này xui xẻo nhất phải thuộc về Vương Lân đi cùng với Tiểu Nhã, hoàn toàn giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, cô lập, bàng hoàng. Lưu Anh Nam nhìn thấy gã nắm chặt hai tay, cố áp chế cảm xúc của mình, vì tiền đồ gã cũng phải giữ nguyên phong độ, nhịn nỗi nhục kiên trì ở lại đây.
Mà Tiểu Nhã thì hoàn toàn quên béng sự tồn tại của gã, trước sau vẫn dựa sát vào trong lồng ngực Trương công tử, hệt như một đôi tình nhân đang yêu đương thắm thiết, mà Trương công tử cũng không từ chối, phong độ ngất trời.
Rất nhanh, thời gian bữa tiệc tối đã tới, tất cả những vị khách được mời bất tri bất giác đều đã tới đông đủ, đều là những nhà doanh nghiệp nổi tiếng, thường xuyên lên báo, tạp chí, truyền hình. Nhưng so sánh với sự khổng lồ của tập đoàn Vân Hải, họ cũng chỉ có phần đi nịnh bợ mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nói là bữa tiệc, thực ra chẳng qua chỉ là một hội gặp mặt, cho tất cả mọi người một nơi kết giao chính thức, mọi người ở đây xem như quen biết, sau này có thể tùy ý trao đổi, bất kể là về làm ăn hay trong đời thường.
Cho nên không hề có nghi thức gì, chỉ là một mỹ nữ quản lý của phòng quan hệ xã hội xinh đẹp cao ráo ở tập đoàn Vân Hải lên bục phát biểu vài câu khách sáo, chính thức giới thiệu tiểu thư Lăng Vân – tổng giám đốc tập đoàn Vân Hải với công chúng.
Sau đó, tiệc tối chính thức bắt đầu, mọi người cầm chén rượu, hoàn toàn không ai đi quan tâm những món ngon dày công chuẩn bị kia, toàn bộ đều tập trung bên người Lăng Vân. Hơn nữa nội dung nói chuyện không hề dính dáng tới làm ăn, hoàn toàn chính là nói chuyện đời thường, tâng bóc lẫn nhau. Đây chính là giao tiếp, đầu tiên kết nối tình cảm, có cơ sở tình cảm sau này mọi thứ đều dễ nói chuyện.
Thực ra, bàn chuyện làm ăn và kiếm đối tượng cũng không khác nhau là mấy, đầu tiên xác lập quan hệ rồi đi sâu hơn.
Lăng Vân ưu nhã tự nhiên nói chuyện nhiệt tình với mọi người, bất kể vấn đề gì cô nàng đều đối đáp trôi chảy, nhã nhặn lịch sự, vô cùng cởi mở. Đồng thời cũng có người hỏi về Lưu Anh Nam ở cạnh cô nàng, câu trả lời của Lăng Vân khiến Lưu Anh Nam giật nảy mình, nàng nói rằng:
- Đây là bạn tôi, vừa từ nước ngoài về, ở bên đó anh ấy có nhiều nông trại, nông trường cỏ, nhà hàng, món anh ấy thích nhất là bánh quai chèo!
Lưu Anh Nam toát mồ hôi, đồng thời điều này cũng chứng minh bất kể ai đều giống nhau, người sống vì mặt mũi, cây sống vì lớp vỏ, càng trong trường hợp này mọi người càng muốn tranh giành mặt mũi.
Đây là hiện tượng rất bình thường, hầu như mỗi người đều có lúc vì mặt mũi mà bốc phét. Thân thích gặp mặt sẽ bốc phét con nhà ai học giỏi, thu nhập hàng năm của ai cao, bạn bè gặp mặt sẽ khoác lác bạn gái ai đẹp, cha vợ ai giàu có hơn. Đồng thời gặp mặt sẽ khoe khoang công việc của ai nhàn nhã hơn, ai có quan hệ gần gũi với lãnh đạo hơn, đây hết thảy đều là vì mặt mũi, vì cái gọi là tôn nghiêm, thực ra chính là thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
Đương nhiên Lưu Anh Nam cũng không ngoại lệ, chờ ai nói chuyện với mình, đều nói mình là nhà doanh nghiệp, là ông chủ, có tài sản thực thể của riêng mình, cho dù chỉ là một nhà tắm chưa đầy 300m2.
Song trong trường hợp này, hơn thua mặt mũi không thể chỉ dựa vào bốc phét, còn có chút bản lãnh thật sự. Chẳng hạn như lúc này, một dàn nhạc bố trí đầy đủ hết, người diễn tấu âm nhạc du dương dễ nghe, màn vũ hội ắt không thể thiếu trong xã giao đã sắp bắt đầu. Đàn ông phụ nữ ôm nhau, mặt đối mặt, nói chuyện gần mặt, ngoại trừ ngôn ngữ, tứ chi tiếp xúc cũng rất quan trọng, có thể truyền đạt tâm ý của mình càng tốt hơn.
Lúc này, Tiểu Nhã một mực õng ẹo bên người Trương công tử lại vọt ra, tâm tư so kè chưa bao giờ dập tắt, cô ả lôi Lăng Vân ra nói chuyện:
- Tiểu Vân, còn nhớ lúc trước chúng ta cùng học múa ba-lê, học ballroom không? Nhiều năm như vậy tớ thấy cậu hình như béo lên không ít, chẳng biết còn có thể nhảy nữa hay không.
Phụ nữ kiêng kỵ nhất hai chuyện, một là nói nàng ta lớn tuổi, hai chính là nói nàng ta béo, điều này còn khiến người ta tức giận hơn chuyện nói thẳng nàng ta xấu, Lăng Vân liếc qua cô ả nói:
- Chúng ta cùng nhau học khiêu vũ? Tớ chỉ nhớ có người giẫm chân giẫm cho thầy dạy khiêu vũ phải từ chức.
Tiểu Nhã khinh thường hừ một tiếng:
- Được hay không, biết ngay kết quả thôi mà. À tớ hiểu rồi, thì ra Tiểu Vân cậu không có bạn nhảy.
Lăng Vân không biết vì sao cô ả nói như vậy. Cô nàng là nhân vật chính của bữa tiệc lần này, không nói bạn trai của mình, ngay cả người khác cũng sẽ chủ động mời. Đương nhiên, bài đầu tiên nhất định phải nhảy với bạn đồng hành của mình, sau đó người khác mới có thể đến mời.
Lăng Vân nhìn men theo ánh mắt hài hước của Tiểu Nhã, nhất thời nhìn thấy bạn đồng hành của mình, tức giận đến mức cô nàng suýt nữa chửi đổng. Tên này không biết kiếm từ đâu ra một đôi đũa, phải biết rằng, đây là nhà hàng Tây chính thống, từ ông chủ đến nhân viên phục vụ đều là người nước ngoài, cho nên trong nhà hàng khẳng định không có đũa, chắc không phải tên này tự mình mang đi chứ?
Hắn đang sử dụng đũa một cách thành thạo, nhét từng miếng thịt bò thái tảng vào trong miệng, rượu vang đỏ trong tay cũng không cần ly, nốc thẳng từng ngụm lớn vào trong mồm. Điều đáng giận nhất chính là, tên này không ngờ còn dùng giấy ăn bịt lỗ tai, hiển nhiên là ghét bài nhảy ầm ĩ này…